Chương 64 - 66: Quan sát tinh chiến

Hai mặt giáp công, lấy một chọi hai.

"Oái, chết mồ!" Một giọng chói tai rú lên, "Chỗ này dùng vòng kéo, người ta quên béng chỗ này dùng vòng kéo rồi."

Quan Miên quay lại, nhìn thấy một thanh niên eo thon quần áo đỏ chói đang vểnh lan hoa chỉ (1) vuốt bảng điều khiển. Ngoài máy bay chiến đấu loại nhỏ, những loại khác đều được phép lựa chọn trang phục tương đối gọn nhẹ. Có điều chọn màu sặc sỡ thế này vẫn là thiểu số.

Đứng cạnh anh ta là một thanh niên dong dỏng cao, người nọ liếc xéo anh ta và mắng: "Đồ đần, nguồn nhiên liệu và hệ thống sức đẩy xung đột rồi!"

Thanh niên eo thon đáp lại: "Em biết em biết, đằng ấy đừng giục."

Ám Hắc Đại Công từ tốn bảo: "Ngoài hệ thống duy trì sinh thái, tắt hết những hệ thống khác, thu radar thăm dò về." Phản ứng của anh khá bình tĩnh, có thể thấy chuyện này không phải lần đầu xảy ra.

Thanh niên eo thon tủi thân nói: "Người ta quen dùng cỡ siêu, quên mất cỡ lớn là dùng vòng kéo chứ bộ."

Ám Hắc Đại Công nói: "Đây là lần thứ năm cậu quên."

Thanh niên eo thon giậm chân, hờn dỗi: "Em cứ quên."

Thanh niên dong dỏng cao vờ như nôn ọe, "Tên gay chết giẫm, cậu bình thường chút không được hả?"

Thanh niên eo thon hừ lạnh, "Làm gay mà biểu hiện như tôi đây là bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa rồi đấy."

Đèn trong khoang thuyền dần tối đi, chỉ còn ánh đèn chiếu sáng nơi mỗi hệ thống.

Quan Miên nhẩm tính, từ lúc Ám Hắc Đại Công ra lệnh tắt hệ thống đến khi mệnh lệnh hoàn thành là năm mươi bốn giây. Các thành viên trong phi thuyền phối hợp khá ăn ý, phỏng rằng thường xuyên tổ đội với nhau.

Ám Hắc Đại Công nói: "Mở lên lại."

Theo những tiếng tách tách nhấn phím, cả khoang thuyền lại sáng dần lên.

Người cao quát thanh niên eo thon: "Gay, nhớ cho kỹ, là vòng kéo!"

"Biết rồi!" Thanh niên vươn tay dùng sức kéo vòng.

Vù!

Phi thuyền bỗng chốc tiến lên thật nhanh.

Bên phải Ám Hắc Đại Công là một cô bé vô cùng đáng yêu, cô nàng hỏi: "Đại Công, có cần phóng radar thăm dò không anh?"

"Lát nữa đi." Ám Hắc Đại Công nói, "Tuyệt đối không có ai đuổi kịp tốc độ hiện tại của chúng ta. Chúng ta có thể bay mấy vòng quanh chiến trường xem thử những đối thủ khác."

Thanh niên eo nhỏ hỏi: "Đại Công định đánh bại từng người một?"

Ám Hắc Đại Công chống tay lên tay vịn của ghế, ngón tay khẽ mân mê môi, cười nói: "Không, thế mất thời gian lắm. Tìm vài chiếc ngon ngon ra tay đi."

Thanh niên eo thon hào hứng hẳn lên, "Quá được. Em mong hôm nay con gấu chó ngu si kia cũng tới."

Người cao nói: "Gã nhất định sẽ gặp ác mộng."

Quan Miên liếc Ám Hắc Đại Công.

Ám Hắc Đại Công giải thích: "ID của gấu chó ngốc là Bí Thư Trưởng Miếu Thành Hoàng, đối thủ cũ của bọn tôi bên chiến hạm, có điều dạo trước gã chuyển sang máy bay chiến đấu cỡ lớn rồi."

Lý do chuyển tuy anh không đề cập nhưng Quan Miên dùng đầu gối cũng đoán ra được. Nhớ đến oán thán lúc trước của Bản Chất Minh Mẫn, cậu cảm thấy dưới sự lãnh đạo của Ám Hắc Đại Công, người bình thường trong Công hội Đế Diệu chẳng còn bao nhiêu.

Thiếu nữ đáng yêu nói: "Đại Công, có phi thuyền tiến vào phạm vi thăm dò của radar máy chủ."

Ám Hắc Đại Công nói: "Jennifer, gần hơn một chút."

"Được." Thanh niên eo thon tên Jennifer hớn hở chỉnh lại tuyến đường, lái phi thuyền qua hướng radar phát tín hiệu.

Quan Miên nhìn lên màn hình lớn trước mặt. Chẳng mấy chốc, cậu nhìn thấy một máy bay chiến đấu cỡ lớn xuất hiện trên màn hình.

Người cao nói: "Đối phương gửi thông báo đến."

