CHƯƠNG 75: GIÚP TÔI

Truyện được reup và beta tại wattpad của KhuynhHyy09


Thẩm Xuân Hinh vốn dĩ chỉ để những bộ quần áo thường mặc ở trong tủ, thế nhưng không biết từ khi nào mà Phó Thắng Nam đã dọn hết đống quần áo khác đến. Mà thôi, cứ như vậy thì sẽ cãi nhau mất, cả hai cũng chẳng cảm thấy vui vẻ là bao. Sau khi lau khô tóc xong xuôi, cô chậm rãi leo lên giường của mình.

Lúc này, Phó Thắng Nam cũng bước ra từ phòng tắm với một cơ thể lạnh như băng, anh vội vàng dùng khăn lau khô người rồi xốc chăn lên chui vào bên trong. Thẩm Xuân Hinh không thích cái cảm giác ẩm ướt này, vì vậy mới xê dịch sang bên cạnh, nhưng mà Phó Thắng Nam lại ôm cả người cô lẫn chăn kéo về phía anh

"Đừng mãi trốn tránh tôi! Cuộc đời còn dài lắm, cô nhất định phải để chúng ta đối xử với nhau lạnh nhạt như vậy sao?" giọng nói của Phó Thắng Nam bớt lạnh lùng hơn xưa, trông cứ như vừa miễn cưỡng vừa bất lực vậy.

"Em không có trốn tránh anh, là do thân thể của anh ướt đẫm!" Thẩm Xuân Hinh trả lời, bây giờ cô cảm thấy hơi buồn ngủ rồi.

"Cô giúp tôi lau khô tóc đi" Phó Thắng Nam buông cô ra, sau đó anh đưa khăn tắm cho Thẩm Xuân Hinh rồi nói

"Đồ điên!" 

Thẩm Xuân Hinh xoay người trùm chăn chuẩn bị đi ngủ, thế nhưng Phó Thắng Nam lại nằm xuống rồi ôm eo cô

"Từ nay về sau, cô sẽ giúp tôi lau khô tóc!"

Thẩm Xuân Hinh chỉ im lặng mà không nói gì, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu

"Phó Thắng Nam, anh cảm thấy có lỗi với tôi đúng không?.....vì cảm thấy áy náy nên mới muốn tiếp xúc với tôi muốn bồi thường cho tôi!"

Bầu không đột nhiên trở nên yên tĩnh, Thẩm Xuân Hinh từ từ nhắm mắt lại, trong lòng vẫn khó chịu như cũ. Con người chỉ có thể dựa vào sự áy náy mà đối xử tốt với nhau sao?

"Về sau sẽ không như vậy nữa!" bên tai cô vang lên một giọng nói trầm thấp, Phó Thắng Nam hôn nhẹ vai cô

"Tôi sẽ làm được!"

Thẩm Xuân Hinh chỉ im lặng mà không biết nói gì. Thời gian cứ như vậy trôi qua, thế nhưng cô vẫn không thể ngủ được khi bị Phó Thắng Nam ôm như vậy. Tiếng hít thở đều đặn của anh vang lên bên tai, cô biết là anh đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Lát sau, Thẩm Xuân Hinh xoay người gỡ bàn tay của Phó Thắng Nam đang đặt trên bụng dưới của mình ra, không ngờ anh lại ôm chặt lấy khiến cô nhíu mày

"Phó Thắng Nam, em không thể ngủ được nếu anh cứ làm như vậy"

"Hừ!"

Cô...

Thẩm Xuân Hinh bị ôm chặt đến nỗi không nhịn được mà mở to mắt nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh, sau đó nhỏ giọng nói lại lần nữa 

"Phó Thắng Nam, anh cứ làm vậy thì em không thể ngủ được."

"Quen rồi thì sẽ ngủ được thôi" Phó Thắng Nam chậm rãi mở to đôi mắt đen láy của mình, trông anh có vẻ mệt mỏi

"Ngoan, lát nữa sẽ ngủđược thôi."

'Có quỷ mới biết chuyện này khiến cô khổ sở đến mức nào!'

Thẩm Xuân Hinh đành phải nhắm mắt lại, không biết qua bao lâu thì cô cũng chìm sâu vào giấc ngủ, trằn trọc cả đêm thì mới ngủ được, thế mà mới sáng sớm đã bị Phó Thắng Nam đánh thức, khi còn đang kinh ngạc mở mắt ra thì thấy anh đang thở "phì phò". Sau đó, Thẩm Xuân Hinh bỗng nhiên nhận ra rằng Phó Thắng Nam đang cầm tay cô mà làm chuyện đó...cô hoảng hốt đến tỉnh cả người

"Phó Thắng Nam, anh..."

Qua một lúc lâu, Phó Thắng Nam bế Thẩm Xuân Hinh đi vào phòng tắm rồi đặt trước bồn rửa mặt, sau đó ôm cô từ phía sau, vừa giúp rửa tay vừa nhẹ giọng nói

"Lát nữa ngủ tiếp."

Thẩm Xuân Hinh gật đầu, bây giờ mới sáu giờ sáng, bình thường thì cô sẽ không thức dậy vào giờ này đâu, cho nên sau khi tắm rửa thì Phó Thắng Nam bế cô trở lại giường

"Ngủ tiếp đi!" 

