Chương 19 - 20
Ngọn gió thê lương thổi trên khắp vùng đất hắc ám, bóng tối phủ xuống thân hình cô độc của lang nhân đang đứng trên tháp cao.
Giống như đang ngắm nhìn, ngày ngày đem đêm cô tịch suốt cả ngàn năm
Mà ở bên kia cổ bảo, không biết có phải vì lời nói của lang nhân đã có tác dụng hay không, mà bệnh tình của Cố Thính Ngữ dần dần có khởi sắc.
Hắn thỉnh thoảng cũng từ trong mộng tỉnh lại, thế nhưng bởi vì quá mức suy yếu, không đựơc một lúc đã ngủ trở lại.
Hắn cũng không rõ bản thân đã như vậy vượt qua mấy ngày đêm, chỉ là lúc hắn thanh tỉnh, cũng không một lần nhìn thấy bóng dáng của lang nhân.
"Ngươi tỉnh?" Sáng sớm, lão quản gia kéo rèm cửa thật lớn ở cửa sổ sát đất ra, ánh dương quang như thuỷ tinh trút xuống mặt đất
" Ngày hôm nay khí trời thật tốt, ngươi có muốn ăn cái gì hay không?" Quản gia ôn hoà hỏi
Cố Thính Ngữ lắc đầu, tỉnh lại đã mấy ngày, mỗi lần đều là vị lão nhân cao tuổi này đến chiếu cố hắn, vì thế trong tâm hắn đối với ông rất cảm kích
"Ngươi tự xuống giường hoạt động một chút đi" Lão quản gia pha một chén hồng trà, đưa cho hắn
"Cảm tạ."
"Tủ quần áo ở bên kia, ngươi thích y phục gì, tự bản thân lấy đi. Này đều là của chủ nhân... Nga, ngươi có muốn thêm đường không?" Quản gia vừa nhắc tới lang nhân thì phát giác hai tròng mắt của hắn ảm đạm đi, vì vậy nhanh chóng chuyển đổi trọng tâm câu chuyện.
"KHông, xin cảm tạ." Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, ngữ khí hắn có chút vội vàng hỏi "Ta trong lúc hỗn độn, mơ hồ có nghe thấy có người nói cho ta biết về Bạch Chi ngao, chuyện này..."
"Là sự thật." Quản gia mỉm cười khẳng định "Nếu như Nguyên Ác bị tiêu diệt, khế ước trên người các thanh thú sẽ được giải trừ, đến lúc đó, bạch khuyển sẽ sống lại."
Ánh mắt Cố Thính Ngữ một lần nữa bùng lên hy vọng, nhưng hắn không có chú ý đến sau dáng tươi cười của lão quan gia lại mơ hồ lộ ra sự lo lắng.
Tiêu diệt Nguyên Ác, là chuyện hầu như không thể... Huống chi, nếu có kẻ sống sót đi ra khỏi Sát Ngược chi cung, như vậy bản thân chủ nhân...
Lắc đầu, quản gia thấy mình nên vui mừng mới đúng ___ từ sau khi nhân loại này xuất hiện, chủ nhân của lão đã không còn cô độc nữa
"Ngươi nên thay quần áo đi, ta đi chuẩn bị bữa sáng." Quản gia đóng cửa lại
Cố Thính Ngữ bước xuống giường , mở tủ quần áo ra.
Y phục trong tủ quần áo đều là kiểu dáng cung đình đẹp đẽ và quý giá, y phục nhỏ nhất cũng lớn hơn Cố Thính Ngữ một chút, nhưng hoa văn của nó thì không thể nghi ngờ là do người thợ có bàn tay khéo léo làm ra.
Cố Thính Ngữ bắt đầu cảm thấy rất hiếu kì về chủ nhân của chỗ y phục này.
Hắn chọn một chiếc áo sơ mi ngắn gọn màu trắng thuần, mặt trên có trang trí thêm một ít lông thiên nga .