Jennifer bảo: "Đừng nhận!"

Người cao hỏi: "Bồ cũ của cậu?"

Jennifer nói: "Ngu thế! Nhỡ nó muốn đầu hàng thì sao? Vậy còn gì hay ho nữa."

Người cao do dự.

Ám Hắc Đại Công nói: "Nhận đi."

Jennifer hờn dỗi nhìn sang Ám Hắc Đại Công. Quan Miên do tình cờ ngồi trên đường đi của ánh mắt trìu mến ấy mà vô cùng vinh dự được ấm lây.

Người cao nhận thông báo, một gã to béo bề ngang nở nang râu ria xồm xoàm hiện lên màn hình. Gã vừa nhìn thấy Hắc Ám Đại Công đã thất thanh "fuck" một tiếng!

Hai ngón tay Ám Hắc Đại Công lắc khẽ với gã, anh nói: "Tuy hệ thống xử phát mắng người trong tinh chiến không quá khắt khe nhưng tôi sẽ nhớ lấy."

Gã mập như nuốt phải ruồi, mặt mày bực bội xoắn xít vô cùng, "Cậu đến chi vậy?"

Ám Hắc Đại Công mỉm chi cười đáp: "Tìm anh chơi đó."

Gã mập đau đầu day trán, "Cậu không thể triệt để quên tôi cho rồi sao?"

"Không thể." Ám Hắc Đại Công nói: "Bằng không cuộc sống của tôi sẽ tẻ nhạt lắm."

...

Giả sử nơi này không có nhiều người như vậy, giả sử biểu cảm của Ám Hắc Đại Công lúc này không quá dí dỏm, giả sử mặt mũi của gã mập không đến nỗi xốn mắt thì màn vừa rồi chẳng khác nào những đoạn quảng cáo cho phim ngôn tình kinh điển đang thịnh hành thời nay.

Quan Miên thầm thì: "Anh ta chính là Bí Thư Trưởng Miếu Thành Hoàng?"

Ám Hắc Đại Công cười đáp: "Phải."

Bí Thư Trưởng Miếu Thành Hoàng trợn mắt quan sát Quan Miên vài lần rồi ngờ vực hỏi: "Cậu ta là ai thế?"

Ám Hắc Đại Công đáp: "Mộng Xuân Không Tỉnh."

Bí Thư Trưởng Miếu Thành Hoàng ca ngợi: "Tên này cá tính ghê. Đệ tử cậu hả?"

Ám Hắc Đại Công nói: "Không phải."

"Không phải đệ tử cậu cho cậu ta ngồi cạnh làm gì?" Bí Thư Trưởng Miếu Thành Hoàng lại tiếp: "Đừng nói bà xã cậu à nha?"

Ám Hắc Đại Công suy nghĩ một chốc rồi nói: "Trước mắt thì không."

Quan Miên lườm anh.

Bí Thư Trưởng Miếu Thành Hoàng lại không nghĩ nhiều như vậy. Anh ta xoa tay và nói: "Được rồi được rồi, đừng nói nhảm nữa. Bọn mình đánh sao đây?"

Ám Hắc Đại Công trả lời: "Tôi chạy vòng vòng xem thử, không có ai thì quay lại đánh với anh."

"Fuck!" Bí Thư Trưởng Miếu Thành Hoàng vừa định nói thêm vài câu thì anh chàng dong dỏng cao đã theo phất tay của Ám Hắc Đại Công mà ngắt thông báo.

Jennifer chuyển hướng phi thuyền, trước khi Bí Thư Trưởng Miếu Thành Hoàng kịp lên cơn đã tiến hết tốc lực.

Dòm ai kia đang vênh váo khoái trả ngả lưng vào ghế, Quan Miên mặt lạnh như tiền chất vấn: "Hồi nãy anh bảo 'trước mắt' là ý gì?"

Ám Hắc Đại Công chuyển trọng tâm cơ thể nghiêng sang bên Quan Miên, mỉm cười nói: "Đằng ấy có nhớ tôi từng bảo ở cùng đằng ấy thú vị hơn gần gũi với những đối tượng nọ chăng?"

Quan Miên cau mày.

"Vì vậy," Ám Hắc Đại Công tiếp, "để những năm sống trên đời này của tôi có dấu ấn hôn nhân, tôi quyết định nếu sáu mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, chúng ta sẽ làm đám cưới."

Quan Miên vặn lại: "Trong toàn bộ quá trình dự liệu của anh, sự bằng lòng của tôi nằm ở phần nào?"

Ám Hắc Đại Công chớp mắt, "Bây giờ chẳng phải tôi đang xin ý kiến đằng ấy à?"

Quan Miên: "Tôi từ chối."

Đáp án này rõ ràng nằm trong dự đoán của Ám Hắc Đại Công, anh trả lời không nhanh không chậm: "Không gì, đằng ấy còn mấy mươi năm cân nhắc mà."

"Lẽ nào anh chưa từng nghĩ thử," Quan Miên nói: "trước khi anh sáu mươi tuổi, rất có khả năng tôi đã đám cưới rồi chăng?"

