Chương 17
Tiểu mê tiền cùng ma đầu tương lai khả năng cả đời này cũng không rõ được năng lực bổ não của nữ chính truy thê rốt cuộc có bao nhiêu xuất sắc.
Vân Chỉ Phong trong đầu đều đang nghĩ đến kỳ lân huyết ngọc, tầm mắt liên tiếp dừng ở trên lừa của Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời cũng không kém, liếc mắt cũng không liếc mà nhìn chằm chặp vào con lừa của đối phương, suy nghĩ nên làm như thế nào để Vân Chỉ Phong nhớ rằng đã hứa cho nàng con lừa này.
Hai nhân vật chính trong câu chuyện ngược luyến tình thâm này trong đầu đều là ý xấu, trong lòng đều là (lừa của) đối phương, không khí trong phút chốc hết sức hòa hợp.
Tống Nam Thời: "Lừa này của ngươi......"
Vân Chỉ Phong: "Con lừa này......"
Bọn họ trăm miệng một lời, nói ra xong, đồng thời dừng lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tống Nam Thời phản ứng trước, đánh đòn phủ đầu, há mồm liền đối với lừa của đối phương khen tới khen lui, nói trắng ra, là dùng từ ngữ vô cùng khoa trương, Vân Chỉ Phong nghe xong cũng vô cùng sửng sốt.
Hắn đời này cũng không nghĩ tới có người có thể có tình cảm chân thật như vậy với một con lừa.
Tuy nhiên hắn biết được.
Hắn không nghĩ để Tống Nam Thời chiếm trước ưu thế, căng da đầu mà đáp trả.
Nhưng rốt cuộc Kỳ lân tử mơi trải qua ba tháng sống lưu vong, kỹ năng nói chuyện chắc chắn không thể được như Tống Nam Thời, cho dù vừa mới học xong kỹ năng chém giới, nhưng Kỳ lân tử vẫn là còn chút rụt rè cùng kiêu ngạo.
Hắn đối với con lừa kia ngó trái ngó phải, có vẻ là không tìm ra được câu nói thích hợp.
Kỳ lân tử cắn chặt răng, căng da đầu muốn nói, liền thấy lừa huynh đột nhiên quay đầu nhìn hắn một cái, há mồm phát ra một tia bất mãn.
"A a a —— ách!"
Vân Chỉ Phong: "......"
Hắn chậm rãi thẳng người, những lời nói trái với lương tâm rốt cuộc là vẫn không sao nói được.
Hắn cảm thấy, làm người, hoặc nhiều hoặc ít vẫn cần phải có điểm dừng.
Ván này, hắn thua triệt để tâm phục khẩu phục.
Tống Nam Thời thấy thế cười lạnh một tiếng.
Cùng ta đấu, ngươi vẫn còn non và xanh lắm!
Thắng trận, Tống Nam Thời ưỡn ngực tự tin, nhưng nghĩ đến 300 linh thạch bị hố kia liền cảm thấy suy sụp.
Giữa hai người cứ như vậy có một bầu không khí vi diệu, trong lúc nhất thời không có ai nói chuyện.
Nhưng mà thế gian này người không nắm bắt được không khí vẫn rất nhiều.
Một vị tu sĩ đồng hành cùng bọn họ một đoạn đường thấy Tống Nam Thời cả một đường đều khen lừa lên đến tận trời, trong lòng thầm nghĩ lừa thì có cái gì tốt, theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Sau đó bị diện mạo của Tống Nam Thời làm kinh diễm.
Tống Nam Thời nghèo thì đúng là nghèo thật, nhưng nàng nếu là chịu dùng mặt để kiếm cơm, khẳng định sẽ không lo bị chết đói.
Vị huynh đài vừa mới bị kinh diễm kia, thân là nam nhân liền lập tức nổi lên một tầng hư vinh, nhìn đến tên tiểu bạch kiểm ở bên cạnh mỹ nhân chỉ có thể cưỡi lừa, liền ngẩng đầu ưỡn ngực cưỡi thiên mã của mình đi qua.
Hắn dùng ngữ khí một giấu chín khoe mà nói với Tống Nam Thời: "Tiên tử, lừa thì có cái gì đẹp, ngươi nhìn xem ngựa của ta hôm nay......"
Lời nói còn chưa nói xong, hai đôi mắt nhất trí nhìn qua.
Vân Chỉ Phong mặt không biểu tình.
Tống Nam Thời cười lạnh: "Ngươi muốn gì? Này là đang thiếu đòn sao?"
Liền lừa huynh cũng rất bất mãn mình bị người ta hạ nhục, há mồm đối với ngựa của đối phương kêu một tiếng.