Khi chuẩn bị đóng cửa tủ lại Cố Thính Ngữ nhận thấy tầng dưới cùng của ngăn tủ có một chỗ hơi nhô lên, hắn không tự giác rút ra thứ đồ vật ở tầng dưới cùng kia
___ Là một người trong khung hình gỗ
Hắn nhìn ra đựoc, khung hình này đã đựoc cất đi từ rất lâu, trên nó còn bao phủ một lớp bụi thật dày.
Cố Thính Ngữ cũng không biết bản thân bị làm sao, trong quá khứ, hắn nhất định đã đem khung hình này trả về chỗ cũ, bởi vì hắn rất ít khi quan tâm đến chuyện tình của người khác. Thế nhưng hiện tại, hắn cảm giác được nội dung trong cái khung gỗ này cùng chủ nhân của tủ quần áo có liên quan với nhau.
Hắn nhẹ nhàng chà lau khung gỗ, rất nhanh, hai khuôn mặt tươi cười hiện lên trước mắt Cố Thính ngữ.
Trong khung ảnh, một nam tử tuấn lãng có mái tóc màu xám đang ôm lấy một thiếu nữ mặc váy màu tím, nụ cười rạng rỡ ấm áp của hai con người trong khung hình phảng phất có thể hoà tan một tâm hồn lạnh lẽo.
Đúng lúc này, cửa lại mở ra, lão quản gia bưng bữa sáng tiến vào.
Khi ông nhìn thấy y phục Cố Thính Ngữ đang mặc cùng với khung hình trong tay hắn, thì không nhịn đựơc mà lộ ra biểu tình vô cùng ngạc nhiên.
Này một người trong nháy mát, lão quản gia như có thẻ thấy hình ảnh của chủ nhân từ một ngàn năm trước, chiếc áo sơ mi màu trắng đó từng là y phục mà chủ nhân lão thích nhất.
"Ngươi..."
Cố Thính Ngữ nghi hoặc nhìn biểu tình của lão quản gia, hắn đưa khung hình trong tay cho lão quản gia nhìn , rồi hỏi"
____"Bọn họ là ai?"
Đệ nhị thập chương Tu Nhĩ
Nhớ mang máng, đó là một đêm bão tố.
Một nam tử bị thương rất nặng vẫn nắm chặt tay người yêu, khẽ an ủi "Ta không sao..."
Thiếu nữ kia vẫn như cũ nước mắt không ngừng rơi, khẽ than "Xin lỗi...Đều do thiếp..."
"Quản gia rất nhanh sẽ trị khỏi cho ta thôi, chỉ là một tiểu thương, căn bản không đáng là gì."
"Thế nhưng..."
"Mộng Sa, đừng khổ sở nữa, nàng đi về trước đi."
Thiếu nữ lưu luyến không rời rồi ly khai, mà quản gia nãy giờ đứng bên đã lo lắng vạn phần
"Vết thương này?! Chủ nhân, không phải ngài..."
"Ô!... Ông trước tiên có thể khâu nó lại hay không..." Đau nhức cắn môi mình đến xuất huyết, nam tử dần dần rơi vào hôn mê.
Sau đó, nam tử liên tiếp sốt cao mấy ngày trời, sau mười ngày đêm trôi qua, như một kỳ tích nam tử bỗng khoẻ lại.
Chỉ là, theo tất cả nhưng người dân trong cái trấn nhỏ kia quan sát, vị nam tử quý tộc trẻ tuổi tên Tu Nhĩ, đã rất nhiều ngày rồi không ra bên ngoài. Cửa sổ nhà y cũng ngày ngày kéo rèm đóng chặt.
Cũng từ đó, tin đồnTuNhĩ bị nhiếm quái bệnh lan tàn trong khắp trấn nhỏ.
