Chương 169
Dường như tràng nổ kinh thiên tối hôm qua kia chỉ là một lần phóng pháo hoa mà thôi, sau khi chấn nhiếp qua đi cũng chỉ còn lại đề tài trà dư tửu hậu. Trừ bỏ những người thật sự quan tâm ra, không có ai thật sự chú ý tới.
Huống chi con người là loại có mới nới cũ, chỉ cần con người chú ý tới một thứ gì đó, thì có thể hoàn toàn quên đi những chuyện lúc trước.
Giống như hiện tại, mặt trời tươi đẹp lên cao, Nam Bộ Thủ Đô Tinh càng ấm áp lóa mắt.
"Thưa quý ông quý bà! Chỉ còn mười phút nữa, đại hội xếp hạn thập đại gia tộc mười năm một lần liền sẽ chính thức bắt đầu! Tuy bởi vì một loạt nguyên nhân khách quan, chúng ta không thể trực tiếp tham dự và xem toàn bộ quá trình đại hội, nhưng thập đại gia tộc cũng vì chúng ta đã an bài một nghi thức khai mạc cực kỳ phấn khích và buổi triển lãm đặc sắc của các gia tộc kéo dài đến mười ngày!!"
"Các vị! Có thể tiếp cận với sự kiện của thập đại gia tộc như vậy làm sao có người không kích động chứ! Chỗ đó có đủ loại trân quý chúng ta chưa bao giờ gặp qua, có các loại khoa học kỹ thuật cao cấp chúng ta không thể tiếp xúc, lại càng có anh hào thập đại gia tộc của chúng ta! Nếu ngài muốn có một chuyến lữ hành khó quên trong đời, vậy ngài nhất định phải tới Nam Bộ. Nếu ngài muốn chiêm ngưỡng phong phạm cao nhân và học tập khoa học kỹ thuật, vậy ngài nhất định phải tới Nam Bộ. Nếu, ngài muốn một lần gặp gỡ vận mệnh trong đời, vậy, đến Nam Bộ đi, tuyệt đối sẽ có người ngài muốn bất ngờ gặp gỡ!"
Pháo hoa rực rỡ nở rộ, các dị năng giả của thập đại gia tộc hợp lực biểu diễn khai mạc.
Mặc dù gần đây hay sợ bóng sợ gió, quan hệ giữa người và dị thú đang vô cùng khẩn trương, nhưng mọi người vô pháp ngăn cản khát vọng sự kiện lần này. Từ các ngóc ngách Thủ Đô Tinh mà đến, bởi vì sự kiện lần này toàn bộ Nam Bộ mà sinh động hẳn lên.
Tại buổi khai mạc đại hội, người trong thập đại gia tộc đều phải hiện thân. Đương nhiên địa vị gia chủ là cao nhất, cho nên xuất hiện chính là người thừa kế chức vụ tộc trưởng tiếp theo của thập đại gia tộc.
Vài nhóm nam nữ trẻ tuổi, trừ bỏ thân phận người thừa kế vô cùng quen mắt và tôn kính ra, khí chất, năng lực và tướng mạo của bọn họ đều là vũ khí khiến mọi người điên cuồng mê muội. Không thể không nói, đa số gien của người trong thập đại gia tộc đều rất tốt. Cho nên hiện giờ trên đài đều là tuấn nam mỹ nữ đẹp vô cùng.
Đa số mọi người chỉ thấy gương mặt tươi cười đẹp mắt cứng ngắc của đám tuấn nam mỹ này, nhưng hoàn toàn không thể nhìn thấy, ở phía dưới khuôn mặt tươi cười kia là loại xúc động hận không thể chém chết đối phương.
"Ha ha, này thật đúng là, sáng hôm qua còn cáo ốm giả bộ bất tỉnh thế nhưng hôm nay tinh thần lại hăng hái y như đánh tiết gà. Cái biểu tình đầy vẻ tiểu nhân đắc chí là sao thế này? Chẳng lẽ ngươi liên hợp với tên tâm phúc gây đại loạn kia, cho nên hiện giờ mới đắc ý như vậy?"