Tu sĩ cùng ngựa của y "......"
Bọn họ xám xịt mà tránh ra.
Tống Nam Thời lúc này mới thu hồi tầm mắt, cười lạnh nói: "Đời này ta ghét nhất là người giàu ở trước mặt ta khoe tiền."
Vân Chỉ Phong tức khắc một lời khó nói hết mà nhìn lại đây, muốn nói lại thôi: "Ngươi cảm thấy, hắn là muốn khoe giàu với ngươi?"
Tống Nam Thời: "Còn không phải hay sao?"
Vân Chỉ Phong: "......"
Hắn minh bạch nguyên nhân tại sao Tống Nam Thời không thể dùng mặt để kiếm cơm rồi.
Đi sâu vào trong núi, Tống Nam Thời thuần thục bắt đầu chuẩn bị đồ vật, Vân Chỉ Phong ở một bên tìm kiếm địa điểm đi săn thích hợp, một bên lưu ý hướng đi của con lừa.
Hắn hiện tại muốn tận lực giảm bớt vận dụng linh lực, trước đây hắn có thể che giấu linh lực đối với người Vân gia, nhưng chỉ cần hắn vận dụng linh lực một lần, chính là sẽ khiến cho Vân gia nắm bắt được phương hướng.
Cũng là bởi vì như vậy, hắn ngày thường bày quán, con mồi đều là dựa vào kiếm thuật cùng thân thể kiếm tu cường hãn mà săn mồi.
Trên người hắn còn có thương tích, đối phó với động vật bình thường hoặc linh thú cấp thấp thì còn được, nhìn đến linh thú cấp cao giai đều sẽ phải đi đường vòng.
Hắn như vậy cân nhắc, theo bản năng nhìn về phương hướng của Tống Nam Thời một chút.
Sau đó liền sững người.
"Ngươi đang làm gì?" Hắn trong giọng nói tràn ngập hoang mang.
Chỉ thấy, Tống Nam Thời trước người bày một cái lò luyện đan, một cái nồi to, thậm chí giống như một cái nồi nấu cháo, không giống như là tới hái thuốc, nhìn rất giống là tới nấu cơm dã ngoại.
Thời điểm Vân Chỉ Phong nói, Tống Nam Thời để ảnh quỷ rùa đen đang ở bên cạnh đào đất, rất giống bộ dáng muốn nấu canh rùa.
Tống Nam Thời ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đương nhiên: "Ta có một loại đan dược, yêu cầu dược liệu phải tươi mới thì mới có thể điều chế, cho nên ta lò luyện đan cũng mang tới, luyện đan ngay tại chỗ này."
Vân Chỉ Phong hoang mang chưa giảm xuống, nhìn cái lò luyện đan chỉ còn một nửa kia: "Cái lò này đã hỏng cũng không thể dùng để luyện đan nữa rồi mà."
Tống Nam Thời có chút khinh miệt mà nhìn hắn một cái: "Ai nói ta dùng cái này luyện đan."
Vân Chỉ Phong: "Vậy ngươi......"
Tống Nam Thời đem đem cái nồi sắt lớn hướng tới: "Cái này."
Vân Chỉ Phong: "......"
Hắn tuy rằng không phải đan sư, nhưng hắn cũng biết cái này là không ổn.
Hắn lẩm bẩm nói: "Vậy ngươi đan lô kia của ngươi......"
Tống Nam Thời nhe răng cười: "Nấu cơm."
Vân Chỉ Phong: "......"
Kiến thức kì quái này đã được tiếp thu, cũng quá chấn động rồi.
Hắn một lời khó nói hết mà nhìn nàng.
Cô nương này không biết đan lô không đủ tiêu chuẩn thì không thể luyện được đan hay sao?
Hay là nói...... Người khác không thể, nhưng nàng có thể?
Vân Chỉ Phong như suy tư gì.
Lúc này, Tống Nam Thời đã mặc kệ chuyện đan lô, thả ra Quy Quy dắt đi thẳng liền nói: "Quy Quy, đi, chúng ta đi tìm linh dược! Ngươi tìm linh thạch lành nghề như vậy, khẳng định cũng có thể tìm được linh dược!"
Ảnh quỷ sống không còn gì luyến tiếc quỳ rạp trên mặt đất.
Vân Chỉ Phong thấy ảnh quỷ ở trên tay nàng còn chưa có chết, hiếu kỳ nói: "Dùng nó tìm linh dược?"
Tống Nam Thời: "Nó nói nó có huyết mạch chuột tầm bảo!"
Vân Chỉ Phong: "......" Ảnh quỷ này vì tồn tại cũng thật không dễ dàng.