Tu Nhĩ sinh ra trong một gia đình quý tộc hiếm hoi trong trấn, từ nhỏ tiếp thu tốt đẹp nhất chính là giáo dục, dũng cảm , chính trực, nhà của y cũng không bao giờ cho y tuỳ tiện ăn chơi trác táng bậy bạ, tương phản, Tu Nhĩ cuãng là một người hướng nội, y luôn luôn rõ ràng biết bản thân mình muốn có cái gì, y giỏi về mưu lược. luôn luôn nỗ lực bước từng bước một hướng về mục tiêu của mình
Tu Nhĩ đựơc di truyền từ gia tộc mái tóc màu xám, thói quen khoé môi nhếch lên tạo ra một dáng cười nhàn nhạt, nguy hiểm nhưng mê người.
Tính cách y đạm mạc là do từ nhỏ đã mất đã song thân, kể từ lúc y có ý thức, thì chỉ có một lão quản gia từng ngày từng ngày nhìn một tiểu Tu nhĩ lớn lên.
Thế nhưng gần đây, lão quản gia phát hiện dáng tươi cừơi của chủ nhân càng ngày càng ấm áp, tâm tình của y mỗi khi rời giường đều rất tốt, rửa mặt chải đầu một phen, sau đó xuất môn, trên cơ bản phải tới chạng vạng mới về.
Tỉnh thoảng lão cũng hỏi chủ nhân một chút, Tu Nhĩ lại luôn luôn giữ vững một khuôn mặt tươi cừơi hề hề thần bí.
Vậy cũng đựơc, giả sử nếu như không có ai có thể giúp chủ nhân bớt tịch mịch, vậy thì lão có thể hơi chút lại nổi giận lên.
Nhưng điều lão quản gia không ngờ chính là, khi chủ nhân vẻ mặt tươi cười mừng rỡ đưa hình cho bản thân lão nhìn, thiếu nữ trong hình, dĩ nhiên lại là Mộng Sa
Mười bảy tuổi, Mộng Sa có bề ngoài mỹ lệ dịu ngoan, con mắt nàng dừơng như hàm chứa hơi nước trong suốt. Gia cảnh nhà nàng tuy không phải là có nhiều tiền của, nhưng cũng hiểu tri thức lễ nghĩa.
Nguyên bản tất cả đều rất tốt đẹp, nhưng lão quản gia lại trùng hợp biết được, nàng đã có người yêu.
Người Mộng Sa yêu là một thiếu niên ở thôn bên, từ nhỏ đã cùng nàng lớn lên, chỉ là đã ly khai khỏi trấn này, nhưng theo những quả phụ rảnh rỗi luôn thích nói chuyện sau lưng người khác ở trong trấn, thì Mộng Sa và thiếu niên đó chưa từng xa nhau.
———————
Chủ nhân từ sau khi bị thương đều luôn tự nhốt mình trong phòng, tinh thần cũng ngày một sa sút.
Quản gia nhìn trong mắt, cấp trong lòng. Ngày kế tiếp, khi mặt trưòi vừa lặn, ông tới gõ cửa nhà Mộng Sa.
"Mời người đi xem chủ nhân có khoẻ không? Ngài rất cần ngươi."
Mộng Sa trong mắt hiện lên sợ hãi, nửa ngày, nàng chậm rãi nói "Ta nghĩ, ta cùngTuNhĩ không thích hợp... Là hắn luôn theo đuổi ta, ta chỉ là không có cự tuyệt..."
"Mộng Sa, ngươi không lên tiếp tục tổn thương chủ nhân nữa. Ngươi biết rõ nhất người chủ nhân yêu nhất chính là ngươi... Không lên lần nữa lợi dụng sự khoan dung của ngài mà phản bội lại ngài, nếu không, một ngày nào đó tai hoạ sẽ giáng xuống."
"...Ông nói cái gì? Cái gì kêu là phản bộiTuNhĩ?"
"Như vậy, chủ nhân của ta làm sao lại bị thương?"
Mộng Sa sửng sốt.
"Ngài đã thấy, có đúng không, đã thấy ngươi cùng một nam nhân khác ở cùng một chỗ, khi đó các ngươi đang bị cái gì đuổi theo? Có muốn hay không để ta nhắc cho ngươi? __ Nếu như không phải vì giúp các ngươi kéo dài thời gian chạy trốn, chủ nhan như thế nào lại bị lang nhân cắn đựơc?!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top