Chương 18

Vân Chỉ Phong ôm kiếm đứng ở một bên, mặt không biểu tình mà nhìn con lừa kia đang hướng về phía Tống Nam Thời nịnh nọt làm nũng.

Mà Tống Nam Thời biểu hiện giống như là đế vương bị thế gian làm mờ con mắt, nhìn con lừa kia bày ra một mặt làm nũng đầy đau lòng.

Vân Chỉ Phong nhìn nhiều đến đau mắt, mặt không cảm xúc mà dời đi tầm mắt.

Hắn hít sâu một hơi, giơ tay xoa xoa mi tâm.

Cho đến hôm nay, hắn như cũ không nghĩ ra chính mình là như thế nào đến bước đường này.

Hắn, Vân Chỉ Phong, nửa đời trước một lòng tu luyện, là Kỳ lân tử của Vân gia, đến một ngày bị gia tộc phản bội, ở dưới tầm mắt của người Vân gia, trốn tránh đã ba tháng nay.

Trong ba tháng này, hắn nghĩ đến gia tộc, hoài nghi qua chính mình, vết thương nặng nhất có lẽ là vết thương lòng khi phát hiện ra sự việc kia.

Vân Chỉ Phong thập phần rõ ràng, so với vết thương thân thể, hắn khó khăn nhất chính là giữ tâm cảnh, thân thể bị thương hắn còn có thể đi tìm Kỳ lân huyết ngọc, nhưng với tâm trạng hiện tại, hắn phải làm như thế nào thuyết phục bản thân việc gia tộc mà nửa đời người hắn phụng hiến lại phản bội hắn.

Tâm bệnh khó chữa.

Vân Chỉ Phong trơ mắt mà nhìn tâm tình của hắn càng ngày càng xấu, hắn thập phần rõ ràng, càng chất tụ trong lòng, kết quả cuối cùng hắn sẽ lôi kéo cùng toàn bộ Vân gia cùng nhau vào vực sâu.

Sau đó......

Vân Chỉ Phong mặt không cảm xúc mà nhìn thoáng qua Tống Nam Thời.

Con lừa kia phát hiện ánh mắt của hắn, dù đang vội vàng thế nào cũng không quên thò đầu dưới cánh tay chủ nhân nhìn Vân Chỉ Phong bằng ánh mắt khiêu khích.

Vân Chỉ Phong: "......"

Một con lừa bày ra vẻ mặt này, đúng là đau mắt.

Hắn chuyển dời tầm mắt, tâm như nước lặng.

Từ khi hắn gặp Tống Nam Thời.

Không có tiền, bị hố, học chém giới.

Kỳ lân tử ở ngã rẽ cuộc đời cứ vậy thay đổi một cách nhanh chóng.

Hắn rất muốn hỏi một chút Tống Nam Thời có phải trời sinh mệnh cách hao tiền hay không, nếu không vì sao hắn đến gần nàng một thời gian rồi cũng trở nên nghèo như vậy.

Hắn hiện tại thậm chí còn phải đi đấu trí với một con lừa.

Tâm cảnh này thế nhưng đóng băng rồi, chỉ có thể cười nhẹ, không có tiền nên đóng băng rồi.

Lúc này Tống Nam Thời đã an ủi con lừa tốt, nhìn về phía Vân Chỉ phong, muốn nói lại thôi.

Nàng biểu tình phức tạp: "Vân Chỉ Phong, ngươi nếu là có cái gì khó khăn có thể cùng ta nói."

Nàng trong lòng có một suy đoán.

Nàng đời trước vốn là người hiện đại, xem không ít những tin tức về người vì cuộc sống sinh hoạt không được như ý mà sinh ra tâm lý biến thái ngược đãi động vật.

Nàng cảm thấy, Vân Chỉ Phong đây rốt cuộc là nghèo đến điên rồi, bắt đầu ngược đãi động vật phát tiết bất mãn trong lòng.

Vì thế nàng nhìn về phía Vân Chỉ Phong giống như xem một tên biến thái đang trong giai đoạn đầu.

Một bên thổn thức biết người biết mặt chứ không biết lòng, một bên cảm khái Tu chân giới thật đa dạng tính cách.

Trước thì có đại sư huynh Giang Tịch cùng Liễu lão nhân giơ lên ngọn cờ chủ nghĩa bảo hộ động vật cực đoan, sau lại có Vân Chỉ Phong ngược đãi động vật.

Nếu là có một ngày Vân Chỉ Phong cùng Giang Tịch gặp phải, kia tất nhiên là xung khắc như nước với lửa thù địch.

Vân Chỉ Phong không biết Tống Nam Thời suy nghĩ cái gì, nhưng hắn cảm thấy cô nương này dù ngữ khí bình thường nhưng ánh mất vẫn là thập phần không ổn.

