Em 25 rồi sao anh chưa 18?
Theo lời kể của Poseidon*
Truyện lấy ý tưởng bối cảnh từ bộ phim " Your lie in April" và bài hát "Tháng tư là lời nói dối của em" chỉ lấy 1 vài phần, không lấy hoàn toàn hẳn
Mùa xuân là mùa mà tôi chào đời 1 mùa thật đẹp thật ý nghĩa, ngày tôi chào đời anh ở cạnh tôi nở 1 nụ cười rồi cầm lấy tay tôi, những cơn gió xuân thổi những cánh hoa rơi vào bên cạnh chiếc giường tôi nằm.Tôi lớn lên bên vòng tay của anh có thể nói tôi dính lấy anh hơn mẹ tôi, để mà nói anh lớn hơn tôi có 3 tuổi lên cả 2 không có học chung khi lên cấp 3. Nhưng tôi vẫn qua trường anh đón anh về, chúng tôi thường đi qua cánh đồng xanh mướt, hồi đó mỗi lần anh bị bố đánh tôi đều kéo anh chạy trốn ra cánh đồng này
"Năm sau anh lên đại học nhỉ"
"Anh không biết mình vào được không vì căn bệnh này"
Tôi đã không nói gì khi anh nói câu đó với tôi, bệnh gì chứ? Căn bệnh khốn nạn.
" Nếu anh không còn ở cạnh em nữa thì sao"Câu nói đó của anh thốt ra làm tôi sững sờ sao em lại có thể nghĩ những chuyện như vậy cơ chứ
"Sao anh lại hỏi vậy với em"
"Em biết mà căn bệnh nó bắt đầu nặng và không có triệu chứng thuyên giảm...."
Tôi không muốn nghe, tôi không muốn nghe bất kỳ từ gì anh cả tại sao vậy? Anh muốn chết đến vậy à?
"Này Poseidon mày ổn không vậy săcs mặt mày nhợt nhạt quá"
"..."
"Ủa? này sao vậy"
Cũng đã được hơn 1 tuần tôi không gặp mặt anh cũng như không còn qua chở anh đi nữa, anh biết tôi giận nhưng anh đâu phải loại dỗi lại tôi. Chiều đó tôi liền qua nhà anh để hỏi rõ lý do tại sao anh tránh mặt mình
"Anh Sasaki?..."
"Poseidon đấy hả! Sasaki anh ấy trên phòng, cháu tự nhiên nhé"
Tôi xin phép mẹ anh rồi đi về phía phòng ,dường như có gì đó thôi thúc tôi bước nhanh về phía phòng ngủ của anh khi mở cửa bước vào tôi sững sờ nhìn trên tay anh đang cầm 1 con dao tôi vội đi đến ghì chặt tay anh đè anh vào tường
"Sasaki anh làm gì vậy hả?!"
"Tại sao em lại ở đây?!"Tôi chợt nhìn xuống nước mắt anh rơi lã chã vào người tôi
" Anh?!... Đừng khóc em xin lỗi,em làm đau anh hả " tôi đưa bàn tay mình lên lau đi nước mắt cho anh
"Tại sao không để anh tự giải thoát, em muốn anh phải quằn quại trong căn bệnh này sao" Anh ôm thật chặt người tôi vừa nói nước mắt vừa rơi lã chã vào áo tôi
"Sasaki nghe em nói này, dù căn bệnh của anh có khó chữa đến cỡ nào thì en tin kiểu gì cũng có cách đúng chứ,anh làm vậy chả khác nào tự làm tổn thương em lẫn bố mẹ anh cả" Càng nói anh càng ôm tôi thật chặt
Chiếc ôm đó kéo dài đến khi tôi cảm thấy anh đã ngủ thiếp đi trong vòng tay tôi ,tôi ngồi xuống ôm anh trong lòng. Tôi sờ lên gương mặt anh, đôi mắt ửng đỏ vì khóc trong một thời gian dài khiến tôi đau lòng, tôi đặt nhẹ một nụ hôn lên trán em
"Em yêu anh Sasaki nên xin anh
đừng làm điều gì dại dột với bản thân"
Tôi muốn tạo sự bất ngờ cho anh vào dịp sinh nhật 18 của anh cũng như sinh nhật cuối cùng....