Ám Hắc Đại Công nói: "Từng nghĩ rồi."

Quan Miên cau mày ra chiều đang đợi những câu càng chấn động hơn của anh.

"Cho nên tôi đang cân nhắc, có lẽ tôi nên tôn trọng quy luật tự nhiên của vận mệnh, dùng cách theo đuổi để đóng mác của tôi lên người đằng ấy." Ám Hắc Đại Công dừng một chốc lại tiếp: "Hay đóng trước rồi tôn trọng quy luật tự nhiên sau nhỉ."

Quan Miên nói: "Thân làm người bị hại vô tội bị kéo vào chuyện kỳ cục này, tôi hữu tình đề nghị anh chọn cái trước."

Ám Hắc Đại Công cười bảo: "Ừ, tôi sẽ bảo lưu ý kiến của đằng ấy." Anh lại ngừng, rồi lại tiếp: "Dù tôi thì tôi thích tấn công hơn."

"Đại Công, có phi thuyền lọt vào radar dò thám." Cô bé xinh xắn nói.

Jennifer "ơ" một tiếng rồi nói: "Là thuyền đôi." Dứt lời, anh ta chuyển hình trong radar lên màn hình lớn.

Hai điểm đỏ song song hiện trên màn hình, cùng nhau áp sát phi thuyền của họ từ một phía.

Ám Hắc Đại Công khẽ chỉnh lại tư thế ngồi, hai mắt anh sáng lên đầy vẻ hưng phấn, "Tàu chiến Song Tử à. Tôi thích đấy. Máy bay chiến đấu mini chuẩn bị."

Anh vừa dứt lời đã có mười người đứng lên ra ngoài.

Người cao hỏi: "Đại Công, lần này đánh thế nào đây?"

Ám Hắc Đại Công vuốt cằm, "Dụ họ lên phi thuyền thì sao nhỉ?"

...

"Chả ra sao cả!"

Cô bé đáng yêu và Jennifer cùng lên tiếng gạt phăng.

Bọn họ đến đánh tinh chiến chứ không phải đến đấu vật! Nhớ lại tình huống lần trước Ám Hắc Đại Công cố ý để địch đổ bộ lên phi thuyền, hai người đều thấy sởn cả da đầu.

Ám Hắc Đại Công quay sang hỏi Quan Miên: "Đằng ấy thấy thế nào?"

Quan Miên chỉnh lại tư thế ngồi rồi nhắm mắt lại, "Đừng ồn quá là được rồi."

Ám Hắc Đại Công dặn thanh niên dong dỏng cao: "Mở lưới phòng hộ đàn hồi."

Người nọ ngẩn ra, "Hả?" Hợp tác nhiều lần như vậy, anh ta chưa từng thấy Ám Hắc Đại Công dùng đến chức năng này.

Ám Hắc Đại Công nói: "Hiệu quả cách âm của nó tương đối tốt."

"Bọn họ phóng lửa sao băng." Bóng dáng thiếu nữ xinh xắn vừa khuất, phi thuyền đã bị va chạm lắc lư không ngừng.

Ám Hắc Đại Công hỏi Quan Miên: "Cảm thấy thế nào?"

Quan Miên nhắm mắt lại, hai tay đặt trên bụng, thản nhiên nói: "Như nôi ấy, thoải mái lắm."

Ám Hắc Đại Công cười bảo: "Tốt. Chúng ta tiếp họ thôi."

Người trên phi thuyền dường như đã quá quen với những suy nghĩ kỳ lạ của Ám Hắc Đại Công, không hề chất vấn mà xông xáo hẳn lên.

Người cao nói: "Lưới phòng hộ đàn hồi yếu đi ba mươi phần trăm, khoảng ba mươi lăm giây nữa mới hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tấn công, dự rằng độ phòng ngự chỉ còn khoảng mười lăm đến hai mươi phần trăm."

Ám Hắc Đại Công hỏi: "Vũ khí thô bạo nhất sẵn sàng chưa?"

Một giọng cười khùng khục quái dị vang lên, "Luôn sẵn sàng." Đó là một anh chàng thấp bé đầu tóc vàng hoe.

Jennifer hưng phấn kêu lên: "Tụi mình thiệt bỉ ổi quá xá! Tụi mình lại có thể làm chuyện như vậy!"

Người cao nói: "Xin đừng lôi tôi vào tròng với cậu."

Jennifer nói: "Xin đừng tự hoang tưởng em muốn lôi đằng ấy vào tròng."

Ám Hắc Đại Công nói: "Nạp đầy năng lượng trước đã."

Người cao buồn bực ra sức nhấn phím.

Lại một giọng nói vang lên, "Hôi! Mày gửi cho tao lắm S thế làm gì?"

"Không được gọi tao là 'Hôi'! Tao là Chiều Đổ Mồ Hôi!" Người cao nóng giận quát.

Người thấp bé tóc vàng lên tiếng: "Đếm ngược đây, mười, chín, tám..."

Những người khác ngước nhìn màn hình.

