73
Sau buổi ăn hôm đó, căn phòng dần trở nên yên tĩnh. Những ánh đèn pha lê vẫn lấp lánh, phản chiếu lên mặt bàn tròn trống trơn sau bữa tiệc, nhưng không còn mang lại cảm giác ấm áp hay vui vẻ. Chỉ còn lại mùi thức ăn, mùi rượu nặng nề và hơi thở căng thẳng của những người vừa trải qua một cuộc đấu trí căng thẳng.
Thế Anh đứng gần cửa sổ, ánh đèn đường hắt lên gương mặt lạnh lùng, lưng thẳng, tay khẽ đan vào nhau. Anh nhìn ra khoảng sân bên ngoài, nơi những chiếc xe sang đậu lặng lẽ, nhưng tâm trí anh vẫn không yên mọi ánh mắt, mọi lời nói trong bữa tiệc vẫn quay cuồng trong đầu, từng cử chỉ thâm độc, từng lời ám chỉ đều được ghi nhớ.
Hải Long đứng bên kia phòng, lặng lẽ, mặt vẫn bình thản nhưng bàn tay vẫn nắm chặt trong túi áo vest. Sự im lặng của anh không phải cam chịu mà là kiềm chế, từng nhịp thở cố giữ bình tĩnh trước cảm giác bị thách thức và áp lực từ Thế Anh và ông tổ Bùi.
Một vài người khác rời phòng, bàn tán nhỏ với nhau, ánh mắt dò xét nhau từng bước chân, nhưng không ai dám tiếp cận Thế Anh hay Hải Long như thể cả hai đều tỏa ra một quyền lực khiến người khác phải dè chừng.
Không khí ngột ngạt vẫn bao trùm, nhưng giờ đây nó trở nên âm ỉ, đầy tiềm ẩn. Mọi người đều biết rằng cuộc chiến ngầm, những âm mưu và đấu đá, chưa kết thúc; nó chỉ mới bắt đầu. Thế Anh hít một hơi sâu, mắt quét quanh phòng một lần nữa, rồi chậm rãi bước ra ngoài, để lại sau lưng một bầu không khí vừa căng thẳng, vừa đầy ẩn ý.
Hải Long vẫn đứng đó, lặng lẽ quan sát bóng lưng Thế Anh, lòng vừa căng thẳng vừa thừa nhận sức nặng và quyền lực mà người đàn ông này mang đến. Cả hai đều hiểu rằng, bữa tiệc hôm nay không chỉ là ăn uống xã giao, mà là một bước mở màn cho những trận đấu quyền lực trong Bùi gia và họ, mỗi người, đều phải chuẩn bị cho cuộc chiến còn dài phía trước.
"Ông tổ Bùi giao lại cho con rồi đấy, nhớ cẩn thận." Bố Thế Anh trầm giọng, ánh mắt nhìn thẳng, đầy uy quyền nhưng cũng chứa sự quan tâm sâu sắc. Ông đặt tay lên vai Thế Anh, lực vừa đủ để truyền sự nghiêm túc và tin tưởng.
"Hay là... con không nhận được không?" Mẹ anh lo lắng hỏi, giọng nhẹ nhưng vẫn không giấu được sự bồn chồn. Bà đặt tay lên bàn, mắt dõi theo con trai, như muốn che chắn cho anh khỏi những nguy cơ đang rình rập.
"Con không sao đâu. Hai người về nghỉ trước đi, hôm nay cũng muộn rồi." Thế Anh trấn an, giọng điềm tĩnh, ánh mắt vẫn lướt nhanh quanh phòng, quan sát mọi góc cạnh. Anh gật đầu nhẹ, cố tạo cảm giác bình tĩnh để cả bố lẫn mẹ an lòng.
"Vậy... con cũng về sớm nghỉ ngơi nhé." Mẹ anh mỉm cười, giọng dịu dàng, nhưng vẫn lộ rõ sự lo lắng.
"Tạm thời họ sẽ không manh động đâu, nên đừng quá lo, nhưng vẫn phải cẩn thận. Có gì báo với ta ngay." Bố anh nhấn mạnh, giọng trầm và dứt khoát, như truyền cho Thế Anh trọng trách nặng nề mà không một lời né tránh.
"Vâng, con biết rồi. Hai người đi cẩn thận." Thế Anh đáp, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt ánh lên sự quyết đoán và trách nhiệm. Anh cảm nhận rõ trọng lượng vừa được giao, cùng với sự kỳ vọng và tin tưởng của bố mẹ.
Không khí quanh căn phòng yên ắng, chỉ còn tiếng đồng hồ lặng lẽ điểm nhịp, nhưng bên trong Thế Anh, mọi giác quan vẫn căng như dây đàn, chuẩn bị cho những bước đi tiếp theo giữa biển mưu mô và quyền lực của Bùi gia.
Ở một căn phòng khác, ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn trần chiếu xuống tấm sàn gỗ cũ, nơi ông bác ngồi trên ghế bành lớn. Tay ông siết chặt ly rượu, ánh mắt trầm mặc nhưng chứa đầy sát khí, nhìn xuống cậu con trai quỳ dưới sàn. Miệng ông nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại sắc như dao.
"Khốn kiếp mẹ nó..." Ông lầm bầm, giọng trầm và đầy giận dữ.
Tay ông ném chiếc cống thẳng xuống sàn, tiếng va đập vang lên chát chúa, mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi, khiến không gian càng thêm ngột ngạt và nguy hiểm.
"Sao thằng ranh con đấy lại được?" Ông nói, giọng nghiến răng, mỗi từ đều chứa sự thù ghét và thất vọng.
"Đcm... tất cả là tại mày! Cái thằng yếu đuối chết tiệt này, làm cái gì cũng không nên hồn!"
Ông vừa cầm roi, vừa quất thẳng xuống lưng Hải Long, từng tiếng roi vút qua không khí vang lên như mũi tên. Cơn giận dữ trong từng cú đánh khiến cả căn phòng rung lên nhẹ.
Hải Long vẫn im lặng, không phản kháng. Tấm lưng hắn dần nhuốm máu, từng vệt đỏ loang ra trên áo vest, nhưng hắn chỉ kiên nhẫn chịu đựng.
Không phải đây là lần đầu tiên hắn phải trải qua cơn thịnh nộ của ông bác từng trận roi, từng lời chửi bới, từng cú đá thách thức đều đã tôi luyện anh trở nên cứng cỏi. Hắn khẽ nén cơn đau, nhịp thở đều đặn, ánh mắt lạnh lùng nhưng vẫn giữ sự kiên định: không một lời oán hận, chỉ là chờ đợi thời cơ.
Mỗi cú roi vung xuống như nhấn mạnh sự bất lực bề ngoài của Hải Long, nhưng cũng là cách ông bác thể hiện quyền lực tuyệt đối của mình trong gia tộc.
Không gian trong phòng đặc quánh mùi rượu, mùi gỗ cháy nhẹ từ những mảnh vỡ, và âm thanh roi quất hòa lẫn với tiếng thở đều đặn của Hải Long, tạo ra một khung cảnh vừa bạo lực, vừa lạnh lùng đến tột cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top