[Chương I-(2)]

"Con đang trốn trong phòng tắm."

Lily bật cười và rút một chai nước ra. "Mẹ sẽ làm phô mai nướng với xúp cho con," cô nói và mở nắp. Họng cô ngứa ran và cô tự hỏi có phải mình đang mắc phải một căn bệnh nào đó không. Chỉ là một trong vô vàn hiểm nguy khi làm việc cạnh quá nhiều người.

"Lại thế ạ?"

Giờ đến lượt Lily thở dài. "Con muốn gì?" Cô ngó qua miệng chai khi hớp một ngụm lớn. Cô không có thời gian để ốm.

"Pizza."

Cô mỉm cười hạ chai xuống. "Lại thế à?"

Một ánh đèn lóe lên ở gương chiếu hậu thu hút sự chú ý của cô. Một chiếc xe cảnh sát theo sát phía sau Lily, và cô lái chậm lại chờ anh ta vượt qua. Khi không thấy anh ta làm thế, Lily kinh hoàng nhận ra rằng anh ta đang đi theo mình. "Phải gió thật," cô lầm bầm. "Anh ta không nghiêm túc đấy chứ?"

"Gì ạ?"

"Không có gì. Mẹ phải dập máy đây, Pippy." Giảm tốc lại, trong lòng cô không muốn làm con trai mình lo sợ. "Mẹ sẽ về nhà sớm thôi," cô ngắt điện thoại. Cô tấp vào lề đường, và đèn pha cùng đèn lóa đỏ - xanh dương rọi khắp chiếc Jeep khi xe cảnh sát dừng đằng sau cô.

Từng có khoảng thời gian trong đời mà cô hẳn sẽ sợ chết khiếp. Nhịp tim cô hẳn sẽ tăng tốc, mạch máu cô sẽ đập dồn dập, tâm trí cô sẽ quay cuồng, điên cuồng tự hỏi cô làm gì mà lại bị bắt hay có thứ gì cô phải giấu vào ngăn để găng tay, bảng điều khiển hay cốp xe bây giờ. Những ngày đó đã qua rồi, và tối nay tất cả những gì cô cảm thấy là bực mình.

Cô cho rằng điều đó có nghĩa cô là một công dân không tuân thủ luật pháp. Một đứa nhóc to xác ở tuổi ba tám. Kể cả vậy, cô vẫn bực mình.

Cô đỗ xe lại và ấn nút mở cửa sổ ở chỗ để tay. Cửa trượt xuống và cô nhìn vào gương bên ngoài khi cửa xe cảnh sát mở ra. Cô biết phần lớn các sĩ quan cảnh sát của hạt Potter, đã đi học cùng phân nửa số bọn họ hoặc họ hàng của họ. Nếu là Neal Flegel hoặc Marty Dingus, cô sẽ hết sức bực mình. Neal là một người không mấy khi nghĩ ngợi khi bắt cô đỗ lại chỉ để tán chuyện vớ vẩn, và Marty mới ly dị gần đây. Tuần trước cô đã cắt tóc cho anh ta và Marty đã thật sự rên thành tiếng khi cô đưa anh ta vào bồn gội đầu. Cô không có thời gian bị bắt dừng lại vì phạm luật giao thông để rồi Marty có thể mời cô đi chơi lần nữa.

Cô nhíu mày nhìn viên sĩ quan được đèn rọi sáng sau lưng đang đi về phía mình. Anh ta thấp hơn Marty, gầy hơn Neal, mặc áo khoác nylon màu nâu và đính ngôi sao trên ngực. Vài món đồ điện tử nào đó móc vào nơi cổ áo và dây thắt lưng dường như trĩu xuống với các đồ nghề cảnh sát khác nhau. Khi anh ta lại gần, hơi thở của anh ta bay lơ lửng trong ánh đèn rọi từ phía sau, tiếng thịch thịch thịch đều đặn từ đôi bốt cảnh sát thu hẹp khoảng cách.

"Tôi không tin là mình vượt quá tốc độ," cô nói khi anh ta dừng lại cạnh cửa xe cô.

"Thật ra là có đấy." Ánh đèn màu đỏ và xanh dương chiếu lập lòe trên mặt anh ta. Cô không thể nhìn rõ đường nét trên mặt anh chàng, nhưng biết là anh ta còn trẻ. "Cô có vũ khí trong xe không, cô Darlington?"

À. Anh ta đã tra xong biển số xe và biết cô có giấy phép mang vũ khí giấu kín[2] "Dưới ghế của tôi."

Anh rút chiếc đèn pin Maglite ra, chiếu vào lòng rồi giữa hai chân cô.

"Anh sẽ không nhìn thấy gì đâu."

"Vẫn phải bảo đảm chắc chắn là tôi không thấy đi." Anh quay ngọn đèn lên vai cô. "Tôi cần xem bằng lái, giấy phép đăng ký xe và bảo hiểm của cô."

Cô túm túi xách lục lấy ví. "Anh nói quá nhanh, nhất định không thể là người ở đây." Cô rút bằng lái và thẻ bảo hiểm ra. "Anh hẳn là mới đến thị trấn."

