Tập 4 - Chương 1
Tập 4: Vật cưng —- Tinh Kiến Saimi
Chương 1: Kết quả của nghĩ quá nhiều
"Ngươi không cần tuân thủ lời hứa của ngươi, bởi vì ta không cần ngươi chơi với ta nữa..."
Tinh Linh bỗng nhiên mở mắt, ánh nắng chói mắt xuyên qua lá cây, chiếu thẳng vào trong mắt của hắn, thời gian lại có thể đã muộn đến thế rồi?
Hắn theo tự nhiên quay đầu nghi vấn một tiếng: "Bai Saya, ngươi làm sao không có đánh thức ta?"
Bên cạnh lại không có một người nào, đây không phải khu rừng quá rậm rạp, cây cũng không cao lắm, phần nhiều là bụi cỏ và khóm cây, trên đất cỏ rừng rậm khá trống trải, chỉ có một con thỏ sau khi nghe thấy tiếng gọi của Tinh Linh, dừng lại dùng đôi mắt đỏ nhìn hắn, sau đó nhanh chóng nhảy đi.
Trong cả khu rừng rậm, biết nói chuyện chỉ có một mình Tinh Linh mà thôi.
Tinh Linh lúc này mới nhớ tới, đúng rồi, hắn đã rời khỏi hai người kia, một người coi mình là vật cưng, người kia thì cũng là địa vị vật cưng giống mình.
Lưu Tinh thật sự cứ như thế thả mình đi?
Không có âm mưu cũng không có quỷ kế sao? Alan có chút khó có thể tin nhìn hướng cái vòng trên cổ tay, "Ma Tộc vô tình" đã cho mình cái vòng tay này. Hắn rất hiểu rõ, nếu không có cái vòng tay này để hắn bảo trì ngụy trang loài người, hắn vĩnh viễn đều không thể trở về cố hương của Tinh Linh, chỉ sẽ lần nữa bị bắt đi bán đấu giá mà thôi.
Một tên "loài người hay thay đổi" khác thì ở trước khi đi còn cho mình lộ phí... bọn họ luôn luôn túng thiếu tiền bạc, Alan cũng rất hiểu rõ, những lộ phí này hẳn là tất cả tiền trên tay Bai Saya rồi.
"Nhưng, cậu muốn đi đâu?"
Trước khi hắn rời khỏi, Bai Saya từng hỏi mình như thế, hắn trước kia đã từng níu giữ mình một lần, có lẽ lần này Bai Saya cũng muốn giữ mình lại?
"Về nhà."
"Oh." Bai Saya sau khi nghe xong đáp án, gật đầu, nhưng vẫn là không có nói nửa câu níu giữ, trái lại nói với hắn: "Cậu về nhà cũng tốt."
"Chẳng lẽ ngươi không muốn về nhà sao?" Alan không nhịn được hỏi như thế, đồng thời cũng cảm thấy nhạ dị, mình lại có thể sẽ hỏi vấn đề vô nghĩa này, dù sao Bai Saya cũng đã hứa với Lưu Tinh, muốn cùng mạo hiểm với cậu ta, đương nhiên không thể về nhà.
Bai Saya lắc lắc đầu nói: "Sư phụ duy nhất của tôi đã chết, nhà của tôi chỉ còn lại phòng trống... không, tôi cũng không có ý nghĩ muốn về nhà."
"Đi bất cứ đâu cũng tốt hơn ở lại bên cạnh Ma Tộc, ta đã chính tai nghe thấy, ngươi cũng không phải khắc tinh của Lưu Tinh, một khi gặp phải nguy hiểm, cậu ta thật sự sẽ bỏ mặc ngươi!"
Bai Saya trầm mặc rất lâu, cười khổ nói: "Chẳng lẽ loài người thì sẽ không bỏ mặc tôi sao? Lưu Tinh ít nhất ở lúc có biện pháp cứu tôi, đều sẽ không chạy trốn. Nếu như cậu ấy đã không có biện pháp cứu tôi, ở lại chỉ có cùng chết với tôi, tôi thà rằng cậu ấy chạy trốn còn hơn."
