Chương 45: Ngọn Lửa Thành Vol


Trong căn phòng khách ở kí túc xá của Jupiter được bài trí khá đơn giản. Zue ngồi trên ghế bành, ngón tay nhịp nhịp lên thành ghế, đôi chân gác chéo. Ánh mắt lạnh hướng ra cửa sổ. Dáng vẻ rất điềm tĩnh như không hề có chuyện gì xảy ra.

Bên cạnh đó, một thiếu niên trẻ tuổi cũng ngồi trên ghế bành đối diện. Nhưng trái với dáng vẻ điềm tĩnh của Zue, Cedric như có ngọn lửa thiêu đốt trong lòng. Thỉnh thoảng cậu lại đứng lên, đi qua đi lại rồi lại ngồi xuống. Ánh mắt không ngừng nhìn về Zue.

- Anh Jupiter, Lin bị Adalwen bắt đi rồi, lại còn ngang nhiên bắt người ngay giữa ban đêm, sao anh có thể bình thản như vậy chứ?

Rốt cuộc Cedric không thể nhẫn nại hơn nữa, cậu chồm tới trước mặt Zue, vẻ mặt vô cùng khó chịu nhưng vẫn cố nhịn lại.

Zue lúc này có chút giống vừa bị kéo về từ cõi mộng mơ. Anh nhìn xuống chiếc đồng hồ quả quít trên tay mình, khuôn mặt không có lấy một biểu cảm, đáp:

- Cậu nghĩ ta nên lao đầu đến thành Vol của Adalwen đòi người như một tên làm trò hài?

Cedric im bặt. Zue nói không sai. Nhưng làm sao Zue có thể lí trí như vậy chứ? Cedric tự hỏi đây có phải là điểm cách biệt tuổi tác giữa 18 và 300 không.

Zue luôn bình tĩnh, trong mọi trường hợp anh ấy đều lạnh mặt không quản cũng không sợ hãi gì, như thể mọi việc luôn nằm trong tầm kiểm soát của anh vậy.

Thấy Cedric có vẻ không cam, Zue giải thích thêm, tay vẫn cầm chặt đồng hồ quả quít:

- Không có gì lạ khi Adalwen "mời" cô ấy đến tư dinh. Với danh nghĩa là vệ sĩ của ta, Adalwen sẽ không làm hại cô ấy, ít nhất là sẽ bảo vệ mạng sống cô ấy cách chu toàn. Cho nên không cần phải lo lắng dư thừa mà làm ra những chuyện không đâu.

- Em xin lỗi, là em hấp tấp - Cedric cuối đầu, cố gắng học theo chữ "nhẫn" của Zue.

Zue đưa ánh mắt nhìn Cedric một cách không hài lòng. Cedric bình thường rất thông minh lí trí, đừng nghĩ cậu ấy chỉ là một cậu ấm ăn không ngồi rồi khi mà công vụ lẫn việc kinh doanh của nhà Glacie đến 60% là do tay cậu ấy xử lí, Cedric được biết đến như một thiên tài trong giới kinh doanh và cũng là một chính trị gia đáo để. Nhưng cứ việc gì dính vào Lin là cậu sẽ xử lí loạn xạ cả lên. Kiểu như chỉ cần Lin ổn, thế giới không quan tâm vậy.

Như thế quả thật là không tốt.

- Cậu nên biết mình là ai - Zue không chỉ trích cũng không nói thêm điều gì, chỉ gói gọn tất cả trong một câu.

Cedric dĩ nhiên hiểu Zue đang nhắc cậu phải biết suy nghĩ cho đại cục hơn là một cá nhân.

Nhưng mà, đến cả người quan trọng với mình cũng không thể bảo vệ nổi thì còn làm được trò trống gì.

Mà lúc này bỗng nhiên Zue đứng lên, người quản gia thỉnh thoảng tới đây của Zue nghiêm chỉnh đưa cho anh chiếc áo choàng trắng. Zue gập mặt chiếc đồng hồ quả quít lại rồi nắm nó trong lòng bàn tay. Chiếc áo choàng không nhiễm bụi trần lay theo nhịp bước đi vững trãi.

- Anh đi đâu vậy? - Cedric đứng bật dậy đi theo, ra đến đầu cổng thì thấy con rồng Ducan đã đợi ở đó từ bao giờ.

- Đi lấy lại những gì thuộc về ta.

Cedric cảm thấy trong tim mình có một cái gai ở đó, nó nhức inh ỏi, nhức đến bực bội khó chịu, nhưng lại không có cách nào lấy nó ra.

- Không phải anh nói không cần lo thừa sao?

Con rồng quạt cánh, tiếng Zue vang lên:

- Đó là dưới thân phận một chính trị gia. Còn bây giờ, ta đi với tư cách là...

Cánh con rồng dũng mãnh quạt lên ù ù, gió xung quanh nổi lên khiến cây cối chao đảo, hoa hồng tan tát trong gió. Tai Cedric cũng theo đó mà ù đi, khiến Cedric không nghe rõ lắm lời Zue nói lúc cuối.

Hình như là "Ta đi với tư cách là một người đàn ông" thì phải.

Cedric sững người. Không. Không phải. Chắc chắn là do tiếng gió ù tai khiến cậu nghe nhầm mà thôi.

Mà lúc này, người quản gia của lâu đài Crytal bước đến, cuối đầu kính cẩn chào cậu:

- Cậu chủ, công tước phu nhân Elizabeth Rigil Kentaurous mất rồi.

Đôi mày Cedric cau lại, nhưng sau đó nhanh chóng giãn ra, lấy lại vẻ khí chất kiêu ngạo cao sang của một dòng thuần, cậu chỉnh lại cổ áo, bước về phía con dơi Dracula:

- Nguyên nhân cái chết? Chết bao lâu? Đã bao nhiêu người biết?

- Thưa cậu chủ, nguyên nhân cái chết không xác định. Theo khám nghiệm tử thi thì đã chết 3 tháng. Cuối cùng là toàn thể Vampire's World đều đã biết nhưng công bố với dân chúng rằng chỉ vừa mất 2 ngày trước.

Cedric gật đầu như đã hiểu, cậu leo lên lưng con Dracula, nói:

- Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ viếng lễ tang.

Bỗng nhiên người quản gia bước đến gần, như muốn nói nhỏ với Cedric, cậu cũng hiểu ý nên ra lệnh cho con Dracula cuối người xuống một chút.

- Cậu chủ, không biết đúng hay không nhưng tôi nghe nói chuyện tiết lộ thông tin cái chết với giới truyền thông có liên quan đến Jupiter điện hạ.

