42. Alessa McCormack

Ở tổng hành dinh hôm nay chỉ có tôi, Bella, Nirvana, Rose, Lily, anh Banka, và chị Victoire.
Giáo sư Stacy đã đến. Cô ấy mỉm cười:
- Hình như vắng một vài người nhỉ? Có lẽ họ đang bận. Hôm nay tôi có hai thông báo muốn nói cho hai người biết!
Yfu hỏi:
- Thông báo gì vậy?
Stacy nói:
- Đầu tiên, Lulu Scamander và Anna Abbot đã đồng ý gia nhập với chúng ta!

Lulu và Anna đã cùng bọn tôi chiến đấu rất quyết liệt. Họ gia nhập thì cũng tốt thôi.

Giáo sư Stacy nói tiếp một cách dõng dạc:
- Thứ hai, hôm nay là sinh nhật của Yfu!
Theo phản xạ, tất cả chúng tôi đều quay ra nhìn Yfu. Cô ấy cũng có vẻ ngạc nhiên. Yfu ngơ ngác hỏi:
- Đây chính là lý do...giáo sư đã không nói với em trước?
- Đúng vậy! Tôi muốn cho bạn một bất ngờ! Hừm! Lâu lắm rồi bạn chưa có một sinh nhật cho mình đúng không? Nào Banka! Lấy bánh ra đây nào!

Anh Banka hóa phép ra một cái bánh gato sinh nhật rất bự. Trên chiếc bánh có mười sáu cây nến và dòng chữ được vẽ bằng kem "Chúc mừng sinh nhật Yfu". Tôi tin rằng anh Banka đã được giáo sư Stacy nói cho biết trước để chuẩn bị cái bánh này.

Yfu lúc này có vẻ xúc động không nói lên lời. Từ vẻ mặt lạnh lùng của cô ấy chuyển thành một nụ cười rạng rỡ.

Giáo sư Stacy vẫy đũa phép. Căn phòng sáng lên. Đây là lần đầu tôi nhìn rõ căn phòng của cô Stacy. Căn phòng lúc này được trang trí lộng lẫy hơn bao giờ hết. Rồi tất cả chúc tôi hát bài Chúc Mừng Sinh Nhật. Yfu nói bằng giọng run run vì xúc động:
- Cám ơn giáo sư Stacy.....cám ơn anh Banka...cám ơn tất cả....

Yfu đang cố kìm nước mắt nhưng có vẻ không thành công lắm. Nhưng tôi có thể thấy đây là những giọt nước mắt hạnh phúc. Yfu lúc nào cũng lạnh lùng bây giờ lại tỏ ra xúc động như thế là một cảnh tượng rất lạ mắt.

Tôi rất tò mò vì sao lâu rồi Yfu chưa tổ chức sinh nhật. Cho nên tranh thủ mọi người đang tán gẫu với nhau. Tôi đến chỗ giáo sư Stacy. Cô ấy đang ngồi trên ghế bành và ăn phần bánh kem được chia.

Stacy nói bằng giọng buồn buồn:
- Đó là một câu chuyện buồn....mấy năm trước cha mẹ của Yfu đã chết vào dịp sinh nhật của cô ấy. Có lẽ Yfu vẫn bị ám ảnh từ đó cho nên không bao giờ tự tổ chức cho mình một bữa sinh nhật.
- Tại sao họ chết?
- Bị một phù thủy hắc ám giết. Thật buồn! Họ chết khi đang trên đường mua quà cho con gái họ.....
- Kẻ đó là ai vậy?
- Không rõ nữa...Bộ Pháp Thuật không tìm ra được hắn. Tôi đang cố an ủi Yfu rằng có lẽ hắn chết mất xác ở đâu đó rồi. Ví dụ như bị Ma Sói ăn thịt trong lúc lẩn trốn chẳng hạn....
- Thế hiện giờ Yfu đang sống với ai?
- À...sau chuyện đó thì cô ấy ở với dì dượng nhưng bị họ ngược đãi. Bọn họ thật tồi tệ! Thế là Yfu quyết định đến ở với tôi.
- Giáo sư thật tốt!
- Ừ! Tôi cũng vui vì Yfu coi đây như nhà của mình vậy

Tôi không ngờ Yfu lại có một quá khứ đau buồn như vậy. Đó phải chăng là lý do Yfu luôn xa lánh mọi người? Tôi chợt nhớ ra cha tôi từng kể ông Sirius do chán ghét gia đình nên đã chuyển đến ở với ông nội tôi.

