29-30-31

Biện Bạch Hiền lúc còn ở công ty đã đoán trước, khi về nhà sẽ thế nào. Phác Xán Liệt căn bản sẽ rất tức giận, Đinh Nhược Chi chắc chắn sẽ không còn ở Phác gia. Đến giờ tan tầm, chẳng do dự gì mà nhanh chóng trở về. Chuyện gì đến cũng đều phải đến. Việc gì phải chần chừ xem có nên đối mặt hay không? Chỉ vô dụng.

Hai ngày ở nhà với ba má, Biện Bạch Hiền đều nghĩ nếu sau này có thể đón Chương yến về đây, cô ấy sẽ là con dâu của họ, Tiểu Hy là cháu nội họ, so với việc CHương Yến lấy Biện Hy cũng không có gì khác. Vì vậy, tự giác nộp đơn ly hôn sẽ không được chấp nhận, chi bằng đưa tất cả mọi chuyện giấu diếm đã lâu nói cho Phác Hiểu Hoa.

Đúng vậy! Chính là Biện Bạch Hiền nói tất cả. Nhưng cũng không ngờ đến, Phác Xán Liệt hiện tại vẫn không cứng đầu kiên quyết ra khỏi nhà, không ngờ đến ba má Phác vẫn nhất định giữ cậu lại, không ngờ đến Biện Bạch Hiền còn được ba Phác chỉ định thay Phác Xán Liệt ngồi trên ghế chủ tịch này một thời gian.

Ban đầu cậu nghĩ với bản tính của Phác Xán Liệt, ba má Phác cũng rất chiều con, hắn sẽ cãi đến cùng, một là Đinh NHược Chi được làm vợ của hắn, hai là hắn sẽ cùng cô ta ra khỏi nhà sau đó Biện Bạch HIền cuối cùng cũng được đi khỏi. Ba má Phác từ trước đến nay, cho dù đối tốt với cậu đến đâu cũng chỉ là quan hệ lợi dụng. Chẳng ai muốn có một đứa con dâu nghèo khó cả. Nhưng căn bản trong mắt họ cậu không phải con dâu, mà chính là thứ để họ nhờ đó mà giẫm lên.

Biện Bạch HIền nhiều năm làm việc trong công ty cũng biết được, nhà đầu tư của họ đều là mấy người ngoại quốc trong hội đồng tính kia. Ba má Phác không phải là tuổi già kiếm niềm vui, mà chính là cực kì khôn khéo. Mấy người đồng tính, ngoài việc trời sinh đã có tính hướng như vậy, thì còn rất nhiều người giàu có hửng mỡ muốn chơi đồ mới.

Nếu Phác Hiểu Hoa coi trọng cậu, cũng không phải một chút về gia đình cậu, ông đều không biết.

Ai ngờ được, họ coi trọng sự nghiệp hơn cả con mình. Đã đến nước này vẫn cố tình không muốn phá hoại quan hệ giữa Bạch Hiền và Xán Liệt.

Vốn dĩ, chuyện Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt cũng đã hết thời hạn lợi dụng rồi, có cần nhất định phải như vậy.

Họ đã là hội trưởng cũng chẳng cần đến chuyện này mà trèo cao hơn nữa.

...

Kim Chung Nhân không ngờ đến Biện Bạch Hiền lại nói mọi chuyện cho ba má Phác. Hắn cứ tưởng cậu sẽ an phận đến khi Phác Xán Liệt kí lên giấy ly hôn.

Hôm qua Phác Hiểu Hoa gọi điện về hỏi hắn chuyện của Đinh Nhược Chi, đã bị chửi một trận lên bờ xuống ruộng, hắn cũng không kìm được, nói rõ ràng một câu.

– Bác cho Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền hai người ly hôn đi, con yêu Bạch Hiền, mong bác giúp cho.

– Sẽ không bao giờ ly hôn, an phận một chút đi.

Phác Hiểu Hoa chắc chắn câu đó, làm hắn thực sự rất khó chịu. Ông bà già này, không hiểu tâm tình gì, cứ khăng khăng cho hai người kia bên nhau.

Biện Bạch Hiền bây giờ cũng chẳng vui vẻ gì, có điều Kim Chung Nhân cảm thấy như vậy cực kì tốt, sau chuyện này quan hệ giữa hai vợ chồng bọn họ sẽ chẳng thế nào phát triển được cái gì. Biện Bạch Hiền đơn phương cứ ôm tâm tư đó mà chết dần chết mòn đi. Còn Phác Xán Liệt hắn vẫn ngu ngốc mà muốn nhất quyết bên cạnh Đinh Nhược Chi.

Dần dần hai người đều mệt mỏi, đến lúc đó không phải Kim Chung Nhân chỉ còn lại một đối thủ thôi sao?

...

– Chết tiệt.

Phác Xán Liệt cầm ly rượu dốc hết vào miệng. Ôn Chính Quân nhìn như vậy, bản thân có chút run rẩy, từ lúc vào bar đến giờ hắn đã xử lý một lúc năm ly rượu đầy rồi.

