Chương 5
Cả người vô lực......
Tô Dạ Đồng chậm rãi mở mắt ra, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, da thịt truyền đến từng trận đau nhức làm cho nàng nhịn không được nhăn lại mi tiêm.
Dưới chăn là thân thể trần trụi rắn chắc, phía trên hơi hơi phất đến hơi thở vững vàng, hai người trắng trợn kề sát, cái loại thân mật này cùng cảm giác ẩm ướt làm cho nàng cảm thấy có chút xấu hổ quẫn cùng không được tự nhiên.
Một màn kích tình đêm qua thổi qua trong đầu, rõ ràng là trúng mị dược nhưng mà sau khi tỉnh lại, hình ảnh này lại một cái cũng không quên.
Nàng bộ dạng dâm đãng dụ dỗ, xấu hổ rên rỉ cùng khát cầu, còn có không ngừng yêu cầu, giống như thế nào cũng không biết chừng mực, không chịu được dây dưa hắn.
Thân thể hai người gắt gao giao triền, hút hơi thở lẫn nhau mà nàng luôn khóc hô, cầu hắn muốn nàng......
Mới hồi tưởng lại một màn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng càng ảo não. Nàng bị cái gì, như thế nào để cho hắn tiến vào phòng? Để sau khi tỉnh lại, chỉ có khốn quẫn cùng ảo não nhưng tuyệt không hối hận?
Nâng lên mắt phượng, nàng nhẹ nhàng nhăn mày, nhìn khuôn mặt tuấn tú ngủ say kia. Khi hắn ngủ, không hề có tươi cười, nhưng cái miệng yêu cười hơi hơi giơ lên, thoạt nhìn vẫn giống đang cười. Mí mắt giao nhau che khuất cặp mặt to linh hoạt luôn không đứng đắn kia, bình thường hắn luôn vô lại, không chút để ý, dùng hai con ngươi đen này nhìn hết thảy.
Nhưng nàng biết cặp con ngươi đen nhìn như trong sáng kia, cất dấu thâm trầm cùng rất nhiều u ám, nhìn hắn như ôn hòa, nhưng so với bất luận kẻ nào đều vô tình giấu dưới mắt phượng.
Tô Dạ Đồng nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh của hắn ── Mùi máu tươi nồng đậm, đất đầy thi thể, hắn bị thương rất nặng lại cười đến chẳng hề để ý, giống như hết thảy đều không sao cả, cả người che kín hơi thở âm u, lãnh trầm u ám, liền ngay cả tươi cười đều che giấu không được.
Hắn như vậy, hấp dẫn chú ý của nàng. Không thể làm như không thấy, cũng vô pháp bỏ lại hắn mặc kệ, đành phải quăng cho hắn bình dược để cho hắn chữa thương, mà nàng bắt buộc chính mình lãnh tâm đi. Cũng không tự chủ, nhớ kỹ tên cùng bộ dạng của hắn.
Lần thứ hai gặp nhau, hắn bị thương nặng, giống trước cười đến không cần, sáng lạn tươi cười tuấn mỹ làm cho người ta không dám nhìn gần nhưng hơi thở lãnh trầm lại càng sâu càng nặng, giống như hắc ám rất lớn bao phủ hắn, nhìn thấy mà ngực nàng căng thẳng.
Hắn nha, một chút cũng không cảm thấy đau? Nhưng nàng lại không hiểu vì hắn đau.
Lần thứ ba gặp nhau, tuyệt không làm cho người ta khoái trá, hắn lấy nàng giải độc, chiếm đoạt nàng, tự tôn của nàng không tha thứ cho chuyện này, phẫn hận muốn giết hắn. Lửa giận làm cho nàng mất lý trí, dùng dược tra tấn hắn, muốn nghe hắn cầu xin, làm cho hắn thống khổ muốn chết.
Nhưng hắn lại chưa từng kêu lên một tiếng cầu xin tha thứ, vẫn là không chút để ý cười, rõ ràng đau đến toàn thân rút gân, lại vẫn là vô tư nói chuyện với nàng. Nhìn hắn như vậy, lửa giận trong lòng dần dần biến mất, tra tấn hắn căn bản vô dụng, cho dù giết hắn cũng vô dụng, hắn căn bản không sợ, nhưng nàng lại mềm lòng.
