chương 14

Nguyễn Quang Anh nói cần mấy tiếng đồng hồ để quan sát trạng thái của xác chết, đồng thời đợi kết quả mô phỏng trên máy tính, mới có thể đưa ra kết luận cuối cùng.

Đức Duy lập tức cởi bộ đồ khó chịu trên người, quay về phòng đi tắm.

Sau khi Đức Duy lên giường, cả căn phòng trở nên vô cùng tĩnh lặng. Cậu không tài nào chợp mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà tối mờ. Đầu óc cậu tự động hiện lên hình ảnh vô tình lọt vào mắt cậu ban nãy.

Sống lưng Đức Duy lạnh toát, tất cả mọi thứ trong phòng dường như âm u thêm mấy phần. Đức Duy vốn là người gan dạ, nhưng cậu chưa bao giờ trải qua chuyện xảy ra trong buổi tối ngày hôm nay.

Đức Duy ngồi bất động một lúc, sau đó cậu đứng dậy, mở cửa thò đầu ra ngoài ngó nghiêng. Cậu thở phào nhẹ nhõm khi thấy phòng làm việc mở cửa, đèn điện sáng trưng.

Đức Duy đi vào, liền nhìn thấy Nguyễn Quang Anh tay cầm cốc cà phê, trước mặt đặt một đĩa cá hồi thái lát, anh đang chăm chú đọc sách. Nghe tiếng động, Nguyễn Quang Anh chỉ liếc cậu một cái rồi tiếp tục xem sách.

Đức Duy ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh, tìm một cuốn sách.

Không biết bao lâu sau, Nguyễn Quang Anh đột nhiên đứng dậy. Đức Duy ngẩng đầu, thấy anh thong thả đi đến trước mặt cậu.

“Chúc ngủ ngon.” Anh nói.

Đức Duy: “Chúc ngủ ngon.”

Đợi anh về phòng ngủ của mình, Đức Duy mới đứng dậy, đi về phòng cậu. Tuy nhiên, cậu cảm thấy tâm trạng đỡ hơn trước. Xoay đi xoay lại trên giường một lúc, trong lúc cậu mơ mơ màng màng chuẩn bị thiếp đi, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Đức Duy chạy đi mở cửa, nhưng ngoài cửa không một bóng người, cửa phòng Nguyễn Quang Anh vẫn đóng chặt. Trong lòng cậu bỗng dưng hoảng hốt. Vừa định đóng cửa, cậu bất chợt nhìn thấy một thứ đen sì ở dưới đất, không rõ xuất hiện từ bao giờ. “Trầm Mặc” chậm chạp bò vào phòng cậu.

Khi Đức Duy tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn, ánh mặt trời dịu dàng chiếu sáng cả căn phòng.

“Trầm Mặc” yên tĩnh nằm dưới ánh nắng, đầu và bốn chân thò ra khỏi mai rùa. Đôi mắt nó đen thui, phảng phất đang đờ đẫn.

Đức Duy xuống giường, ngồi xổm trước mặt “Trầm Mặc”. Quan sát một lúc, cậu giơ tay vuốt ve cái mai của nó, nó lập tức rụt đầu và chân vào trong. Đức Duy đứng dậy, mở cửa phòng, liền nhìn thấy “phòng giải phẫu” đã mở cửa. Bên trong lờ mờ có bóng người.

Đức Duy đánh răng rửa mặt rồi đi sang “phòng giải phẫu”, khi cậu vô ý thức quay đầu, thấy “Trầm Mặc” đã rời khỏi phòng cậu, đang từ từ bò về phòng Nguyễn Quang Anh.

Vừa vào cửa,Đức Duy liền nhìn thấy Nguyễn Quang Anh mặc comple chỉnh tề, đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía cậu. Bàn kim loại đặt xác chết tối qua bây giờ đã trống không. Tâm trạng Đức Duy càng nhẹ nhõm hơn.

Nguyễn Quang Anh quay người nhìn cậu. Ánh nắng chiếu lên mái tóc ngắn đen và làn da trắng của anh, tựa hồ có quầng sáng nhàn nhạt chuyển động. Điểm nổi bật nhất là đôi mắt đầy ý cười của anh, như hồ nước lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Bị anh “chiếu tướng”, tim Đức Duy rung lên một nhịp, tâm trạng cậu cũng trở nên nhẹ nhõm ngay tức thì.

