Chương 1 - C2

Đối với thế giới , có một thứ gọi là phong ấn , vô cùng đáng sợ
Một khi phong ấn bị giải trừ , không biết lúc đó , thế giới sẽ ra sao
Và cách làm cho phong ấn biến mất
Chính là
.
.
.
Giết chết người mang trên mình phong ấn đó ...

******************
Chương 1 : Hoàng cung
Chap 2 : Học tập lễ nghi Hoàng cung
*****************

Bước vào trong căn phòng , Sakura nhìn ngắm xung quanh . Đó là một căn phòng kiểu Nhật , nhưng có chút gì đó giống như phòng con gái hơn

Một chiếc bàn , vài chiếc đệm để xung quanh , một chiếc tủ bằng gỗ cao cấp , khắc những hoạ tiết hết sức tinh xảo , một chiếc bình cổ được để ngay ngắn trên giá

Dùng tay chạm vào chiếc tủ , ngắm thật kĩ những hoạ tiết tinh xảo đó , mở toang cánh cửa tủ ra , lập tức , một hàng những bộ Kimono cao cấp đập vào mắt cô . Xanh , đỏ , tím , vàng , màu nào , kiểu nào đều đủ hết cả

Chạm tay vào từng bộ , mềm mịn như tơ , như lụa , chợt sực nhớ trên tay mình vẫn còn cầm bộ Kimono của Tomoyo đưa ban nãy

Nhẹ nhàng đóng tủ lại , cầm bộ Kimono , tung nó ra

Một bộ Kimono màu trắng thanh thoát , sờ nhẹ lên từng đường kim , mũi chỉ , cô chợt khựng lại khi có vật gì đó cưng cứng được đính sẵn trên bộ Kimono

Dường như là một mảnh giấy

Gỡ mảnh giấy xuống , cô lướt qua những dòng chữ trên mảnh giấy truyền thống cao cấp được làm bằng gỗ cây dâu tằm

Dòng chữ nắn nót , ghi trên mảnh giấy như thế này

"Cậu hãy tắm rửa cho sạch sẽ rồi thay bộ Kimono này vào , cậu sẽ cảm thấy rất dễ chịu hơn bộ váy đó đấy !
Phòng tắm ở cánh cửa kế bên tủ quần áo , cậu có thể tự nhiên sử dụng nó , bởi vì nó được đức vua đặc cách xây cho cậu

À , tắm xong cậu nhớ ngủ sớm , mai chúng ta sẽ học về nghi thức truyền thống của Hoàng cung , có vẻ như ngày mai sẽ là một ngày bận rộn đấy , vậy nên cậu phải tích trữ đủ năng lượng để đối mặt nó nhé , Sakura - chan ...!

Daidouji Tomoyo"

Nghiêng đầu nhìn bức thư , lẩm bẩm

- Nghi lễ ... Hoàng cung ...

Rồi cô đứng dậy , bước về phía cánh cửa cạnh chiếc tủ ban nãy , đi vào trong

Bên trong không đơn giản như cô tưởng , một căn phòng rộng , có hẳn cả một cái hồ nhỏ nằm giữa căn phòng giống như là một khu tắm suối nước nóng thu nhỏ vậy

Nhẹ nhàng đặt chân xuống hồ nước trong veo không một gợn sóng , thả mình xuống dòng nước ấm áp đang nhẹ nhàng quấn lấy mình , cô nhắm mắt lại , thả mình theo dòng nước của chiếc hồ , quên hết mọi chuyện , quên hết những ai mình đã gặp hôm nay , quên hết những lời nói chế giễu , những lời nói đầy ẩn ý mà dường như cô đã thấu hiểu hết cả

Cô là một con người không biết nên gọi là tài năng thì không phải , nếu gọi là bí ẩn , cũng không đúng , nhưng cô có thể nhìn vào ánh mắt của một người mà đoán được tâm tư tình cảm , suy nghĩ của người đó , như cái cách nhìn xoáy sâu vào trong đôi mắt của những người ban nãy , cô đã biết họ là ai , định làm gì và đang suy nghĩ gì , trái tim của họ như thế nào , có bị tổn thương không , tương lai của họ ra sao , cô đều nhìn thấu hết , chỉ qua một cái lướt mắt , nhẹ nhàng

Cô biết được tương lai của họ như thế nào , còn cô ? Cô có biết được tương lai của cô không ?

