Chương 70 - 72: Quay về rời đi
Quan Miên nhìn quanh quất.
Ám Hắc Đại Công hỏi: "Đằng ấy đang tìm gì thế?"
Quan Miên đáp: "Hiện trường đầu tiên của vụ án."
Ám Hắc Đại Công: "Ồ?"
Quan Miên hỏi: "Hay anh đã hủy thi diệt tích sạch sẽ gọn gàng hết rồi?"
Ám Hắc Đại Công cười bảo: "Tôi chỉ nói một câu rất hợp với tình hình mà thôi, xem như anh ta biết điều, bỏ chạy nhanh ghê."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Quan Miên nói: "Nếu cần thì lần sau tôi có thể dụ anh ta đến nữa."
"Cách giải quyết trong game tuyệt đối không phải là cách giải quyết triệt để." Ám Hắc Đại Công thoáng ngừng rồi tiếp, "Đằng ấy có quen biết anh ta trong đời thực không?"
Quan Miên ngẫm nghĩ rồi quyết định lảng tránh vấn đề này. Dù cậu càng lúc càng cảm thấy gắn bó với game, bao gồm những con người trong ấy, nhưng không có nghĩa cậu muốn dây dưa với họ ngoài đời.
"Đằng ấy không cần trả lời." Hai mắt Ám Hắc Đại Công nhìn thẳng về trước, "Nếu đáp án là phủ định thì đằng ấy đã trả lời rất nhanh."
Quan Miên mím môi như không mấy vui vẻ với việc Ám Hắc Đại Công có thể từ phản ứng mà đoán được suy nghĩ của mình, "Tôi chỉ mất chút thời gian nuốt nước bọt thôi."
Ám Hắc Đại Công cười khẽ, "Được rồi. Trở lại chuyện chính, đằng ấy đánh giá bướm và hoa trong khe núi thế nào?"
Quan Miên đáp: "Bọn chúng rất có quy luật."
Ám Hắc Đại Công nói: "Đồng ý."
Quan Miên nói: "Lúc trước tôi vẫn luôn không chắc về cự ly tấn công của bướm."
"Ừm." Ám Hắc Đại Công dùng một chữ trả lời để cổ vũ cậu nói tiếp.
Quan Miên nói: "Sau đó tôi phát hiện ra một quy luật. Nếu trong phạm vi mười mét chỉ có một con bướm, phạm vi tấn công của nó ước khoảng hai mét. Nếu có hai con thì lấy hai mét nhân hai cộng mười bảy xăng-ti-mét, ba con thì hai mét nhân ba cộng mười tám, cứ thế mà suy. Công thức hóa một cách đơn giản, lấy X là số bướm, X=1 thì phạm vi = 2 mét, nếu X ≥ 2 thì phạm vi = 2X + (0.15+0.01X)."
Ám Hắc Đại Công nghiêng đầu nhìn cậu.
Quan Miên nói tiếp: "Sự biến dị của hoa thành quái nhìn bề ngoài có vẻ bừa bãi nhưng thật ra lại theo quy luật. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện cả vườn hoa được tạo bởi những cửu cung cách lớn nhỏ khác nhau. Thứ tự biến dị của chúng là từ một đến chín. Sau khi hoa trong cửu cung cách nhỏ biến dị sẽ tổ thành cửu cung cách lớn, tiếp theo cứ thế mà biến dị."
Ám Hắc Đại Công sâu xa nói: "Người bình thường sẽ không chú ý những điểm này."
Quan Miên làm lơ, nói tiếp: "Khe núi này rất có khả năng do giáo viên trung học thiết kế."
Ám Hắc Đại Công bật cười, "Còn là giáo viên Số học."
"Ừm. Điểm trung bình trong lớp ông ta chắc khoảng năm mươi chín."
"Sau lưng rất có khả năng bị học sinh gọi là quỷ thâm độc."
Quan Miên tiếp: "Rất có khả năng đầu ổng bị hói."
Hình ảnh vị giáo viên dạy Số hói đầu thâm hiểm bỗng hiện lên trong đầu hai người một cách sống động cứ như ông ta thật sự tồn tại.
Ám Hắc Đại Công dừng bước, "Nghĩ ra cách đối phó chúng chưa?"
Ngắm nhìn phong cảnh đẹp như tranh vẽ, Quan Miên quả đoán lắc đầu, "Dù có cách thì tốc độ của tôi cũng không ứng phó nổi."
Ám Hắc Đại Công lấy từ trong túi ra một quả trứng dơi ném cho cậu.
Quan Miên vươn tay chụp lấy.
Ám Hắc Đại Công nói: "Dùng cho cấp 38."
Trứng dơi Quan Miên cũng có một quả, chính là quà gặp mặt hồi xưa của Tội Lỗi Quá Xá, chẳng qua quả đó phải cấp 50 mới dùng được nên tới giờ cậu vẫn chưa có thú cưỡi.
"Tốc độ cũng không đến nỗi." Ám Hắc Đại Công nói, "Nếu đằng ấy không muốn để tôi nhìn thấy dáng vẻ đằng ấy ấp trứng thì tôi có thể nhắm mắt lại."
