Review "Trần Triều Thần Chiến" của VietVo
Tác giả: Viet Vo
Truyện: Trần Triều Thần Chiến
Thể loại: tiên hiệp lịch sử
Link: không có, tác giả gửi bản thảo riêng
-------------------
Review cho truyện "Trần Triều Thần Chiến" của tác giả Viet Vo. Vì bạn gửi truyện cho mình thông qua bản thảo nên không có link online đối chiếu. Mình nhớ là trước đây bạn từng post online trên tangthuvien nhưng giờ không còn nữa. Về tổng quan, mình tạm thời xếp truyện của bạn vào loại tiên hiệp – linh dị, yếu tố lịch sử chưa có nhiều. Có vài lý do để mình tạm thời chưa đặt yếu tố "lịch sử" hoặc xếp thành tố "lịch sử" trên tiên hiệp – linh dị, nói sau. Bạn có hỏi về điểm mạnh cũng như điểm yếu của truyện thì hiện tại, các điểm mạnh chưa rõ ràng còn các điểm yếu thì đã bắt đầu xuất hiện. Nói chung, đề tài lịch sử hoặc những thứ liên quan tới lịch sử đều khó nhằn, mức độ yêu cầu từ phía độc giả bao giờ cũng cao hơn nhiều so với những thể loại khác, tác giả phải chấp nhận việc đó. Như mọi lần, review đề cập đến nội dung và kỹ thuật. Về nội dung, truyện có bối cảnh là ở Việt Nam thời Trần, nhân vật chính là Chiêu Văn Vương Trần Nhật Duật. Truyện bắt đầu vào năm 1282, khi Trần Nhật Duật đến thu phục Trịnh Giác Mật, chúa đạo Đà Giang trước khi bắt đầu cuộc chiến chống quân Nguyên Mông lần thứ hai. Sau đó, Nhật Duật nhờ Giác Mật dẫn đường, đi tìm lại một báu vật thuộc phủ Cao Sơn – một tòa phủ chuyên tu luyện huyền thuật ở nước Đại Việt. Nhìn chung, do tác giả có nói trước là truyện tiên hiệp – lịch sử nên mình không có vấn đề gì với việc các nhân vật bắn chưởng hoặc bay nhảy vù vù như kiếm hiệp và anime :v. Dù thực tâm mình mong chờ huyền thuật của nước Đại Việt sẽ khác biệt hơn, độc đáo hơn. Tuy nhiên, vấn đề nằm ở chữ "lịch sử". Vì bạn mong chờ chữ "lịch sử" này sẽ đem lại luồng gió mới cho sử Việt, cũng như thu hút độc giả, thì có một vài thứ mà trong bảy chương đầu – và lẽ ra trong bảy chương đầu cần có – thì lại chưa có. Đầu tiên là về mốc thời gian. Mình không chắc đây là dụng ý của bạn, hay là một sơ sót, khi để thời gian mà Nhật Duật thu phục Giác Mật là vào năm 1282. Đoạn này như sau: "Nhâm Ngọ, Thiệu Bảo năm thứ tư (tức năm 1282 dương lịch), tại Đạo Đà Giang, vùng Tây Bắc Đại Việt;Người trong trướng tuổi còn trẻ, mặt có đôi nét thư sinh, nhưng ánh mắt sáng và thân hình cường tráng ẩn dưới bộ áo xanh khiến người khác có ấn tượng về chàng như một tay từng trải." Nếu là truyện dựa theo cảm hứng lịch sử thì có thể chế cháo. Nhưng khi đặt chữ "lịch sử" ở đây thì truyện cần tôn trọng thời gian một chút. Ngay cả Hỏa Phụng Liêu Nguyên hoặc các truyện tranh manhua với mức độ chế cháo kinh hoàng vẫn giữ đúng thời điểm lịch sử. Trong Đại Việt Sử Ký toàn thư, thời điểm Nhật Duật thu phục Giác Mật là năm 1280, nguyên văn như sau:"Canh Thìn, [Thiệu Bảo] năm thứ 2 [1280], (Nguyên Chí Nguyên năm thứ 17...Trịnh Giác Mật ở đạo Đà Giang làm phản.Vua sai Chiêu Văn Vương Nhật Duật đi dụ hàng."Về nguồn tham khảo thì bạn có thể xem lại ở đây: https://www.informatik.uni-leipzig.de/~duc/sach/dvsktt/dvsktt10b.html?fbclid=IwAR0XEgNcjmO2qmsZZrMBZI-LXZkk2kPa-p9HGVVkFIQg2bm0O6uKo25SnaEVề mặt chính trị, do biết trước nhà Nguyên sắp xâm lược nên vua sai Nhật Duật phải đi ngay, không để nội loạn. Để hai năm sau mới đi, e rằng không đúng (vì nhà Nguyên đánh vào năm 1284, thời gian rất gấp). Thứ nữa, các nguồn đều có ghi Nhật Duật bình định Giác Mật vào năm ông 25 tuổi, trong khi ngày sinh của ông là 1255, tức là 1280 ông đã tới Đà Giang. Việc sai khác về mặt thời gian như này là một vấn đề, bạn xem lại. Nếu là việc chế cháo thời gian cho phù hợp truyện thì mình nghĩ không nên với một khởi đầu như vậy. Thứ hai, là về mặt đối thoại. Có một đoạn thế này, ở ngay trong Chương 1:"...