Dạ Hoàng không phải là kẻ có tính tình tốt. Chuyện đêm qua, hắn vẫn chưa nắm được chứng cớ hoặc manh mối hữu lực nào, hơn nữa nhóm thám tử Dạ Miêu mà hắn phái ra hoàn toàn không tìm thấy tung tích của hai người kia, cho nên nhìn thấy Kỳ Thiên Thông cười đến mặt đầy vẻ đắc ý thì nhịn không được mà bốc lửa giận.
Nếu không phải hiện tại có nhiều người không thể hạ độc thủ, vị này phỏng chừng đã trực tiếp dùng chiêu ám sát rồi.
Gần đây Kỳ Thiên Thông phỏng chừng là bị Nguyên Tĩnh Nhã và Kỳ Vân Khiếu giáo huấn hoặc là răn dạy cái gì đó. Dựa theo tình huống bình thường, gã hẳn là phải tức đến mặt đỏ tai hồng mới đúng, nhưng hiện giờ lại chỉ cười bí hiểm. Dạ Hoàng nhìn da mặt giật giật của gã mà cảm thấy mắc ói, thằng này chỉ biết dùng mấy chiêu cỏn con của đám người hầu, cho dù Kỳ gia có mười tên như gã cũng chống đỡ không nổi.
Lười so đo .
Nhưng Dạ Hoàng không so đo không đại biểu cho việc Kỳ Thiên Thông không nói lời nào. Gã đã nhìn thấy vẻ lạnh lùng khinh miệt mình trong mắt Dạ Hoàng. Từ nhỏ đã được yêu thương muốn làm gì thì làm, cơ hồ chưa bao giờ gặp phải cản trở thất bại, nhưng từ sau khi Kỳ Thanh Lân xuất hiện, thế giới của gã quả thực long trời lở đất. Gã bị mẫu thân ép buộc học đủ loại thủ đoạn âm ám chưa từng thấy qua, lại bị phụ thân nghiêm khắc răn dạy huấn luyện, hết thảy mọi thứ đều do người kia ban tặng.
Phải biết một điều, gã chưa bao giờ bị uất ức như vậy!!
Đột nhiên biến hóa như vậy, Kỳ Thiên Thông lo âu thậm chí là e ngại, lúc gã cắn răng định mang tài sản chạy trốn, lại có một người xuất hiện cải biến suy nghĩ của gã.
Mà cũng bởi vì người này, sau này gã sẽ trở thành gia chủ Kỳ gia, một người trên vạn người!!
Vụ nổ đêm qua rốt cục đã khiến hắn buông được tảng đá lớn trong lòng. Kẻ đoạt mọi thứ của gã đã chết, gã còn sợ cái gì?! Hôm nay, vị kia muốn thay đổi lịch sử, trở thành vương của tân thế giới, gã rất kích động, cho nên gã nhất định phải nói chuyện.
"Hừ, qua hôm nay, ta muốn nhìn ngươi phủ phục dưới chân ta thỉnh tội!"
"....." Trong lòng bạn cú bốc hỏa triệt để. Kết quả chính là, hắn nhịn không được đạp Kỳ Thiên Thông một phát.
"Trời ạ! Ngươi đang làm cái gì!"
Vài người thuộc nhánh Kỳ gia nhịn không được mà kinh hô lên.
Nhận được chính là gương mặt không chút đổi sắc của Dạ Hoàng: "Đứng không vững. Lần sau ta sẽ chú ý."
"Ngươi !"
