Chương XV: Bách Hoa cố chủ


Trời sắp tàn ngày.

Phương Duệ cùng Trần Quả đang gấp rút dẫn quân bổ sung cho khu vực phía Đông. Gót ngựa dồn dập vang lên, đoàn quân đang dùng tốc độ nhanh nhất có thể tiếp viện ra chiến trường. Khi cách tầm vài dặm nữa thì lại bất ngờ nghe thấy những tiếng nổ rất lớn. Đằng xa một cột sáng xuất hiện, đất đá bị hất tung lên, bằng mắt thường cũng có thể thấy có một cuộc va chạm rất lớn đang diễn ra ở khu vực đó. Nó lớn tới độ từ một khoản cách rất xa như vậy, bằng mắt thường người ta cũng có thể quan sát thấy

Rốt cục thứ đó là thứ gì chứ? Sức công phá của nó còn lớn tới bao nhiêu vậy?

Một giọt mồ hôi chảy xuống cằm quốc sư của Hưng Hân, Phương Duệ quay đầu hét ra một tiếng, tiếng này vang vọng khắp một vùng, lệnh cho đoàn quân mình dẫn theo tăng tốc độ tối đa, mau chóng tiếp viện cho khu vực trọng yếu.

Tới lúc những chú chiến mã dừng lại trước doanh trại Hưng Hân, cũng là lúc người ta không khỏi hoảng sợ vì những thứ còn lại ở đây. Tại khu vực đó, lúc này người ta chỉ thấy một vùng đất rộng lớn bị thứ gì đó cày xới, hệt như một mảnh vườn bị những kẻ phá phách làm ra. Mặt đất trở nên lởm chởm, vài nơi còn bị khóe ra những hố sâu nông tùy cái, đâu đó còn có vài binh lính Hưng Hân còn bị thương đang nằm sóng soài dưới đất.

"Chết tiệt, rốt cục vẫn đến trễ một bước sao ?"

Khung cảnh kia vừa đập vào mắt đã khiếnTrần Quả tức giận, không kìm được buông ra một lời đầy giận dữ. Nàng lập tức rời ngựa, gót chân chạm đất liền chạy đến chỗ một binh sĩ đang cố gắng đứng dậy, Trần Quả cảm thấy lòng đau như cắt khi nhìn thấy chân cậu đã có một vết chém lớn chảy máu đầm đìa. Cô cúi người xuống, vừa đỡ cậu ta dậy vừa gấp gáp hỏi.

"Rốt cục đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

Người đó yếu ớt chỉ tay vào phía sâu trong doanh trại lầu bầu :

"Một ... một kẻ lạ mặt ...xuất hiện ở đây đòi chúng tôi... dẫn đi gặp đức ...vua khi chúng tôi không... đồng ý liền dùng kiếm ...tấn công chúng tôi... hắn đã vào trong để gặp chỉ... huy chúng tôi rồi..."

Vừa nghe đến đây Phương Duệ đã không nói không rằng xông thẳng vào bên trong, mặc cho Trần Quả gọi vọng lại. Thứ duy nhất làm ám hiệu cho Trần Quả chính là một lớp phòng thủ do y vừa tạo ra, chỉ trong chớp mắt nó đã như một chiếc lồng, úp xuống và bao bọc toàn bộ khu vực doanh trại trong một lớp màn như sương. Một kỹ năng phòng thủ trên diện rộng mà khắp lục địa này, chỉ có một mình Phương Duệ mới làm được.

Việc bao bọc này chứng tỏ Phương Duệ muốn kẻ lạ mặt kia không thể rời khỏi khu vực đó, đây là vừa là một cái lồng, vừa là một lá chắn phòng thủ bảo vệ lực lượng mới được bổ sung. Không phải tự nhiên Phương Duệ phải làm như vậy, điều này chứng tỏ hắn đánh giá kẻ bên trong không phải là thấp. Để một người được Phương Duệ đánh giá cao thật không phải dễ, Trần Quả và những người thân cận thừa sức nhận ra điều đó.

Thấy được sự nghiêm trọng của việc này, trong lúc đợi động tĩnh từ bên trong Trần Quả ra lệnh cho đội ngũ y sư trước mắt phải sơ cứu những người bị thương. Đồng thời cô cũng cho quân đóng ở ngoài chứ không hề cho phép bất cứ ai tiến vào sâu bên trong .

