Tập 8 - Chương 1
Tập 8: Nguyên Tội – Cái giá của tham lam
Chương 1: Xương Cốt? Đại ca?
Sau khi Hoàng Di mới cảm thán xong nguyền rủa của mình nghiêm trọng hơn ai hết, Lưu Tinh lập tức trợn trừng mắt, lớn tiếng oán giận: "Nói gì vậy chứ! Ta mới đáng thương đây, vậy mà lại là khắc tinh của đại ca, còn phải bị toàn Ma Tộc truy sát..."
Lời cậu vừa mới ra khỏi miệng, Hoàng Di liền khẽ quát một tiếng "Lưu Tinh", Lưu Tinh lập tức mặt đầy hoảng hốt ngậm lại miệng, chột dạ mà nghiêng đầu đi, không dám nhìn hướng đại ca, lại cũng bởi thế không có nhìn thấy trên mặt Nhật Hướng lộ ra thần tình cay đắng mờ nhạt.
Thấy vậy, Hoàng Di nhíu mày, trách mắng: "Đại ca ngươi từ sau khi biết ngươi là khắc tinh của hắn, đã vì ngươi làm mọi thứ có thể, chẳng những âm thầm huấn luyện tử sĩ, còn phải nhẫn nhịn đau lòng, ngụy trang thành dáng vẻ căm ghét ngươi, thậm chí tốn hết tâm sức mới làm ra Xương Cốt con tử linh sinh vật tâm linh tương thông với hắn này..."
Nghe vậy, Lưu Tinh ngẩn người, tâm linh tương thông, đó nghĩa là gì?
Nhật Hướng nhàn nhạt cắt ngang lời của Hoàng Di: "Di, không cần thiết nói những cái đó."
Nhưng, Hoàng Di lại lộ ra thần sắc không tán đồng, nói: "Vì sao không cần thiết? Chẳng lẽ ngươi muốn Lưu Tinh cứ luôn sợ hãi ngươi, ghét ngươi như thế sao? Cho dù ngươi có thể nhẫn nhịn nó bởi vì không biết nội tình mà ghét ngươi, ta cũng cho rằng Lưu Tinh có quyền biết ngươi vì nó mà trả ra bao nhiêu."
*Xương Cốt?*
Mặc dù không biết đại ca và Xương Cốt tâm linh tương thông nghĩa là gì, nhưng Lưu Tinh vẫn không nhịn được ở trong lòng kêu gọi Xương Cốt, nhưng không có lập tức nhận được hồi ứng; một hồi sau, cậu mới rốt cuộc thu được hai tiếng kêu chi chi, hơn nữa thuần túy chỉ là tiếng kêu mà thôi, không có bất cứ ý tứ nào ở trong, không như bình thường, cậu luôn là có thể lý giải chi chi của Xương Cốt nghĩa là gì.
*Xương Cốt, Xương Cốt ngươi không sao chứ? Mau nói chuyện đi!*
Mãi mà không nhận được hồi ứng cậu có thể lý giải, Lưu Tinh thật sự trở nên sốt ruột, Xương Cốt đừng nói lại xảy ra chuyện chứ? Chẳng lẽ lại là bị Tinh Linh bắt đi rồi...
*Xương Cốt, Xương Cốt!*
*Chi chi chi (Đừng lo lắng, ta không sao).*
"Đừng lo lắng, ta không sao."
Hoàn toàn là cùng lúc, Nhật Hướng cũng mở miệng nói ra lời y như đúc với Xương Cốt.
Nghe vậy, Lưu Tinh quay đầu trừng vào đại ca Nhật Hướng, trong lòng hình như đã hiểu rõ cái gì, nhưng vừa lại không thể tin tưởng, giữa Xương Cốt và đại ca...
Hoàng Di tiếp tục nói: "Đại ca ngươi từ sau khi ngươi mang theo Xương Cốt rời khỏi, liền luôn luôn một mình ở trong thư phòng phê sửa công văn, bởi vì ngươi thích nói chuyện như thế, hắn thỉnh thoảng phải trả lời vấn đề của ngươi, nhưng cũng không thể ở trước mặt người khác lẩm bẩm độc thoại, đành một mình ở trong thư phòng."
Nghe vậy, đầu của Lưu Tinh hoàn toàn hỗn độn, chỉ có ngơ ngác hỏi: "Tướng quân ngươi rốt cuộc đang nói cái gì..."
Thế này vẫn không hiểu? Quả thật là đương cục giả mê sao? Hoàng Di lộ ra biểu tình cười như không cười, cho Lưu Tinh một kích cuối cùng: "Đại ca ngươi chính là Xương Cốt, Xương Cốt chính là đại ca ngươi, thế này ngươi đã hiểu chưa?"
Lưu Tinh hoàn toàn đờ đẫn, trái lại là Alan bên cạnh gật gật đầu, lý giải trả lời: "Thì ra là như thế, chẳng trách Xương Cốt lại có hành động nhân tính hóa như vậy, giống như là vật sống chân chính, hoàn toàn không giống sinh vật bất tử."
"Lưu Tinh, Lưu Tinh!" Hoàng Di khẽ gọi mấy tiếng, lại không có nhận được bất cứ hồi ứng nào.
"Ngươi dọa nó sợ rồi."
Nhật Hướng khẽ thở dài, nói: "Ta vốn không muốn nói cho Lưu Tinh, chính là sợ hù dọa nó, nó hoàn toàn coi Xương Cốt làm bạn đùa giỡn, không hề giống đại ca nghiêm túc như ta một chút nào, ngươi bảo nó làm sao chấp nhận chuyện này?"
"Mặc kệ có không giống làm sao, nhưng ngươi chính là Xương Cốt." Hoàng Di hoàn toàn không cho là đúng mà nói: "Nếu Lưu Tinh coi Xương Cốt là bạn chân chính, vậy nó có quyền biết thân phận chân thực của Xương Cốt."
"Xương Cốt là đại ca..."
Lưu Tinh loạng choạng hai cái, dùng sức mà lắc đầu, giống như thế này là có thể lắc đi cái sự thực khiến người khó có thể tin này. Xương Cốt của cậu làm sao có khả năng là đại ca đáng sợ... Nhưng, Hoàng Di chính là nói như thế, mà hắn cũng không cần thiết gạt mình chuyện thế này đi?!