“Cám ơn con rùa của anh.”

Ý cười trong mắt Nguyễn Quang Anh càng sâu hơn. Nhưng anh thốt ra một câu khác đề tài của cậu:

“Hắn tưởng tượng trở thành cỗ máy giết người.”

Đức Duy ngẩng người. Nguyễn Quang Anh xoay người, đút hai tay vào túi quần, để lộ thứ ở trên bàn sau lưng anh.

Đó là một con dao cầu đã được cải tạo. Thân dao đen bóng thẳng tắp, ba lưỡi dao giống hệt nhau được lắp vào rãnh, lưỡi dao tỏa ra ánh sáng lành lạnh. Nguyễn Quang Anh giơ tay, ấn xuống tay nắm ở bên cạnh, ba lưỡi dao đồng thời hạ xuống.

Đức Duy giật mình, trong khi vẻ mặt Nguyễn Quang Anh  càng ôn hòa.

“Căn cứ vào số liệu thí nghiệm tối qua...”

Anh tháo găng tay, ném sang một bên, nhướng mắt nhìn cậu:

“ Vết thương do lưỡi dao có độ dày và chất liệu này tạo thành gần giống với xác nạn nhân nhất. Hơn nữa, chỉ khi cả ba lưỡi dao đồng thời hoạt động, mới có thể ăn khớp với tình trạng máu kết đông, thi thể cứng đờ...Chắc em cũng biết, con người không thể nào cùng một lúc sử dụng bằng tay cả ba con dao lớn như vậy.”

Đức Duy: “Ý của anh là?”

“ Ý của tôi là, nhà hung thủ có một “Cỗ máy giết người” giống cái này. Hắn bắt nạn nhân nhằm mục đích để bọn họ trở thành vật hy sinh của “cỗ máy giết người”. Đương nhiên, cỗ máy của nhà hắn chắc chắn không có chất liệu tốt và độ chuẩn xác bằng cỗ máy mà tôi chế tạo thâu đêm.” Thần sắc anh lộ vẻ kiêu ngạo.

Có lẽ bị ảnh hưởng bởi ngữ điệu của Nguyễn Quang Anh, tim Đức Duy cũng đập nhanh hơn. Cậu lờ mờ cảm thấy một sự căng thẳng và xúc động. Cậu nhìn chằm chằm vào lưỡi dao, mở miệng nói:

“Việc vận chuyển dao kéo được nhà nước quản lý chặt, hung thủ không thể mua trên mạng, cũng không thể vận chuyển bằng xe ô tô đường dài và tàu hỏa. Nơi có thể mua loại dao này ở thành phố chúng ta chắc cũng có hạn, người mua không nhiều. Không biết chừng chúng ta có thể tìm ra dấu vết hung thủ.”

Nguyễn Quang Anh ngồi xuống ghế, cầm cốc cà phê đặt trên bàn chứa “cỗ máy giết người”, tao nhã đưa lên miệng uống một ngụm:

“Đầu óc em cũng không đến nỗi chậm chạp...Với trí khôn của hung thủ, hắn nhất định lãng phí không ít lưỡi dao, mới có thể chế tạo ra cỗ máy miễn cưỡng có thể so sánh với cổ máy của tôi.
Em hãy thông báo ngay với đội cảnh sát hình sự, bọn họ có thể bắt đầu làm việc được rồi. Tôi sẽ cho bọn họ chân dung chuẩn xác về tội phạm. Nếu như gặp may, chúng ta còn có thể cứu đứa trẻ cuối cùng.”

Bây giờ là tám chín giờ sáng, ánh mặt trời chiếu sáng cả phòng hội nghị. Đức Duy vẫn ngồi trong góc như thường lệ. Nguyễn Quang Anh mặc bộ comple đen thẳng tắp, bình thản đi lên bục phát biểu.

Phần lớn cảnh sát đều ở bên ngoài, đội hình cảnh chỉ còn lại mấy nhân vật cốt cán. Sau khi nghe xong báo cáo của Nguyễn Quang Anh, bọn họ sẽ triển khai cuộc lùng bắt càng chuẩn xác hơn.