"Tôi mới đến hạt Potter này vài tuần."

"Bản sao." Cô với tay lấy giấy phép đăng ký xe trong ngăn đựng găng tay, rồi đưa tất cả ra. "Không có ai bị bắt dừng lại vì đi quá tốc độ năm dặm hết."

"Đó không phải là lý do tôi bắt cô dừng lại." Anh chiếu đèn lên các giấy tờ của cô. "Cô đã vượt qua vạch phân cách."

Thật sao? Vậy ra cô không phải là một tay lái xe cừ khôi khi cố gắng làm hai việc cùng một lúc. Đó là lý do cô lắp hệ thống UConnect cho rảnh tay. "Không còn ai khác trên đường trong mười dặm quanh đây," cô chỉ ra. "Không có khả năng bị đâm xe đâu."

"Điều đó không có nghĩa là cô được phép lấn đường."

Cô ngước nhìn vào khoảng tối trên mặt anh - và di mắt tới nơi ánh sáng chiếu vào cái cằm cạo râu sạch sẽ, quai hàm vuông vức và khuôn miệng ấn tượng nhờ khoảng tối trên cánh cung ở môi trên. Cả người anh bị bóng tối mịt mùng che khuất, nhưng cô có ấn tượng chắc chắn là anh không chỉ trẻ, mà còn rất nóng bỏng. Loại nóng bỏng mà vào thời Lily còn trẻ có thể sẽ khiến cô hất tóc. Dạo này cô không còn cảm thấy gì ngoài ước muốn được về nhà với bộ đồ ngủ bằng vải tlannel cũ mèm. Có lẽ cô nên thấy buồn vì điều đó nhưng chẳng hề cảm thấy vậy.

"Tối nay cô có uống gì không?"

Cô mỉm cười. "Chỉ uống nước thôi." Cô nhớ lại lần cuối Neal đưa cô về nhà từ quán bar Road Kill.

"Có gì vui à?"

Và vô số lần cô chạy về nhà từ các bữa tiệc, lao bổ vào giường khi mẹ cô dậy làm việc mỗi sáng, "ừ," cô nói và bắt đầu khe khẽ cười.

Chỉ có điều anh không cười. "Tôi sẽ quay lại ngay," anh nói và đi về xe mình cùng đống giấy tờ.

Cô tựa đầu ra sau và để cửa sổ trượt lên. Viên sĩ quan này đang lãng phí thời gian của cô, và cô nghĩ đến con trai cùng bữa tối. Dạo này dường như cậu chỉ muốn ăn pizza, nhưng thế mới là Pip. Cậu đã có gì trong đầu là rất khó để loại bỏ ý nghĩ đó.

Cho đến giờ Pippen vẫn là một đứa bé ngoan. Đúng vậy, cậu mới mười tuổi, nhưng vì có cha mẹ là cô và Ronnie Darlington, việc gây ra những trò quậy phá nhất định đã nằm sẵn trong DNA của cậu. Thời điểm duy nhất cô thấy chút gì đó hiếu chiến ở Pip là khi cậu chơi thể thao. Cậu yêu thể thao, tất cả mọi loại hình - kể cả bowling. Và cậu rất ganh đua, thường thì như thế không phải là xấu, nhưng Pip ganh đua một cách thái quá. Cậu nghĩ nếu mình cực kỳ giỏi thể thao, cha sẽ đến xem các trận đấu của cậu. Kế hoạch này có hai vấn đề. Pip vẫn chưa làm chủ được cơ thể mình, hầu như không đi nổi một bước mà không bị vấp. Cậu rất vụng về và, cho đến giờ, luôn mài đũng ở băng ghế dự bị. Nhưng kể cả cậu có là cầu thủ giỏi nhất ở bất kỳ môn gì đi nữa, thì Ronny cũng quá ích kỷ để nghĩ đến những trận bóng đá hay bóng rổ của con trai hắn.

Một tiếng gõ trên cửa sổ lôi kéo sự chú ý của Lily sang trái và cô ấn nút mở cửa. "Có tìm thấy án phạt nào chưa chấp hành không?" cô hỏi, đã biết câu trả lời.

"Không phải hôm nay." Anh đưa lại giấy tờ cho cô qua cửa sổ. "Tôi bắt cô dừng lại vì lỗi lái xe không tập trung, nhưng tôi sẽ không phạt cô."

Cô đoán là mình nên nói gì đó. "Cảm ơn" - cô đoán - "Sĩ quan...?"

"Matthews. Hãy đi đúng phần đường của mình, Lily. Cô sẽ muốn sống lâu để nuôi dạy con trai chứ." Anh ta quay gót đi về xe mình, sỏi đá lạo xạo dưới chân anh.