Nhưng cứ như vậy buông tha hắn, nàng lại không cam lòng, bởi vậy mới muốn lấy hắn làm dược nhân, làm vật thí nghiệm của nàng. Không nghĩ tới, sáu năm trôi qua, hắn một chút cũng không thay đổi, vẫn không đem mệnh chính mình quan tâm, mỗi khi gặp mặt luôn bị thương, vết thương cũ, vết thương mới đều có, mà hắn tuyệt không cảm thấy đau.
Nhìn không chịu được chỉ có nàng, rõ ràng cũng muốn không nghe thấy không hỏi, cũng chịu đựng không muốn để ý hắn, nhưng lại không an tâm.
Lòng nàng mềm yếu, vẫn động tâm? Tô Dạ Đồng than nhẹ, hỏi chính mình. Đáp án, lại tinh tường chiếu vào trong lòng. Nếu không phải động tâm, nàng sẽ không luôn nhớ thương hắn, nếu không phải động tâm, nàng sẽ không vì hắn bị thương mà đau lòng, nếu không phải động tâm......
Đêm qua, nàng căn bản sẽ không cho hắn vào cửa. Nhưng là đối với hắn động tâm, tuyệt không tốt! Hắn căn bản không có tâm, một người không cần chính mình, làm sao động tâm? Nàng chính không muốn lãng phí chính mình một lòng mà thôi, hắn căn bản sẽ không biết, mà nàng cũng không muốn cho hắn biết.
Liền duy trì quan hệ như vậy đi! Tối hôm qua hết thảy, cái gì cũng không phải. Cắn cánh môi, Tô Dạ Đồng chậm rãi rời giường, bước xuống giường, cầm lấy quần áo đang muốn mặc vào, một cánh tay cường kiện lại hoàn trụ thắt lưng của nàng, hơi hơi dùng lực đem nàng lôi kéo về sau, ôm vào trong lòng.
"Nàng muốn đi đâu?" Thanh âm am ách lại trầm thấp ở bên tai vang lên, hơi thở nóng cháy phất bên tai làm cho ngực nàng một trận rung động. Không khỏi nhớ tới đêm qua, hơi thở nóng rực của hắn, cái lưỡi ẩm ướt nóng bỏng ở trên người nàng lưu lại vô số dấu vết ái muội. Nhớ đến, bên tai Tô Dạ Đồng không khỏi nóng lên.
Nàng mím môi, lạnh lùng nghiêm mặt, thản nhiên liếc nhìn hắn một cái.
"Buông tay."
"Sao vậy?" Tư Không Hạ nhíu mày, nhìn bộ dạng nàng lạnh lùng, hoàn toàn không còn nhiệt tình đêm qua, tựa như quên đi hết thảy.
"Tiểu Đồng nhi, nàng sẽ không quên chuyện tối hôm qua đi?"
"Nhớ rõ." Xưa nay không nói dối, Tô Dạ Đồng thực thành thực trả lời: "Bất quá, nhớ rõ thì như thế nào?"
Nàng lấy tay hắn ra, chậm rãi đứng dậy, cầm bộ quần áo trong tay, gẩy gẩy tóc dài rồi mới xoay người nhìn hắn.
"Chẳng lẽ, muốn ta cám ơn ngươi làm giải dược?" Giải dược? Tư Không Hạ sửng sốt, bên môi ý cười có điểm cứng lại.
"Tựa như sáu năm trước, ngươi đem ta làm giải dược giống nhau, ta chỉ bất quá không còn cách nào, học ngươi mà thôi, tin tưởng ngươi sẽ không để ý đi?" Tô Dạ Đồng thanh âm bình tĩnh, mắt phượng ra vẻ vô tình nhìn Tư Không Hạ nhưng thân thể trần trụi cùng đường cong rắn chắc vẫn làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nóng lên.