Tôi thấy cô Stacy bỏ kính ra để chùi nước mắt rồi nói tiếp:
- Lúc đầu tôi mới gặp cô bé này. Tôi đã hay trêu chọc cô bé ấy. Tôi thật đáng trách! Yfu thực ra chỉ tạo ra vẻ lạnh lùng để che giấu sự yếu đuối bên trong thôi. Nó là một đứa rất tình cảm đấy! Cho nên tôi nghĩ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho Yfu sẽ khiến tinh thần cô ấy tốt hơn.

Đúng lúc đó, tôi thấy anh Banka tặng cho Yfu một hộp quà. Bên trong là một con gấu bông màu nâu. Tôi không nghĩ là Yfu lại thích hợp món quà này. Nhưng tôi đã nhầm. Cô ấy còn rất thích nữa là đằng khác. Cứ như Yfu chưa bao giờ chơi gấu bông vậy. Và tôi cũng thấy lúc đó Yfu đỏ rần mặt lên. Anh Banka cũng vậy. Tôi cảm giác hình như họ có cảm tình với nhau.

Và khi giáo sư Stacy lên tiếng thì điều đó lại càng được khẳng định:
- Ôi! Banka và Yfu là một cặp đẹp đôi! Từ lúc trở về tới giờ, người nó nhớ nhất là Banka! Nhưng cậu biết đấy! Yfu không bao giờ thể hiện tình cảm của mình ra ngoài. Nhưng cho dù Yfu có cố gắng tỏ ra là một bà cô hai mươi mấy tuổi đi chăng nữa thì đó vẫn chỉ là một cô bé mười sáu tuổi mà thôi.

Tôi thấy Yfu giống như một phiên bản hoàn toàn trái ngược của cô Stacy vậy. Tại sao họ lại có thể chơi thân được với nhau nhỉ? Chắc phải thân thiết lắm thì Yfu mới đem mọi chuyện kể hết cho cô Stacy như vậy.

Nhắc đến mới nhớ, tôi cũng chưa hiểu rõ lắm về giáo sư Stacy. Tôi chỉ biết Stacy là một cô gái trẻ hơn tuổi thật của mình rất nhiều, rất hay cười, thích những thứ màu hồng và có khả năng tiên tri. Tôi đang phân vân không biết có nên hỏi không đây? Nhưng tôi nghĩ là thôi! Để khi khác vậy!

Chuyện của Yfu làm tôi nhớ tới cha tôi hồi nhỏ. Cha mẹ ông ấy cũng mất sớm và cũng bị dì dượng ngược đãi. Tại sao trên đời này lại có những người như vậy chứ?

*
* *


Và cuối cùng tôi đã có một tin mừng: Trường Hogwart sẽ không bị đóng cửa! Tôi và Lily hò reo.

Thế là bọn tôi lên tàu hỏa và chuẩn bị đến trường. Hy vọng năm nay sẽ không khủng khiếp như năm trước. Đến giờ chuyện của James vẫn làm tôi ám ảnh. Và có lẽ Lily cũng vậy. Tội nghiệp cô em gái của tôi! Nó lúc nào cũng vô tư, tích nghịch. Bây giờ nó vẫn tỏ ra rất vui vẻ. Nhưng có gì đó gượng gạo hơn trước một chút.

Ở Đại Sảnh Đường, các dãy bàn các Nhà vẫn vắng như hồi năm ngoái. Bởi vì có một số học sinh ở Hogwart đã bỏ đi theo James. Điều đó khiến không gian ở trong Đại Sảnh Đường bớt náo nhiệt hơn. Và vắng nhất là ở dãy bàn Nhà Slytherin. Trong khi các Nhà khác chỉ bị thiếu một phần ba học sinh còn Nhà này thì vắng những một nửa.