Quan Miên cúi đầu nhìn trứng. Với tính cách của cậu, những thứ tiền của không rõ lai lịch từ trên trời rơi xuống Quan Miên chưa từng từ chối. Nhưng vừa nghĩ đến nó là của Ám Hắc Đại Công, tâm lý cậu ít nhiều vẫn thấy có hơi không thoải mái. Cảm giác này xuất hiện từ hôm Ám Hắc Đại Công nói về kế hoạch sau sáu mươi của mình trên phi thuyền. Một món quà bình thường dưới sự ảnh hưởng của kế hoạch lại khó tránh mang chút hơi hướm mờ ám.
"Hoa và trứng, đằng ấy thật sự thấy trứng khó tiếp nhận hơn hoa?" Ám Hắc Đại Công khoanh tay nhìn cậu như đùa như thật.
"Hoa?" Quan Miên thoáng ngẩn ra nhưng lại nghĩ ngay đến hoa hồng hôm lễ tình nhân của Mộng Đại Lục. Lẽ nào đối phương biết người tặng hoa là Phồn Tinh Hữu Độ? Nhưng khả năng này quá nhỏ. Cậu không nghĩ Phồn Tinh Hữu Độ sẽ mang chuyện này đi rêu rao khắp nơi, nhất là đối thủ cũ của anh ta. Nhưng ngoài cậu ra thì chẳng còn ai có mặt ở đó lúc ấy cả.
Ai để lộ tin tức? Hay là...
Một tiểu tinh linh vỗ cánh bay tới.
Quan Miên mượn cớ mở thư đẩy trứng vào lòng Ám Hắc Đại Công.
Thư thế mà lại từ Tội Lỗi Quá Xá, vừa mở đầu đã hỏi liền tù tì mười lần "Anh có nhớ em không?", sau đó tự biên tự diễn, "Em biết là anh nhớ em lắm. Vì giúp anh giải tỏa nỗi buồn tương tư, em quyết định tự dâng mình tới cửa làm quà. Người ta đang ở trong thôn nè, đợi anh đó nha ~!"
Quan Miên gấp thư vào, nói với Ám Hắc Đại Công: "Tôi có việc phải về thôn một chuyến."
Ám Hắc Đại Công khéo léo cất trứng dơi đi rồi gọi rồng có cánh, "Tôi tiễn đằng ấy."
Quan Miên không từ chối. Ban nãy vừa cự tuyệt trứng dơi, cậu không muốn bày tỏ quá lộ liễu, mặc dù với tâm cơ của Ám Hắc Đại Công thì không thể nào anh không nhận ra.
Rồng có cánh chao liệng trên khe Mitel vài vòng mới bay về hướng Đệ Nhất Thôn Trang của Tinh Nguyệt.
Từ trên trời nhìn xuống Mộng Đại Lục là một cảnh tượng khác hẳn. Một trong những nguyên nhân có lẽ do sự truy cầu hoàn hảo với những game quy mô lớn của người chơi mà phong cảnh nơi đây mang đậm sắc thái trái ngược với hiện thực.
Mộng Đại Lục mà một vùng đất không có thật, tất cả đều là cảnh sắc ban sơ chưa chịu ảnh hưởng của ô nhiễm công nghiệp. Loài người tốn hàng trăm tu bổ lại những khu vực chịu ảnh hưởng bởi ô nhiễm nhưng vẫn không thể phục hồi chúng hoàn toàn, bởi lẽ Mộng Đại Lục chính là vùng đất chỉ có trong mơ.
Rồng có cánh chẳng bao lâu đã bay đến vùng trời trên Đệ Nhất Thôn Trang.
Tuy game thủ cưỡi thú bay lượn trên trời nhiều vô số kể nhưng toàn thân đen như mực như rồng có cánh không phải loại thường thấy. Không ít kẻ trong thôn đều ngước lên nhìn.
Rồng có cánh lướt qua thôn trang rồi dừng ngay trước cửa thôn.
Quan Miên từ lưng rồng nhảy xuống, nói: "Cảm ơn."
Ám Hắc Đại Công nói: "Bậc cha chú trong nhà từng dạy tôi, hẹn hò xong đưa đối tượng về nhà là nghĩa vụ của mỗi người đàn ông."
Quan Miên nói: "Lúc dạy anh chắc các bác ấy hẳn phải tiện thể tìm luôn cho anh một gái hiền lành để anh thực tập."
Ám Hắc Đại Công cười bảo: "Đúng. Bởi vậy tôi đành phải tự tìm lấy."
Quan Miên nói: "Vậy tôi chúc anh sẽ tìm được trong tương lai."
Ám Hắc Đại Công nhướng mày nói: "Tôi cảm thấy tương lai ấy mỗi lúc một gần." Nhìn hội viên Công hội Tinh Nguyệt hùng dũng tiến ra từ thôn trang, anh mỉm cười bảo: "Hôm nay tôi vui lắm, lần sau cùng luyện nữa nhé. Bye bye!"
Rồng có cánh lại vút lên không, chầm chậm biến thành một chấm đen.
"Mộng ~ Xuân ~ Không ~ Tỉnh ~!"
Quan Miên quay lại, bắt gặp Tội Lỗi Quá Xá đang dùng tư thế vô cùng khoa trương mà bổ nhào tới, "Thi đậu rồi?"
