16.Bẫy Tình, Tình Bẫy?-Hạ Mạt Thu

Câu truyện này bắt đầu từ sự dối trá, không phải vì tình yêu, không phải vì tài sản, càng không phải vì địa vị hay lợi lạc gì. Đơn giản là thù hận, và sự tự do chính đáng của con người.

Bạch Chi Âm như con chim bị nhốt trong lồng sắt, tuy sống trong toà thành rộng lớn nhưng lại không thể sống cuộc sống của chính mình. Sinh mệnh của cô được sinh ra từ sự lừa dối, tình thế bắt buộc khiến cô phải sống trong mưu mô tính toán, thậm chí đến một ngày nào đó, Chi Âm phát hiện ra mình đã hoàn toàn quên mất cách tin tưởng vào người khác. Phải sống như một công cụ sinh lợi khiến cô dần đánh mất chính bản thân mình.

Chi Âm rất muốn thoát khỏi nơi này, nhưng cô bị Bạch Phi Dương uy hiếp, lấy tính mạng em trai buộc cô phải ở lại Bạch gia, quản lý việc buôn lậu của gia đình. Cô chỉ còn cách tìm đến thế lực khác để chống lưng, mà ngay từ đầu, mục tiêu của cô đã là Thẩm Mục Phạm.

Lúc đầu, Thẩm Mục Phạm vì hứng thú nên mới chấp nhận diễn kịch cùng cô, nhưng càng lún sâu, Mục Phạm càng hoang mang về tình cảm của mình. Chi Âm như một con cáo nhỏ, nhưng lại có thể dụ dỗ được đại bàng lớn lao vào hang. Dù biết cô có tính toán trong lòng, anh vẫn tình nguyện làm điều đó.

Con người rơi vào tình yêu ai cũng đều ngốc nghếch. Bản thân Thẩm Mục Phạm biết anh yêu cô gái kia, nhưng Bạch Chi Âm lại không xem anh như vậy. Thế là mặc cho việc bị Chi Âm lợi dụng, Mục Phạm vẫn tìm cách để cô hiểu được tình yêu của mình. Có điều khổ nỗi cô nàng này từ nhỏ sinh ra đã không được sống và yêu thương bình thường, thành ra ngoài việc yêu em trai mình là tình thân ra, Bạch Chi Âm chẳng biết chút gì về khái niệm tình yêu.

Đến khi Bạch Chi Âm nói cô mang thai con của anh, Thẩm Mục Phạm không chút do dự bảo nếu cô muốn, có thể bỏ đứa bé. Không phải anh không yêu, mà là anh không muốn dùng đứa bé để trói buộc cô. Thẩm Mục Phạm nói:"Lí do để anh kết hôn chỉ có một, đó là đôi bên phải yêu nhau."

Thế là chị nữ chính bắt đầu cố gắng đi chứng minh tình yêu của mình để tiếp tục lợi dụng anh dù chẳng biết sất gì về nó, nhưng càng cố gắng, càng tìm kiếm thì Chi Âm phát hiện ra mình cũng yêu anh thật lòng. Cơ mà lại đau đầu ở chỗ cô nàng này vẫn chứng nào tật nấy, vì muốn níu chân Mục Phạm mà lại nó dối mình có thai.-_-/// Sau đó anh nam chính vô tình phát hiện ra sự thật....

Nói chung cũng vòng vòng một hồi là hai người quay về với nhau, được cái là Chi Âm bị Mục Phạm dạy cho bài học nhớ đời về việc nói dối mình có thai. Đọc xong thì kinh nghiệm rút ra là sau này không bao giờ được nói dối, bởi lỡ gặp người như Mục Phạm thì hậu quả sẽ cực kì thê thảm:3

Bản thân truyện này không hẳn là ngược, mà thậm chí sự lừa dối lại có chút ngọt ngào. Tính cách nam chính đọc rất thích, lúc nào cũng bình tĩnh nhẫn nại, không phải kiểu người hay hiểu lầm lung tung, cũng không phải mù quáng quá mức. Tui cực kì thích cách anh này dụ chị vào tròng luôn<3 Nói chung truyện này hay lắm, còn có cặp đôi phụ cũng "đáng yêu" nữa hịhị

Truyện dài 57 chương, còn có thêm 20 chương ngoại về đôi phụ nên hơi dài một chút. Nói chung đọc rất đã, truyện rất hay, chúng nó cứ lừa qua lừa lại đọc cũng đỡ chán.

---------trích đoạn-----------

Thẩm Mục Phạm không lên tiếng trả lời, chậm rãi đứng lên, đưa lưng về phía cô. Bóng dáng anh trở nên cao lớn, nhưng cũng càng lạnh lùng, khó có thể đến gần, lời nói ra lại càng lạnh lẽo hơn.

"Em hẳn còn nhớ là anh đã từng nói tuyệt đối sẽ không cưới người phụ nữ không yêu mình."

Bạch Chi Âm nhìn bóng dáng lạnh lùng xa cách của anh, giờ phút này không nhìn rõ được vẻ mặt anh, nhưng có thể tưởng tượng ra sự thất vọng và quyết đoán nơi đáy mắt anh.

"Không phải, em có yêu anh."

Cô biết giờ phút này mọi lời giải thích đều không thuyết phục, nhưng cô vẫn phải nói rõ tình cảm của cô.

"Yêu anh?"

Thẩm Mục Phạm im lặng một lát rồi mới nói, dường như là cúi đầu cười tự giễu.

"Xin lỗi, tình yêu như vậy anh nhận không nổi."

Hơi nước nóng bỏng đảo quanh vòng mắt, cuối cùng không chịu nỗi chậm rãi buông rơi trên hai gò má. Bạch Chi Âm nức nở nói.

"Thẩm Mục Phạm, em biết bây giờ dù em có nói gì thì anh cũng không tin, nhưng em thật sự yêu anh, anh cho em một cơ hội nữa, em có thể..."

"Không."

Thẩm Mục Phạm chậm rãi quay đầu, trong ánh mắt sắc lạnh không có chút độ ấm nóng.

"Chúng ta đã kết thúc."

P/S: Ầy, truyện này khó quá không biết phải trích đoạn nào cho quí vị nữa><~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top