20
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Ngôn Tử an vị trong xe trợ lý Chu đi sân bay.
Trợ lý Chu giúp hắn đăng ký, gửi hành lý cho hắn xong rồi mới rời đi, mà hắn sau khi qua kiểm tra, phát hiện thời gian còn nhiều, sau đó lên QQ phát tiền lì xì cho nhân viên phòng làm việc của mình.
Sau khi kịch bản < Giang Sơn> hoàn thành, Cố Ngôn Tử liền cho nhân viên thả lỏng, sau khi phát tiền lì xì cho bọn họ xong, đương nhiên, hai người Mã Hoài cùng Hồ Tiểu Lê bị Khương Tú mua chuộc, hắn không hề nói gì cũng không cho cái gì, còn sắp xếp một đống công việc lộn xộn cho bọn họ, làm cho bọn họ không rảnh nghỉ ngơi.
Tiền lì xì của Cố Ngôn Tử vừa mới phát ra, người trong diễn đàn liền toàn bộ đi đoạt, nhìn thấy tiền lì xì đã phát xong, Cố Ngôn Tử phát tin tức ở bên trong: "Chư vị ái khanh, trẫm có nhiệm vụ quan trọng giao cho các khanh!"
"Bệ hạ ngài cứ việc nói!" Lâm Linh lập tức tiếp lời.
"Là như vậy, tôi nhận một kịch bạn mạng, mà kịch bản này rất gấp, chúng ta phải hoàn thành trong hai tháng." Cố Ngôn Tử nói.
"Hai tháng?!"
"Xác định là hai tháng?"
« Lão đại cậu không có viết sai đó chứ... »
....
« Đúng vậy, là hai tháng, hai tháng sau bộ phim sẽ quay, thế nhưng cũng có nói qua, có thể vừa quay vừa viết được. » Cố Ngôn Tử nói, Điền Thịnh Đông là người thích sửa kịch bản, vừa quay vừa viết không hề có vấn đề gì.
Đời trước Cố Ngôn Tử đã viết qua kịch bản phim mạng này, là một bộ hiện đại hài hước.
Một công tử nhà giàu bởi vì bỏ rơi rất nhiều bạn gái, rước lấy sự trừng phạt của ông trời, lúc hắn ở ban ngày, như trước sẽ là một nam nhân anh tuấn trăng hoa, nhưng vừa tới buổi tối, sẽ biến thành nữ nhân.
Mà tình huống này, đương nhiên dẫn tới rất nhiều chuyện khiến cho người ta dở khóc dở cười, bởi vì vị công tử nhà giàu này có chút không biết tiết tháo, hắn thậm chí còn làm ra chuyện dùng thân phận nữ nhân câu dẫn tình địch của mình....
Câu chuyện này rất mới mẻ và độc đáo, bởi vì là phim hiện đại, chi phí quay phim cũng thấp, hơn nữa cũng không yêu cầu cao với diễn viên.
Cố Ngôn Tử đối với hai diễn viên nam nữ chính đời trước diễn vai nam và nữ công tử giàu có rất là vừa lòng, nhưng mà những diễn viên khác.... Hắn cảm thấy những diễn viên này diễn rất thê thảm, lần này cũng tính toán nên chọn tốt một chút.
Ở trong giới này, biên kịch đều không có quyền tham gia chọn diễn viên, nhưng hắn là người đầu tư cho bộ phim này... là người đầu tư, hắn đương nhiên có thể tham dự tuyển chọn.
Mấy ngày hôm trước Cố Ngôn Tử đã viết đại cương ra, mấy chi tiết cho mấy tập đầu cũng có, hắn phát hết những thứ này vào trong diễn đàn, phân phát nhiệm vụ cho các nhân viên xong, vừa lúc có thể đăng kí.
Cố Ngôn Tử tới thành phố S đã là buổi chiều, nhưng phải ngồi thêm một đoạn xe nữa, tới nơi ở của ông bà nội hắn cũng đã là giờ cơm chiều.