***

Phương Duệ một thân bạch y, tóc đen như sắc trời một thân một mình tiến vào bên trong doanh trại Hưng Hân.

Mặt trời lúc này đã xuống núi, bóng đêm dần che lấp cả vạn vật. Những vạt lửa do quân binh Hưng Hân đốt lên soi sáng doanh trại có cái đã bị ngã đổ lăn lóc dưới chân Phương Duệ nhưng cũng có cái vẫn yên vị ở đó, bập bùng nhảy lên ánh lửa đỏ hồng.

Phương Duệ nhìn qua xung quanh, binh lính Hưng Hân đều bị thương nhưng không có lấy một ai chết, tất cả nhìn thấy Phương Duệ đến liền ra sức chỉ nơi kẻ kia đang có mặt.

Quốc sư Hưng Hân nhận được tin từ binh lính khẽ gật đầu, đoạn liền phóng như bay đến chỗ được chỉ dẫn. Nơi đó là láng trại trung tâm của chủ tướng khu vực này: Bánh Bao.

Lúc y dừng lại, cũng là lúc Phương Duệ thấy Bánh Bao – một trong những người trấn giữ nơi này đang bị đánh tả tơi. Mà người đánh cậu, thậm chí là dùng tay không, hoàn toàn chả thèm dùng thanh trọng kiếm trên lưng mình.

Mặc Bánh Bao hết ném gạch lại ném cát, dùng hết những kỹ năng của mình, ra sức đánh bậy đánh bạ cố gắng hạ người kia, đối thủ của cậu không hề tỏ ra một chút gì vội vã. Người kia lại trưng ra một gương mặt cuồng ngạo, như thể chả để cậu vào mắt, tất cả gì người ta nhìn thấy chỉ là một gương mặt cao ngạo như đòi mạng người khác.

Lúc Phương Duệ vừa chạy vào cũng là lúc Bánh Bao bị người đó dùng một chân áp chế xuống đất trong bất lực. Mất mấy giây nhận ra tình huống trước mặt, Phương Duệ chợt thấy hình như có cái gì đó sai sai.

Vì y nhận ra người đang làm loạn ở đây, không những nhận ra mà còn cảm thấy trời đất đang đảo điên thành cái dạng gì vậy?

Gương mặt thì có thể giả nhưng thanh trọng kiếm trạm trổ đóa hoa trăm cánh cùng khí tức này không sai được. Y đã gặp nó hàng trăm lần rồi. Người này là...

Như nhận ra sự có mặt của một người lạ, người đó buông tay đang bóp cổ Bánh Bao ra, chân trái duỗi thẳng đá cậu ra xa một đoạn. Y bình bình thản thản quay lại, bốn mắt chạm nhau, y liền bật lên một tiếng cười sảng khoái.

"Ha, thằng oắt con như ngươi bây giờ cũng ra dáng lắm rồi đấy, Phương Duệ!"

Phương Duệ ú ớ mãi mới thốt được một tiếng, mà còn là một thanh sắc chả có gì dễ nghe.

"Tôi khinh ! Chả phải anh chết rồi sao ? Sao lại xuất hiện ở đây được hả ?!"

Bất lực buông lời rác rưởi, Phương Duệ chỉ biết căm hờn nhớ lại lần đầu cả hai gặp nhau hơn trăm năm trước.

Khi đó, hắn còn là một thằng nhóc mồ côi lăn lộn ở những xó xỉnh dơ bẩn thấp kém nhất Hô Khiếu, còn người này là vua của đế chế Bách Hoa, người người kinh sợ ba chữ Tôn Triết Bình.

Khi Bách Hoa dưới sự dẫn dắt của y và tri kỷ lâu năm là Trương Gia Lạc tiến lên trở thành cường quốc thì Phương Duệ y chỉ mới là một tên lính quèn, mới được gọi bổ sung lực lượng cho lực lượng quân đội của Hô Khiếu.

Thời điểm đó, Bách Hoa đang bành trướng, Hô Khiếu không thể tránh khỏi cuộc chiến tranh giữa họ và Bách Hoa. Chính vì vậy mà những kẻ đầu đường xó chợ như Phương Duệ cũng bị ép vào quân đội, chuẩn bị làm tốt thí trên mặt trận.