Hình ảnh Zue cầm đồng hồ quả quít tính thời gian khiến cả người Cedric lạnh toát.

Một chuyện động trời thế này cũng không có gì là lạ khi Zue là tác giả phía sau. Có điều, Elizabeth chết được 3 tháng nhưng bây giờ mới được công bố là một điều rất lạ, mà tất nhiên Cedric không tin là Zue chỉ vừa mới biết bà ta chết vài ngày đâu. Lin vừa bị Adalwen bắt đi thì tin tức phu nhân Elizabeth được tung ra, có chuyện trùng hợp thế à?

Rõ ràng là Zue muốn cảnh cáo Adalwen. Nhưng nguyên do cảnh cáo là gì, Cedric không muốn nghĩ tới nữa.

Nghĩ đến việc lúc nãy bản thân nóng nảy đòi đến lâu đài Vol đòi người và thái độ điềm tĩnh của Zue, Cedric chỉ có thể cảm khái một điều: Trong cuộc chiến của những kẻ thông minh, bạo lực dường như là một thứ gì đó quá tầm thường để dùng đến.

---

Lin trong chiếc váy đỏ ngồi trên bàn tựa một món máu thơm ngon đang chờ dâng lên miệng ác ma. Ánh mắt đầy giận dữ của nhỏ nhìn chăm chăm về phía Adalwen không chút sợ hãi, mái tóc vàng ướt trong máu bám bê bết ở cổ.

- Em dám tát ta? - Adalwen dại mặt ra, bàn tay dính máu của anh ta ôm lấy bờ má vừa bị tát khiến khuôn mặt trắng như men sứ nhuốm một màu đỏ thẫm.

- Adalwen là ai? Kentauous là gì? Tất cả những tên biến thái đều đáng bị ăn tát, không cần phân biệt ai là ai đâu - Lin trợn mắt nhìn Adalwen, lửa giận bốc lên trong ánh mắt xanh.

Bỗng dưng lúc này, cánh môi đỏ máu nhếch lên nụ cười lạnh có chút khinh miệt, bàn tay thôi không suýt xoa bờ má mà buông xuống, có vẻ để rảnh tay chuẩn bị làm việc khác:

- Sao? Không diễn nữa à?

Lin nhếch mép cười khinh theo, nhỏ chỉnh lại phần áo bị Adalwen giật hết nút, sau đó đứng dậy hướng thẳng Adalwen mà nói:

- Tôi không diễn nữa à? Anh coi lại mình đi, sống sai đến mức đến kiên nhẫn tôi cũng không có để mà diễn với anh đấy. Cái thể loại mà kẻ giả tạo cũng không chịu đựng nổi thì quả thật là không biết dùng từ gì để khái quát nữa.

Lin tháo kẹp tóc đắc tiền ra, tùy tiện ném xuống đất, chẳng buồn nhìn đến khuôn mặt càng ngày càng đen của Adalwen:

- Anh dựa vào cái gì để tôi phải bỏ Zue mà theo anh. Anh giàu hơn? Xin lỗi Zue chủ nhân tôi là đức vua tương lai, anh so với anh ấy ai sang ai quý hơn? Đẹp trai ư? Nói không ngoa chứ anh cũng rất đẹp mã đấy, nhưng trình này mà muốn so với hoàng tử của tôi, anh có bị chứng khuếch đại ảo tưởng không vậy? Chưa kể lại còn biến thái, sống sai hết sức. Từ đầu tới chân đến cái đời lũy lai nhà anh, tất cả trong mắt tôi một chút cũng không hơn được hoàng tử. Vậy anh dựa vào cái gì mà bắt tôi phản lại anh ấy theo anh? Bớt ảo tưởng bản thân đi ông bác già ạ.

Nói xong, Lin đứng lên bàn. Cầm lấy đôi giày cao gót màu đỏ không chút nể nang ném thẳng vào mặt Adalwen.

Có lẽ anh ta muốn xem gan Lin đến đâu nên không buồn né đi.

Khuôn mặt đẹp tựa điêu khắc dính lại dấu giày khiến Lin bật cười ha hả, đưa ngón trỏ quắc quắc Adalwen, Lin cười khinh, khinh cái giới cầm quyền rác rửi, khinh cái lũ dòng thuần cậy mình sinh ra được may mắn hơn người, có vẻ bề ngoài đẹp đẽ, đầu óc thông minh sáng láng, lại có ba mẹ làm lớn này. Phải, họ là tuyệt tác của tạo hóa, mọi thứ ở họ đều đẹp đều hoán hảo, chỉ có điều cách sống quá sai, khiến Lin đây chỉ muốn nôn một chữ khinh vào:

- Tôi nói xong rồi, tới anh đó, lên đi.

Adalwen đứng im đó. Cả cuộc đời cao cao tại thượng của anh, đây là lần đầu tiên bị sỉ nhục đến mức này, còn tệ hơn cái tát tay lúc nãy rất nhiều. Ánh mắt khinh bỉ Lin nhìn anh, đôi môi đỏ không ngừng nhả ra những từ ngữ loạn ngôn như tát thêm một cái nữa vào lòng kiêu hãnh của anh. Tại sao trên đời này lại có một kẻ không biết sợ dòng thuần chứ?

- Ta tự hỏi nếu em là dòng thuần thì không biết còn kiêu ngạo đến mức nào nhỉ? - Adalwen bước lại gần Lin, ánh nhìn ngước nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đang đứng trên bàn nhìn xuống anh.

Chân váy đỏ rực một màu trải dài trên chiếc bàn gỗ, thân ảnh đó thật nhỏ nhắn nhưng ánh mắt kiên quyết không chút sợ hãi. Đó là hình ảnh Adalwen không bao giờ có thể quên được. Cô ấy nói, giọng nói thanh nhẹ nhưng tuyệt đối dứt khoác:

- Nếu tôi là dòng thuần, nếu tôi có sức mạnh, tôi sẽ thay đổi bộ mặt của thế giới này.

Adalwen cười lớn thành tiếng. Chỉ trong phút chốc chiếc bàn bị anh thiêu rụi. Anh tiến đến bắt Lin vừa rơi xuống vào vòng tay, bàn tay mạnh mẽ vòng qua chân Lin rồi bế thốc nhỏ lên. Thân ảnh anh bước ra khỏi căn phòng, nhanh chóng vác Lin đi.