Lúc này, Nhật Hướng lại đứng dậy, tự mình đi ra khỏi phòng.
Hoàng Di nhìn hắn đi ra khỏi phòng, do dự một hồi, không biết có cần đi theo đảm bảo an toàn của đại hoàng tử hay không, nhưng cuối cùng, hắn vẫn là lựa chọn ở lại trong phòng, mà không có đi theo. Theo hắn nghĩ, Nhật Hướng nếu đã không có gọi hắn cùng rời khỏi, vậy khẳng định là không hi vọng hắn đi theo.
"Đại ca muốn đi đâu thế? Anh ấy hẳn sẽ không như vậy đã tức giận rồi đi!" Trái lại là Lưu Tinh có chút hoảng hốt, cậu vẫn chưa làm rõ Xương Cốt rốt cuộc có phải là đại ca hay không, đại ca làm sao có thể chạy loạn chứ!
Hoàng Di nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt vừa lại không dám đi theo của Lưu Tinh, vội vàng an ủi: "Ngươi đừng cuống, Nhật Hướng không có dễ tức giận như thế."
Lưu Tinh vừa nghe, lập tức ra sức phản bác: "Ai nói, đại ca thích nhất là tức giận, chỉ cần ta làm sai chuyện, anh ấy liền túm ta lại đánh một trận!"
"Ta chẳng phải đã nói cho ngươi, đó là vì để tránh cho chuyện ngươi là khắc tinh của hắn bị phát hiện, cho nên ngụy trang ra sao?" Hoàng Di nhíu mày, xem ra thành kiến của Lưu Tinh đối với Nhật Hướng không có dễ dàng thay đổi như thế.
Lưu Tinh kéo lấy cánh tay của Hoàng Di, sốt ruột nói: "Tướng quân, ngươi đi ra tìm đại ca về đi! Còn có bảo anh ấy đừng tức giận..."
*Chi chi! (Ta không có tức giận.)*
Nghe thấy tiếng chi chi của Xương Cốt, Lưu Tinh lập tức mở to mắt, cũng bỏ tay của Hoàng Di ra, chỉ là an tĩnh nghe Xương Cốt nói chuyện.
*Chi chi chi, chi chi...
(Xin lỗi, đã giấu ngươi lâu như thế, ta chỉ là rất thích cảm giác làm bạn với ngươi, không hi vọng sau khi ngươi biết chân tướng, trở nên sợ ta giống như trước kia.)
Chi chi... chi chi chi!
(Nhưng đây có lẽ là lần cuối cùng lấy bộ dạng Nhật Hướng để gặp ngươi, ta rất muốn... xem thử ngươi lộ ra thần tình ngoài sợ hãi đối với ta, nhưng nếu như không được, cũng không sao, ta vẫn sẽ là lấy thân phận Xương Cốt ở bên cạnh ngươi, ngươi không cần lo lắng...)*
Lưu Tinh cúi đầu xông về phía cửa, ra sức tông cửa phòng, lao ra ngoài, liền nhìn thấy bóng lưng cô tịch đứng trên hành lang của Nhật Hướng, hắn vừa nghe thấy động tĩnh, đang muốn xoay người, nhưng lại bị Lưu Tinh từ sau lưng ôm chầm lấy.
Lưu Tinh ra sức ôm lấy đại ca, cũng đã ôm lấy Xương Cốt, lớn tiếng la: "Em không sợ anh, một chút cũng không sợ, Xương Cốt ngu ngốc! Đại ca ngu ngốc!"
Nghe thấy hai chữ đại ca, Nhật Hướng thoáng giật mình.
"Mặc kệ anh là Xương Cốt hay đại ca, dù sao em chính là chủ nhân của anh, là chủ nhân của anh có hiểu hay không hả! Ai sợ anh chứ, là anh phải sợ em mới đúng đi! Anh phải ngoan ngoãn ở bên cạnh em, phải ngoan ngoãn nghe lời của em, nếu không coi chừng em bóc anh thành một đống xương cốt đó! Nghe thấy chưa!"
Nghe vậy, Nhật Hướng trầm mặc một hồi, mỉm cười nói:
*Chi!*
"Ừ, nghe thấy rồi."
"Không ngờ Ma Tộc vô tình cũng có tình anh em cảm động, nếu không phải tận mắt thấy, ta có lẽ vĩnh viễn đều sẽ không tin chuyện này."
Alan dựa ở bên cửa, hết sức xúc động đối với màn trước mắt.
Bên cạnh, Hoàng Di lại nhàn nhạt trả lời: "Đó thế nhưng không phải tình anh em, đối với Ma Tộc mà nói, chỉ có khắc tinh mới là cảm tình mà bọn ta vĩnh viễn không thể cắt đứt, là nguyền rủa của mọi Ma Tộc."
Alan lại liếc Ma Tộc đang cảm thán một cái, phản bác nói: "Ta hoàn toàn không cho rằng đó là một loại nguyền rủa, trái lại, đó là một loại chúc phúc."
Nghe vậy, Hoàng Di cảm thấy hứng thú hỏi Tinh Linh: "Làm sao nói như thế?"
Alan suy nghĩ một hồi, sau khi xác định có thể trả lời hoàn chỉnh ý của mình, mới giải thích: "Nếu như không có khắc tinh, những Ma Tộc vô tình ích kỷ các ngươi làm sao thể hội được cảm giác yêu? Suốt cả đời đều không biết yêu, không biết được cảm giác cho đi không vụ lợi, loại cuộc sống nhạt nhẽo đó là không có bất cứ sinh vật nào có thể qua hết, cho nên các ngươi mới có loại chúc phúc khắc tinh này. Khi các ngươi hiểu rõ trên thế giới nhất định có người có thể khiến ngươi cảm nhận được yêu, là ngươi nguyện ý vì người đó bỏ ra mọi thứ, chỉ mong người đó vui vẻ hạnh phúc... Các ngươi mới có thể tiếp tục trải qua cuộc sống vô tình ích kỷ đó."
