Chương 6
"Cho nên, cuối cùng ngươi vẫn là đem một ngàn linh thạch kia đưa cho ngươi sư tỷ ngươi?"
Sư lão đầu hứng thú bừng bừng hỏi nàng.
Tống Nam Thời mặt vô biểu tình: "Đúng vậy."
Sư lão đầu: "Ha ha ha ha ha!"
Tống Nam Thời: "......"
Nàng liền biết, lão già này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội để cười trên nỗi đau của nàng.
Tống Nam Thời mặt không biểu tình mà nhìn lão già này cười, chờ lão cười đủ rồi, lúc này nàng mới tâm thanh khí tịnh nói: "Tháng trước ngài còn thiếu ta 30 cái linh thạch, còn có tiền rượu tháng này, tổng cộng là 50 cái linh thạch."
Sư lão đầu đột nhiên im bặt.
Tống Nam Thời săn sóc nói: "Ta không thu lãi suất của ngài đâu nha."
Lão nhân tức khắc thẹn quá hóa giận: "Tiểu lão nhân ta mà quỵt số tiền này của ngươi hay sao! Tháng sau ta liền trả hết cho ngươi cả vốn lẫn lời!"
Lần này đổi Tống Nam Thời cười: "Ta chính là chờ những lời này của ngài đó!"
Sư lão đầu hừ lạnh một tiếng: "Ngươi tới tìm ta, chủ ý là muốn nhắc nhở ta số nợ này chứ gì?"
Tống Nam Thời khụ một tiếng, nghĩ đến bản thân có việc nhờ người ta, quyết định thu liễm một chút.
Vì thế nàng chân thành nói: "Sao có thể chứ, không có việc quan trọng thì ta làm sao dám tới tìm ngài."
Sư lão đầu âm dương quái khí: "Ha, có chuyện gì được chứ, người tới là để chọc cười lão nhân sao......"
Tống Nam Thời ngẩng đầu liếc hắn một cái, giơ ra năm ngón tay.
Lão nhân sững lại, nghĩ đến chính mình còn đang nợ linh thạch, không tình nguyện mà sửa miệng: "Được rồi! Muốn nói gì nói đi!"
Tống Nam Thời trầm ngâm một lát, đem chuyện mình bói ra được quẻ tượng "Cải tử hoàn sinh" giấu đi, chỉ nói rằng mình mở ra thiên mục, nhìn thấy điều dị thường trên người Chư Tụ.
Ai biết được sư lão đầu còn chưa nghe nàng nói xong, sắc mặt lập tức liền thay đổi.
Lão tức muốn hộc máu, lập tức liền mắng nàng: "Ngươi là đồ ngốc hay sao! Không biết đó là đồ vật gì mà cũng dám động tay vào!"
Bình thường lão nhân vui giận thất thường, nhưng Tống Nam Thời còn chưa từng thấy qua lão tức giận tới như vậy, trong nhất thời bị mắng tới ngốc.
Lão nhân căn bản không cho nàng cơ hội phản ứng, liền ngay lập tức đứng dậy, mở ra thiên mục của mình.
Tống Nam Thời cả kinh: "Ngài......"
Sư lão đầu cả mặt đầy hắc tuyến: "Ngươi ngồi im để ta xem, đừng có mà nhúc nhích!"
Lão chau mày, dùng thiên mục đem Tống Nam Thời từ trên xuống dưới xem xét một lượt, đặc biệt là hỏa mệnh trên người nàng.
Tống Nam Thời há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời nói không nên lời.
Sư lão đầu là quẻ sư không phải là giả, nhưng lão khi còn trẻ, tu vi đã bị hao tổn, sẽ không dễ dàng mở ra thiên mục của mình, bởi vì như thế sẽ đem lại đau đớn cho lão.
Vậy mà hiện tại......
Lúc này, Sư lão đầu nhìn thấy nàng hỏa mệnh của nàng không có vấn đề gì, quanh thân cũng không có dị thường, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Thiên mục ẩn ẩn đau đớn.
Sư lão đầu xem nhẹ đau đớn này điểm lại mi tâm của mình, thu lại thiên mục, khi mở mắt ra lại là hung thần ác sát mắng: "Ngươi biết rõ đồ vật kia đối với người mệnh hỏa khác có vấn đề vậy mà còn đưa tay chạm vào! Ngươi cảm thấy mạng của mình lớn lắm hay sao!"
