Chương 10: Thời khắc mất nhau
Bầu không khí oi bức của những ngày hè kéo dài, và cả nhóm đã mệt mỏi đến mức không thể nói thêm lời nào nữa. Dưới ánh nắng gay gắt, những ngọn đồi xa dường như chỉ là những vệt mờ nhạt trong mắt họ. Họ gần như đã kiệt sức sau một tuần dài di chuyển, lương thực cạn kiệt, nước uống không còn nhiều, nhưng hy vọng vẫn còn vươn lên trong lòng mỗi người.
"Chúng ta chỉ cần một chút nữa thôi... Một đoạn đường ngắn nữa là đến Sơn La, rồi sẽ có an toàn." Long nói, giọng anh ta khàn khàn vì khát và mệt mỏi.
"Nếu may mắn, có thể ở đó sẽ tìm được sự giúp đỡ."
Quang Anh gật đầu, mặc dù anh không chắc chắn gì cả. Cái thế giới này đã quá thay đổi, và không có gì là chắc chắn nữa. Anh nhìn Duy, em vẫn mỉm cười, dù đôi mắt em cũng tràn ngập sự lo lắng. Quang Anh không muốn để Duy cảm thấy quá nặng nề, nhưng anh biết rằng nếu có chuyện gì xảy ra với mình, Duy sẽ là người đau khổ nhất.
"Chúng ta sẽ ổn thôi, Duy."
Quang Anh khẽ nói, cố gắng để giọng mình nghe mạnh mẽ hơn bao giờ hết, nhưng không thể giấu đi sự mệt mỏi trong lòng.
Cả nhóm tiếp tục di chuyển trong sự im lặng. Lúc này, xe đã hết nhiên liệu, và họ buộc phải đi bộ. Quang Anh cảm thấy đôi chân mình như nặng hơn mỗi bước, nhưng anh vẫn cố gắng tiến lên. Mọi người đều như vậy. Không ai dám ngừng lại.
Đi qua những ngôi nhà bỏ hoang, những cánh đồng vắng vẻ, họ chẳng thấy ai ngoài đám zombie đang lang thang khắp nơi. Cảnh tượng hoang tàn này không còn là điều gì quá lạ lẫm. Cả nhóm đã quen với việc chiến đấu từng ngày, đối diện với những nguy hiểm không lường trước.
Một khu chợ cũ kỹ xuất hiện trước mắt họ. Các gian hàng đã bị bỏ hoang, những chiếc xe đẩy lăn lóc khắp nơi, tất cả đều nhuốm màu của thời gian và sự tàn phá. Quang Anh cảm thấy mùi thối của xác chết lởn vởn trong không khí, nhưng vẫn cố gắng giữ vững bước chân. Họ cần phải tìm chút lương thực, dù chỉ là một miếng bánh mì khô.
"Chúng ta sẽ vào trong chợ một lát," Long lên tiếng. "Có thể sẽ tìm thấy một số thứ."
Nhưng ngay khi nhóm tiến vào khu chợ, một cơn gió lạnh thổi qua, và Quang Anh cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Những âm thanh lạ vang lên từ phía xa, và rồi, một đám zombie xuất hiện. Chúng đi từng bước chậm rãi, nhưng đôi mắt đỏ ngầu của chúng sáng lên trong bóng tối, như thể đang tìm kiếm con mồi.
"Chạy!" Minh hét lên. "Nhanh lên!"
Cả nhóm vội vàng rút lui, nhưng một con zombie bất ngờ lao về phía Quang Anh. Cái móng vuốt dài của nó vung lên, và trước khi anh kịp phản ứng, nó đã lao đến, cắn mạnh vào cánh tay anh.
"Quang Anh!" Đức Duy hét lên, mắt mở to vì hoảng sợ.
Thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc đó. Quang Anh cảm nhận được sự đau đớn tột cùng khi cái hàm của con quái vật khép lại trên da thịt anh, nhưng anh chỉ kịp nghe tiếng thét của Duy vang lên trong tai. Đó là một cảm giác mà anh chưa bao giờ trải qua, sự đau đớn và sợ hãi đan xen nhau.
Quang Anh quỳ xuống, cố gắng rút tay khỏi con zombie. Duy lao đến, kéo anh vào một căn nhà hoang gần đó. Máu từ cánh tay Quang Anh không ngừng chảy ra, loang lổ khắp nền nhà. Duy không còn sức để suy nghĩ, em chỉ biết đưa Quang Anh vào trong và cố gắng băng bó vết thương, mặc dù em hiểu rằng mọi nỗ lực đều vô ích.
"Anh... Anh ổn chứ?" Duy run rẩy hỏi, tay vẫn quấn vải quanh vết cắn của Quang Anh. Mặc dù biết rằng vết thương đó không có cách nào chữa lành, Duy vẫn cố làm như không có gì xảy ra, như thể sẽ có một phép màu nào đó cứu vớt Quang Anh.
Quang Anh nhìn Duy, ánh mắt anh dịu lại, mặc dù cơn đau từ vết cắn khiến anh không thể nghĩ gì khác ngoài việc cố gắng trấn an Duy. Anh cười một cách mệt mỏi, rồi đưa tay lên vỗ nhẹ vào má Duy.
"Anh không sao... đừng sợ," Quang Anh thì thầm, giọng nói khản đặc. Nhưng những lời đó, dù nhẹ nhàng đến đâu, cũng không thể che giấu được sự thật rằng không ai có thể sống sót sau một vết cắn từ zombie.