Chuột tầm bảo, là đúng là đánh vào tâm Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời nắm ảnh quỷ tìm linh dược, đi không xa, ảnh quỷ thấy bốn phía một mảnh trống trải, tức khắc liền nổi lên tâm tư chạy trốn.
Vân Chỉ Phong xem đến rõ ràng, trong lòng cả kinh, vừa định nhắc nhở Tống Nam Thời cẩn thận, liền thấy Tống Nam Thời đột nhiên duỗi tay liền đập một chút khiến ảnh quỷ bất động, ngữ khí bất mãn: "Ngươi trộm lười cái gì! Lười làm liền không có lương đâu."
Vân Chỉ Phong trơ mắt mà nhìn bản thể của ảnh quỷ liền như vậy bị một cái tát chụp trở về.
Vân Chỉ Phong: "......"
Hắn ngẩng đầu, phức tạp mà nhìn theo bóng dáng Tống Nam Thời.
Cô nương này, đúng là có chút bản lĩnh.
Nhưng mà nếu Tống Nam Thời đi rồi, như vậy......
Vân Chỉ Phong tầm mắt không tự chủ được mà dừng ở trên người lừa huynh đang nhàn nhã ăn cỏ ở một bên.
Hắn biết, cơ hội của hắn, tới rồi.
......
Bên kia.
Tống Nam Thời cảm thấy Quy Quy này quả nhiên có tài năng, không hổ có huyết mạch chuột tầm bảo.
Dùng nó đi tìm linh thảo, so dĩ trước đây nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Mới mười lăm phút, nàng liền tìm được mấy thứ linh dược mấu chốt, mắt thấy Quy Quy bốn chân ngắn nhỏ duỗi thẳng nằm thở dốc, Tống Nam Thời chung quy là quyết định phát huy một chút tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, tìm một nơi vắng gió để Quy Quy nghỉ ngơi trong chốc lát.
Bởi vì đêm qua trằn trọc không có ngủ ngon, nàng cũng nhắm hai mắt lại chợp mắt một chút.
Quy Quy vừa thấy nàng nhắm mắt, một đôi mắt như hạt đậu xanh đảo tròn, tìm kiếm cơ hội chạy trốn mới.
Nếu trước kia chạy trốn là vì chủ nhân nói nó chạy, hiện tại nó chạy trốn thuần túy là vì chính mình.
Tống Nam Thời này, nàng áp bức rùa tới vậy căn bản không phải người!
Nó không dấu vết mà bò, mắt thấy bò tới được phạm vi tay Tống Nam Thời duỗi tay ra cũng không với được, một tiếng gầm rú mà tai nhân loại cơ hồ nghe không được bỗng nhiên xâm nhập vào tai ảnh quỷ.
Ảnh quỷ bị thanh âm này chấn động toàn bộ cơ thể rùa đều mất đi năng lực hành động.
Trong rừng đàn chim náo loạn.
Nhưng là bởi vì thanh âm này nhân loại hay thậm chí tu sĩ khó có thể nghe được, ở chỗ nhân loại nhìn thấy, thì chỉ không biết chim trong rừng bị làm sao mà náo động bay đầy đỉnh núi
Quy Quy không kịp nghĩ đây là cái gì, nó chỉ thầm thấy may mắn, thanh âm này Tống Nam Thời hẳn là nghe không được.
Nhưng mới vừa nghĩ như vậy, Tống Nam Thời lại mở mắt.
Nàng tùy tay đem Quy Quy đang bò đến một bên kia cầm lên, nhìn phương xa, nhíu mày nói: "Đây là âm thanh gì?"
Quy Quy cả kinh!
Nàng nghe được!
Cùng lúc đó, người đang cùng lừa đấu trí đấu dũng Vân Chỉ Phong cũng nâng lên mắt nhìn lên trời.
......
Sườn núi phía Tây.
Trì Thuật An bị một chưởng đánh trở về nguyên hình, mạnh mẽ mà lăn trên mặt đất.
Yêu tộc đuổi giết hắn đã bị một chiêu cuối của hắn đánh gục, đã không còn sống.
Nhưng hắn không hề cảm thấy may mắn chút nào.
Hắn có thể cảm giác được yêu lực trong cơ thể đang nhanh chóng xói mòn, hắn bây giờ không thể biến về hình người.
Không thể xuống núi, hắn sớm hay muộn sẽ chết ở trong rừng.
Hắn cắn chặt răng, duy trì thần thức tỉnh táo.
Hắn là Thái Tử Yêu tộc, bảy ngày trước dẫn dắt tộc nhân tuần tra lãnh địa phía tây của Yêu tộc, ai ngờ nửa đường liền gặp phải một đám Yêu tộc thân phận không rõ phục kích, đám yêu kia thực lực cường hãn, tộc nhân bên người hắn từng người từng người ngã xuống, hắn bị một đường đuổi giết tới lãnh địa của Nhân tộc.