Lão mắng lớn tiếng như vậy, tự cho rằng dựa theo tính cách của Tống Nam Thời, sợ là là liền sẽ âm dương quái khi mà bỏ đi, ai biết vừa ngẩng đầu lên, lại thấy nha đầu này vẻ mặt phức tạp nhìn lão, không biết suy nghĩ cái gì.
Sư lão đầu nhướng mày: "Như thế nào, ngươi còn không phục? Ta nói cho ngươi biết! Ngươi chính là không nên mở thiên mục ra xem cho sư tỷ ngươi! Một quẻ sư, mở ra thiên mục ra xem xét người khác có bao nhiêu nguy hiểm ngươi còn không biết hay sao......"
"Mắt ngài có đau hay không?" Tống Nam Thời đột nhiên đánh gãy lời lão lão.
Sư lão đầu sửng sốt, ngay sau đó bất mãn nói: "Ngươi đừng có mà ngắt lời ta! Ngươi nhớ cho kĩ! Về sau đừng vì người không liên quan mà mở ra thiên mục!"
Tống Nam Thời nhìn lão một lúc lâu, hiếm khi ngoan ngoãn mà gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Ta sau này sẽ không như vậy."
Nàng đột nhiên ngoan như thế, cũng không tranh luận, Sư lão đầu ngược lại sửng sốt, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy mắng cũng không mắng nổi nữa.
Một lúc lâu sau, lão chỉ có thể cứng rắn nói: "Ngươi biết là được!"
Tống Nam Thời liên tục gật đầu.
Sư lão đầu tưởng phải mắng nàng một hồi, nhưng thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời như vậy liền không biết mắng sao cho được, bất giác cảm thấy cả người khó chịu.
Nàng còn nói: "Ngài tiếp tục mắng, ta hảo hảo nghe."
Lão nhân: "......" Còn tiếp tục cái gì nữa!
Lão chỉ có thể nuốt cơn giận xuống: "Cái bóng xám mà ngươi nhìn thấy kia được gọi là ảnh quỷ, là tay sai của đám tu sĩ tâm thuật bất chính, là thứ đồ yêu ma quỷ quái."
Tống Nam Thời rơi vào suy tư: "Ảnh quỷ......"
Sư lão đầu sắc mặt nghiêm túc, "Thứ này có thể thần không biết, quỷ không hay đi trộm tuổi thọ của người khác, sư tỷ ngươi bị thứ này tìm tới, tám phần do đắc tội với kẻ thù ở bên ngoài, cho nên mới dùng biện pháp nham hiểm này để hại nàng, lần này là vận khí của ngươi tốt, gặp người chế tạo ảnh quỷ còn chưa có tinh tường, bị ngươi phá giải dễ dàng, nhưng nếu là người tinh thông, ngươi duỗi tay ra bắt ảnh quỷ như vậy, khả năng chính là giờ này đã trực tiếp thăng thiên!"
Tống Nam Thời lại trầm tư suy nghĩ.
Lúc nàng mở thiên mục, hỏa mệnh quanh người sư tỷ suy yếu kỳ thật là do Ảnh Quỷ đang trộm thọ mệnh?
Nhưng trong nguyên tác có phân đoạn này xảy ra sao?
Tống Nam Thời nhớ không rõ lắm.
Sư lão đầu thấy Tống Nam Thời vẫn luôn không nói chuyện, thanh âm hòa hoãn lại nói: "Không cần lo lắng, trên người của ngươi không có dấu vết của ảnh quỷ, nó hoặc là đã chạy mất, hoặc là thật là người luyện nó tu vi không cao nên nó bị đánh tan rồi. Nhưng lần này là do vận khí của ngươi tốt mà thôi, nếu có lần sau, ngươi liền chờ ta tới nhặt xác cho ngươi đi!"
Nói rồi, lão xoa xoa cái trán, ánh mắt hiện ra một tia mệt mỏi, tức giận nói: "Không có việc gì nữa thì ngươi trở về đi! Đừng lãng phí thời gian của ta!"
Tống Nam Thời nhìn ra hắn mệt mỏi, đột nhiên nói: "Cho nên ta không phải người không liên quan tới người đúng không?"
Đừng vì người không liên quan mà mở ra thiên mục. Thời điểm Sư lão đầu nói như vậy, lại không do dự mà mở thiên mục nhìn tới nàng.
Nàng nhìn Sư lão đầu trong lúc nhất thời phản ứng không kịp phản ứng, đột nhiên cười, trêu chọc nói: "Sư lão đầu, nếu lo lắng cho ta cứ việc nói thẳng a, lớn tiếng như vậy không còn soái nữa đâu."