- Đầu tiên, xin chúa đạo xá lỗi cho kẻ này tới hội họp với chúa đạo và các anh em người Man mà chỉ ăn mặc xuề xòa, áo xanh khăn xanh, vì theo luật của Đại Việt, áo màu tía chỉ dùng cho bậc quân vương."Mình không hiểu rõ câu này, tức là: Nhật Duật không thể diện áo tía và gặp bậc quân vương như Giác Mật? Hay là: Nhật Duật không thể diện áo tía, do đây là màu sắc chỉ dành cho vua? Cái này thì bạn cần xem lại, vì từ thời nhà Đinh quan lại cao cấp đã mặc sắc phục tía và vẫn còn lưu giữ qua thời Lý, Trần, đến thời Trần Anh Tông đặc ra sắc phục cho quan lại thì vẫn giữ màu tía. Trong cuốn An Nam Chí Lược của Lê Tắc – một người chạy qua phương bắc ghi lại, thì sắc phục của quan lại nhà Trần có màu tía:"...Thân vương mặc áo bào tía dát vàng, tước Hầu và tước Minh Tự mặc áo bào thêu hình phượng cá, từ Đại Liêu Ban trở xuống mặc cổn miện tùy theo cấp bậc..."Tham khảo nguồn tại đây: https://www.facebook.com/Loanthehungca/photos/a.899720520184224/1145142635642010/?type=3&theaterTrong Chương 5, khi Nhật Duật nói về giặc Nguyên thế này:"...- Bọn giặc Nguyên sau khi đại bại năm Nguyên Phong thứ bảy (1258) vẫn không thôi nhòm ngó Đại Việt..."Ở đây là năm Nguyên Phong thứ tám chứ không phải thứ bảy. Theo Đại Việt Sử Ký Toàn Thư, năm Nguyên Phong thứ nhất bắt đầu vào năm 1251:"...Tân Hợi, [Thiên Ứng Chính Bình] năm thứ 20 [1251] (Từ tháng 2 về sau là Nguyên Phong năm thứ 1, Tống Thuần Hựu năm thứ 11, Nguyên Hiến Tông Mông Kha năm thứ 1). Mùa xuân, tháng 1, đổi nguyên hiệu là Nguyên Phong (năm thứ 1)..."Bạn có thể tham khảo Đại Việt Sử ký tại link dưới, hoặc xem link dưới về niên hiệu các triều đại Việt Nam:https://www.informatik.uni-leipzig.de/~duc/sach/dvsktt/dvsktt10a.htmlhttps://vi.wikipedia.org/wiki/Niên_hiệu_Việt_NamTrên đây là ba vấn đề về lịch sử mà mình thấy qua bảy chương đầu, hãy xem xét lại. Tiếp theo, trong bảy chương đầu này, truyện đang đi theo con đường tiên hiệp, linh dị, võ công đánh chưởng áp đảo hoàn toàn so với lịch sử. Những gì cần mong đợi ở một truyện lịch sử không chỉ có lịch sử mà cả văn hóa, lối sống, sinh hoạt, nếp nghĩ, tư tưởng, sự ảnh hưởng thời đại, sự khác biệt giữa thời hiện đại và thời trung cổ... Rất nhiều thứ. Bạn có thể nói "những yếu tố lịch sử về sau mới có, bây giờ chưa cần thiết", nhưng với một độc giả đang có sự hào hứng (lẫn nghi ngờ) khi bắt đầu đọc truyện dựa vào thời đại lịch sử, thì với bảy chương đầu này, họ có thể đánh đồng nó với truyện tiên hiệp. Điều may mắn nhất của truyện là không sử dụng mấy thứ huynh đệ, tỷ muội hay kiểu xưng hô Trung Quốc. Tình trạng nội dung trong bảy chương đầu là vậy. Trong phần nội dung, cách triển khai vấn đề ở các Chương khá vội và hấp tấp. Trong Chương 3, hai tên lính hầu đi theo Y Mai và Nhật Duật đã bảo rằng vì sợ nên ở lại bản (hai tên này và bọn Nhật Duật vừa đến bìa rừng). Nhưng một lúc sau đó, khi Y Mai và Nhật Duật tiến sâu vào rừng, lại thấy hai người này bị hổ vồ chết?! Nếu là con hổ vượt qua hàng rào bùa chú và giết bọn họ, sau đó đi đường