Tháng tư là lời nói dối của em - @Tetuyetdong0110

 Tác phẩm "(0619) Tháng tư là lời nói dối của em" , của tác giả Tetuyetdong0110 

 Một truyện ngắn đang cập nhật tiếp (hiện tại đã được 3 chương), bối cảnh giữa các chàng cầu thủ. Nhưng hiện tại, tôi sẽ chỉ review 2 chương, theo đơn lúc ấy. 

 Với mốc thời gian đầu hạ, tháng tư, mở đầu bằng lời kể của nhân vật tôi và em. Mỗi lời bộc bạch của mỗi nhân vật chính đều mang âm hưởng buồn, người tiếc, người buông, cuộc đời vốn oái ăm thế, tạo nên những nút thắt chuỗi sự việc cao trào, rồi cho ta một cái kết bất ngờ. Sau đó, một cuộc hội thoại nhỏ ở phần cuối chương, từ đó, ta có thể nhận ra nhân vật tôi em là ai với ai. 

"Chỉ trách ông trời, để cho chúng ta gặp được nhau. Nụ cười thánh thiện của em cùng ánh mắt cô đơn nơi anh phải chăng chính là hai thái cực đối lập hút nhau, khiến chúng ta dây dưa không dứt suốt một đời một kiếp. Đau thương chỉ dừng lại khi một người buông tay."

 Xuân Trường, nhân vật xưng tôi, anh ta mang dáng vẻ trầm mặc, một người đội trưởng đang hướng tới cúp vô địch và người bạn thân trong trận đấu sắp tới. Với tâm tư tình cảm khó nói, anh ta căn dặn mình gạt bỏ nó sang một bên, thật dễ hiểu làm sao, anh ta sẽ hối tiếc những xúc cảm khi ấy mình phủ nhận. Anh ta có thể vui vì thú vui nhỏ nhoi, khi được người ta quan tâm hay được cổ vũ. Và anh ta, người có thể khiến độc giả bất cứ lúc nào trong tương lai gây bức xúc. Nhân vật này khiến tôi có ấn tượng vì lí tưởng cao cả, tuýp đội trưởng cần có trong một nhóm nói chung, một đội tuyển bóng đá nói riêng. Vì thế, anh ta không tham gia bất cứ trò chơi nào trước khi thi đấu, mà chỉ hướng tới chiếc cúp vinh quang, niềm tự hào về đất nước hình chữ S. Nhưng có lẽ điểm không thích ở đây, anh ta không xác định rõ trong mối quan hệ tình cảm cá nhân. Những lúc bất chợt rung động, anh ta nhanh chóng gạt bỏ đi chỉ vì nghĩ mối tình cảm mười năm qua không thể nào phá vỡ. Nhưng cũng vì đặc điểm đặc trưng này, mới tạo nên tình tiết cao trào tiếp diễn. 

 Quang Hải, nhân vật xưng em, có vẻ cậu ta đang gặp rắc rối trong việc xác định mối quan hệ của mình và anh ta (Xuân Trường). Cậu ta hoảng sợ trước thứ tình cảm sai trái dành cho người anh hơn mình hai tuổi, thậm chí không ít lúc đau lòng. Khi yêu nói chung, đơn phương nói riêng, cũng giống như bạn đeo tai nghe, mở mức cao nhất. Mọi sự gào thét tâm tư cũng chỉ mình ta thấu, không ai biết được. Tự khiển trách, tự hạnh phúc, tự đau đớn, ... những xúc cảm ấy hẳn đã quen với người yêu đơn phương. Vì vậy, có lẽ buông tay sẽ là giải pháp tối ưu của Quang Hải ? Nhân vật này đem cho tôi chút thương xót đi ? Đặt tình huống vào kẻ đang đơn phương, niềm đồng cảm cho nhân vật này không thể nói là không có. Đáng thương và đáng trách. Thương gì ai cũng rõ, trách thì chớ để nói tôi bảo sai. Trách vì (có lẽ) cậu ta không theo đuổi Trường đến cuối, chấp nhận buông bỏ để rồi cuộc tình giữa hai nhân vật lại gian nan thêm chốc nữa. 

  Về mặt tích cực, tác phẩm của bạn có những ưu điểm sau:

 > Mốc thời gian được xác định rõ ở đầu chương. Như vậy, độc giả nắm rõ được đặc điểm của thời gian, cũng có thể nắm vai trò quan trọng của các sự việc diễn ra. 

 > Với việc kết hợp độc thoại của cả hai nhân vật trong từng chương, độc giả sẽ được nhìn nhận hai mặt khách quan hơn. 