Hai...

Một!

Hai chiếc hộp to tướng bay ra, một trái một phải lắp vào hai bên chiến hạm Song Tử.

Ám Hắc Đại Công hỏi: "Máy bay chiến đấu cỡ nhỏ thế nào?"

"Lập tức chuẩn bị từ A đến J!" Máy truyền tin phát ra âm thanh.

Jennifer nói: "Em muốn nói chuyện với H."

"Tôi câm rồi." Một giọng nói rầu rĩ vang lên.

Jennifer ôm ngực, "Ôi, anh thiệt cool quá chừng!"

Ám Hắc Đại Công nói: "Những chuyện này các cậu có thể chờ thoát game rồi tiếp tục tâm sự. Hiện tại công tác làm đầu."

Đèn đỏ cấp báo đột nhiên sáng lên.

Chiều Đổ Mồ Hôi nói: "Độ phòng ngự của lưới đàn hồi chỉ còn năm phần trăm."

Ám Hắc Đại Công nói: "Né."

Jennifer vừa bẻ lái phi thuyền vừa tiếc rẻ bảo: "Em vẫn chưa xem được cao trào."

Ám Hắc Đại Công nói: "Ngắm H nhiều một chút thì sẽ được thấy."

"Báo cáo, A hoàn thành nhiệm vụ!"

"Báo cáo, G hoàn thành nhiệm vụ!"

Jennifer nhanh chóng ngoặc đầu phi thuyền lại, chẳng mấy chốc trên màn hình hiện lên hai luồng lửa đỏ.

Những máy bay chiến đấu mini đang trở về điểm xuất phát.

Jennifer phàn nàn: "H à, anh đang làm gì vậy? Sao chẳng lần nào nghe anh báo cáo tin tức lập công thế?"

Đầu dây bên kia im phăng phắc, sau đó một lúc G mới trả lời: "Như thường lệ, H đã hy sinh."

Jennifer xoa trán, "Chừng nào anh ấy mới học được cách xác định phương hướng đây trời? Lần nào cũng diễn tiết mục ôm nhau cùng chết của Romeo và Juliet thiệt làm tổn thương trái tim bé bỏng của người ta quá mà."

Quan Miên đột nhiên cất giọng hỏi: "Tinh chiến có bom mạnh đến vậy sao?" Cứ như bug ấy, chớp mắt đã diệt sạch đối phương không còn một mống.

Ám Hắc Đại Công đáp: "Đó không phải bom."

Quan Miên nghi ngờ nhìn anh.

Ám Hắc Đại Công lại nói: "Là động cơ cung ứng năng lượng của phi thuyền."

Quan Miên: "..."

"Vỏ máy cung ứng năng lượng có một mũi nhọn nên chúng tôi dùng động cơ sức đẩy bắn nó vào vị trí yếu nhất trên thuyền của đối phương rồi dùng máy bay mini kích nổ. Hiệu quả đảm bảo, đánh đâu thắng đó." Ám Hắc Đại Công mỉm cười, "Lúc cần đánh nhanh thắng nhanh sẽ dùng cách này."

Quan Miên hỏi: "Phi thuyền có mấy máy cung ứng năng lượng?"

Ám Hắc Đại Công đáp: "Bốn."

Cô bé xinh xắn chợt lên tiếng: "Có phi thuyền tiếp cận từ phía sau."

Jennifer nói: "Hình như em ngửi thấy mùi gì quen quen."

Chiều Đổ Mồ Hôi hỏi: "Cậu đánh rắm?"

"Xùy." Jennifer nói: "Xuất hiện những lúc thế này đều là đối thủ cũ cả thôi. Nếu không làm sao thấy được thời khắc anh dũng mang tính mấu chốt của chúng ta?"

Chiều Đổ Mồ Hôi nói: "Đối phương gửi lời mời."

Ám Hắc Đại Công hỏi: "Bọn mình còn hai máy cung ứng năng lượng đúng không?"

Trong thuyền rộ lên một tràn cười nham hiểm.

Những cơ trưởng lái máy bay mini vừa về đã bị trận cười kinh dị ấy dọa đánh thót.

Ám Hắc Đại Công nói: "Chuẩn bị một đợt công kích."

Chiều Đổ Mồ Hôi hỏi: "Còn tin nhắn?"

Ám Hắc Đại Công đáp: "Mọi người im lặng chuẩn bị. Nhận tin."

Máy liên lạc được kết nối, tấm thân vô cùng phù hợp với tỷ lệ màn hình chữ nhật đặt ngang một lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người, "Thế nào? Làm một trận không?"

Ám Hắc Đại Công nói: "Ừ, ngoài anh ra hình như tôi chẳng còn đối thủ nào khá hơn."

"Fuck you." Bí Thư Trưởng Miếu Thành Hoàng hầm hè: "Cậu đừng đáng ghét thế được không? Lên thì lên, bớt lải nhải đi."

Ám Hắc Đại Công chống cằm, "Được rồi, anh đợi tôi, tôi quay tàu lại."