"Hơn nữa trước kia, ở trong quá trình tôi báo thù, người quen biết không có ai chịu giúp đỡ, Lưu Tinh cậu ấy là người duy nhất vươn tay giúp đỡ tôi, mặc dù Lưu Tinh là Ma Tộc, nhưng đối với tôi mà nói, cậu ấy còn có cảm tình hơn rất nhiều rất nhiều loài người."
Hắn có chút kích động phản bác: "Trợ giúp của cậu ta cho ngươi là dùng tự do của ngươi trao đổi!"
Bai Saya dùng ánh mắt rất thản nhiên ngay thẳng nhìn hắn, hỏi: "Nhưng tôi không cảm thấy tôi đã mất đi tự do. Alan, cậu thật sự cảm thấy cậu đã mất đi tự do sao?"
Đây...
"Cậu mỗi ngày đều lấy tia chớp giật Lưu Tinh." Bai Saya bắt đầu vừa đếm ngón tay vừa nói.
Cái này là bởi vì nó quá không ngoan...
"Một ngày ít nhất mắng cậu ấy ba lần trở lên."
Cái đó là bởi vì nó cứ luôn bắt nạt Aya, còn nhéo sưng má của nó...
"Lúc tức giận đến cực điểm, còn túm cậu ấy lại tét mông."
Ai bảo nó chạy khắp nơi nói ta là mẹ của nó, ta rõ ràng chính là nam Tinh Linh!
Bai Saya nói đến đây đột nhiên cười: "Chẳng qua, tôi không có tư cách nói cậu, lúc cậu ấy rất quá đáng, tôi cũng sẽ cốc đầu cậu ấy trừng phạt một chút."
"Cho nên tôi không cảm thấy tôi mất đi tự do, nói thật, tôi rất cao hứng đi du lịch khắp nơi với Lưu Tinh."
Tinh Linh nói không ra lời phản bác. Hai người cứ như thế trầm mặc một hồi.
Cho đến khi Bai Saya đột nhiên nhớ tới cái gì, mới lên tiếng nói: "Đúng rồi, tôi sẽ giúp cậu chăm sóc Aya thật tốt. Đợi mấy ngày nữa, sau khi thân thể tôi khôi phục hẳn, liền xuất phát đến Dực Nhân thôn, tôi sẽ nghĩ mọi biện pháp giao Aya cho Dực Nhân ở đó nuôi dưỡng. Không có cậu chăm sóc, tôi tin Lưu Tinh hẳn là không có cái tính nhẫn nại để chăm sóc đứa trẻ nhỏ như Aya."
Đúng rồi, còn có Aya...
"Sau này nếu như có cơ hội, bọn tôi sẽ đi tìm cậu. Chúc cậu thuận buồm xuôi gió." Bai Saya thành tâm chúc phúc hắn.
Không, các ngươi tìm không được ta đâu, bởi vì rừng rậm Tinh Linh không hoan nghênh người ngoài.
Ly biệt lúc này, chính là vĩnh biệt!
Alan đã quanh quẩn ở trong rừng rậm này mấy ngày rồi, nhưng lại mãi mà không thể hạ quyết tâm toàn lực chạy về quê nhà, hắn quả nhiên vẫn là có chút lo lắng... đương nhiên là lo lắng cho đứa trẻ Aya kia rồi!
Không biết Bai Saya phải chăng thật sự có biện pháp để Aya ở lại Dực Nhân thôn? Không biết Aya có thể học được phi hành hay không? Không biết tên đầu bím tóc lần trước có sẽ trở lại công kích bọn Bai Saya? Không biết Nguyên Tội Bảo Thạch dính dáng đến ngày tàn thế giới có sẽ khiến cho bọn họ gặp phải chuyện gì nguy hiểm hay không... Nguy hiểm?!
"Cậu về nhà cũng tốt..."
"...Nếu như ở lại chỉ là cùng chết với tôi, tôi thà rằng cậu ấy chạy trốn còn hơn."
"...Tôi sẽ nghĩ mọi biện pháp để Aya ở lại Dực Nhân thôn."
Tinh Linh đột nhiên tỉnh ngộ!
