chương 13
Sắc trời tối mờ mờ, rừng cây âm u tĩnh mịch, tỏa không khí lành lạnh.
Đây là một khu đất trống ở ngoại ô thành phố. Trên khu đất thấp thoáng bụi cây và cỏ dại, có không ít rác rưởi tích lũy bao năm, trong khi không thấy dấu vết của con người.
Đức Duy và Nguyễn Quang Anh đỗ xe trên con đường đất. Hai người xuống xe, đi bộ tới nơi có xác nạn nhân.
Đâu đâu cũng thấy bóng dáng cảnh sát, mặt đất đều bị đào bới xới lộn, còn xuất hiện mấy cái hố lớn. Đức Duy ngẩng đầu, liền bắt gặp hai người cảnh sát đang đứng dưới một cái hố, cúi thấp người nhấc lên một cái túi nylon màu đen rất lớn. Trên bãi đất trống bên cạnh cái hố có mấy túi nylon tương tự . Cảnh sát đang mở từng túi nylon. Trong ánh mắt nghiêm túc của bọn họ đều lộ vẻ không đành lòng.
Đức Duy cũng rất đau xót, cậu thu hồi ánh mắt.
Lúc này, Song Luân từ phía trước chạy tới. Gương mặt anh lạnh buốt, khi mở miệng phả đầy khói trắng:
“Có tất cả tám người, thân thể bị chặt thành nhiều khúc. Theo phán đoán sơ bộ, cái xác có thời gian tử vong gần đây nhất là một tuần trước. Bởi vì dạo này nhiệt độ tương đối thấp nên xác nạn nhân không bị thối rữa. Thời gian tử vong của những thi thể khác đều từ vài tháng trở lên, người bị giết chết đầu tiên cũng hơn một năm.”
Trên mặt Nguyễn Quang Anh không một chút biểu cảm, anh cùng Song Luân đi nhanh về phía trước.
Đức Duy dừng bước:
“Tôi không qua bên đó.”
Hai người đàn ông đồng thời quay đầu nhìn cậu. Bắt gặp sắc mặt tái nhợt của cậu, Song Luân gật đầu:
“Em lên xe ô tô chờ bọn anh.”
“Vâng.”
Đức Duy quay sang Nguyễn Quang Anh. Anh đứng thẳng người, bỏ hai tay vào túi áo khoác, lặng lẽ nhìn cậu. Ánh mắt anh vụt qua một tia sáng tỏ vấn đề:
“Em sợ hãi đúng không?”
Đức Duy đáp khẽ: “Tôi không muốn xem.”
Song Luân hơi ngẩn người, Đức Duy cũng ngây ra. Nhưng kinh nghiệm mách bảo cậu, tiếp theo chắc chắn không phải câu nói hay ho. Quả nhiên Nguyễn Quang Anh cất giọng lạnh lẽo:
“Đúng là một bi kịch.”
Đức Duy liếc anh: “Dù sao tôi cũng không muốn xem.” Nói xong, cậu liền quay người bỏ đi.
Nguyễn Quang Anh cũng quay người, bình thản đi về nơi có xác chết. Song Luân hơi bất ngờ trước thái độ của hai người. Anh dõi theo bóng lưng Đức Duy, rồi quay lại đi theo Nguyễn Quang Anh.
Trời đã tờ mờ sáng, tầm mắt con người trở nên rõ ràng.
Nguyễn Quang Anh ngồi xổm xuống đất, đeo găng tay đồng thời quan sát thứ ở trong túi nylon. Song Luân cũng ngồi xuống cạnh anh.
Trong túi gồm những khúc thân người cắt đâu ra đấy, mặt cắt đều đặn, làn da phẳng lì. Tất cả gồm bảy khúc, bao gồm cả tứ chi và thân thể. Những nạn nhân khác cũng rơi vào tình trạng tương tự.
Song Luân vừa giải thích, vừa dùng tay ra dấu trên xác chết:
“Căn cứ vào kết quả khám nghiệm sơ bộ của bên pháp y, nguyên nhân gây ra cái chết là bị ngạt thở. Trên cổ các nạn nhân có vết bầm tím. Hung thủ dùng sợi dây thừng nylon thường thấy trên thị trường siết cổ nạn nhân. Sau đó, hắn dùng một loại dụng cụ sắc bén để cắt rời thi thể nạn nhân. Trước mắt, chúng tôi chưa thể phán đoán dụng cụ đó là gì. Ngoài ra, nạn nhân dường như không có bất cứ tổn thương nào khác.”
Một người cảnh sát ở bên cạnh hỏi:
“Giáo sư Nguyễn, hôm qua anh cho biết, trên thi thể nạn nhân phản ánh tiếng nói từ nội tâm của hung thủ. Vậy tiếng nói của hắn là gì?”