– Chú mày dạo này ngoan thật, có phải không muốn chơi với anh.

Ôn Chính Quân nghe hắn vừa say bét nhè vừa nói, cũng chỉ lắc đầu, ôm vai Phác Xán Liệt kéo lên.

– Anh say rồi, chúng ta về thôi.

– Mẹ khiếp.

Vừa chửi, tay đẩy mạnh Ôn CHính Quân ra, hắn vươn vai, vơ một phát ly rượu trên quầy bị rơi xuống vỡ tan. Quản lý đi đến, Ôn Chính Quân liền ngăn lại:

– Chúng tôi sẽ bồi thường, hôm nay quán nghỉ một hôm đi. Để anh ấy đập phá thoải mái, nhất định các ông không thiệt đâu.

Chủ quán khó chịu ập ừ, sau đó sai nhân viên thông báo đóng cửa. Mặc dù không muốn nhưng Phác Xán Liệt là khách hạng sộp của quán, trước kia cũng nhờ hắn mà giải quyết được một số việc nợ nần bên ngoài.

– Kim Chung Nhân này. Biện Bạch Hiền này. Chó má.

Phác Xán Liệt một bên đập phá, một bên hét lớn. Vớ được đồ vật nào đều đập hết, trước mắt hắn hiện lên viễn cảnh hai người bọn họ ôm ấp nhau ân ái, thực đáng ghét. Đã vậy còn làm ảnh hưởng đến quan hệ của hắn và Đinh Nhược Chi.

Phác Xán Liệt quay sang kéo mạnh cổ áo Ôn Chính Quân về phía mình.

– Nói xem, Kim Chung Nhân vì Biện Bạch Hiền mà phản bội anh.

– Anh ... anh nói gì vậy?

Ôn Chính Quân run rẩy hỏi.

– Ba anh nói. Chính Kim Chung Nhân tố anh mang Đinh Nhược Chi về nhà, nó còn nói muốn anh với Biện Bạch Hiền chia tay để hai đứa đến với nhau, mẹ khiếp, không bao giờ.

– Đúng vậy, em thấy họ hay bên cạnh nhau lắm.

Chính Quân sực nhớ ra rất nhiều lần hắn thấy hai người đi với nhau. Biện Bạch Hiền thì lạnh lùng, Kim Chung Nhân luôn nhìn hắn khinh thường. Họ căn bản có gian tình.

Phá Xán Liệt nghe được, càng quăng chân vung tay đập phá dữ dội hơn.

– Mẹ nó. Chúng nó có khi còn lên giường rồi.

– Đúng vậy, anh cũng đừng chia tay Bạch Hiền, tạo cơ hội cho họ.

Xán Liệt thực sự rất khó chịu, lúc Đinh Nhược Chi ra khỏi nhà cũng không có khó chịu như vậy. Cứ nghĩ đến Kim Chung Nhân dám nói thẳng với ba Phác mong muốn hắn cùng Biện Bạch Hiền ly hôn, Phác Xán Liệt lại tức giận cực độ. Hôm nay Phác Hiểu Hoa còn nói với hắn, Kim Chung Nhân nói chuyện của Đinh Nhược Chi với ông, điều đó không phải mong muốn mọi chuyện bại lộ, sau đó hai người họ được sống bên nhau sao. Cả đêm đập phá, xong lăn luôn ra ngủ tại quán bar. đến sáng mới phát hiện mình đã được đưa về nhà từ lúc nào.

– Tỉnh rồi à?

Biện Bạch Hiền đứng thẳng cạnh giường hỏi hắn.

Phác Xán Liệt đưa hai tay xoa xoa hai thái dương, nhìn thấy cậu có chút giật mình.

– Ba má chuyển hết đồ của tôi về phòng này. Có gì tôi ngủ trong nhà tắm, anh ngủ bên ngoài. Đến khi ba má đi rồi lại dọn về như cũ.

– Không thích.

Hắn cứng đầu nói.

– Vậy anh muốn thế nào? Sao không cãi ba má anh đến cùng đi. Nói muốn cùng tôi ly hôn, sau đó kết hôn với Đinh Nhược Chi.

Nghe vậy, Phác Xán Liệt nhớ đến chuyện của Kim Chung Nhân, hắn ngồi thẳng lên, nói giọng mỉa mai.

– Để cậu cùng thằng em họ tôi được bên nhau sao?

– Anh nói gì?

– Hư, đừng tưởng tôi không biết, muốn ly hôn với tôi, để hai người có thể quang minh chính đại công khai quan hệ chứ gì.

Biện Bạch HIền nghe xong cũng chẳng tỏ ra ngạc nhiên, bản tính Phác Xán Liệt cậu cũng hiểu được đôi phần. Căn bản cái gì cũng có thể suy diễn được.

– Đúng vậy, vì thế anh cứng đầu một chút, chúng ta có thể nhanh chóng ly hôn.

– Tôi đã nói không thích.

– Mặc kệ anh.

