Chương 6.
Đây là 1 văn phòng lộng lẫy đầy phong cách, 4 bức tường treo đầy tranh chữ của văn nhân cổ. Cạnh cửa, là 1 bộ ghế salon Italy bằng da thật màu vàng nhạt rộng lớn, bên trái là 1 tủ sách ngăn nắp, trong tủ bày rất nhiều sách chuyên ngành, đồ trang trí thủ công mỹ nghệ đơn giản, cùng vài cúp thưởng.
Sau bàn làm việc xa hoa là 1 cửa sổ sát đất cao rộng, đứng đấy có thể quan sát toàn bộ thành phố Seoul, ngắm hết cảnh đẹp. Ánh mặt trời xuyên qua thuỷ tinh chiếu vào trong phòng, ánh nắng ấm áp chiếu lên người Kim Jong In đang say sưa làm việc. Tiếng gõ cửa truyền đến, Jongin không quay lại, chỉ lên tiếng:
– Vào đi.
Cánh cửa kính trong suốt bị đẩy nhẹ ra rồi khép lại, LuHan nhẹ nhàng đi vào, cậu mặc áo thun đen cùng jaen lửng ống rộng trông hơi nổi loạn nhưng không thể che dấu hết vẻ đẹp thuần khiết nơi con người cậu, cậu ngồi vào ghế salon.
– Có chuyện gì à? – Jongin ngẩng đầu lên hỏi.
Luhan căng thẳng nắm chặt tay, lấy hết can đảm nói:
– Em, em muốn nói chuyện kết hôn của chúng ta với anh.
– Hử? – Tròng mắt hắn loé lên, khó hiểu nói.
– Em không muốn kết hôn với anh!- Cậu kêu lớn, rồi cụp mắt nhìn xuống đất.
Không khí im lặng lạ lùng lan tràn trong phòng, mấy mươi giây sau, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên:
– Đến đây!
Lu Han lén liếc nhìn hắn một cái, không nhìn ra hắn muốn làm gì, cậu nghe lời đi qua. Vừa đến gần bàn làm việc, eo cậu bị 1 cánh tay vươn ra túm lại, ngã vào lòng hắn. Ngay mũi có mùi hương mát mẻ nhàn nhạt, mê người, cậu có chút mê muội.
– Vì sao? – Giọng nói trầm thấp của Jongin vang trên đỉnh đầu cậu.
Lu Han khiếp vía nói:
– Em, em không yêu anh...
– Hôn nhân thương mại vốn không liên quan đến tình cảm, ích lợi trên hết, không có lựa chọn nào khác.
Bàn tay Jongin xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lên:
– Huỷ bỏ hôn ước, nhà em sẽ không còn được nhà họ Kim cấp vốn nữa.
– Nhưng......
Miệng Luhan bị môi Jongin che lại, lời chưa kịp nói ra đã bị hắn nuốt vào miệng. Hắn giữ chặt eo cậu, môi đụng khẽ vào lưỡi cậu, nhấm nháp hương vị của cậu.
Jongin lướt 1 hồi mới buông cậu ra, giọng nói khàn khàn:
– Anh không làm chuyện lỗ vốn, em huỷ bỏ hôn ước, thì mặt mũi nhà anh để ở đâu?
Hắn lại che miệng cậu tay luồn vào trong ống quần jean xoa xoa bắp đùi trắng nõn.
Luhan run rẩy cả người, hoảng hồn dùng sức lực yếu ớt đẩy Jongin, lùi về sau mấy bước lại bị Jongin tóm trở lại. Lúc cậu bị nhốt giữa bàn làm việc và lồng ngực Jongin, cậu kéo túi xách chắn trên ngực hắn, định chắn bớt khoảng cách thân mật giữa hai người.
Jongin vuốt tóc cậu:
– Vợ sắp cưới yêu quý của anh ơi, có phải em yêu người khác rồi không? Nhà em cần nhà anh tài trợ, em nói chuyện nông nổi như vậy, làm sao ăn nói với bên em đây?
Môi Luhan run rẩy, nói không ra lời. Cậu không muốn vì lợi ích của dòng họ mà tự tay huỷ diệt hạnh phúc cả đời mình, nhưng mà, cậu lại không thể vứt bỏ gia tộc không chú ý đến, cậu nên làm gì bây giờ?
Jongin thừa dịp cậu phân tâm, kéo túi xách cậu ra, ôm chầm lấy cậu, bịt kín tiếng kêu sợ hãi của cậu. Đầu lưỡi hắn qua lại trong miệng cậu, lưỡi và môi càng tăng thêm cảm giác thân mật của 2 bên. Khi thì hắn dịu dàng, khi lại thô bạo, nụ hôn kiểu Pháp khiến toàn thân Luhan run bần bật. Tay Jongin luồn vào trong áo tấn công điểm hồng nơi vòm ngực cậu, vuốt ve thoả thích. Cậu thở hổn hển, âm thanh hết sức hấp dẫn.
