Phiên ngoại Hàn Trừng

ThuKhangHoa
Nhân vật: Ngu Hàn , Giang Trừng. Hàn => Trừng . Đơn phương.
Ngu Đoạn Ly phiên ngoại:
Ngu gia Ngu Tứ Lang Ngu Hành ở Ngu thị cũng coi như là ưu tú , thiên phú không tệ, vốn là gánh vác nhiều ít kỳ vọng của gia tộc, thế nhưng hắn lại đi cưới một nữ nhân câm, còn chỉ là một nữ nhân có xuất thân hết sức bình thường, nghe nói nàng ta là côi nhi . Này thật là làm Ngu thị mất hết mặt mũi. Tuy nói Ngu tứ lang không được nhiều sủng ái nhưng tốt xấu cũng là nhi tử của gia chủ, thế nhưng xem hắn cưới loại nữ nhân gì kia nha, không nói được còn không hề tu luyện, không sợ sinh ra hậu đại sẽ giống mẫu thân không thể tu luyện sao?  Nhiều người trên dưới bình luận, trà dư hậu tửu , thật là không ít ác ý cùng nhảm nhí tin đồn chảy vô tai. Đáng tiếc, Ngu Hành không nghe, hắn nhất định muốn cưới nàng, Ngu chủ mẫu không thể làm gì liền phất tay áo, muốn cưới liền cưới đi, các người hai cái tự mình cưới hỏi gì đó tự mình đến. Ngu Hành không muốn, hắn hy vọng được đến thân nhân chúc phúc, Ngu gia gia chủ cùng chủ mẫu lại một mảnh tâm như sắt đá, không hề lay động. Rốt cuộc, là đã gả đi xa Ngu tam nương, Ngu Tử Diên nghe nói đệ đệ không đạt được đến chúc phúc, có lẽ là nàng lại nhìn đến chính mình tuy rằng quang vinh gả đi, nhưng đến cùng phu thê tình cảm có phần lạnh nhạt, nàng liền ôm theo còn chưa tròn một năm tuổi Giang tiểu tử Giang Trừng đến.
Kết hôn đi, không ai chúc phúc các ngươi, tỷ đến cho các ngươi chúc phúc!
Tiêu Lan là một nữ nhân câm, lại không tu luyện, sở dĩ nàng không tu luyện cũng bởi vì thể chất yếu ớt, trên thân còn mang bệnh nan y, thực sự là không thể tu luyện, nhưng nàng lại là một y sư y thuật tinh thông lại lương thiện ôn nhu. Nếu không phải ngày đó nàng đi lên núi hái thuốc, gặp được bị yêu thú đánh trọng thương Ngu Hành lại tốt bụng giúp hắn chữa thương, bọn họ cũng không được đến một đoạn nhân duyên tốt đẹp như vậy.
Nàng nếu bị câm, ta đây liền trở thành miệng của nàng, nàng muốn cái gì, ta thay nàng nói ra. Ái sao, chính là như vậy, không mang theo bất kỳ tư lợi, nguyện ý trả giá cùng tốt đẹp, chỉ cần có thể nhìn thấy người kia hạnh phúc bình an.
Ngu Hành một thân ngạo cốt lại bị sự dịu dàng cùng tốt bụng của nàng làm cho mềm nhũn, mềm đến mức nguyện ý một đời bảo hộ nàng.
Ngu Tử Diên không khỏi cảm thán, này lương duyên có bao nhiêu tốt đẹp nha?
Rốt cuộc, tại Ngu Tử Diên không ngừng hướng về song thân đề cử cùng thổi gió, rốt cuộc Ngu Hành cùng thê tử có thể trở về Ngu gia , chính là bọn họ chỉ có thể ở một nơi rất bình thường, gia tộc cung chỗ ăn chỗ ở, đổi lại Ngu Hành vì gia tộc phục vụ, đối với những chuyện này Ngu Hành là không có ý kiến, rốt cuộc hắn cũng không quá trầm mê tu luyện, lúc nhỏ sở dĩ tu luyện là bởi vì sống tại gia tộc bị bồi dưỡng cùng cưỡng ép, hiện tại trưởng thành, hắn cảm thấy tu luyện là tốt lại không quá mức lưu tâm, rốt cuộc hắn chỉ cần trải qua cuộc sống bình an là được.
Hai năm sau đó, Giang Trừng tròn ba tuổi, Ngu Hàn chào đời. Bởi vì còn nhỏ nên không ai biết được thiên phú của đứa nhỏ này ra sao, rốt cuộc ngoại trừ thân thể giống nương yếu ớt một chút cũng không thấy bất kì bệnh trạng nào Ngu gia vẫn là đưa đến một ít tài nguyên bồi dưỡng đứa nhỏ này.