Bai Saya sở dĩ không có nói nửa lời níu giữ với hắn... Trong khi hiểu rõ sự kiên trì của Lưu Tinh đối với sưu tập vật cưng, còn định để Aya ở lại Dực Nhân thôn... Còn có, hắn định tiếp tục đi theo Lưu Tinh người mà tuyệt đối sẽ bỏ mặc hắn chạy trốn...
Chẳng lẽ, Bai Saya... biết bản thân mình có nguy hiểm sao?
Đúng rồi! Hắn lúc ở thôn, luôn là nói chuyện với Phẫn Nộ Bảo Thạch Wrath ở trong mơ, nhất định là Phẫn Nộ Bảo Thạch đã nói cho hắn chuyện này có bao nhiêu nguy hiểm!
Hắn không muốn kéo đồng bạn vào trong nguy hiểm, cho nên, hắn hi vọng mình về nhà. Cho nên, hắn muốn để Aya ở lại Dực Nhân thôn, đừng đi theo hắn Cho nên, Lưu Tinh là đồng bạn duy nhất hắn chịu giữ lại bên cạnh, chính là bởi vì Lưu Tinh ở lúc nguy cấp sẽ bỏ mặc hắn chạy trốn!
Mặc dù, thân là Ma Tộc vô tình, nhưng Lưu Tinh không có vứt bỏ Bai Saya, người chân chính vứt bỏ Bai Saya là mình!
Nghĩ đến đây, bóng người ưu nhã trong rừng cây cấp tốc nhảy bật trên cành cây, nhưng hướng hắn đi, lại là hướng lúc đến mấy ngày trước...
◊◊◊◊
Một con ma lem la la la, hai con ma lem, thật nhiều con ma lem..."
Tiếng ca nhịp điệu trật lất vang vọng ở giữa núi rừng đại lục phương nam, so với ca khúc này, bài hát mà Thú Nhân dùng âm thanh thô lỗ trầm thấp rống ra chừng như có thể nói là biểu hiện của chất phác dã tính.
"Lưu Tinh..."
Tiếng ca bỗng chốc đình chỉ, một đôi mắt lấp lánh ánh vàng ở trong bóng đêm lóe ra một cách nguy hiểm, kèm theo một tiếng trẻ con: "Cái gì?"
"Cậu cứ ca hát, Aya không chịu ngủ rồi." Bai Saya hết sức bất đắc dĩ nhìn đứa bé trong lòng. Hắn cảm thấy hết sức kỳ quái, đứa trẻ nhỏ như thế chẳng phải nên sợ hãi một số... âm thanh rối loạn sao? Mà tiếng ca của Lưu Tinh tuyệt đối liệt vào trong danh sách rối loạn.
Nhưng, nhìn dáng vẻ của Aya... hai bàn tay nhỏ không ngừng vung loạn lên xuống theo âm thanh, lúc gặp phải nhịp mạnh, còn sẽ dùng cánh nhỏ vỗ hắn, đồng thời còn dùng giọng trẻ con mềm nhũn của nó ngâm nga "ột on a em" gì đó... Nếu cứ thế này, hắn thực sự hết sức lo lắng cảm giác âm và học tập ngôn ngữ của Aya sẽ để lại thương tổn không thể xóa bỏ.
Đến lúc đó, Alan nhất định sẽ giết Lưu Tinh!
Để tránh cho tương lai có thể sẽ xảy ra án mưu sát, Bai Saya quyết định bây giờ tốt hơn là mau ngăn cản: "Chờ sau khi Aya ngủ cậu hát tiếp có được không?"
"Không được!" Lưu Tinh lập tức phản bác: "Tôi bây giờ chính là muốn ca hát! Hơn nữa Aya thoạt nhìn cũng rất vui vẻ à!"
"Ya ya... on ma em, con ma em." Aya không an phận vặn vẹo trong lòng Bai Saya, sau đó vẫy tay với Lưu Tinh, cái miệng nhỏ màu hồng cong lên rất cao, hình như vô cũng bất mãn Lưu Tinh ngừng lại không hát nữa.
"Anh xem!" Thấy vậy, Lưu Tinh dương dương đắc ý nói: "Tôi hát chính là khúc hát ru em bé hay nhất đó!"
Chẳng qua, bình thường mà nói, cái gọi là khúc hát ru, không phải hát để cho trẻ con ngủ sao? Nhưng Aya làm sao giống như càng hưng phấn rồi?