Và năm đó, trên chiến trường đầy tanh tưởi máu tươi, cậu đã được tậng mắt chứng kiến thứ ma pháp mà người ta đồn đãi- thứ đã biến Bách Hoa thành một Đế Chế hùng mạnh, đủ sức cân bằng với tam đại Đế Chế Gia Thế - Hoàng Phong-Bá Đồ bấy giờ.

Phồn Hoa Huyết Cảnh.

Đúng vậy, bốn chữ này khi xưa mỗi lần được cất lên thì chả khác gì tiếng gọi tử thần với kẻ địch của Bách Hoa. Đây chính là thứ ma pháp đã càn quét không biết bao nhiêu dũng tướng, mãnh binh dưới chân trong suốt thời kỳ đỉnh cao của nó. Nó trở thành nỗi khiếp sợ của cả lujv địa, là cơn ác mộng của không biết bao nhiêu người, trở thành một thứ niềm tin bất khả xâm phạm trong lòng người dân Bách Hoa.

Và cuộc chiến năm đó với Hô Khiếu cũng không ngoại lệ, Bách Hoa giành thắng lợi chiếm được một vùng đất không hề nhỏ của Hô Khiếu, sáp nhập nó vào lãnh thổ Bách Hoa.

Nhưng Hô Khiếu không muốn buông bỏ vùng đất ấy, cũng vì thế mà tướng lĩnh Hô Khiếu nhiều lần dẫn quân, cốt lõi cũng chỉ muốn giành lại nơi đó. Chỉ tiếc là lần nào họ cũng bị Phồn Hoa Huyết Cảnh đánh bại. Cũng trong quãng thời gian đó, từ một thằng oắt không có gì, Phương Duệ dần dần được thăng tiến trở thành dũng tướng dưới trướng Hô Khiếu.

Tuy là có sức mạnh hơn người nhưng hắn cũng đành bất lực trước Phồn Hoa Huyết Cảnh mỗi khi chạm trán hai con người này. Phồn Hoa Huyết Cảnh cái thứ này thật sự là một cái gì đó mà lục địa này, không ai cản phá nổi. Dần dần người ta xem nó như một thứ mà không có bất cứ kẻ nào chạm vào được, đối đầu chỉ có một chữ: tử.

Cũng vì vị trí liên tục được thăng tiến, nên chuyện Phương Duệ gặp hai người Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc cũng nhiều hơn. Một năm gặp nhau cũng cả trăm ngày, không trên chiến trường cũng là trên bàn đàm phán dần dần Phương Duệ cũng được người đó để mắt tới.

Lần cuối cùng hắn gặp được người đó, chính là sau một cuộc chiến mà một lần nữa Hô Khiếu bị đánh bại. Vào thời điểm mà Phương Duệ đã bị ép tới sắp chết, hắn đã lắng nghe người đó nói, tuy chỉ mấy câu tới giờ hắn còn ám ảnh.

"Oắt con này tương lai còn tiến xa, lần tới tái ngộ ta phải giết ngươi mới được. Lạc Lạc cứ cãi lời ta, để ngươi lâu ở đây đúng là nguy hiểm."

Mãi sau này, khi tân vương Lâm Kính Ngôn lên ngôi dẫn binh, Hô Khiếu mới giành lại được vùng đất do Bách Hoa chiếm đóng năm đó.

Nhưng lúc đó, Phồn Hoa Huyết Cảnh cũng sớm không còn...

Nó cũng không còn là thứ bất khả xâm phạm nữa...

Gia Thế năm đó, vào một buổi bình minh nắng rọi, khi hai bên giao chiến đến hồi ác liệt, Diệp Tu một mình một thương tiến đến thứ gieo rắc bao nhiêu kinh hoàng lại mang cái tên diễm lệ Phồn Hòa Huyết Cảnh.  Hắn vung thương, đường thương cực chuẩn, cực khéo, cường lực như sóng biển khi trời nổi bão, lại khéo léo luồn lách như gió nhẹ sớm mai, đắm chìm mình giữa ánh sáng chói lòa của ma thuật Bách Hoa. Một thương đâm thẳng vào trung tâm Phồn Hoa Huyết Cảnh.