Dĩ nhiên là biết , biết rất rõ nữa là đằng khác

Cô được người ta gọi là phong ấn huyền thoại

Mà phong ấn ... Như chúng ta đã biết , biết rất rõ , phong ấn phải ... Chết !

Cô cũng không tránh khỏi chuyện đó

Nhất định phải chết !

Nhưng ...

Cô có thể thay đổi số phận được

Cô đã suy nghĩ rất nhiều về điều đó

Và quyết định
Thuận theo tự nhiên

Cô đã nghĩ , nếu như mình dùng khả năng mà thay đổi số phận thì mình sẽ thoát chết , nhưng cô cũng không thể thoát khỏi cái danh "Phong ấn" mà mọi người vẫn đặt cho . Và một điều hiển nhiên , định mệnh thì không thể nào thay đổi được , cô có thể trốn tránh được lần này , nhưng cô cũng không thể nào trốn tránh suốt đời được

Chết
Nhẹ nhàng lắm

Đối với cô , nó giống như một sự giải thoát tốt nhất

Cạch
Cánh cửa phòng tắm được kéo ra , cô cầm một chiếc khăn , đang thấm những giọt nước còn đọng lại trên gương mặt mình

Cô tiến lại cửa sổ , mở nó ra , ánh trăng từ bên ngoài rọi vào , làm sáng cả căn phòng

Ngước lên nhìn mặt trăng , như một chiếc khay tròn treo lơ lửng giữa trời , ngồi xuống tấm chiếu Tatami theo kiểu chính toạ , gác tay lên cửa sổ , ngắm chiếc khay ấy thật lâu , thật lâu , môi hơi mỉm , nhẹ nhàng , hít một hơi thật sâu , cất tiếng hát nhẹ nhàng

"Mada shiranai yume no mukou - Những giấc mơ vẫn còn nhiều điều bí ẩn chúng ta vẫn chưa biết
Nee tooi michi wo - Nhưng cùng nhau thì chúng ta vẫn có thể tiếp tục hành trình
Trên con đường xa xôi
Futari de yukou wo Kaze no machi he - Tới thành phố của những ngọn gió"

Tay mân mê trên thành của chiếc cửa sổ bằng gỗ lát giấy trắng mỏng , cô thì thầm

- Định mệnh ... Không thể thay đổi ...

*******************

Sáng hôm sau

Sakura đã ngồi đấy suốt cả đêm , cô không ngủ một chút nào cả , cô không muốn ngủ

Nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng , bước ra dãy hành lang của khu Hoàng , cô đã bắt gặp Tomoyo đứng ở ngoài

- A , may quá , tớ định đứng đây chờ cậu ngủ thức dậy chứ không dám đánh thức , sợ phá giấc ngủ của cậu ...

- Vậy ... Chúng ta đi chứ ? - Sakura nói

- Ừm ... Được rồi Sa ... À không ... Hime - san ... - Tomoyo cười rồi nhìn xung quanh , cô quay lại nói nhỏ với Sakura - Hết cả hồn , cứ quên mất ...!

- Ừm ... Không sao , chỉ là cái tên thôi ... - Sakura xua tay

- Cậu đi theo tớ nào ! - Tomoyo nhìn Sakura rồi bước đi , Sakura cũng nối bước Tomoyo

.........................