Nguyễn Quang Anh thong thả trả lời:
“Không có xâm hại tình dục, không có hành vi ngược đãi hành hạ nạn nhân trước hoặc sau khi chết, nạn nhân cũng không bị lấy máu, không bị trúng độc, không bị lấy bất cứ cơ quan nội tạng nào...Hung thủ chỉ làm một việc duy nhất là giết người và cắt xác nạn nhân.”
Song Luân nhìn chằm chằm thi thể nạn nhân. Đúng như Nguyễn Quang Anh nói, trước đó anh đều cho rằng, đám thanh thiếu niên có khả năng bị xâm hại tình dục hoặc ngược đãi, mới bị giết chết. Nào ngờ những điều này không xảy ra, mà hung thủ trực tiếp giết chết nạn nhân.
Người cảnh sát hình sự ở bên cạnh ngập ngừng vài giây, hỏi tiếp:
“Ý của giáo sư là, hung thủ bắt thanh thiếu niên chỉ với mục đích giết chết bọn trẻ? Hắn giết người đơn thuần vì hắn muốn? Đây là hành vi trả thù xã hội của hắn hay sao?”
Nguyễn Quang Anh mỉm cười với ông ta:
“Một tên tâm lý biến thái thật sự chẳng bao giờ quan tâm đến xã hội, thì làm gì có chuyện hắn trả thù xã hội? Bọn chúng giết người xuất phát từ nhu cầu trong nội tâm, chứ không phải hành vi tự buông thả bản thân.”
Người cảnh sát đờ ra, Song Luân cũng nhướng mắt nhìn Nguyễn Quang Anh .
Nguyễn Quang Anh đứng dậy, dõi mắt về phía chợ nông sản cách đó không xa, thần sắc anh đầy vẻ lạnh nhạt và ngạo mạn:
“Hung thủ không bày ra bất cứ trò nào khác, ngược lại bớt việc cho tôi. Dấu hiệu hành vi, tiếng nói trong nội tâm và sự hoang tưởng của hắn được ẩn giấu trong quá trình hắn giết người phanh thây. Hắn làm thế nào để cắt nạn nhân thành từng khúc, dùng loại dụng cụ nào, theo trình tự như thế nào, thủ pháp ra sao...Một khi làm rõ điều này, tất cả sẽ trở nên rất đơn giản.”
Đức Duy ngồi trong xe ô tô đợi một lúc cũng không thấy Nguyễn Quang Anh quay lại. Lúc trời sáng hẳn mới có một cảnh sát trẻ tuổi chạy đến: “Hoàng tiên sinh, giáo sư Nguyễn đã ngồi xe ô tô đi mất, giáo sư bảo cậu quay về ngôi biệt thự đợi giáo sư.”
Đức Duy cảm thấy hơi kỳ lạ: “Anh ta đi đâu vậy?”
Người cảnh sát trả lời: “Giáo sư chỉ bảo đi lấy đồ chứ không nói cho chúng tôi biết cụ thể đi đâu.”
…
Đến mười hai giờ đêm, Đức Duy bị đánh thức bởi tiếng động lạ thường ở bên ngoài.
Cậu trùm áo khoác bên ngoài bộ đồ ngủ, đi dép lê ra khỏi phòng.
Tiếng động không phải vang lên từ phòng ngủ của Nguyễn Quang Anh, mà từ căn phòng Đức Duy chưa từng vào trong, nằm ở tận cùng hành lang.
Đức Duy gõ cửa, bên trong vang lên tiếng Nguyễn Quang Anh:
“Vào đi!”
Vừa mở cửa, Đức Duy liền ngửi thấy mùi máu tanh. Cậu lập tức dừng bước.
Căn phòng rất rộng, đèn tuýp chiếu sáng như ban ngày. Bốn bức tường và trần nhà đều trống không, chẳng có một vật trang trí.
Nổi bật nhất chính là Nguyễn Quang Anh. Anh mặc bộ đồ bảo hộ y tế áo liền quần trắng toát, đeo khẩu trang và đội mũ cùng màu. Toàn thân anh chỉ để lộ đôi mắt đen. Trông anh giống nhân vật bước ra từ “Nguy cơ sinh hóa”, lạnh lùng và u ám.
Bên cạnh anh là bàn kim loại hình chữ nhật, một người đàn ông khỏa thân nằm bất động trên bàn. Sau lưng Nguyễn Quang Anh có năm sáu cái bàn tương tự, trên bàn cũng có người nằm.
Nguyễn Quang Anh nhướng mắt nhìn Đức Duy:
“Tôi còn tưởng em ngủ cho đến khi tôi phá án mới tỉnh dậy. Mau thay quần áo lại đây giúp tôi.”
Đức Duy không lên tiếng, cậu tựa người vào cánh cửa bất động.
Bây giờ cậu mới nhìn rõ, sắc mặt của người đàn ông nằm trên bàn trắng bệch, làn da xuất hiện vết ban. Đây là xác người chết.