Một thứ bất khả xâm phạm như ma pháp Phồn Hoa Huyết Cảnh này, cứ thế mà bị khắc chế bởi một đường thương chí mạng.

Phồn Hoa hạ Huyết Cảnh tan.

Trời đất như thể đảo điên.

Ngay cả chính Trương Giai Lạc khi ngã ra khỏi Phồn Hoa Huyết Cảnh cũng chỉ biết trơ mắt nhìn kẻ vừa phá đi thứ bất khả xâm phạm của hắn và Tôn Triết Bình, của cả một đế chế Bách Hoa rộng lớn.

Chính là Trương Giai Lạc không thể tin nổi, Diệp Tu lại có thể khép mình vào chính ma thuật Bách Hoa hoa lệ của hắn, nương theo nó mà một thương phá hủy cả Phồn Hoa Huyết Cảnh.

Đừng nói là Trương Giai Lạc, cả Tôn Triết Bình khi đó cũng có mấy phần thất thần nhìn đăm đăm về người con trai mắt sắc như ưng, tay cầm chiến mâu, khóe môi ánh lên ý cười dưới ánh bình minh rực rỡ.

 Quân Gia Thế phản công dữ dội, ép quân Bách Hoa lùi về. Trước tình thế đó Bách Hoa phải rút lui, còn Tôn Triết Bình -con người này không hiểu vì lý do gì, một thời gian sau thì mất tích, sau lại được cho là đã chết bởi một cuộc ám sát Gia Thế. Khi đó tình hình rất khó khăn, Tôn Triết Bình biến mất, Phồn Hoa Huyết Cảnh không thể một mình Trương Giai Lạc tái khởi, hàng loạt các nước mong muốn lật đổ Bách Hoa.

Một mặt vì gặp cùng lúc quá nhiều áp lực, Trương Giai Lạc khi đó đã quyết định trả lại vùng đất này cho Hô Khiếu sau khi đăng cơ ít lâu. Nhưng một Bách Hoa không có Tôn Triết Bình chỉ còn mỗi Trương Giai Lạc thật sự không phải muốn đụng là đụng. Không có Phồn Hoa Huyết Cảnh nhưng bằng tài nghệ của một mình hắn, Trương Giai Lạc không chỉ củng cố sức mạnh của Bách Hoa mà còn khiến các vùng đất trực thuộc phải quy thuận. Bách Hoa dưới thời đại của Trương Giai Lạc thậm chí còn được xem là phát triển huy hoàng hơn cả khi Tôn Triết Bình còn tại vị.

Thế nhưng trời lại không theo ý người, một thời gian sau, tới lượt Trương Giai Lạc biến mất khỏi Đế Chế Bách Hoa. Tới nay vẫn không rõ tung tích, thậm chí người ta còn đồn đoán cả hai đã bị ám sát chết cho một âm mưu lật đổ triều đại do hai người gây dựng ra.

Thế mà, sau từng ấy năm, khi người ta dần như đã lãng quên cái thời Bách Hoa huy hoàn đó, một trong hai người đó lại xuất hiện ở Hưng Hân này, tại chiến trường ác liệt nhất. Hơn nữa, y vừa còn thẳng tay đả thương người của Hưng Hân bọn họ.

Tức cười hơn là, sau từng ấy năm bây giờ hai người gặp lại nhau tại một đất nước mà năm xưa còn chả có mặt trên bản đồ. Ngày hôm nay, Tôn Triết Bình chả còn là vua Bách Hoa, vương vị Bách Hoa đã sớm đổi chủ tới mấy lần. Bản thân Phương Duệ cũng chả còn là thằng oắt tướng lĩnh nhỏ nhoi ở Hô Khiếu nữa mà là Quốc sư của quốc gia non trẻ Hưng Hân này.

Thời gian đúng là làm những chuyện không thể nhất thành có thể mà, hắn thầm cười khổ.

Thật sự bản thân hắn, trước tình huống gặp lại cố nhân những tưởng đã chết này cũng bị làm choáng không ít. Miệng cứ mở mà nói không nên lời, mãi Phương Duệ mới nói được một câu đàng hoàng được .