Tội Lỗi Quá Xá đứng hình ngay tại chỗ, nửa ngày mới thở dài than: "Anh đừng sát muối lên vết thương của người ta không được sao?"
Quan Miên đáp: "Tôi tưởng câu đó rất phổ biến trong giới học sinh."
Tội Lỗi Quá Xá nói: "Em chính là người bảo vệ chân lý trong cái giới đó."
Quan Miên: "Thì ra người thời nay không thích nói lý cũng có nguyên nhân."
"..." Tội Lỗi Quá Xá đột nhiên nhào tới, "À phải, em còn chưa hỏi quan hệ của anh và Ám Hắc Đại Công từ bao giờ lại tốt đến thế? Lại còn liền cùng bay như chim liền cánh?!"
Quan Miên đáp: "Ngữ văn kỳ này cậu rớt chắc rồi."
Tội Lỗi Quá Xá nói: "Em học đại học."
Quan Miên hết sức phối hợp mà chữa lại, "Môn Ngữ văn đại học của cậu rớt chắc rồi."
Tội Lỗi Quá Xá nói: "Em học Kế toán."
Quan Miên nhìn cậu một cách kinh ngạc, "Tốt nghiệp xong cậu có định đi làm không?"
"...Không đi làm thì đi học làm cái quái gì?" Tội Lỗi Quá Xá ngừng một chút rồi tiếp: "Dù em không muốn đi làm thì chính phủ cũng đâu có cho phép. Em đâu có đủ tiền đóng khoảng thuế tự do khổng lồ kia."
Quan Miên nhìn cậu và hỏi: "Tốt nghiệp xong sẽ theo kế toán?"
Dưới ánh nhìn nóng bỏng của Quan Miên, Tội Lỗi Quá Xá bắt đầu lung lay, "Đại khái, chắc thế."
Quan Miên im lặng.
Tội Lỗi Quá Xá bổ sung thêm một câu, "Đổi ngành cũng có thể."
"Lúc rảnh ráng trau dồi thêm môn Văn của đại học." Quan Miên đề nghị.
Tội Lỗi Quá Xá: "..." Lúc về nhà thề sẽ bán hết sách Ngữ văn giữ từ thời tiểu học đến giờ!
Trong thôn đột nhiên vang lên một trận ồn ào.
Tội Lỗi Quá Xá và Quan Miên nhìn nhau, cùng bước vào thôn.
Đến trước cửa thần điện Quang Minh, hai người nhìn thấy Vô Song bị vây giữa đám đông, hình như ai cũng đang chúc mừng anh ta.
Vô Song đỏ mặt cảm ơn, khó giấu được sự mừng rỡ ra mặt.
"Vô Song, anh sắp phải gả đi sao?" Tội Lỗi Quá Xá cố len lỏi vào giữa đám đông.
Vô Song chỉnh lại: "Là lấy vợ!"
Tội Lỗi Quá Xá ngạc nhiên, "Thiệt hả? Ngoài đời ấy à?"
Vô Song lườm cậu ta một cái rồi đáp: "Đương nhiên, trong game có kết hôn được đâu."
Theo đà phát triển của game online đa chiều, kết hôn trên mạng từng thịnh hành một thời. Có điều vấn đề càng lúc càng trở nên nghiêm trọng. Kết hôn qua mạng chỉ được game công nhận nhưng không được chính phủ công nhận, như vậy có được xem là vượt rào hay không? Dù cho hai bên không hề tiếp xúc với nhau trong đời thực nhưng lúc trị số chân thật của giác quan được chỉnh lên mức 95%, sóng điện não sẽ tạo ra cảm giác như đang tiếp xúc thật sự, với nhiều người mà nói, đây đã chẳng khác đời thực là bao.
Bởi lẽ vào tháng thứ bảy sau ngày game online đa chiều bắt đầu thịnh hành, chính phủ cưỡng chế các công ty game tháo bỏ chế độ kết hôn, đồng thời nhấn mạnh Cục Dân chính là cơ cấu duy nhất để đăng ký kết hôn hợp pháp.
Tội Lỗi Quá Xá ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Vậy sau này còn vào nữa không?"
Vô Song do dự, "Chắc chắn sẽ ít đi nhiều."
Tội Lỗi Quá Xá ủ rũ cúi đầu. Cái kiểu thưa dần thế này chẳng mấy chốc sẽ trở thành hoàn toàn biến mất. Vô Song là tay lão làng của Công hội Tinh Nguyệt, tuy hai người không quá thân thiết nhưng nghĩ đến chuyện anh ta rút dần khỏi game, trong lòng Tội Lỗi Quá Xá vẫn thấy có gì thiêu thiếu.
Bầu không khí náo nhiệt bị nỗi buồn chia tay làm phai mất vài phần.
Mọi người trở nên im lặng.
Quan Miên nghiêng mình lách vào, chìa tay với Vô Song và nói: "Chúc mừng." Câu chúc mừng này của cậu pha lẫn chút gì đó như là hâm mộ. Chẳng phải hâm mộ anh ta tìm được vợ, mà là hâm mộ anh ta có thể dễ dàng tìm được lý do để từ bỏ sự ký sinh vào internet trong đời thực. Dù cho cuộc sống trong game có huy hoàng, có ngoạn mục thế nào chăng nữa nhưng con người vẫn phải sống trong hiện thực.
