Chương 9: Phản bội

Cả nhóm tiếp tục hành trình qua những con đường vắng vẻ, ánh sáng yếu ớt của mặt trời cuối chiều chỉ đủ soi sáng những ngọn đồi xa xa, không đủ để làm dịu đi sự căng thẳng đang bao trùm lấy họ. Họ đã đi được hơn một tuần, nhưng mỗi ngày đều là một thử thách mới, không chỉ vì zombie mà còn vì những cạm bẫy khác, những con người lạ có thể đem đến nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Quang Anh và Đức Duy không ngừng quan sát xung quanh, đôi mắt luôn đề phòng. Cả nhóm biết rằng không thể tin tưởng ai trong thế giới này nữa, nhưng đôi khi sự mệt mỏi và cạn kiệt sức lực buộc họ phải lựa chọn giữa sự cẩn trọng và lòng tin.

"Ngôi làng này có vẻ an toàn."

Long, người lính duy nhất còn sống sót trong nhóm nói khi dừng lại trước một bảng hiệu mờ nhạt với tên gọi "Phước Lộc".

"Chúng ta có thể dừng lại một lát, lấy chút lương thực và nước uống."

Quang Anh nhìn quanh. Ngôi làng vắng vẻ, các ngôi nhà cũ kỹ lặng lẽ đứng như những bóng ma, không có dấu hiệu của zombie, nhưng cũng chẳng có dấu hiệu của con người. Em không cảm thấy yên tâm, nhưng Duy vẫn tin tưởng, vỗ nhẹ vào vai Quang Anh.

"Cứ nghỉ chút đi. Cả nhóm đều mệt rồi," Duy nói, ánh mắt dịu dàng, nhưng đôi mắt em không giấu được sự lo lắng.

Quang Anh gật đầu, miễn cưỡng đồng ý. Cả nhóm dừng xe, bắt đầu di chuyển vào trong thị trấn với những bước đi cẩn trọng. Quang Anh nắm lấy tay Duy, không muốn em cảm thấy quá cô đơn trong thế giới hỗn loạn này.

Không lâu sau, họ gặp một nhóm người sống sót khác. Lúc đầu, Duy cảm thấy hơi lo lắng khi nhìn thấy những gương mặt lạ lẫm, nhưng người đàn ông cầm đầu nhóm - một gã cao lớn tên Tuấn - tỏ ra thân thiện và chào đón họ.

"Chào các bạn, có vẻ như các bạn đang gặp khó khăn trên đường. Chúng tôi có chút thức ăn và nước, các bạn có thể nghỉ ngơi ở đây một đêm. Chúng tôi không có ý định làm hại ai."

Tuấn nói, vẻ mặt anh ta tràn đầy sự thiện chí, đôi mắt lấp lánh một cách khó hiểu.

Nhóm của Quang Anh không có lý do gì để từ chối lời đề nghị. Cả nhóm đã mệt mỏi suốt nhiều ngày liền, và một đêm trú tạm có thể giúp họ lấy lại sức. Họ đồng ý nghỉ lại trong một ngôi nhà nhỏ gần trung tâm ngôi làng.

"Cảm ơn các bạn," Long nói, cười gượng. "Chúng tôi cũng không muốn gây phiền phức."

Nhóm của Tuấn dẫn họ vào một ngôi nhà cũ kĩ. Tuấn mời Quang Anh và Đức Duy ngồi xuống một góc, trong khi những người còn lại trong nhóm bắt đầu chuẩn bị thức ăn. Quang Anh và Duy ngồi im, cả hai đều cảm nhận được sự kỳ lạ trong không khí, dù những người này tỏ ra hiền lành.

Duy không nói gì, nhưng em luôn cảm thấy ánh mắt của Tuấn nhìn mình có gì đó khác thường, như thể có một ý định nào đó đằng sau sự thân thiện ấy.

Đêm xuống, không khí tĩnh lặng bao trùm lấy ngôi nhà. Nhóm của Tuấn đã chuẩn bị xong bữa ăn và họ cùng nhau ngồi ăn trong bầu không khí ấm áp. Mọi người đều mệt mỏi sau một ngày dài và không ai nghi ngờ điều gì bất thường.

Nhưng giữa đêm, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Quang Anh bỗng nghe thấy tiếng động lạ. Một âm thanh nhỏ, nhưng lại đủ để làm anh tỉnh giấc. Anh quay sang nhìn Duy, người đang nằm ngủ cạnh mình, rồi quay đầu nhìn quanh.