Bạch Hiền mệt mỏi nói, quay đầu đi ra ngoài chuẩn bị dùng bữa. Phác Xán Liệt vội vàng đứng dậy, lườm lườm cậu, đi theo sau.

– Biện Bạch Hiền.

Hắn mạnh mẽ kéo tay cậu lại.

– Tôi thực sự muốn nghe chính miệng cậu nói cậu yêu Kim Chung Nhân.

– Tôi không cần làm như vậy.

– Có yêu hay không?

Hắn vừa hỏi vừa nắm chặt tay cậu. Bạch hiền giằng ra, tức giận quát.

– Tôi với anh căn bản chỉ có cái danh nghĩa vợ chồng kia để ràng buộc, không muốn thấy nhau thì cắt đi, không phải sao.

– Ha. Cái gì chỉ có cái danh vợ chồng ràng buộc. Cậu đừng quên vì cậu mà năm năm liền tôi phải sống như một thằng tri thức mọt sách, đừng quên cậu đã giết con của tôi, hại Nhược Chi, còn vì cậu mà chúng tôi phải giấu diếm, Nhược Chi tính cách cao ngạo đầy sĩ diện cũng phải nhún nhường về sống không danh phận với tôi. Biện Bạch Hiền, cả đời này đừng mong thoát khỏi dằn vặt.

Bạch Hiền im lặng, chỉ mím chặt môi. Cậu sợ bản thân sẽ nói ra tất cả bấy lâu kìm nén.

"Còn tôi, anh tôi mất như vậy, trách nhiệm của tôi đều có liên quan đến anh, ba má ghét bỏ vì tôi là người đồng tính, căn bản những chuyện như vậy đều không quan trọng, tình cảm đầu tiên, trong sạch nhất mà tôi từng nghĩ đều trao cho anh, sau đó thì sao? Đều bị vứt đi không thương tiếc. Năm năm qua, một Biện Bạch Hiền không biết cái gì đến kinh doanh mỗi ngày phải học một đống thứ, mỗi ngày phải làm một đống việc. Năm năm, sống trên đời này không phải tôi"

Tất nhiên, tất cả những câu đó, Bạch Hiền không thể nói ra. Cậu một lần nữa im lặng, một lần nữa ghìm sâu những thứ được cho là uỷ khuất kia vào lòng, vẻ mặt kiên cường đứng vững trước mặt hắn.

– Dùng bữa sáng.

Nghẹn lại một chút mới nói rõ ràng được.

Phác Xán Liệt đi nhanh xuống dưới, ba má Phác không có dùng cơm ở nhà, hắn thấy trên bàn đầy đủ bát vẫn đứng lên lấy thêm một chiếc nữa.

– Không phải cậu ăn, luôn có một bát thừa ở trên bàn sao?

– ...

– Haha. Coi là có tôi ăn cùng cậu đúng không.

Phác Xán Liệt nói xong, đẩy tay vơ chiếc bát xuống.

– Tôi ngay trước mặt cậu, không cần lừa mình dối người như vậy.

Biện Bạch Hiền im lặng nhìn mảnh vỡ trên sàn. Hình như, Phác Xán Liệt đang quá coi trọng bản thân rồi. Đó là anh hai, cậu coi đó là Biện Hy chứ không phải hắn.

---

Biện Bạch Hiền coi như đã tự chọn cách chôn bản thân xuống mồ rồi. Căn bản cậu không còn có thể sống với bản tính của một đứa trẻ như trước nữa. Mạnh mẽ nhưng đâu phải không tổn thương. Mỗi lần đau đớn đều cố gắng đục rỗng nỗi đau đó đi, nhưng cuối cùng tất cả lại trở thành vắng vẻ, trống trơn.

Dùng xong bữa sáng, Phác Xán Liệt chẳng chần chừ đứng dậy. Biện Bạch Hiền nhìn theo, đến khi hắn gần bước ra khỏi phòng ăn, cậu đột nhiên cũng đứng lên:

– Phác Xán Liệt.

Hắn nghe thấy giọng nói của Biện Bạch Hiền không ổn, cũng vội quay lại. Biện Bạch Hiền hai môi đều run lên, hai bên mắt đỏ lên, có vẻ đang cố ghìm lại cái gì đó. Mà thứ này rất lớn, rất sâu.

– Anh còn nhớ anh hai tôi không?

Phác Xán Liệt nghe vậy, có chút hụt lòng, hắn liền đánh ánh mắt khó hiểu về Biện Bạch Hiền.

– Cậu không phải muốn Phác gia giúp gì chứ.

– Không có. Xin lỗi. Đột nhiên chẳng nghĩ gì hỏi, nên nói vậy thôi.

Biện Bạch Hiền lắc đầu, sau đó bình ổn lại tâm trạng, ngồi xuống ghế. Tại vì, lúc hắn đập vỡ chiếc bát kia, có cảm giác giống như anh hai cũng theo đó vỡ tan ra. Mỗi lần cố nghĩ lại Biện Hy thì sẽ hiện lên biểu tình mỉa mai của Phác Xán Liệt. Làm Biện Bạch Hiền nhớ lại năm năm trước đây.