Hoàng Di trầm mặc rất lâu, mới mở miệng nói: "Thật khó tin! Tinh Linh, mặc dù ngươi không phải Ma Tộc, nhưng lời của ngươi có lẽ là đúng. Bởi vì, Ma Tộc mãi mà không tìm được khắc tinh thường thường chết vì nguyên nhân không rõ, trước khi bọn họ chết, trên mặt của bọn họ đã mang theo biểu tình đỡ đẫn như thi thể, giống như cuộc sống căn bản không có gì đáng để lưu luyến."
Alan vừa nghe, không khỏi quay đầu nhìn Khả Tinh, người sau từ đầu đến cuối đi theo phía sau Lưu Tinh mà không hề có cảm giác tồn tại, hắn như nghĩ tới cái gì mà nói: "Vậy thì, Lưu Tinh có thể ở trước khi rời khỏi tìm được khắc tinh của mình, quả nhiên là loại chúc phúc, dù sao một khi ra khơi tìm kiếm căn cứ Ma Vương, tương lai có thể bước lên đại lục lần nữa hay không đều vẫn là chuyện chưa biết."
Nghe vậy, Hoàng Di không khỏi đau nhói trong lòng, nghĩ đến Lưu Tinh đi lần này, mình thì lại không biết lúc nào mới có thể gặp được Lưu Tinh, trước kia đã là gặp thì ít xa thì nhiều, bây giờ thậm chí là đối mặt với cục diện có lẽ vĩnh viễn không còn gặp lại nữa.
Hắn không biết có biết bao muốn vứt bỏ chức vụ đệ nhất tướng quân, trực tiếp đi theo khắc tinh của mình là được. Dù cho ai cũng không có biện pháp chỉ trích hắn cái gì, mọi Ma Tộc đều sẽ hiểu, vì khắc tinh mà từ bỏ mọi thứ là chuyện quá đỗi bình thường.
Nhưng, ngoại trừ trách nhiệm của đệ nhất tướng quân và tình nghĩa đối với đại hoàng tử Nhật Hướng, càng quan trọng chính là, mình nếu muốn dốc tối đa khả năng đi giúp Lưu Tinh, vậy thì lấy thân phận cùng thế lực của đệ nhất tướng quân âm thầm giúp đỡ, cũng tuyệt đối hữu dụng hơn so với cầm vũ khí đứng ở bên cậu.
Giống như Dan, vì để trợ giúp đồ nhi Bai Saya của mình, cam nguyện rời khỏi khắc tinh, đi tiến hành nhiệm vụ do thám nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, Hoàng Di cũng chỉ có cố đè nén bản năng đi theo khắc tinh của Ma Tộc, thành khẩn mà xin nhờ Tinh Linh bên cạnh: "Xin giúp ta... còn có Nhật Hướng, chiếu cố Lưu Tinh cho tốt."
Alan nghe thấy nhờ vả gần như cầu khẩn của đệ nhất tướng quân, đầu tiên là lộ ra thần sắc nhạ dị, tiếp đến liền gật đầu nói: "Ta sẽ dốc hết khả năng."
Mặc dù Alan chỉ trả lời mấy từ đơn giản, nhưng Hoàng Di vẫn cảm giác yên tâm hơn không ít, bởi vì, Tinh Linh không bao giờ nói dối.
Hoàng Di đi đến bên cạnh Nhật Hướng và Lưu Tinh, tận trách nhắc nhở: "Nhật Hướng, chúng ta nên đi thôi."
Nhật Hướng xoay người qua, tỉ mỉ nhìn khắc tinh của mình, tha thiết nói: "Lưu Tinh, bảo trọng cho tốt."
Lưu Tinh vừa nghe, nhớ tới tương lai bi thảm kia của mình, cả mặt liền suy sup, vội vàng kéo tay của đại ca làm nũng: "Đại ca, anh nhất định phải giúp em đó! Còn có, Xương Cốt cũng tuyệt đối không được rời khỏi em!"
"Lưu Tinh, ngươi cũng thật là." Hoàng Di lắc lắc đầu, trách cứ: "Đại ca ngươi đã làm mọi thứ có thể để giúp ngươi rồi, đừng làm khó hắn nữa."
Lưu Tinh vừa nghe, lập tức mặt mày dựng ngược la lớn: "Ta cũng còn chưa nói với ngươi, ngươi cũng phải giúp ta đấy, ta thế nhưng là..."
"Khắc tinh của ta." Hoàng Di thuận theo nói tiếp, còn không quên cho Lưu Tinh một cái liếc xéo đẹp nhất trên thế giới.
Lưu Tinh cười he he hai tiếng, nghênh ngang nói: "Biết là tốt."
Hoàng Di lần nữa tặng cho khắc tinh của mình một cái liếc xéo, sau đó chuyển sang Nhật Hướng nói: "Chúng ta vẫn là mau đi thôi, Nhật Hướng, nếu không, ta sợ ta sẽ trở thành Ma Tộc đầu tiên bóp chết khắc tinh của mình mất."
Nhật Hướng gật đầu, không chút dây dưa nói câu "đi thôi", sau đó tự mình xoay người rời khỏi.
Hoàng Di thì còn quay đầu nhìn Lưu Tinh một cái, trong ánh mắt mang theo quyến luyến nồng đậm, nhưng cho dù quyến luyến có sâu, đệ nhất tướng quân vẫn là không chút do dự quay đầu rời khỏi theo đại hoàng tử, động tác hành tẩu ưu mỹ mà lưu loát.
Thấy hai người đưa lưng vào cậu rời khỏi, trong lòng Lưu Tinh dâng lên cảm giác hoang mang, giống như tương lai cũng sẽ có người không ngừng đưa lưng vào cậu mà rời khỏi... Cậu bất giác vươn tay túm lấy tay của Tinh Linh bên cạnh, nắm chặt không buông.
Đau! Alan nhíu mày, hắn quay đầu muốn kêu Lưu Tinh buông tay, nhưng vừa quay đầu, liền nhìn thấy Lưu Tinh trợn lớn mắt, nhìn đại ca của mình và đệ nhất tướng quân rời khỏi, thần sắc trên mặt giống như là một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Mặc dù không hiểu Lưu Tinh vì sao thoạt nhìn sợ hãi như thế, nhưng Alan lại bỏ đi ý định kêu cậu buông tay.