Vừa đánh vừa lui đến hôm nay, hắn rốt cuộc giết chết tên phục kích cuối cùng, nhưng ai ngờ......
Trì Thuật An nhìn thoáng qua nguyên hình của bản thân.
Hắn phải nhanh một chút rời đi nơi này, hắn không thể để bất luận kẻ nào có khả năng thừa nước đục thả câu!
Hắn dùng hết một tia yêu lực cuối cùng, không kịp nhìn đến thi thể của phục kích giả kia, cũng không quay đầu lại xoay người chạy vội.
Bóng dáng màu đen ở trong rừng như tia chớp xuyên qua.
Hắn cũng không biết chính mình chạy bao lâu, hắn trong lòng chỉ có một tín niệm, hiện tại Yêu tộc phục kích hắn là ai vẫn không biết, như vậy mỗi một Yêu tộc đều có khả năng là địch nhân phục kích hắn, hiện giờ, hắn tốt nhất là đi xin giúp đỡ của Nhân tộc.
Nhân tộc cùng Yêu tộc rất ít lui tới, cùng Yêu tộc cấu kết khả năng rất nhỏ, như vậy hắn cho dù là tính toán lợi ích, cũng tốt hơn tìm kiếm một Yêu tộc không biết là bạn hay địch nhờ giúp đỡ.
Sau đó chỉ cần thông qua Nhân tộc liên hệ đến bộ tộc của mình......
Hắn ngửi được hơi thở của Nhân tộc.
Hắn không chút do dự, lao thẳng theo hướng hơi thở kia.
Sau đó......
"Phanh"!
Hắn đột nhiên đụng vào cái gì, một hồi đau đớn, sau đó ngất đi.
Trước khi ngất, hắn nghe được một giọng nữ kinh ngạc.
"Ta đây là ôm cây đợi thỏ sao?"
......
Ôm cây đợi thỏ?
Tống Nam Thời xoay người ngồi dậy, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn sinh vật đột nhiên từ trong rừng chạy tới, giống như mắt mù liếc mắt cũng không liếc một cái sau đó không chút do dự đem chính mình đâm vào cái cây bên cạnh rồi ngất xỉu.
Một con màu đen...... Con thỏ.
Nàng một phen xách tai con thỏ, sờ sờ cằm, suy nghĩ.
Ở chỗ này nằm thôi mà cũng có thể gặp được một con thỏ tự mình đâm vào cây đến ngất, như vậy có phải đại biểu cho việc vận may của nàng tới rồi hay không?
Nhìn đến con thỏ làm thay đổi vận khí này, Tống Nam Thời trong lòng tức khắc hiện lên bách khoa toàn thư các cách làm thịt thỏ.
Nào là đầu thỏ cay rát, thịt thỏ kho tàu linh tinh.
Tống Nam Thời lập tức đứng dậy, hưng phấn trở về.
Nàng muốn tìm Vân Chỉ Phong khoe a!
Một tay bắt lấy con thỏ một tay bắt lấy Quy Quy, Tống Nam Thời một hơi chạy vội tới địa điểm bọn họ hạ trại, đắc ý dào dạt nói: "Vân Chỉ Phong, ngươi xem ta bắt được cái gì......"
Nói còn chưa dứt lời, nàng bỗng nhiên dừng lại, biểu tình khiếp sợ.
Trước mặt, Kỳ lân tử từ trước đến nay lãnh đạm ít lời đang một chân dài đặt ở trên cây mượn lực, hai tay dùng sức mà bẻ lừa miệng, cùng lừa vật lộn.
Hắn gương mặt anh tuấn, mồ hôi đầy đầu, biểu tình có chút sát ý.
Lừa giãy giụa thét chói tai giống như sắp bị sắp bị giết.
Tống Nam Thời đột nhiên chạy tới, một người một lừa đồng thời nhìn về phía nàng.
Lừa tức khắc ủy khuất kêu to!
Tống Nam Thời nhìn thoáng qua lừa, lại nhìn về phía Vân Chỉ Phong, mặt không biểu tình.
"Ngươi đang làm gì?" Nàng cố gắng duy trì bình tĩnh.
Vân Chỉ Phong: "......"
Hắn nhìn thoáng qua hành động của mình lúc này, lại nhìn thoáng qua nàng, chậm rãi, từ từ đặt xuống tay.
Hắn gian nan nói: "Ta nói ta có nỗi khổ riêng, ngươi tin sao?"
Tống Nam Thời môi đỏ khẽ mở: "A."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top