53. Lời tiên tri bị thay đổi
Người phụ nữ này trông nhỏ nhắn nhưng khá đẹp với mái tóc màu nâu nhạt và đôi mắt xanh lơ. Alessa giơ tay hỏi:
- Thưa giáo sư! Giáo sư Draco bận chuyện gì thế ạ?
Tôi tin là Alessa đang cố gắng đọc suy nghĩ của giáo sư Asteria. Có thể câu hỏi này sẽ khiến giáo sư Asteria bực bội. Nhưng cô ấy mỉm cười:
- À....dạo này anh ấy không được khỏe....
Tôi thấy ngạc nhiên khi một người phụ nữ dịu dàng như giáo sư Asteria lại có thể là vợ của ông Draco. Cô ấy không thiên vị Nhà Slytherin như ông Draco và rất hào phóng khi thưởng điểm, kể cả đó là Nhà Griffindor đi nữa.
Khi tan giờ học, Alessa bảo:
- Cô ấy đã luyện Bế Quan Bí Thuật!
Tôi hỏi lại:
- Sao cơ?
- Mình không đọc được suy nghĩ của cô ấy!
- Thật ra cũng đâu có gì lạ đúng không? Bạn vẫn luôn bảo giáo sư Draco biết Bế Quan Bí Thuật mà! Có thể ông ấy đã dạy cho cô ấy.
Nhưng có thật là ông Draco bị bệnh không? Hay là ông ta đang làm việc bí mật gì đó. Tôi hy vọng ông ấy không phải là gián điệp của phe Hắc Ám.
*
* *
Tối hôm đó, giấc mơ hồi xưa lại trở về. Cái giấc mơ nhiều năm về sau ấy. Lúc ấy bọn tôi khoảng hai mươi mấy tuổi. Một nhóm người đang tụ tập gần một đống đổ nát mà không thể nhầm được là tàn tích của trường Hogwart thân yêu. Là nơi mà tôi coi như ngôi nhà thứ hai của mình.
Bỗng nhiên một lũ yêu quái từ xung quanh lao tới tấn công họ. Đó là những tên yêu quái có thân hình to lớn màu nâu, có đôi cánh dơi và cầm kiếm. Những người đó xông ra tấn công bọn yêu quái. Tôi nhận ra ngay chính mình đang dần đầu nhóm người ấy. Bên cạnh tôi là Bella. Và tôi không hề nhầm lẫn khi không thấy ông Hagrid trong nhóm này. Ông ấy đâu rồi? Tôi bỗng nhận ra ông Hagrid ở hiện tại đã chết. Vậy điều đó đã ảnh hưởng tới tương lai? Điều đó đã làm thay đổi tương lai?
*
* *
Sáng hôm sau, Nirvanan hỏi tôi:
- Cậu đang suy nghĩ gì thế, Albus?
Tôi hỏi lại:
- Này Nirvana....theo cậu thì tương lai có thể bị thay đổi không?
Nirvana cau mày lại:
- Hả? Ý cậu hỏi là sao cơ?
- Ý mình là...nếu tương lai đã được định sẵn thì....sau này nó có thể bị thay đổi không?
- À...cái này thì mình không dám khẳng định....nhưng hình như cậu quên những gì giáo sư Stacy nói lần trước ở Hội rồi thì phải?
- Nói gì cơ? Chắc lúc đó mình không tập trung lắm!
- Cô ấy nói rằng Tương Lai Hoàn Toàn Có Thể Thay Đổi Được. Cho nên cho dù Chúa của bọn chúng có tiên tri rằng Thế Giới này sẽ bị tận diệt thì điều đó vẫn có thể thay đổi được!
- Ôi...sao chi tiết quan trọng thế mà mình lại không nhớ nhỉ.....
Và sau đó tôi lại thấy lo lắng hơn. Vậy là tôi đã đoán đúng. Ông Hagrid ở hiện tại đã chết. Cho nên ở tương lai ông ấy không hề tồn tại. Nhưng....không thể thế được chứ? Ở tương lai tôi không hề thấy những người như Alessa, giáo sư Stacy, Yfu, Francoise, anh Banka, Lily và cha mẹ tôi nữa .v.v.
Không lẽ tất cả họ đều sẽ chết? Không lẽ đó là lý do họ không xuất hiện ở tương lai? Không thể nào! Tôi muốn thay đổi cái tương lai này! Tôi không muốn điều đó xảy ra! Nhưng.....tôi phải làm sao bây giờ? Nghĩ đến cái giấc mơ tôi lại thấy đau lòng biết bao......
Lucy hỏi tôi:
- Này! Trông cậu có vẻ không được khỏe?
- À.....tôi không sao....tôi chỉ hơi lo lắng thôi.....
Tôi không muốn kể cho ai về giấc mơ tối qua. Vì tôi vẫn hy vọng rằng giấc mơ đó không phải là sự thật.....
*
* *
Hôm nay, sau giờ học Biến Hình. Cô hiệu trưởng gọi tôi lên văn phòng của cô. Cô Mc Gonagall nói:
- Ta có một vật muốn trao cho em!
Tôi ngơ ngác hỏi:
- Cái gì ạ?
Cô ấy đi ra lấy một cái thanh gươm treo ở trên tường. Tôi nhận ra ngay đó là thanh gươm Gordic Griffindor. Không lẽ.....
Cô hiệu trưởng đưa cho tôi và nói:
- Ta sẽ trao cho em di vật của ông Gordic Griffindor – một trong Bốn Nhà Sáng Lập Vĩ Đại.