Duy lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi. Cậu không thể chấp nhận được điều này. Cậu không thể chịu nổi nếu phải mất Quang Anh.
Duy vẫn ngồi bên cạnh Quang Anh, đôi tay vẫn run rẩy khi cố gắng băng bó vết thương. Mặc dù em biết rõ rằng mọi thứ có lẽ đã quá muộn, nhưng trái tim không cho phép em dừng lại. Em không thể chịu đựng nổi nếu mất Quang Anh. Cảm giác tuyệt vọng trào lên trong lòng, đôi mắt en mờ đi vì nước mắt, nhưng em vẫn không bỏ cuộc.
Quang Anh mỉm cười, nhưng là một nụ cười gượng gạo, yếu ớt. Anh nhìn Duy, ánh mắt đầy tình yêu nhưng cũng đầy sự bình yên, như thể anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho điều không thể tránh khỏi.
"Duy... Anh không muốn thấy em đau khổ," Quang Anh thì thầm, giọng nói khàn đặc, mang theo sự mệt mỏi lạ lùng. "Anh không muốn em phải sống một cuộc sống thiếu anh..."
Duy nhìn anh, đôi mắt tràn ngập sự lo lắng, nhưng cậu vẫn lắc đầu. Cậu không thể chấp nhận điều đó. Dù trong lòng cậu hiểu rằng thời gian không đứng lại, nhưng cái cảm giác mất mát vẫn quá lớn, quá khủng khiếp.
"Anh sẽ không chết... Em không cho phép điều đó." Duy nói, giọng đầy kiên quyết dù trong lòng cậu không chắc chắn chút nào.
"Anh phải sống, Quang Anh. Em không thể sống trong một thế giới không có anh. Không thể."
Quang Anh khẽ cười, một nụ cười dịu dàng mà cũng rất đau đớn. Anh biết, dù thế nào đi nữa, Duy sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện này. Và anh cũng không muốn Duy phải sống trong sự đau khổ.
"Duy, em là một chàng trai mạnh mẽ. Anh tin em sẽ vượt qua được tất cả. Nhưng em phải sống vì bản thân em... vì những người còn lại nữa." Quang Anh hơi quay mặt đi, để cho mình có thể yên lặng một chút, nhưng lòng anh lại đau như cắt.
Duy nắm lấy tay Quang Anh, không muốn rời xa. Em có thể cảm nhận được sự lạnh giá từ vết thương của anh, nhưng cũng cảm nhận được sức sống trong từng hơi thở yếu ớt của Quang Anh. Anh vẫn chưa bỏ cuộc, dù vết thương đã rất nghiêm trọng.
"Anh nói gì vậy? Anh phải sống... Đừng bỏ em lại một mình." Duy ôm Quang Anh chặt hơn, như thể muốn truyền cho anh tất cả sức lực của mình, muốn tiếp thêm hy vọng cho anh. Em không biết phải làm gì khi đối diện với cái chết đang cận kề.
Một khoảng lặng dài trôi qua, chỉ còn lại tiếng thở dốc của cả hai người. Cuối cùng, Quang Anh lên tiếng, giọng anh yếu ớt nhưng vẫn kiên định.
"Duy... anh sẽ cố gắng sống... anh sẽ chiến đấu với mọi thứ để được ở bên em, nhưng em cũng phải chuẩn bị tâm lý. Thế giới này không dễ dàng... Anh muốn em sống vì chính em, sống mạnh mẽ hơn cả anh."
Duy không nói gì, chỉ giữ chặt tay Quang Anh, để không cảm thấy anh sẽ rời xa mình. Em hiểu rằng Quang Anh đang cố gắng trấn an mình, nhưng trái tim em lại đang rỉ máu từng giọt. Mỗi giây trôi qua đều như một cuộc chiến sinh tử, và trong lòng Duy, mọi điều tốt đẹp dường như đang dần biến mất.
Khi Quang Anh ngừng nói, Duy bắt đầu nhìn anh chằm chằm, đôi mắt đẫm lệ, nhưng đầy sự kiên định. "Anh sẽ sống. Em không cho phép anh bỏ cuộc."
Quang Anh chỉ gật đầu nhẹ, nhưng ánh mắt anh đã bắt đầu mờ đi. Anh biết mình không còn nhiều thời gian nữa, nhưng anh sẽ không để Duy thấy mình yếu đuối, sẽ không để Duy phải gánh thêm bất kỳ nỗi đau nào.
Với chút sức lực còn lại, Quang Anh chậm rãi nhìn ra cửa sổ, nơi ánh sáng dần tắt và bóng tối bao trùm lấy căn nhà hoang. Anh có thể cảm nhận được sự yên tĩnh trước cơn bão lớn, cái chết như một chiếc bóng đen đang kéo đến, nhưng trong thâm tâm, anh vẫn không muốn từ bỏ.
Duy vẫn không rời xa, nắm chặt tay anh. Em khẽ thì thầm, như thể muốn giành lại từng chút thời gian quý giá.
"Em sẽ không để anh đi đâu cả. Anh sẽ không chết đâu..."
Quang Anh nhìn Duy một cách dịu dàng. Dù không nói thêm gì, nhưng trong lòng anh, một phần hy vọng le lói. Anh hiểu rằng, nếu có thể, anh sẽ chiến đấu để không làm Duy đau khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top