Chương 44 (tiếp)

Kael Everhart vẫn đến biệt thự Lancaster mỗi sáng. Anh ngồi trong các buổi họp, ghi chú, phân tích, thậm chí còn giúp Vivian xử lý một vụ tranh chấp đất đai giữa hai nhánh phụ của gia tộc.

Anh làm việc không chê vào đâu được.

Nhưng... anh vẫn dỗi.

Vivian nhận ra điều đó khi cô đưa cho anh một ly trà thảo mộc – đúng vị anh thích – và anh chỉ gật đầu, không cười.

Khi cô hỏi: "Anh có mệt không?", anh đáp: "Không mệt. Chỉ hơi... không được ưu tiên."

Vivian thở dài. "Anh vẫn chưa hết dỗi à?"

Kael đặt ly trà xuống. "Anh không giận. Chỉ là... anh từng nghĩ mình sẽ là người em chọn đầu tiên. Nhưng hóa ra, em chọn gia tộc."

Vivian ngồi xuống cạnh anh. "Em không chọn gia tộc thay anh. Em chọn gia tộc vì không ai khác có thể gánh vác. Còn anh... em biết anh sẽ không rời đi."

Kael nhìn cô. "Và em nghĩ như thế là đủ để anh không thấy bị bỏ lại?"

Vivian im lặng. Rồi nói:

"Em không giỏi dỗ người dỗi. Nhưng nếu anh cần em nói rõ... thì em sẽ nói."

Kael khoanh tay. "Nói đi."

Vivian hít một hơi. "Em vẫn muốn cưới anh. Em vẫn yêu anh. Em chỉ chưa biết cách để làm cả hai việc cùng lúc mà không làm ai tổn thương."

Kael không nói gì. Nhưng ánh mắt anh dịu lại.

Tối hôm đó, Vivian đặt một tờ giấy lên bàn làm việc của Kael. Trên đó là lịch làm việc của cô – với một dòng được khoanh đỏ:

"Thứ Sáu – 15:00 – Hẹn hò với Kael. Không hoãn. Không hủy."

Kael nhìn thấy, không nói gì. Nhưng sáng hôm sau, anh mang theo một bó hoa nhỏ – không phải để tặng, mà để đặt lên bàn cô.

Vivian cười. "Anh hết dỗi rồi à?"

Kael đáp: "Chưa hết hẳn. Nhưng đang giảm dần."

Tôi là Vivian Lancaster. Tôi không phải nữ chính. Tôi không phải phản diện. Tôi là người đang học cách trở thành người thừa kế – và học cách để không làm người mình yêu cảm thấy bị bỏ lại.

Tôi là Kael Everhart. Tôi không phải hoàng tử trong truyện cổ tích. Tôi là người đang học cách hỗ trợ... và học cách tha thứ cho một người chưa biết cách yêu trọn vẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #skibidi