"Anh... Từng ấy năm qua anh ở đâu? Còn nữa, anh muốn kiếm tìm đức vua chúng tôi làm gì?"

"Thực hiện lời hứa với hắn ta !"

Buông một câu ngắn ngủi, Tôn Triết Bình thong dong bước qua người Phương Duệ, vừa đi vừa nói.

"Lần trước ta nghe ngươi đã được phong là Quốc Sư của nơi này mà đúng không? Vậy thì phiền ngươi một chuyến vậy."

Khi thấy con người đó đang thản nhiên đi qua mình, Phương Duệ liền đuổi theo. Đến khi bắt kịp được tốc độ bước chân của con người kia Tôn Triết Bình, ánh mắt vị quân sư của Hưng Hân ánh lên một nét suy tư. Hắn liền hỏi lại.

"Anh không hề nhận được tin tức gì gần đây đúng không?"

Dường như Tôn Triết Bình không hiểu ý tứ này, y liền dừng lại nhìn Phương Duệ. Trên gương mặt đầy nam tính xuất hiện một cái nhíu mày vô cùng mất kiên nhẫn, như thể chỉ cần con người đó mà không nói rõ ràng là sẽ mất mạng.

Phương Duệ là ai chứ? Hắn đã sớm quen khí tức nơi chiến trường của con người này, lâu dần cũng chả chịu ảnh hưởng gì nữa. Từ tốn lấy lại giọng điệu nghiêm túc, Phương nói tiếp.

"Diệp Tu – Đức vua mà chúng tôi thờ phụng đã bị ám sát mất rồi."

***

Khi Trần Quả còn đang bận rộn cho người chữa thương và đem những người bị thương đến một láng trại nghỉ ngơi cũng là lúc cô nhận có người tiến ra từ phía kết giới.

Bàn tay Trần Quả sớm đã cầm sẵn vũ khí chiến đấu, quân binh Hưng Hân theo hiệu cũng sớm bước vào vị trí. Chỉ là khi cô vừa chuẩn bị xả đạn thì giọng nói của Phương Duệ đã vang lên ngăn cản.

Nhìn thấy có hai bóng người người tiến ra từ kết giới Trần Quả không khỏi trợn mắt nhìn Phương Duệ, như chất vấn hàng trăm câu hỏi cho hắn. Nhưng đáp lại cô chỉ là nụ cười sượng của Phương Duệ.

"Đây không phải là kẻ địch đâu, chị mau cho người vào trong đi Bánh Bao và không ít người bị thương còn trong đó."

Dù chả hiểu mô tê gì hết nhưng Trần Quả vẫn lo cho an nguy của Bánh Bao và các binh sĩ khác hơn, cô vội vàng điều động thêm dược sư vào sâu bên trong cứu người.

***

Lửa trại đỏ rực lấp lánh trong đáy mắt của vị pháp sư họ Trần đến từ kinh đô xa hoa kia. Cô đi quanh chỗ các binh sĩ đang nghỉ ngơi, rồi đến xem thử các dược sư đã chữa trị cho các binh sĩ bị thương như thế nào rồi. Nhìn những vết thương trên người họ Trần Quả không khỏi thở dài.

So về hiểu biết và tuổi tác, Trần Quả cô cũng không thua mấy người ở Hưng Hân, chính vì thế khi nghe Phương Duệ tiết lộ rằng người gây ra vụ ẩu đả này chính là người được mệnh danh là Cuồng Huyết Đao nổi danh khắp lục địa năm nào, cô liền một phen hoảng sợ. Với sự hiểu biết của cô về những câu chuyện xoay quanh con người này, Trần Quả thừa hiểu người này hôm nay đã nương tay không ít. Vì nếu chỉ cần muốn, con người này có thể giết chết tất cả những binh lính ở đây mà không tốn bao nhiêu sức lực.

Cô cũng không trách Bánh Bao hay các tướng lĩnh khác của Hưng Hân tại nơi này, vì nếu đổi lại là cô cũng khó lòng chống cự nổi trước sức mạnh mà con người đó sở hữu. Một kẻ đầu đội trời chân đạp đất, một tay nắm trọng kiếm một tay đánh vỡ cả sọ kẻ thù, gây dựng nền tảng của một Bách Hoa cường thịnh bây giờ thì dù mất tích lâu thế nhưng có phải ai muốn đánh là đánh được chứ.