Anh ta biết cô có con trai sao? Cô lái chiếc Jeep về lại đường cao tốc. Bằng cách nào nhỉ? Thông tin đó có hiện ra khi anh ta tra bằng lái của cô à? Anh ta đã kiểm tra cân nặng của cô sao? Cô liếc nhìn vào gương chiếu hậu. Anh ta vẫn đỗ xe bên lề đường nhưng đã tắt đèn cảnh sát đi. Giống như đa số phụ nữ, khi ghi vào giấy tờ cô giảm cân nặng của mình xuống hai cân. Thật ra cô không nặng năm mươi sáu cân, nhưng muốn thế. Dường như khi đến tuổi ba lăm, cô tăng thêm hai cân thừa thãi mà cô không thể giảm được. Tất nhiên, có một cậu con trai mười tuổi luôn cần trữ snack trong nhà cũng thêm hại.

Trong vài giây Lily quên sạch về sĩ quan Matthews. Cô còn nhiều chuyện khác phải lo lắng. Mười phút sau, cô ấn vào nút mở gara gắn ở tấm che nắng, lái xe qua cây cột bóng rổ nằm cạnh lối vào nhà và tiếp tục đi vào gara. Cô chắc chắn Pippen ở nhà bên cạnh đang ngó qua cửa sổ, sau đó sẽ về nhà trước khi cô bỏ ví và túi xuống.

Như dự đoán - "Mẹ," cậu gọi khi xồng xộc lao qua cửa sau. "Bà nói bà sẽ ghé qua mang thêm spaghetti." Cậu ném ba-lô của mình lên bàn bếp.

"Trốn đi."

Khỉ thật. Cô thò tay vào ví rút di động ra. "Chào mẹ," cô nói ngay khi mẹ cô nhấc máy. "Pippen nói mẹ định mang spaghetti sang. Con ước gì mình biết trước bởi vì con đã mua đồ ăn ở quán Chicken Lickin rồi."

"Ôi, chán thật. Mẹ biết con thích món spaghetti của mẹ đến thế nào mà." Lily không biết bà lấy đâu cái ý nghĩ đáy nữa. "Mẹ đã kể cho con về hàng xóm mới của con chưa?"

Lily trợn mắt và cởi áo khoác. Ngôi nhà bên tay trái nhà cô được rao bán đã hơn một năm. Có người đã mua nó cách đây vài tuần, và cô tự hỏi điều gì đã làm bà Louella chờ lâu đến thế mới tự giới thiệu bản thân và tìm kiếm thông tin.

"Đó là một chàng trai độc thân có một con mèo tên là Pinky."

Một anh chàng nuôi mèo sao? Tên là Pinky? "Anh ta là gay à."

"Không có vẻ thế, nhưng con nhớ Milton Farley đấy."

"Không." Cô cũng không quan tâm, nhưng không thể nào cản bà Louella lại một khi bà có chuyện để kể.

"Cậu ta từng sống ở Ponderosa và cưới Brenda Jean. Họ có vài đứa nhóc gầy nhẳng luôn thò lò mũi xanh. Vài..."

Lily đặt tay lên ống nói điện thoại và thì thầm với con trai, người vừa vòng tay ôm quanh eo cô, "Mẹ sắp bước vào địa ngục vì nói dối bà ngoại hộ con đấy."

Pippen ngẩng mặt khỏi ngực áo cô. Cậu cười toe toét và khoe ra cả một hàm đầy niềng răng màu xanh dương. Thỉnh thoảng trông cậu giống cha mình đến mức làm tim cô tan nát. Tóc vàng, mắt nâu và hàng mi dài rợp mắt. "Con yêu mẹ," cậu nói, sưởi ấm trái tim cô. Cô sẽ vui mừng bước vào địa ngục vì Pip. Bước qua lò lửa, giết người, trộm cắp và nói dối mẹ mình vì con trai cô. Cậu sẽ lớn lên một cách mạnh mẽ, khỏe khoắn và đi học ở đại học Texas A&M.

Phillip "Pippen" Darlington sẽ trở thành một con người thành công. Một người tốt hơn hẳn cha mẹ cậu.

Trong khi mẹ cô tán chuyện về Milton Farrley và người bạn trai bí mật của anh ta ở Odessa, Lily cúi người xuống hôn lên đầu con trai. Cô gãi lưng cậu qua chiếc áo nỉ in chữ Texas A&M và cảm thấy cậu rùng mình. Ronnie Darlington rõ là một gã khốn nạn, nhưng hắn đã trao tặng cô một cậu bé tuyệt vời. Lily không hẳn là một bà mẹ hoàn hảo, nhưng cô tạ ơn Chúa vì mình chưa bao giờ cư xử tệ đến mức phá hỏng đời con trai mình.

"... và con phải biết cậu ta đã lừa tất cả mọi người với..."

Lily nhắm mắt lại, hít vào mùi hương trên tóc Pippen. Cô bảo đảm rằng con trai mình sẽ không tới trường mà phải nghe chuyện về bà mẹ quái đản của cậu. Cô biết thế là thế nào. Và cô đã hết sức cố gắng để bảo đảm mình sẽ không bao giờ làm cậu xấu hổ, và cậu sẽ không bao giờ phải nghe lũ trẻ gọi mẹ cậu là Lily Darlington hâm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top