Bỗng nhiên, Quang Anh cảm thấy một cơn lạnh buốt dọc sống lưng. Đúng lúc đó, một tiếng động lớn vang lên từ phía ngoài cửa, và trước khi anh kịp phản ứng, nhóm của Tuấn bất ngờ lao vào với vũ khí trên tay.

"Dậy đi! Đừng có tưởng chúng tôi tốt bụng mà không có ý đồ!" Tuấn gầm lên, giọng hắn đầy vẻ hung dữ.

Quang Anh chớp mắt, không tin vào những gì đang xảy ra. Hắn ta và nhóm của hắn đang cướp bóc. Những gương mặt từng tỏ ra thân thiện giờ đây biến thành những kẻ khát máu, sẵn sàng giết người chỉ để chiếm đoạt xe và lương thực.

Ngay lập tức, Quang Anh đứng dậy, cố gắng bảo vệ Duy, nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị một cú đánh mạnh vào vai phải, khiến anh ngã xuống đất. Cơn đau từ vết thương cũ khiến anh không thể đứng vững, nhưng anh vẫn gắng gượng.

"Duy!" Anh hét lên, cố gắng bò về phía cậu, nhưng một tên trong nhóm của Tuấn đã nhanh chóng lao đến, trói anh lại.

"Yên nào, anh bạn. Không ai muốn làm hại các người đâu." tên đó cười nham hiểm, ánh mắt thỏa mãn.

"Nhưng mày là ca sĩ phải không? Giờ thì chẳng ai quan tâm mày là ai nữa đâu. Mày cũng chỉ là con mồi như bao kẻ khác."

Quang Anh cảm thấy một nỗi tức giận dâng lên trong lòng. Anh nhìn thấy Đức Duy, em đang bị trói ở một góc, khuôn mặt đầy lo lắng và đau đớn. Lúc này, không còn gì quan trọng hơn là bảo vệ Duy.

Nhưng trong khi tên canh giữ anh vẫn mải mê đùa giỡn, Quang Anh nhanh chóng xoay người, tìm một mảnh kính vỡ nằm trên sàn nhà. Đưa tay ra, anh nắm chặt nó, cảm nhận được sự sắc nhọn của mảnh kính lạnh buốt trong tay.

Ngay khi tên gác bắt đầu quay lại, Quang Anh bất ngờ lao về phía hắn, dùng mảnh kính đâm mạnh vào cổ hắn. Máu phun ra, khiến tên gác không kịp kêu lên đã gục ngã ngay lập tức.

Đức Duy thấy thế, đôi mắt sáng lên hy vọng. Em không còn sợ hãi nữa, trong lòng chỉ có một quyết tâm duy nhất - thoát khỏi đây.

Duy nhanh chóng vận dụng sức lực, dùng chân đá mạnh vào tên canh giữ mình, làm hắn ngã lăn ra đất. Em không kịp nghĩ ngợi gì, ngay lập tức giật lấy khẩu súng mà tên canh đang giữ trên tay.

"Chạy đi, Duy!" Quang Anh hét lên, dù cơ thể vẫn còn đau đớn, nhưng anh vẫn cố gắng đứng dậy, giúp đỡ Duy.

Nhóm của Tuấn hoảng loạn khi nhận ra Quang Anh và Duy đã thoát khỏi sự trói buộc. Một cuộc chiến đẫm máu diễn ra trong chớp mắt. Duy không ngừng bắn, tiếng súng vang lên giữa đêm tối như xé toạc không gian. Quang Anh, dù còn yếu, vẫn chiến đấu đến cùng. Anh và Duy phối hợp ăn ý, nhanh chóng tiêu diệt những tên còn lại.

Không lâu sau, nhóm của Tuấn đã bị đánh bại. Cả nhóm Quang Anh giành lại chiếc xe tải và lương thực mà họ đã bị cướp đi. Nhưng Quang Anh và Đức Duy không có thời gian để nghỉ ngơi. Họ lên xe, vội vã rời khỏi làng, không để lại dấu vết nào.

Họ chạy trong đêm tối, chiếc xe cũ kỹ gầm rú trong không khí im lặng. Từ phía sau, tiếng thét của nhóm Tuấn vang lên, nhưng tất cả chỉ còn là những tiếng vọng xa vời. Cả nhóm tiếp tục hành trình, bỏ lại những kẻ phản bội và đàn zombie đang chực chờ.

Quang Anh nhìn Duy, ánh mắt đầy kiên quyết. Họ không thể dừng lại. Con đường phía trước còn rất dài, và họ phải đối mặt với nhiều thử thách hơn nữa.

"Chúng ta sẽ vượt qua tất cả," Quang Anh thì thầm, và Duy bên cạnh anh chỉ im lặng gật đầu, nắm chặt tay anh trong bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top