Nhưng chuyện này vẫn chưa đáng lo bằng chuyện bây giờ, nghĩ đến chuyện sắp phải đối đầu với một đội quân thiện chiến với đầy binh hùng tướng mạnh trong khi Hưng Hân lại mất đi cả Mộc Tranh và Đường Nhu. Để đảm bảo an toàn cho nơi này thật sự rất khó, nhưng cũng không thể bỏ vì nó có thể dẫn đến nạn diệt vong cho lục địa này lần nữa, Trần Quả không khỏi lại thở dài.

Lúc này, Bánh Bao vừa được băng bó xong bước ra khỏi láng trại lại thấy gương mặt âu sầu của người kia, cậu liền xách một cái bánh lương khô mới được phát ra đưa cho Trần Quả.

Cô gái thấy cái bánh trước mặt không khỏi chớp mắt mấy cái lại hỏi.

"Em đưa chị làm gì?"

"Ăn đó, em thấy chị không vui lắm do mệt đói đúng không? Nãy giờ em thấy chị chạy đi chạy lại chiều giờ hẳn là mệt rồi nên cho chị bữa tối của em đó."

"Cái thằng nhóc này thật là ... Chị ăn rồi, em ăn đi còn dưỡng sức ra trận."

Bật lên tiếng cười ngọt lịm, Trần Quả vừa vỗ mạnh vào bả vai Bánh Bao lại đưa trả cái bánh vào miệng cậu như muốn nhét cả cái bánh vào. Bánh Bao ú ớ mấy tiếng cũng nhanh chóng cắn mất một phần bánh rồi lại nói.

"Vậy thôi em đi ngủ đó chị đừng có buồn nữa nhá! Chị Trần hồi trước em quen không có mặt ủ mày chau vậy đâu !"

Bóng dáng cậu thiếu niên đó đã đi xa nhưng mãi Trần Quả mới bừng tỉnh sau câu nói đó. Đúng như cậu ấy nói,đã bao lâu rồi cô không biết nở một nụ cười thật thoải mái? Từ lúc đức vua Diệp Tu bị ám sát rồi tới giờ phút này, lúc nào Trần Quả cô cũng phải sống trong căn thẳng, lo lắng. Thậm chí là có lúc cô còn sợ hãi rằng tương lai sẽ đi về đâu, rằng Hưng Hân có thể chống đỡ lại cuộc chiến này không?

Có một phút giây nào mà cô tự cho phép bản thân được thả lỏng chứ? Trước là chuyên tâm việc quản lý các công việc đối nội thay Diệp Tu, nay thì ra mặt trận thay chỗ Mộc Tranh. Quả thật có cảm giác mình đang thật sự quá sức quá rồi.

Nhưng có quá sức thì sao đâu? Có ai mà không đang quá sức cho cuộc chiến này đâu chứ?

Nghĩ đến đây, khóe môi Trần Quả lại cong lên một nụ cười. Dù nó vẫn không mấy gì vui vẻ, nhưng ít nhất nó đã làm cho cô có thêm chút tươi tỉnh hơn. Cô đứng dậy, bước vào trong láng trại nghỉ, lúc này không hiểu tại sao cô lại lầm bẩm mấy tiếng, như tự trấn an bản thân.

"Trận chiến này sẽ sớm kết thúc mà thôi, đến lúc đó tất cả sẽ trở lại như cũ."

***

Bầu trời đêm như một tấm lụa thượng hạng, rực sáng lên khi được điểm xuyến hàng trăm ánh sao sáng lấp lánh. Tất cả chúng, sớm đã hiện lên trong đôi mắt sắc tím huyền của vị quốc sư Hưng Hân.

Trong một láng trại dựng tạm, Phương Duệ cùng Tôn Triết Bình đang trải qua một cuộc thương thảo đặc biệt.

Lặng lẽ nhấp từng ngụm nước trà ấm, Tôn Triết Bình nhướng mày nghe Phương Duệ thuật lại những gì đã diễn ra gần đây liên quan đến cái chết của Diệp Tu. Thái độ trầm mặc đó chỉ bị phá vỡ khi Tôn Triết Bình chen vào một câu nói làm Phương Duệ giật cả mình.