Hắn cần thiết phải cứu vớt hình tượng có nguy cơ sụp đổ này một chút.

Vân Chỉ Phong hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Ta nói rồi, ta làm như vậy là có nguyên nhân."

Tống Nam Thời biểu tình như cũ phức tạp: "Ngươi không cần nói cho ta ngươi bẻ miệng lừa như vậy là để nhìn xem răng lừa huynh trông như thế nào, tiểu hài tử đều sẽ không tin cái cớ như vậy đâu."

Đang chuẩn bị nói chính mình muốn nhìn một chút răng con lừa - Vân Chỉ Phong: "......"

Hắn mặt không biểu cảm mà sửa lại cái lý do thoái thác: "Này là do con lừa ăn cái gì lung tung, không biết nuốt phải cái gì, ta chỉ là muốn làm cho nó nhanh nhổ ra."

Lừa huynh nghe vậy mắt lừa liền mở to!

Ngươi cái tên mắt rậm này vậy mà đổ tội cho người trong sạch!

Tống Nam Thời cũng không tin: "Ngươi cảm thấy cái lý do này cùng cái lý do ta vừa nói kia bản chất có gì khác nhau sao?"

Vân Chỉ Phong đã không nghĩ dây dưa ở trên con lừa của Tống Nam Thời, nhất thời não chập mạch mới đi bẻ miệng lừa, đây khẳng định là chuyện ngu xuẩn nhất hắn từng làm.

Hắn tình nguyện hiểu chuyện này là chuyện ngu xuẩn chứ không nghĩ đây là chuyện biến thái.

Vì thế Kỳ lân tử liền thập phần cao lãnh nói: "Vân mỗ không thẹn với lương tâm, tin hay không tùy ngươi."

Nói xong, hắn ôm kiếm xoay người liền đi.

Tống Nam Thời vội vàng nói: "Ngươi đi đâu vậy?"

Vân Chỉ Phong lạnh giọng: "Săn thú!"

Tống Nam Thời trong đầu tự động lý giải thành thiếu tiền.

Vân Chỉ Phong bước nhanh như bay, liền bóng dáng đều tỏa ra một cỗ "Lão tử không thẹn với lương tâm" khí thế.

Tống Nam Thời không khỏi nghi hoặc.

Chẳng lẽ chính mình là thật sự hiểu lầm Vân Chỉ Phong.

Nàng chìm vào suy nghĩ.

Trầm tư hết sức, nàng tầm mắt lại dừng ở con thỏ trên người.

Con thỏ màu đen, cũng thật hiếm lạ.

Tống Nam Thời nhấc lỗ tai con thỏ nhìn nhìn, ngạc nhiên phát hiện lông con thỏ này vậy mà không phải chỉ là màu đen không, mà là cái loại này......

Là ngũ sắc ban lan hắc trong truyền thuyết.

Tống Nam Thời vẻ mặt cảm thán, thật đúng là thế giới to lớn việc lạ gì cũng có.

Lông lòe loẹt như vậy, nó nhất định là rất đáng giá.

Tống Nam Thời suy tư.

Thái tử Yêu tộc đang hôn mê bỗng cảm thấy có chút lạnh, giật mình rùng mình một cái.

......

Vân Chỉ Phong sau khi rời khỏi rất có mục đích trực tiếp hướng núi rừng bên kia chạy đến.

Hướng này, chính là vị trí hắn vừa mới nghe thấy tiếng Yêu khiếu.

Yêu khiếu là một thủ đoạn công kích của Yêu tộc khi chiến đấu, chỉ nhằm vào Yêu tộc, bởi vì nhân loại nghe không được âm thanh yêu khiếu, cho dù là tu sĩ cũng vậy.

Nhưng Vân Chỉ Phong không giống thế, tổ tiên hắn trong người có kỳ lân huyết mạch, chính hắn cũng đã thức tỉnh kỳ lân huyết mạch trở thành Kỳ lân tử.

Có tiếng kêu của Yêu tộc huýt gió, liền đại biểu có Yêu tộc đang chiến đấu ở bên trong rừng, hơn nữa chiến đấu hai bên lại đều là Yêu tộc.

Này liền thập phần kỳ quái.

Trên địa bàn của Vô Lượng Tông có Yêu tộc lui tới vốn là đã không giống bình thường, huống chi là hai cái Yêu tộc trực tiếp đánh nhau tại đây.

Vân Chỉ Phong trong khoảng thời gian ngắn hiện lên vô số suy đoán, vội vội vàng vàng đuổi tới địa phương truyền đến tiếng Yêu khiếu kia, lại chỉ nhìn thấy trên mặt đất một thi thể Yêu tộc đã hóa nguyên hình nằm trên mặt đất.

Chỉ có một.

Vân Chỉ Phong môi khẽ mở.