Tomoyo dẫn Sakura đến một căn nhà bằng gỗ nhỏ , nằm khuất ở góc trái của khu vườn hoa anh đào tối hôm trước cô dẫn Sakura đi xem

Kít

Âm thanh ghê sợ phát ra khi Tomoyo đẩy cánh cửa vào

- Ôi ... Thật là ... - Tomoyo đưa tay bịt mũi , phẩy phấy tay để bớt bụi đang bay loạn lên xung quanh mình

- Ở đây ... - Sakura nhìn Tomoyo - Không có người quét dọn à ?

- Ừm ... Căn nhà này để 3 vị hoàng tử tập luyện kiếm thuật , đến giờ 3 người đó không dùng đến nó nữa nên đây cũng bị bỏ hoang ... - Tomoyo nói - Chắc phải dọn dẹp rồi , vì đây là nơi duy nhất có thể cho cậu tập luyện mà ...

Cô cúi xuống định nhặt cây chổi ở dưới sàn thì bị Sakura ngăn lại

- Không được ... Như vậy ... Sẽ làm bẩn tay cậu đấy ...

- Nhưng làm sao để căn phòng này sạch sẽ hơn được đây ? - Tomoyo ngước mắt nhìn Sakura

- Để xem ... - Sakura nói , đưa nhẹ ngón tay lên , từ ngón tay cô phát ra một thứ ánh sáng màu trắng , căn phòng chợt trở nên ngăn nắp , sạch sẽ như vừa được quét dọn rất kĩ vậy

- Cái này ... - Tomoyo ngạc nhiên , tròn mắt nhìn Sakura

- Một chút ... Phép thuật ...

- Cậu biết sử dụng phép thuật ?

- Một chút ... Chỉ một chút ... - Sakura nói

- Ôi ... Ngưỡng mộ quá đi mất ! - Tomoyo nói - Không ngờ cậu còn biết đến thứ này nữa cơ à !

- Chúng ta có thể ... Bắt đầu bài học được chưa ?

- À ...! Đúng rồi - Tomoyo gãi đầu - Xin lỗi cậu , chúng ta đi vào trong nhé ?

Sakura im lặng , bước vào trong , Tomoyo lắc nhẹ đầu rồi cũng bước theo

- Để xem ... - Tomoyo đặt cả xấp tài liệu lên chiếc bàn bằng đá - Đầu tiên cậu sẽ học cách đi lại của Hoàng cung ...!

- Đi lại ? - Sakura nhìn Tomoyo

- Đây ! - Tomoyo cầm 2 quyển sách lớn , dày đưa cho Sakura - Đầu tiên bắt đầu tập đi thăng bằng với 2 quyển sách này , cậu đặt nó lên đầu rồi đi cho tớ xem , nhớ là nếu như làm rơi nó xuống thì số quyển sách sẽ tăng lên nhé !

Sakura lặng lẽ nhận lấy hai quyển sách dày cộm từ tay Tomoyo , đặt lên đầu mình , đứng dậy , nhẹ nhàng bước đi , lướt trên mặt đất như ngọn gió , lại rất duyên dáng và đẹp , nói chung là hoàn hảo từ mọi góc nhìn

- Oa ... - Tomoyo ngạc nhiên nhìn Sakura - Đẹp thật đấy !

Sakura dừng lại trước mặt Tomoyo

- Vậy là ... Được chưa ?

- Được ... Đẹp lắm , nhưng cậu thử để thêm hai quyển sách nữa lên nhé ? - Tomoyo đưa Sakura 2 quyển sách

Đặt thêm hai quyển sách lên đầu , Sakura bước đi như lúc nãy , nhẹ nhàng , uyển chuyển , lướt đi trên mặt đất , bước đi không thay đổi , không loạng choạng trước con mắt kinh ngạc của Tomoyo

Tiến lại Tomoyo , nhìn xuống cô ấy , nói

- Xong chưa ?

