Chương 137


Video chỉ được lưu hành trong mười phút ngay sau đó nó đã bị xóa.Phù An An liếc nhìn sương mù dày đặc bên ngoài, chạm nhẹ vào cửa sổ thủy tinh bằngngón tay. Cô tự nhủ: "Mày là cái quái gì vậy?Lúc này, có tiếng gõ cửa từ bên ngoài. Nhân viên giao đồ ăn đã đổi thành người khác,Phù An An hơi sửng sốt: "Tiểu Lý sao không tới?"Anh chàng giao hàng mới lắc đầu, vẻ mặt có chút mệt mỏi: "Tối qua Tiểu Lý ngất xỉutrong sương mù, hiện đang ở bệnh viện."Té xỉu rồi sao? Thật không ngờ, tiểu Lý đã bị loại virus đó tấn công."Vậy tại sao các cậu còn đi làm? Mỗi ngày trở về bằng cách nào?""Bây giờ chúng tôi đang sống luôn trong khách sạn." Với nụ cười chuyên nghiệp, nhânviên giao đồ ăn ra hiệu cho Phù An An đừng lo lắng."Ngoài ra, khách sạn chúng tôi đã chuẩn bị một ít khẩu trang và găng tay để chốngsương mù, nếu cô cần có thể xuống lầu lấy ngay." 

Nhân viên giao đồ ăn đang nói chuyện, Phù An An đột nhiên quay đầu nhìn vào trongphòng của cô.Nhân viên giao hàng dừng lại, "Sao vậy?""A, không có chuyện gì." Phù An An lắc đầu, nói cảm ơn rồi đóng cửa lại. Đặt bữa sánglên bàn, cô nhìn về hướng cửa sổ. Cô dường như nghe thấy một âm thanh gõ vào cửasổ. Âm thanh đó rất nhỏ. Nó giống như... một ảo giác. Tuy nhiên, trên tấm kính trongsuốt, một giọt chất nhờn đặc biệt rõ ràng đang đậu trên đó.Phù An An nhìn giọt chất nhầy này và cau mày. Từ trên lầu rơi xuống sao? Hay có điềugì khác trong lớp sương mù dày đặc này? Điều này khiến người ta muốn khám phánhưng lại cảm thấy sợ hãi.Phù An An không dám đem cửa sổ mở ra nhìn, thời điểm cô chơi đùa rất là yêu thíchchơi một mình nha. Vì vậy, cô chọn cách che cửa sổ bằng thứ gì đó, sau đó dùng giẻướt che tất cả các khe hở có thể che lại, cuối cùng kéo rèm cửa sổ thật chặt.Sau khi làm xong những việc này, ngoài cửa hành lang truyền đến tiếng bước châncùng tiếng nói chuyện. Những vị khách trong khách sạn đã được thông báo rằng cókhẩu trang và găng tay bảo hộ ở tầng dưới nên mọi người đang đổ xô đi lấy.Khẩu trang và găng tay. Đối với hai thứ này, Phù An An thật sự không chuẩnbị quá nhiều. Vì vậy, cô đã đi theo những người này xuống.Khi cô xuống tầng dưới thì đại sảnh đã khá đông đúc và có một hàng dài người đangđợi nhận đồ

Phù An An thuận miệng hỏi một chút khách sạn hết thảy có bao nhiêu người. Lúc đócô mới biết khách sạn có tổng cộng 160 phòng, công suất phòng đạt 80%, có khoảng300 - 400 bao gồm cả nhân viên phục vụ."Xin hỏi ngài còn cần phục vụ cái gì khác không?" Nhân viên phục vụ đứng ở phíatrước nhiệt tình dò hỏi."Ừm...... Tạm thời không có gì." Phù An An mỉm cười lắc đầu, cầm khẩu trang cùng trênbao tay lầu đi. Trên đường đi còn tình cờ gặp được nhóm của Hồ Bất Thường.Phù An An nhìn người phụ nữ đi giữa bọn họ thì ánh mắt hơi dừng lại một chút, khôngnghĩ tới bọn hắn có tới ba người. Ngay sau đó, với vẻ mặt bình tĩnh, cô đi lướt qua bangười họ.Hồ Bất Thường đã cúi đầu xuống khi gặp Phù An An, cậu ta có chút sợ cô ấy.Điền Dũng thì nhìn chằm chằm cô mãi cho đến Phù An An lên lầu, không có nguyênnhân khác mà là do bộ dáng của cô làm hắn thấy hiếm lạ.Khang Giai Phương nhìn xem hai người bởi vì một nữ nhân mà có thần sắc khác nhau,hơi có chút không vui "Tiểu muội muội thoạt nhìn rất có phong cách đó, không biết làở tầng nào.""Tầng 12." Điền Dũng liếc nhìn Hồ Bất Thường, " Ở ngay đối diện với chúng ta.""Thật không." Khang Gia Phương còn muốn nói thêm cái gì lại bị Điền Dũng ngăn lại."Nói nhiều như vậy làm gì, còn không muốn đi lãnh khẩu trang hả?"Khang Giai Phương nhìn Điền Dũng một cái sau đó ngượng ngùng im lặng. Điền Dũngkhịt mũi lạnh lùng, phụ nữ đúng là không thể quá nuông chiều được.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top