Vô Song cầm lấy tay cậu, xấu hổ cười đáp: "Cảm ơn."
Tâm trạng vốn mang tính chất truyền nhiễm. Nhìn gương mặt càng lúc càng đau thương của mọi người, Vô Song cuối cùng nhịn hết nổi phải lên tiếng: "Hình như tôi còn chưa đi cơ mà."
Tội Lỗi Quá Xá thở dài: "Sớm muộn cũng thành con nhà người ta."
Vô Song rầu rĩ đáp: "Anh đây làm đám cưới chứ không phải gả đi hòa thân."
Quan Miên gật gù nói: "Hòa thân còn mang lại chút lợi ích cho công hội."
Vô Song: "..." Hôm nay lên game phải coi trước giờ lành mới đúng.
Quan Miên nhìn chung quanh, "Bị Thịt Rỗng đâu?" Với tính cách của cậu ta thì không đời nào chịu bỏ qua chuyện náo nhiệt thế này.
Vô Song trả lời: "Đến ca cậu nhóc ấy đi dọn dẹp phế tích." Vì để bảo đảm tính tích cực của game thủ cũng như cơ hội xây thành được thực hiện đúng hạn, Tinh Phi Ngân áp dụng chế độ luân phiên, sáng trưa chiều ba ca, mỗi ca một tiếng. Từ sau ngày giành được danh hiệu Đệ Nhất Thôn Trang, lượng hội viên xin gia nhập tăng vọt, trước mắt công hội hoàn toàn không thiếu nhân thủ.
Nghe nhắc đến dọn dẹp phế tích, Tội Lỗi Quá Xá trở nên hứng thú hẳn lên, "A, em cũng tham gia với!"
Vô Song hỏi: "Học kỳ này em không phải thi lại à?"
Khuôn mặt tươi cười của Tội Lỗi Quá Xá lập tức biến thành mặt khóc.
Quan Miên giả vờ kinh ngạc chêm vào: "Thì ra thi cử cũng có chế độ thi lại."
Tội Lỗi Quá Xá nghiến răng đáp: "Kế toán và Hạch toán Giá thành của em thiếu chút nữa là đậu rồi!"
Vô Song lộ vẻ kinh ngạc thật sự, "Thi lại có hai môn thôi sao?"
Quan Miên nói: "Hai môn đó thiếu chút nữa là qua sào, những môn còn lại có thêm chút nữa cũng không qua."
Tội Lỗi Quá Xá: "..." Hồi xưa nên chọn bạn ngu ngu một chút mới phải.
Thấy cậu ta thật tội nghiệp, Vô Song bèn an ủi: "Không sao đâu. Dù sao cũng có Tinh Phi Ngân, đợi rảnh rỗi cậu ấy giúp em gạo bài, luyện đề là qua được ngay thôi."
Mặt Tội Lỗi Quá Xá thoáng hiện lên vẻ mất tự nhiên, cậu ta hừ lạnh hỏi: "Em không dựa vào anh ta thì không qua được à?"
Vô Song cau mày nói: "Sao em lại có thể qua cầu rút ván như thế?"
Quan Miên nói: "Với lại bây giờ cậu đã qua được đâu."
Cảm thấy mình và bọn họ khó tìm được tiếng nói chung, Tội Lỗi Quá Xá quay đầu hướng về phía thành Baute mà đi thẳng một nước. Đi được nửa đường, cậu ta nhịn không được lại dừng lại, ngoảnh đầu hỏi Quan Miên: "Đi cùng không?"
Quan Miên mỉm cười đi theo. Có Tội Lỗi Quá Xá bên cạnh, thỉnh thoảng cậu lại nhớ về thời còn học tiểu học của mình – Đơn thuần, trẻ con.
Trên bầu trời và chung quanh thành Baute toàn những thú cưỡi.
Hội viên Công hội Tinh Nguyệt dọn dẹp phế tích một cách hết sức nhiệt tình.
Tội Lỗi Quá Xá thán phục khen ngợi: "Mọi người cố gắng quá nhỉ."
Quan Miên nói: "Quá bất thường."
"Hả?"
Quan Miên im lặng tìm kiếm bóng dáng Bị Thịt Rỗng. Tuy cái hư danh Đệ Nhất Thôn Trang đã kích thích tính tích cực của không ít hội viên nhưng vẫn chưa thể đến mức như cảnh tượng trước mắt.
Bị Thịt Rỗng đang đứng trên một cây cột xù xì to tướng và gân cổ chỉ huy giao thông. Hội viên tập trung ở đây quá đông, không thể nào không có một người đứng ra chỉ huy giao thông. Thấy Quan Miên và Tội Lỗi Quá Xá đi đến, cậu ta bỗng nhiên hét lên thất thanh: "Đi lối dành cho người đi bộ!"
Tội Lỗi Quá Xá bị dọa giật lùi một bước, còn Quan Miên vẫn ngang nhiên đi về phía trước.
Đợi họ đến gần, Bị Thịt Rỗng bất mãn trừng mắt cả hai: "Tại sao không đi lối của người đi bộ?"
"Không tìm thấy lý do phải nghe lời cậu."
