chương 8
Cảnh vật trước mắt yên tĩnh đáng sợ. Đức Duy cố gắng không nhìn những thứ trong đống lọ, mà ánh mắt cậu từ từ di chuyển xuống bên dưới một cái lọ.
Nơi đó dán một tờ giấy đã ố vàng. Lúc mới vào phòng, cậu đã phát hiện hình như mỗi một cái lọ đều dán tờ giấy tương tự. Đức Duy đọc hàng chữ viết trên đó.
Là hàng chữ ghi chú bằng tiếng Anh:
Số ký hiệu: 042
Nội dung: Nhãn cầu trái
Giới tính: Nữ
Tuổi tác: 27
Nguyên nhân cái chết: Tai nạn ô tô, mất nhiều máu.
Thời gian qua đời: ngày 15 tháng 8 năm 2007
Quyên tặng bệnh viện: Bệnh viện quốc lập bang Ohio.
Trên tờ giấy còn có con dấu của bệnh viện đã bị mờ. Đây là tiêu bản bộ phận thân thể con người dùng để nghiên cứu khoa học.
Đức Duy thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, cậu lờ mờ nghe thấy tiếng còi hụ cảnh sát ở bên ngoài ngôi biệt thự. Đức Duy vội vàng rời khỏi căn phòng.
Vừa chạy ra ngoài cổng ngôi biệt thự, Đức Duy nhìn thấy đám bảo vệ vây quanh hai người cảnh sát. Bọn họ chỉ tay về phía ngôi biệt thự, nói lớn tiếng điều gì đó. Đồng thời, cánh cửa sau lưng cậu tự động đóng sập vào.
Đức Duy quay đầu nhìn cánh cửa khép chặt. Nguyễn Quang Anh dụ mọi người tới phòng chứa tiêu bản, nhằm mục đích dọa bọn họ để bọn họ sợ chạy mất.
Bây giờ đã là buổi chiều ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống khu rừng núi. Ngôi biệt thự sừng sững trong ánh nắng, tựa hồ không có chuyện gì xảy ra.
Đức Duy kể lại sự việc với hai người cảnh sát vừa đến. Nghe cô nói thứ trong căn phòng bí mật chỉ là tiêu bản, đám bảo vệ rất bất ngờ, nhưng bọn họ vẫn khẳng định Nguyễn Quang Anh có liên quan đến vụ án.
Hai người cảnh sát quyết định vào nhà tìm hiểu. Đức Duy và những người khác đứng phía sau chờ đợi.
Hai người cảnh sát vừa gõ cửa vừa gọi lớn tiếng. Trong nhà vẫn không có phản ứng. Đám bảo vệ bàn tán xôn xao, bọn họ càng cảm thấy Nguyễn Quang Anh có tật giật mình nên mới không chịu mở cửa. Đức Duy đoán không ra, Nguyễn Quang Anh rốt cuộc đang làm gì.
Cảnh sát không thể cứ thế xông vào nhà, đành quay đầu tìm Đức Duy:
“Cậu có số điện thoại của chủ nhà đúng không? Coi mau gọi cho anh ta, bảo anh ta mở cửa.”
Đức Duy gật đầu, gọi điện cho Nguyễn Quang Anh, vô mở loa ngoài để mọi người cùng nghe:
“Cảnh sát đang ở bên ngoài nhà anh, họ muốn tìm anh hỏi chuyện. Mau mở cửa đi.”
Nguyễn Quang Anh im lặng vài giây mới trả lời, giọng nói của anh mang âm mũi nằng nặng:
“Bọn họ có mang theo lệnh khám xét hoặc bắt giữ không?”
Người cảnh sát lắc đầu, Đức Duy trả lời:
“Không.”
“Vậy tại sao tôi phải mở cửa gặp họ? Tạm biệt.”
Nói xong anh liền cúp điện thoại.