Bí Thư Trưởng Miếu Thành Hoàng nói: "Đừng có lừa tôi đấy nhé, lần trước cậu cũng bảo quay lại, tôi đợi cả nửa buổi rồi tự dưng tấn công vào mông tôi!"

Ám Hắc Đại Công nói: "Điểm này tôi nhất định phải làm sáng tỏ. Tôi tuyệt đối không hề hứng thú với cái mông của anh." Dứt lời, anh tặng cho Quan Miên một ánh nhìn thâm thúy.

Quan Miên mắt hé ra hai khe nhỏ, con ngươi khẽ liếc qua anh rồi tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bí Thư Trưởng Miếu Thành Hoàng ù ù cạc cạc: "Ai bàn chuyện cái mông với cậu."

"Bí Thư Trưởng, bọn họ tăng tốc tối đa kìa!" Bên kia máy liên lạc vang lên tiếng hét ầm ĩ.

Bí Thư Trưởng Miếu Thành Hoàng nghe thế bèn trừng Ám Hắc Đại Công, "Cậu lại định làm gì?"

Ám Hắc Đại Công nói: "Gì đâu. Anh không thích đánh từ mông lên thì tôi tấn công đằng trước."

Bên kia lại có tiếng gọi í ới: "Bọn họ quả tông thẳng vào chúng ta rồi!"

Bí Thư Trưởng Miếu Thành Hoàng giận dữ quát: "Fuck! Đánh thế chả mang tính kỹ thuật gì cả! Né!" Chữ cuối là anh ta rít lên với thành viên đội mình.

Ám Hắc Đại Công hỏi: "Vậy làm sao mới gọi là mang tính kỹ thuật?"

Bí Thư Trưởng Miếu Thành Hoàng hỏi lại: "Ít nhiều cũng phải đánh được vài trăm hiệp chứ?"

Ám Hắc Đại Công nói: "Đùa giỡn với anh lâu thế tôi sẽ mệt lắm."

Chiều Đổ Mồ Hôi đột nhiên gửi cho đài điều khiển một tin nhắn cực ngắn:

"Go!"

Ầm!

Bên kia máy liên lạc vang lên một tiếng nổ lớn.

Bí Thư Trưởng Miếu Thành Hoàng quay đầu lại, hoảng hốt hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Có người trả lời: "Có gì đó đâm vào khoang thuyền."

Ám Hắc Đại Công bỗng nhiên cởi dây toàn và đứng lên.

Những thành viên khác hào hứng làm theo.

Bí Thư Trưởng Miếu Thành Hoàng thấy cả đám bọn họ mặt mày nghiêm trang thì cau mày nói: "Đừng nghiêm túc quá, thắng thua là chuyện thường, tôi còn chưa có việc gì mà thái độ cậu vậy là sao?"

Ám Hắc Đại Công nói: "Thật ra trước khi làm trùm bên chiến hạm, tôi đã chơi phi thuyền đến ngán tận cổ."

Bí Thư Trưởng Miếu Thành Hoàng: "..."

"Tôi rất vui vì anh đã hy sinh bản thân để gợi dậy hồi ức của tôi."

Bí Thư Trưởng Miếu Thành Hoàng: "..."

"Hy vọng sau lần hy sinh này anh có thể về lại với chiến hạm." Ám Hắc Đại Công mỉm cười tiếp: "Người để chà đạp, trước giờ tôi đều không ngại có quá nhiều."

"Fuck you!" Bí Thư Trưởng Miếu Thành Hoàng vừa mắng xong thì máy liên lạc lập tức bắt lửa rồi ngắt.

Ám Hắc Đại Công nói: "Mặc niệm."

Cả khoang thuyền im lặng một giây rồi bùng nổ trong tiếng cười.

Máy liên lạc truyền đến giọng của B, "B hoàn thành nhiệm vụ!"

Jennifer cười nói: "Không thẹn mang họ Ngưu (牛) nha."

B im lặng vài giây mới đáp: "Em họ Chu (朱)."

Jennifer nói: "À một phẩy một mác chắc bị anh bỏ sót rồi."

B: "..."

Chiều Đổ Mồ Hôi hỏi: "Đại Công, tiếp theo chúng ta làm gì?"

Bốn máy cung ứng năng lượng đã phóng mất ba, chỉ còn một cái giữ lại để duy trì hệ thống sinh thái, hệ thống trọng lực, đèn chiếu sáng vân vân..., phóng tiếp chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết.

Trong tinh chiến, máy bay chiến đấu mini chẳng qua chỉ là phụ trợ, thắng thua được quyết định bởi thuyền mẹ. Bởi lẽ khi thuyền chính bị hủy, những máy bay mini dù sống sót bên ngoài nhưng vẫn tính là thua.

Ám Hắc Đại Công nghiêng đầu, phát hiện Quan Miên chẳng biết từ lúc nào đã ngủ say sưa, "Bay vòng vòng đi." Anh bước xuống đài điều khiển, đi vào phòng nghỉ lấy một tấm thảm đắp lên người Quan Miên.