Hoàn hảo, nàng không dễ đỏ mặt, cho nên sẽ không bị lộ. Lãnh đạm trong lời nói thực chói tai, Tư Không Hạ mị khởi con ngươi đen, khóe môi vẫn như cũ kéo ra tươi cười, lại mang theo một chút không tự giác lửa giận.
"Đương nhiên sẽ không." Sẽ không cái rắm, hắn thực để ý! Lời của nàng hung hăng hắt cho hắn một chậu nước lạnh, như là đại biểu cho tối hôm qua nam nhân bồi nàng không phải hắn cũng không sao. Dù sao nàng cần chính là giải dược, không phải hắn! Tư Không Hạ trừng mắt Tô Dạ Đồng, giờ phút này không khỏi chán ghét lạnh nhạt của nàng, như là cách ra khoảng cách, xa lạ làm cho hắn cảm thấy chán ghét.
So sánh qua, tối hôm qua nàng nhiệt tình lại trực tiếp còn có vẻ đáng yêu.
"Sẽ không là tốt rồi." Hơi hơi giương môi, Tô Dạ Đồng vừa lòng hướng bàn trang điểm, vừa đưa lưng về phía hắn, nàng lập tức nhẹ nhàng thở ra. Cầm lấy lược ngọc, nàng ngồi ở trước gương đồng, che dấu phong mâu, nhẹ nhàng chảy tóc, mâu quang nhẹ chuyển, mới mở miệng: "Ngươi nên mặc quần áo, rời đi nơi này! Ba tháng sau gặp lại đi!"
Thanh âm của nàng lạnh nhạt, cũng không dám nhìn về phía hắn. Chỉ sợ bị hắn giảo hoạt phát hiện manh mối, phát hiện nàng không phải không cần, mà là cực kỳ để ý, căn bản không dám đối mặt hắn.
"Rời đi?" Nắm chặt quyền, Tư Không Hạ lặp lại lời Tô Dạ Đồng, một chút không hờn giận theo ngực lan tràn khiến ý cười trên mặt hắn cười có điểm không duy trì được.
"Đương nhiên! Bằng không ngươi muốn ở lại đây sao? Ta lại không cần ngươi làm giải dược." Chảy tóc xong, Tô Dạ Đồng đứng dậy, giống như không thèm nhìn tới hắn.
"Nhớ rõ, ba tháng sau nên xuất hiện, bằng không có chết ta cũng mặc kệ." Nói xong, nàng bước ra cửa phòng, tầm mắt thủy chung không dời về phía hắn. Cho nên, không phát hiện khuôn mặt anh tuấn kia đã trầm xuống, tươi cười không có. Tư Không Hạ bạc môi mím chặt, không hờn giận trừng mắt cửa phòng.
Nàng hiện tại là lợi dụng xong sẽ đem hắn quăng đến một bên sao? Đáng chết! Tư vị bị lợi dụng này tuyệt đối không hề dễ chịu. Buông con ngươi đen, Tư Không Hạ không muốn nóng giận nhưng nghĩ đến nàng lạnh nhạt, nàng không cần hắn, lửa giận càng lớn.
"Tiểu Đồng nhi, nàng cho rằng ta sẽ như nàng mong muốn sao?" Hừ! Nàng muốn hắn rời đi, hắn cố tình không đi! Hắn Tư Không Hạ cũng không phải là người để cho người ta dễ dàng lợi dụng xong có thể nói này nọ! *********************
"Tiểu Đồng nhi, thật sự không cần ta phụ nàng sao?" Giơ lên tươi cười, Tư Không Hạ cười hì hì đi theo phía sau Tô Dạ Đồng, miệng cắn một cây cỏ, không chút để ý nói chuyện với thiên hạ phía trước. Tô Dạ Đồng không để ý tới hắn, thẳng lưng cõng lồng sắt dược đi về phía trước.
"Bằng không, ta giúp nàng cõng lồng sắt dược nha?" Vừa vặn nam nhân phía sau chính là không buông tha nàng, líu ríu, ầm ỹ chết được!
Tô Dạ Đồng chịu không nổi dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn hắn.