"Lẽ nào anh không thấy em đang chỉ huy giao thông sao?"
Quan Miên nhún vai đáp: "Làm sao tôi biết cậu là cảnh sát thường phục hay phần tử khủng bố chứ."
Bị Thịt Rỗng nói: "Phần tử khủng bố mà lại đứng đây cần cù chỉ huy giao thông ư?"
Quan Miên nói: "Không ngờ nên mới giống khủng bố."
"..." Bị Thịt Rỗng cau mày, "Anh hết chuyện làm rồi sao mà đường sá xa xôi chạy tới đây gây sự với em?"
Quan Miên hỏi: "Hôm nay sao đông người vậy?"
Bị Thịt Rỗng ngờ vực nhìn cậu, "Anh không biết?"
Tội Lỗi Quá Xá hỏi: "Có chuyện thật à?"
Bị Thịt Rỗng đáp: "Chẳng phải anh luyện cấp cùng Ám Hắc Đại Công sao? Hắn không nói gì với anh à?"
Quan Miên nói: "Có liên quan đến Công hội Đế Diệu?"
Bị Thịt Rỗng nghiêm mặt trả lời: "Tường thành Vanrell đã đắp xong rồi."
Tội Lỗi Quá Xá hỏi: "Tường thành là 'đắp' nên sao?"
Quan Miên tỏ ý khen ngợi: "Cậu quả nhiên trượt môn Ngữ văn đại học."
Bị Thịt Rỗng ngờ vực hỏi: "Ý là sao?"
Tội Lỗi Quá Xá phản ứng rất nhanh, "Ý anh í là nhóc trượt môn Ngữ văn tiểu học."
Bị Thịt Rỗng thiếu chút phát điên, "Trọng điểm bây giờ không phải là tường thành của bọn họ sao?"
Quan Miên khoanh tay. Kết quả này không ngoài dự đoán của cậu. Nếu Vanrell trước đây không phải quá lớn, số lượng kiến trúc quá nhiều, độ khó thanh lý phế liệu quá cao thì Vanrell giờ đây đã có một quy mô sơ bộ nhất định.
Tội Lỗi Quá Xá xắn tay áo, "Tốt! Bọn mình nhất định phải nỗ lực đánh đổ Công hội Đế Diệu!"
Quan Miên cản cậu ta lại và nói: "Cậu đăng ký trước đã, xem Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc xếp cậu vào đội nào."
Tội Lỗi Quá Xá hỏi lại: "Hả? Còn phải đăng ký?"
Bị Thịt Rỗng đột nhiên nhớ ra, "Anh thi đậu hết rồi?"
Tội Lỗi Quá Xá vờ như không nghe, lia lịa chớp mắt nhìn Quan Miên và nói: "Em muốn vào cùng đội với anh."
Quan Miên nói: "Không được."
Giả sử trên đầu Tội Lỗi Quá Xá có hai cái tai thỏ thì bây giờ chắc chắn có thể nhìn thấy chúng đang rũ xuống.
Bị Thịt Rỗng nói: "Ừm, mỗi đội có một nguyên lão là được rồi."
Tội Lỗi Quá Xá chợt vỡ lẽ, "Đúng nhỉ, quên phải chúc mừng anh, anh lên làm nguyên lão rồi! Hồi đấy em còn hy vọng anh làm phân hội trưởng Marcey trước mới lên nguyên lão ấy!"
"E hèm." Bị Thịt Rỗng giơ tay lên, "Nghe đồn phân hội trưởng Marcey bây giờ là em."
Tội Lỗi Quá Xá nói: "Kiểu này xem ra ý tưởng làm phân hội trưởng Marcey trước rồi lên nguyên lão rất có vấn đề."
Bị Thịt Rỗng: "..."
Quan Miên thấy giao thông gần đó lại bắt đầu hỗn loạn thì vội kéo tay Tội Lỗi Quá Xá, chả buồn quay đầu lại và nói: "Tôi dẫn cậu ta đi đăng ký. Cậu tiếp tục."
Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc có lẽ là người bận rộn nhất trong cả công hội. Sau khi Công hội Đế Diệu xây dựng tường thành, áp lực của anh ta lại càng tăng. Với rất nhiều game thủ mà nói, tường thành không chỉ là vòng phòng ngự quan trọng nhất mà còn là vòng quan trọng nhất trong tâm lý chiến.
Với hội viên Công hội Đế Diệu mà nói, tường thành không chỉ ngăn chặn được những nguy hiểm bên ngoài mà còn là dựng nên trong lòng họ một cột mốc tượng trưng cho thắng lợi sơ bộ, hệt như Đệ Nhất Thôn Trang trong lòng hội viên Công hội Tinh Nguyệt.
Còn với Công hội Tinh Nguyệt mà nói, tường thành của Đế Diệu càng làm nổi bật nhược điểm trên mặt phòng ngự của họ. Ví như lần ma thú đánh thôn, cuối cùng Tinh Nguyệt phải nhờ vào lực lượng của Đế Diệu và Hắc Diệu Thạch mới đẩy lùi được chúng. Dù vẫn giành được chiến thắng nhưng mầm mống bất an và sợ hãi đã gieo vào lòng bọn họ. Đây cũng là nguyên nhân việc Đế Diệu xây xong tường thành lại đả kích bọn họ như vậy.