Đương nhiên, cũng là vì ông bà nội hắn chú trọng dưỡng sinh, cơm chiều ăn rất sớm— ông bà nội hắn khoảng năm giờ chiều là sẽ ăn cơm chiều.
Ông nội Cố bà nội Cố hiện giờ đã hơn bảy mươi tuổi, lại càng già càng dẻo dai, bọn họ sinh hai nam một nữ, trưởng nữ thời trẻ xuất ngoại, ở nước ngoài gây dựng sự nghiệp, đứa nhỏ thứ hai chính là cha của Cố Ngôn Tử, hiện tại tiếp nhận Cố thị, mà đứa nhỏ nhất, cũng chính là chú của Cố Ngôn Tử, hắn vào quân đội.
Chuyện Cố Ngôn Tử bỏ nhà ra đi, Bác Cố cùng chú Cố đều biết, vài ngày trước cũng đã liên hệ với hắn, tất cả còn gửi tiền cho hắn, nhưng tất cả mọi người đều bận rộn, lần này cũng không có tới đây thăm hắn.
Nhưng cha mẹ hắn cùng ông bà nội đã sớm chờ ở trong nhà, đến ngay cả ông bà ngoại của hắn cũng tới.
« ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại cha mẹ. » Cố Ngôn Tử tiến vào nhà, liền cười gọi mọi người.
Sau đó, hắn liền cảm nhận được nhiệt tình của mọi người trong nhà.
Nếu không sống lại, đối mặt với phần nhiệt tình này, hắn chắc là sẽ luống cuống tay chân, nhưng kỳ thật hắn đã cùng người nhà sống thân mật hai năm.
Cố Ngôn Tử ngoan ngoãn kể cho bọn họ nghe chuyện vài năm này của mình, lúc ăn cơm, lại gắp thức ăn cho bọn họ, dỗ cho bọn họ vui vẻ.
Đến cuối cùng, đến ngày cả cha Cố mẹ Cố ngay từ đầu xụ mặt, đều cả mặt tươi cười.
Một lần tán gẫu này liền kéo dài tới chín giờ. Cố Ngôn Tử biết lão nhân hai bên đều có thói quen ngủ sớm, lập tức ngừng câu chuyện, liền đưa bốn lão nhân về phòng.
Làm xong những việc này, hắn trở về phòng rửa mặt xong, sau đó liền năm trên giường chơi di động.
Lúc trước cùng người nhà nói chuyện không lấy di động ra, hiện tại đã có rất nhiều tin tức, Cố Ngôn Tử nhìn nhìn, sau đó mở tin nhắn ra nhắn tin với Trịnh Gia Hòa : « Chú Trịnh, ông bà nội cùng ông bà ngoại của cháu thực thích đồ chú tặng. »
« Thích là được rồi. » Trịnh Gia Hòa cũng rất nhanh nhắn trở lại.
Nhìn thấy tin nhắn trả lời nhanh như vậy, Cố Ngôn Tử đang lo lắng không biết nên tiếp tục nói như thế nào, Trịnh Gia Hòa lại nhắn một tin nhắn tới : « Về nhà vui vẻ không ? »
« Vui vẻ, kỳ thật cháu cũng rất nhớ bọn họ. » Cố Ngôn Tử dựa theo mà tiếp tục tán gẫu, nghĩ đến bộ dạng ôn hòa của Trịnh Gia Hòa, vô tình đã nói ra rất nhiều lời ở trong lòng, thuận tiện oán giận những áp lực năm đó ba mẹ đã gây cho hắn.
Hắn làm một phú nhị đại, khi còn trẻ cuộc sống hẳn là phải muôn màu muôn vẻ, nhưng trên thực tế.... bởi vì cha mẹ sắp xếp việc học của hắn rất nhiều, đừng nói là yêu sớm, trước đại học ngay cả một giấc ngủ ngon cũng không có.
Cho đến khi lên đại học, hắn rốt cục được giải phóng.
Càng nói về sau, Cố Ngôn Tử cảm thấy nhắn tin không thoải mái, liền chuyển sang phát giọng nói, sau khi nói một chuỗi dài, mới ngượng ngùng dừng lại.
