Uống bia vào mùa xuân

3

"Cđm, Freddy!" Beaver đang than vãn trong phòng sau sân khấu. "Nóng chết cmnr! Ý tưởng mặc mấy bộ đồ này là của ai vậy?"

Jonesy ngáo ngơ giơ tay lên. "Tui."

"Đcm cái ý tưởng như l** ấy, Jonesy!"

"Oh, man. Khi nãy cậu trông rất tuyệt mà, Ambrose!" Richie khen ngợi giọng ca chính đã về hưu của nhóm. Stan và Beaver cười khúc khích khi nghe cách Richie gọi tên cậu ta.

"Đừng có gọi tôi Ambrose, Trashmouth. Nó tởm vl. Dù sao thì, đây không phải là buổi diễn tuyệt nhất của chúng ta cho đến giờ sao?"

"Đúng đó! Man, thật uổng khi rã ban bây giờ!" Beaver kêu lên.

Stan nhún vai. "Meh. Chuyện thường ngày ở huyện ấy mà."

"Hôn mông tôi đi, Uris."

"Cút cmn đi, Beav."

Hai người khẩu nghiệp lẫn nhau trong khi Jonesy và Richie thu dọn dàn dụng cụ.

"À này, Richie," Stan hỏi trong khi Beaver tìm ra trò quậy phá khác. "Cậu ấy có tới không? Của cậu ấy..."

"Của tôi? Của tôi gì? Ba tôi á? Ông ấy chả quan tâm đâu."

"Không, tên ngu này. Eddie."

"Eddie? Oh, Eddie! Tôi đã mời cậu ấy phải không? Cậu ấy đâu rồi? Tôi không thấy Eddie trong đám đông? Mấy cậu có thấy cậu ấy không?"

Stan bảo Richie ngưng hồ nháo như thiếu nữ đi, và Richie quật lại bằng cách nhắc đến việc hẹn hò của cậu và Bill Denbrough (cho tất cả mọi người). Stan đùa một và Richie đùa lại đến hai.

"Chuyện thường ngày ở huyện," Beaver nói trong khi nhìn hai người cãi lộn.

CTNOH. Chuyện thường ngày ở huyện. CTNOH. Câu đó là phương châm sống của nhóm từ thời trung học. Không ai nhớ nó xuất phát từ đâu ra, nhưng là nó đấy. Trời ạ, Richie sẽ nhớ nhóm nhạc này lắm đây.

Đột nhiên, một cô gái dắt theo một người bạn đến gõ cửa phòng của nhóm. Richie chẳng biết hai người họ là ai cả.

"Richie, cho tôi hỏi. Xin lỗi. Cậu có thể dành chút thời gian cho bạn tôi không? Đi nào, Carol!"

Carol đang cực kì ngượng ngùng. "Ah...em...em đã luôn...em đã luôn là một fan bự của Richard Bachman và the Regulators và...Richie, em thắc mắc không biết anh có bạn gái chưa."

"Bạn gái?" Richie hỏi, có chút không chắc chắn chuyện này sẽ đi về đâu. CTNOH.

"Không! Ý em là..." Carol lắp bắp. "Em xin lỗi. Anh đừng để ý! Ah, cái đó...chúng ta có thể...trao đổi số điện thoại được không?"

Tạ ơn Chúa, Richie nghĩ. Mình đã nghĩ cổ sẽ thổ lộ với mình. Cô gái tội nghiệp này sẽ đáng thương cỡ nào nếu mình nói mình có người yêu rồi?

"Được thôi," Richie đồng ý.

"T-thật sao?!" Cô gần như bật khóc đến nơi. Điều này có ý nghĩa lớn với cô ấy lắm sao?

"Cậu làm được rồi, Carol! Tôi nói rồi mà! Không cần phải khóc!"

"E-em có thể kết bạn Facebook với anh luôn được không?"

"Tất nhiên rồi," Richie nói lại. Vô hại mà, phải không?

Trong lúc Richie không biết, Eddie đứng tại một góc trên hành lang, lắng nghe toàn bộ cuộc nói chuyện; bối rối không hiểu vì sao cậu lại thấy ghen tị, lại cảm thấy tổn thương khi Richie nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của cô gái xinh đẹp kia, và sợ rằng có lẽ người đưa ra lựa chọn sai lầm trong mối quan hệ này chính là cậu.

4

Richie cảm giác có gì đó sai sai khi hai cô gái rời đi. Cậu không thể bỏ xuống khỏi đầu. Richie cảm thấy một cái gì đó tồi tệ sắp xảy đến với người quan trọng nhất của cậu.