vòng quay lại rừng thì hãy nói rõ. Việc mô tả thế này làm người đọc bị khựng lại. Khoảng Chương 4, khi mấy tay thầy phép bảo rằng Ban Nương là mầm mống tai họa, chỗ đó không mô tả rõ, thành ra không biết là họ đang nhằm vào ai hay đang nhắm đến ai. Cũng ở chương đó, việc mô tả các sự việc theo tuần tự đều đều, không có điểm nhấn rõ ràng nên mọi khung cảnh hoặc hành động thành ra bị vội vàng, thiếu rõ ràng và thậm chí bị rối, khi mà con hổ hết bị đánh rồi lại vùng lên, rồi lại bỏ chạy. Ngoài ra, mặt đối thoại giữa các nhân vật bị sắp xếp khá rối, không biết là ai đang nói. Về một số yếu tố khác trong nội dung như phép thuật, huyền thuật thì mình tạm không bàn. Những cái này thuộc về trí tưởng tượng của tác giả về thế giới tiên hiệp. Cũng chưa dám chắc là nó khác biệt gì so với tiên hiệp Trung Quốc hay không, vì bắn chưởng nhiều quá :v. Tuy vậy, về mặt sử dụng hổ vào huyền thuật, sử dụng nó như con pet với một hệ thống phân chia yêu quái cũng là ý tưởng hay, mình chưa gặp – hoặc do mình ít đọc tiên hiệp nên không biết. Về mặt nhân vật, mình tạm thời chưa có ấn tượng về Nhật Duật, vì anh ta hiện cũng khá giống các nhân vật chính trong các truyện tiên hiệp. Y Ban và Y Mai cũng chưa biểu lộ gì nhiều vì hầu hết thời gian của họ là chiến đấu, biểu lộ thì có phần giống các cô gái trong truyện Trung Quốc khi thích nghe nịnh bợ và ghen tại trận với Nhật Duật khi anh ta quan tâm cô gái khác.Giờ bàn đến phần kỹ thuật. Không rõ là bản thảo hay thế nào, nhưng hầu hết lời thoại không có dấu má rõ ràng. Vì không có dấu chấm than, dấu hỏi hay những đoạn nhấn, mà truyện bị đều đều và thiếu rành mạch. Có một phần so sánh, mô tả khá là khập khiễng, ở ngay Chương 1:"...Người trong trướng tuổi còn trẻ, mặt có đôi nét thư sinh, nhưng ánh mắt sáng và thân hình cường tráng ẩn dưới bộ áo xanh khiến người khác có ấn tượng về chàng như một tay từng trải..."Mình không chắc ánh mắt sáng và thân hình cường tráng cho thấy sự từng trải :v. Kế đến, hãy để ý cách dùng từ. Trong Chương 1, từ "vang dền" viết sai. Chương 5 có sử dụng từ "khuất bóng" cho cái chết của Bạch Luông; từ "khuất bóng" ở đây không hợp ngữ cảnh, vì nó sử dụng cho trường hợp cái chết đã xảy ra lâu, đồng thời nằm trong một không gian quạnh quẽ và cô đơn, chứ không phải dành cho một cái chết trong cuộc chiến thập tử nhất sinh. Cũng Chương 5, Nhật Duật nói "triết lý Phật giáo", không chữ "Phật giáo" ở đây vì người hiện đại sau này mới dùng, dùng chữ "nhà Phật" tốt hơn. Thứ nữa, Nhật Duật nói là "đọc sách Khổng Tử", không có sách Khổng Tử, mà chỉ có "Tứ Thư Ngũ Kinh" do ông và hậu thế soạn ra. Những chi tiết nhỏ, nhưng rất quan trọng khi viết truyện đề tài này. Tổng quan là vậy, hiện truyện của bạn mới đi được bảy chương nên mình cũng chưa thể khẳng định nó hay hoặc dở. Tuy nhiên, có nhiều vấn đề trong khoảng bảy chương đầu là vậy, và hiện tại nếu bảo nó có thể thu hút các độc giả quan tâm hay yêu sử thì chưa chắc. Những chương khởi đầu khá quan trọng và chúng thường quyết định xem độc giả muốn đọc tiếp hay không. Hãy cân nhắc chỉnh sửa, phân chia bố cục, xử lý các phần kỹ thuật sao cho hợp lý. Lịch sử là đề tài vừa dễ viết cũng vừa khó viết, độc giả sẽ đánh giá nó rất chặt, đặc biệt là lịch sử Việt Nam, nên mọi suy tính của tác giả phải chăm chút, cẩn thận. Viết tốt, thân! :D
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top