Hắn nói có hơi nhiều....
Nhưng cũng không thể trách hắn.
Đời trước Trịnh Gia Hòa sau khi cứu hắn, qua hai mươi mấy ngày đột nhiên liền phát bệnh tim qua đời, làm cho hắn rất áy náy, sau đó hắn liền một lòng muốn làm ra chút thành tích, làm cho Trịnh Gia Hòa cảm thấy cứu hắn không phải là vô ích.
Khi đó, tuy rằng học qua quản lý xí nghiệp, nhưng trên thực tế hắn không hề hiểu biết những cái này bị ba hắn mang vào Cố thị, gặp rất nhiều phiền toái, càng trải qua nhiều lần suy sụp, mà mỗi lần như vậy, hắn liền nghĩ tới Trịnh Gia Hòa, liền có động lực hơn.
Lúc ấy hắn còn cố gắng để hiểu Trịnh Gia Hòa... cũng bởi vì như vậy, sau khi sống lại hắn vừa thấy Trịnh Gia Hòa, liền cảm thấy rất thân thiết. Trịnh Gia Hòa ôn hòa như vậy, làm cho hắn cái gì cũng đồng ý nói với Trịnh Gia Hòa.
Những năm kia bởi vì cha mẹ quản quá nghiêm, cũng không có bạn bè gì, sau đó lên đại học có quen biết mấy người bạn, lại bởi vì bỏ nhà ra đi mà không liên lạc, còn những bạn bè sau khi rời nhà bỏ đi, sau khi hắn trở lại Cố gia thì không thân nữa....
Hiện tại đối với hắn mà nói, Trịnh Gia Hòa là người hắn thân thiết nhất trừ người nhà, thậm chí hắn ở cùng với người nhà, đều không có tự tại giống như là ở cùng với Trịnh Gia Hòa.
Nghĩ như vây, Cố Ngôn Tử liền nhìn thấy Trịnh Gia Hòa phát giọng nói tới : «Cậu có chuyện gì không vui, cũng có thể nói với tôi. Lại nói tiếp, lúc tôi còn nhỏ cũng giống như cậu, rất oán giận cha mẹ. »
Trịnh Gia Hòa thuận tiện nói mấy chuyện hồi nhỏ của mình, ví dụ như té gãy chân mẹ nhìn chằm chằm mấy tháng không cho xuống giường...
Hai người nói chuyện vui vẻ, mà ở một phòng khác, ông nội Cố bà nội Cố có thói quen ngủ sớm đang nói chuyện phiếm.
« Đứa nhỏ Ngôn Tử này, vài năm này ở bên ngoài khẳng định chịu không ít khổ. » Ông nội Cố nói với vợ.
Bà nội Cố thở dài : « Đúng vậy.... đứa nhỏ này trước kia, làm sao sẽ gắp đồ ăn cho người khác.... »
Hôm nay Cố Ngôn Tử biểu hiện rất tốt, cũng rất thân thiết với bọn họ, nhưng cũng bởi vì như vậy, bọn họ liền cảm thấy có chỗ không đúng.
Cháu trai của bọn họ trước kia, cũng chưa từng như vậy bao giờ !
Đứa nhỏ này nhất định là ở bên ngoài chịu khổ, nên trở về mới ngoan như vậy.... hai lão nhân rất là đau lòng, ban đầu còn muốn đứa nhỏ đừng ở trong giới giải trí mà chịu khổ, mau tiến vào Cố thị, hiện tại liền đánh mất ý niệm này trong đầu.
Đứa nhỏ còn nhỏ, tạm thời cứ để cho nó muốn làm những gì nó muốn là được.
Thế nhưng, bọn họ khẳng định là muốn chống lưng cho hắn một chút...
Ông nội Cố, bà nội Cố lúc này đưa ra quyết định, ngày mai liền chuyển cho Cố Ngôn Tử một khoản tiền tiêu vặt.