Dẫn Tội Lỗi Quá Xá đi đăng ký xong Quan Miên mới phát hiện thời gian biểu của hai người chệch nhau.
Tội Lỗi Quá Xá rầu rĩ nói, "Chán chết mất thôi, khó lắm mới lên game được nhưng lại không thể chơi."
Quan Miên nói: "Hình như mới tám phút ba mươi hai giây trước cậu còn hùng hổ tuyên bố phải đả đảo Đế Diệu."
Tội Lỗi Quá Xá nói: "Ôi, kích động nhất thời ấy mà."
Quan Miên nói: "Cậu có thể tiếp tục kích động thêm một lát."
"À phải, anh cấp mấy rồi?" Tội Lỗi Quá Xá hỏi.
Quan Miên đáp: "Cấp 39."
"Chậm vậy?" Tội Lỗi Quá Xá tiếp, "Có phải anh không làm nhiệm vụ chính tuyến không?"
Quan Miên đáp: "Ừm." Sự phát triển của nhiệm vụ lần trước vẫn còn để lại ám ảnh mà Quan Miên không muốn khơi dậy.
Tội Lỗi Quá Xá đương nhiên cũng đã nhớ ra, lúng túng nói: "Em làm nhiệm vụ với anh. Anh nhận nhiệm vụ chưa?"
Nhắc tới nhiệm vụ, Quan Miên nhận ra lâu lắm rồi cậu chưa chú ý đến chuyện này. Cậu kéo cột nhiệm vụ trên bảng khống chế ra, phát hiện quả thật có không ít nhiệm vụ trước đây tiện tay tiếp nhận. "Có nhiệm vụ thí luyện của Học viện Ma pháp St. Paders."
Tội Lỗi Quá Xá đỡ trán nói: "Cái đó mà anh vẫn chưa làm sao. Đi thôi, em đi với anh." Cậu ta triệu hồi sư thứu, "Lên nào. Trứng dơi em tặng anh chẳng phải cấp 50 mới dùng được ư?"
Ánh mắt Quan Miên nhìn cậu ta thoáng hiện nét ngạc nhiên, dường như không ngờ cậu ta còn nhớ rõ chuyện đó như vậy.
Tội Lỗi Quá Xá đợi cậu ngồi vững thì bảo sư thứu bay lên, "Thật ra trí nhớ của em không đến nỗi nào."
Quan Miên hỏi: "Thế sao lại thi không đậu?"
"...Nghe bảo hình như vì khả năng hiểu hơi kém tí xíu."
Quan Miên nói: "Có thể chuyển sang học Sử." Xã hội thời nay không còn đặt nặng vấn đề nghề nghiệp, chỉ có nghĩa vụ đi làm, bởi lẽ chỉ cần yêu thích và thích hợp thì chọn nghề gì cũng không thành vấn đề.
Tội Lỗi Quá Xá thở dài, "Nhưng khoa Sử bên trường em không có người đẹp anh ơi."
Sư thứu hạ cánh bên hồ Huyễn Cảnh.
Tội Lỗi Quá Xá nói: "Lần đầu đến St. Paders thì phải ngồi thuyền, đợi khi hoàn thành nhiệm vụ, lấy được giấy thông hành mới đến thẳng được." Cậu ta dẫn Quan Miên tới bến tàu.
Đó là một con thuyền rất rộng rãi nhưng lại không có lái đò.
Sau khi Tội Lỗi Quá Xá và Quan Miên lên thuyền, thuyền tự động trôi đi.
Ngồi trên hồ Huyễn Cảnh ngắm cảnh rất đẹp. Thảm cỏ xanh mởn bên hồ nối liền với bầu trời xanh thẳm, mây trắng từng cụm, gió mát hiu hiu. Tai nghe thấy tiếng nước róc rách, mũi ngửi được làn khí tươi mát khiến lòng người bỗng chốc khoan khoái vô ngần.
Tội Lỗi Quá Xá nói: "Em muốn làm thơ!"
Quan Miên chui vào trong khoang thuyền.
Tội Lỗi Quá Xá lại gọi: "Anh không định nghe sao?"
Quan Miên đáp: "Thơ của danh nhân trong lịch sử tôi còn chưa đọc hết."
Tội Lỗi Quá Xá nói: "Nhưng bọn họ không thể đứng trước mặt anh và phát huy đầy ngẫu hứng như em! Đây là bản sáng tác tại chỗ luôn đó!"
Thấy cậu ta hăng hái quá mức, Quan Miên cuối cùng đành nhượng bộ, "Được thôi."
Tội Lỗi Quá Xá hắng giọng, giang tay ra và đọc: "Trời!"
"..."
"Mây trắng là huân chương trinh trắng của em."
Quan Miên quay đầu nhìn cậu ta.
"Nó chắn đi bộ ngực đẫy đà của em, bảo vệ em khỏi những móng heo dâm tà."
"..."
"Đất! Thảm cỏ là chiếc quần lót trinh trắng của em!"
"..."
"Nó bảo vệ thứ mềm mại của em, là..."
"Khụ khụ!" Quan Miên dùng tiếng ho cắt ngang bài thơ của Tội Lỗi Quá Xá.