"Ta có thể đi gọi bọn họ trở lại hay không?" Lưu Tinh đột nhiên quay đầu hỏi Tinh Linh.
"Không được." Alan đương nhiên một hơi bác bỏ: "Bọn họ đều có chức trách rất quan trọng, không thể ở lại cùng ngươi."
"Nhưng bọn họ rất mạnh, có đại ca và tướng quân ở đây, chúng ta sẽ không cần sợ cái gì nữa mà!" Lưu Tinh hết sức quật cường hét to: "Nếu đại ca không được, ít nhất gọi tướng quân ở lại! Ta là khắc tinh của hắn, chỉ cần ta mở miệng, hắn nhất định ở lại..."
"Cho nên ngươi không thể mở miệng." Alan một hơi cắt ngang: "Ta có thể nhìn ra, đại ca ngươi và đệ nhất tướng quân đều vô cùng không muốn rời khỏi, nhưng bọn họ có chức trách của bọn họ, cho nên không thể không rời khỏi, bọn họ vì thế đã đủ khó xử rồi, ngươi tuyệt đối không thể mở miệng làm yêu cầu vô lý thêm nữa."
Lưu Tinh lại kích động một cách khác thường, càng thêm nắm chặt tay của Alan, khẽ hô: "Nhưng ta muốn bọn họ ở lại! Ta không muốn bọn họ rời khỏi, ta tuyệt đối không muốn bất cứ một người nào rời khỏi!"
"Lưu Tinh?"
Thấy vậy, Alan nhất thời cảm giác kỳ quái, phản ứng của Lưu Tinh cũng khó tránh hơi quá lớn, dù sao trước kia Nhật Hướng và Hoàng Di cũng không có đi theo Lưu Tinh, mà Lưu Tinh cũng không có đặc biệt muốn tìm bọn họ cùng đi tìm căn cứ Ma Vương, vì sao bây giờ lại không muốn bọn họ rời khỏi như thế?
"Lưu Tinh, không hay rồi!"
Nghe vậy, Lưu Tinh và Alan đều ngẩn người, quay đầu nhìn, Bai Saya, Thiên Kiếm và đám người Hàm Tiếu đang hùng hổ xông tới.
Lưu Tinh vừa nhìn thấy nhiều người như thế chạy tới phía mình, tức thì quên mất bóng lưng bỏ cậu mà đi, chỉ thấy người chạy đến đối mặt với cậu, lòng hoang mang của cậu buông lỏng, thậm chí bất giác buông tay của Alan ra, hai tay nghênh ngang mà chống hông hô lên: "Làm cái quỷ gì thế? Các ngươi có phải là lại chọc họa rồi không hả!"
Lời này làm sao cũng không đến lượt cậu nói đi? Mọi người dở khóc dở cười nghĩ.
Bai Saya hoảng loạn và sốt ruột hô lên: "Lưu Tinh, Lam Tuyết, đội Lam Tuyết xảy ra chuyện rồi."
"Đội Lam Tuyết?" Lưu Tinh ngẩn người, làm sao cũng không ngờ đến sẽ nghe thấy cái đội ngũ mới chia tay không lâu này, cậu thắc mắc hỏi: "Bọn họ sẽ có chuyện gì hả?"
Thiên Kiếm trầm trọng trả lời: "Chúng tôi vừa mới ở bên ngoài nghe được tin tức, đội Lam Tuyết bị coi là cộng phạm của đội Đẳng Á và Hắc Ám Tinh Linh, bị bắt bỏ tù rồi, hình như là đội Tiêu Phong tố giác bọn họ, vừa lại bởi vì bọn họ không chịu nói ra Hắc Ám Tinh Linh và đội Đẳng Á có âm mưu gì, cho nên bị tra tấn... thậm chí sắp đem bọn họ chọn ngày xử tử!"
Mọi người đều hiểu, người của đội Lam Tuyết đương nhiên nói không ra Hắc Ám Tinh Linh và đội Đẳng Á có âm mưu gì rồi, bởi vì bọn họ vốn đã không có bất cứ âm mưu gì mà!
Lưu Tinh hét to: "Bọn họ không khả năng chỉ dựa vào cách nói của đội Tiêu Phong liền muốn xử tử đội Lam Tuyết chứ! Ai cũng biết giữa những đội mạo hiểm có rất nhiều đều giống như kẻ thù, ai biết đội Tiêu Phong có phải là đang vu khống đội Lam Tuyết!"
Thiên Kiếm nhíu mày nói: "Tôi vốn cũng là nghĩ như thế, nhưng, chúng ta bỏ sót những người bị Alan và Bai Saya giết chết kia... Xin lỗi, ý của tôi là..." Nói đến đây, hắn đột nhiên nhớ tới Alan và Bai Saya ở ngay bên cạnh, nói như thế hình như không ổn, hắn vội vàng mất bò mới lo làm chuồng mà xin lỗi.
"Đừng lo, anh cứ nói tiếp." Bai Saya một hơi cắt ngang xin lỗi của Thiên Kiếm, kiên quyết muốn hắn tiếp tục nói.
Thiên Kiếm gật đầu, tiếp tục nói: "Mới đầu nhìn thấy Hắc Ám Tinh Linh chỉ là tin đồn mà thôi, cũng không có tạo thành bất cứ nguy hại trên thực chất nào, cho nên thành chủ mặc dù đã tìm đến đội mạo hiểm có danh tiếng để điều tra, nhưng cũng chỉ là vì để yên lòng người mà thôi, cũng không phải thật sự để ý lắm. Nhưng bây giờ bởi vì có những thi thể kia, tôi nghĩ thành chủ đại khái cũng không thể không nghiêm túc tra án, mới sẽ ôm hoài nghi đối với cách nói của đội Lam Tuyết."
"Cộng thêm trên thân mỗi người của đội Tiêu Phong đều mang theo thương, hơn nữa còn là vết thương do lôi điện cực hiếm thấy, nhưng trái lại, đội Lam Tuyết lại vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, đủ loại nhân tố này khiến hoàn cảnh của đội Lam Tuyết càng thêm gay go."