- Ừm ... Được rồi , cậu ngồi xuống đi ! - Tomoyo kéo chiếc đệm lại cho Sakura

- Cảm ơn ... - Sakura ngồi xuống

- À ... Tớ có đem cho cậu một ít trà nóng vừa mới pha nè , cậu uống chứ ? - Tomoyo lấy ra một ấm trà còn bốc khói nghi ngút trong cái tráp lúc nãy cô mang theo

- Ừm ... - Sakura nhìn ấm trà rồi nhìn Tomoyo - Uống một ít ... Có được không ?

- Được chứ ! Dĩ nhiên là được rồi , tớ làm cho cậu mà ! - Tomoyo cười

Cầm chiếc ấm trà rót vào tách , khói bốc cao hơn , đưa lên miệng hớp một ngụm nhỏ , nhìn Tomoyo

- Trà ... Ngon lắm ...

- Dĩ nhiên , tớ pha mà ! - Tomoyo tự hào

Sakura im lặng , không đoái hoài gì đến thái độ tự hào của Tomoyo , cô chỉ chăm chăm vào tách trà , uống hết nó rồi đặt xuống bàn

- Cậu đã làm tốt được thế này ... - Tomoyo ngập ngừng - Cậu đã từng tập luyện hay được người ta chỉ dẫn về những việc này rồi à ?

- Không hẳn là vậy ...

- Thế thì sao cậu lại phải làm tốt được đến như vậy ? Đối với những người vừa mới vào cung như cậu , ít nhất phải 3 tháng mới có thể tập đi với 2 quyển sách cỡ đó đấy !

- Tôi biết ... Nghi lễ hoàng cung còn rất nhiều , đây chỉ là những bước đầu tiên đúng không ? - Sakura nói

Ngạc nhiên

- Sau khi tập được những bước đi uyển chuyển là những nghi lễ , cách thức , cách ứng xử , bổ sung kiến thức , kiểm tra năng lực và mức độ , trí thông minh , sức khoẻ , báo cáo về những năng khiếu đặc biệt , ... Rồi mới được vào làm trong cung , đó là những nghi thức cơ bản để đào tạo một người hầu đạt đủ tiêu chuẩn của hoàng cung Tokyo ...!

- Hả ? - Tomoyo tròn mắt - Sao cậu lại có thể biết được nhiều như vậy ???

- Chuyện đó không quan trọng !

- Vậy cậu đã làm được hết những chuyện đó rồi à ?

- Tôi nghĩ ... Là vậy ...

- Ôi trời ! - Tomoyo ôm đầu - Biết vậy chẳng phải cất công đi gọi cậu vào buổi sớm thế này rồi !

- Không đâu ... Tôi thấy là cậu còn có chuyện muốn nói ... Với tôi ...!

- Hả ? Chuyện muốn nói với cậu ? - Tomoyo xoa tay vào nhau - Muốn nói cái gì ấy nhỉ ?

Sakura nhìn Tomoyo

- A ! Đúng rồi ! - Tomoyo reo lên - Về nội dung quy định của Hoàng cung hôm qua ... Tớ xin lỗi cậu ... Tớ nói với cậu thiếu 1 nội dung quan trọng ...

Thở dài

- Nội dung này không phải là quy định của Đức vua đề ra mà là về cách ứng xử với tính cách của 3 vị hoàng tử ...

Bình thản

- Về cách nói chuyện với Đại hoàng tử , cậu phải lựa lời ăn nói sao cho thật khéo , không được xấc xược , hỗn láo , làm mất lòng hoàng tử . Còn về Nhị hoàng tử , tốt nhất là nếu cậu gặp hoàng tử thì cậu nên làm lơ , bỏ đi luôn , đừng phát ra một tiếng nói nào hết , đừng động chạm đến tên hoàng tử , nói chung là coi như không có trên đời ! - Tomoyo làm mặt nghiêm trọng - Nếu không thì ... Ặc ...!

