Chương 4: Ba Người, Một Cuộc Đối Đầu Không Lời
Học viện Hoàng Gia Aetheria bước vào tuần lễ kiểm tra giữa kỳ – thời điểm mà mọi học sinh đều căng thẳng, kể cả những kẻ vốn chỉ quen sống trong ánh hào quang của gia tộc.
Tôi – Vivian Lancaster phiên bản mới – không căng thẳng. Tôi đã chuẩn bị từ trước. Mỗi buổi sáng luyện kiếm, mỗi buổi chiều đọc sách, mỗi đêm phân tích chiến lược – tất cả đều là nền tảng cho tuần này.
Tôi không quan tâm đến điểm số để khoe khoang. Tôi học vì tôi muốn hiểu. Tôi rèn luyện vì tôi muốn mạnh. Tôi sống vì tôi muốn tự viết lại cuộc đời mình.
Nhưng có vẻ... không phải ai cũng thích điều đó.
Elena Moore – nữ chính của truyện gốc – bắt đầu có những biểu hiện kỳ lạ hơn. Không chỉ va vào tôi một cách "tình cờ" như trước, mà còn cố gắng xuất hiện ở mọi nơi tôi có mặt. Cô ta ngồi cạnh tôi trong lớp học, đi phía sau tôi trong hành lang, và thậm chí... chọn cùng nhóm với tôi trong buổi kiểm tra thực hành chiến lược.
Tôi không phản ứng. Tôi không có lý do để gây sự. Nhưng tôi bắt đầu thấy phiền.
Buổi kiểm tra hôm đó là một trận mô phỏng chiến thuật – mỗi nhóm phải xây dựng kế hoạch phòng thủ cho một thành trì giả định, dựa trên bản đồ và tài nguyên được cung cấp. Tôi được phân vào nhóm ba người: tôi, Elena... và Kael Everhart.
Tôi nhìn danh sách, nhíu mày. Một sự sắp xếp ngẫu nhiên? Hay có ai đó đứng sau?
Kael bước đến, ánh mắt như thường lệ – lạnh lùng, phân tích, và... dường như có chút thích thú.
"Elena, Vivian," anh ta gật đầu, rồi ngồi xuống bàn.
Elena đỏ mặt. "Thật vinh hạnh khi được làm việc cùng hoàng thái tử," cô ta nói, giọng ngọt như mật.
Kael không trả lời. Anh ta mở bản đồ, bắt đầu phân tích địa hình.
Tôi ngồi xuống, lặng lẽ quan sát. Bản đồ là một vùng đồi núi, có sông chảy qua, và một thành trì nằm giữa thung lũng. Tài nguyên gồm 200 binh lính, 50 cung thủ, và 10 pháp sư.
"Chúng ta nên chia quân thành ba đội," tôi nói, chỉ vào các điểm trọng yếu. "Một đội phòng thủ cổng chính, một đội mai phục ở rừng phía tây, và đội còn lại bảo vệ pháp sư ở trung tâm."
Kael gật đầu. "Hợp lý. Nhưng cần thêm bẫy ở lối mòn phía nam."
Tôi gật đầu. "Tôi sẽ thiết kế sơ đồ bẫy."
Elena ngồi im, mắt nhìn tôi rồi nhìn Kael. "Tôi... tôi nghĩ chúng ta nên tập trung vào cổng chính. Đó là nơi dễ bị tấn công nhất."
Kael liếc nhìn cô ta. "Nếu địch biết đó là điểm yếu, họ sẽ tránh nó."
Elena cứng họng. Tôi không nói gì, chỉ tiếp tục vẽ sơ đồ.
Trong suốt buổi làm việc, Elena cố gắng chen vào, nhưng mỗi lần đều bị Kael hoặc tôi phản biện bằng lý luận rõ ràng. Cô ta bắt đầu mất kiên nhẫn, thở dài, và cuối cùng... đổ nước lên bản đồ.
"Ôi! Tôi xin lỗi! Tay tôi trượt..."
Tôi nhìn cô ta, ánh mắt không giận dữ, chỉ... lạnh.
"Elena," tôi nói, giọng bình thản. "Nếu cô không thể đóng góp, ít nhất đừng phá hoại."
Kael không nói gì, nhưng ánh mắt anh ta chuyển sang sắc lạnh. Anh ta lấy bản đồ mới, bắt đầu vẽ lại từ đầu, lần này chỉ có tôi hỗ trợ.
Elena ngồi im, mặt đỏ bừng, không nói thêm gì.
Khi buổi kiểm tra kết thúc, giáo sư bước đến, xem xét bản đồ và kế hoạch của từng nhóm. Nhóm tôi được đánh giá cao nhất – chiến lược rõ ràng, phân phối hợp lý, và có yếu tố bất ngờ.
"Vivian Lancaster," giáo sư nói, "cô đã thay đổi. Tôi rất ấn tượng."
Tôi gật đầu. "Cảm ơn giáo sư."
Kael đứng cạnh tôi, ánh mắt không rời. "Cô không cần ai nâng đỡ," anh ta nói nhỏ. "Cô tự đứng vững."
Tôi quay sang anh ta. "Tôi không cần ai cả."
Anh ta nhếch môi – không phải cười, mà là một biểu cảm... hài lòng.
Elena đứng phía sau, mắt nhìn tôi đầy khó hiểu. Có lẽ cô ta đang tự hỏi: tại sao Vivian không còn là kẻ phản diện nữa? Tại sao Kael – người vốn lạnh lùng – lại quan tâm đến cô ta? Tại sao mọi thứ không đi theo kịch bản?
Tôi không biết Elena sẽ làm gì tiếp theo. Nhưng tôi biết một điều: tôi không phải nhân vật phụ trong câu chuyện của cô ta.
Tôi là Vivian Lancaster – người viết lại toàn bộ kịch bản.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top