Ông nội Cố, bà nội Cố nghĩ như vậy, cha Cố mẹ Cố, còn có ông ngoại bà ngoại của Cố Ngôn Tử, cũng đều nghĩ như vậy.
Vì thế ngày hôm sau, Cố Ngôn Tử liên tiếp nhận được vài món tiền chuyển khoản tới.
Đầu tư vào phim truyền hình kiếm tiền, so ra còn kém với làm nũng cùng cha mẹ...
Cuộc sống của Cố Ngôn Tử ở thành phố S rất dễ chịu, Trịnh Gia Hòa cũng không giống vậy.
Trước kia hắn một mình đã nhiều năm, cũng không cảm thấy quạnh quẽ, nhưng sau khi ở cùng Cố Ngôn Tử, hiện tại Cố Ngôn Tử lại đi rồi, nhưng hắn lại bắt đầu cảm thấy không quen.
Vì thế, vài ngày trước đó thì đúng giờ tan tầm, có công việc chưa làm xong thì liền mang về nhà làm, bắt đầu tăng ca.
Hôm nay Trịnh Gia Hòa đi ra từ công ty, đã là hơn tám giờ.
Hắn lái xe ra ga ra, đang muốn về nhà, không nghĩ tới lại bị người ngăn cản.
Một nam nhân trưởng thành ngăn ở trước xe hắn, ngăn chặn đường đi của hắn.... Trịnh Gia Hòa phanh lại, sau đó liền nhìn người nọ đến bên cạnh cửa xe, gõ vào cửa kính xe của hắn.
Ban đầu hắn đã muốn lấy ra di động, tính toán kêu bảo an đưa người này đi, nhưng dựa vào ngọn đèn, nhìn hính dáng đối phương, điện thoại liền không có đất dụng võ.
Trịnh Gia Hòa mở cửa kính xe, thản nhiên nhìn qua : « Cậu tìm tôi có chuyện gì ? »
« Trịnh tổng, tôi có chuyện muốn nói với anh... có liên quan tới Cố Ngôn Tử. » tay Tôn Minh Nghĩa đặt trên kính xe, nhìn Trịnh Gia Hòa nuốt một ngụm nước miếng. Nghe nói Trịnh tổng của tập đoàn Minh Lợi tính tình ôn hòa, nhưng lúc hắn nhìn thấy Trịnh Gia Hòa, trong lòng lại nhịn không được phát lạnh.
« Ừ. » Trịnh Gia Hòa tùy ý lên tiếng.
« Trịnh tổng, trước kia Cố Ngôn Tử đi theo bạn của tôi.... Cũng chính là Bành Tĩnh Hoằng của giải trí Tinh Duyệt, ngài biết không ? » Tôn Minh Nghĩa không tự giác dùng kính ngữ.
« Ừ. » Trịnh Gia Hòa tùy ý bảo đối phương tiếp tục nói.
Thái độ của Trịnh Gia Hòa như vậy, khiến trong lòng Tôn Minh Nghĩa hơi bối rối, nhưng nghĩ vài ngày nay Khương Tú thương tâm như vậy.... « Trịnh tổng, bộ dạng lúc trước của Cố Ngôn Tử không có Bành ca là không được, kết quả vừa thấy anh, liền đá Bành ca, còn thiết kế hãm hại Bành ca và vị hôn thê, hắn không phải người tốt. »
Trịnh Gia Hòa ngay cả " Ừ" cũng lười ừ.
« Trịnh tổng, yêu mến và tôn sùng của Cố Ngôn Tử chỉ là giả vờ, là người hư tình giả ý lại hai mặt, anh nhất định phải cẩn thận với hắn ! hắn... »
« Tôi thích như vậy. » Trịnh Gia Hòa đột nhiên cười cười với Tôn Minh Nghĩa : « Không cần cậu lo lắng. »
Tôn Minh Nghĩa cứng họng rồi, đúng lúc này, Trịnh Gia Hòa kéo cửa kính lên.
Hắn vội vàng thu tay lại, sau đó đột nhiên thấy xe Trịnh Gia Hòa di chuyển, ném hắn qua một bên liền rời đi trước.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top