- Em tơ tưởng về Jupiter quá rồi đó Pet, để ta giúp em tĩnh táo lại một chút. Còn nữa, nếu em là dòng thuần, ta sẽ biến em thành của ta. Ha ha, đúng vậy, chỉ có những kẻ cùng đẳng cấp với nhau mới cùng chung một thế giới mà thôi. Em nhớ lấy điều đó đi. Em nghỉ Jupiter xem em là gì trong mắt? Rồi sẽ có ngày hắn ta thuộc về một cô gái khác mà thôi.

Adalwen cũng không biết tại sao mình lại nói ra những lời như vậy. Không hiểu sao anh lại có cảm giác tức giận về việc Lin quá coi trọng Jupiter hơn cả việc nhỏ xúc phạm anh. Có lẽ là do bị một cô gái đem ra so sánh với kẻ thù nên lòng tự tôn bị xúc phạm, cũng có lẽ đây là lần đầu tiên Adalwen không có được thứ mình muốn.

Mà Lin lúc này cũng cực kì tức giận, câu nói "chỉ có những người cùng đẳng cấp với nhau mới chung thế giới" không ngừng hiện lên trong đầu Lin, như ai đó không ngừng thét câu đó vào tai nhỏ, vô cùng đinh tai nhức óc.

Lin không muốn chấp nhận. Nhỏ không chấp nhận. Nghĩ đến việc Zue sẽ cùng một cô gái nào đó cao quý sáng tối kề cạnh, Lin không thể chấp nhận nỗi. Nỗi tủi hơn biến thành cơn tức giận. Tại sao? Rõ là nhỏ biết Adalwen nói đúng, nhưng cái cảm giác không can tâm này là ở đâu ra?

PHẬP.

Con dao băng từ tay Lin đâm vào vai Adalwen, anh ta kêu đau một tiếng, lập tức Lin nhân cơ hội đó mà thoát khỏi vòng tay anh ta, cắm đầu cắm cổ hì hục chạy.

Zue, Zue, Zue, Zue, Zue.

Trong thế giới của Zue hiện tại chỉ có mình nhỏ. Nhưng rồi mai sau đây, Zue sẽ không có riêng mình nhỏ sáng tối nữa. Anh sẽ có địa vị của anh, có cả thế giới trong tay, có cả dàn mỹ nhân cao quý chờ anh lựa chọn.

Zue, Zue, Zue, Zue.

Có thể hay không, mãi mãi về sau đừng bao giờ có thêm một cô gái nào bên cạnh anh ngoài em?

Đến lúc Lin giật mình phát hiện ra sự ích kỉ của mình thì đã bị Adalwen tóm lại, vết thương trên vai anh ta cũng lành hẳn. Đôi mắt một màu đỏ cam giận dữ như hòn than đang nóng mà gặp gió.

Bàn tay Adalwen tóm lấy cổ tay Lin, hung hăng kéo đi, bất kể là Lin bao nhiêu lần ngã lên ngã xuống đều không ngưng lại.

Cánh cửa cao lớn phút chốc bị Adalwen đạp tung, lực mạnh đến nổi cánh cửa cao 4 mét văng ra xa. Bên trong là một bể bơi rất lớn, mặt hồ dập dềnh dậy sóng như lòng người lúc này.

- Anh muốn làm cái gì nữa đây, buông ra - Lin dẫy lên nhưng vô ích, đôi tay Adalwen túm chặt lấy nhỏ, mang vào tay nhỏ một chiếc còng. Mà chiếc còng này nối với một khối nặng bằng sợi dây xích.

- Ta và Jupiter, em chọn ai? Nói.

Adalwen quát lên. Chưa bao giờ Adalwen muốn chiếm hữu thứ gì đó đến mức này. Tại sao?

Lin nhìn Adalwen, vẫn nụ cười khinh miệt trên môi:

- Anh bị điếc sao? Hay bị bệnh đãng trí?

Lập tức khối nặng kia bị Adalwen đạp xuống nước. Tiếng dây xích cạ vào thành hồ "Keng Keng" vang lên.

Lin cắn răng ra sức kéo nhưng khối nặng kia thật sự rất nặng, ít nhất cũng phải vài tấn, chỉ trong nháy mắt Lin bị kéo luôn xuống hồ.

Trên đời này, Lin ghét nhất chính là cảm giác ngộp nước.

Trong làn nước lạnh ngắt, Lin cố giẫy dụa, cố bức dây xích ra, cố gắng giật tay với hi vọng cái còng đứt ra, nhưng giật đến tay mất cảm giác cũng không có chút tác dụng gì.

- Một Vampire thường có thể chịu bao nhiêu phút dưới nước? - Adalwen khoanh tay đứng trên bờ hỏi người hầu.

- Thưa cậu chủ, khoảng 15 phút - người hầu nam cung kính đáp, khuôn mặt không có cảm xúc gì như đã quen với thói ngang ngược của Adalwen.

Adalwen nhếch mép, nụ cười đểu càng đậm hơn trên đôi môi vẫn còn bám chút máu khi cậu thấy mặt nước hồ dập dềnh mạnh hơn, chứng tỏ người bên dưới hẳn là giẫy dụa rất nhiều.

Một Vampire chỉ có thể chết khi tim bị tổn thương nặng. Trong trường hợp bị nghẹt dưới nước cũng chỉ chết tạm thời mà thôi.

Em cứ ở dưới đó cho tỉnh táo ra một chút đi. Tỉnh táo để ngưng ảo tưởng mà biết mình là ai.

Bỗng dưng lúc này, một hầu tước bước vào, bộ tước phục nhăn nheo ở vài chỗ cùng bộ mặt lo âu hớt hải của anh ta khiến Adalwen cau mày, dời sự chú ý qua bên đó:

- Cái bộ dạng như vậy còn ra thể thống gì? - Adalwen nhận cốc rượu Vang từ tay người hầu vừa dâng lên. Chợt nhớ đến vai áo bị rách một mảng do bị Lin đâm của mình còn tệ hại hơn. Adalwen phất tay:

- Có gì nói đi. Ta còn có việc.

- Thưa công tước, phu nhân đi rồi ạ - Hầu tước run rẩy nói, thậm chí còn không dám nhìn lấy khuôn mặt Adalwen.

Choang.

Cốc rượu trên tay vỡ tan nát. Chất Vang đỏ chảy trên nền đá như máu ai đổ ra, bê bết. Bàn tay Adalwen run run, ánh mắt dại ra một lúc như thể không kịp xử lí thông tin mình vừa nhận. Mấy mươi giây sau, chỉ trong chớp nhoáng, ngọn lửa bao lấy vị hầu tước kia, khiến ông ta sợ hãi mà ngã lăn ra đất.