"Cậu nổi tiếng với các cô nàng ghê nhỉ, eh," Stan quan sát cậu nhưng Richie quyết định tảng lờ tên khốn đó.

"Tôi sẽ ra ngoài một chút," Thay vào đó cậu nói. "Tôi cần chút không khí."

5

Ở bên ngoài, trên con đường chính đông đúc và tấp nập, Eddie uống hết cốc bia và miễn cưỡng bóp nát chiếc cốc giấy trên tay rồi vứt đi. Hiện tại Eddie đang say hơn bao giờ hết. Cậu nghĩ, 'Mẹ sẽ nghĩ gì nếu thấy bộ dạng mình như thế này? Mẹ sẽ nói gì nếu mình kể với bà những gì mình chứng kiến khi nãy? Tại sao, mẹ sẽ nói 'Mẹ đã nói con rồi, Eddie con yêu. Thằng nhóc đó rất xấu xa. Con đáng lẽ nên nghe lời mẹ,'

Có nhiều cuộc gọi đến của Richie, nhưng Eddie đều hờn dỗi lơ đi. Xuống địa ngục với cậu đi.

Cậu không biết chân cậu tự động bước đến chỗ nào vào giờ này. Nhưng Eddie cứ bước. Cậu không quan tâm. Nó đau. Đau lắm. Là lần đầu tiên Eddie cảm giác một cơn đau thật sự dội thẳng vào tim. Cậu nên kết thúc nó. Cậu cần kết thúc nó. Eddie không cần điều gì từ nó cả. Cậu vẫn có thể kết thúc nó bây giờ.

Lạy Chúa. Đây có phải là cảm giác của Richie khi thấy cậu và Bill hôn nhau không? Vậy hẳn những ngày đó cậu đã rất ác độc với Richie. Và bây giờ định mệnh ác độc lại với cậu đây mà.

Bây giờ, Eddie thấy mình đang ngồi lọt thỏm trong hố cát giữa sân chơi; là cái hố cát mà cậu và Richie từng ngồi bên nhau hồi đêm Giáng sinh.

Mờ mịt ngước nhìn sao trên trời, Eddie lại ngẫm về hiện tại. Richie sẽ có cả đống phụ nữ ngã gục dưới chân. Và Eddie thì không thể nào sánh được với họ. Richard "Quý ngài Nổi Tiếng" Tozier, sẽ nhận ra điều đó và rời bỏ Eddie. Và Eddie biết cậu sẽ bị tổn thương nặng nề. Cho nên cách tốt nhất là kết thúc nó ngay bây giờ, quên đi tất cả và tự cứu chính mình khỏi tổn thương. Cậu vẫn có thể giả vờ rằng mọi thứ chưa từng xảy ra.

Richie gọi lần nữa.

Không biết điều gì đã ám ảnh cậu, Eddie bốc máy lên trả lời Richie.

"Chào--"

"Cậu đang ở đâu?!" Richie hét lên.

"Ở trong hố cát của công viên nào đó." Có tiếng click. Đường dây mất liên lạc.

Cái đéo gì vậy nhỉ? Eddie nhắm mắt, chuẩn bị ngủ. Thấy con không, mẹ, chuẩn bị qua đêm trong một hố cát dơ bẩn giữa đêm lạnh. Con nhổ vào mấy chứng dị ứng, nhổ vào bệnh cảm lạnh!

Eddie nghe thấy tiếng bước chân vội vã; ai đó đang chạy về phía cậu nên Eddie phải ngồi dậy xem đó là ai.

Richie nhảy bổ vào người cậu, khiến Eddie ngã ngược vào đống cát.

Đau đấy. Eddie vỗ lên lưng Richie ba cái.

"Buông tôi ra," Eddie cố nói ra giọng điệu như đe dọa.

"Không," Richie lầm bầm trong khi vùi mặt vào cổ Eddie và ôm cậu chặt hơn.

"Tôi nói buông ra."

Tay Richie ân cần luồn ra sau đầu Eddie và đẩy gương mặt cậu tiến lại gần đôi môi đang chờ đợi của mình.

Có phải do bia nồng nên Eddie cảm thấy tha thiết muốn nụ hôn này không? Có phải vì nó nên cậu cũng quyến luyến không rời giữa môi lưỡi của người con trai kia; là nó khiến Eddie rên rỉ như một đứa trẻ đang trong cơn hứng tình đầy tội lỗi khi Quý ngài Nổi Tiếng vô tình cắn lấy môi cậu?

Thành thật mà nói thì, chỉ có một Eddie hoàn toàn tỉnh táo mới trả lời được. Còn lúc này, có vài điều mà Richie và tên sâu rượu thành thật Eddie cần phải nói.