Cậu cho dù làm cách nào cũng không mang được Biện Hy trở lại. Ngày nhỏ, hai anh em đều đi cùng nhau, quấn quýt nhau. Tuy Biện HY ở đâu, làm gì cũng cố gắng trêu chọc Biện Bạch Hiền, nhưng cậu xảy ra chuyện, anh đều ở cạnh an ủi, làm cậu vui.

Nếu là Biện Bạch hIền, đứa em trai mình yêu quý, hy vọng nhất lại đi gặp một tên hỗn đản, cùng hắn kết giao, cậu sẽ rất thất vọng, rất đau đớn.

Đáng hận hơn, mỗi lần đứng trước Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền đều không sao nhớ đến lỗi lầm của cậu tạo ra. Cứ như tất cả đều tan thành hư vô, cậu cái gì cũng không muốn kiềm chế, cái gì cũng muốn nói cho hắn. Chỉ mong hắn có thể có một chút tình cảm với mình.

Cái này, có phải là oan nghiệt không?

Có phải kiếp trước, Biện Bạch Hiền cậu đã nợ hắn thứ gì không?

May mắn thay, Phác Xán Liệt thế nào cũng rất tuyệt tình. May mắn thay, hắn đều không cho Biện Bạch HIền cơ hội để hắn nhìn thấy tình cảm đó.

Tốt nhất, hai người chúng ta, cứ như vậy. Một người quay lưng đi, một người nhìn về phía người kia. Sẽ đỡ tổn thương hơn.

...

Phác Xán Liệt nhàn rỗi, nằm ở nhà. Hắn đặc biệt không muốn đi đâu, đặc biệt không muốn gặp Đinh Nhược Chi. Cũng không hiểu cảm giác này, hắn chỉ biết hiện tại coi cô như một gánh nặng vậy.

– Ôn Chính Quân, đến đón anh.

Mười phút sau, đã thấy xe của Ôn Chính Quân đậu trước Phác gia, chờ thêm năm phút nữa thì khởi động máy phóng vụt đi.

– Anh muốn đi đâu vậy?

– Đưa điện thoại chú đây.

Phác Xán Liệt ra lệnh, Ôn Chính Quân ập ừ mãi mới giao điện thoại cho hắn, Phác Xán Liệt vào cuộc gọi đến, sau đó nháy máy đến số gọi nhiều nhất.

Đầu dây bên kia, là giọng một thanh niên.

– Gọi gì vậy?

– Đến bar đi.

Ôn Chính Quân khuôn mặt biến sắc, tái nhợt. Phác Xán Liệt nghe xong chỉ đặt điện thoại xuống, nhếch miệng cười.

– Có nơi, có chốn muốn chơi anh à.

– Em không có.

Ôn Chính Quân dở khóc dở cười mà nói.

– Mẹ nó, khinh anh chứ gì. Chú gặp anh cứ thử mang theo gương đi. Cái kiểu chú nhìn anh, tên này rất đáng ghét.

– Anh cũng không cần gọi cậu ấy đến.

Phác Xán Liệt khó chịu nhíu mày.

– Nếu chú muốn anh vứt chú xuống đống rác.

Ôn Chính Quân sau đó ngậm miệng không dám mở lời, chuyện lớn rồi. Phác Xán Liệt bản tính rất khó ưa, chắc chắn tình nhân của Ôn Chín Quân cũng không được yên. Đúng vậy, gần đây hắn muốn an phận một chút, nghe lời ba mẹ, sau khi tìm được người yêu cũng thành thành thật thật mà đối xử với cậu ấy. Nhưng Phác Xán Liệt, lại giang sơn khó đổi, bản tính khó rời, lúc hắn gọi đến, Ôn Chính Quân kì thực cũng không muốn tới. Đến chỗ ăn chơi sa hoa này, không hợp với một kẻ muốn nghiêm túc sống cho lắm.

Phác Xán Liệt, Ôn Chính Quân chơi với nhau nhiều năm nên hắn rất dễ dàng nhận ra tâm tư của thằng nhóc này.

Thời điểm ngồi trong quán bar, cậu bạn của Ôn Chính Quân đã đến.

– Em đến lâu chưa.

Chính Quân đặt tay lên vai cậu ta nói trìu mến.

Phác Xán Liệt nhìn như vậy rất chướng mắt, hắn hẩy tay Chính Quân ra, ngồi xuống bên cạnh cậu nhỏ.

– Năm nay bao tuổi tên gì?

– Anh...

Ôn Chính Quân có điểm gắt lên, thái độ này giống hỏi cung.

– Im cho anh.

– Em Hy Thanh, năm nay 17 a.

– A. Ôn CHính Quân, chú sao lại dùng loại này, sau nếu chia tay nó tức giận đến đồn khai chú xâm phạm tình dục trẻ vị thành niên thì sao.

Phác Xán Liệt vừa cười gian vừa nói thoải mái.Ôn Chính Quân tái mặt nhìn về phía Hy Thanh, cậu nhỏ cũng không nói gì chỉ uống nước liên tục.

– Sao, em có hay cùng nó làm không?

Phác Xán Liệt chưa dừng lại vẫn hỏi liên hồi mấy câu linh tinh. Hắn giống loại người việc của mình không được đúng ý nên tìm người khác phá hoại. Cứ như vậy, Hy Thanh chắc chắn sẽ giận.

Cậu ta cũng không phải loại người hiền lành. Trước kia bắt đầu quan hệ đều rất gắt gao về việc hẹn hò, việc chung thuỷ, cứ tiếp tục, Phác Xán Liệt nói về quá khứ chơi bời ra, chắc chắn sẽ doạ sợ cậu nhỏ.

– Anh, em ra nhà vệ sinh.

Ôn Chính Quân chỉ tay về phía WC nói. Hy Thanh liếc xéo hắn, sau đó chẳng thèm nhìn nữa.

Hắn vào đến WC, mau mải rút từ túi quần lấy ra chiếc điện thoại, nhưng soát toàn danh bạ, người có thể mang Phác Xán Liệt về nhà cũng chỉ có ba má Phác, ngoài ra còn chút hy vọng về Biện Bạch Hiền.

Ôn Chính Quân hít một hơi, nhấn phím gọi cho cậu. Từ trước đến nay vẫn có một nỗi sợ hãi không biết xuất phát từ đâu mỗi lúc đối diện với người này. Nói cho cùng, chuyện Phác Xán Liệt với Biện Bạch Hiền, Ôn Chính Quân cũng tiếp tay không ít, ngoài ra còn đi thuyết phục hai người kết hôn. Mà hậu quả thì, hắn có lẽ cũng hiểu rõ.

– A lô.

Bạch hiền biếng nhác nói bên đầu dây kia.

– Bạch Hiền a. Cậu có thể đến quán này, mang Phác Xán Liệt về không? Hắn...

– Sao tôi phải đem hắn về.

Bạch Hiền cắt ngang câu, tỏ thái độ khó chịu muốn cúp máy.

– Hắn đập phá bừa bãi, rất đáng sợ.

– Để cho hắn phá đi.

Ôn Chính Quân gấp gáp:

– Đừng đừng... Hắn làm ảnh hưởng đến bạn trai tôi. Haizzz. Cứ tiếp tục chúng tôi chia tay mất. Bạch Hiền đến mang anh ấy về đi.

– Chờ tôi một lúc.

Biện Bạch HIền hạ giọng nói. Cậu nhìn di động hồi lâu, cuối cùng nhấc người khỏi ghế, mệt mỏi ngáp một hơi. Ngồi trên chiếc ghế này giải quyết đủ mọi chuyện mới thấy vị trí chủ tịch khác xa với vị trí trợ lý chủ tịch nhiều lắm. Hoặc là Biện Bạch Hiền cũng không muốn Kim Chu động đến những việc đúng ra là của cậu a.

Nhìn chiếc áo đặt khoác trên thành ghế một hồi lâu, cuối cùng cũng nhấc lên mặc vào, thắt lại cà vạt cẩn thận, đẩy cửa đi ra ngoài. Biện Bạch Hiền đối với Ôn Chính QUân kỳ thực là không cảm thấy ghét, hắn như vậy có chút đáng thương.

Công việc cũng xử lý xong, căn bản có thể về nhà sớm, nhưng Bạch Hiền đều không muốn. Cậu chạy xe đến quán bar trong điện thoại Ôn Chính Quân nói. Đứng trước quán có chút ngỡ ngàng. Đúng là lần thứ hai đến đây. Cắn chặt môi, sau đó bình tĩnh bước vào bên trong. Thấy trên người mặc tây trang sang trọng, nhân viên cũng không chặn lại.

Ôn Chính Quân nhìn thấy Biện Bạch Hiền đi đến, khẩn trương chạy lại kéo cậu đến chỗ Phác Xán Liệt.

Xán Liệt hắn ngồi cạnh một cô gái, đối diện là Hy Thanh mặt mũi đang nhăn nhúm khó chịu. Đôi lúc không an phận, Phác Xán Liệt lại đưa tay choàng qua cổ cô gái ăn mặc hở hang kia kéo vào lòng mình.

– Phác Xán Liệt.

Biện Bạch Hiền đứng sau lưng hắn, gọi lớn. Không ngoài dự tính, hắn hình như không nghe thấy. Ôn Chính Quân nhìn bộ dạng Biện Bạch Hiền càng lúc càng tức giận thì sợ hãi, hắn vừa định đến gần vươn tay ra đập vai Phác Xán Liệt liền bị Biện Bạch HIền chặn lại.

Năm năm trước, Bạch Hiền cũng gọi hắn, hắn cũng không quay lại. Hiện tại Biện Bạch HIền không còn là Biện Bạch HIền của năm đó. Cậu mạnh mẽ đi đến trước mặt hắn. Trong lòng thực sự rất chán ghét bộ dạng này của Phác Xán Liệt. Lúc đứng trước mặt hắn, Bạch Hiền vẫn không nói gì, chờ Phác Xán Liệt ngẩng đầu lên thì thấy biểu cảm kinh ngạc của hắn.

Ôn Chính Quân nhớ rõ cảnh đó, Biện Bạch Hiền không nói năng mà đưa tay tát thẳng vào má Phác Xán Liệt một cái. Phát tát dùng rất nhiều lực, Phác Xán Liệt nghiêng đầu về bên phải, cô gái cạnh hắn cũng sợ mà đứng lên.

– Biện Bạch Hiền.

Hắn tức giận quát to.

Bạch Hiền im lặng, hai mắt đã đỏ ngàu tức giận.

– Cậu là cái thá gì. Dám tát tôi.

– Tôi tát vì tôi năm năm trước, còn vì Đinh Nhược Chi nữa. Anh là đồ khốn nạn. Loại người như anh, không đáng được yêu.

Cậu đưa tay chỉ thẳng vào mặt cô gái kia.

– Còn cô đồ ngu dốt, cút đi nếu không muốn xui xẻo.

Đây là lần đầu tiên cậu đem những lời này ra mắng hắn. "Đồ Khốn nạn" Phác xán Liệt nghe xong, cả đầu nổi đẩy khói. Hắn cảm thấy Biện Bạch Hiền kia chửi rất có khí phách. Mặc dù nghĩ ra cũng chưa bao giờ cậu nói những lời này.

– Về nhà.

Biện Bạch HIền kéo tay hắn đi. Bước được một bước thì bị hắn kéo lại, ngã lăn xuống ghế. Phác Xán Liệt trước ánh mắt của mọi người đè chặt Biện Bạch Hiền xuống cưỡng hôn cậu.

– Buông ra. Phác Xán Liệt... Buông... ưm...

Bạch Hiền quát lớn, hai tay giằng co với hắn, cố gắng gồng mình đẩy hắn ra, toàn thân vặn vẹo tránh xa môi hắn. Phác Xán Liệt mất điều khiển, một tay nắm chặt vai Biện Bạch Hiền ấn xuống chiếc ghế tựa dài, tay kia giữ chặt đầu cậu. Bạch Hiền càng giãy dụa quần áo hai người càng lộn xộn.

Xung quanh mọi người đều im lặng hướng mắt đến phía hai người. Hy Thanh đứng nép bên cạnh Ôn Chính Quân, cũng nhìn chằm chằm họ.

Biện Bạch Hiền giãy thế nào cũng không thắng được Phác Xán Liệt, bất lực khóc. Cậu còn không dám nhìn về phía đám người vây quanh mình.

– Anh... Đây là quán bar. Anh Xán liệt.

Ôn CHính Quân thận trọng nói. Phác Xán Liệt nhìn về phía hắn, ánh mắt như nhìn địch nhân. Ôn Chính Quân giật mình lùi lại. MỌi người cũng sợ hãi lui đi ánh nhìn. Phác Xán Liệt cúi xuống nhìn người dưới thân mình, Bạch Hiền toàn thân run rẩy, bộ quần áo chỉnh tề vừa nãy cũng xộc xệch, chiếc cà vạt bị kéo lỏng xuống, cúc áo cũng bị phanh ra. Mà quan trọng hơn là cậu ta khóc, nhìn rất đáng thương. Điều đáng nói, Phác Xán Liệt nhìn vậy lại thấy thành tích. Hắn một tay lôi Biện Bạch hiền đứng dậy, kéo mạnh cậu đi.

Phác Xán Liệt lái xe chở Biện Bạch Hiền đến mỗi bãi đất trống. Hắn dừng xe, hung hăng đập mạnh tay vào vô lăng.

– Biện Bạch Hiền vì cái gì? Vì cái gì? Cứ nhìn thấy cậu tôi lại trở thành như vậy? Không thể kiềm chế được.

Bạch Hiền chỉ ngồi hàng ghế sau khóc nức lên. Phác Xán Liệt chẳng thèm quay lại nhìn, hung ác đập phá tất cả những gì trong xe.

– Cậu giống như có khả năng điều khiển tôi vậy. Mẹ khiếp. Tôi muốn cậu cút đi, nhưng sau nghĩ lại liền cảm thấy sẽ rất khó chịu, không được nhìn cậu sẽ rất khó chịu.

Cảm giác đó Bạch Hiền đều hiểu. Có lúc cậu cũng muốn như vậy, từ bỏ mọi chuyện đơn giản trốn đi, nói là vì trả ơn Phác gia nhưng thực ra tận trong lòng lại cảm thấy xa Phác Xán Liệt rồi, cậu sống như thế nào. Hắn... có phải đang yêu cậu không? Bạch Hiền nhất thời sợ hãi, giương hai mắt ướt đẫm nước lên nhìn thẳng vào gương chiếu hậu. Phác Xán Liệt gục đầu xuống vô lăng tay bất lực nói:

– Biện Bạch Hiền ngốc. có phải tôi yêu cậu rồi không?