- Tôi không dám lừa ngài đâu. Các bài báo đã đăng cả rồi, dân chúng trên dưới ai cũng biết cả rồi.

Lửa cháy rực trong nắm tay Adalwen, đôi mắt không có lửa nhưng ai cũng có thể cảm thấy có một ngọn lửa căm phẫn đang bùng lên trong đôi mắt ấy.

Adalwen tức tốc bỏ đi, không màn đến bất cứ thứ gì nữa. Bất cứ thứ gì cản đường anh ta lúc này đều bị thiêu rụi, dù là người hay vật.

Đột nhiên nhớ đến mái tóc vàng, Adalwen ra lệnh cho người hầu:

- Tám phút nữa kéo cô ấy lên, chăm sóc cho đàng hoàng, tuyệt đối không để cô ấy rời khỏi đây. Ai làm trái lệnh, giết.

Kim đồng hồ trên tay người hầu vẫn tích tắc tích tắc quay.

Đã bao lâu trôi qua rồi, Lin cũng không biết. Nhỏ chỉ biết cơ thể mình đã không còn sức vùng vẫy nữa, tay chân co rút lại, ngực như bị ai bóp lấy. Cả cơ thể buông lỏng ra, để mặc dòng nước đẩy đưa.

Chiếc váy đỏ như dệt ra một làn máu trong nước. Mái tóc vàng bồng bềnh trên mặt nước có ánh mặt trời chiếu vào.

Mọi đau đớn đều đi qua, cảm giác bồng bềnh bay bổng lâng lâng xâm chiếm lấy tinh thần và thể xác của Lin. Cảm giác này sao mà quen thuộc thế, như thể nhỏ đã cảm thấy ở đâu rồi vậy. Cảm giác cơ thể trôi nổi bồng bềnh này, sao mà quen quá.

Đầu óc Lin lịm dần đi.

Trong các bộ phim hay có cảnh như thế này, đó là khi một nhân vật bị mất trí nhớ sẽ có thể mơ màng nhớ lại khi bị rơi xuống nước.

Lin chắc chắn là mình không bị mất trí nhớ, nhưng nhỏ lại thấy những hình ảnh rất kì lạ.

Trong giấc mộng, tạm gọi là như vậy, Lin thấy một bé gái với mái tóc vàng hoe bị rơi xuống nước, cô bé bất lực vùng vẫy nhưng vô ích vì cô không biết bơi. Nhưng may sao lúc đó có một vòng tay mạnh mẽ kéo lấy người cô, vòng tay vững trãi chở che lấy cô, kéo cô ra khỏi bàn tay tử thần.

Sau đó có một cánh môi lạnh đặt lên môi cô, hơi thở lạnh như làn hơi bốc ra từ tảng băng đi vào cơ thể cô. Kì lạ lắm, rõ ràng nó rất lạnh nhưng sao cô bé lại cảm thấy thật ấm áp.

- Cảm ơn vì đã cứu em, em có thể biết tên anh không? - Cô bé sau khi tỉnh lại liền hỏi.

Chàng trai đó không hề đáp lại, chỉ lạnh lùng xoay lưng đi. Bóng lưng cao lớn mất dần dưới ánh trăng bạc. Trong không gian đêm hoa hồng rơi xuống như mưa.

Sau đó một chàng trai khác chạy đến, hớt hãi ôm lấy cô bé:

- Chúa ơi, Lisatte em gái của anh, em sao vậy?

- Em không sao đâu anh trai.

Lisatte?

Lin ho sặc sụa, không ngừng nôn ra nước, cảm thấy lòng ngực đã thoải mái hơn hẳn. khuôn mặt tái méc rũ rượi đã có chút sắc, ánh mắt xanh mở ra.

Ánh mắt đong đầy hình ảnh của Zue.

Mái tóc anh ướt nhẹp, những giọt nước theo từng sợi tóc nhỏ xuống, đôi mắt anh nhìn Lin đầy nét lo lắng, thậm chí Lin có thể cảm thấy hơi thở gấp của Zue và vòng tay đang ôm mình hơi run rẩy.

- Sao anh lại ở đây? - Lin ngồi dậy, đưa ánh mắt nhìn xung quanh, Adalwen đã đi đâu mất, chỉ có vài người hầu là bất tỉnh nằm trên sàn nhà. Nhỏ lo lắng chộp lấy cánh tay Zue:

- Anh không nên đến đây, nếu để người khác thấy anh có mặt ở đây chắc chắn sẽ rắc rối, mau đi đi.

Zue ôm chặt lấy Lin, như thể nhỏ vừa chết đi sống lại. Sau đó anh đưa tay lau đi khuôn mặt ướt nhẹp của Lin, vuốt mái tóc vàng bám bết trên vầng trán gọn qua, cười nhẹ nói:

- Anh đến đưa em về.

Trái tim Lin như chững lại, như là bỏ quên vài nhịp đập, trong mắt Lin không còn ngọn lửa bập bùng của Adalwen nữa, chỉ có khuôn mặt Zue khắc ghi nơi võng mạc.

Hơn bao giờ hết, hơn bất cứ thứ gì, ngay chính khoảng khắc này, Lin biết, mình đã chạm tay đến trái cấm.

Đã để cho trái tim rung động trước người không bao giờ được phép rung động.

- Bây giờ chúng ta sẽ rời khỏi đây, nghe anh, em cứ theo hướng này đi thẳng, rồi nhảy qua cửa sổ chạy xuống sân sau, ở đó dù thấy một chàng trai có sừng hay một con rồng thì cứ gọi nó là Helios rồi ra lệnh cho nó đưa em đi, khi cưỡi được nó rồi thì cứ phá kết giới mà ra, nếu em giận thì cứ phá nhiều vào cho đỡ tức . Hiểu không?

Lin gật đầu, nhưng lại lắc đầu:

- Con rồng Helios sẽ nghe lời em sao?

Zue đỡ Lin đứng lên, đặt hai tay lên vai nhỏ, cuối xuống sát mặt Lin:

- Sẽ là như vậy. Tin anh.

Lin gật đầu chắc nịch, bàn tay đặt lên bàn tay trên vai mình:

- Còn anh thì sao?

- Anh sẽ đợi em ở ngoài thành Vol.

Kể cả đang lúc gặp nguy hiểm thế này, nhưng chỉ cần Zue ở cạnh, Lin không sợ gì nữa. Ánh mắt tít lên nụ cười ngọt ngào:

- Hứa như vậy rồi nhé.