"Tôi có ngầu không?" Richie dịu dàng hỏi, tay vẫn ôm lấy vai Eddie để ngăn cậu chạy đi.

"Tôi không biết," Eddie phủ nhận. Cậu còn không biết Richie đang hỏi đến cái nào, là buổi diễn khi nãy hay điều mà cậu ấy vừa làm. Rất nhanh, Eddie nhận ra Richie đang ngồi giữa hai chân cậu. Eddie cúi gằm đầu xuống vì xấu hổ. "Không phải cậu rất nổi tiếng với các cô gái sao?" Cậu hỏi.

"Huh? Tôi? Cậu say đấy à?"

"Tôi không biết!"

Richie đột ngột nghiêm túc. "Vậy thì, tôi có ngầu không?"

"Tôi không biết," Eddie lặp lại. Cậu vẫn không nhìn lên Richie. Richie ngu ngốc, hỏi những câu ngớ ngẩn này trong khi Eddie cũng có rất nhiều câu muốn hỏi. Thế là cậu quyết định hỏi trước khi không còn đủ dũng khí mở miệng nữa. "Richie, ở bên tôi có vui không? Trải qua nhiều rắc rối như vậy...còn phải quen với một kẻ mọt sách và hay u sầu và không phong cách...và yếu và mắc bệnh hen...và còn là một đứa con trai."

Và không. Richie không thể thấm nổi một tràng tự ti như vậy. "Eddie. Thôi ngay. Tôi sẽ nổi điên đấy."

Eddie mở to mắt, như thể vừa bị tổn thương vậy. Richie không muốn như vậy.

"Không, tôi đã nói dối! Tôi nói dối đấy!" Richie nói, rũ hết sự bất ngờ khỏi đầu Eddie. "Tôi sẽ không nổi điên, thật đấy! Tôi sẽ không nhưng... Trời ạ! Geez!" Cậu ôm Eddie lần nữa, lần này ôm thật chặt, và huyên thuyên liên tục về tình cảm thật sự và câu trả lời mà cậu dành cho mớ hoài nghi của tên ngốc nhà mình. "Geez, dude! Tôi không hiểu gì cả! Sao cậu nói cả đống những điều ngu ngốc kì quặc vậy?! Tên ngốc này!"

"Richie..."

Nhưng Richie chưa xong. Cậu bắt đầu chọc chọc trán Eddie, thắc mắc có cái gì trong đó, trách móc như thể Eddie là một đứa trẻ cứng đầu. "Cậu nghĩ quá nhiều rồi! Thật đấy! Tôi đã rất lo lắng cho cậu! Tôi đã nghĩ cậu hết cứu được rồi! Tên ngốc này!" Rồi cậu ôm Eddie lần nữa. "Tại sao cậu luôn hi vọng những điều tồi tệ sẽ xảy ra một cách vô cớ thế hả? Sao cậu luông nghĩ tiêu cực về bản thân như vậy! Geez, cậu thật khó nhằn mà! Cmn tên ngốc này! Sau tất cả những gì tôi làm cho cậu, tất cả mọi thứ chúng ta đã trải qua, bây giờ cậu đi nghi ngờ tình cảm của tôi sao?! Cậu đúng là tên khờ mà! Và vì những điều nhỏ nhặt đó mà cậu bỏ đi? Không, tên khốn này! Hỏi tôi trước và tôi sẽ nói cho cậu biết tôi nghĩ gì về cậu! Tôi luôn làm thế! Ngu ngốc, ngu ngốc! Điều này quá là hại sức khoẻ của tôi! Luôn chặn mọi cuộc gọi của tôi! Tôi đã nghĩ mình sẽ chết đấy! Ngừng ngay mấy suy nghĩ đó đi! Trời ạ! Tên ngốc này! Ngố!" Cậu ngưng lải nhải chỉ để ôm Eddie chặt hơn cho đến khi cậu trai nhỏ con không thể thở được nữa.

Trong khi đó, Eddie bị rung chấn bởi được trải nghiệm một cơn bùng nổ dữ dội chưa từng thấy của Richie. Cậu đếm xem bao nhiêu lần Richie mắng cậu là đầu đất. "Đừng gọi tôi là tên ngốc, Trashmouth."

Dù thế, đừng hiểu lầm ý của Eddie. Cậu quả thật động lòng trước bài sớ dài khoa trương của Richie. Bởi vì Richie quan tâm cậu, Richie yêu cậu và Richie đúng. Eddie đúng là một tên ngốc. Richie nói đúng. Và khi Richie thì thầm, "Cậu là duy nhất," vào tai cậu, Eddie hoàn toàn đầu hàng. Cuối cùng, khi Richie nhìn vào mặt cậu mà nói, "Cậu là số một trong lòng tôi. Và khi cần thiết tôi sẽ nói đi nói lại ngừng," không có chút biểu cảm trêu chọc tinh ranh nào, Eddie khóc.

