V
Dận Chân đứng nhìn Dận Tường mở lá thư của Duẫn Đề, nét mặt nửa mong chờ, nửa thờ ơ bình thản. Lớp bao bên ngoài rơi ra, bên trong không phải thư mà lại là một lớp bao khác, đề:" Hoàng thượng thân khải".
"Thế này là ý gì?"
Dận Chân hỏi. Dận Tường lắc đầu.
"Đệ không biết. Để đệ xem."
Dận Tường tiếp tục mở, bên trong là một lá thư. Đọc vài dòng đầu, mặt Dận Tường biến sắc:
"Hoàng huynh! Không phải Thập Tứ đệ, đây là thư của Nhược Hy gửi huynh!"
Dận Chân tái mặt, hối hả giật lá thư, đôi bàn tay run rẩy. Đúng là Nhược Hy rồi! Nét chữ này, hắn chẳng phải quá quen thuộc rồi sao? Đáy mắt hắn tràn ngập hối hận bi ai, vội vã lướt nhanh từng dòng chữ.
“Dận Chân! Đời người như mộng, biến đổi khôn lường. Đúng đúng sai sai, ân ân oán oán, đến cuối cũng chỉ còn lại tháng năm im lìm, hoa trôi mải miết mà thôi. Có chăng tận cùng vấn vương còn sót lại là chút si tình chấp niệm.
Ngày chàng đạm nhiên nói ra một chữ “Muốn”, là ngày chạm tới chìa khoá mở tim ta. Lúc chàng dang tay ném ô đứng cạnh ta dưới gió mưa vần vũ, một nỗi đau cùng chia, hai tâm tình cùng chịu, trái tim ta vốn đã rộng mở vì chàng. Khoảnh khắc chàng vì ta lấy chính lưng mình làm bia đỡ tiễn, ta đã biết rằng cả đời này chẳng thể quên chàng được nữa. Sau này dù có bao nhiêu dùng dằng dây dưa, cũng chỉ là càng lún càng sâu, vốn không cách chi thoát được.
Nói đến đó rồi, chàng thật còn phải hỏi ta với Bát gia thế nào chăng?
Vì yêu mà giận. Vì yêu mà hận. Vì yêu mà khờ. Vì yêu mà chấp. Rời xa rồi mới thấy, giận khờ hận chấp, tấc tấc đều hoá thành nỗi nhớ tương tư.
Chẳng biết chàng lúc này có còn oán ta hận ta, buồn ta giận ta?
Dưới bóng tử đằng, trăng lạnh gió nhẹ, mượn giấy và bút, muốn nói rằng Nhược Hy trong lòng không có hoàng thượng, chẳng có Tứ a ca, nhất nhất chỉ có một người, Dận Chân chàng mà thôi.
Cùng nhớ cùng trông cùng chẳng thấy
Nặng lòng chi quạnh quẽ tơ chùng
Giấy hồng chữ nhỏ thương mờ lệ
Khúc Lan đêm sâu có trùng phùng
Ngày ngày mong chàng tới!
Nhược Hy."
Dận Chân không tự chủ được nữa, quỳ sụp xuống sàn.
"Hoàng huynh!"
Dận Tường hốt hoảng quỳ xuống lay vai hắn. Hắn không còn thấy gì nữa. Trước mắt chỉ có làn sương khói mờ mờ ảo ảo. Tâm trí hắn giờ đây tràn ngập hình bóng Nhược Hy. Nước mắt đong đầy hai khóe mi, chảy dài trên gương mặt hốc hác bao ngày qua vì nhớ thương, đau khổ.
Dận Tường kinh hãi. Trước đây chàng chưa bao giờ chàng thấy hắn mềm yếu đến thế này. Hắn cứ thế rơi nước mắt trước mặt chàng, không buồn che giấu. Dận Tường thở dài. "Đến cuối cùng vẫn là không quên được nhau". Chàng khẽ nói:
"Hoàng huynh... Tứ ca, huynh đi tìm Nhược Hy đi. Hãy cho đệ và muội ấy thấy Tứ ca của ngày nào. Huynh tuy lạnh lùng nhưng trái tim đầy chân tình nồng ấm. Đệ sẽ thay huynh tiếp quản triều chính. Huynh mau đi trước khi quá muộn! Muội ấy đang chờ huynh!"
Dận Tường đỡ hắn đứng dậy. Nắm chặt lá thư của Nhược Hy trong tay, hắn vội vã lao đi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top