Tự nhiên tôi chợt nhớ tới cái lần Aumus đã nói rằng "anh mày vào Nhà Slytherin thì cũng sẽ trở nên xấu xa thôi". Tôi không muốn chấp nhận rằng điều nó nói là đúng. Lúc đó tôi đã ngây thơ bênh anh James đến cùng. Bây giờ anh ấy đã phản bội lại niềm tin của tôi vào anh ấy. Không chỉ có tôi mà còn của rất nhiều người.

Tôi đã nghĩ rằng không lẽ mình thật sự là người quá ngây thơ? Đa cảm là không tốt ư? Phải chăng sự đa cảm đã khiến tôi mất đi lý trí, mất đi sự tỉnh táo? Chính vì thế tôi đã không nhận ra James là Ekeziel suốt bao lâu nay. Tôi không nghĩ vậy! Hắn quả thực quá thông minh! Hắn đã qua mặt được tất cả mọi người! Tôi không được để bị xao động lúc này! Cái tôi cần làm nhất là phải cố gắng trở nên mạnh hơn để đối đấu với hắn, với cái giáo phái Hắc Ám ấy.

Lucy hỏi tôi
- Cậu sao thế, Albus?
Tôi nhận ra Lily và Nirvana đều nhìn tôi một cách lo lắng.

Tôi trả lời với nụ cười trên môi:
- Không có gì! Mình ổn mà! Đúng vậy! Mình ổn rồi!
Dường như cả Lucy, Lily và Nirvana đều có vẻ ngạc nhiên. Nhưng sau đó họ có vẻ nhẹ nhõm hơn.

Có lẽ lâu lắm rồi tôi không cười. Mặt tôi lúc nào cũng u ám suốt từ năm ngoái tới giờ. Nhưng tôi nghĩ mình đã trở lại rồi.....

Cô hiệu trưởng đứng lên nói:
- Thế lực của Ekeziel đang ngày càng mạnh lên! Cho nên bây giờ tất cả các trò phải thận trọng và phải tuân theo luật cấm không được ra ngoài lúc trời tối! ta cũng khuyến cáo các trò nên thông báo ngay với các giáo sư khi thấy gì đó hoặc ai đó khả nghi. Tất cả những v iệc này là để bảo đảm an toàn cho các trò! Chúng tôi đã cam kết với Bộ Pháp Thuật là năm nay sẽ không để một học sinh nào bị nguy hại nữa! Nếu không trường Hogwart sẽ bị đóng cửa ngay tức thì!

Có lẽ năm nay cô Mc Gonagall phải chịu nhiều áp lực đây. Trông cô có vẻ hơi mệt mỏi.

*
* *


Sáng hôm sau, cô Mc Gonagall cần xác định các học sinh đạt mức điểm Phù Thủy Thường Đẳng. Rose ngay lập tức được học tiếp các lớp Bùa Chú, Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, Tiên Tri, Thảo Dược Học và Độc Dược.

Nirvana thì chỉ học tiếp lớp Thảo Dược, Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám và Bùa Chú.

Tôi thì giống Rose. Tức là được học tiếp tất cả các lớp. Và cô hiệu trưởng khen ngợi rằng điểm số của tôi không thua kém gì Rose. À há! Tôi ngạc nhiên vì sự tiến bộ phi thường của mình trong học tập. Hồi trước tôi thường chỉ xếp thứ hai hay thứ ba gì đấy. Thực ra tôi vẫn nghĩ mình được như thế này cũng do một phần sự giúp đỡ của các bạn.

Chuyện này làm tôi liên tưởng đến ông bà nội của mình. Theo như cha tôi kể thì họ cũng là hai học sinh giỏi nhất trường vào thời đó. Bây giờ lại là tôi và Rose. Nhưng tôi không có ý gì với Rose đâu nhé! Đó đã là chuyện quá khứ rồi! Người tôi thích là Bella cơ! Có lẽ tôi đã thích Bella từ lâu rồi. Từ cái lần được nghe thấy tiếng sáo du dương của cô ấy.