Luhan ngồi trên đùi Jongin, toàn thân như nhũn ra. Đột nhiên cảm thấy phía dưới có cái gì đó đội trúng mông cậu, nóng rực. Cậu đưa bàn tay còn lại xuống đó, chạm phải 1 vật cứng ngắc. Cậu đã trải qua việc ân ái, lập tức hiểu đó là có ý gì vội vã bỏ tay ra, ai ngờ bị Jongin nắm lại, bắt cậu nắm lấy nó. Một tay thì ngang ngược xoa nắn của cậu. Luhan xấu hổ đỏ bừng cả mặt, hơi thở càng thêm dồn dập. Môi Jongin rời khỏi miệng cậu, cậu mới có thể hít vào từng hơi. Phía dưới hắn càng lúc càng cứng, sức nóng toả ra lòng bàn tay cậu. Cậu muốn bỏ ra, bàn tay nhúc nhích.
– Không được cử động!! – Jongin gầm nhẹ.
Cậu bé này chọc hắn phát hoả, không đáng thương hại. Chẳng lẽ cậu không biết cứ nhích tới nhích lui như vậy là càng giúp vật đó thức tỉnh hay sao? Hầu như đã gợi lên dục hoả của hắn rồi. Luhan giật mình, luống cuống. Jongin cúi đầu, cách lớp áo cắn nhẹ lên quả anh đào của cậu. Cậu lần nữa kêu lên, lấy tay đẩy hắn ra, nhưng trái lại còn bị hắn đè chặt, không thể động đậy. Trong lúc cậu bồn chồn lo sợ, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên không đúng lúc phá tan không khí mờ ám của căn phòng. Jongin ngẩng đầu, không hài lòng hỏi:
– Ai?
– Tổng giám đốc, là tôi, Oh Sehun. – Người ngoài cửa đáp.
Jongin thú vị liếc Luhan 1 cái, buông cậu ra, chỉnh lại áo, hắng giọng sau đó nói:
– Vào đi.
Lúc Sehun vào thì Luhan đang ngồi ngay ngắn trên ghế salon, nhìn chằm chằm không chớp mắt xuống đất. Sehun như vô tình liếc qua cậu, thấy mái tóc của cậu hơi rối và đôi môi sưng mọng, bàn tay cầm xấp tài liệu của anh nổi gân xanh.
Anh đang ngồi trong văn phòng bỗng nhận được điện thoại của Luhan, khi nhận điện thì đầu kia lại không có người đáp, lúc anh chuẩn bị cúp xuống cỗng truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Luhan, sau đó là tiếng thở nhẹ, cùng với tiếng Jongin nói chuyện. Lòng anh lập tức hoảng sợ, Jongin lúc này đang ở công ty, như vậy nhất định là họ đang ở phòng làm việc của tổng giám đốc, anh không biết cú điện thoại này Luhan gọi là cầu cứu hay vô tình nhấn phải, nhưng dù thế nào, anh không thể khoanh tay ngồi yên. Anh cầm đại xấp tài liệu trên bàn viện cớ chạy đến đây. Nhìn tình trạng này, chắc là không xảy ra chuyện vượt quy củ nghiêm trọng.
Vượt quy củ?! Anh bỗng thấy vô cùng mỏi mệt, cậu là vợ sắp cưới của Jongin, chuyện thân mật với nhau không thể gọi là vượt quy củ. Aishhhhh.
– Có chuyện gì không? – Jongin cắt đứt suy nghĩ của anh, sốt ruột hỏi.
– Vâng, thưa tổng giám đốc, đây là danh sách phỏng vấn tuyển chọn trợ lý đã sàng lọc lần này, mời anh xem qua. – Sehun cúi đầu đưa lên.
Jongin cầm tài liệu, nhàn nhã ngồi trên ghế, thuận tay mở ra xem, rồi lên tiếng như thuận miệng mà ẩn chứa nghiêm khắc:
– Chuyện nhỏ thế này tạm thời tôi không cần phải xem thì phải, giám đốc Oh.
– Rất xin lỗi, thưa tổng giám đốc. Lần này tổng giám đốc cần thêm 1 trợ lý, nên tôi cho rằng đưa anh xem qua xem có duyên phận hay không. – Sehun nói qua loa, mồ hôi lạnh rịn ra.