Cô lấy tay đưa ngang cổ giống như thanh kiếm cứa vào cổ làm dấu cho Sakura

Sakura thấy Tomoyo làm vậy thì cũng hơi để ý chút , miệng hơi mỉm , rồi sau đó lại trở lại thái độ dửng dưng như ban đầu

- Thế còn Tam hoàng tử ?

- À , Tam hoàng tử thì không cần học quy định hay nghi thức gì cả đâu !

- Tại sao ?

- À , bởi vì nhìn cậu trầm xíu thôi nhưng cũng dễ tính , không chấp nhất những chuyện nhỏ nhặt như hai vị hoàng tử kia ...

- Vậy theo cậu ... Ai là tốt nhất ?

- Ơ ... Chuyện này ... - Tomoyo ấp úng

- Không nói cũng không sao ...! - Sakura bình thản

- Ừm ... - Tomoyo gật đầu

- Mặc dù tôi cũng biết cậu nghĩ gì ...!

- Ưm ... - Tomoyo nhìn Sakura

- Nhưng tôi cũng chẳng nói làm cái gì , đừng lo lắng quá !

- Mà này ... - Tomoyo vội chuyển chủ đề - Mà cậu biết phép thuật đúng không ?

Gật đầu

- Vậy cậu có muốn trao dồi thêm không ?

- Với ai ?

- Đại hoàng tử ấy !

- Được không ? - Sakura nhìn Tomoyo

- Được chứ ! Trong cung này người phép thuật nhất chính là Đại hoàng tử đó nha !

- Có nghĩa là ở đây ai cũng có phép thuật ?

- Không ! Làm gì có ! - Tomoyo xua tay - Trong cung này chỉ có 5 người biết phép thuật thôi , đó là Đức vua , Đại hoàng tử , Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử , Đại pháp sư Clow Reed , thêm cậu nữa là 6 ... Nhưng trong đó người có phép thuật cao nhất là Đại pháp sư , ông ấy đi rồi thì còn Đại hoàng tử ...

- Phép thuật ... Cao lắm à ?

- Dĩ nhiên là vậy rồi !

- Ừm ... - Sakura gật đầu - À ... Ở trong cung có ai giỏi võ thuật và các loại ám khí không ?

- Có !

- Ai vậy ?

- Là ... Là ... Nhị ... Hoàng ... Tử ...! - Tomoyo ngập ngừng

- Ồ !

- Cậu muốn biết để làm gì vậy ?

- Muốn học thêm về ám khí !

- H ... Hả ???? - Tomoyo trợn mắt nhìn Sakura - Ám khí ???

- Có chuyện gì à ? - Sakura quay lại

- Cậu định học mấy thứ đó làm gì ???

- Để có chuyện thì có thể sử dụng ... Phòng thân thôi mà !

- Chặc ! - Tomoyo tặc lưỡi - Làm sao mà cậu có thể nuốt được cái ông thầy lạnh lùng đó chứ ? Thôi , tốt nhất là cậu nên từ bỏ cái ý định đó đi !

- Nhưng ... Tôi vẫn muốn học ...

- Haiz , cậu muốn học phải không ? Được rồi , tớ sẽ tạo cơ hội cho cậu để kiểm tra độ lạnh lùng của Nhị hoàng tử nhé ?

- Ừ ! - Sakura gật đầu đồng ý

- Để xem ... Tối nay vào đúng 12 giờ đêm , cậu hãy xuống nhà bếp , lấy bữa ăn tối đã nấu sẵn cho Nhị hoàng tử , sau đó là chờ cậu ấy ăn xong rồi đi dẹp dọn , sẽ thấy được khuôn mặt lạnh lùng của cậu ấy . Nhớ là phải đem theo loại hồng trà mà cậu ấy thích nhất , và nếu như cậu hỏi vào thời điểm không thích hợp thì ... Chẹp ... Đi du lịch Địa Giới như chơi đấy !

- Hiểu rồi !

- Và nhớ là nếu như cậu ấy không ăn thì cậu cứ đem đổ , đổ đi nhé

- Phí thế ?