Hai người cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, lửa bốc lên đầu, một người nói:
“Gọi điện thoại về cục xin chỉ thị!”
Trong lòng Đức Duy cũng hơi tức giận, nhưng càng tức giận, trực giác của cậu càng mãnh liệt. Anh không phải là tội phạm, bởi vì có tên tội phạm nào biểu hiện như anh?
Lúc này, ở một nơi không xa lại vang lên tiếng còi hụ xe cảnh sát, mọi người đều quay đầu về hướng đó.
Mấy người cảnh sát cùng một người đàn ông trung niên thần sắc nghiêm nghị đi nhanh về phía ngôi biệt thự. Song Luân cũng có Mặt. Đức Duy nhận ra người đàn ông trung niên, đó là cục trưởng cục cảnh sát thành phố.
Tình hình trên khu vực sườn núi trở nên phức tạp. Song Luân rất bất ngờ khi nhìn thấy Đức Duy. Anh đi đến bên cậu:
“Sao em lại ở đây?”
Đức Duy:
“Hai ba câu không thể nói rõ ràng. Sao cục trưởng lại đến đây?”
Trên mặt Song Luân ẩn hiện ý cười, đó là nụ cười hưng phấn và khó đoán. Anh nhắc lại lời cậu:
“Hai ba câu không thể nói rõ. Cục trưởng hôm nay nghe người ở trên nói, mới biết anh ta sống ở đây. Ông ấy cứ đòi đích thân đến đây gặp anh ta.”
Đức Duy cảm thấy hơi kỳ lạ, cậu đang muốn hỏi rõ ràng thì bên kia có người gọi Song Luân. Anh vội nói:
“Em giúp người của khu tập thể nhà em đến đây tìm đứa trẻ phải không? Anh biết có người báo án, nhưng họ nhầm lẫn rồi, sao anh ta có thể là tội phạm? Lát nữa chúng ta nói chuyện sau.”
Nói xong anh liền chạy đi.
Lần này đến lượt Song Luân gõ cửa.
Mọi người đều chăm chú theo dõi, nhưng kết quả vẫn không có người trả lời.
Đại khái hai người cảnh sát trước đó đã báo cáo tình hình với cục trưởng, Đức Duy bị cục trưởng gọi ra nói chuyện.
Thần sắc và ngữ khí của cục trưởng rất ôn hòa:
“Đức Duy, cháu có điện thoại của cậu ta? Cháu hãy gọi cho cậu ta đi.”
Cục trưởng vừa dứt lời, mấy người cảnh sát đều quay sang Đức Duy, Song Luân càng kinh ngạc.
Đức Duy chỉ còn cách gọi đi, cậu mở loa ngoài để mọi người cùng nghe. Ai ngờ cậu chưa lên tiếng, Nguyễn Quang Anh ở đầu kia đã mở miệng trước, ngữ khí của anh hơi bực bội:
“Lẽ nào trí nhớ của cậu không duy trì quá 24 tiếng đồng hồ? Cậu quên tối qua tôi mấy giờ mới đi ngủ? Tại sao còn gọi điện nữa.”
Đức Duy định trả lời, đột nhiên phát hiện mọi người đều nhìn cậu. Đám cảnh sát đều là người nhạy bén, nhìn cậu bằng ánh mắt hơi phức tạp. Song Luân nhìn cậu chằm chằm. Lúc này, Đức Duy mới có phản ứng, cậu cảm thấy hơi quẫn bách. Nói nhiều cũng vô ích, cậu lập tức đi thẳng vào vấn đề:
“Nguyễn Quang Anh, cục trưởng cục công an thành phố muốn gặp anh.”
“Tôi không gặp.”
Nguyễn Quang Anh lạnh lùng trả lời.
“Để chú nói chuyện với cậu ấy.”
Cục trưởng đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng, giơ tay về phía Đức Duy, cầm máy di động.