Tội Lỗi Quá Xá bất mãn hỏi: "Sao thế?"
Quan Miên đáp: "Cậu có chắc nói nốt hai chữ cuối sẽ không bị tống vào tù đấy chứ?"
Tội Lỗi Quá Xá nói: "Yên tâm, em có chừng mực! Tiếp nào. Nó bảo vệ XX mềm mại của em, cản trở những phen rình trộm của người ái mộ!" Hai tay Tội Lỗi Quá Xá đột nhiên hướng thẳng về trước, "Thuyền!"
"Đến rồi!" Quan Miên chỉ vào bờ.
"Hả?" Tội Lỗi Quá Xá mất hứng nói: "Nhưng em vẫn chưa ngâm xong."
"Hai câu kia cũng đủ truyền lại muôn đời rồi!"
Tội Lỗi Quá Xá hai mắt sáng rỡ, "Thiệt hả? Vậy anh có thể tuyên truyền hộ em được không? Nếu em tự tuyên truyền thì có vẻ em quá kiêu căng."
Quan Miên nói: "Nếu tôi tuyên truyền hộ cậu thì có vẻ tôi điên nặng quá rồi."
"..."
Thuyền cập bến.
"Hoan nghênh đến Học viện Ma pháp St. Paders." Một vị ma pháp sư áo trắng trôi bồng bềnh trên không mỉm cười nhìn họ, "Tôi là giáo đạo trưởng Sơ cấp viện, Mikris."
Quan Miên nói: "Tôi đến làm nhiệm vụ."
Mikris nói: "Hoan nghênh. Nhiệm vụ thí luyện chia thành bốn loại S, A, B và C. Độ khó từ cao đến thấp, phần thưởng cũng vậy. Xin bạn lựa chọn cẩn thận."
Tội Lỗi Quá Xá nói: "Hồi đó em chọn B."
Quan Miên hỏi: "Khó không?"
Tội Lỗi Quá Xá đáp: "Em chỉ có thể nói, với em của năm đó thì vừa chuẩn."
Quan Miên nói: "Tôi chọn S."
Tội Lỗi Quá Xá vừa ngại vừa lo, "Không ngờ anh lại tin tưởng người ta đến vậy."
Quan Miên nói: "Đó là tự tin."
Tội Lỗi Quá Xá: "..."
Mikris nói: "Tinh thần mạo hiểm của bạn làm tôi rất khâm phục. Bạn cứ đi dọc theo con đường này đến Thư viện Số Một của học viện, ma đạo sư Tajires đang đọc sách ở đó sẽ giao nhiệm vụ cho bạn."
"Cảm ơn." Cảm ơn xong, Quan Miên cùng Tội Lỗi Quá Xá tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường đi tới học viện có một rừng cây um tùm rậm rạp.
Đứng trong rừng cây nhìn lên, bầu trời hệt như một bức tường xanh biếc điểm xuyến những đốm sáng lấp lánh.
Tội Lỗi Quá Xá nói: "Em lại có linh cảm."
Quan Miên nói: "Chúng ta chạy đua đi."
"Hả?"
"Một hai ba." Quan Miên co cẳng xông ra ngoài.
"..."
Học viện St. Paders không hổ danh là học viện ma pháp đứng đầu của Mộng Đại Lục. Những tòa kiến trúc khí thế hùng vĩ trông không chèn ép lẫn nhau mà mang lại cảm giác san sát, trùng trùng điệp điệp.
Bọn họ dọc theo đường đi đến trước tòa nhà nguy nga đồ sộ, ngập tràn khí thế từ cao nhìn xuống thiên hạ hệt như một ngọn núi hùng vĩ.
Quan Miên bước vào, những chiếc đèn treo chi chít trên trần tỏa ra đủ loại tia sáng khúc xạ lung linh đẹp tuyệt. Sự âm u bên ngoài Thư viện Số Một bỗng chốc thay bằng những màu sắc sáng sủa xinh tươi.
"Là người này sao?" Tội Lỗi Quá Xá chỉ vào người ngồi sau quầy quản lý thư viện.
Người sau quầy lờ đờ ngước lên, "Các bạn đến mượn sách à?"
Quan Miên hỏi: "Xin hỏi ma đạo sư Tajires có ở đây không?"
Người nọ chỉ vào một giá sách sâu tít bên trong, "Kia kìa."
Quan Miên đi theo hướng chỉ của người nọ.
Những giá sách khổng lồ xếp thành hàng thẳng tắp ở hai bên đường đi hệt như binh sĩ dàn quân, mang đậm phong cách huyền bí, kiêu ngạo khiến kẻ khác không dám tiếp cận.
Một người đàn ông tóc vàng ngồi dưới đất cạnh khung cửa sổ đang ung dung đọc sách, các ngón tay tao nhã giữ lấy quai cốc cà phê.
Nửa bên mặt mới đẹp làm sao!
Tội Lỗi Quá Xá đột nhiên không muốn phá vỡ sự yên tĩnh nọ. Bởi vì với cậu ta mà nói, có thể đọc sách một cách chăm chú như vậy khó tin quá thể!
Dù là NCP chăng nữa!
"Ma đạo sư Tajiires?" Quan Miên hỏi.