Hai tên Yêu tộc chiến đấu, một tên đã chết, như vậy một tên khác hoặc là đồng quy vu tận, hoặc là đã chạy thoát.

Dựa theo thời gian suy tính, tên Yêu tộc này còn có khả năng đang lưu lại ở trong rừng.

Mà trong rừng này......

Tống Nam Thời!

Vân Chỉ Phong sắc mặt đại biến, không chút do dự xoay người, lấy tốc độ nhanh chóng trở về điểm cắm trại.

Chờ Vân Chỉ Phong vội vã chạy trở về, không hề nhìn thấy thảm trạng máu chảy thành sông như trong suy nghĩ, Tống Nam Thời không những bình yên vô sự, nàng thậm chí còn đang mài dao.

Vân Chỉ Phong ngốc một chút, lúc này mới hỏi: "Ngươi mài đao làm cái gì?"

Tống Nam Thời quay đầu, đầu tiên là kinh ngạc: "Ngươi vậy mà nhanh như vậy đã trở lại?"

Nói xong, ánh mắt liền không khỏi có chút ghét bỏ, một bộ dáng nghĩ rằng không ngờ ngươi săn thú cũng là vô dụng như vậy.

Vân Chỉ Phong: "......" Hắn không nên vội vã trở về cứu nàng.

Có thể là xem Vân Chỉ Phong thần sắc không đúng lắm, Tống Nam Thời khụ một tiếng, dường như không có việc gì cho hắn xem con thỏ đen kia: "Đây là ta bắt được."

Nàng miệng cười tủm tỉm mà lời nói tàn nhẫn: "Đem da lông lưu lại, dư lại thịt thỏ liền chế biến thành món ăn!"

Vân Chỉ Phong một chút cũng không có tâm tư gì ăn thịt thỏ, hắn chỉ cảm thấy con thỏ này xuất hiện quá đúng lúc.

Hắn lập tức tiến lên, tiện tay cầm lấy thanh chủy thủ trong tay Tống Nam Thời, đẩy người con thỏ ra nhìn nhìn.

Không có yêu lực, trừ bỏ da lông ở ngoài có chút đẹp, tựa hồ chính là một con thỏ bình thường.

Hắn xem xét đến thập phần cẩn thận, thậm chí tra xét rõ ràng một phen, xem nó có phải hay không có pháp khí ẩn nấp yêu lực.

Không có.

Vân Chỉ Phong không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Xem ra chỉ là trùng hợp.

Nhưng mà hắn lại không biết, Yêu tộc hoàng thất Hống thỏ nhất tộc, trời sinh là có thể ẩn nấp yêu khí.

Thái tử Yêu tộc bị biến nguyên hình thành thỏ Trì Thuật An cũng đúng là ngay lúc này tỉnh lại.

Hắn vừa mở mắt, liền thấy được một nam nhân biểu tình lạnh nhạt đang cầm một cây chủy thủ ở trên người hắn văng qua văng lại, một đôi mặt lạnh nhạt nhìn hắn.

Trì Thuật An cả kinh!

Nhưng mà không đợi hắn nghĩ đến hiện tại không còn yêu lực không thể biến hình thì phải dùng cách gì để trốn đi, một giọng nữ vang lên, đúng là âm thanh mà trước khi hôn mê hắn nghe thấy được.

"Vân Chỉ Phong, ngươi đang làm gì?"

Nàng giọng nói có chút cổ quái.

Trì Thuật An này nháy mắt trong lòng hiện lên vô số ý tưởng.

Hắn nghe người trong tộc nói qua, nữ tử Nhân tộc, phần lớn bản tính lương thiện, hoa hoa cỏ cỏ cũng nỡ tàn phá, các nữ tu sĩ cũng như vậy.

Vị trưởng giả kia nguyên hình là mèo, ở Yêu tộc là một chủng tộc nhỏ yếu, cùng Hống thỏ tuy rằng ngoại hình nhỏ giống nhau nhưng thượng cổ huyết mạch không giống nhau.

Chủng tộc như vậy, ở trong Yêu tộc chỉ có thể bị khinh thường.

Ai ngờ vị trưởng giả này một ngày nọ hóa thành nguyên hình đi Nhân tộc, trong giây lát ở nhân giới được bao bọc trong lòng hơn phân nửa nữ tử của một môn phái.

Nữ tử Nhân tộc, vô cùng lương thiện!

Trì Thuật An nhìn nam tử lạnh nhạt kia, lại nhìn nhìn diện mạo thập phần "Thiện lương" Tống Nam Thời, trong lòng có quyết đoán.

Lúc này, Tống Nam Thời thấy Vân Chỉ Phong một bộ dáng muốn giết thỏ, nháy mắt cảm thấy hiềm nghi hắn hành hạ động vật tới die càng thêm nghiêm trọng.