Phó Thắng Nam đặt lên trán Thẩm Xuân Hinh một nụ hôn. Nói xong anh thay quần áo rồi rời khỏi phòng. Không lâu sau, dưới lầu truyền đến tiếng xe khởi động.

Bởi vì Thẩm Xuân Hinh bị thiếu ngủ trầm trọng, cho nên Phó Thắng Nam rời đi không được bao lâu thì cô lại chìm vào giấc ngủ. Tỉnh lại lần nữa thì đã chín giờ, vừa mở mắt ra, Phó Thắng Nam đã gọi tới, cô vừa nằm vừa trả lời điện thoại

"Alo!"

"Dậy rồi à?" tâm trạng của  người đàn ông ở đầu dây bên kia có vẻ thoải mái.

"Ừm!"

"Dậy ăn sáng đi, tôi ở công ty chờ cô."

"Tôi ăn sáng ở nhà cũng được" Thẩm Xuân Hinh sửng sốt trả lời theo phản xạ

"Trần Văn Nghĩa đang ở dưới nhà đợi cô." Phó Thắng Nam nói, sau đó đầu dây bên kia truyền đến tiếng gõ cửa, chắc là anh có việc bận nên chỉ vội nhắn lại một câu

"Tôi sẽ đợi cô!" rồi cúp máy.

Thẩm Xuân Hinh lăn qua lăn lại một lúc rồi mới chịu đi làm vệ sinh cá nhân và thay đồ, qua một lát thì đi xuống lâu. Lúc này, dì Triệu đang ở trong phòng khách pha trà, Trần Văn Nghĩa mặc một bộ âu phục ngồi kế bên, trông anh ta vẫn luôn lạnh lùng như vậy. Nhìn thấy cô, dì Triệu cười

"Cô, cậu Phó để cho trợ lý Trần đón cô đi ăn sáng."

Tôi nhìn thoáng qua thì phát hiện dì Triệu cũng không chuẩn bị đồ ăn sáng, xem ra Phó Thắng Nam đã dặn dò dì trước đó rồi. Tôi gật đầu rồi rời khỏi biệt thự.

Đi đến công ty, Trần Văn Nghĩa trực tiếp đưa Thẩm Xuân Hinh đến văn phòng của Phó Thắng Nam, sau đó lại rót cho cô một ly nước mới chịu rời đi. Lúc này, Phó Thắng Nam vẫn đang họp trực tiếp, anh thấy cô đi vào thì đứng lên lấy ra một đĩa trái cây chua đặt lên bàn, sau đó hôn lên trán cô một cái rồi tiếp tục cuộc họp.

Thẩm Xuân Hinh mới ngủ dậy nên không cảm thấy thèm món gì cả, vì vậy cô chỉ ngồi trên ghế sô pha nghịch điện thoại di động, một lúc sau thì Phó Thắng Nam đi tới cầm tay cô, khóe miệng hôn lên một cái rồi nói

"Tay cô còn mỏi không"

Thẩm Xuân Hinh bỗng dưng cảm thấy khó hiểu, một lát sau biết được ẩn ý trong lời nói đó thì đỏ mặt hết cả lên, vội vàng rụt tay lại rồi hỏi

"Ehèm hôm nay ăn cái gì?"

"Lát nữa cô sẽ biết!" Phó Thắng Nam duỗi tay ôm Thẩm Xuân Hinh vào lòng, đầu cô áp vào ngực của anh

Điện thoại của Phó Thắng Nam đột nhiên vang lên, Thẩm Xuân Hinh biết anh đang bận nên lén nhìn xem anh mua cho cô món gì, hóa ra là cháo và mấy đồ ăn sáng khác, chắc là muốn đưa đến cho Phó Thắng Nam.

Đợi đồ ăn đến hơi lâu nên Thẩm Xuân Hinh chán, định về văn phòng của mình làm chút việc rồi ăn sau, vừa ngước lên đã thấy Lâm Hạnh Nguyên đứng đợi ở cửa văn phòng của Phó Thắng Nam rồi. Thấy cô đi ra từ văn phòng thì cô ta duỗi ra chặn đường của cô lại

"Sao cô lại ở đây"

"Tôi ở cùng với chồng tôi cũng cần lý do sao, cô Mộ?!"

"Cô biết điều một chút đi, tôi hơn cô rất nhiều! Chỉ có tôi mới xứng với anh Thắng Nam" Lâm Hạnh Nguyên trừng mắt nhìn cô nói

Thẩm Xuân Hinh không có tâm trạng tranh cãi với Lâm Hạnh Nguyên nên chỉ nhẹ giọng nói

"Ừm, hai người rất xứng đôi!"

Nói xong, Thẩm Xuân Hinh bước ngang qua người Lâm Hạnh Nguyên để chuẩn bị về phòng mình. Quên mất đôi cao gót dưới chân, vì bước quá vội nên không kịp giữ thăng bằng mà ngã sấp về phía trước, theo bản năng cô với tay vịn vào người cô ta để giữ thăng bằng, nhưng có lẽ vì bất ngờ nên Lâm Hạnh Nguyên cũng không thể đứng vững.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top