"Ngươi làm sao vẫn đi theo ta?" Ba ngày qua, nàng đi đến đâu, hắn theo tới đó, kêu hắn đi, hắn lại không cút, mặt dày mày dạn vẫn đi theo nàng. Không để ý tới hắn, hắn cũng không sao, há mồm chưa từng nghỉ ngơi qua, làm cho nàng chịu không nổi.
Hiện tại, ngay cả khi nàng lên núi hái thảo dược, hắn cũng muốn đi theo, âm hồn không tiêu tan, phiền chết!
"Bằng không ta phải đi đâu?" Tư Không Hạ đối với Tô Dạ Đồng ngả ngớn nháy mắt, như là cố ý chọc nàng tức giận. Tô Dạ Đồng lạnh lùng nhìn hắn.
"Ta quản ngươi muốn đi đâu? Cách ta xa một chút là tốt rồi." Đỡ phải làm nhiễu loạn lòng của nàng.
"Khó mà làm được." Cắn cọng cỏ, Tư Không Hạ cười đến khinh mạn.
"Ngươi đã quên Độc thủ thư sinh kiên quyết nói sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta đi, ai bảo hộ nàng?"
"Ta không cần người bảo hộ." Nàng có thể bảo hộ chính mình.
"Phải không?" Tư Không Hạ nhíu mày.
"Chẳng lẽ nàng không sợ lại bị hạ mị dược? Ta cũng không dám cam đoan ta đều có thể làm giải dược của nàng nhiều lần." Hắn câu môi, cười đến thật ái muội.
Tô Dạ Đồng trừng hắn, với hắn cũng không còn cách, hắn muốn đi theo bên người nàng, chết cũng không cút. Nàng xoay người, không để ý tới hắn, tiếp tục đi về phía trước. Đối với hắn làm như không thấy là tốt rồi! Có thể tưởng tượng là nghĩ như vậy, hỗn đản đáng giận kia cũng không như nàng mong muốn.
"Tiểu Đồng nhi, nàng muốn hái thảo dược thảo? Muốn ta hỗ trợ tìm hay không?" Nàng không để ý tới hắn, không quan hệ, hắn có thể tự tìm việc. Thật là kỳ quái, chính là nhìn nàng như vậy, đi theo bên người nàng, tâm tình của hắn không hiểu sao lại tốt lên, tâm cũng bình tĩnh trở lại.
Không nghĩ để ý đến hắn, Tô Dạ Đồng khom người rút vài cọng cỏ dại màu lục sắc. "Cỏ này dùng làm gì?" Tư Không Hạ tò mò hỏi.
Nàng chuyên chú, theo bản năng trả lời. "Cỏ này là thuốc dẫn, có thể tổng hợp lại thảo dược khác, tinh luyện thành thuốc bột cầm máu......" Còn chưa nói xong,nàng lập tức câm miệng. Đáng chết, nàng làm sao trả lời hắn?
"Thì ra là thế, xem ra cỏ này tuyệt đối không vô dụng, ta còn nghĩ rằng chỉ là cỏ dại mà thôi, không nghĩ tới cũng có tác dụng." Trợn to mắt, Tư Không Hạ sáng tỏ gật đầu, giống đệ tử ngoan, bộ dạng nhu thuận làm cho Tô Dạ Đồng nhịn không được muốn cười.
Phiền chán không hờn giận đột nhiên biến mất, nàng mím miệng tươi cười, che dấu ý cười trong mắt, vẫn lạnh lùng nghiêm mặt, tiếp tục xoay người hái thuốc. Mà Tư Không Hạ vẫn đi theo phía sau nàng, vaaxn nói chuyện, chính là không chịu im lặng.
"Tiểu Đồng nhi, nàng hái thảo dược này làm gì? Muốn làm độc dược cho ta thử sao? Dù sao ta hiện tại mỗi ngày đều đi theo bên cạnh nàng, nàng tùy tiện muốn đút ta bao nhiêu độc đều được."
Tô Dạ Đồng dừng lại, mi tiêm nhếch lên: "Ngươi thích uống độc ta làm như vậy? Chẳng lẽ không sợ ta độc chết ngươi sao?"
