15


YoonGi sợ hãi ôm lấy JungKook. "Kookie, em... em... ai đã làm vậy với em?! Còn ra tay rất mạnh nữa... vết thương của em khá nghiêm trọng đó, mau nói cho anh biết!"

"Không có... không có ai hết... em..." Cậu cũng vòng tay qua eo YoonGi, dựa vào lòng y mà khóc lớn, cũng không biết là đang đau ở đâu, là trái tim hay là hậu huyệt? Chỉ biết hiện tại cậu rất đau. "Anh YoonGi, em đau lắm..."

Cậu xem YoonGi giống như người anh thứ hai của mình, y quan tâm lo lắng cho cậu, cậu muốn đi y cũng giữ tay cậu, lại nói, kể cả anh hai cậu cũng chưa từng làm vậy.

JungKook không muốn nói ra người làm cậu thành thế này chính là TaeHyung, không muốn hai người họ gây nhau, hơn nữa anh lúc đó say như vậy cũng không biết chuyện gì, xem như là anh vô tội và chuyện này chưa từng xảy ra đi.

"Đừng giấu anh nữa. Anh sẽ không nói với bất kì ai hết."

"Không có..."

"Em không nói, anh tuyệt giao với em!"

JungKook im lặng không biết nói gì, cậu sợ... sợ TaeHyung sẽ hiểu lầm cậu là dụ dỗ anh lên giường rồi đi nói sai sự thật với YoonGi.

"Có phải... là TaeHyung?!" YoonGi nhíu mày nghi hoặc, lúc nãy chạy đến đỡ JungKook thì y có nhìn sơ qua TaeHyung đang đứng ngây ra, trên người chỉ mặc tạm áo bông choàng. Đối với cậu thì cậu lại không ra khỏi nhà nửa bước thì còn ai có thể làm chuyện này?

"Không, không phải anh ấy... không phải đâu!" JungKook giật mình ra sức chối, làm ơn đừng nhắc tới cái tên đó nữa đi, tim cậu lại nhói lên rồi.

YoonGi không nghĩ tới mình nói đến TaeHyung lại làm cho JungKook kích động khua tay múa chân như vậy, y càng chắc chắn rằng người làm chuyện này là em trai y.

"Kookie, em đừng lo, anh sẽ không trách mắng nó đâu, nhưng mà em nói thật cho anh biết tại sao nó lại..." YoonGi kéo dài từ cuối, y biết cậu sợ y và TaeHyung sẽ có chuyện nên không dám nói, để cậu bớt lo lắng nên y buộc phải nói một câu khẳng định là y sẽ không màng đến việc làm của TaeHyung.

"Tối hôm qua... có người nào đó đưa anh ấy về nhà, người kia vừa đi khỏi thì anh ấy nói nóng... rồi bế em vào phòng, sau đó... sau đó..." JungKook ngập ngừng kể lại tất cả, nhưng lại cắt ra những đoạn anh đụng chạm với cậu.

...

"Sao rồi, tỉnh chưa? Đi coffee." Joon gọi cho TaeHyung, lời nói mang nặng ý cười lẫn trách móc.

"Joon?! Mày về nước khi nào?" Anh mỉm cười có chút vui vẻ, nhưng cũng không tránh khỏi cái khó chịu, tên này đã bỏ bạn bè đi Trung du học, bây giờ đã quay về, hiện tại gọi điện thoại hỏi tỉnh chưa như vậy là có ý gì?

"Ai... thằng bệnh! Coffee 301, tới đó tao sẽ nói, tao đợi."

"Ok."

TaeHyung nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó đi vào phòng tắm thay quần áo, nhìn tới bàn chải đánh răng của JungKook, nhịn không được muốn đem quăng đi, sau đó không nghĩ nhiều cầm lấy bỏ xuống sọt rác.

Thay trang phục xong hết, TaeHyung mặc áo sơ mi đen quần dài ôm lấy đôi chân mảnh khảnh, dùng lược đánh rối tóc vuốt lên rồi rời khỏi phòng.

"Anh, em ra ngoài một chút, sẽ về ngay." TaeHyung mở cửa phòng YoonGi nói một câu, sau đó nhìn qua JungKook bằng ánh mắt không thể khinh bỉ hơn. "Cậu tốt nhất nên đi trước khi tôi trở lại."

TaeHyung đi rồi, JungKook mới thở dài một hơi, đến căn nhà này cậu vui lắm sao? Bị mất đi lần đầu, bị mắng nặng lời như vậy, xem ra ngủ ngoài đường còn tốt hơn. Muốn đứng dậy về phòng TaeHyung dọn đồ nhưng YoonGi giữ tay cậu. "Kookie, em cứ ở đây, mọi chuyện để anh lo, ngủ một chút cho khỏe trước đi."

...

"Joon!" TaeHyung vừa tới Coffee 301 đã thấy Joon ngồi ở cửa sổ, anh đến bàn của Joon ngồi. "Về khi nào vậy?"

"Sáng hôm qua." Joon nhún vai lạnh nhạt trả lời.

"Sao không gọi cho tao?"

"Cho mày bất ngờ."

"Chẳng bất ngờ chút nào đâu."