"Hừ! Tôi chính là muốn ca hát, thế nào? Một con ma lem la la la, hai con ma lem la la la~" Lưu Tinh thậm chí làm trầm trọng thêm mà hát càng lớn tiếng, mà Aya cũng lớn tiếng lên theo "on ma em".
Bai Saya thở dài, xem ra hôm này cũng là phải chờ Lưu Tinh và Aya đều chơi mệt thiếp đi, mình mới có biện pháp ngủ rồi.
Lúc này, trên trời đột nhiên giáng một tia chớp, đêm tối biến thành ban ngày trong thoáng chốc, Bai Saya vội vàng che lỗ tai của Aya, tránh cho nó bị tiếng sấm theo sau đó dọa sợ, quả nhiên tiếng sấm trong nháy mắt vang lên ầm ầm.
Tiếng sấm giữa bình địa thật là lớn! Bai Saya nhíu mày, đây hẳn sẽ không là điềm báo trước tai ương gì đi? Chẳng qua ngẫm lại, bọn họ từng gặp vận tốt sao? Hình như luôn là ác vận liên miên... đến mức gần như quen luôn rồi.
"Bam, bam! Ya ya —"
Lúc này, lại thấy Aya bám ở vai của hắn, còn hưng phấn chỉ vào bầu trời la lớn, đừng nói bị dọa sợ, xem ra nó căn bản là càng thêm hưng phấn.
Không biết trở nên càng hưng phấn sau khi nghe thấy tiếng sấm có phải là trạng thái bình thường của trẻ con? Bai Saya mù mờ nghĩ.
Haiz! Hắn thực sự không giỏi chăm sóc trẻ con, nếu như Alan ở đây thì tốt rồi. Bai Saya vừa mới thở dài, liền nghe thấy một tiếng khóc thét khác, quay đầu nhìn...
Chỉ thấy Lưu Tinh đang ngồi xổm dưới đại thụ, ôm lấy đầu mình la lớn: "Wahh! Ta sai rồi, ta không dám dạy Aya hát bài ma lem nữa! Đừng lấy sét bổ ta à!"
Bai Saya không nói gì quay đầu nhìn Lưu Tinh, xem ra Alan cho dù không ở đây, chỉ là "dư uy", không, dư lại một chút xíu tiếng sấm đã đủ rồi...
"Lưu Tinh, Alan không ở đây nữa." Bai Saya cười khổ đi đến đại thụ, vỗ vỗ vai của Lưu Tinh.
Tư thế ngồi xổm ôm đầu của Lưu Tinh dừng lại rất lâu, sau đó, đột ngột nhảy dựng lên giống như lò xo, la lớn: "Tôi mới không có bởi vì nghe thấy tiếng sấm liền tưởng rằng Alan còn ở đây cho nên sợ hãi ôm đầu trốn ở dưới đại thụ những cái đó đều là anh đoán bậy tôi chỉ là tưởng lôi thần đã chạy đến đây đó thế nhưng là thần nguy hiểm ngay cả Ma Tộc như Benchez cũng đánh không thắng đấy!"
Ặc... một hơi nói hết một chuỗi dài như thế, cậu không cần lấy hơi sao? Bai Saya đổ mồ hôi lạnh, trong lòng nghĩ như thế. Hơn nữa lôi thần cũng sẽ không đột nhiên chạy đến đây đi?
"Dù, dù sao đây chẳng có liên quan gì với Tinh Linh vô lương tâm kia hết!" Lưu Tinh phùng má quay đầu đi, thẹn quá hóa giận nói.
"Biết rồi, biết rồi." Bai Saya có chút buồn cười trả lời, vừa nhìn thấy dáng vẻ Lưu Tinh đỏ mặt còn muốn tranh biện, hắn dứt khoát nhét Aya vào trong lòng Lưu Tinh, sau đó nói: "Thời gian muộn lắm rồi, cậu ôm Aya cùng ngủ đi, tôi đi chất thêm củi cho đống lửa."