Lúc mâu thuẫn sắp sửa trở nên gay gắt khiến người ngồi dưới chú ý tới, bỗng nhiên có một trận kinh hô truyền tới, biển người phía dưới tự chia nhau đứng hai bên, chừa ra một con đường lớn, mà theo con đường lớn kia, mọi người ngồi trên đài nhìn thấy người mặc quân trang xuất hiện, phía sau gã là hai dị năng giả cao cấp, sau nữa, lại là ba con dị thú cúi đầu nghe theo.
"Đó là dị thú cấp A!"
"Sao lại nghe lời như vậy?"
"Hai dị năng giả kia ít nhất là cấp mười!"
"Gã sao lại đến đây? Gã tới làm cái gì?"
Cái vấn đề cuối cùng kia cơ hồ chính là nghi vấn trong lòng tất cả mọi người. Thần sắc mọi người đều là kinh nghi bất định, đều hoài nghi, sự xuất hiện của người này sẽ khiến cho tình huống rung chuyển thành cái dạng gì đây.
Thẳng đến khi Phi Ngọc Thịnh chậm rãi từng bước một lên đài. Cả một cảnh náo nhiệt cứ như vậy mà im lặng thin thít.
Long Trường Tiêu, Dạ Hoàng, Linh Sùng, Bạch Toa vì sự xuất hiện của Phi Ngọc Thịnh mà sắc mặt biến thành cực kỳ khó coi. Lúc gã đi đến trước mặt, giữa hai bên đã ẩn ẩn khí thế đối địch rõ ràng đến độ người bên dưới đài đều cảm thấy.
"Ngươi tới làm gì?" Long Trường Tiêu chắn phía trước ba người Dạ Hoàng, ba người sau không thể khống chế cảm xúc, tương đối mà nói, hắn vẫn còn tốt. "Bộ tộc Đại Bằng Kim Sí không phải đã trục xuất ngươi khỏi gia môn sao?"
Phi Ngọc Thịnh giống như nghe được truyện cười gì đó, lắc lắc đầu. "Ngươi nói lời này không cảm thấy buồn cười sao? Trục xuất khỏi gia môn? Năm đó ngươi và gia gia ngươi cũng là bị trục xuất khỏi gia môn đúng chứ? Giờ sao lại trở về? Cái gọi là trục xuất khỏi gia môn chẳng qua chỉ là một loại trừng phạt của kẻ mạnh đối với kẻ yếu mà thôi. Hoặc là, kẻ yếu dần dần trưởng thành chèn ép lại kẻ mạnh."
"Ta thuộc vế sau. Giờ ta đã đủ cường đại. Ta không đồng ý với quyết định của bọn họ, cho nên, quyết định của bọn họ vốn không có hiệu quả. Huống hồ, cha ta cũng chưa đồng ý, nhiều nhất chỉ là ở trạng thái đóng băng, trên người ta có huyết mạch Đại Bằng Kim Sí, vì sao không thể tới tham gia tộc hội thập đại gia tộc?"
Phi Ngọc Thịnh cười cười: "Hay là, các ngươi sợ ta?"
Long Trường Tiêu hừ lạnh một tiếng: "Ta sợ ngươi ở đây chết nhanh quá, không có cách nào để cho y trả thù ngươi mà thôi."
Có một nửa người ở đây biết người trong miệng Long Trường Tiêu là ai. Phi Ngọc Thịnh dĩ nhiên cũng biết. Chỉ là lời này vừa nói ra, gã liền giống như nghe được một câu chuyện cười rất mắc cười, ngửa mặt lên trời cười ha hả.
"Ha ha ha! Ngươi nói ai? Đều đã đến nước này, ngươi không cảm thấy lời nói của ngươi quá buồn cười sao? Y trả thù ta?! Chỉ sợ giờ y ngay cả liếc mắt nhìn ta một cái cũng không thể làm được, làm sao trả thù?!"
"Kim Dư, không phải trong tay ngươi có dị thú cấp S sao! Không phải Kỳ Thanh Lân là vô địch sao!! Nhưng hiện tại, các ngươi ở đâu chứ?!"