Anh Fred và anh Michael Jordan thì đã tốt nghiệp và bây giờ làm ở tiệm Giỡn phụ cho cha anh ấy. Các thành viên Quidditch khác cũng đã tốt nghiệp hết. Bây giờ chỉ còn Katherlin Bell là thành viên còn lại duy nhất của đội Quidditch ban đầu mà tôi đã tham gia từ năm thứ nhất. Chị ấy đang học năm cuối. Và anh Fred đã giao chức đội trưởng lại cho tôi. Tôi đã thoát được phải làm Huynh Trưởng nhưng bây giờ lại phải làm Đội Trưởng Quidditch. Vậy là phải thêm trách nhiệm rồi! Nhưng anh Fred đã tin tưởng thì tôi phải cố gắng hết sức mình mới được!

Giờ học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, giáo sư Neville dạy chúng tôi cách sử dụng thần chú không nói thành lời. Và bọn tôi chia thành từng cặp thực hành. Rose và tôi là hai người duy nhất thành công trong lớp. Tự nhiên tôi có cảm giác Nirvana đang bực tôi chuyện gì đó. Mặc dù cậu ấy đã ra sức phủ nhận và cố nở nụ cười với tôi.

Giờ học Độc Dược, tôi rất mừng khi Bella được học tiếp lớp này. Anna Abbot ở Nhà Hufflepuff và Lulu Scamander cũng được học tiếp môn này. Họ có vẻ rất vui vì được giáo sư Stacy ưu ái mời gia nhập Hội Century Force.

Giáo sư Draco dạy chúng tôi về loại thuốc Chân Dược và Đa Dịch. Trông ông có vẻ hơi bệnh và bớt đáng ghét hơn xưa. Có lẽ ông ấy vẫn còn lo lắng về thằng con trai của ổng.

Trong giấc mơ, tôi đã thấy Scorpius tỏ ra lo lắng. Biết đâu nó sẽ nghĩ lại và quay trở về. Nhưng liêu....quay trở về có đơn giản không? Có khi Scorpius sẽ bị giết nếu có ý định phản bội. Nếu chuyện đó xảy ra thì chắc ông Draco sẽ đau lòng lắm. Còn thằng Aumus thật đáng nguyền rủa. Tôi luôn nghĩ nó rất Hắc Ám mà. Tại sao nó lại được phân vô Nhà Griffindor nhỉ? Có lẽ cha tôi đã nói đúng. Thời Đại Mới đã bắt đầu. Nhà nào cũng sẽ tồn tại người xấu chứ không chỉ Nhà Slytherin. Tôi nghĩ rằng mình đã không nhầm khi lúc đó ra sức nói cho mọi người về cái Thời Đại Mới ấy. Lúc đó tôi chưa bao giờ hối hận khi kết bạn với Bella.

Khi tan học, bỗng nhiên một giọng nói vang lên sau lưng tôi:
- Thời Đại Mới hả? Bạn nghĩ đúng đấy, Albus!
Đó là một cô gái Nhà Slytherin. Cô ấy nháy mắt với tôi rồi ra khỏi phòng học.

Cô gái ấy có nước da trắng, mắt xanh và mái tóc vàng hoe quăn tít. Trông cô ấy rất xinh đẹp. Rose hỏi tôi:
- Đó là Alessa McCormack ở Nhà Slytherin! Cậu quen cô ta hả?
Tôi ngơ ngác:
- Không hề! Mình còn chưa nói chuyện với cô ấy bao giờ cơ!

Tôi có cảm giác hình như Alessa đọc được suy nghĩ của tôi Lúc đó tôi chỉ nghĩ tới cái gọi là Thời Đại Mới. Nhưng có lẽ cô ta chỉ nói linh tinh thôi! Tôi biết Chiết Tâm Bí Thuật là loại ma thuật dùng để đọc suy nghĩ. Nhưng nếu cô ta sử dụng thì chắc chắn tôi phải biết chứ. Với lại đến thời đại này có lẽ Chiết Tâm Bí Thuật với Bế Quan Bí Thuật đã thất truyền rồi. Hiện giờ tôi chưa thấy ai thành thục hai môn này cả.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top