Lưu Tinh phùng má, hình như còn muốn kháng biện, nhưng Aya vừa vào trong lòng cậu đã kéo mạnh tóc của cậu, vì để ngày sau không biến thành Lưu Tinh hói đầu, cậu đành ôm Aya, chui vào trong ổ chăn, sau đó, hát ra khúc hát ru trẻ con duy nhất mà Aya chấp nhận — bài hát ca tụng vẻ đẹp tự nhiên của Tinh Linh mà Alan thường thường hát cho nó.
Chỉ cần vừa hát bài này, Aya vô cùng lì lợm lập tức sẽ ngoan ngoãn đi ngủ... lúc này, ngay cả Lưu Tinh cũng không thể không bội phục "Alan mama" dạy Aya thật là tốt!
(Lưu Tinh hung dữ trừng: Ai! Là ai len lén nói hành vi nghe thấy tiếng sấm liền ôm đầu trốn dưới gốc cây của ta, không có gì khác việc Aya nghe thấy khúc hát ru liền thiếp đi hả!)
Xem ra Alan dạy Aya và Lưu Tinh đều thật tốt... Chỉ cần bài hát ru này vừa ra, Aya nhất định là người đầu tiên ngoan lại, sau đó ngủ thiếp đi, mà Lưu Tinh thì tuyệt đối là người thứ hai đánh cái ngáp.
Ngay cả bây giờ, cho dù người diễn xướng biến thành Lưu Tinh, thói quen này của hai người cũng không hề thay đổi, sau khi hát đến một phần tư ca khúc, mắt to màu hồng đáng yêu của Aya đã nhắm chặt, ngủ đến say sưa đáng yêu, khi hát đến một nửa, ngay cả bản thân người diễn xướng cũng ngủ đến trải thành hình chữ đại, trong miệng sớm đã không phải ca khúc, mà là từng tiếng ngáy rồi.
Bai Saya thấy vậy, mỉm cười đắp túi ngủ cho hai người (chặt chẽ mà nói, hai kẻ này không có ai là người, nhưng dưới tình huống chủng tộc của đội ngũ mạo hiểm vạn phần hỗn loạn, miễn cưỡng lấy "người" để thay thế toàn thể), sau đó tự mình đi đến bên cạnh đống lửa, bỏ thêm củi.
Lúc này, tiếng cành cây bị đạp gãy rất nhỏ truyền tới. Bai Saya cảnh giác đặt tay lên kiếm, sau đó đứng lên cảnh giới nơi phát ra âm thanh, nhưng hắn cũng không có căng thẳng quá lâu, một âm thanh quen thuộc liền vang lên.
"Saya, là ta." Kèm theo âm thanh, một bán Ma Tộc từ trong bóng tối bước vào phạm vi lửa trại chiếu rọi.
"Là anh à, Đan." Bai Saya thả lỏng cảnh giới, mỉm cười lần nữa ngồi xuống bên lửa trại: "Vất vả cho anh đến phụ cận tuần tra rồi."
"Không có gì." Đan bước nhanh tới, cũng ngồi xuống bên lửa trại.
"Chẳng qua, anh như vậy có được không?" Bai Saya có chút nghi hoặc nói: "Anh không đi cùng thủ hạ của anh, trái lại theo chúng tôi đến Dực Nhân thôn, Aya học bay có khả năng cần thời gian rất dài..."
"Phải không?" Đan lại hỏi ngược lại: "Nếu như cậu không cần chờ đến lúc Aya học được biết bay, mà chỉ là muốn để nó ở đó, vậy căn bản không cần bao nhiêu thời gian đi?"
"Huh?" Bai Saya có chút chột dạ trả lời: "Anh biết tôi muốn để Aya ở lại Dực Nhân thôn rồi? Làm ơn! Trước hết đừng nói cho Lưu Tinh, được không?"
Bằng không, bọn họ sợ rằng không đến được Dực Nhân thôn...
Đan trầm mặc một hồi rồi mới nói: "Ta có thể không nói cho Lưu Tinh, nhưng cậu cũng phải hứa với ta, cậu sẽ để ta luôn luôn đi theo cậu."
Bai Saya ngẩn người rồi nói: "Thế này không ổn đi? Anh chẳng phải cần đi tìm Nguyên Tội Bảo Thạch sao?"