Jennifer nói: "Tuy em không muốn phá hỏng bầu không khí nhưng em không thể không nói, tụi mình bây giờ đang ở trạng thái sóng điện não, không cảm lạnh được đâu anh ạ."

Ám Hắc Đại Công mỉm cười, "Tôi chỉ đang đóng mác lên vật sở hữu của mình thôi mà."

Mọi người đều tỏ vẻ như chợt tỉnh ra.

Jennifer rầu rĩ nói: "Đại Công, em quen anh bấy lâu, anh có từng muốn xuống tay với em chăng?"

Ám Hắc Đại Công đáp: "Kiểu như diệt khẩu ấy hả? Đôi khi cũng có."

Jennifer: "..."

Lúc Quan Miên tỉnh dậy, cậu phát hiện màn hình được trưng dụng để sáng tác truyện.

Jennifer kêu gào: "Tại sao Thẩm Thận Nguyên lại là kẻ đứng sau thao túng? Còn nữa, tại sao Tiểu Chu không lấy di động báo cảnh sát? Dù ở thế kỷ 21 nhưng di động vẫn phải có chứ? Ai còn dùng bồ câu đưa thư nữa hả trời? Còn viết mấy tình tiết dở hơi như vì thợ săn ăn mất chim nên họ không báo cảnh sát giúp đỡ được!"

Chiều Đổ Mồ Hôi vặn lại: "Sao cậu biết thế kỷ 21 không dùng bồ câu đưa thư?"

Jennifer đáp: "Quá rõ ràng, vì thường thức của em nhiều hơn đằng ấy!"

Chiều Đổ Mồ Hôi nói: "Cậu mà ồn nữa thì tôi thôi viết."

Jennifer tức tối nói: "Một vở kịch hài hước, tình cảm nhẹ nhàng đang yên đang lành lại bị đằng ấy viết thành truyện kinh dị, truyện bi kịch, em biết ơn đằng ấy thật đấy!"

Chiều Đổ Mồ Hôi nói: "Tôi không biết viết truyện tình cảm, cậu muốn viết thế nào? Vừa gặp mặt, hormone của Thẩm Thận Nguyên và La Thiếu Thần bị sự mờ ám đang chậm rãi lan tỏa trong không khí xúc tác xảy ra phản ứng hóa học, sau đó cùng kích động chạy đi thuê phòng sao?"

"Sao đằng ấy có thể nghĩ ra tình tiết bỉ ổi đến thế?!" Giọng Jennifer chợt nhỏ lại, "Cứ viết thế thử xem."

"..."

Quan Miên ngồi dậy, cúi đầu nhìn tấm thảm và hỏi Jennifer: "Những người khác đâu?"

Jennifer đáp: "Logout rồi."

Quan Miên hỏi: "Sao hai người còn chưa out?"

Jennifer đáp: "Rõ quá còn gì, bọn tôi đang đợi cậu ngủ dậy."

Chiều Đổ Mồ Hôi bổ sung: "Đại Công đi nghịch hệ thống mạch điện rồi."

Quan Miên hỏi: "Hệ thống mạch điện?"

Chiều Đổ Mồ Hôi nói: "Hệ thống cung ứng năng lượng và hệ thống mạch điện trong chiến hạm cỡ siêu có thể thay đổi, hệ thống mạch điện của phi thuyền là bản đơn giản hóa của chiến hạm, Đại Công rảnh rỗi sẽ qua đó tìm cảm hứng."

Quan Miên gật đầu, cầm thảm đứng dậy.

Jennifer nói: "Hệ thống mạch điện nằm ngay kế bên của phòng kế bên của phòng nghỉ."

"Cảm ơn." Bước được hai bước, Quan Miên chợt quay đầu lại nói: "Tôi cảm thấy tình tiết vừa gặp nhau đã bị châm ngòi cũ rích."

Jennifer: "..."

Chiều Đổ Mồ Hôi lên tiếng: "Thấy chưa!"

Quan Miên lại hỏi: "Tại sao không bỏ thêm thuốc kích dục vào cà phê của họ? Như vậy thì quá trình sẽ diễn ra hợp lý hơn."

Chiều Đổ Mồ Hôi: "..."

Jennifer cả kinh thốt: "Cao cơ, quả nhiên cao cơ!"

Quan Miên đi dọc theo hành lang đến trước của phòng nhiên liệu.

Ám Hắc Đại Công chẳng buồn quay đầu lại đã hỏi: "Dậy rồi?"

"Ừ."

Ám Hắc Đại Công nhìn hệ thống mạch điện sáng trong trên tường, hỏi Quan Miên: "Đằng ấy biết về mạch điện không?"

"Không biết."

Ám Hắc Đại Công nói: "Máy bay cỡ siêu có ba phương thức cung cấp năng lượng, một loại là động cơ cung ứng năng lượng, một loại là máy phát điện, còn một loại là động cơ tận dụng nhân công. Cấu tạo ban đầu của chiến hạm là máy phát điện phụ trách cung cấp năng lượng chiếu sáng trong khoang thuyền và đài điều khiển. Ưu điểm của nó chính là máy cung ứng năng lượng đặt bên ngoài, máy phát điện bên trong nên dù động cơ cung ứng năng lượng có bị tổn hại thì đài điều khiển vẫn hoạt động như thường."