Cục trưởng đi sang một bên, nói chuyện một lúc. Sau khi cúp điện thoại, trên mặt ông hiện ý cười.
Tiếp theo, cục trưởng và một người cảnh sát nhiều tuổi lại đi về ngôi biệt thự. Chỉ là lần này, cửa ngôi biệt thự tự động mở ra, bọn họ lập tức đi vào bên trong.
Đức Duy kéo tay áo Song Luân:
“Rốt cuộc anh ta là người thế nào?”
Song Luân liếc cậu một cái, hỏi lại:
“Em có quan hệ gì với anh ta?”
Đức Duy kể vắn tắt một lượt:
“Em là phiên dịch của anh ta.”
Song Luân vỗ vai cậu:
“Em giỏi thật đấy.”
Lúc này, anh mới đưa mắt về phía ngôi biệt thự, thở dài một tiếng rồi mở miệng:
“Nguyễn Quang Anh là phó giáo sư đại học Maryland ở Mỹ, là chuyên gia tâm lý tội phạm trẻ tuổi nhất thế giới, là cố vấn do bộ công an đặc biệt mời về, đồng thời là cảnh đốc cấp một! Hừm, thật không ngờ anh ta chạy đến chỗ nhà quê của chúng ta tĩnh dưỡng!”
Cảnh chiều tà như tấm màn mờ che phủ mặt đất, Đức Duy đứng trước cửa sổ, ngước nhìn tòa nhà văn phòng cục cảnh sát đèn đóm sáng trưng.
Sau khi cục trưởng đi vào ngôi biệt thự, cảnh sát bảo những người khác ra về. Đức Duy cũng quay về nhà mình.
Minh Duyên từ thư phòng đi ra, cầm một quyển vở rất đẹp đưa đến trước mặt anh trai:
“Em muốn chữ ký của Đại Thần.”
Đức Duy quay đầu liếc em gái một cái:
“Có cần thiết không?”
Hôm qua Minh Duyên vẫn còn gọi Nguyễn Quang Anh là “yêu nhân”.
Minh Duyên kiên định gật đầu:
“Tất nhiên cần! Em là fans ruột của phim truyền hình Mỹ “Tâm lý tội phạm”.Bây giờ có một chuyên gia sờ sờ ở ngay bên cạnh em, sao em có thể bỏ qua.”
Đức Duy không để ý đến ánh mắt mong chờ của em gái, cậu lại quay đầu ra cửa sổ:
“Anh sẽ không đi xin chữ ký của anh ta.”
“Hả?”
Minh Duyên rất bất ngờ, bắt gặp thần sắc có vẻ cố chấp của anh trai, cô buột miệng hỏi:
“Anh, anh đang khó chịu gì thế?”
Đức Duy hơi ngẩn người, quay sang nhìn em gái bằng ánh mắt kỳ lạ:
“Anh khó chịu ư? Tất nhiên không phải. Em có biết nếu anh đi tìm anh ta xin chữ ký, anh ta sẽ nói thế nào không?”
“Nói thế nào?”
Đức Duy ngẫm nghĩ, mô phỏng giọng điệu tự cao tự đại của Nguyễn Quang Anh, cậu nói chậm rãi:
“Nếu mỗi người xin chữ ký của tôi đều được toại nguyện, bây giờ chắc tay tôi không còn nữa.”
Minh Duyên:
“Hả?”
Đức Duy:
“…Ký đến gãy tay mất.”
Minh Duyên phì cười:
“Chuyện cười của anh nhạt quá đi. Anh ta kiêu đến thế sao?”
Đức Duy cũng cười:
“Đúng là kiêu đến mức đó.”
Minh Duyên thở dài, hai anh em ngước nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, nhất thời không lên tiếng.