"Diệp Tu chết sao? Ta không tin đâu. Chắc là giờ này hắn đã được cô công chúa Mộc Tranh cho băng vĩnh cửu ngủ một giấc dài thôi."

Lần này Phương Duệ trợn mắt, thậm chí còn xém nữa sặc chết. Đến cả chỗ bí mật này cũng biết rốt cục bao năm qua người này làm gì ở đâu vậy ?

Như hiểu được sự kinh sợ như bị nắm thót đó của Phương Duệ, Tôn Triết Bình nghiêm nghị nói.

"Ta ngày đó khi giao chiến với Gia Thế đúng là bị thương nặng đến tưởng chừng sắp chết, chính là Diệp Tu cứu ta. Hắn đem ta đến núi lửa kia, dùng chính dung nham chữa lành vết thương do hàn băng gây ra trên người ta. Khi đó, hắn đã nhắc đến chuyện hắn có thể dùng băng liên nhốt ta vào để ngăn chặn hết quá trình ma thuật tàn phá cơ thể ta, căn bản thì chuyện này như việc ướp xác vậy. Nhưng khi đó, ta bị chính ma thuật băng làm bị thương nên hắn mới không áp dụng được. Khi nãy ta nói chơi thôi ai ngờ lại trúng thật."

Phương Duệ lần nữa cạn lời, rõ ràng là một kẻ chuyên tính kế người khác nay bị người này "vô tình" nói mà moi được thứ bí mật kia, lại quả thật chả thú vị gì cho cam. Giờ thì chuyện vì sao Tôn Triết Bình biến mất lẫn việc tại sao lại có mặt ở đây càng rõ hơn, Phương Duệ thoáng chút ưu tư trong đầu . Một ý tưởng lóe lên trong đầu y.

Nếu mượn được sức của con người này thì cuộc chiến này chắc chắn Hưng Hân sẽ có thêm một nguồn sức mạnh bổ sung đáng kể. Chỉ là, với sự hiểu biết tính khí của người này thuyết phục ư? Thật sự quá khó...

Tôn Triết Bình ghét nhất là bị gò bó vào một khuôn khổ nào đó, điều này người người đều biết.

Y chính là y, muốn làm gì thì liền làm cái đó.

***

p/s1: Vốn chính là muốn nhét thêm sự kiện bên ngoài thêm vào nhưng chương về Đại Tôn thôi cứ liền 3 cái liền đi =v=. Đằng nào cũng não tàn cả.

p/s2: Tuy là chương này kể về chuyện Bách Hoa xưa hơi nhiều, thậm chí là tên chương cũng nói về Đại Tôn nhưng mà cái đoạn tui thích nhất chương này chính là đoạn Diệp phá Phồn Hoa Huyết Cảnh -v-. Có một điều chắc ai cũng nghe rồi nhưng tui vẫn muốn nói.

Với tôi PHHC chính là một đóa hoa tuyệt sắc diễm lệ nhất, nhưng nó là hoa, mau nở cũng chóng tàn. Nhưng nó vẫn mãi lưu lại trong lòng người ta với hình ảnh đẹp đẽ nhất của nó. Mà người có thể cản phá nó vĩnh viễn chỉ có một mình Diệp Tu, Đấu Thần của chúng ta, là người đứng đầu trên đỉnh Vinh Quang. 

Cho nên không phải Diệp Tu được gọi là Đấu Thần, những ngày tháng huy hoàng nhất Diệp Tu chính là đánh đâu thắng đó. Cả PHHC cũng không ngăn cản được con đường của hắn =v=.

Tui ko phải dìm gì đâu, đấu pháp PHHC thật sự rất mạnh, chỉ là Diệp Tu giỏi và có phần nào đó may mắn hơn thôi =v=.

p/s3: Chắc nên buff Duệ nhiều hơn, nó nhạt lắm rồi :v. HH ngoại trừ Diệp chắc còn mỗi Duệ vs Tranh là đại thần chân chính mà -v-. Vả lại Duệ trong hình ảnh Hải Vô Lượng chính là bao soái a ~~

p/s 4: Hì hì thêm cái hình Song Hoa =v=(dù hình minh họa ở trên đã đẹp lắm rồi)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top