"Nàng làm được sao?" Hắn chính là biết lòng của nàng mềm, biết nàng luyến tiếc độc chết hắn. Tô Dạ Đồng nhìn hắn, thực không hiểu.
"Ba tháng đến gặp mặt ta một lần, ngươi không cảm thấy phiền sao?"
"Sẽ không nha!" Dựa vào thân cây, hắn hai tay khoanh trước ngực, nhẹ nhàng nhún vai.
"Vì sao lại phiền?" Hắn thậm chí chờ mong lần gặp mặt ba tháng một lần, mỗi khi nhìn thấy nàng, tâm tịch liêu luôn là một trận vui thích.
"Bị ta quản chế như vậy, ngươi không chán ghét sao?" Không có người thích bị khống chế nhưng hắn lại giống như thật sự không sao cả.
"Chán ghét?" Hắn nhíu mày suy tư.
"Vì sao?" Hắn như là khó hiểu nhìn nàng, tươi cười không thay đổi. Nhưng nàng lại tức giận, mất hứng nói: "Ngươi cũng không coi trọng chính mình đi? Cho dù chết cũng không quá lo sợ đúng không? Ngươi không cảm thấy có người vì ngươi lo lắng, đúng không?" Câu hỏi của nàng làm cho hắn sửng sốt, con ngươi đen xẹt qua một chút ánh sáng, vẫn tươi cười mơ hồ, vô vị.
"Ha ha! Tiểu Đồng nhi, nàng nói, ai sẽ vì ta lo lắng?"
"Ta sẽ lo lắng cho chàng!" Không chút nghĩ ngợi, Tô Dạ Đồng thốt ra. Nhưng vừa ra khỏi miệng, nàng liền hối hận.
Tư Không Hạ cũng giật mình, ngốc lăng nhìn nàng, đờ đờ không biết nên nói tiếp như thế nào, nhưng ngực lại vì lời của nàng mà rung động.
"Nàng......" Hắn choáng váng, không biết nên nói cái gì, nhưng tâm lại rung động, kinh hoàng, như là có cái gì mau trào ra. Nhếch cánh môi, Tô Dạ Đồng tức giận với chính mình. Nàng làm sao vậy? Rõ ràng muốn mình không để ý, lại bị hắn nói kích lấy đi lý trí, đáng giận! Hỗn đản này, cũng chỉ biết nhiễu loạn lòng của nàng!
"Quên đi, ngươi xem như ta cái gì cũng chưa nói qua." Cắn môi dưới, Tô Dạ Đồng bỏ lại những lời này, cõng lồng sắt tiếp tục đi phía trước. Mà hắn, vẫn đứng ở tại chỗ, kinh ngạc nhìn nàng. Tâm hai người, đã không hề bình tĩnh...... *********************
Ngày mười lăm, trước đồng quán, một đám người xếp hàng. Cửa lớn đồng quán mở ra, trước cửa có cái bàn, Tô Dạ Đồng mặc một thân hắc y, ngồi trên ghế, dung nhan thanh lệ thập phần lạnh lùng, lại mang một chút ý cười.
"Chứng khí hư, khô nóng, dẫn động nóng tính lên." Thanh âm thanh lãnh theo cánh môi phát ra, nàng không bắt mạch, chỉ xem thần sắc, dễ dàng đã nói ra bệnh trạng của bệnh nhân.
"Bình dược này ba bữa uống một viên, liên tục nửa tháng sau là hết." Nàng cầm một lọ dược đưa cho lão bà bà xem bệnh.
"Cám ơn đại phu." Lão bà bà cảm kích gật đầu.
"Ngân lượng......"
"Không cần." Tô Dạ Đồng đạm thanh nói, biểu tình không thay đổi, mắt phượng lại lộ vẻ ôn nhu.
"Ngài ngoan ngoãn uống thuốc là tốt rồi."
"Vâng, vâng, cám ơn, cám ơn......" Lão bà bà cảm kích rời đi, một bệnh nhân theo sau ngồi xuống. Một bên kia, một người nam nhân náo nhiệt tiếp đón.