Sư lão đầu phản ứng, tức khắc nổi trận lôi đình: "Ai lo lắng ngươi! Ngươi hiện tại liền cút cho ta!"
Lão nhảy dựng lên muốn đánh Tống Nam Thời, Tống Nam Thời bị đuổi chỉ biết vắt giò lên cổ mà chạy.
Nàng bị đuổi ra khỏi cửa lớn, vẫn còn gan mà hét vọng vào: "Sư lão đầu, ngài cứ yên tâm đi, sau này có ta bồi ngài dưỡng lão!"
Sư lão đầu: "Dưỡng cái rắm! Ngươi cứ tìm đường chết như vậy, còn không biết có thể sống thọ được bao nhiêu đâu!"
Tống Nam Thời cười ha ha.
Sau khi đi xuống từ Huyền Thông Phong, mặc dù Sư lão đã nói "Trên người không có dấu vết của ảnh quỷ" nhưng Tống Nam Thời vẫn cảm thấy xung quanh có chút lạnh.
Nàng không mở thiên mục, bởi vậy cũng nhìn không được, một sợi sương mù màu xám cẩn thận chui ra từ tóc nàng.
"Cẩn thận" ở đây không phải so sánh, chỉ cần có người thấy được nó thì đều có thể nhìn ra được thứ đồ này đang nơm nớp lo sợ.
Nó lúc này so với lúc Tống Nam Thời nhìn thấy ban đầu đã nhỏ đi một vòng, uể oải không có tinh thần.
Trông vào có thể thấy là một đám sương mù nhỏ yếu đáng thương mà bất lực.
Nó ngưng lại động tác nín thở, chờ một lúc lâu sau mới từ trên tóc Tống Thời Nam bò xuống vai, chỉ sợ là sẽ kinh động tới nàng.
Lúc này, Tống Nam Thời tự mình lẩm bẩm: "Sao ta cảm thấy có chút lạnh?"
Ảnh quỷ: "!"
Nó tức khắc đông cứng tại chỗ, động cũng không dám động.
Thật là đáng sợ, thật sự là thật là đáng sợ!
Nó là một ảnh quỷ có năng lực tự chủ, cùng với đám ảnh quỷ không có ý thức trước kia khác nhau một trời một vực.
Tự khi nó được sinh ra cho tới nay, những nhiệm vụ nó làm chưa bao giờ thất bại.
Cho nên ban đầu, khi thấy chủ nhân của nó muốn đối phó với một tiểu nha đầu, nó còn cảm thấy chủ nhân dùng người tài vào việc nhỏ.
Mà trên thực tế, tiểu nha đầu kia cũng thực dễ đối phó.
Nhưng ai biết được......
Tầm mắt anh quỷ dừng ở trên người Tống Nam Thời.
Ai mà biết được, Vô Lượng Tông này ngoạ hổ tàng long, cư nhiên còn có tiểu nhân vật che giấu thân phận.
Không nghĩ tới có người chỉ dựa vào vào thiên mục mà cũng có thể nhìn thấu lớp ngụy trang của nó, cũng như nó chưa từng nghĩ tới, chỉ là cái tát của một nữ tu không tên tuổi còn khiến nó bay mất nửa cái mạng.
Nó vất vả lắm mới giữ lại được cái mạng nhỏ này.
Nếu đối phương à một đại lão tu vi Nguyên Anh thì nó cũng khuất phục, nhưng nha đầu này rõ ràng tu vi đến Trúc Cơ còn chưa đạt được.
Không được!
Nó cần phải chạy đi, nó phải trở về nói cho chủ nhân biết, đệ tử Luyện Khí ở Vô Lượng Tông này năng lực quá lớn, ngọa hổ tàng long, thập phần khủng bố!
Ảnh quỷ căng thẳng nín thở bò xuống.
Nó nghĩ kỹ rồi, chờ nó thoát được khỏi người này, liền nhập vào người một con chim, một đường bay trở về với chủ nhân!
Đúng lúc này, khi Tống Nam Thời đi qua cầu, có một đàn chim đang kiếm ăn trên mặt nước.
Ảnh quỷ vui mừng quá đỗi, tức khắc đẩy nhanh tốc độ.
Đúng lúc này, nó nhất thời vô ý, đụng phải một sợi tóc của Tống Nam Thời.
Sợi tóc bay bay rồi cọ vào cổ của Tống Nam Thời.
Ảnh quỷ thoáng chốc hai mắt mở to!
—— Không!
