18


JungKook bó gối lại tiếp tục khóc, không hiểu sao nước mắt lại không ngừng chảy, mặc dù cậu đã cố lau đi.

Thầm thở dài nặng nề, cậu lê bước ra ngoài ban công, lại đứng yên đưa mắt ngắm nhìn buổi chiều của thành phố Seoul.

"TaeHyung, tại sao vì anh mà em đau như vậy..?" JungKook tự cười chế giễu bản thân, cậu nghĩ cậu là ai mà anh không thể đối xử vô tâm với cậu chứ?!

"Anh xin lỗi..."

Từ phía sau, TaeHyung dùng đôi tay ấm áp ôm lấy cậu, tựa đầu lên bờ vai mềm yếu, tất cả những yêu thương tình cảm cũng nhập vào cái ôm đó, anh muốn thả trôi ngọt ngào của bản thân xóa đi vết thương trong lòng cậu.

JungKook thoáng giật bắn, rồi lại cười, cậu thật thán phục chính mình, hôm nay cậu cười nhiều lắm... cười nhiều đến nỗi cậu sẽ không biết mình cười về vấn đề gì, nhưng ngược lại nước mắt cậu vẫn rơi.

"Kookie, phải làm sao em mới tha thứ cho anh?"

TaeHyung thở dài, cảm nhận tay mình bị ướt, giọt nước nóng hổi rơi xuống tay anh, như nhắc nhở anh đã xé toạc miệng vết thương trong lòng vẫn chưa lành do anh hai cậu.

"Vậy anh cùng tôi sinh ra một đứa bé đi, sau này có thể đem nó ra nói đó là bằng chứng mà anh yêu tôi."

JungKook vô cảm xoay người lại, khẽ nhếch môi một cái rồi choàng tay ôm ngang người TaeHyung, dụi mái đầu vào lòng ngực anh, còn có thể nghe được tiếng trái tim anh đập mạnh.

Hôm nay anh nhận không ít hành động khó hiểu của cậu, từ một phía lạnh nhạt, rất nhanh sau đó trở thành một đứa bé linh hoạt đòi bế.

TaeHyung hơi kinh ngạc khi câu nói đó lại phát ra từ miệng một cậu nhóc nhỏ, anh chính là không muốn đùa giỡn với cậu như vậy.

"Anh... anh..."

"Anh nghĩ tôi còn nhỏ sao? Tôi đã làm chuyện người lớn qua rồi, xem ra tôi còn lớn hơn anh YoonGi nữa kìa, vậy thì sao? Anh không làm được phải không? Cho nên anh đừng luôn miệng nói yêu tôi, xin anh đấy!" JungKook thả lỏng tay ra, dịch người đi vào trong phòng bỏ lại anh vẫn còn ngây người, khi đã vào phòng rồi cậu lần nữa âm thầm bổ sung thêm. "Vì... em sẽ ngu ngốc tin anh mất."

"Anh làm được! Anh muốn em hiểu anh không phải đang nói giỡn." TaeHyung hướng vào trong phòng hét lớn rồi cũng bước vào trong.

"Kookie, anh nhất định khiến em phải yêu anh."

"Tùy tiện, tôi cho anh 10 ngày để thực hiện lời nói của anh."

JungKook không ngờ anh lại đáp ứng, cậu cũng không muốn nghĩ nhiều càng thêm rối loạn, thân người mệt mỏi nằm lên giường, tay đặt ngang trên đầu suy nghĩ mông lung, không bao giờ cậu lại có cảm giác muốn biến mất khỏi cuộc sống bất hạnh này như bây giờ cả.

TaeHyung có chút vui mừng vì cậu đã cho anh cơ hội. Anh cầm tô cháo trên đầu giường lên, thổi phù phù rồi mỉm cười ôn nhu. "Kookie, ngồi dậy ăn cháo đi."

"Tôi không đói."

"Vì anh, ăn một chút cũng được."

JungKook thở dài, chống tay ngồi dậy dựa vào thành giường, đưa mắt nhìn tô cháo trắng, cảm giác ngán tận cổ lại dâng trào.

Lúc còn ở nhà, ít khi cậu được ăn bữa cơm hoàn chỉnh. Ba bữa chỉ ăn qua loa một cái bánh mì, hay một hộp sữa hoặc một tô cháo, có ngày cậu chỉ uống nước thay cơm để tiết kiệm tiền cho anh trai.

Nếu may mắn trong một ngày nào đó cậu sẽ được anh hai mua cơm gà cho ăn, chỉ là... nếu may mắn mới có được.

"Nào, nói A đi." TaeHyung múc muỗng cháo kê lên môi cậu, cũng há miệng làm mẫu để cậu làm theo.

JungKook chán ghét nhìn chằm chằm thứ chất lỏng trắng nhão nhoẹt trong tô. "Cái này hiện giờ còn khó nuốt hơn so với tinh của anh."

---End Chap 18---

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: