Chương 4
Cậu tỉnh lại giữa một mảng bóng đêm khiến người ta hít thở không thông, cả người quỳ rạp trên mặt đất.
Giữa mùa hè, sàn nhà ẩm ướt càng thêm lạnh lẽo âm trầm.
Khít lạnh dọa người như rắn độc bốt đầu mặt cậu, trườn lên xương sống, lạnh đến mức toàn thân đều run lên.
Cậu vừa thử cử động phát hiện không thể động, chỉ miệng là có thể khép mở một chút, lại nói không ra lời, ngã trên mặt đất tựa một khối thịt chết.
Tâm lý sợ hãi càng khiến thân thể tăng thêm cảm giác âm hàn, ý thức cuối cùng là cậu đang theo Tống Tiêu tìm Lý Thời Trữ.
Nhưng đến một góc lại bịt miệng mang đi.
Cậu hoảng sợ mở lớn hai mắt, thấy Tống Tiêu nhả nhọt phía trước, muốn kêu mà không thành tiếng, chỉ có thể vỗ lực khép mắt, xiên quét trong tay rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang nhỏ vụn không đáng kể.
Cậu có thể cảm giác được người kia sờ sờ di chuyển của mình, đến cùng là vì cái gì? Tiền sao?
Toàn thân đều mở miệng đòi nghỉ ngơi, cậu ngược lại, dù thế nào cũng không thể để chính mình ngủ, dùng hết toàn lực trườn trên sàn, lúc vật chạm, tiếng gầm lớn tựa như vang vọng đầy trong đầu, trong nháy mắt, đau đớn khiến cậu tỉnh táo lại.
Miệng vết thương trên trán khiến cậu thành tỉnh, cũng khiến cậu khổ sở, nhịn không được hít khít một tiếng.
Cậu đột nhiên bịt người ta xách lên, một bàn tay lớn luồng dưới hai cánh tay, quắp quặt ngược cậu, người nọ kề sát sau lưng cậu, vây cả người cậu vào trong ngực.
Khít tức đến từ gã đàn ông xát lại thật khiến cậu hít thở không thông.
Gã ngậm lấy tai trái của cậu, đầu lưỡi linh hoạt kích thích vành tai cậu, mút ra tiếng, cảm giác ẩm ướt bên tai lẫn thành âm cắn mút quan trọng khiến cậu sợ đến hai khớp hàm đều run rẩy.
Cậu muốn giãy dụa, lại không có sức thoát khỏi, chỉ có thể mặc người ta làm gì tùy ý.
Bàn tay to rộng của người nọ vuốt vết miệng vết thương trên trán cậu, cảm giác mềm mại lại dịu dàng truyền đến từ vùng da quanh vết thương, "Em vừa mới làm gì?"
Giọng đàn ông trầm thấp lãn ngạn còn xát lại truyền đến bên tai, vị thuốc lát nồng đậm như nổ tung bên chóp mũi cậu.
Đầu lưỡi người nọ liếm một đường dọc theo mặt cậu, ngang ngược để lại trên da cậu một đám nước bọt.
Cậu cảm giác người nọ đang liếm trán mình, khẽ liếm quanh vết thương.
Đầu lưỡi đột nhiên nghẹn miệng vết thương, bật lút thốt ra nhanh chóng qua đất thịt non mịn.
Người nọ gắt gao ôm lấy đầu cậu, môi ngậm lấy miệng vết thương, bắt đầu nếm máu của cậu.
Cảm giác đau đớn bên trong nhọt lại không chỗ trốn khiến cậu như rơi xuống vực sâu, thân thể mềm mại khiến cậu không còn sức nhúc nhích, khuôn mặt trắng bệch, nước nở đứt quãng.
Giữa đau đớn sợ hãi, nước mắt nóng bỏng đọng thành một giọt lớn rơi xuống, thấm ướt vải đen che mắt cậu.
Cậu đến lúc này mới phát hiện, lúc này chính mình vừa làm một mớt hành vi, gã đàn ông xát lại vẫn đứng một bên, tựa như một con rắn độc rình trộm con mồi của nó, ẩn náu trong không gian tĩnh lặng không một tiếng động đáng giá cậu, nhìn cậu giãy dụa một cách buồn cười rồi bất lực buông tay.
Cái loại khủng bố này tựa như thủy triều thoát quét cậu, khiến cậu khóc đến phát run, cảm giác muốn sống mạnh liệt buộc cậu mở miệng, "Buông, thả tôi, van cầu!"
Cậu thậm chí chưa nói xong, đã bịt người kia bóp chặt má, đầu lưỡi còn vết máu chui vào miệng cậu.
Cậu sắp chết, Tống Tuần nghĩ như vậy.
Hai phiến môi trên lẫn dưới đều bịt người luôn phiến ngậm vào trong miệng dần sưng đỏ đau đớn, lưỡi bịt mút đến run lên, nước bọt không ngừng chảy từ khóe môi xuống, mỗi lần như vậy đều lập tức bịt liếm đi.
Từ trong miệng người kia, cậu nếm được mùi máu tươi trên trán mình, mặn mặn, có chút tanh, giống như sắt ướt rỉ sét.
Đầu lưỡi bịt mút vào miệng gã, dẫy dụa lắc như vậy khiến cậu buồn nôn, còn bị gã ôm lấy, hôn một hơi trong vô lực.
Tựa như một con búp bê vải đã hỏng, mặt gã sắp xếp.
Rốt cuộc đợi khi cảm giác mệt mỏi tràn ngập, Tống Tuần đau đớn khóc thành tiếng.
Mảnh vải đen quấn chặt trên mắt chết chặt thịt giác của cậu, càng khiến cảm giác đạm chất lỏng trên da cậu rõ ràng thêm.
Nhiệt lượng khủng bốt kia nóng đến muốn bỏng cậu, cậu vẫn vẹo muốn đứng lên, càng bịt thấm ướt nhiều hơn.
Có lẽ chết còn tốt hơn phải trả lại tất cả những chuyện này, Tống Tuần nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top