Biện Bạch HIền sợ hãi bịt chặt hai tai. Không phải. Không phải. Phác Xán Liệt tuyệt đối không phải. Chúng ta không thể yêu nhau. Cùng lắm chỉ để một mình tôi yêu anh thôi. Van cầu anh! Đừng yêu tôi.

Thời điểm Phác Xán Liệt quay lại nhìn Biện Bạch Hiền, đã thấy cậu nghiêng đầu sang một bên ngủ. Hắn thở phào, tay nắm chặt vô lăng. May mắn Biện Bạch Hiền đang ngủ, cái gì cũng không nghe thấy.

Hắn quay xe đi về. Biện Bạch Hiền nằm im không dám cử động, hai mắt cố gắng nhắm chặt không dám mở ra.

Phác Xán Liệt,

Chúng ta dù thế nào cũng không thể...

---

Biện Bạch Hiền đôi lúc luôn phải dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Phác Xán Liệt. Hắn biểu hiện mỗi ngày đều kì kì quái quái, có lúc đang dùng bữa, nhìn Biện Bạch HIền một hồi sau đó liền sặc cơm, lúc cậu đi làm về, hắn vội vàng dùng bộ dạng chật vật chạy lên phòng. Ba má Phác vẫn chưa xuất ngoại hai người ở cùng phòng, nhiều khi im lặng, trong phòng nhiệt độ vẫn hạ thấp vậy mà Phác Xán Liệt mặt lại đỏ rực mồ hôi chảy ướt đẫm trán. Đêm trước cầm gối vào trong nhà tắm bị hắn ngăn lại, nói không cần, cuối cùng là cùng ngủ trên giường. Phác Xán Liệt cả đêm bậm bịch, xoay đi xoay lại.

Biện Bạch Hiền thực sự chưa bao giờ nhìn thấy biểu hiện của hắn như vậy. Khoảng 1 tuần sau, ba má Phác phải rời đi, trước khi xuất ngoại có đến công ty, mở cuộc họp ban quản trị, khôi phục chức vị cho Phác Xán Liệt. Biện Bạch Hiền thở phào nhẹ nhõm, cảm giác thư thái hẳn. Sau đó mới ngộ ra, gần đây hắn ngoan ngoãn nghe lời thực ra là vì thế này.

Lúc đi đến phòng làm việc của Phác Xán Liệt để bàn giao việc cho hắn, thì phát hiện văn phòng không chỉ có một người. Đinh Nhược Chi ở bên trong vừa khóc vừa rúc vào lồng ngực hắn. Biện Bạch Hiền giây sau sắc mặt có chút khác, biểu cảm cứng ngắc lại. Cậu nhẹ nhàng đưa tay lên gõ cửa.

– Chủ tịch.

Thấy Biện Bạch Hiền đẩy cửa đi vào, Đinh Nhược Chi hiền hậu ngoài dự kiến, cô ta cúi người cầm túi rời khỏi. Phác Xán Liệt vì thế mà thái độ tỏ chút đau lòng.

– Anh ít ra cũng nên giữ chút thể diện cho tôi.

Bạch Hiền nói thoải mái, ngữ khí có chút trêu chọc.

– Sao? Hiện tại còn muốn thể diện.

– Ở công ty, thể diện của tôi vốn cao hơn anh.

– Cậu...

Phác Xán Liệt thực ra cũng không muốn cãi nhau với Biện Bạch Hiền, vừa rồi gặp Đinh Nhược Chi cảm thấy cô ta rất đáng thương, nên giờ ngựa quen đường cũ tiếp tục cái thói trước. Mấy ngày nay đều nhìn thấy mặt cậu tim đập mỗi lúc một nhanh, nghĩ lại liền tự trách mình điên. Hiện tại thực muốn sinh sự lấy công bằng cho mấy ngày trước.

– Làm vợ tôi còn muốn thể diện, tham lam quá rồi.

Bạch Hiền không để ý mấy câu trâm chọc này, cậu cúi người đặt một tập tài liệu trước mặt hắn.

– Mấy kế hoạch gần đây phải thực hiện, có rất nhiều phương án, chúng tôi trước đó có chọn ra cái này.

Bạch Hiền vươn tay lấy riêng môt tập hồ sơ để riêng ra.

– Cái này chính là khoản thu chi cho việc mở rộng khu thương mại ở Gangnam. Tôi cảm thấy rất hợp lý không có gì đáng nói.

Càng lúc tâm trạng càng khó điều chỉnh, Phác Xán Liệt hai bên não bộ giống như đang đánh nhau. Biện Bạch Hiền trước mặt hắn đang tự tỏ ra tài giỏi sao? Hay là Biện Bạch Hiền lâu nay rất cố gắng?

Hắn tức giận đập mạnh tay xuống bàn.