Quan Miên hỏi: "Nhược điểm thì sao?"

Ám Hắc Đại Công đáp: "Một là máy phát điện rất nặng, mạch điện lại phức tạp, đôi khi sẽ xảy ra tình huống chập mạch hoặc ngắt điện."

Quan Miên nói: "Đây có xem như là bug hệ thống cố ý thiết kế không nhỉ?" Nếu đã là game thì muốn lắp máy phát điện không chiếm trọng lượng tuyệt đối không thành vấn đề.

Ám Hắc Đại Công cười hỏi: "Vậy mới vui, không phải sao?"

Quan Miên nhún vai.

Ám Hắc Đại Công hỏi: "Bây giờ đã hơn mười hai giờ đêm, đằng ấy không xuống mạng à?" Anh nhớ lịch sinh hoạt và làm việc của cậu luôn rất đúng giờ.

Quan Miên ném tấm thảm trong tay cho Ám Hắc Đại Công, "Cảm ơn, ngủ ngon."

Ám Hắc Đại Công cười nói: "Hoan nghênh đằng ấy lần sau đến chơi. Ngủ ngon."

Thoát khỏi game, Quan Miên phát hiện hai chân hơi tê, không thể không ngồi lại trong buồng game vận động một chút rồi mới tắm rửa nghỉ ngơi.

Quan Miên nằm dài trên giường nhưng cơn buồn ngủ không ập đến nhanh chóng như mọi khi.

Có lẽ vì trong game ngủ nhiều rồi nên lúc tỉnh dậy, chẳng những cậu không thấy mệt mà còn cảm giác có chút cô đơn.

Nhớ lại đủ loại tạp âm trong khoang thuyền, Quan Miên vậy mà thấy hơi nhơ nhớ.

Trước đây cậu sống cùng Kim Vũ Trụ, tuy chỉ có hai người nhưng cái giọng quang quác của hắn thừa sức chọi lại mười người, hắn chỉ cần mở mồm là bạn sẽ thấy như có cả vạn con ruồi ong ong bên tai. Sau khi vào tù, bạn tù cũng thường hi hi ha ha, tuy cậu không tham dự nhưng tiếng cười nói, tiếng cãi cọ chung quanh chưa bao giờ gián đoạn. Chỉ có nơi đây, cậu một mình sống trong một căn nhà, bốn bề yên tĩnh, dường như không khí cũng ngưng tụ, cố định treo lơ lửng một chỗ không thể lưu động.

Cảm giác này trước đây chẳng bao lâu cậu vừa nhận ra, hiện tại lại càng trở nên nghiêm trọng.

Hôm sau vào game, Quan Miên cầm búa vừa định bổ xuống thì nhìn thấy Bản Chất Minh Mẫn vội vã chạy tới, "Chào! Cậu hay tin gì chưa?"

Quan Miên đáp: "Tôi chưa xem báo hôm nay."

Bản Chất Minh Mẫn nói: "Tối qua đã có kết quả rồi. Nghe nói người đánh lén Hắc Diệu Thạch và Nhất Trụ Kình Thiên chính là người của Nhất Trụ Kình Thiên, tên gì mà Tà Đao Trảm và Thanh Trì Lưu Thủy."

Quan Miên: "Ừm."

Bản Chất Minh Mẫn hưng phấn nói tiếp: "Sau đó Nhất Trụ Kình Thiên bùng nổ ngay tại chỗ, lập tức đổi họ ra khỏi công hội, hơn nữa còn đồng ý chịu một nửa tổn thất của Hắc Diệu Thạch."

Quan Miền: "Ừm."

Bản Chất Minh Mẫn lại nói: "Sự việc quậy thành như vậy, Tà Đao Trảm và Thanh Trì Lưu Thủy chắc chắn không thể ở lại trong game được nữa."

Quan Miên: "Ừm."

Bản Chất Minh Mẫn hỏi: "Lẽ nào cậu không cảm thấy chuyện này quanh co khúc khuỷu lắm ư?"

Quan Miên trả lời: "Không. Tôi thấy như mấy tình tiết cũ mèm trong phim, xem đầu biết kết."

Bản Chất Minh Mẫn hỏi: "Không phải chứ? Cả việc Tà Đao Trảm và Thanh Trì Lưu Thủy bất mãn với Công hội Nhất Trụ Kình Thiên cậu cũng biết à?"

Quan Miên hỏi lại: "Nếu bất mãn với Công hội Nhất Trụ Kình Thiên thì sao lại tấn công Công hội Hắc Diệu Thạch?"

Bản Chất Minh Mẫn nói: "Nghe đồn bọn họ sợ đánh công hội của mình sẽ bị nghi ngờ..." Bất chợt anh ta cũng thấy có gì không hợp lý, "Theo lý mà nói, đánh công hội của mình mới không bị nghi ngờ nhất mới phải?"