Sinh ra tại thế gia, chỉ có thể dựa thế gia bài bố. Sinh ra tại gia tộc tu tiên, không thể tu tiên chỉ có thể chịu đựng bị coi thường cùng vô tận nhục nhã, đường huynh muội khinh thường ngươi, biểu tỷ đệ chướng mắt ngươi, mỗi ngày mỗi người đều chạy tới đem chân giẫm đạp lên ngươi, mắng ngươi phế vật, mắng ngươi rác rưởi. Ngu Hàn thiên tính có phần lạnh nhạt cùng bài xích cùng người thân cận, đứa nhỏ này thích nhất chơi một mình, không quấy khóc không ồn ào nháo loạn, an tĩnh lại ngoan ngoãn đến làm người đau lòng. Ngu Hàn sáu tuổi, bởi vì thể nhược lại thiên phú quá kém, là kém nhất trong số tiểu bối, người khác một ngày có thể tu luyện ra được chút ít cảm giác tới, ,mà hắn lại hoàn toàn làm nhiều công ít, một chút cảm giác cũng không có. Theo thời gian dần trôi, rốt cuộc gia tộc nhận ra Ngu Hàn là không thể tu luyện, liền cũng không để tâm bồi dưỡng phế vật này, bọn họ chỉ là cấp đủ tiền tiêu, không thêm đầu tư thêm bất cứ gì nữa. Ngu Hàn không sao cả, hắn không quá ham thích tu luyện, không tu liền không tu, hắn càng thích kế thừa y bát của mẫu thân, trầm mê y thuật.
Đó là một ngày trời đẹp, nắng ấm, Ngu Hàn ôm sách ngồi trong đình nhỏ, trên tay là một cuốn sách về dược học, hắn an tĩnh đọc sách, chú tâm đến mức không hề để ý đến xung quanh. Nhưng là chưa an tĩnh được bao lâu, bên tai liền truyền đến tiếng ồn ào huyên náo, một đám trẻ mặc gia phục màu Hồng tía , thêu ẩn gia văn nháo loạn tiến đến. Ngu Hàn theo bản năng nhíu mày, hắn đưa mắt nhìn đám trẻ, trong mắt không có bất luận cảm xúc gì, lạnh nhạt đến cực điểm.
Khác biệt chính là hôm nay trong đám trẻ xuất hiện một đứa bé mặc gia phục màu tím sậm, thêu ẩn gia văn chín cánh tử liên, đứa bé tuy là nam hài lại mặt mày khả ái, một đôi thủy linh linh mắt hạnh to tròn, khuôn mặt trắng hồng, dung mạo trong sáng như sương sớm. Ngu Hàn trí nhớ không tốt, hắn cũng chỉ là nhìn lướt qua, không phản ứng. Chính là cầm đầu đám hài tử này, con trai của Ngu đại lang Ngu Thất thật sự là ngày thường hống hách đã quen, hắn nhìn thấy tiểu phế vật bị gia tộc ghét bỏ, luôn là bị khi dễ đến không ai thèm quản lại vết thương lành liền quên đau, như cũ lạnh nhạt không thèm phản ứng bọn hắn, liền hướng về phía đứa bé tử y, chế nhạo nói:
- Giang biểu đệ, giới thiệu với ngươi đây là con trai của tứ thúc, là một phế vật vô dụng, thể chất thì yếu đuối, không thể tu luyện cũng liền thôi, cả ngày mặt mũi lạnh nhạt, nhìn thật ngứa mắt. Một chút cũng không được người thích.
- A?
Tử y nam hài nghiêng đầu, trên mặt nhàn nhạt, mắt hạnh cẩn thận đánh giá biểu tình của đứa trẻ kia. Đúng là hết sức lạnh nhạt, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến, nếu là Ngụy Anh cùng hài tử kia ở chung sẽ như thế nào, nghĩ đến hẳn thật thú vị, nhịn không được hơi nhếch khóe môi, tựa tiếu phi tiếu.
Ngu Hàn đã quen nghe bọn họ mỗi ngày đều phải chạy đến trước mặt hắn chế nhạo một phen, còn phải nháo một trận ra uy, lúc ban đầu hắn còn sẽ tức giận, sẽ phản bác hiện tại đều đã quen, đến mức không buồn phản ứng, cùng lắm thì xem như bên tai bay một đống ruồi nhặng, không ngừng vo ve vo ve ồn ào. Không cần để ý.
Chó sủa khi thấy người lạ, không thể vì bị sủa mà đi theo sủa cùng.
Sau lại đám hài tử ta một câu, ngươi một câu đem Ngu Hàn nhục nhã, lời nói thô bỉ khó nghe đều có thể nói ra miệng, Giang Trừng không nhịn được bắt đầu dịch ra xa, hàm dưỡng tốt đẹp hắn không nghĩ đến có thể nghe được những lời nói mắng chửi người như vậy, nếu không phải nương bảo hắn nhiều đi theo đường huynh đường đệ biểu tỷ muội chơi đùa, hắn đã chẳng buồn đi. Hắn thà rằng theo đuôi tỷ tỷ xem nàng nữ công gia chánh , cho dù nhàm chán cũng so hiện tại tốt.