Thiên Kiếm cười khổ lắc đầu nói: "Cộng thêm tôi thấy bọn họ cũng không phải là người giỏi nói dối, sợ rằng ngay cả thống nhất lời khai giữa bạn đội cũng không có làm sẵn, đã đi hồi báo tin tức của Hắc Ám Tinh Linh rồi, cho nên lời khai khẳng định đầy rẫy sơ hở, đủ thứ linh tinh này cộng lại... Sợ rằng thật đủ đem treo cổ bọn họ rồi."
Lưu Tinh vừa nghe, cũng cứng họng không nói được gì, cậu thật sự quên mất những người mà Alan và Bai Saya đã giết, một khi có mạng người, thì không dễ dàng bưng bít như thế.
"Thì ra là lỗi của tôi..." Bai Saya hết sức tự trách, hắn quả nhiên không nên mất khống chế giết người, dù là lúc đó hắn xác thực cho rằng những người kia chết cũng không hết tội.
"Là lỗi của chúng ta." Alan bình tĩnh sửa chữa cách nói của Bai Saya, sau đó chuyển hướng nhìn Thiên Kiếm, hỏi: "Bây giờ, bọn ta nên làm sao mới có thể bù đắp sai lầm?"
Thiên Kiếm cười khổ, xòe hai tay, nói: "Phương pháp bù đắp duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra chính là đi cứu bọn họ, cái khác, tôi cũng nghĩ không ra rồi."
Bai Saya gật đầu, nói: "Vậy được thôi, một mình tôi đi cứu bọn họ."
Hắn vừa nói ra lời này, Alan là người đầu tiên dùng ánh mắt không tán đồng nhìn qua, nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng, Lưu Tinh lại đã lớn tiếng kháng nghị: "Chờ một chút, Tiểu Bạch, anh muốn tự mình chạy đi đâu!"
"Tôi đi cứu đội Lam Tuyết..."
Alan lập tức mở miệng nói: "Tôi và cậu cùng đi, sai lầm là do hai người chúng ta cùng phạm, tôi không thể để cho một mình cậu gánh chịu hậu quả."
"Không được!" Bai Saya kiên quyết mà lắc lắc đầu, nói: "Cậu phải đi theo Lưu Tinh, hai người chúng ta ít nhất phải có một người đi theo Lưu Tinh, bằng không, nếu như Người Dẫn Đường Khởi Đầu phái Tội Giả tới, sẽ không ai có thể bảo vệ Lưu Tinh rồi."
Alan vừa nghe, nhíu mày, Bai Saya nói cũng đúng, mặc dù Aya cũng là Tội Giả, nhưng chung quy không thể để cho nó đối diện kẻ địch, cho nên bọn họ nhất định phải có người đi theo bên cạnh Lưu Tinh, mặc dù cũng có thể mang theo Lưu Tinh đi cứu đội Lam Tuyết, nhưng đây trái lại rất phiền, bởi vì như thế, bọn họ ngoại trừ cứu người, còn phải lo lắng cho an nguy của Lưu Tinh.
Nghĩ rồi lại nghĩ, Tinh Linh rốt cuộc gật đầu nói: "Vậy thì, cậu đi mau rồi về đi."
Bai Saya gật đầu được một nửa, Lưu Tinh lập tức hét to: "Chờ đã! Ta không cho Tiểu Bạch đi."
Không cho đi? Alan nhíu mày, nghĩ thầm tràng cảnh này chừng như y như đúc với lúc hai người đại hoàng tử sắp rời khỏi, mà phản ứng của Lưu Tinh cũng lớn như thế, chẳng lẽ... Lưu Tinh sợ hãi chính là có người muốn rời khỏi cậu sao?
Mặc dù thấp thoáng đoán được thứ mà Lưu Tinh sợ hãi, nhưng, ở lúc này, Alan lại cũng không có phương pháp giải quyết, chỉ có an ủi: "Lưu Tinh, chúng ta trước hết đi tìm căn cứ Ma Vương, Bai Saya sau khi cứu đội Lam Tuyết ra, liền sẽ tới hội họp với chúng ta thôi."
"Nhưng..." Lưu Tinh vốn còn muốn tiếp tục kháng nghị.
Lúc này, A Hải đặt tay lên vai cậu, quái dị mà nói: "Lưu Tinh, cậu đang sợ hãi cái gì chứ? Ám Hắc Kiếm Khách của chúng ta thế nhưng là kiếm khách cường đại thực sự, so với Ma Vương màu vàng không đạt chuẩn như cậu không biết mạnh hơn gấp mấy trăm lần à!"
"Cái gì mà Ma Vương màu vàng chứ, A Hải, ngươi có phải là mấy ngày này chơi quá trớn, đầu óc hỏng hết rồi không?" Lưu Tinh nhíu mày, hoài nghi nhìn A Hải một cái.
"Lưu Tinh, mặc dù đầu của A Hải thường thường bị hỏng, chẳng qua lần này thật sự không hỏng đâu!" Yến Tử rất nghiêm túc nói: "Bên ngoài đều đang đồn đại, gần đây xuất hiện Ma Vương màu vàng, thủ hạ của hắn có Ám Hắc Kiếm Khách giết người như rạ, ma pháp sư Hắc Ám Tinh Linh như bão táp bạo lôi, còn có ma nữ tướng mạo mỹ diễm lại tâm địa tà ác."
Nghe vậy, Ma Vương màu vàng, Ám Hắc Kiếm Khách và Hắc Ám Tinh Linh dùng sắc mặt cổ quái nhìn nhau, rồi lại nhìn tiểu Aya trong lòng Alan...
"Ya ya?" Aya dùng ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn trở lại mọi người.
Mỹ diễm lại tâm địa tà ác, mọi người đều lộ ra biểu tình dở khóc dở cười.
Lưu Tinh lẩm bẩm: "Chẳng qua, Alan thật sự vẫn rất thích hợp cái từ bão táp bạo lôi này, hắn lần nào cũng hở tí là như gió nổi, sau đó tức lên liền đáng sợ hơn cả bạo lôi."
Bai Saya không nhịn được cười phụt một tiếng, Alan lạnh lùng hừ một tiếng.