"Này nếu tặng quà cho 1 người mình thích ta lên tặng gì thì hay"Tôi hỏi thằng bạn ngáo của mình về việc này mặc dù tôi biết sẽ không mang lại kết quả nhưng tôi vẫn hỏi
" Tao nghĩ là mày lên tặng thứ mà mình làm cho người ta ý vì tặng đồ mình làm sẽ có ý nghĩa " tôi ngạc nhiên vì nó thông minh đột xuất
"1 món quà tự tay mình làm sao? "
Tôi nghĩ mãi rồi cuối cùng cũng nghĩ ra là 1 chiếc khăn len, tôi nghĩ dù sao hồi trước mẹ tôi cũng đã dạy tôi cách đan, tôi tẩn mẩn ngồi đen 1 chiếc khăn len màu đỏ mấy ngày liền tôi thức trắng để đan nó, trên lớp thì ngủ ngục
Trước sinh nhật em 1 tháng tôi hẹn em đi chơi hoặc cũng có thể là...1 buổi hẹn hò, anh cũng không nghĩ ngợi nhiều liền đồng ý ngay
Hôm đó trời đổ gió khá to, khi anh bước đến trước cổng tôi vội đeo cái khăn lên cho anh, anh hơi bất ngờ trước hành động của tôi
"Sasaki chiếc khăn này là do tay em đan tặng anh mặc dù không đẹp nhưng mong... "
"Anh thích lắm cảm ơn em"
Mải mê nhìn anh cười mà không nhận ra anh đã kéo tôi đi rồi, tim tôi đập thình thịch khi mà anh nắm tay tôi kéo đi trong đám đông như thể sợ lạc mất anh tôi bèn nắm chặt bàn tay bé nhỏ đó lại rồi hòa mình vào đám đông
"Cảm ơn anh vì hôm nay đã đi chơi với e..."
*Chụt
"Vậy nha tạm biệt em"
Tôi đứng như chôn chân tại chỗ, anh vừa hôn tôi sao?? Mặt tôi đỏ ửng lên rồi mới bước chân về nhà
Ngay đêm đi chơi đó thì tôi nhận được tin anh vào viện rồi, chẳng suy nghĩ nhiều tôi vội đi đến bệnh viện theo định vị mà mẹ anh gửi tôi
"Đêm rồi em còn đi đâu vậy Poseidon"
"..."
"Này đừng có kiểu không thèm trả lời anh mình như thế"
Tôi chả thèm quan tâm đến anh em trong nhà đang tỉnh giấc vì tôi, mà lao như bay đến bệnh viện.
Mấy ngày tôi với mẹ anh đều thức trông anh ngủ, nay do có việc lên tôi không đến sớm được nhưng đến muộn tôi thấy được cảnh tượng
Anh đang đi bộ qua hành lang vào đêm khuya khi không có ai xung quanh và anh ấy bị ngã rất nhiều lần. Cố gắng di chuyển chân của mình, anh không thành công và hoàn toàn bối rối không hiểu tại sao chúng không hoạt động.
"Đứng lên! Ngươi là chân ta phải nghe ta chứ?!" Tôi nhìn được sự bất lực của anh mà chỉ biết đau lòng đứng đằng sau nhìn anh, tôi muốn dìu anh lắm nhưng đôi chân ngăn tôi lại không muốn tôi tiến đến
Nhiều ngày sau đó tôi lúc nào cũng đến thăm anh kể nhiều thứ cho anh vui , giờ anh đã không thể nhấc nổi đôi chân mình lên và phải ngồi xe lăn, tôi biết anh ghét nó nhưng đó là cách duy nhất
"Tâm nguyện cuối của anh là gì vậy?"
