Na


"Eds, muốn nhảy cùng không?" Richie một thân để trần, lùi lại vài bước trước mỏm đá, giọng điệu trêu ghẹo nhìn Eddie.

"Khi nào ngưng gọi tôi là Eds thì hẵng nói chuyện." Eddie trợn mắt xua tay biểu hiện sự bất mãn thêm chân thực.

Trên mỏm đá chỉ còn hai người bọn họ, tiếng tạt nước vui đùa từ dưới hồ vọng lên, cả bọn đã xô nhau xuống nhưng Richie và Eddie vẫn mải mê cãi lộn nên không ai muốn quan tâm nữa.

"Cậu có không Eddie?"

"Huh?" Eddie chuẩn bị khom người nhảy xuống, lại nghe Richie hỏi, "Mối tình đơn phương ấy."

"Cậu...không hiểu được đâu." Eddie ngập ngừng nói, không dám quay mặt nhìn Richie, cậu nghĩ Richie sẽ trêu chọc cậu đến hết đời vì chuyện này mất.

"Hả???" Richie cao giọng, biểu cảm không thể tin được, tâm trạng cậu bỗng sôi trào với những tức tối và khó chịu, "Mắc mớ gì tôi không hiểu được? Cậu đi guốc trong bụng tôi à? Hay cậu là ba mẹ tôi? Cmn Eds, cậu ăn nói kiểu *** gì vậy? Cậu không thể khinh thường người khác ra mặt thế chứ!" Richie tuôn ra một tràng dài.

"Ừ thì...cậu bình tĩnh chút đi." Eddie cố gắng hòa hoãn, rốt cuộc cậu can đảm thở ra một hơi, quay lại đối mặt với Richie. "Richie, ý tôi là cậu rất thu hút, cậu biết mà, đám con gái trong trường bắt đầu để ý cậu từ năm ngoái rồi. Họ bảo cậu trông thật ngầu, quyến rũ cm gì ấy. Nếu tỏ tình, cậu nhất định sẽ thành công. Richie, đám con gái cuồng cậu đấy, có ai lại không muốn cậu chứ?" Richie nhìn Eddie trán nhăn, mày cau, cố gắng giấu đi vẻ không phục mà nói một hơi dài. Bỗng nhiên Richie cảm thấy tội lỗi.

"Bây giờ mới biết cậu để ý đến tôi nhiều vậy đấy Eds ~" Richie vân vê cằm, nhướn mày vẻ cân nhắc nhìn Eddie, giọng điệu bỡn cợt trở lại, cậu muốn xóa bớt không khí căng thẳng lúc này.

Eddie cụp mắt, khẽ liếc nhìn cậu, Richie cảm giác có gì đó không đúng.

"Là..do cô ấy hay nói nhiều...về cậu thôi." Eddie xịu mặt, lẩm bẩm trong miệng.

Richie cảm thấy trong lồng ngực mình thắt lại.

"Cô ấy?" Richie vẫn tự tin, nghiêng đầu dõng dạc hỏi lại.

"Là...là Elena cùng lớp với Stan, cô ấy-"

Eddie còn chưa lí nhí hết câu, đáy mắt cậu chợt vụt qua bóng hình Richie, giây tiếp theo, Eddie đã thấy bản thân bị Richie ôm vào người kéo nhảy khỏi mỏm đá.

"BOM ĐÁ TỚI ĐÂY!!" Richie hét.

"Đcm cậu Richie!!" Theo sau là tiếng chửi rủa của Eddie.

Hai người dội xuống hồ một trận bắn nước cực lớn khiến cả nhóm Losers cười rộ lên.

"Khi nãy cậu nói gì vậy Eds?" Richie trồi lên khỏi hồ đã lia mắt tìm Eddie.

Eddie còn nhắm tịt mắt ho sặc sụa vì nước vào miệng. Sau một hồi vuốt nước khỏi mặt, cậu nhìn sang Richie, chần chừ không muốn nói. Thật ra, đáng lẽ cậu không nên nói với Richie những chuyện này, Eddie không muốn phá mất tình bạn giữa hai người chỉ vì sự ghen tị trẻ con của cậu.