 Thí dụ: Với ngôi kể thứ nhất, người A, mọi chuỗi sự việc diễn ra, sẽ được đánh giá và cảm nhận bởi A. Tích cực ở đây, chúng ta sẽ thấy rõ tâm tư người A trong ngôi kể thứ nhất. Điểm hạn chế, chúng ta bị A điều khiển, và chính điều đó xảy ra plot-twist, như vậy chúng ta cứ bị dắt mũi đánh giá (có thể) sai hoàn toàn từng nhân vật. 

 Với song song độc thoại, độc giả nắm được ưu thế định hình các chuỗi sự việc sắp xảy ra dựa vào mạch logic tâm tình hai nhân vật.

> Câu cú đúng ngữ pháp, đủ chủ ngữ và vị ngữ trong câu, câu ghép đủ hai vế. Lỗi diễn đạt hầu như không có, song mong bạn vẫn cần thể hiện mạch lạc câu hơn và diễn đạt chặt chẽ hơn. Đọc các câu văn của bạn, tôi thấy nó chưa ăn nhập lắm. 

> Từ ngữ phong phú, linh hoạt. Nhờ có ưu điểm này khiến tôi cảm nhận được hai nhân vật dễ dàng hơn. 

> Câu đơn đến những câu ghép đều có hồn, có hình ảnh. Vì có những biện pháp nghệ thuật như so sánh, lời khẳng định hoặc phủ định, cùng phương thức tự sự và biểu cảm. 

> Vận dụng nhiều kiểu câu độc đáo. Có thể kể đến câu nghi vấn, câu cầu khiến, câu trần thuật và câu cảm thán. Với hệ thống câu đa dạng như vậy, nội dung được triển khai rõ ràng. Câu nghi vấn được dùng khá nhiều và tôi nghĩ đó là những câu hỏi tu từ. Như trong chương hai, sắc thái bộc lộ cảm xúc qua các câu hỏi tu từ hay còn khẳng định lại vấn đề trong đó. Tôi thấy những câu hỏi tu từ xô đẩy dồn dập nhau, lại càng thấy thương cho nhân vật Hải hơn.

> Với hệ thống từ nhân xưng "tôi" và "em", hình thành giọng văn sinh động. Vì chiếm yếu tố biểu cảm cao, giọng văn của tác giả với hai nhân vật có cảm thương lẫn khiển trách. Tôi không rõ mình nhận xét có đúng như ý tác giả không, nó khá mập mờ để nhận ra. Mong bạn có thể phản hồi về nó.

> Với những câu văn miêu tả tháng tư đầu hạ đầu bài khiến tôi rất thích. Nó được xen lẫn với tâm tư người kể, và một cảm giác nào đó khiến tháng tư mùa hạ gợi nhiều ưu phiền hơn. 

"Tháng tư đầu hạ, cái nắng nhẹ nhàng chưa hề gay gắt cho con người ta cảm giác thư thái, thoải mái, nhẹ nhõm nữa chăng? Tôi không biết! Có lẽ tôi có thể tận hưởng cái mùi vị ngọt ngào của cỏ non trong tiết trời đẹp đẽ như thế này thay vì ngồi đây thất thần nhớ về những quá khứ xa vời sớm đã bị chôn vùi vào quên lãng. Đã có người từng nói với tôi, những thứ đã quyết định quên đi, đừng bất chấp một lần nữa lôi lại nó ra chỉ để dày vò tâm hồn yếu đuối của chính mình. Mắc kẹt trong những xúc cảm đau thương hay cứ mãi hoài niệm về một người đã ra đi không phải là cách mà một người như tôi nên chọn lựa."

 Và song song với tích cực, thì bạn vẫn mắc số lỗi. 

 *Lỗi sử dụng từ ngữ

> Lỗi về chính tả: Bạn đã hướng tới đúng từ, nhưng còn mắc sai lỗi nhỏ nhặt giữa hai chữ "i""y"

Thí dụ trong chương hai của bạn: "hy vọng". Cần sửa: hy -> hi. 

> Lỗi về sử dụng từ không hợp phong cách: Điềm nhiên (từ Hán Việt). Với văn phong thuần Việt nên tôi nghĩ khuyến khích dùng từ ngữ Tiếng Việt. Bên cạnh đấy, bạn có thể sửa được dễ dàng nếu biết nhiều cụm từ đồng nghĩa. Nên việc sửa này, tôi sẽ dành cho bạn nhé. Ngoài ra, cũng thấy trong hai chương bạn cũng sử dụng từ Hán Việt khác, nhưng tôi chỉ đem làm ví dụ, "điềm nhiên". 

> Lỗi lặp từ, thừa từ: Việc này cũng không khan hiếm so với các tác giả khác. Những liên từ hay lượng từ thường bị lặp chủ yếu như "và", "là, "những" và ở tác phẩm bạn thì "là" "những" lặp khá nhiều. Bạn cần lược bỏ chúng hoặc thay thế bằng liên từ, lượng từ đồng nghĩa khác để tác phẩm không phản ánh vốn từ ngữ nghèo nàn của bạn. Tốt nhất, sau khi làm như trên, bạn sẽ để lại những cụm từ "là", "những" cách thưa nhau.  