"Đừng tìm cớ để ta rời khỏi!" Đan đột nhiên đứng lên, hắn luôn luôn hết sức dịu dàng với Bai Saya giờ đây lần đầu tiên rống to.
"Cái gì?" Bai Saya ngây ngẩn.
"Cậu sở dĩ không níu giữ Alan, rồi lại muốn để Aya ở lại Dực Nhân thôn, thậm chí không hề để ý Lưu Tinh là Ma Tộc vô tình sẽ bỏ rơi cậu... Không, chính là bởi vì cậu ta sẽ bỏ rơi cậu, mới khiến cậu nguyện ý giữ lại cậu ta đi!"
"..." Bai Saya mấp máy môi, chưa kịp lên tiếng.
Sau khi rống xong, thần sắc của Đan trầm xuống, ánh mắt để lộ bi ai nói: "Mà bây giờ cậu ngay cả ta cũng định thoát khỏi sao? Cậu cho rằng... ta là một Ma Tộc không thể đồng sinh cộng tử với cậu?"
"Đan..."
"Cậu trước giờ... đều cho rằng cảm tình của ta đối với cậu là trò đùa đi?" Một nỗi cay đắng bắt đầu nổi lên ở trong lòng bán Ma Tộc.
"Đan!" Bai Saya rốt cuộc không chịu nổi nữa, đứng lên quát chặn Đan lại: "Anh đang nói cái gì vậy hả? Tôi hoàn toàn nghe không hiểu gì hết!"
Lần này đổi sang Đan ngây ngẩn, vẻ mặt kỳ quái nói: "Nghe không hiểu? Cậu..."
Đang giả ngu sao? Nhưng, Saya cũng không phải người biết giả ngu. Hay là tính nguy hiểm của Nguyên Tội Bảo Thạch khiến cậu ấy thà rằng giả ngu, cũng phải làm cho đồng bạn rời khỏi mình, để né tránh nguy hiểm? Đan nhíu mày, không xác định cái nào mới là chân tướng.
"Phụt... ha ha ha!"
Đan và Bai Saya đồng thời ngẩn người, sau đó quay đầu nhìn hướng người duy nhất sẽ phát ra tiếng cười quỷ dị này — Lưu Tinh.
"Đồ đần độn!" Lưu Tinh đột ngột từ trong ổ chăn nhảy dựng lên, dương dương đắc ý nhìn Đan nói: "Ngươi thật sự cho rằng Tiểu Bạch có thông minh như thế sao?"
Ý của cậu là... tôi là đồ ngốc sao? Bai Saya ở trong lòng cười khổ không thôi.
Lưu Tinh giống như một pháp quan thẩm vấn phạm nhân, chỉ là pháp quan sẽ không bế một bé gái ngủ đến xiêu vẹo ở trên tay... sau đó, nhảy đến phía trước Bai Saya, rồi chỉ vào mũi người ta chất vấn: "Tôi hỏi anh, anh vì sao để cho Alan đi, chẳng lẽ không biết níu giữ hắn một chút à?"
"Đó là bởi vì Alan vẫn luôn muốn về nhà, mặc dù tôi cho rằng cậu ấy là đồng bạn rất tốt (nhất là ở trên phương diện quản giáo trẻ con, cộng với quản giáo đồng bạn khác), nhưng nếu như cậu ấy có thể về nhà như mong muốn (còn có thể thoát khỏi đồng bạn bất lương như Lưu Tinh), vậy tôi làm sao có thể ngăn cản cậu ấy đây?"
"Hừ!" Lưu Tinh thế nhưng bất mãn đối với điều này, chẳng qua bây giờ đây cũng không phải trọng điểm, cậu tiếp tục bức hỏi: "Vậy anh vì sao muốn để Aya ở lại Dực Nhân thôn hả?"
"A..." Vẫn là bị phát hiện rồi à, lần này khẳng định không thể để Aya ở lại Dực Nhân thôn được rồi.
"Mau nói đi!" Nhìn thấy biểu tình chột dạ không dám nói của Bai Saya, Lưu Tinh bực mình thúc giục.