Ngửa mặt lên trời, cười to, nói ra mấy câu đó, biểu tình của Phi Ngọc Thịnh bỗng nhiên dữ tợn tàn khốc.
Bởi vì sự xuất hiện của gã mà đám tộc trưởng tộc chúng của thập đại gia tộc, Quân đội, thủ lĩnh chính trị phải vội vàng chạy đi, cỗ bạo ngược trong lòng Phi Ngọc Thịnh càng lúc càng cuồng bạo.
Chính bởi vì sự tồn tại của đám tầm thường không có chí tiến thủ này nên mới có thế giới không chịu nổi như vậy, thế nhưng đám vô năng này lại dám ngăn trở đường đi của gã! Ngay từ đầu bọn họ nên phủ phục dưới chân nghe theo mệnh lệnh của gã! Chứ không phải dùng cái lại ánh mắt phản nghịch đó nhìn gã!!
"Đám người vô năng a.... Nhận lấy lễ rửa tội của ta, sau đó quỳ lạy ta đi!! Ta sẽ là thần của các ngươi!!"
Bỗng dưng, Phi Ngọc Thịnh chậm rãi nói ra một câu. Lúc mọi người còn chưa phản ứng lại kịp, ba con dị thú phía sau gã đột nhiên phát ra tiếng kêu cực kỳ thống khổ, hai dị năng giả kia cũng thống khổ rên rỉ theo.
! !
"Đây là?"
"Không tốt! Đây là thuật cấm kỵ!" Tộc trưởng bộ tộc Bạch Linh Hầu sắc mặt kịch biến. "Ngăn gã lại!! Đó là thuật nhiếp hồn mãnh thú!!"
Tuy phản ứng tộc trưởng Bạch Linh Hầu rất nhanh, nhưng dưới sự chuẩn bị từ sớm của Phi Ngọc Thịnh, cũng là chậm một bước. Đám dị năng giả còn chưa kịp công kích hoặc phòng ngự, liền bị một đạo hồng quang triệt để bao vây, quang mang u ám đỏ thẫm như ánh mắt tà ác, càng ngày càng rộng, càng ngày càng khiến người ta không rét mà run.
Lúc Phi Ngọc Thịnh nhìn thấy đám người thân cư yếu vị chậm rãi lâm vào trạng thái dại ra, rốt cục nhịn không được mà nở nụ cười điên cuồng. Gã đã chờ ngày này lâu lắm rồi!! Nay, tất cả dã vọng đều phải được thực hiện, từ hôm nay toàn bộ tinh cầu này đều sẽ nằm trong lòng bàn tay gã, mặc kệ là nhân loại hay dị thú, đối mặt với gã, đều phải cung kính run rẩy bảo sao nghe vậy!!
"Các ngươi an tâm nhận lễ rửa tội đi, tin tưởng ta, ta nhất định sẽ cho các ngươi một quốc gia hoàn mỹ."
"......Khụ khụ, quấy rầy chút, nếu tôi không thể nào tin được lời anh nói, tôi có thể không cần chịu lễ rửa tội hay không, hay là.... một cước đạp mày lăn luôn?"
Chợt có một giọng nói xuất hiện bên tai, khiến cả người Phi Ngọc Thịnh chấn động mạnh, không đợi gã phản ứng xác định lại giọng nói như ác ma kia, đã cảm thấy bụng đau nhức, sau đó bị bạn boss nghẹn cả một bụng tức đạp thẳng vào trong đất, lưu lại một cái hố không sâu lắm.
! !
"Là...... Ngươi...... Điều này sao, có thể ! !" Hai mắt Phi Ngọc Thịnh muốn nứt ra, sắc mặt gần như vặn vẹo.
"Người anh em, phải biết rằng, mọi thứ đều có thể." Bạn cá voi cười một cái có thể gọi là thuần lương ôn nhu. "Bất quá, không cần nằm mơ giữa ban ngày nữa, rất tổn hại sức khỏe a."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top