Tôi ngạc nhiên đến nỗi thốt lên:
- Tại...tại sao ạ?
- Ông Gordic đã dùng thanh gươm này tiêu diệt rất nhiều yêu quái. Ta tin nó sẽ giúp ích cho trò!
- Nhưng....tại sao....lại là em?
- Bởi vì em đang mang trong mình một sứ mệnh lớn! Ta và các vị hiệu trưởng tiền nhiệm đã bàn bạc kỹ lượng. Trao cho em sử dụng là tốt nhất!
- Nhưng......
- Không nhưng gì cả! Đừng coi thường nó!
- Không! Em không có ý coi thường! Chỉ là em bất ngờ quá.....
- Cha em và giáo sư Neville đã từng sử dụng thanh gươm này. Và nó đã đem lại hiệu quả tốt. Hãy giữ gìn nó cẩn thận nhé!
- Vâng! Cám ơn cô!
Một giọng nói hiền từ vang lên:
- Cháu rất xứng đáng được nhận nó! Hãy cẩn thận cho cuộc chiến sắp tới nhé, Albus!
Tôi nhận ra tiếng nói phát ra từ bức chân dung của cụ Dumbledore. Cha tôi đã lấy tên của cụ ấy để đặt cho tôi. Và bên cạnh là bức chân dung của giáo sư Snape. Cha tôi cũng lấy tên ông ấy để đặt cho tôi. Nhưng ông Snape nhìn tôi một cách lạnh lùng khiến tôi cảm thấy hơi ngại. Bộ trông tôi đáng ghét lắm sao?
Khi tôi định quay ra cửa thì giáo sư Snape lên tiếng:
- Chúc may mắn, nhóc!
Sau đó ông ấy e hèm một cái rồi ngoảnh đi chỗ khác. Nhưng điều đó khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cha tôi luôn nói giáo sư Snape mặc dù lạnh lùng khó tính nhưng thật sự là một người vĩ đại. Ông ấy đôi khi còn thấy day dứt vì đã tỏ ra rất căm ghét ông Snape.
*
* *
Scorpius Malfoy đang chạy trong rừng. Lúc này trời đã tối mịt. Scorpius chạy như thể chưa bao giờ chạy trong đời.
Nhưng hy vọng đã tiêu tan. Lão Isaac xuất hiện ngay trước và nói:
- Đồ ngu! Mày tưởng chạy thoát khỏi đây là dễ hả?
Và ngay lập tức Scorpius bị lão Isaac lôi đi.
Cậu ta bị lôi đến một khu nhà bỏ hoang. Ở bên trong giống như một cái nhà tù vậy. Lão quẳng Scorpius không thương tiếc vào trong một nhà giam.
Mặc dù rất bực tức nhưng Scorpius vẫn nhận ra bên trong còn có một người nữa. Đó là Bean Thomas. Cậu ta buồn bã:
- Vậy là....cậu cũng không thoát nổi phải không?
Bean cúi mặt xuống chán nản:
- Ừ! Thật may là bọn chúng không giết chúng ta.....
Scorpius chau mày suy nghĩ:
- Phải có một cách gì đó chứ?
Bean thở dài:
- Vô ích thôi! Sẽ không ai đến cứu chúng ta đâu!
Nhưng Scorpius nở một nụ cười hiếm hoi:
- Cậu tin hay không thì tùy! Nhưng chúng ta vẫn còn một hy vọng!
Bean ngẩng đầu lên vẻ ngạc nhiên:
- Cậu nói nhảm gì thế? Hy vọng gì chứ? Cậu thấy rồi đấy! Thoát ra bằng cách nào cơ chứ?
Scorpius bực mình:
- Đừng có nói chuyện kiểu mất tinh thần như thế! Cậu muốn chết thì đó là việc của cậu! Nhưng tôi thì không!
Bean cúi mặt xuống không nói gì.
Bỗng nhiên bên ngoài nhà tù có tiếng la hét của ai đó. Và có ba người đàn ông đi vào. Đó là ông Draco Malfoy, Seamus Finnigan và Dean Thomas.
Lập tức cánh cửa nhà giam được phá ra. Scorpius và Bean đều mừng rỡ chạy ra ôm chầm lấy hai ông bố của mình. Ông Seamus thì buồn bã nói:
- Tất cả là tại tôi dạy con mình không tốt, cái thằng Aumus đấy......
Ông Dean nói:
- Thôi đừng nghĩ tới chuyện đó nữa! Quan trọng là phải ra khỏi đây đã!
Thế là tất cả chạy ra ngoài. Vừa chạy vừa ngó dáo dác xung quanh. Bên ngoài có mấy tên áo đen đang nằm bất tỉnh.
Nhưng không hiểu từ đâu ra, lão Issac xuất hiện cùng một vài tên áo đen nữa. Lão gầm gừ:
- Tất cả bọn mày sẽ chết hết!
Hàng loạt các tia sáng bay loạn xạ ra từ các đầu đũa phép. Ông Draco điều khiến một cái cánh cửa nhà giam bị ông phá lúc trước tông thẳng vào bọn áo đen khiến chúng phải tản ra để tránh. Nhưng có một tên trong bọn chúng không tránh kịp nên bị đánh ngã.
Nhân lúc bọn chúng bị bất ngờ, ông Seamus đánh gục thêm một tên áo đen nữa bằng Bùa Choáng. Ông Dean cũng đánh một tên nữa khiến hắn bay lên trời rồi rơi xuống đất. Nhưng lão Isaac chĩa đũa phép vào ông Dean và hét to:
- AVADAR KEDARVA!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top