"Đó là bởi vì rồng muốn tôi tìm cha mẹ tốt cho Aya, mới đầu Alan còn tính là một bà mẹ tốt... cha mẹ tốt! Nhưng bây giờ cậu ấy rời khỏi rồi, cho nên tôi nghĩ vẫn là tìm cặp cha mẹ tốt ở Dực Nhân thôn cho Aya đi." Bai Saya thành thật thừa nhận, chỉ hi vọng thành thật bây giờ có thể khiến cho Lưu Tinh lát nữa đừng nghĩ quá nhiều chủ ý độc địa để báo thù mình.
Nghe thấy Bai Saya lại có thể âm thầm muốn "phóng sinh" vật cưng của mình, Lưu Tinh sau khi hung dữ trừng hắn một cái, ngữ khí càng thêm ác liệt nói: "Vậy tôi hỏi anh thêm một câu cuối cùng! Anh lúc trước ngủ cả ngày, nói là đang giao lưu với Nguyên Tội Bảo Thạch, rốt cuộc đã giao lưu cái gì hả? Nó có nói cho anh, muốn sở hữu nó là phải có quyết tâm trả giá lớn gì gì đó không?"
"Thụy Tư không có nói những lời đó, nó chỉ là đang dạy tôi làm sao mượn lực lượng của nó mà thôi, chẳng qua..." Bai Saya sờ cái ót cười ngây ngô: "Bởi vì muốn mượn lực lượng của nó cần phẫn nộ, nhưng tôi căn bản tức giận không nổi, cho nên, tôi vẫn là không biết phải làm sao vận dụng lực lượng của nó đây."
Lưu Tinh cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn hướng Đan đang đờ đẫn, sau đó không khách khí nói: "Bây giờ ngươi hiểu rồi chứ? Ngươi cho rằng Tiểu Bạch nhà ta có bao nhiêu thông minh hả?" Thông minh đến có thể phát hiện hoàn cảnh của mình rất nguy hiểm, cho nên âm thầm thoát khỏi từng đồng bạn? Hừ! Nghĩ nhiều quá!
"Chờ một chút, Lưu Tinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Bai Saya đầu đầy sương mù mà hỏi.
"Không có gì! Đan thấy anh vừa để cho Alan đi, vừa muốn từ bỏ Aya, cho nên lo lắng anh sẽ ngay cả hắn cũng không cần nữa vậy thôi!" Lưu Tinh bực mình trả lời qua loa.
Cậu thế nhưng phải nói chuyện cẩn thận, nếu thật sự để cho Tiểu Bạch ý thức được bản thân hắn là một nhân vật nguy hiểm, hơn nữa rất có khả năng sẽ lôi người khác chết chung, vậy đừng nói là Đan, ngay cả mình cái Ma Tộc vô tình được quảng cáo là "tuyệt đối sẽ chạy trốn" này, Tiểu Bạch cũng tuyệt đối sẽ đuổi luôn cả cậu, vì không muốn liên lụy người khác!
"Thì ra như thế." Bai Saya quay đầu nói với Đan: "Đan, anh đừng lo lắng, tôi chỉ là sợ anh chậm trễ tiến độ nhiệm vụ mà thôi, nếu như anh cho rằng sẽ không chậm trễ, vậy tôi cũng sẽ không muốn anh rời khỏi."
"..." Nghe vậy, Đan không nói gì mà nhìn khắc tinh của mình. Saya! Cậu khó tránh cũng quá chậm tiêu rồi đi?
(Giờ phút này, Tinh Linh nào đó vì để kịp thời trở về bên cạnh "đồng bạn bị mình bỏ rơi", đang chạy suốt đêm không ngừng nghỉ...)
"Tiểu Bạch, tôi cảnh cáo anh, tuyệt đối không được đưa tiểu Thiên Sứ của tôi cho người khác!" Lưu Tinh hung tợn uy hiếp.
Bai Saya sốt ruột nói: "Nhưng, nhưng chúng ta không có người có thể chăm sóc Aya, cho dù Lưu Tinh cậu có thích Aya làm sao, cũng không chịu chăm sóc nó suốt cả ngày đi? Tôi cũng không thiện trường chăm sóc trẻ con..."
Lưu Tinh nhướn nhướn mày, chắc chắn nói: "Cứ yên tâm, bảo mẫu của chúng ta không lâu nữa sẽ trở về thôi."