"Anh ước được cầm lấy đôi tay em lần cuối"
"Đồ ngốc tay em lúc nào anh cầm chả được" tôi đưa nắm lấy đôi bàn tay anh
"Anh đau quá nhưng cuối cùng thì tâm nguyện của anh cũng hoàn thành rồi" anh nhắm mắt hơi thở cũng ngắt quãng, máy đo nhịp tim cũng chỉ nghe được tiếng bíp...
Tôi lao ra ngoài chạy đi tìm bác sĩ với đôi mắt ngấn lệ để tìm hi vọng sống sót cho anh, mai anh tròn 18 rồi mà sao có thể ra đi nhanh như vậy
Tôi đứng ở ngoài phòng phẫu thuật hàng giờ đồng hồ để đợi câu nói tôi mong muốn ,nhưng thứ tôi nhận được là cái lắc đầu của bác sĩ như là "chúng tôi đã cố hết sức " tôi như bị kéo xuống hố mất thăng bằng mà ngã quỵ xuống đất bất lực trước cái lắc đầu của vị bác sĩ kia
"Tại sao anh lại ra đi trong tay em?... "
Tôi thất thần trong đám tang của anh, tôi chẳng thể nào khóc được, tôi thắp hương cho em rồi đặt một chiếc vòng mà mình dành dụm tiền tiết kiệm để mua và chiếc khăn mình đan rồi thẫn thờ quay trở xuống chỗ ngồi của mình
Khi đám tang kết thúc tôi ngồi nói chuyện với em trai của anh ,Okita
"Anh Poseidon nè"
"Có phải anh thương anh em không? "
"Anh.. "
"Anh hãy nói thật với em đi rằng anh thương chị em thế nào đi, vì em đã từng nhìn thấy 2 anh hôn nhau mà"
Bất giác tôi bật khóc trước câu nói của cậu bé đó
"C...ó có anh thương...kh...không phải thương mà là yêu rất nhiều"
Okita đưa tôi 1 quyển sổ
"Đây là cuốn nhật ký của anh em để lại em mong anh đọc nó" tôi cầm quyển sổ đó và chào bố mẹ anh rồi ra về.
Khi về đến nhà tôi vội lên mở từng trang sổ ra xem nó kể về những ngày 2 đứa vui vẻ bên nhau nó càng làm tôi đau khổ hơn đến trang cuối
"Tôi muốn ở cạnh Poseidon cả đời vì anh lỡ thích em mất rồi..."
"Sasaki thức dậy mà chính miệng nói câu này cho em, em không muốn đọc" Tôi khóc rất nhiều sau khi đọc xog cuốn sổ đó tôi như không còn niềm tin để sống nữa rồi
Kể từ ngày anh mất tôi cố gắng học những lúc rảnh tôi thường đến tâm sự trước di ảnh người con trai đó mặc dù rồi nhận lại chỉ là sự im lặng của anh....
5 năm đã trôi qua tôi đã tốt nghiệp đại học và lên thành phố lập nghiệp như để quên đi anh nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn về. Dừng xe trước khu nghĩa trang dọc theo con đường vào quá đỗi quen thuộc đối với tôi đứng trước ngôi mộ trắng nhỏ xinh đặt bó hoa cúc trước di ảnh của người con trai đang mỉm cười, 5 năm trôi qua đi tôi không hề quên đi nụ cười anh
"Em yêu anh Sasaki nếu có kiếp sau em mong được yêu anh thêm một lần nữa" nói xong tôi đứng dậy quay lưng rời đi.
_Phần mộ có 1 bóng người nhìn theo anh và cười... "Anh cũng yêu em Poseidon"_
Em 25 rồi sao anh vẫn 18 ??
Đôi lời từ tôi gửi đến là hiện tại tôi đang bận rất nhiều công việc lên việc đăng nhiều chap thì có lẽ không được cho lên tôi sẽ đăng chap thất thường
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top