Lin quay đi, mặc nhanh chiếc áo choàng mũ trùm kín mà Zue vừa đưa vào, nâng váy chạy thật nhanh theo con đường mà Zue đã chỉ. Sau khi thông qua cửa sổ nhảy từ tầng 3 xuống, Lin băng qua một tòa tháp tráng lệ nữa mới đến được sân sau.

Hoa uất kim hương đỏ trong vườn nhà Kentauros nở rực dưới ánh trăng như đám lửa vây lấy cả khu vườn. Tại đó xây một chồi nghỉ màu đỏ rất đẹp, nhưng chàng trai ngồi trong chồi nghỉ đó còn đẹp hơn.

Mặt mày như vẽ, đôi tròng mắt màu rượu Champagne kì lạ, nhưng đôi đồng tử hình bầu dục còn kì lạ hơn, và lạ lùng hơn nữa là cặp sừng đen cắm trên đầu anh ta.

Hoa trong vườn khẽ lay, những bông hoa uất kim hương như chiếc chuông úp ngược kiêu hãnh khoe mình dưới màn đêm lạnh. Nghe đâu đây tiếng chuông thánh thót vang lên khe khẽ, có phải là do gió đánh vào những chiếc chuông ngược kia?

Choang.

Tách trà trên tay Helios rơi xuống đất. Bàn tay cầm tách trà không thu về mà khựng ở đó. Cả cơ thể khựng lại như có dòng điện chạy qua khi cô gái đó chạy về phía anh.

Đây không phải lần đầu tiên Helios thấy Lin, nhưng ở khoảng cách gần kề thế này thì chắc chắn là lần đầu.

Cô ấy có vẻ rất hớt hãi. Thân người ướt sũng, thở hồng hộc, sắc mặt có chút xanh xao. Có lẽ do quá mệt, cô ấy còn chưa kịp đứng trước mặt Helios thì đã vấp gấu váy ngã nhào.

Helios lập tức vươn tay đỡ lấy Lin, lúc bàn tay anh chạm vào cơ thể nhỏ, lại một lần nữa như bị điện giật, mà lần này hình như dòng điện có cường độ mạnh hơn.

Cô ấy cố hít lấy hít để hơi, nói vội như sợ hãi cái gì đang đuổi theo sau mình. Bộ dạng này lọt vào mắt Helios khiến anh nảy sinh cảm giác tội lỗi mà không hiểu tại sao, như là cô ấy sợ hãi như vậy là do anh, do anh không bảo vệ cô ấy chu toàn.

- Đưa tôi ra khỏi đây được không? Làm ơn - Lin tự nhũ mình phải nhanh lên, nếu không khi Adalwen trở về thì mọi chuyện sẽ càng rắc rối.

- Sao? - Helios tròn mắt, như thể còn muốn hiểu rốt cục chuyện gì đang xảy ra.

Lin nhớ đến cảnh Adalwen thiêu rụi cái bàn, nhớ đến lúc nhỏ sống chết bức sợi dây xích và cảm giác không thể thở dưới nước, bàn tay Lin bấu chặt váy. Nhớ đến vòng tay của anh, anh nói "Anh đến đưa em về", anh nói "Anh sẽ chờ em ở ngoài thành Vol".

Nhỏ muốn về với Zue.

"Hãy ra lệnh cho nó đưa em đi".

Zue nói rằng nhỏ nên ra lệnh. Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng Lin tin Zue.

Lập tức, Lin đứng thẳng dậy, giọng nói uy quyền vang lên, giọng nói ấy không còn tính chất cầu xin, mà là trói buộc ra lệnh.

- Helios, ta ra lệnh cho ngươi, đưa ta rời khỏi đây, ngay - lập - tức.

Tiếng vải bị xé rách rơi vào không gian im lặng. Hoa Tulip lay mạnh trong gió.

Helios lẫn Lin đều sững sốt nhìn đôi cánh rồng xé rách áo mọc ra sau lưng Helios, rồi sau đó chớp nhoáng một cái Helios hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại con rồng dũng mãnh cao lớn đạp đổ cả chồi nghỉ trong vườn. Ở cổ con rộng có một chiếc vòng, trên chiếc vòng ấy treo một cái chuông nhỏ, theo cử động của con rồng mà tiếng chuông phát ra âm thanh "leng keng" thanh thót.

Lin mặc dù kinh ngạc đến há hốc cả miệng nhưng vẫn tức tốc trèo lên. Con rồng nhanh chóng quạt cánh, sức gió mạnh đến mức thổi bay cả mãnh vụn của chồi nghỉ. Lin phải cố gắng lắm mới không bị thổi bay về phía sau.

Con rồng này có gì đó rất đặc biệt, không những có thể hóa người mà còn vô cùng dũng mãnh, hơn hết lúc chạm vào nó, Lin cảm thấy bên trong cơ thể này có một dòng ma lực rất mạnh.

Dòng ma lực y hệt với dòng ma lực chảy trong Thần Uy Vương Miện mà nhỏ gặp trong hoàng điện Titania.

Mà chuyện đó để sau hẳn tính, bây giờ phải thoát ra khỏi đây đã. Lin ngước mắt lên nhìn kết giới phủ trên đầu, nếu là bình thường chắc chắn sẽ không thể nào thoát ra nổi nhưng Lin dám chắc con rồng này thừa sức phá nát kết giới kia mà bay ra.

- Helios, phá kết giới ra - Lin nói, bỗng nhớ đến Zue kêu nhỏ phá cho hoành tráng vào thì hơi ngây ra. Không nen như thế, đúng là Adalwen đối xử với nhỏ rất tệ nhưng thuộc hạ của Adalwen đâu có tội tình gì mà phải bị luyên lụy. Nghĩ vậy, Lin thở dài:

- Nhẹ thôi nhé Helios.

Lin vừa ra lệnh thì lập tức Helios gào lên một tiếng náo động thành Vol, từ miệng Helios, ngọn lửa có sức nóng lên đến hàng ngàn độ C hoặc hơn thế nữa phun ra thiêu rụi cả kết giới. Lửa bắn ra đốt cháy cả lâu đài, binh lính la thét lên không ngừng.

Lin giật mình, không phải đã kêu là nhẹ thôi sao, không lẽ đây là mức nhẹ nhất có thể? Bàn tay lại càng bám chặt hơn, Helios này thật sự không bình thường chút nào. Nhưng tại sao nó lại nghe lời Lin?

Lin thở dài mặc kệ, quay lại nhìn đám cháy ở thành Vol, tuy đám cháy khá lớn nhưng các Vampire trong đó sẽ có thời gian thoát ra thôi.

Thế là Lin quay đi, hướng phía Nam mà bay về, về nhà, về với Zue.