> Lỗi dùng từ không đúng nghĩa: Có vẻ không phải vô ý sai sót mà bạn có ý để. Xem xét tình huống bạn dùng, đó là sự dụng ý trong tình huống gây hài. Nếu vậy, bạn nên dùng dấu ngoặc kép hoặc gạch ngang giữa hai từ đó, không tạo thành lỗi khi hành văn. Ví dụ ở đây tôi đưa ra là "chin nhỗi" trong cuộc hội thoại cuối chương hai. 

 Về việc triển khai ý thì mình nghĩ thế là ổn. Ở chương một thì những cuộc hội thoại hay lời kể tự sự thì khá mờ nhạt so với yếu tố biểu cảm hai nhân vật. Ở chương hai, theo góc nhìn nhân vật Trường thì lời kể tự sự đã rõ hơn nhưng với nhân vật Hải thì không có luôn. Có lẽ, bạn nên kết hợp hài hòa cả ba yếu tố biểu cảm + tự sự + miêu tả hơn là thiên về biểu cảm. Đôi khi, độc giả cần thêm nhiều thông tin, xúc cảm nhân vật bằng gián tiếp chứng kiến các chuỗi sự việc xảy ra. Mong là bạn có thể làm rõ hai yếu tố còn lại hơn. Nếu hợp phong cách sáng tác bạn thì nên triển khai cách này, còn trước đã định hình bước đi rồi thì việc chuyển đổi như thế mất nét hay tác phẩm mất, vì vậy việc này là tùy bạn. 

 Tuy tác phẩm chưa hoàn văn nhưng cũng đáng để mong đợi tiếp diễn. Có lẽ vì chọn mở đầu bằng cái kết "giả" (tôi nghĩ là thế), và trút bỏ từng tâm sự của hai nhân vật nên chưa nói trước được điều gì. Một cái kết thật sự cho hai kẻ người tìm người buông thì chúng ta phải chờ tiếp diễn biến câu chuyện. Nếu là plot-twist thì tôi nghĩ cái kết đã viên mãn cho cốt truyện này.

 Fanfic này tuy có thể không vừa lòng các độc giả khó tính khác nhưng với chất lượng đang đi xuống của wattpad thì như này rất ổn rồi. Nhận ra fanfic này còn là real-life nên mong bạn sẽ cho hướng đi đúng nhất để fanfic này không gây nhàm chán. Tôi rất thích các fanfic real-life, ở đây nó sẽ rất thực. Người viết được real-life hay, chắc chắn sẽ là một fan hâm mộ chân chính, hiểu rõ tâm lí nhân vật ngoài đời đem vào, xen lẫn tình tiết sự việc đã xảy ra trong giới nghệ sĩ, mọi thứ rất thực, giống như nhờ có fanfic, càng khiến yêu quý thần tượng mình hơn vậy. Và khi tôi đọc tác phẩm bạn, có những tình tiết ngoài đời rất dễ thương, và khéo léo cùng khôn ngoan rằng tôi mường tượng ra bối cảnh đó ngay trước mắt, từng câu chuyện hiện hữu ra vậy. Từ một Xuân Trường mắt híp, Quang Hải lùn một mẩu (:v) và trò đùa của những đứa áp út: Đức Chinh, Tiến Dụng và Đình Trọng, đều từ đời thực đến fanfic thật dễ thương. 

 Cảm ơn bạn đã đặt đơn review ở đây và mong những quan điểm tôi nêu ra đồng quan điểm với bạn ! Và ngược lại, nếu hai ta có bất đồng quan điểm ở đâu, thì xuống bình luận để lại cho tôi phản hồi nhé ! Ngày tốt lành ^^ 

***

Hoàn đơn review thứ mười !



Góc nói nhảm: Tôi nhận ra mỗi đơn review của tôi đều khác khác nhau. Và đây là đơn review tốn nhiều công sức nhất;; Năm ngày nghỉ dành cho nó hết a;; Và hình như nó không như mong đợi cả tôi và những bạn gửi nữa. Tôi review ẩu lắm sao;; Hay tôi đều bắt lỗi vớ vẩn? Của những bạn khác tham khảo, họ thật sự review theo trường phái hay giọng văn ấy;; Mà tôi đuối hai cái đấy thật sự;; Tham khảo các nhà phê bình học thì tôi sai lệch luôn;; Họ phê bình văn học thôi mà cũng rất nghệ thuật, con chữ họ viết ra không gượng ép như tôi luôn. Vì vậy nếu có không làm hài lòng bạn ở điểm nào, thì chỉ rõ cho mình nha;; Không mình mãi vẫn sai một chỗ không tiến bộ mất;; 




Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top