- Cứ làm vậy đi !

- Được rồi !

- Ừ , vậy thì cậu về phòng đi !

- Không tập nữa ...?

- Nếu như cậu đã biết rồi thì còn tập làm gì ?

- Ừ !

Sakura đừng lên rồi bước ra khỏi căn nhà gỗ , Tomoyo ngồi đó mà nhìn theo bóng Sakura , khuất dần , khuất dần

- Tại sao ... Mọi chuyện lại giống nhau đến như vậy ???

******************

Sakura đi về phòng , mở toang cánh cửa sổ ra , ngồi lên thành cửa sổ , ngắm thật lâu cho đến khi chiếc đồng hồ lớn điểm 12 giờ đúng

Boong booong !!!
Từng tiếng chuông ngân vang khiến Sakura quay đầu lại

- 12 giờ đêm ...Thức ăn khuya ...

Nói rồi , cô bước ra khỏi phòng , đi ra khỏi khu "Hoàng" và hướng đến nhà bếp khu "Hầu"

Xoạch
Cánh cửa kéo bị đẩy ra , nhẹ nhàng

Bước vào trong , cô thấy xung quanh cơ man là thức ăn , ở giữa có một cái bàn lớn , xung quanh là đầy đủ nguyên liệu , dụng cụ nấu ăn , làm bếp đều có sẵn hết

Ở cái bàn lớn đặt giữa nhà bếp , cô thấy có một cái hộp bằng gỗ , cùng với một mẫu giấy ghi chú

Tiến lại gần chiếc bàn , cầm mẫu giấy lên , cô thấy nó viết thế này

"Xin hãy bày thức ăn ra dĩa để đem cho Nhị hoàng tử , nhớ để thêm một tách hồng trà , nếu không , mạng sống của bạn sẽ khó bảo toàn đấy !"

Để tờ giấy lại chỗ cũ , giở chiếc hộp ra , cô thấy trong đó có bao nhiêu là thức ăn ngon , được bày trí rất đẹp mắt , vậy sao còn phải lấy dĩa ra làm gì ? Thôi , để đại vậy đi cho đỡ mất thời gian , chỉ cần lấy một tách hồng trà , một cái khay để bê đến chỗ Nhị hoàng tử cho nó lịch sự chút thôi . Người ta đã mất công bày trí thế này thì mắc mớ gì mình phải phá cho nó tan hoang ra ?

Nghĩ gì làm đấy , cô đi lấy ngay một cái ấm , đun sôi nước , bỏ trà vào , chờ cho trà được đun xong , rót vào tách , đặt cả hộp cơm và tách trà vào cái khay , chuẩn bị mang đến cho Nhị hoàng tử

Bước đều , đi qua hành lang thứ nhất của khu "Hoàng" , dừng chân lại căn phòng nằm giữa hành lang thứ hai , đặt cái khay xuống , giở nắp hộp ra , bắt đầu ngồi chờ

Ngồi đợi mãi , đợi mãi mà không thấy ai ra

Tích tắc tích tắc
Kim đồng hồ cứ quay đều , quay đều , thời gian trôi qua ngày một nhiều

Cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi , mi mắt nặng dần rồi chìm vào giấc ngủ

Bíng boong bíng boong
Hai giờ khuya

Xoạch
Cánh cửa kéo bị đẩy ra

Một người con trai , đôi mắt lạnh băng nhìn khay thức ăn rồi chợt nhận ra sự hiện diện của cô gái

Nhìn cô gái một chút rồi với tay lấy tách hồng trà , tu một hơi hết sạch
Đặt nó xuống rồi kéo cửa đi vào trong

Cô gái mở mắt ra , ngó xuống tách trà , không còn một giọt , nhìn sang hộp thức ăn , vẫn còn nguyên

Im lặng , bê cả khay thức ăn đi

Đi về nhà bếp , cô đặt khay thức ăn xuống , kéo ghế ra ngồi

Nhìn khay thức ăn , bụng cô chợt reo lên những tiếng "Thánh thót"

O ... ọt ...!!!