Phía xa xa trong màn đêm đen, Zue đang đứng trên lưng con rồng Ducan. Áo choàng trắng tung bay dưới trăng. Nhìn thấy Lin, anh nở nụ cười, nụ cười chỉ duy nhất một mình Lin mới thấy. Vòng tay anh dang ra, hướng về cô gái nhỏ bé ấy:

- Về thôi.

Gió thổi mũ trùm bay khỏi đầu, mái tóc vàng tự do bay tung trong gió, ánh mắt xanh cùng đôi môi ngọt ngào, Lin vừa nâng váy vừa kêu lớn lên, tiếng cười trong vắt:

- Em về rồi.

Bất chấp bản thân không thể bay và Zue cũng thế, Lin nhảy từ thân Helios xuống Zue lúc này đang từ dưới bay lên.

Lin từng cho rằng mình không có người thân, không có bạn bè chí cốt đủ để chia sẽ mọi bí mật, không có một mái nhà để về. Nhưng bây giờ thì khác rồi. Zue là nhà, nơi nào có Zue thì nơi đó chính là nơi Lin trở về.

Lin rơi đúng ngay vào vòng tay Zue, ôm anh một cái chặt thật chặt, hít lấy mùi hương mà nhỏ nhung nhớ bao ngày.

- Lần sau đừng vậy nữa, như vậy nguy hiểm - Zue vuốt mái tóc Lin.

- Em biết anh sẽ bắt được em mà.

Đột nhiên lúc này, một cơn buồn ngủ kéo đến, tầm nhìn của Lin tối sầm lại, nhỏ nhanh chóng thiếp đi trong vòng tay của Zue.

Zue bọc Lin lại trong áo choàng, việc này dường như đã thành thói quen của anh. Xong, anh bế nhỏ lên, nét cười hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại khuôn mặt điềm tĩnh đến lạnh lùng.

Em mệt rồi, cứ ngoan ngoãn ngủ đi, bao nhiêu chuyện còn lại cứ để anh lo.

Helios quay lại thành dạng người, đôi cánh sau lưng dang rộng ra, ánh mắt dán chặt vào Lin, sau đó nhìn về phía Zue.

- Cô ấy là chủ nhân của tôi, đúng không?

Mà lúc này, phía thành Vol phát ra tiếng nổ động trời. Lửa như sóng thần ụp lấy nuốt trọn cả một vùng rộng lớn. Nhưng cả hai người đều không quan tâm.

- Trên danh nghĩa là vậy - Zue không hề phủ nhận điều đó, mà có lẽ chuyện đến mức này cũng không còn cách nào phũ nhận nổi nữa, khi mà Helios là người nắm rõ mọi chuyện hơn bất kì ai.

- Trên danh nghĩa? Ngài đùa tôi chắc, cô ấy đích thực là chủ nhân của tôi, bởi chỉ có chủ nhân mới đủ năng lực cưỡng ép cơ thể tôi nghe theo lệnh người. Jupiter, trả cô ấy cho tôi - Helios bức xúc gào lên, đồng thời bay lại gần nhưng lập tức bị lời nói của Zue ngăn lại.

- Rồi cậu sẽ làm gì? Nên nhớ cô ấy bây giờ chỉ là Clionadh - một vampire bình thường mà thôi. Cậu có thể làm gì trong khi không thể mở được phong ấn? Không lẽ định đi rêu rao thân phận của cô ấy rồi để cho dòng thuần tìm cách giết cô ấy?

- Chết tiệt, ngài có thể mở phong ấn cho chủ nhân, tại sao ngài không làm vậy? Tôi có thể thấy ngài yêu cô ấy, vậy tại sao không mở phong ấn rồi cùng cô ấy trị vì thế giới này.

- Cậu nghĩ mình hiểu biết bao nhiêu khi nói ra điều đó? Ngày mà phong ấn được mở ra sẽ là ngày cô ấy phát điên với chuỗi quá khứ mà Titania đã góp phần xây dựng nên cho cô ấy - Lúc nói cậu này, đôi tay Zue siết chặt lấy Lin hơn, ánh mắt lạnh hơn rất nhiều.

- Không thể nào, ngài đệ tam sẽ không bao giờ làm hại cô ấy - Helios lắc đầu, mong muốn cướp lại Lin từ tay Zue càng cao hơn.

- Năm nay ta chính xác là 326 tuổi, nhưng Lin chỉ mới 117, cô ấy lúc đầu là một con người, sau này mới bị biến thành Vampire, thì cậu nghĩ sao?

Helios sững người. Nếu thật vậy, 209 năm qua chủ nhân đã làm gì, ở đâu? Khoan đã, chủ nhân là con người rồi mới bị biến thành vampire? Như thế là sao chứ? Chủ nhân không thể là con người. Tuy nhiên Titania có thể tạo một cái vỏ bọc con người cho chủ nhân, nhưng cứ cho là vậy thì 209 năm trước đó chủ nhân ra sao? Tia sáng bay ra từ hoàng điện Titania vào 327 năm trước, nhưng tại sao đến 209 năm sau chủ nhân mới sinh ra? Không có con người nào có thể sống 209 năm, tất nhiên bản thân chủ nhân không thể già đi.

Từng mãnh ghép rời rạc họp lại với nhau.

- Tiania không hại Lin, nhưng bà ta đã chọn cô ấy làm vật hi sinh, đẩy cô ấy vào chỗ đau khổ khốn cùng - Zue ôn tồn nói rõ với Helios.

Helios choáng đến mức phải vỗ cánh để giữ thăng bằng. Giọt nước mắt lăn dài trên má. Anh hiểu rồi, cuối cùng anh cũng hiểu rồi. Dù sao thì chỉ số IQ của anh cũng đâu thua kém gì dòng thuần, vì anh là con rồng của chủ nhân mà.

- Ngài nói đúng, đừng bao giờ để chủ nhân nhớ lại. Nhưng ngài cho rằng có thể dấu được bao lâu?

- Bao lâu cũng được, mãi mãi càng tốt, ít nhất bây giờ cô ấy chưa đủ trưởng thành để chấp nhận nó.

Helios cười khổ, nhìn về chân trời xa:

- Vậy tôi nên làm gì đây?

- Đế chế Zos đã là quá khứ, những gì thuộc về đế chế Zos thì không nên tồn tại ở hiện tại lẫn tương lai.

Lời này của Zue, Helios dĩ nhiên hiểu Zue đang nói rằng anh nên ẩn cư ở một nơi nào đó đó, tránh càng xa chủ nhân càng tốt.

Nhưng mà...