– Là vậy à, giám đốc Oh thật là tận tâm.- Jongin thú vị nhìn sơ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt thanh tú. Mắt loé sáng, dừng 1 chút, đặt xấp tài liệu lên bàn, gật gù:
– Ừm, lần này khá là có duyên rồi. Tuyển lựa nhân tài nghiêm túc, sau đó ghi hình buổi phỏng vấn đưa tôi.
Mắt Sehun dừng trên tấm hình đó, trong lòng liền hiểu.
Jongin nhìn Luhan, rồi quay sang bảo Sehun:
– Cậu kêu xe giúp Hannie, đưa cậu ấy về nhà.
– Vâng thưa tổng giám đốc. – Sehun đến bên cạnh Luhan đưa tay mời:
– Mời cậu Lu.
Luhan ngẩng đầu nhìn Jongin muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, đứng lên đi theo sau Sehun ra ngoài. Khi họ sắp biến mất sau cánh cửa, tiếng Jongin vang lên:
– Công ty cần là thực lực, không phải có duyên là được, biết không.
Hắn là tổng giám đốc Kim.K, công – tư rõ ràng – chùng có giới hạn, có tư duy kế sách hơn người, quả thật khiến người khâm phục.
Sehun thầm tán thưởng. Anh xoay người, gật đầu với hắn, sau đó đưa Luhan ra ngoài.
Jongin xoay ghế, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu lên người thật dễ chịu, hắn mệt mỏi nhắm mắt lại.
Sehun đích thân tiễn Luhan, anh và cậu ra khỏi toà nhà đến bãi đỗ xe anh mới ôm cậu, sốt ruột hỏi han:
– Em có sao không?
Luhan dựa vào ngực anh, lắc đầu. Cậu nhẹ nhàng nói:
– Hun, em khổ quá. Em không muốn ở gần Jongin nữa, nhưng em không thể chạy trốn, cuộc sống thế này bao giờ mới kết thúc đây?
Sehun đau lòng vuốt tóc cậu, dịu dàng nói:
– Đợi anh giúp công ty thành công mấy vụ làm ăn, anh sẽ nói rõ mọi chuyện của chúng ta cho Jongin, tin rằng anh ấy sẽ tác thành cho chúng ta.
– Thật không? – Luhan hỏi.
– Thật. – Anh gật đầu.
Thật ra trong lòng anh cũng không chắc chắn, nhưng không thử qua sẽ không biết kết quả thế nào, vì cậu bé mà anh yêu thương này, anh đành phải dốc sức làm việc cho Kim.K.
Lúc KyungSoo ra khỏi toà nhà Kim.K mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ánh nắng nóng rát toả xuống. Cậu đưa tay che bớt ánh sáng chói chang, trong lòng rộn ràng vui sướng. Tối hôm qua cậu nhận được điện thoại của Kim.K, bảo cậu hôm nay đến phỏng vấn. Lúc đấy, cậu phấn khởi múa quanh trong phòng.
Nghĩ đi Kim.K là công ty lớn nổi tiếng như thế, chỉ với bằng cấp của cậu rất khó lọt vào mắt người ta, không nghĩ ra sơ yếu lý lịch của cậu lại được qua cửa, bảo cậu không vui sao được? Vì trong lòng rộn ràng, trạng thái lúc phỏng vấn rất tốt. Dù phỏng vấn không thành công, cậu cũng thoả mãn, dù sao cũng toàn là người giỏi, cậu chen vào được cũng coi như không tệ.
Trưa nay phải tự khao cho mình, cậu bèn gắng học, sắp thi cuối kì không thể trốn học được, cậu còn phải lấy học bổng. Lúc đang học thì di động vang lên.
Là Jame. Từ tối hôm đó, họ không gặp nhau lần nào. Không biết do anh ta bận bịu chuyện phòng làm việc hay là cố ý tránh mặt.
– Tối nay ăn cơm với anh – Jame nói: - Chỗ cũ.
– Ừm, được. – KyungSoo đáp.
Nói mấy câu rồi cúp máy. Dường như có 1 khoảng cách rộng không vượt qua được giữa hai người. KyungSoo lắc lắc đầu, tiếp tục tập trung làm bài.
Lúc gần tối, KyungSoo đứng dậy đi rửa mặt ngồi xe đến chỗ hẹn cũ. Chỗ cũ là nơi họ lần đầu gặp nhau, ở đối diện trường, là một tiệm buffet đặc biệt.
Lúc đó KyungSoo đang họp hội nhóm ở đây, cậu bưng khay đồ ăn quanh quất chọn món, mắt vừa thấy miếng bánh Tiramisu, đang lúc cậu thèm thuồng miếng bánh thì giữa chừng hiện ra tên phá đám, nhanh tay lẹ chân, gắp miếng bánh đi.