"Răng rắc?" Nghe thấy tiếng hừ, Aya lập tức quay đầu nhìn mama, tay còn chỉ vào Lưu Tinh, đầy là thần tình nghi hoặc, hết sức không hiểu vì sao răng rắc vẫn chưa ra.
Alan lại chỉ là xoa xoa đầu của Aya, không hề có ý phát ra răng rắc, Aya mất hứng bĩu miệng, hai cái tay nhỏ mũm mĩm khoanh lấy ngực, tức phì phì ở trong lòng mama.
"Chờ một chút, Tiểu Bạch mặc dù không phải giết người như rạ, nhưng ít nhất cũng đã giết mấy người, Alan cũng thật sự rất nóng nảy... ặc! Là thật sự sử dụng lôi điện ma pháp! Còn có Aya sau khi biến lớn cũng thật sự rất mỹ diễm. Chẳng qua ma vương màu vàng rốt cuộc là thứ gì hả? Vì sao tôi lại là ma vương màu vàng?" Lưu Tinh lớn tiếng kháng nghị, mặc dù đang kháng nghị dở chừng còn bị Alan trừng một cái, suýt nữa hoảng đến trốn ra sau lưng Bai Saya.
Lưu Tinh giương đôi mắt to lấp lánh ánh vàng kia của cậu, ra sức trừng vào mọi người, còn bạt mạng truy hỏi: "Nói đi chứ! Vì sao ta là ma vương màu vàng?"
"..."
Thiên Kiếm khụ một tiếng: "Trước hết đừng quản tin đồn nữa, kỳ thực, Bai Saya tự mình đi cũng tốt, cậu ấy chỉ cần thay bộ áo trắng, hơi đổi kiểu tóc, cộng thêm bây giờ cậu ấy luôn là cười tươi rói, màu mắt cũng không phải màu đỏ thẫm lúc chúng ta mới gặp mặt. Trừ phi là bị đội Tiêu Phong nhận ra, nếu không hẳn là không ai có thể dựa vào bức họa trên bảng truy nã để nhận ra cậu ấy, nếu như toàn bộ chúng ta cùng đi, trái lại sẽ khiến người chú ý."
"Nhưng..." Lưu Tinh vẫn là nhíu chặt mày.
Lúc này, Hàm Tiếu lại đặt tay lên vai cậu, chậm rãi nói: "Chúng tôi, đều ở, không đi."
Lưu Tinh quay đầu nhìn Hàm Tiếu, Hàm Tiếu vừa gật đầu vừa nhấn mạnh "chúng tôi không đi" lần nữa, Lưu Tinh vẫn là trầm mặc một hồi, sau đó mới có chút không cam nguyện mà nói: "Vậy ít nhất mang theo Thiên Kiếm, bằng không Tiểu Bạch ngốc như thế, không phải nửa đường bị người lừa đi mất, thì cũng nhất định là đao cũng sắp chém lên đầu anh rồi, anh vẫn không chịu giết đối phương."
Nghe vậy, Bai Saya cười khổ, Thiên Kiếm thì do dự một chút, nhưng quay đầu liền nhìn thấy Tinh Linh trầm ổn, cộng thêm Hàm Tiếu trong đội ngũ mình cũng có mặt, nghĩ đến hẳn là không có vấn đề. Trái lại là Bai Saya vẫn khiến người lo lắng hơn, nếu như cậu ta thật sự giống như miêu tả của Lưu Tinh trước kia, là một kiếm khách ngây thơ đầy tinh thần chính nghĩa, vậy đích xác cần có người đi theo sẽ khiến người an tâm hơn.
"Vậy thì, tôi sẽ đi theo Bai Saya, các cậu phải cẩn thận một chút."
Lưu Tinh có chút không yên tâm bổ sung một câu: "Các anh phải mau trở về đấy!"
"Được, chúng tôi nhất định sẽ trở về rất nhanh." Bai Saya thận trọng gật đầu.
"Vậy thì, Bai Saya cậu và Thiên Kiếm đi cứu viện đội Lam Tuyết, chúng tôi sẽ ra biển trước..." Alan hít sâu một hơi, nhìn về phương xa, nói:
"Đi tìm căn cứ của ma vương màu vàng."
Sau khi mắt to màu vàng nhìn chằm chằm vào Bai Saya và Thiên Kiếm cùng nhau đi, ngay cả bóng lưng cũng nhìn không thấy nữa, Lưu Tinh mới không cam nguyện mà thu hồi mắt to màu vàng, chỉ là miệng vẫn bĩu cao như Aya, trên mặt ghi đầy không cao hứng.
Alan vừa thấy, tỉnh bơ nhắc nhở: "Lưu Tinh, lấy bộ quần áo cho Khả Tinh thay, đừng để hắn mặc bộ hắc y bó sát khó coi này."
Vừa nghe thấy tên của Khả Tinh, trong lòng của Lưu Tinh liền nổi lên cảm giác ấm áp vừa lại sốt ruột, hình như chỉ cần nghĩ đến khắc tinh trong lòng liền ấm áp, nhưng vừa lại nghĩ đến mình vậy mà để hắn ở một bên, cả một hồi đều không ngó ngàng, liền lại cảm thấy sốt ruột và đau lòng.
Cậu vội vàng nhìn quanh bốn phía, lập tức phát hiện Khả Tinh đang đứng phía sau cậu, cả người gần như sắp chôn ở trong bóng tối rồi, trên mặt vẫn là vẻ vô cảm, vừa nhìn thấy hắn như thế, trong lòng Lưu Tinh liền đau nhói từng cơn.
"Khả Tinh!" Lưu Tinh vội vàng chạy đến bên cạnh Khả Tinh, kéo lấy tay của hắn.
"Cậu con trai kia là ai thế?" Vừa nhìn thấy Lưu Tinh lại có thể kéo tay của người xa lạ, Yến Tử lập tức kêu la.
"Là con gái đi." A Hải không cho là đúng mà nói: "Yến Tử à, cô còn trẻ như thế, mắt đã kém rồi?"
"Nói bậy, rõ ràng thoạt nhìn chính là con trai mà! A Hải mắt của anh mới kém thì có, ôi nguy rồi! Trong đội ngũ chúng ta lại có thể có đạo tặc mắt kém." Yến Tử làm ra vẻ vô cùng lo lắng.