Quan Miên nói: "Chốc nữa anh đọc lại báo sẽ thấy có những phân tích lý thú."

Nghe cậu nói thế, Bản Chất Minh Mẫn khó tránh nôn nao.

Khó khăn lắm mới hoàn thành công việc, Bản Chất Minh Mẫn đang định rủ cậu xem báo lại nghe Quan Miên nói trước: "Tới giờ ăn rồi."

...

Sao anh ta có thể quên thời khóa biểu của Quan Miên cơ chứ!

Bản Chất Minh Mẫn thở dài.

Chiều đăng nhập vào game, báo chí quả nhiên khai thác trọn vẹn ba trăm sáu mươi độ không một góc chết lấy tin tức sốt dẻo ban sáng làm tâm. Trong số đó, số lượng nhiều nhất và lời lẽ độc địa nhất là những tin lên án Nhất Trụ Kình Thiên dám làm không dám nhận, lấy hội viên của mình làm bia đỡ đạn. Đương nhiên theo Nhất Trụ Kình Thiên thì chuyện này hoàn toàn do Tà Đao Trảm và Thanh Trì Lưu Thủy chủ trương, không hề liên quan đến công hội nhưng đáng tiếc quần chúng nhân dân lại không tán thành. Dù sao đánh lén thôn trang của Hắc Diệu Thạch với Tà Đao Trảm và Thanh Trì Lưu Thủy chẳng mang lại lợi ích gì, vả lại độ khó cực cao, được xếp vào những hành động hại người hại mình chỉ có kẻ ngốc mới làm.

Về sự việc lần này, Diệu Minh không hề ra mặt trực tiếp nhưng hội viên Công hội Hắc Diệu Thạch ầm ĩ tố cáo Nhất Trụ Kình Thiên trên báo đã nói rõ thái độ của anh ta.

Xem xong báo, Bản Chất Minh Mẫn khó tránh lắc đầu, "Kẻ nghĩ được những cách khúc chiết thế này hại người tuyệt đối không phải người thường, chắc chắn là khách đặt sẵn phòng trong trại giam quốc gia."

Quan Miên hỏi: "Đọc hết báo rồi?"

"Hết rồi."

"Vậy đào quặng đi."

"..." Bản Chất Minh Mẫn vò đầu ỉ ôi: "Không đi không được hả?"

Quan Miên nói: "Ráng thêm dăm bữa."

Bản Chất Minh Mẫn nói: "Trong giờ phút cả game đều sục sôi ùng ục, cậu làm sao vẫn giữ được bình tĩnh như vậy?"

Quan Miên trả lời: "Bởi vì chẳng phải chuyện của chúng ta."

"...Nói thì nói thế," Bản Chất Minh Mẫn tiếp: "nhưng lẽ nào cậu không hề thích buôn dưa chút nào?"

Quan Miên nói: "Kết cục nằm trong dự đoán thì có gì hay mà buôn."

Bản Chất Minh Mẫn lại hỏi: "Cậu cảm thấy kết cục sẽ thế nào?"

Quan Miên đáp: "Công hội Hắc Diệu Thạch và Nhất Trụ Kình Thiên dựng lại thôn, mọi chuyện lắng dần."

Bản Chất Minh Mẫn không tin, hỏi lại: "Ơ? Thế thôi hả?"

"Ừ."

Bản Chất Minh Mẫn ngờ vực hỏi: "Cậu cảm thấy Công hội Hắc Diệu Thạch sẽ không truy cứu đến cùng?"

Quan Miên đáp: "Có một câu là 'Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn'." Cậu nhận ra Diệu Minh tuyệt đối thuộc loại nhân vật dám nằm gai nếm mật. Công hội Hắc Diệu Thạch hiện tại chỉ là đội quân ô hợp nhưng lại rất có triển vọng.

Bản Chất Minh Mẫn hỏi: "Vậy phải báo thù như thế nào?"

Quan Miên trả lời: "Rồi sẽ có một ngày xảy ra thành chiến." Giờ đây cậu đã cảm thấy ngày ấy sắp đến rồi.

Chẳng qua không biết đến lúc đó Phồn Tinh Hữu Độ có vì chống lại Ám Hắc Đại Công mà lôi kéo Công hội Nhất Trụ Kình Thiên hay không mà thôi. Xem tình hình trước mắt, Công hội Hắc Diệu Thạch ngồi chung một thuyền với Công hội Đế Diệu rồi.

"Được! Tôi phải cố gắng khai thác mỏ!" Bản Chất Minh Mẫn bỗng dưng ý chí chiến đấu sục sôi.

Quan Miên lấy làm khó hiểu nhìn anh ta.

"Thành chiến. Tất cả vì công cuộc thành chiến vĩ đại và máu lửa!" Bản Chất Minh Mẫn hiên ngang bỏ đi.

Quan Miên thoáng do dự, quyết định gắng nhịn không nói ra những lời đả kích sự tích cực hiếm có của anh ta.

Thật ra thì... Hình như bây giờ bọn họ cả thôn còn chưa có nữa là.



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #1x1#đam