"Bảo mẫu của chúng ta? Alan? Cậu ấy đã về nhà rồi, sẽ không trở lại nữa, Lưu Tinh..." Bai Saya nhất thời mềm lòng, Lưu Tinh mặc dù luôn là bị Alan dùng sét quản giáo, nhưng đáy lòng cậu ấy nhất định vẫn là rất hi vọng Alan trở lại đi?
"Hắn nhất định sẽ trở về." Lưu Tinh hừ một tiếng.
Bai Saya lắc đầu nói: "Không thể nào, cậu ấy là muốn về nhà như thế."
"Anh không tin lời của tôi nói à?" Lưu Tinh tức đến kêu lớn.
"Không phải, chỉ là Alan muốn về nhà như thế, tôi nghĩ cậu ấy sẽ không trở lại..."
"Anh muốn đánh cược với tôi không?" Lưu Tinh nhướn nhướn mày.
"Quyết không!" Bai Saya đột nhiên kiên quyết nói không.
"Vậy anh vừa lại không tin tôi?" Lưu Tinh khó có thể tin trừng vào vật cưng ngoan cố này.
Bai Saya gãi gãi mặt, thừa nhận nói: "Tin hay không là một chuyện, nhưng loại chuyện đánh cược này tôi trước giờ chưa từng thắng cậu."
Tuy không tin, nhưng lại nói đánh cược nhất định thua... Lưu Tinh nhất thời có loại cảm giác toàn thân vô lực, đầu của Tiểu Bạch rốt cuộc là dùng để chứa cái gì?
"Tóm lại, tuyệt đối không cho phép đưa vật cưng của tôi cho người khác là được!" Lưu Tinh lần nữa cảnh cáo.
"Haiz."
Bai Saya chỉ có thở dài, xem ra muốn hoàn thành nguyện vọng của rồng, chỉ có tự mình nỗ lực làm cha mẹ tốt rồi. Có điều hắn thực sự cảm thấy có khi ngay cả Lưu Tinh cũng là một cha mẹ xứng đáng hơn hắn, ít nhất cậu biết hát khúc hát ru của Tinh Linh ngữ, mà mình lại không biết chút nào.
"Vậy chúng ta tiếp theo phải đi đâu đây?" Hắn bất đắc dĩ hỏi. Nếu đã không định để Aya ở lại Dực Nhân thôn, vậy thì không cần đến nữa rồi đi?
Lưu Tinh trợn trừng mắt: "Nói nhảm, đương nhiên là Dực Nhân thôn! Anh quên tiểu Thiên Sứ của tôi còn chưa biết bay à?"
"Đúng rồi, còn phải để cho Aya học bay, suýt nữa quên mất." Bai Saya có chút ngượng ngùng sờ cái ót.
"Đồ đần!" Lưu Tinh bực mình vừa mắng, vừa lui về trong túi ngủ ấm áp, sau khi phát ra thở dài thỏa mãn, lẩm bẩm dặn dò: "Tôi đi ngủ đây, nhớ đừng đánh thức tôi quá sớm, nếu đi quá nhanh, Alan đuổi không kịp liền bỏ cuộc không đuổi nữa, vậy thì thảm rồi!"
"Nhưng, Alan sẽ không trở lại." Bai Saya cũng kiên trì quan điểm của mình, mặc dù hắn không dám đánh cược.
"Sẽ về." Lưu Tinh vùi ba phần tư cái đầu vào trong túi ngủ, âm thanh mơ màng buồn ngủ của cậu từ trong túi ngủ truyền ra một cách mơ hồ: "Bởi vì Alan thông minh giống như Đan, hắn nhất định sẽ nghĩ ra kết luận giống với Đan, sau đó liền sẽ bạt mạng chạy... về..." Nói đến cuối, chỉ còn lại tiếng ngáy khe khẽ từ trong ổ chăn truyền ra.
(Lúc này, Tinh Linh nào đó vì để bù đắp lỗi lầm bỏ rơi đồng bạn của mình, vẫn là đang liên tục chạy...)
Bai Saya khó hiểu nhìn hướng Đan. Kết luận gì giống nhau đây?
"..."
Nghe thấy bình luận "thông minh" này, Đan không chút nào cảm thấy hai chữ này là khen ngợi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top