Vân Chỉ Phong lại không nghĩ như nàng, hắn chỉ cảm thấy núi này đã không còn an toàn.

Hắn phải nhanh dẫn Tống Nam Thời rời đi, sau này hắn sẽ tìm cách khác để thăm dò.

Vì thế hắn nói thẳng: "Hôm nay tới đây thôi, bây giờ trở về đi."

Tống Nam Thời thì về cũng được không về cũng được.

Nàng tới nơi này cũng là vì tìm kiếm mấy thứ thảo dược quý hiếm, hiện giờ tìm được rồi, tuy nói yêu cầu phải luyện chế đan dược ngay tại đây còn chưa xong, nhưng cũng tính là đã thắng lợi trở về.

Vì thế nàng nói: "Được."

Vừa dứt lời, con thỏ đen không biết đã tỉnh lại từ khi nào kia đột nhiên nhảy một cái, tránh thoát khỏi tay Vân Chỉ Phong, trực tiếp nhảy lên vai Tống Nam Thời.

Tống Nam Thời vừa thấy, lập tức liền cảm thấy chính mình cùng này con thỏ thật là có duyên trời sinh. (ăn cũng là có duyên phận).

Nàng tức khắc trìu mến nói: "Thỏ con đáng thương, thật là đáng yêu, cùng ta về nhà đi, ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi."

Tám cách chế biến thỏ a!

Trì Thuật An nhẹ nhàng thở ra.

Sóng gió lần này, có lẽ đã an ổn rồi.

Mà Vân Chỉ Phong thấy thế, nhịn không được lắc lắc đầu.

Con thỏ ngu xuẩn, đời này vậy là chuẩn bị kết thúc rồi.

......

Trì Thuật An an tâm, một lúc sau Tống Nam Thời trở lại động phủ của mình.

Vào động phủ, Trì Thuật An liền thấy nữ tử Nhân tộc cả con đường về mang theo vẻ mặt ôn nhu thiện lương này miệng cười cười, động tác mềm nhẹ mà đem hắn cột ở một cái cột, sau đó....

Lấy ra cái chủy thủ quen thuộc kia.

Nữ tử Nhân tộc nhu thiện lương lẩm bẩm tự nói: "Là nên làm thịt thỏ xào cay? Hay là vẫn nên ăn thịt thỏ kho tàu đây?"

Trì Thuật An lông trên người đều dựng hết lên!

Ôn nhu lương thiện? Cái này mà kêu ôn nhu lương thiện? Các nữ tử Yêu tộc mới là vô cùng lương thiện ôn nhu!

Chẳng lẽ hắn đường đường Thái Tử Yêu tộc, không chết ở trong tay kẻ phục kích, hiện giờ vậy mà lại chết trong tay nữ tử Nhân tộc hay sao?

May mà, Tống Nam Thời là một quẻ sư chú trọng nghi thức.

Trình tự nấu cơm hay trình tự ăn cơm đều rất là chú ý, Tống Nam Thời quyết định trước gieo một quẻ, nhìn xem nên ăn bộ phận nào trước.

Sau đó nàng liền phát hiện, chính mình tính không ra.

Tống Nam Thời: "?"

Nàng tức khắc hoang mang nhìn về phía con thỏ.

Công lực xem bói của bản thân không lẽ giảm xuống đến loại trình độ này sao? Một con thỏ cũng tính không ra?

Một quẻ sư tính không ra quẻ, chỉ có hai khả năng, hoặc là là xem bói đối tượng tu vi quá mức siêu việt, hoặc là thiên mệnh không cho phép.

Nhưng hai loại khả năng này đặt ở trên người một con thỏ, cái nào cũng đều cảm thấy không có khả năng.

Một con thỏ......

Từ từ! Một con thỏ?

Tống Nam Thời trong nháy mắt như nhìn ra được.

Nàng tựa hồ, giống như, phảng phất nhớ rõ, Úc Tiêu Tiêu là nữ chủ tiểu thuyết sủng văn, nam chủ là Thái tử Yêu tộc.

Trong sách nói Yêu tộc hoàng thất là chủng tộc gì?

Hống thỏ.

Thỏ.

Tống Nam Thời: Đúng là đủ kích thích.

Nàng mặt không biểu tình mà nhìn về phía con thỏ.

Nói cách khác, đây là nam chủ, nàng không chỉ không thể giết, mà tốt nhất nên hảo hảo nuôi dưỡng.

Trong sách nói nữ chủ nuôi dưỡng nam chủ như thế nào?

Nga, Hống thỏ nhất tộc thức ăn chính là linh thạch.

Tống Nam Thời: "......"

Nàng lập tức liền xé một tờ Thông Tin phù.

"Là Tiêu Tiêu sao? Ta là sư tỷ......"

Nàng cảm thấy, ngọt ngào luyến ái này, thật là xứng đáng nữ chủ có được.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top