"Đến, thời tiết thực nóng, các ngươi uống chén nước." Tư Không Hạ cười đến sáng lạn, rót nước trà, nhất nhất đưa cho người xếp hàng, mà miệng cũng không ngừng cười, nơi nơi cùng mọi người nói chuyện phiếm, làm không khí náo nhiệt không thôi.
"Tiểu tử, cám ơn nha!" Một lão bá tiếp nhận nước trà, cười nói cảm ơn, uống trà, dò xét Tô Dạ Đồng rồi liếc mắt một cái, nhỏ giọng lại tò mò hỏi: "Tiểu tử, ngươi cùng Đồng đại phu là quan hệ gì a? Xem ngươi gần đây vẫn đi theo bên người Đồng đại phu......"
Thanh âm của hắn rất nhỏ, bất quá lời này cũng đủ cho mọi người xếp hàng muốn biết, bởi vậy lỗ tai mọi người vụng trộm nghe. Không có biện pháp, Đồng đại phu quái gở mọi người đều biết, tuy rằng bộ dạng đẹp, nhưng luôn lạnh như băng, căn bản không có nam nhân dám tới gần. Đây chính là lần đầu tiên nhìn thấy bên người nàng có nam nhân xuất hiện, hơn nữa hai người thoạt nhìn bộ dạng khá thân mật, làm cho bọn họ không khỏi tò mò lên. Nhiều chuyện thật sự là bản tính người thiên hạ nha!
"Quan hệ gì a......" Vuốt cằm dưới, Tư Không Hạ nhìn Tô Dạ Đồng liếc mắt một cái. Mà nàng, vẫn lạnh lùng nghiêm mặt, chuyên chú xem bệnh, ngay cả hướng hắn bên này nhìn cũng không có, mặc kệ hắn tranh cãi ầm ĩ, nàng đều có tai như điếc. Mấy ngày nay, nàng đều như vậy, hoàn toàn không để ý tới hắn.
Không khí hai người trở nên xấu hổ, mà hắn cũng không biết nên làm như thế nào đối mặt với nàng, đột nhiên trở nên co quắp, không biết nên đối với nàng làm sao bây giờ...... Hắn không phải ngốc tử, theo biểu tình nàng ngày đó, hắn nhìn trộm đến lòng của nàng, rung động hắn, làm cho hắn hoàn toàn ngốc lăng, lại không hiểu cảm thấy một tia mừng như điên.
Nhưng sau khi mừng như điên, lại trở nên trầm trọng. Hắn không biết nên như thế nào đối đãi nàng...... Thích một người là cảm giác gì, hắn căn bản không biết, lại không biết nên đáp lại nàng như thế nào? Nếu thông minh, hắn nên rời đi, duy trì phương thức dĩ vãng, ba tháng gặp mặt một lần, làm như cái gì cũng không biết.
Nhưng là, hắn không có biện pháp, muốn rời đi cước bộ sẽ luôn dừng lại, sau đó, vẫn đi theo bên cạnh nàng, cho dù không khí lạnh nhạt, cho dù nàng không để ý tới hắn, hắn vẫn nhịn không được đi theo nàng. Chỉ cần nhìn nàng, tâm của hắn liền trở nên thật nhẹ nhàng, loại cảm giác này thật xa lạ nhưng hắn không có cách nào kháng cự.
"Này! Tư Không tiểu tử, ngươi cùng Đồng đại phu rốt cuộc là quan hệ gì?" Một bệnh nhân khác cũng hiếu kì truy vấn.
"À......" Tư Không Hạ lấy lại tinh thần, khóe môi kéo ra tươi cười, đang định mở miệng có lệ nói lại, một thanh âm kiều nhuyễn ở một bên khác vang lên.
"Hạ ca ca?!" Tiếng kêu vô cùng thân thiết khiến cho mọi người chú ý, Tô Dạ Đồng cũng ngẩng đầu theo liền nhìn thấy một cô nương nhào vào trong lòng Tư Không Hạ ──
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top