Tuy rằng nói được phi thường ác ngữ, lại bị đối phương làm ngơ, Ngu Thất tức đến đỏ bừng mặt, hắn nghe nương nói qua hôm nay Tam cô mang theo thiếu chủ của Giang gia tới, muốn hắn nhiều trước mặt Giang gia tiểu tử thị uy, có như vậy về sau mới có thể đè ép tiểu tử kia, thuận tiện chèn ép Giang gia, lại nói Giang gia chưa chắc đến cùng đã thuộc về Giang Trừng hay không, Ngu đại thiếu phu nhân mỗi lần đều là ganh ghét một phen, sau đó lại ở sau lưng nói lời khó nghe, nói Ngu Tử Diên ở Giang gia là như thế nào chịu đựng ủy khuất cùng xấu hổ, nói được một bộ khí phách. Bình thường nếu là Ngu tiểu phế vật không phản ứng hắn cũng liền cảm thấy nhàm chán bỏ đi, nhưng hôm nay có Giang tiểu tử ở, không thể không dương oai. Ngu Thất nhuận nhuận yết hầu, hít sâu một hơi, rốt cuộc trẻ con còn chưa có nhiều sâu xa tâm tư, nó đều là từ chỗ cha nương học đến.  Ngu Thất hướng về Giang Trừng cười nhạo nói:
- Giang biểu đệ, ngươi biết tại sao tứ thúc hài tử lại phế vật vậy không?
Nói xong liền khinh thường cười hắc hắc hai tiếng nói, Giang Trừng liếc mắt một cái, trong lòng cũng mạc danh cảm thấy khó chịu, biểu ca thái độ khiến hắn khó chịu cực kỳ, quá khinh người.
- Chính là bởi vì hắn có một người nương câm, lại còn thân thể hư nhược, không thể tu luyện. Này còn không phải đem khuyết điểm đều kế thừa đầy đủ. Hắc hắc.
- Câm miệng.
Ngu Hàn rốt cuộc đứng dậy, hắn nắm tay siết đến trắng bệch, khuôn mặt đỏ bừng hắn thật sự thể chất yếu ớt, nhưng là hắn cũng là con người, hắn cũng có nghịch lân, liền tính không thể đánh được đối phương, cũng đến đánh cho hả dạ, không đánh hắn không xứng làm người.
Nhưng Ngu Hàn còn chưa kịp làm gì, Ngu Thất một bên mặt đã bị bầm đen, hắn đau đớn rú lên một tiếng, đưa tay ôm mặt, hắn kinh dị nhìn khuôn mặt nhỏ che kín tức giận của Giang Trừng.
- Ta đây ghét nhất những kẻ đem cha mẹ người khác ra nhục mạ.
Giang Trừng hừ lạnh một cái, liếc mắt một đám biểu huynh biểu đệ chừng năm sáu đứa, lạnh giọng nói:
- Xem ra hôm nay phải giáo các ngươi như thế nào tôn trọng tôn trưởng.
Ngu Hàn nhìn Giang Trừng, lần này là nhìn nghiêm túc, sau đó cũng tiến lên, không nói một chữ đã đem trong tay ngân châm truyền vào linh lực chuẩn xác đâm vào huyệt vị trên eo Ngu Thất, sắc mặt lạnh đến cực điểm, mơ hồ còn lộ ra sát khí.  Một màn này làm khiếp sợ toàn trường, mấy đứa hài tử vội vàng lùi lại mấy bước, một đứa đỡ lấy Ngu Thất đang sợ đến toàn thân cứng nhắc, hắn vươn tay chỉ về Ngu Hàn:
- Ngươi…ngươi… này tiểu phế vật, còn đứng đó nhìn, lên cho ta, đánh chết nó ít nhất đem thứ rác rưởi này đánh cho không thể xuống giường.
Nghe vậy, mấy cái liền xông lên, tuy rằng tay không nhưng bọn họ đều tu tập, có linh lực, có chiêu thức, Ngu Hàn theo bàn năng lùi lại mấy bước, trong tay kẹp mấy cây ngân châm, sắc mặt lãnh túc, đôi mắt quan sát bọn họ, tính toán cách ứng phó. Một đứa trẻ đem linh lực truyền vào nắm đấm, lao nhanh về phía Ngu Hàn, còn chưa đụng vào đã bị Giang Trừng chặn lại, lại lưu loát giơ chân đá đối phương ngã xuống đất, động tác lưu sướng xinh đẹp, Ngu Hàn nhìn đến ngẩn người.
- Muốn ức hiếp người, trước hỏi ta có đồng ý không?
----- cnt---

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top