“Anh đang làm gì vậy?” Đức Duy hỏi.
Nguyễn Quang Anh đẩy một cái tủ có bánh xe cao bằng nữa thân người tới gần bàn kim loại. Trên tủ đặt mấy con dao cầu rất lớn. Anh từ tốn đáp:
“Thi thể người thật, mô hình giống người thật, mô phỏng não bộ...Mỗi thí nghiệm chúng ta cần làm một lần, đề tìm ra dụng cụ, quy trình và cách thức mà hung thủ cắt chân tay và thân thể nạn nhân.”
Lúc này, Đức Duy mới chú ý đến mấy “người” nằm trên bàn kim loại ở đằng sau. Làn da họ trông không thật, diện mạo hoàn toàn giống nhau, chứng tỏ đều là người giả. Gần bờ tường đặt mấy máy laptop.
Chỉ như vậy cũng đủ tạo ra bầu không khí đáng sợ. Đức Duy vẫn đứng nguyên một chỗ: “Cục cảnh sát cũng có bác sĩ pháp y, tại sao chúng ta phải tiến hành thí nghiệm?”
Nguyễn Quang Anh cúi đầu tìm con dao sắc, ánh mắt rất chăm chú, anh thản nhiên trả lời:
“Đợi pháp y của cục xin cấp một xác người mới chết, lại đi mua những mô hình cao cấp giống hệt người thường, chắc hung thủ đã giải quyết thêm mấy nạn nhân nữa.”
Đức Duy: “...Anh lấy đâu ra những thứ này?”
“Tôi nhờ Đăng Dương kiếm hộ.”
Nguyễn Quang Anh đi sang một bên xác chết, ngoảnh đầu nhìn cậu:
“Lại đây giữ con dao cho tôi.”
Đức Duy nhìn anh vài giây, trả lời:
“Xin lỗi, tôi không làm được. Tôi có thể giúp anh gọi cảnh sát đến đây.”
Cậu quay người định bỏ đi, liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của Nguyễn Quang Anh từ đằng sau vọng tới:
“Điều tra vụ án mà tránh xa thi thể, chẳng khác nào tiến đến gần sự thật liền nhắm mắt lại.”
Đức Duy cúi đầu, trầm mặc trong giây lát rồi đi ra cửa. Nguyễn Quang Anh nói tiếp:
“Nó có khả năng vẫn còn sống.”
Đức Duy giật mình dừng bước, quay đầu nhìn anh:
“Nó?”
“Ừ.”
Đức Duy lập tức hiểu ý anh. “Nó” chính là con trai lão Tiếu, bảo vệ khu tập thể nhà cậu, cũng là nạn nhân mất tích cuối cùng. Thời gian tử vong của thi thể mới nhất là một tuần trước, trong khi con trai lão Tiếu mới mất tích bốn ngày.
Đức Duy hỏi nhỏ: “Anh cảm thấy chúng ta có thể cứu cậu bé không?”
Nguyễn Quang Anh vẫn quan sát con dao cầu, trả lời: “Tôi đang cứu."
Đức Duy rời khỏi “phòng giải phẫu”, quay về phòng ngủ nằm một lúc. Sau dó cậu ngồi dậy, thẫn thờ nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ. Cuối cùng, Đức Duy hít một hơi sâu, đứng dậy đi rửa mặt, quả quyết đi tới “phòng giải phẫu”.
Căn phòng vẫn không thay đổi, Nguyễn Quang Anh nhướng mắt nhìn cậu, đáy mắt anh ẩn hiện ý cười nhàn nhạt, tựa hồ anh đã sớm đoán ra cậu sẽ quay lại.
Đức Duy khoác bộ đồ “sinh hóa” vào người, đi về phía đối diện Nguyễn Quang Anh , giữ con dao theo yêu cầu trước đó của anh. Cậu liếc qua thi thể, lập tức rời mắt đi chỗ khác.
Nguyễn Quang Anh: “Giữ chắc, tôi bắt đầu đây.”
Thấy lưỡi dao nhanh chóng phập xuống, Đức Duy liền nhắm tịt hai mắt, bên tai cậu vang lên tiếng xịch xịch. Dường như cậu có thể tưởng tượng hình ảnh đang diễn ra trước mặt cậu.
Nguyễn Quang Anh cất giọng lãnh đạm, pha trộn ý cười:
“Em sợ gì chứ? Anh ta có động đậy đâu?”
Đức Duy càng nhắm chặt hai mắt:
“Nguyễn Quang Anh ! Liệu anh có thể chỉ nói cho tôi biết tôi cần làm gì, đừng tuôn những lời vớ vẩn khác?”
Gần ba giờ sáng, toàn bộ cuộc thí nghiệm mới kết thúc.
mn đọc nhớ vote cho t nhaaa
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top