A Hải lập tức thở vắn than dài: "Haiz! Tôi sớm đã biết đạo sĩ trong đội chúng ta mắt kém, cho nên cứ luôn đốt hỏa phù lên mông của kiếm khách nhà mình, chỉ là không ngờ đến, bây giờ ngay cả nam nữ cũng không biết phân biệt, lần này thì thảm rồi!"
Yến Tử lập tức thẹn quá hóa giận hô lên: "A Hải anh..."
"Khả Tinh, đi, chúng ta đi thay quần áo."
Lưu Tinh không hề ngó ngàng bạn đội ồn ào chút nào, kéo lấy tay của Khả Tinh, liền đi vào trong phòng, sau đó bam một tiếng đóng cửa phòng lại.
Thấy vậy, A Hải và Yến Tử trái lại không cãi nhau nữa, sau khi đối mặt nhìn nhau một hồi, A Hải không nhịn được mở miệng hỏi: "Cái tên kia rốt cuộc là ai, trước giờ chưa từng thấy Lưu Tinh thân thiết như thế với người xa lạ à?"
"Đúng thế đúng thế! Ngay cả chúng tôi cũng đã tốn rất lâu mới thân như thế với Lưu Tinh đó!" Yến Tử có chút ghen tị oán giận.
"Khả Tinh là khắc tinh của Lưu Tinh." Alan nói theo sự thật.
"Khắc tinh là cái gì?" Nguyệt Hà không hiểu rõ lắm hỏi.
Alan suy nghĩ một hồi, mới trả lời: "Ta cũng không thể hoàn toàn hiểu rõ khắc tinh của Ma Tộc là cái gì, chỉ có thể biết, mặc dù Ma Tộc là vô tình, nhưng sau khi bọn họ gặp phải khắc tinh định mệnh, liền sẽ dốc hết tình cảm của bọn họ để đối xử với khắc tinh của mình..."
"Chờ một chút, Lưu Tinh không vô tình chút nào à!"
Yến Tử vô cùng không cho là đúng mà phản bác: "Mặc dù cậu ấy mới đầu rất lạnh lùng, chẳng qua đó là bởi vì cậu ấy cho rằng anh và Bai Saya phản bội cậu ấy, cho nên tâm tình không tốt mà!"
Nghe vậy, Alan gật đầu giải thích: "Lưu Tinh đích xác không giống, ta cũng không biết có phải là còn có Ma Tộc khác giống như Lưu Tinh cũng có tình nghĩa đối với người ngoài khắc tinh hay không, nhưng, theo như Ma Tộc ta đã gặp qua để phán đoán, Ma Tộc mặc dù không phải hoàn toàn vô tình vô tâm, nhưng cũng không chênh lệch bao xa. Các người đừng cho rằng Ma Tộc bình thường cũng hành sự như Lưu Tinh, nếu không nhất định sẽ bởi thế mà bị thương tổn."
Nói xong, Alan trầm mặc, hồi tưởng bán Ma Tộc Dan, khi hắn nhìn thấy Dan hết lòng hết sức đối đãi Bai Saya như thế, hắn thật sự cho rằng bình luận Ma Tộc vô tình thực sự nói quá, chẳng qua tiếp đến, tên bán Ma Tộc nguyện ý chết vì Bai Saya này lại chính tay đẩy hắn và Lưu Tinh vào trong tử vong lan tràn, không hề quan tâm tình nghĩa mà bọn họ từng cùng nhau lữ hành, cùng vì cứu Bai Saya mà điên cuồng chạy hết mươi ba ngày vân vân.
A Hải gãi gãi mặt lẩm bẩm: "Thì ra Lưu Tinh còn là tên Ma Tộc quái lạ à!"
Nguyệt Hà thì nhíu mày hỏi: "Bất luận Ma Tộc khác có phải vô tình vô tâm hay không, tôi chỉ muốn biết khắc tinh này sẽ tạo ảnh hưởng gì đối với Lưu Tinh..."
"A!"
"Lưu Tinh!"
Alan vội vàng quay đầu nhìn cửa phòng, Lưu Tinh và Khả Tinh vừa mới đi vào, làm sao liền truyền ra tiếng la hét?
Hàm Tiếu lập tức dùng vai húc một cái, tông cửa phòng ra, mọi người vội vàng tiến vào phòng...
Chỉ thấy mặt Lưu Tinh đỏ bừng, hơn nữa còn hoảng hốt mà dùng chăn bao lấy Khả Tinh, sau đó đẩy Khả Tinh đến bên cạnh Nguyệt Hà, vừa hô: "Nguyệt Hà tỷ, chị, chị giúp Khả Tinh thay đồ..." Sau khi hô xong, cậu hoảng hoảng hốt hốt mà chạy ra khỏi phòng.
Nguyệt Hà đầu tiên là bị Khả Tinh đâm tới mà giật mình, sau đó liền nghe thấy lời của Lưu Tinh, cô ngẩn ra, nhìn về phía Khả Tinh bên cạnh, chỉ thấy chăn trên vai hắn... không! Là chăn trên vai cô ta bị trượt xuống, lộ ra đường cong cổ vai đặc thù của nữ nhân.
Mọi người đều lộ ra thần sắc cổ quái, Alan và Hàm Tiếu lập tức chuyển mắt đi.
"Tôi đã nói là nữ mà!" A Hải dương dương đắc ý nhìn Yến Tử.
"A Hải, đừng náo loạn!"
Nguyệt Hà vừa trách mắng, vừa vội vàng kéo lại chăn trên người Khả Tinh, cuối cùng dứt khoát trừng vào đám nam nhân ở đây, hạ mệnh lệnh: "Đi ra ngoài hết cho tôi! Yến Tử, em đến phòng em lấy mấy bộ y phục qua đây."
"Được!" Yến Tử lập tức chạy nhảy rời khỏi đi tìm y phục.
Những nam nhân ngượng ngùng bị đuổi ra, A Hải còn sờ sờ cái mũi, không cam tâm oán giận: "Nói đi thì nói lại, đó rõ ràng là phòng của "nam nhân" chúng ta mà!"