Nguyễn Quang Anh nhìn cung quanh một lượt, từ tốn mở miệng:

“Hung thủ là “tội phạm có năng lực tổ chức” điển hình. Ngược lại với loại tội phạm này là “tội phạm không có năng lực tổ chức”. Loại thứ hai thường mắc chứng bệnh về phương diện tinh thần, hành vi hỗn loạn, không có kế hoạch. Còn hung thủ của chúng ta đầu óc tỉnh táo, lên kế hoạch một cách tỉ mỉ chu đáo, mục tiêu rõ ràng. Tuy nhiên, “tội phạm có năng lực tổ chức” và “tội phạm IQ cao” không cùng một khái niệm. Hung thủ của chúng ta chỉ là người bình thường.

Hắn biến thanh thiếu niên thành vật hy sinh của “cỗ máy giết người”, ảo tưởng có thể kiểm soát sự sống chết của người khác. Hiện tại, tôi vẫn chưa biết được sự hoang tưởng của hắn hình thành như thế nào, nhưng hắn sinh sống tại thành phố này, ảo tưởng của hắn rõ ràng xa thời hiện thực. Khi các anh tìm đến nhà hắn, có lẽ các anh sẽ thu được lượng lớn sách vở, đĩa phim bạo lực.

Tâm lý biến thái không phải hình thành trong ngày một ngày hai. Hung thủ luôn có ảo tưởng nhưng không thể thực hiện, khiến hắn bị giày vò một thời gian dài.

Vì vậy trong quá trình dụ dỗ nạn nhân, hắn có thể thể hiện tài năng ăn nói xuất sắc, nhưng trong thực tế cuộc sống, hắn ngược lại trầm mặc kiệm lời, gần như không có bạn bè, càng không có người yêu. Bởi vì hắn xa rời quần chúng, công việc không thuận lợi nên tâm lý của hắn càng trở nên u ám.

Tôi tin trước khi giết người, hắn đã từng “thí nghiệm” trên động vật. Đối tượng là chó mèo hoang, hoặc vật nuôi nhà hàng xóm. Có lẽ các anh sẽ tìm thấy manh mối và dấu vết ở gần nhà hắn.

Hung thủ bắt đầu gây án từ tháng một năm ngoái nguyên nhân có lẽ bị một sự kích thích nào đó. Ví dụ công việc hoặc cuộc sống gặp trắc trở nghiêm trọng. Căn cứ vào trình độ gây án ổn định và liên tục trong một năm qua, tôi càng nghiêng về khả năng hung thủ gặp hạn trong cuộc sống hơn, ví dụ quan hệ với người nhà xấu đi, hoặc có người qua đời...nên mới thúc đẩy hắn giết người.

Trong quá trình lùng bắt, các anh lưu ý, hung thủ tương đối thông minh nhanh nhạy. Xét về mặt ảo tưởng bạo lực của hắn, nhiều khả năng hắn có khả năng và ý thức trinh sát nhất định...”

Cuộc họp nhanh chóng kết thúc.

Những người cảnh sát đều đi hết, phòng hội nghị trống không trong giây lát. Đức Duy thu dọn đồ, hỏi Nguyễn Quang Anh:

“Bây giờ chúng ta làm gì?”

Nguyễn Quang Anh mặc áo khoác , thần sắc anh lộ vẻ sảng khoái:

“Nghỉ ngơi.”

Hai người vừa đi ra cục cảnh sát liền thấy Minh Duyên đứng cách đó mấy mét. Cô nở nụ cười ngọt ngào:

“Anh...Đại thần!”

Đức Duy cười hỏi: “Em đến đây làm gì?”

Minh Duyên đáp:“Mấy ngày anh không về nhà, mẹ cử em đến xem tình hình.”

Trong lúc hai anh em nói chuyện, Nguyễn Quang Anh yên lặng đứng một bên. Qua khóe mắt, Đức Duy thấy sắc mặt anh không chút biểu cảm. Hôm nay anh diện comple chỉnh tề, lại có gương mặt trắng trẻo tuấn tú, tuy không đeo khẩu trang nhưng đứng ngoài đường vẫn thu hút sự chú ý của người đi đường.

Minh Duyên cũng lén liếc anh vài cái, đồng thời nói với Đức Duy:

“Anh ăn sáng chưa?”

Lúc này, Nguyễn Quang Anh mới lên tiếng:

“Đi thôi!”

Đức Duy và Minh Duyên cùng ngoảnh đầu, thấy anh sải bước dài , đi về một hướng, thân hình cao lớn giống một cái cây thẳng tắp.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top