- Hình như Ngài quên mất vampire cao quý trên tay ngài cũng thuộc về đế chế Zos thì phải.

Zue nhìn vào khuôn mặt đang ngủ của Lin, lòng anh cảm thấy thật nhẹ nhõm, chỉ cần Nhỏ mãi mãi thảnh thơi vô tư thế này là đủ rồi.

- Cô ấy không thuộc về đế chế Zos, cô ấy thuộc về ta.

Helios sững sốt. Lúc này anh mới quay lại nhìn thành Vol rực cháy. Rõ ràng lúc nãy anh đã nghe lời của chủ nhân, không hề gây ra thiệt hại gì nhiều, nhưng bây giờ cả thành Vol đã nổ tung. Helios bất giác vẽ ra nụ cười yên bình nơi cánh môi.

Quả nhiên là vampire xuất sắc nhất suốt 6 ngàn năm qua sau khi thủy tổ bị diệt có khác nhỉ. Không cần tốn bao nhiêu sức lực, không dùng đến một binh linh nào đã có thể hạ được thành trì của Adalwen.

- Tôi tin, ngài có thể bảo vệ chủ nhân - Helios bay đến, lần này Zue không cản nữa mà để cho Helios đặt một nụ hôn vào mu bàn tay của Lin.

- Vậy chủ nhân sau này nhờ ngài.

Nhanh rất nhanh, đôi cánh rồng cất lên rồi khuất dạng trong đám mây đêm.

Trên lưng con rồng Ducan, đôi mắt lạnh của Zue nhìn về đám cháy lớn, ánh lửa bập bùng nhuốm màu cả ánh trăng nhưng như thế nào đôi mắt của anh cũng không có chút ánh sáng.

Zue vốn không định sẽ gây ra một thảm họa như thế này nhưng là Adalwen thách thức tuyên chiến với anh trước. Ban đầu Zue vốn chỉ muốn đến thành Vol rồi âm thầm đưa Lin đi, nhưng giây phút mà anh thấy cơ thể ấy bất động trôi giữa dòng nước, khi mà lòng ngực Zue như ngộp thở theo Lin. Zue đã biết rằng mình tuyệt đối sẽ không bỏ qua việc này.

Lúc anh kéo Lin lên, nhỏ đã rơi vào trạng thái chết. Zue biết vampire bị nghẹt nước chỉ chết tạm thời nhưng Lin không hoàn toàn là một vampire đúng nghĩa. Nếu cô ấy không mở mắt ra nữa, nếu cô ấy chết...

Zue vẫn còn nhớ rất rõ cảm giác tay chân anh run rẩy thế nào khi ấn ngực Lin, anh cũng nhớ rõ đôi môi tê cứng của mình không ngừng gào lên:

- Em tỉnh dậy ngay cho anh, Clionadh, em mở mắt ra cho anh.

Khuôn mặt trắng bệt của cô ấy vẫn không chút sức sống, rũ héo như trái tim Zue lúc này.

Cuối cùng, sau bao nhiêu lần hô hấp nhân tạo, đôi mắt ấy cũng mở ra nhìn anh, và cuối cùng anh cũng nhìn thấy được mình trong con mắt ấy. Anh không thể kiềm được mình nữa mà ôm lấy cô ấy vào lòng.

Vẫn như cũ, cô ấy lập tức hỏi tại sao anh ở đây rồi lo lắng sự an nguy của anh. Lúc nào cũng vậy, rõ là bản thân thảm hại đến tàn tạ nhưng vẫn cứ lo lắng cho người khác thôi. Tốt bụng đến ngu ngốc. Tại sao anh lại có thể phát điên lên vì một cô gái như vậy chứ?

Anh đến đưa em về, về với anh.

Ngày mà Lin rơi xuống Thung Lũng Đen, Zue dĩ nhiên qua camera nhìn thấy được cảnh Adalwen và Edana bắn đạn bạc vào Lin.

Edana từng đâm Lin một nhát. Trong phần tập trận giả từng khiến Lin chịu nhiều tổn thương.

Lin quá nhân từ, chuyện gì cũng có thể bỏ qua. Nhưng Zue thì không, nợ cũ nợ mới hôm nay anh sẽ thay Lin thanh toán hết một lượt.

Thành Vol vốn là một căn cứ quân sự chứa không biết bao nhiêu vũ khí hạng nặng của nhà Kentaurous, mà dĩ nhiên vũ khí là những thứ rất dễ cháy nổ. Vốn dĩ những vũ khí này được cất trong kho bảo mật cao, cho bom xuống cũng không phá nổi nói chi là lửa tràn vào. Nhưng mà, với Zue, bảo mật thế nào cũng chỉ là trò quay rubik mà thôi, chẳng mất lấy vài phút để anh mở khóa nó, dĩ nhiên anh phải canh đúng thời gian lửa chạy đến đó chậm hơn thời gian mà Lin đến đây. Bởi vì cảnh tượng đó quá hãi hùng nên anh không muốn Lin phải nhìn thấy. Đây cũng là lí do tại sao lúc ở Thung Lũng Đen anh buộc Lin phải bịt mắt là vậy. Trí nhớ của Lin rất tốt, nhìn những thứ đáng sợ như vậy về không quên được thì không tốt.

Vì trong kho có quá nhiều bom, nên khi ngọn lửa của con rồng Helios tràn vào, một vụ nổ kinh hoàng đã xảy ra. Cả một khu vực phía Tây bốc cháy như biển lửa tràn về. Thế lửa như mãnh hổ ngoạm lấy mọi thứ. Thành Vol như một ngọn đuốc thắp sáng cả Vampire's World đêm hôm đó.

NGƯƠI DÌM CÔ ẤY VÀO HỒ NƯỚC, TA TẮM LẠI NHỮNG GÌ CỦA NGƯƠI VÀO BIỂN LỬA.

Có thể nói Zue quá độc ác khi giết sạch mọi vampire trong đó. Nhưng bản chất của chiến tranh vốn tàn khốc như thế đấy. Thiêu rụi lâu đài thì có là gì khi mà của cải là thứ không bao giờ thiếu với nhà Kentaurous. Chỉ cần có thuộc hạ và binh lính thì xây dựng lại tất cả mất bao nhiêu.

Cho nên, phải xử lí sạch sẽ.

Ba tháng trước ở pháo đài bay Uranus, Zue cắt đi đôi cánh của nhà Kentaurous. Ngày hôm nay, Zue chính thức chặt tiếp đi cánh tay của chúng.

Và sẽ còn tiếp tục nữa nếu nhà Kentaurous không chịu an phận mà động vào những gì Zue muốn bảo vệ.