Thật ra chiều nay khi Song Luân tiết lộ thân phận của Nguyễn Quang Anh, Đức Duy vô cùng kinh ngạc. Cậu vốn đã hình thành ấn tượng ban đầu về Nguyễn Quang Anh, như “trạch nam”, tự cao tự đại, ngạo mạn, EQ thấp, không hiểu nhân tình thế thái, tự cho bản thân là nhất. Tóm lại, anh là người đàn ông ấu trĩ và lập dị.
Một người như vậy lại là chuyên gia nổi tiếng thế giới, thậm chí được Song Luân coi là “nam thần”. Nên biết từ trước đến nay Song Luân cũng là một người cao ngạo, chẳng có mấy ai khiến anh vừa mắt. Chắc chắn Nguyễn Quang Anh phải là nhân vật thật sự lợi hại trong ngành, mới khiến Song Luân tâm phục khẩu phục.
Đức Duy chỉ có thể kết luận, thế giới này quả thực chẳng thiếu những chuyện kỳ lạ.
Đức Duy đang chìm trong suy tư, điện thoại di động của cậu đột nhiên đổ chuông. Là Song Luân gọi tới, cậu lập tức bắt máy.
Giọng nói của anh có vẻ không bình thường:
“Anh thấy em đang ở nhà, em có rảnh không? Mau đến văn phòng anh ngay.”
Từ khu tập thể cảnh sát đến tòa nhà làm việc chưa tới mấy trăm mét. Vài phút sau, Đức Duy đã xuất hiện trong văn phòng của Song Luân.
Song Luân rót cho cậu cốc nước. Anh không lên tiếng, khói ở điếu thuốc lá kẹp giữa hai đầu ngón tay anh lượn lờ xung quanh cậu, gương mặt tuấn tú của anh rất nghiêm nghị. Đức Duy tự động uống nước. Đến khi không chịu nổi, cậu mới nhướng mắt nhìn anh:
“Anh bị mất trí à? Nhìn em đủ chưa?”
Song Luân không trả lời, mà đột nhiên hỏi một câu:
“Nguyễn Quang Anh đang theo đuổi em đấy à?”
Đức Duy lập tức sặc nước, ho khù khụ vài tiếng. Cậu trợn tròn mắt:
“Anh điên rồi. Làm gì có chuyện đó.”
Qua vẻ mặt của Đức Duy, Song Luân biết cậu nói thật. Anh lại dò xét cậu một lượt từ đầu đến chân:
“Tuy em rất linh lợi thông minh, nhưng cũng không phải dạng sắc nước hương trời…”
Đức Duy lại lườm anh một cái, nghe anh nói tiếp:
“Nếu không phải đang theo đuổi em, vậy thì anh ta nhìn trúng em điểm gì mà chỉ đích danh em làm trợ lý cho anh ta?”
Đức Duy sửng sốt:
“Trợ lý gì cơ?”
Song Luân:
“Đương nhiên là trợ lý điều tra vụ án.”
Đức Duy vẫn chưa hiểu ra vấn đề:
"Vụ án có tài liệu tiếng Anh cần dịch?”
“Xì, đây là vụ án thanh thiếu niên bị mất tích mà anh kể với em. Lấy đâu ra tiếng Anh, tiếng thổ làng thì đúng hơn.”
Lần này,Đức Duy hoàn toàn sững sờ. Song Luân có vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc, chứng tỏ anh không nói đùa. Cậu hỏi:
“Tại sao lại là em? Em đâu phải là cảnh sát?"
Song Luân nhìn cậu, không lên tiếng.
Anh nhớ lại cảnh tượng anh đi tìm Nguyễn Quang Anh mấy tiếng trước. Lúc đó, vị chuyên gia đã gặp gỡ cục trưởng và lãnh đạo cục công an. Song Luân nhận được tin, Nguyễn Quang Anh sẽ giúp đỡ điều tra vụ án với thân phận chuyên gia. Nhưng anh ta đề xuất một yêu cầu, Đức Duy phải làm trợ lý của anh ta.
mấy bà đọc nhớ like cho tui nheee 🫰🏻
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top