Ngay sau đó, bên tai nó dường như truyền tới giọng nói như ma quỷ: "Cổ có chút ngứa, tháng này vẫn còn có muỗi sao?"
Một con bàn tay to vỗ tới.
Giờ khắc này, kí ức khủng bố từng bị người này tát bay mất nửa cái mạng liền hiện lên trong đầu nó.
Lịch sử tái diễn.
"Bộp"!
Nó trồn còn chưa kịp trốn, cứ như vậy lĩnh trọn một cái tát, mềm như bông mà trượt thẳng xuống.
Lúc này ảnh quỷ vẫn còn giãy dụa.
Không sao, phía dưới còn có một đàn chim, chỉ cần nhập vào một trong số chúng......
Nó dùng hết sức phát động năng lực nhập hồn......
Sau đó nó "Tủm" một tiếng rơi vào trong sông.
Đáy sông có một con rùa đen đang sinh sống.
Năng lực nhập hồn của Ảnh quỷ vô cùng chuẩn xác mà dừng ở trên người rùa đen.
Lúc này ảnh quỷ còn chưa phát hiện ra sự việc không đúng, vừa thấy nhập hồn đã thành công, liền quá mức vui mừng, nhanh chóng múa may "đôi cánh".
Đại bàng sải cánh nào!
Sau đó một con rùa đen liền ở trong nước điên cuồng lao lên.
Ảnh quỷ: "?"
Ảnh quỷ: "???"
Nó nhìn móng vuốt của rùa đen ở trước mặt, trong nháy mắt cả người rạn nứt.
Tống Nam Thời là cố ý!
Tống Nam Thời tuyệt đối là cố ý!
Không! Nó không nhận thua!
Dù trở thành rùa đen nó cũng không sợ, nó bò cũng có thể......
Ọc ọc ọc ọc......
Không xong! Nó không biết rùa đen hô hấp ở dưới nước như thế nào!
Tống Nam Thời đang đi ở trên cầu, nghe thấy động tĩnh ở dưới cầu, theo bản năng nhìn qua. Sau đó liền thấy một con rùa đen
...... Chết đuối?
Tống Nam Thời vô cùng tò mò: "Rùa đen cũng sẽ bị chết đuối sao?"
Nàng lập tức dựa vào lan can, hứng thú bừng bừng mà nhìn xuống.
Rùa đen nổi lên, hít một ngụm khí, sau đó lại lặn xuống. Cứ như vậy mà lặp đi lặp lại.
Tống Nam Thời xem tới hứng thú không thôi.
Đáng tiếc chỉ trong chốc lát, có một đợt sóng nước đánh tới, rùa đen kia theo hướng dòng nước chảy mà bị cuốn đi.
Tống Nam Thời còn chưa xem đủ đâu.
Nhưng mà lúc nàng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Giang Tịch cùng Liễu lão nhân đang đứng ở bên kia cầu, trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng.
Tống Nam Thời thân thiện chào hỏi: "Đại sư huynh, ngươi cũng tới xem rùa đen sao."
Người chứng kiến số 1 Giang Tịch: "......"
Người chứng kiến số 2 Liễu lão nhân: "......"
Hai người một người có thể tự mở thiên mục, một người là bị mở thiên mục, đều thấy toàn bộ quá trình vụ án.
Liễu lão nhân quay đầu liền hỏi Giang Tịch: "Ta nói cho ngươi nghe! Nàng chắc chắn là cố ý!"
Giang Tịch: "......"
Hắn cũng không dám nói là vị sư muội này của mình là vô tình nữa.
Làm sao mà có thể có chuyện trùng hợp như vậy. Vì thế hai người đồng thời nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp.
Sư muội này, không phải người đơn giản!
Tống Nam Thời: "???"
Cố ý cái gì? Cố ý xem rùa đen sao?......
Ở hạ du.
Ảnh quỷ liều mạng, rốt cuộc trong lúc dòng nước bớt chảy xiết, liền cố gắng bò lên bờ.
Nó một khắc cũng không dám dừng lại.
Nó muốn chạy nhanh đi tìm chủ nhân, cái này địa phương thật là đáng sợ!
Nó muốn......
Ngay sau đó, nó trực tiếp bị người nhấc lên.
Một gương mặt mày kiếm mắt sáng mặt xuất hiện ở trước mặt nó.
Người tới mặc áo vải thô, tóc tùy ý búi ở sau người, thế nhưng lại khó mà giấu đi một thân khi chất lãnh đạm.
"Ảnh quỷ." Hắn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top