Còn về việc sử dụng Helios thì thật sự mà nói có khá nhiều tác dụng. Thứ nhất, tạo ra một sức ép dư luận đánh lên đầu nhà Kentaurous khi mà con rồng của đế chế Zos vốn tưởng đứng về phía Adalwen nay lại làm phản và còn nhiều nhiều thứ thú vị khác nữa sẽ lên báo đêm mai. Thứ hai, nhờ vào ngọn lửa của Helios, sẽ không ai có thể kết luận được có kẻ đặt bom ở khu chứa vũ khí cả, sẽ không ai nghi ngờ có kẻ trà trộn vào vì trong mắt mọi người ngọn lửa của Helios quá mạnh.

Và cái chính yếu nhất chính là làm cho Helios phát hiện ra Lin, để Zue có thể thuyết phục được cậu ta tránh xa Lin ra một chút. Cũng chẳng có gì gọi là may mắn khi Helios nghe lời Zue khi mà mọi chuyện đều đã nằm trong dự tính của anh.

Checkmate - Chiếu tướng.

Zue nhìn về chân trời xa bất tận. Bao nhiêu đây vẫn chưa đủ. Thật sự mà nói muốn cho Lin một cuộc sống bình an vô tư là quá khó khi mà cái thế giới này nhìn bề ngoài có vẻ rất tốt đẹp nhưng bên trong đã suy đồi đến không thể cứu vãn nổi, mà trong thế giới đó Lin như một tia sáng nhỏ le lói yếu ớt có thể bị bóng tối dập tắt nuốt chửng bất cứ lúc nào.

Thiên niên kỉ chiến sao? Nó chắc chắn sẽ đến, và anh sẽ không ngăn cản nó đâu. Thế giới này cần một trận chiến để thanh lọc lại.

Trăng đang lặn, đêm tàn dần. Zue kéo lại áo choàng trên người Lin, nhìn khuôn mặt ngủ ngon lành ấy dường như tâm trạng anh có chút vui vẻ, Zue nói:

- Về thôi, cô ấy cần được ngủ trên chiếc giường êm và một cái chăn ấm, rồi khi thức giấc sẽ có một bữa ăn thịnh soạn, phải không Selene?

Helios trong thần thoại là tên của vị thần mặt trời. Nên Zue nghĩ, con rồng của mình hẳn là Selene - tên của vị nữ thần mặt trăng.

Con rồng gào lên một tiếng rồi cất cánh bay về chân trời xa. Chính xác hơn là bay về nơi nệm ấm chăn êm cho cô chủ nhỏ yên giấc.

---

Trong căn phòng quý tộc đúng nghĩa. Trụ nến bảy chân vẫn đang tỏa ra lung linh, chiếu vào màn đêm đen, in bóng một chàng trai bị xích trên tường.

- Ông nói đi, Cain, chẳng phải ông nói sẽ bảo vệ mẹ tôi sao? Tại sao bà ấy lại chết? Ông trả lời đi.

Adalwen gào lên, dây xích bị giật đến mức hai bên cổ tay anh đầy máu, vách tường phía sau lưng anh như muốn vỡ tung.

Trước mặt Adalwen là một người đàn ông, nếu không muốn nói là một chàng trai vì trông chỉ 26 tuổi là cùng. Mái tóc đỏ vuốt keo ra sau đầu, ánh mắt chỉ rõ đây là một kẻ trãi đời. Bộ tước phục thêu chỉ vàng nổi bậc trong đêm. Bàn tay đặt trên thành ghế bành lấp lánh những chiếc nhẫn to mặt. Và điểm khiến người ta chú ý nhất là ông (anh) ta đeo một miếng bịt mắt bên mắt trái, trông ông ta khá giống cướp biển vùng Caribe, có điều ông ta không có cái vẻ sương gió gian manh của hải tặc mà thay vào đó là vẻ kiêu hãnh quý tộc.

Ông ta chính là Cain Rigil Kentaurous - kẻ có quyền lực ngang với Amory đại đế - Đứng đầu nhà Kentaurous - Thân vương cai quản 1/3 đất đai trên toàn Vampire's World và nhiều vùng ở thế giới dị loài.

- Suốt bao năm qua mà con vẫn không khôn đầu ra được gì cả, con trai.

- Cha nào con nấy thôi - Adalwen nhếch mép cười dù bộ dạng của anh lúc này vô cùng tàn tạ.

- Xem ra ta phải dạy con nhiều hơn.

Lời vừa dứt, một người hầu bước đến tiêm vào cơ thể Adalwen một thứ dung dịch gì đó khiến Adalwen như bị điện giật, không ngừng dẫy dụa, mắt anh mở to, bọt mép sùi ra.

Tuy vậy, Adalwen vẫn gào lên:

- Hai trăm năm trước ông ép tôi phải hại cả Zebric người anh em của tôi. Lúc đó ông nói sẽ bảo vệ mẹ và em gái tôi, nhưng bây giờ mẹ tôi chết rồi, còn Edana và tôi bị ông xem như một quân cờ mà khống chế. Ông là một tên khốn.

Đột nhiên lúc này, một tiếng động rầm trời vang lên, thông qua cửa sổ ai nấy đều xác nhận được nơi xảy ra vụ nổ.

Adalwen bật cười hả hê:

- Coi như là quà tuẫn táng cùng mẹ tôi đi.

Cain đứng phắt dậy, mặt mày tối lại, ông ta vươn tay tát Adalwen một cái, cái tát mạnh đến mức Adalwen phun ra ngụm máu lớn. Thế nhưng, anh vẫn cười.

Cain cau mày, sau đó quay đi:

- Ý chí chống đối ta càng ngày càng lớn đấy. Ta có lời khen cho con. Người đâu, tặng cho cậu chủ thêm một liều nữa.

Mũi tiêm đi vào da thịt Adalwen, anh đau đến ôm lấy đầu gào lên. Nhưng rất nhanh ánh mắt bình tĩnh trở lại, quỳ gục xuống:

- Con xin lỗi, thưa cha.

Tất cả những âm thanh trong phòng Edana đứng ngoài đều nghe cả. Tay cô siết chặt chân váy, cắn môi đến bật máu để không phát ra tiếng khóc cũng như gào lên rồi xông vào.

Cuối cùng, Edana lau nước mắt đi, đôi mắt căm phẫn hướng về phía trước, váy đỏ như lửa quét lên mặt sàn:

- Cain Rigil Kentaurous. Tôi thề, một ngày nào đó, ông sẽ phải chết dưới tay tôi, chết cách đau đớn nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top