Người nọ ngẩng lên, "Ừm?" Giọng của gã ngọt lừ, tạo cảm giác ngả ngớn lại pha vài phần ngạo mạn.
Quan Miên nói: "Tôi đến làm nhiệm vụ thí luyện."
Ma đạo sư Tajires một tay chống cằm, một tay phất khẽ, tất cả sách trong thư viện đột nhiên bay tới, chao liệng vài vòng trên không trung rồi rơi xuống giữa đường đi. Tajires nói: "Sắp xếp chúng lại."
Tội Lỗi Quá Xá câm nín nhìn núi sách còn cao hơn cả mình. Nhiệm vụ loại S biến thái thật đấy!
Quan Miên gật đầu, chẳng buồn ừ hử mà kéo Tội Lỗi Quá Xá đi ra ngoài.
Tội Lỗi Quá Xá hỏi: "Anh không làm sao?"
Quan Miên đáp: "Cậu thấy tôi trông giống thằng ngốc không?"
Tội Lỗi Quá Xá đáp một cách không chắc chắn, "Không giống lắm... nhỉ?"
"Ừ, nên không làm." Cậu kéo bảng điều khiển ra, thẳng tay xóa nhiệm vụ, "Luyện cấp có rất nhiều cách."
Tội Lỗi Quá Xá ngẫm nghĩ rồi nói: "Sau khi xóa nhiệm vụ bốn mươi tám tiếng có thể nhận lại lần nữa, lần sau bọn mình làm loại B đi."
Quan Miên trả lời chắc như đinh đóng cột: "Loại A." Trong đầu cậu chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Làm không được loại S đã bực lắm rồi, phải kiên quyết không để bản thân suy bại xuống cùng cấp với Tội Lỗi Quá Xá.
Thế là hai người bỏ cuộc giữa chừng, tay không trở về Baute.
Người ở Baute đã giảm còn phân nửa.
Quan Miên tìm Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc hỏi nguyên nhân. Chưa tới một tiếng đồng hồ nên vẫn chưa tới giờ giao ca.
Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc nói: "Bọn họ kéo nhau đi xem kịch vui hết rồi."
Hai tai Tội Lỗi Quá Xá lập tức dựng lên, "Kịch gì?!"
Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc đáp: "Trùm Bất Tử gửi chiến thư cho Ám Hắc Đại Công, hai người họ chuẩn bị quyết đấu ở đài luận võ!"
Tội Lỗi Quá Xá lại kéo Quan Miên lên sư thứu bay lên trời.
Quan Miên ổn định tư thế ngồi rồi hờ hững hỏi: "Cậu biết là đài luận võ nào à?"
Tội Lỗi Quá Xá ngây người, vội vàng lái sư thứu về gặp Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc hỏi rõ là đài luận võ nào rồi mới xuất phát một lần nữa.
Lên đến giữa không trung, Quan Miên chợt nói: "Thật ra hồi nãy cậu dùng tiểu tinh linh hỏi là được rồi, không cần đi đi về về."
"..." Tội Lỗi Quá Xá khẩn thiết nói: "Lần sau những đề nghị như vậy nếu đã không kịp nói thì mãi mãi khỏi nói ra luôn anh nhé."
Quan Miên hỏi: "Để rồi nhìn cậu không ngừng lặp lại lỗi lầm?"
Tội Lỗi Quá Xá: "..." Không biết có phải là ảo giác hay không mà cậu ta cứ cảm thấy qua miệng Quan Miên, hình như mình... ngốc lắm thì phải?
Từ sau ngày các thành phố lớn trong Mộng Đại Lục sụp đổ trong một đêm, những tiểu trấn có phần quy mô như Mithra dần dần phát triển thành trung tâm. Đài luận võ vốn đìu hiu bấy lâu ở Mithra cũng từ từ đông đúc hẳn lên.
Hôm nay có lẽ là ngày phồn vinh nhất, đông đúc nhất của đài luận võ Mithra từ trước đến nay, khán đài hai bên đều ngồi kín người, có vài game thủ thậm chí còn đứng trên đường đi. Bởi Ám Hắc Đại Công và Trùm Bất Tử quyết định cưỡi thú đánh nhau trên không, tất cả người chơi đều bị cấm cưỡi thú xuất hiện trên vùng trời của đài luận võ nên người không tìm được chỗ ngồi đành đứng bên ngoài. Bọn họ định bụng dựa theo tiếng hoan hô bên trong mà phán đoán tình hình.
Tội Lỗi Quá Xá và Quan Miên đến muộn. Đừng nói chi đến khán đài, cả cửa ra vào cũng toàn những người là người.
Tội Lỗi Quá Xá giật dây, "Mau, dùng quan hệ của anh bảo Ám Hắc Đại Công ra đây đánh đi!"
Quan Miên: "Đánh cậu?"
Tội Lỗi Quá Xá rầu rĩ hỏi: "Lẽ nào tụi mình cứ phải đứng ngoài này rồi xem tiếng hoan hô như đài phát thanh hay sao?"
Chính vào lúc này, một trận hoan hô rền vang cả vùng trời.
Xuất hiện cùng với tiếng reo hò là một huyết tinh linh. Nó bay một vòng trên không rồi lặng lẽ đậu lên vai Quan Miên.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top