– Tôi sẽ tự nghiên cứu.

– Không nói anh sẽ không biết.

Bạch HIền đứng thẳng người cứng cỏi nhìn về phía hắn. Phác Xán Liệt đột nhiên muốn làm càn, hắn đứng dậy, cũng nhìn thẳng cậu. Bạch Hiền sau một lúc cũng tự rút lui, cậu rũ mắt xuống, tay vơ mấy cái không cần thiết trên bàn muốn trở về phòng làm việc. Phác Xán Liệt không muốn từ bỏ, hắn vươn tay kéo cậu ấn chặt hai vai Bạch HIền vào tường, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Cậu ban đầu có chút run, sau đó bình ổn lại, giương mắt tiếp tục nhìn hắn. Thái độ như vậy cũng không phải lần đầu tiên.

– Đừng làm trò nữa.

– Tôi không chịu thua cậu đâu.

– Lại là mấy câu kỳ quái, gần đây anh có bị trúng tà không?

Nhìn người kia phun ra từ miệng mấy lời xúc phạm mình, hắn không sao hạ hoả được. Cảm giác tự mình trước đó hạ thấp bản thân, bây giờ không thể cam lòng. Phác Xán Liệt đưa một tay bóp chặt chiếc cổ mảnh nhỏ của cậu.

– Khụ.

Bạch Hiền sau mấy phút quật cường, mặt đỏ lên, khó thở, cậu dùng hai tay giữ chặt lấy bàn tay hắn, nhưng không tài nào tách ra được.

– Anh không thể dùng cách nào khác bạo lực sao?

Càng lúc càng không thể thở, Biện Bạch Hiền cũng không thể chết, cậu nắm chặt cổ tay Phác Xán Liệt, sắc mặt càng lúc càng tái xanh. Cuối cùng vô lực không sao phản kháng nổi. Cậu im lặng mím chặt môi, không thở thì không thở. Hắn muốn như vậy, cậu sẽ cho hắn toại nguyện.

Phác xán Liệt kinh ngạc nhìn xuống tay mình, lại nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Biện Bạch Hiền, vội vàng buông lỏng tay khuỵu xuống bám bờ vai cậu nói lo lắng:

– Bạch Hiền, không sao chứ?

Biện Bạch Hiền suy sụp ngồi xuống sàn, ôm chiếc cổ đã đỏ ửng của mình ho sặc sụa. Cậu mặc hắn hỏi, chỉ chống tay đứng lên, bám vào vách tường rời khỏi.

Vừa khó khăn bước ra cửa đã gặp người cậu không muốn thấy, Kim Chung Nhân gần đây bị Kim Chu cấm không cho đến công ty bây giờ lai xuất hiện. Biện Bạch Hiền tránh xa hắn một chút lại bị hắn kéo tay lại.

– Hắn muốn em chết.

– Không can hệ tôi.

Bạch Hiền còn ôm cổ nói.

– Em rất đáng ghét. Sao không làm theo ý hắn nữa đi

– Về đi, đừng để ba anh nhìn thấy.

Cậu thực sự không muốn gặp Kim Chung Nhân nữa, hôm đó hắn lại có gan nói chuyện tình cảm của bản thân với Phác Hiểu Hoa nghĩa là hắn có gan làm những chuyện khác. Tình cảm cũng không phải trêu đùa, việc này càng làm Biện Bạch Hiền một phen hoảng sợ. Không muốn cùng mấy vị này chơi trò chơi tình ái, Cậu cũng không muốn rước rắc rối nữa.

– Biện Bạch HIền.

Hắn kéo tay cậu liền bị cậu cự tuyệt.

– Anh thấy đấy, tôi vì Phác Xán Liệt mệt mỏi lắm rồi, anh còn muốn biến tôi thành bộ dạng gì nữa.

– Đúng, tôi muốn em mệt mỏi vì tôi, tại sao vì Phác Xán Liệt mệt mỏi còn tôi thì không được. Cái gì em cũng cho hắn, một chút cảm xúc cũng không tỏ ra với tôi.

– Kim Chung Nhân.

Hắn ngang bướng bước đến gần Biện Bạch Hiền. Bạch Hiền lại lui đi, muốn tránh xa, sau đó chỉ tay nói.

– Cậu đừng theo tôi.

Giống như nhìn thấy ác quỷ, Bạch Hiền vội vàng chạy đi. Kim Chung Nhân không chịu nổi được, đấm mạnh tay vào tường, gằn lên ba chữ:

– Biện. Bạch. Hiền

– Thấy không, cho dù tôi làm gì, Bạch HIền cũng như vậy, còn cậu... căn bản không thể.

Phía sau giọng điệu cao ngạo vang đến, Kim Chung Nhân hầm hừ quay sang. Hai kẻ đối mặt với nhau, ánh mắt giống như hai con dã thú muốn tranh giành lãnh thổ.

– Phác Xán Liệt, anh nghĩ cậu ta mấy năm nay ngoan ngoãn làm vợ anh sao.

.... 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #reupbyvei