Chúng nam nhân vừa đi ra, liền nhìn thấy Lưu Tinh ngồi ở trong góc, còn giương mắt to nhìn bọn họ, sau đó vừa xấu hổ vừa ủy khuất nói: "Ta thật sự không biết Khả Tinh là con gái, ta không phải cố ý muốn cởi y phục của cô ấy..."
"Cậu cởi y phục của cô ấy? He he! Có nhìn thấy cái gì tốt không!" A Hải đầy hứng thú truy hỏi.
Lưu Tinh bực mình trừng A Hải một cái.
Alan có chút nhạ dị hỏi: "Trước khi ngươi muốn làm như thế, Khả Tinh có nói với ngươi cô ta là con gái không?"
"Không có."
Lưu Tinh lắc lắc đầu, sau đó có chút tức giận nói: "Cô ấy hoàn toàn không nói chuyện! Chỉ biết trả lời, vâng, vâng! Ta muốn tìm quần áo cho cô ấy mặc, bảo cô ấy tự cởi đồ trước, cô ấy cũng trả lời vâng với ta, sau đó ta tìm được quần áo, quay đầu nhìn..."
"Thế nào hả?" A Hải nuốt nuốt nước miếng, hối hả hỏi: "Sau khi quay đầu nhìn, rốt cuộc là làm sao!"
Lưu Tinh đỏ bừng mặt, thẹn quá hóa giận rống lên: "Không có làm sao, ta la hét, sau đó các ngươi liền chạy vào rồi!"
"F*ck~~" A Hải tràn ngập khinh bỉ nhìn Lưu Tinh, dùng tay làm cử chỉ hạ lưu, mang giọng quái gở nói: "Cậu có còn là nam nhân không hả? Nhìn thấy thứ tốt này lại có thể còn la hét? Rên la mới đúng."
Thấy vậy, Alan nhíu mày, từ lòng bàn tay phóng ra một tia chớp to như ngón tay, bắn thẳng về phía A Hải.
A Hải lập tức phát ra tiếng kêu "oái" khó nghe, sau đó ôm mông của mình chạy nhảy kêu rú.
"Răng rắc, răng rắc!" Aya từ trong lòng Alan bay lên, vỗ tay cười lớn ở bên cạnh A Hải.
Đạo tặc ôm mông, mang theo nộ khí nhìn về phía hung thủ, ai ngờ, ánh mắt của Tinh Linh càng thêm băng lãnh, hắn dùng giọng điệu không hề có độ ấm nói: "Không được tùy tiện dạy hư Lưu Tinh!"
Vừa nhìn thấy ánh mắt băng lãnh kia của Tinh Linh, lá gan còn nhỏ hơn chuột của đạo tặc chớp mắt teo tóp, trốn ra phía sau Hàm Tiếu, vô cùng đáng thương mà méc tội: "Đội trưởng~~ anh xem tên Tinh Linh kia, hắn dùng tia chớp đánh tôi đó, mông của tôi cũng muốn thủng rồi nè!"
Hàm Tiếu nhìn Tinh Linh đang mang vẻ mặt lạnh lùng, rồi lại nghiêng đầu suy nghĩ một chút, trả lời: "Alan, giống, đội trưởng."
... Vậy anh rốt cuộc định lúc nào mới thừa nhận mình là đội trưởng? Khóe miệng mọi người co giựt nhìn Hàm Tiếu.
"Cho qua cho qua!"
Yến Tử ôm một đống quần áo, một mạch hùng hổ đẩy A Hải, Hàm Tiếu và Alan ra, sau đó xông vào trong phòng, rầm một tiếng đóng cửa phòng, tiếp đến cũng không còn động tĩnh nữa.
Mấy nam nhân cộng thêm một bé gái cứ như thế đứng phạt ở bên ngoài rất lâu, ngay cả Aya cũng đã bay mệt, nhoài trở về lòng Alan, vừa nghe khúc hát ru, vừa ngủ thiếp đi.
"Oáp~~" Lưu Tinh cũng ngáp một cái siêu lớn, trợn đôi mắt cá chết rất muốn ngủ, hỏi: "Bọn họ rốt cuộc lúc nào mới xong hả?"
"Ai biết!" A Hải dựa lên tường, chống lên nửa mí mắt, ý thức mơ hồ trả lời.
"Lâu." Ngay cả Hàm Tiếu cũng không nhịn được lắc lắc đầu.
Lúc này, trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng la hét của Yến Tử: "Á! Sắc lang!"
Đám người Lưu Tinh đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều ở đây giám thị lẫn nhau rồi mà! Nào còn có sắc lang?
Không chờ bọn họ phản ứng, cửa phòng "vút" một tiếng mở ra, một đống màu trắng bị ném ra ngoài, còn tông thẳng lên vách tường, phát ra tiếng vang rung trời.
Tiếp đến, Nguyệt Hà trước giờ dịu dàng vậy mà hai tay chống nạnh đứng ở cửa, đùng đùng nộ khí rống một câu "Nam nhân cút ra", sau đó "rầm" một tiếng lần nữa đóng cửa phòng lại.
Chúng nam nhân nuốt nuốt nước miếng, nhìn cửa phòng, rồi lại nhìn "vật thể màu trắng" bị ném lên vách tường, Saisimili, hắn hai tay ôm cánh ủy khuất mà khóc lóc kể lể: "Hu hu hu, ta chỉ là từ trong phòng tỉnh lại mà thôi, vì sao muốn đá ta ra? Cánh của ta va vào tường rồi, đau quá!"
Ai bảo ngươi không làm một giấc đến trời sáng, tỉnh lại là để bị đánh mà!
Chúng nam nhân đều dùng ánh mắt thương xót nhìn Saisimili, sau đó tiếp tục khốn khổ mà đứng xếp hàng ở hành lang, Saisimili nghi hoặc mà nhìn Lưu Tinh, mắt của người sau sớm đã khép chín phần mười, hắn thấy Lưu Tinh không ngó ngàng hắn, dứt khoát giận dỗi chọn một cái góc, mông đưa ra ngoài mà ngồi xuống, hai phiến cánh lớn bao mình lại giống hệt một quả trứng khổng lồ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top