Cậu nổi giận đùng đùng ngước lên trợn mắt nhìn "kẻ phá đám", gương mặt Jame thanh tao tuấn tú phản chiếu vào mắt, đôi mắt anh ta trong suốt hiện rõ bóng cậu há miệng trợn mắt. Cậu bỗng xấu hổ đỏ mặt, ấp úng nói:
– Cái bánh đó, là tôi thấy trước mà...
Jame thấy cậu đỏ mặt, chợt nở nụ cười, đưa khay bánh cho cậu, cười nói:
– Trả cho cậu.
KyungSoo cầm lấy, gật đầu, cảm ơn nhỏ xíu rồi xoay người bỏ đi. Vì thế 2 người cứ vậy mà quen nhau, sau này bắt đầu yêu nhau, tất cả đều tự nhiên, đơn giản.
Cậu xuống xe đã thấy Jame đợi ngoài cửa, anh ta mặc 1 bộ thường phục, đẹp trai sáng lán, ánh chiều tà rọi lên người, bao quanh người anh rực rỡ, mông lung mơ mông, hấp dẫn không ít ánh mắt các cô gái. Cậu bước nhanh tới, lên tiếng gọi anh ta. Jame sờ sờ tóc cậu, kéo tay cậu đi:
– Vào thôi, anh đói rồi.
KyungSoo bưng dĩa đứng gần bàn để đồ ăn, mắt quét nhanh qua thức ăn trên bàn. Jame chợt đưa khay tới trước mặt cậu, trong đó có 1 miếng Tiramisu. Lòng cậu nảy nhẹ, mỉm cười với anh.
– Mấy ngày nay anh bận quá, không có thời gian ở bên em, em không giận anh chứ?- đang ăn thì Jame lên tiếng.
KyungSoo lắc đầu.
– Tối nay anh với em ngắm suối phun, nhé? – Anh hỏi. Cậu gật đầu.
Ăn cơm xong, 2 người đi dạo ven bờ biển, gió đêm hây hẩy, rất dễ chịu. Trên đê có mấy đôi tình nhân thì thầm trò chuyện, hoặc là hôn nhau, bầu không khí thật mờ ám. Tay Jame bất giác từ vai chuyển đến eo KyungSoo.
Hai người đi dọc ven biển đến trung tâm thành phố, suối phun theo nhạc bắt đầu biểu diễn. Suối phun đủ loại hình thù cùng đủ loại sắc màu biến hoá theo tiếng nhạc, suối phun thành hình, sắc đèn cũng biến hoá kếp hợp hoàn hảo theo điệu nhạc khiến buổi biểu diễn thêm sinh động, phong phú. Ngày tốt cảnh đẹp, cảnh xuân vô hạn, đêm xuân đáng giá ngàn vàng. Đột nhiên mấy từ này hiện lên trong đầu Jame, anh ta nghiêng đâu nhìn khuôn mặt KyungSoo, trong lòng ngứa ngáy.
Không chờ biểu diễn suối phun kết thúc, Jame kéo KyungSoo rời khỏi đó. 2 người lại đi dọc bờ biển đến trạm xe, gió biển hoà cùng mùi hương nhàn nhạt không rõ bay tới, kích thích khứu giác. Theo hướng gió, truyền đến tiếng rên rỉ khiến người khác đỏ mặt, kích thích thính giác.
Jame kéo KyungSoo qua, ấn cậu lên thân cây to, ánh trăng chiếu xuống, anh nhắm đúng miệng cậu, hôn mạnh. Đầu lưỡi tách hàm răng cản trở, thành công lao vào trong, chiếm cứ miệng cậu. Lưỡi linh hoạt liếm láp miệng cậu, sau đó rời khỏi hôn lên cằm cậu, gây ra tiếng động nho nhỏ.
Loại rung động này truyền từ xương vào trong tai cậu, đồng thời kích thích lên làn da, cơ thể cậu như mềm đi. Anh xoa xoa gáy cậu, vuốt ve từ tóc xuống cổ, gia tăng khoái cảm cho cậu, đưa cậu lặng lẽ vào phạm vi khoái lạc.
Jame nói khàn khàn:
– Đêm nay đến nhà em...
KyungSoo bừng tỉnh từ trong mê muội, cậu chậm rãi đẩy anh ra, xoay người nhìn ra biển, thản nhiên nói:
– Mai em phải thi.
Cậu đi vài bước nói:
– Về thôi.
Jame nhìn bóng lưng cậu, tay vô thức nắm chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top