Giờ thì Eddie mới là người kéo Richie lại và ôm thật chặt, rơi nước mắt, thừa nhận điều đó - thừa nhận bản thân cậu đúng là một tên đại ngốc khi nghi ngờ tình cảm mà Richie dành cho mình.

Cậu dừng lại khi cảm giác tay Richie lần ra sau lưng cậu, kéo lớp vải áo lên, mò tay vào. "Richie, cậu đang làm cái đéo gì vậy?"

"Ừ thì, đang phạt cậu đó," Richie lãnh đạm trả lời và tay tiếp tục sờ mó làn da nhợt nhạt và trơn nhẵn sau lưng Eddie, khiến cậu trai nhỏ con phải nhảy dựng lên với mỗi cái chạm. "Chỉ sau lưng thôi và không làm gì hơn," Richie cam đoan. May mắn, Eddie chịu ngồi yên và bám lên người Richie. Cậu cười. "Xương sống của cậu có vẻ đẹp đấy," Richie quan sát. "Lớn lên trông rất đẹp."

"Ngưng nói mấy lời ngu ngốc đi," Eddie rít lên, vẫn ngồi yên tại chỗ.

"Một...hai...ba," Richie dùng đầu ngón tay đếm những đốt xương. "Đây là xương bả vai của cậu. Xương bả vai là thứ sót lại khi đôi cánh của chúng ta rụng đi. Một cuốn tiểu thuyết nói như vậy."

Người Eddie bắt đầu có chút co quằn khi một bàn tay mò lên cao hơn chỗ xương bả vai của cậu và một tay khác thì dần không an phận mà tự do mò mọi chỗ. Cậu nghe Richie cười khúc khích. Cái đéo gì vậy?! Tên khốn này rõ ràng đang rất hưởng thụ. Eddie thở hổn hển. "Richie..."

"Có nhột không?"

Eddie không thể nói gì khác ngoài gật đầu.

"Vậy...vậy là chỉ có nhột thôi sao? Không có gì khác nữa sao?" Một tay Richie mò ra trước ngực Eddie. Eddie không thể nhịn được nữa.

Cậu rên lên một tiếng.

Và cái tiếng đó rơi vào tai lại trở nên khá là kích tình. Biểu cảm của cậu khiến cả hai dừng lại và trời ạ - Richie có thể nghĩ về những điều khác vì cái phản ứng không phù hợp của Eddie.

"Không phải như vậy! Không phải như cậu nghĩ đâu! Chỉ lúc này thôi!" Eddie hét vào mặt Richie.

"Không kịp nữa rồi."

"Cái đéo gì?!"

"Bởi vì tôi đã thu lại âm thanh đó vào trong tim. Nó sẽ mãi mãi ghi nhớ trong kí ức của tôi," Richie nói với bộ dáng nghiêm túc. "Từ giờ, tôi có thể nghe lại nó bất cứ khi nào tôi muốn."

Cậu ta nói thật đấy à? Hay là Eddie tỉnh dậy ở một vũ trụ khác nơi mà tên hoàng tử ngu ngốc và ngớ ngẩn như thế này tồn tại?

"Cái đéo gì?! Cậu thật luôn đấy à?! Tên ngốc!" Eddie nửa hét lên trong sự ngỡ ngàng.

Richie bật cười. "Rốt cục điều tốt đã xảy ra hôm nay rồi!"

"Cậu hoàn toàn là một tên biến thái!"

"Sự kiện rã nhóm hóa ra lại là một kỉ niệm tuyệt vời."

Eddie đánh Richie liên tục, nhưng không thật sự đau - chỉ là những cú đánh yêu mà thôi, cậu hi vọng nó có thể chuyển lời dùm cậu, những lời mà Eddie quá ngại ngùng để nói: Cậu cũng là duy nhất trong lòng tôi. Bây giờ và mãi mãi. Bởi vì cậu sẽ thăng thiên trước khi kịp thổ lộ ra những lời ngọt ngào phô mai như vậy. Nhưng rồi...

"Cậu đã nói sẽ chỉ chạm lưng tôi thôi mà."

Richie đưa tay giúp cậu đứng lên. "Yeah, yeah. Tại tay tôi bị trơn."

Nhưng rồi, điều gì ngăn Eddie nói sự thật với Richie?

Mùa xuân - Kết thúc

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top