"Không, bỏ đi. Cũng không phải chuyện to tát." Eddie lắc đầu, cười bâng quơ.

"Ok vậy thôi ~" Richie nhún vai, co giò lặn ngụp bơi xung quanh.

Cả nhóm cõng nhau đấu vật trên nước, Eddie luôn bị hạ đo ván đầu tiên. Richie sẽ lượn xung quanh trêu ghẹo cậu đến khi bị thồn một bụng nước vào mặt, và tất nhiên họ lại cãi nhau. Ngoài những trò đùa về mẹ cậu, Eddie luôn không cầm được mồm với những lần tấu hài của Richie. Richie luôn khiến Eddie cười. Và Richie luôn muốn được nhìn Eddie cười như vậy.

"Này, Eds." Richie ra hiệu muốn thua cuộc khi Eddie loi nhoi, cười ra rả tạt nước vào mặt cậu. "Về cái chứng bệnh giả tưởng ngu ngốc của cậu ấy, không có cách chữa trị nào khác sao?"

Richie mím môi, bỗng mở miệng có chút khó khăn. "Nếu như tình đơn phương không được đáp lại, không còn cách nào khác để chữa trị sao?" Richie biết, thâm tâm cậu là đang cầu cứu.

"Có một cách." Eddie chới với dừng tay, cậu nghĩ một thoáng rồi nói. "Cậu có thể phẫu thuật cắt bỏ những rễ cây, cánh hoa đó. Nhưng đổi lại, cậu sẽ quên đi mọi thứ liên quan đến người kia, mất đi kí ức về người đó hoặc thậm chí không còn khả năng yêu."

Richie ngẩn người, chậm rãi để từng lời Eddie nói ra khảm sâu vào lồng ngực mình.

Như những lưỡi dao nhọn ghim sâu vào trái tim.

"Có ai lại chọn cách đó chứ." Richie nhếch môi.

"Tôi cũng nghĩ vậy, thật sự rất khó. Ý tôi là, chỉ cần nhìn người ấy cười thôi cũng đủ rồi cơ mà." Eddie bật cười, nghĩ về Elena.

Richie đứng đó, lại lặng lẽ dõi theo biểu cảm trên mặt Eddie, trong mắt cậu ngập tràn hình ảnh của cậu trai nhỏ con ấy, dịu dàng, nhẹ nhàng, nét cười ngây thơ, đáng yêu của Eddie, từ đuôi mày khóe mắt cong lên khi cười đến đôi môi hồng nhạt mím lại trước khi bật cười thành tiếng, hay hai gò má đáng yêu dễ ửng hồng.

Tất cả đều là Eddie.

Thật ngu ngốc khi muốn quên đi nụ cười của cậu.

Thật tàn nhẫn khi phải mất đi kí ức về cậu.

Thật tồi tệ khi nghĩ đến cậu - điều đẹp đẽ nhất trong lòng tôi không còn tồn tại nữa.

Đẹp đẽ nhất, cũng đau đớn nhất.

Richie cảm thấy trong lòng cậu nhộn nhạo, khó chịu. Lồng ngực nhói lên từng cơn đau đớn bất chợt. Richie cảm giác có chút khó thở.

Cậu nhìn xuống mặt nước, đưa tay quệt ngang khóe miệng. Lời nói của Eddie ban nãy bỗng vọng vào tâm can, trí óc cậu.

"Có ai lại không muốn cậu chứ?"

Richie cong môi, hững hờ nhìn mặt hồ.

Có cậu đấy, Eds. Có cậu.

Gần chiều, cả bọn kéo nhau lên bờ chuẩn bị về. Richie đứng lặng ở nơi đó, cậu đưa mắt nhìn về phía xa vô định một lúc rồi quay đầu bỏ đi.

Trên mặt nước êm tĩnh, những cánh hoa lục sắc, xanh trời bị bỏ quên lững thững trôi đi, phải đến hơn mười cánh hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top