Nhìn xuống bụng mình , lép xẹp ! Cũng phải thôi , từ hôm qua đến nay có ăn gì đâu , tính ra cũng chỉ có 2 tách trà thôi , ngoài ra còn gì đâu

Nhẹ nhàng lấy nắp , đóng hộp cơm lại , bước lại tủ đựng nguyên liệu , lấy những nguyên liệu cần thiết ra , bước lại khu chế biến

.........................

[ Trong khi đó , phòng ở giữa hành lang thứ hai , phòng T.Syaoran ]

Syaoran bước ra khỏi phòng , đi ra khỏi khu Hoàng

Chẳng hiểu sao hôm nay cậu lại muốn uống thêm một ít hồng trà , cậu hơi khát !

Đó là việc chưa bao giờ xảy ra với cậu , cậu chưa bao giờ cảm thấy mình khát bất chợt như bây giờ

Dừng lại trước cửa nhà bếp của khu Hầu , nơi mà cậu chưa bao giờ đặt chân tới , kéo cửa vào , hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cậu là một cô gái đang vật vã với mớ trứng và bột mì dính bê bết cả trên mặt và trên bộ Kimono trắng muốt

Tách
Tiếng của vỏ quả trứng bị nứt ra làm đôi , rơi xuống mặt đất

Cô gái thở dài lau mồ hôi trên mặt , tiếp tục quay lại với mớ hộn đỗn trên bàn

Chàng trai tiến lại gần cô gái , nhìn những nguyên liệu trên bàn , giật phắt chiếc chảo và quả trứng trên tay cô gái , đập quả trứng vào chén , đổ bột mì vào , làm trông hết sức điêu luyện

Cô gái tròn mắt nhìn chàng trai , rồi dập tắt ngay cái thái độ ngạc nhiên đó như hiểu ý , cô gái bước đi pha một ấm trà mới

Pha xong ấm trà , cô gái bê lại bàn , kéo ghế ngồi xuống , chống tay lên cằm nhìn chàng trai hay đúng hơn , đang nhìn cách điêu luyện của đôi bàn tay như có ma thuật kia

Cạch
Chàng trai để chiếc dĩa trước mặt cô gái , cô gái nhìn xuống , là một dĩa bánh Dorayaki , đúng như thứ bánh mà ban nãy cô muốn làm , cầm một cái lên , cô chợt bỏ xuống , tay xoa xoa vào nhau vì nóng

Cầm lên , thổi thổi vài cái , đưa lên miệng , hương vị thơm ngon của chiếc bánh lan toả ra khắp người , lên miệng , lên mũi , một mùi hương lạ lẫm mà thân quen

Chàng trai nhìn cô gái ăn một cách ngon lành thì chợt nhớ tới lí do mình xuống đây , định đứng lên đi pha trà thì cô gái đã nhanh tay đẩy về phía chàng trai một tách trà nghi ngút khói

Ngạc nhiên

Quay sang nhìn cô gái

- Chẳng phải vào đây để uống trà sao ? Không thích à ?

Cô gái nói rồi ăn nốt chiếc bánh cuối cùng , bước ra khỏi chiếc bàn

Chàng trai nhanh chóng uống hết tách trà , bước theo cô gái , bước nhanh hơn , chặn cô gái lại

Cô gái lùi lại , chàng trai ấn cô gái vào tường , đưa mắt nhìn cô gái

Cô gái nhìn chàng trai với ánh mắt bình thản , xoáy sâu vào trong đôi mắt màu hổ phách , không chút gì gọi là sợ hãi

Một lúc sau , cô gái chợt đẩy tay chàng trai ra , bước đi về phía cửa , nhìn lại

- Tôi biết ... Anh muốn gì !

Xoạch
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại , để lại chàng trai đứng đó , lạnh lùng ...

*********************

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top