"Vậy sao?"

"Thế nào? Ở bên Trung?"

"Cũng tốt."

"..."

"Hôm qua mày đi bar làm gì?"

"Buồn, đi uống vài ly. Nhưng sao mày biết?"

"Tao đưa mày về đấy, muốn nói cái này cho mày, trưa nay cậu nhóc kia..."

"Cậu nhóc?" TaeHyung nghiêng đầu khó hiểu, lẽ nào Joon đang nói JungKook? Mà tại sao JungKook có liên quan tới Joon?

"Trưa nay mày đi bar, nôn bẩn cái áo mới mua của tao, đáng chết..." Joon nói qua chuyện khác, cậu nhóc đó Joon cảm thấy hơi kì lạ một chút, dường như có từng gặp qua nhưng không nhớ, theo kí ức của Joon thì lần gặp gỡ đó không có gì tốt đẹp nên không muốn nhắc lại.

TaeHyung im lặng hồi lâu, dần dần nhớ lại, lúc trưa vì không biết đối mặt với JungKook thế nào nên anh đã đi quán bar uống rượu, sau đó... có cô gái nào đến ngồi cùng, rồi đưa cho anh ly rượu... kế tiếp... anh bị choáng váng... xong... anh không còn nhớ gì nữa.

Nhất định là bị trúng thuốc, vậy còn người gánh hậu quả là ai? Lúc nãy JungKook nằm cùng giường với anh, vậy...

TaeHyung hơi lo lắng, vội hỏi. "Hôm qua mày đưa tao về, là ai mở cửa? Có phải anh trai tao không?"

Nghe được câu hỏi của TaeHyung, Joon khựng lại một chút rồi ánh mắt đảo loạn không muốn trả lời.

"Có phải không?!"

"Không phải YoonGi, chính là... một đứa nhóc khoảng 15, 16 tuổi."

"Phải rồi... cảm ơn, tạm biệt!"

TaeHyung nhanh chóng đứng dậy chạy đi mất, bỏ lại Joon vẫn còn ngẩn người vì nghĩ tới JungKook.

"Chết tiệt... là tại mình... đã tổn thương em ấy rồi..."

Hành động của anh, như không tôn trọng cậu, xúc phạm cậu, đã nói sẽ không làm cậu đau mà lại làm ra cái thể loại này... và rồi còn đuổi cậu đi...

Nếu không ở nhà anh thì còn có thể đi đâu? Trong người không có tiền, lúc nãy anh ném cái thẻ cậu cũng không lấy, không lẽ phải ở ngoài đường?

"JUNGKOOK!" TaeHyung phóng nhanh lên phòng YoonGi, đứng ở trước cửa đập loạn vì anh trai đã khóa trái. "JUNGKOOK EM MAU RA ĐÂY ĐI! JUNGKOOK! ANH XIN LỖI..."

"JungKook, anh sai rồi, JungKook... ra ngoài đi mà..."

"Anh hiểu lầm em, anh thật sự... xin lỗi..."

TaeHyung ở trước phòng YoonGi luôn miệng xin lỗi, bên trong JungKook cũng đã không kiềm được nước mắt, giọt nước từ khóe mắt cậu rơi xuống ướt gối đầu.

Tại sao lại khóc? Vì anh sỉ nhục cậu? Vì bị cướp đi lần đầu hay là vì bị xua đuổi? Cậu không rõ. Nhưng mọi thứ đều quan hệ tới TaeHyung, nên cậu mới khóc.

Tại sao quan hệ tới TaeHyung cậu liền khóc? Có lẽ vì anh đã đem cậu về, cho cậu ngủ nhờ qua một ngày, vì anh là người hành hạ cậu, vì có ý tốt kêu cậu về nhà anh, vì tỏ vẻ rất ôn nhu với cậu.

Đặc biệt khác, YoonGi cũng ôn nhu, cũng quan tâm cậu như TaeHyung thì sao cậu không vì y mà khóc? Do y không tổn thương cậu sao?

*Cạch*

YoonGi từ phòng mình bước ra, khóa cửa phòng lại để JungKook được yên tĩnh, kéo TaeHyung xuống dưới phòng bếp. "Anh có chuyện muốn nói với em."

"KHÔNG... EM PHẢI ĐI TÌM JUNGKOOK!" TaeHyung hướng YoonGi mất bình tĩnh hét lớn. "JUNGKOOK ĐANG Ở ĐÂU?!"

Chính anh cũng không biết vì sao mình lại cáu gắt với anh trai, trong lòng chỉ nghĩ tới JungKook khóc vì thống khổ anh, vì anh xua đuổi cậu, những giọt nước đó rơi xuống làm anh khó chịu, hiện tại cậu ở đâu?

YoonGi nhíu mày, em trai y hôm nay làm gì phát hỏa như vậy? Có phải đã động tâm JungKook rồi không? Lẽ nào? Mới một ngày thôi mà, làm sao sinh ra tình cảm được? Thật hoang đường.

"Kookie không sao hết, em mau xuống đây nói chuyện với anh một chút."

"Nhưng JungKook..."

"Kookie ngủ rồi, đừng la hét lung tung nữa, xuống đây."

---End Chap 15---

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: