8 - 7

Chương 7: Quá khứ, tương lai, hay hiện tại? Hòn đảo bị thời không quên lãng

Xung quanh là một vùng đen kịt, chỉ có trên đỉnh xa xôi có bầu trời màu lam, chiếu xuống tia sáng ít ỏi, nhưng tia sáng này cũng đủ chiếu ra sự đặc biệt của mặt đất, mặt đất này cũng không phải đất bùn sần sùi, bề mặt lại vô cùng trơn bóng, nhưng cũng không phải mặt nước, bởi vì từ bọt khí dính nhớt thỉnh thoảng bốc ra có thể thấy, dịch thể này tuyệt đối không phải nước.

Đột nhiên, một bọt khí siêu lớn bốc ra, càng ngày càng lớn, cuối cùng bụp một tiếng vỡ nát, sau khi bọt khí vỡ, lại còn có một quả cầu bùn ở bên trong... quả cầu đó còn bạt mạng phát ra tiếng "Phì! Ta phì phì phì" sau đó phun loạn bùn khắp nơi.

Tiếp đến, phía dưới vừa lại vươn ra hai vật thể dài dính đầy bùn, sau khi ra sức chùi chùi trên quả cầu bùn này, lộ ra tóc dài màu lửa và mắt to màu vàng lấp lánh ngay cả bóng tối cũng không thể nuốt chửng.

Vất vả lắm mới nhìn thấy lại ánh sáng, Lưu Tinh chán ghét mà ra sức hất bùn trên tay ra, sau đó thở hồng hộc la lên: "Cái quỷ gì thế, ta đang ở đâu hả? Alan, Hàm Tiếu?"

Alan và Hàm Tiếu đương nhiên không có trả lời, trong bóng tối, chỉ có tiếng gọi Alan, Hàm Tiếu không ngừng vang vọng, giống như muốn nói ra hết sự lo lắng trong nội tâm của người lên tiếng.

Chờ đến khi tiếng vọng cũng ngừng rồi, căn bản không có bất cứ hồi ứng nào, Lưu Tinh ở nguyên tại chỗ ngơ ngác một hồi, đột ngột nhớ đến mình nếu vẫn miễn cưỡng có thể nhìn thấy gì đó, vậy hẳn là có ánh sáng mới đúng, có ánh sáng thì sẽ có lối ra!

Cậu tìm không bao lâu, lập tức liền ở ngay trên đầu mình phát hiện nguồn sáng, nếu đã như thế, chỉ cần bay lên là được rồi.

Lập tức liền niệm chú ngữ phi hành, niệm đến một nửa, đuôi mắt lại đột nhiên liếc thấy bên cạnh có quả cầu ánh sáng nho nhỏ nhấp nháy, hơn nữa còn là ánh sáng vàng chói mắt! Khiến cậu muốn phớt lờ cũng không được.

Đó là cái quái gì vậy? Lưu Tinh nỗ lực khắc chế mình tiếp tục niệm chú ngữ, không đi nhìn lén cái thứ kỳ quái kia.

Chẳng qua, cái thứ nhỏ đó vậy mà còn ở đó nhảy tới nhảy lui, thoáng cái nhảy ra hình chữ bát, thoáng cái vừa lại nhảy thành hình trái tim, cuối cùng, khi nó không ngừng vặn tới vặn lui, Lưu Tinh rốt cuộc hỏng việc lớn, sau khi cười phụt ra, liền bắt đầu cười ầm ha ha: "Ha ha ha, làm sao lại có cái thứ quang cầu biết vặn tới vặn lui này chứ!"

Vặn đến lòng cậu cũng phát ngứa, rất muốn đi qua vỗ nó vài cái, nhưng, ở đây cũng không biết là nơi quỷ quái gì, ở lâu bao nhiêu nguy hiểm bấy nhiêu...

Ý tưởng lóe lên, Lưu Tinh la lớn: "Xương Cốt? Ngươi có đây không?"

*Chi!*

Xương Cốt nhanh như chớp chạy ra, mắt ngọn lửa còn chớp chớp.

"He he! Ta biết ngươi ở đây mà."

Lưu Tinh có chút hả hê nói: "Đại ca có phải là vừa lại trốn trong thư phòng giở trò tự kỷ rồi?"

*Chi chi!*

Xương Cốt cúi đầu, hai cái xương tay nhỏ quấn lại với nhau, lộ ra bộ dạng ủy khuất đáng thương.

"Được rồi, được rồi, ta biết ngươi rất vất vả!" Lưu Tinh như khen thưởng mà vỗ vỗ đầu to của Xương Cốt, vừa nghĩ đến đây lại có thể là cái đại ca nghiêm túc kia, liền không nhịn được vỗ thêm hai cái.

Có Xương Cốt làm tăng can đảm, Lưu Tinh tức thì không sợ nữa, chậm rãi tiến về phía quang cầu vặn vẹo kia... Kỳ thực muốn nhanh cũng nhanh không nổi, dù sao vũng bùn này rất dính đặc, hai cái chân giống như nặng ngàn cân, mặc dù trong lòng muốn chạy bộ, chẳng qua chạy bộ "nhanh" giống như ông già đang đi chậm!

Đi chậm như thế một hồi, Lưu Tinh cuối cùng cũng chạm được mặt đất cứng rắn hơn, vội vàng ba chân bốn cẳng bò lên mặt đất, vừa bò lên, liền lập tức bắt đầu hất đi một đống bùn trên người. Vất vả lắm mới miễn cưỡng khiến cho mình thoát ly bộ dạng người bùn, cậu vừa ngẩng đầu nhìn, quang cầu vặn vẹo đó vậy mà đã chạy xa rồi.

"Chờ ta một chút đã!" Cậu vội vàng vừa hô vừa đuổi theo.

Quang cầu đó phiêu không tính là chậm, nhưng dưới toàn lực phóng đi của Lưu Tinh, cự ly vẫn dần dần rút ngắn, cứ như thế sau khi chạy mấy phút, Lưu Tinh cuối cùng cũng chạy đến phía sau quang cầu, cậu đột ngột nhào về phía quang cầu, nhưng lập tức lại nhảy ra, còn bạt mạng vỗ ngực của mình và hai tay, kêu rên: "Ui da! Nóng nóng nóng..."

Cậu mang vẻ mặt khốn khổ, oán giận: "Thì ra ngươi không phải quang cầu, là hỏa cầu à, không nói sớm... Đau chết ta rồi này!"

Quang cầu đó đương nhiên sẽ không trả lời cậu rồi, chỉ là tự mình chậm rãi phiêu sang bên cạnh, sau đó nó đột ngột nổ bùm một tiếng, phân thành mấy chục quả cầu nhỏ, sau đó thần tốc mà phiêu thành một hàng dài, bởi vì nguồn sáng của những quang cầu này chiếu xạ, dần dần có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng xung quanh, ở đây vậy mà là một cái hành lang, hơn nữa mặt tường hành lang cũng không phải vách núi đá, lại là tường đá được mài trơn bóng.

"Xương Cốt!"

Thấy vậy, Lưu Tinh vội vàng ôm Xương Cốt ở trước ngực, trong lòng cảm thấy an tâm hơn, liền tò mò mà trợn lớn mắt nhìn cảnh tượng này, do dự rất lâu, cậu chậm rãi sải một bước đầu tiên, sau khi hoàn toàn không có xảy ra chuyện gì, lá gan liền to hơn, vừa tò mò nhìn ngó xung quanh, vừa đi vào sâu trong hành lang.

Hành lang này cách mỗi một đoạn nhỏ liền có một căn phòng hình tròn, căn phòng hình tròn này thì không trống rỗng như hành lang, phần đỉnh của nó cũng là hình tròn, có vẽ tranh tường đủ màu, bốn phía thì bày đủ loại tượng đá.

Lưu Tinh tò mò dừng lại nhìn tranh tường, trên tranh là vẽ một trận chiến tranh, nhìn thấy rõ, một bên là chủng tộc đủ loại hình thù kỳ lạ, lại có thể còn có gã đầu cá thân người, nói là Nhân Ngư... đây cũng quá ô nhục mỹ Nhân Ngư mỹ lệ trong truyền thuyết rồi, miễn cưỡng cứ gọi bọn họ là Ngư Nhân cho rồi!

Bên kia thì là chủng tộc loài Người, Tinh Linh, thậm chí còn có số ít Ma tộc vân vân, đây thế nhưng không thường thấy, loài Người và Tinh Linh lại có thể sẽ liên thủ với Ma Tộc? Đây ngay cả lịch sử cũng không có ghi lại đi!

Trên tranh tường, phe cánh bên loài Người là dáng vẻ bại trận thối lui, nếu đã như thế, vậy biểu thị đây hẳn là đại bản doanh của những chủng tộc hình thù quái lạ kia đi!

Bởi vì không có ai sẽ vẽ cảnh mình thua đến thê thê thảm thảm lên tranh nhà mình đi?

Lưu Tinh gật đầu, cho rằng hẳn chính là như thế không sai, chỉ là nói, trận chiến tranh này nghe cũng chưa từng nghe qua, không biết là chuyện bao lâu trước kia.

Chẳng qua nói đi thì nói lại, cậu học lịch sử chẳng ra làm sao, tốt hơn là hỏi Xương Cốt thử xem, đại ca khẳng định biết.

*Chi chi!*

Xương Cốt tò mò đánh giá một hồi, vừa lại nghiêng nghiêng đầu to suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là đem cái đầu to lắc lư trái phải.

"Ngay cả ngươi cũng không biết à..."

Lưu Tinh suy nghĩ một chút, ngay cả đại ca đã sống lâu như thế cũng không biết, vậy khẳng định là chuyện siêu~~ lâu trước kia rồi, vậy thì không cần lo lắng nữa! Đây hẳn là cái tàn tích đi, nếu đã đến rồi, vậy thì đi dạo một chút rồi trở về đi tìm nhóm Alan.

Khi đang nghĩ như thế, cậu cũng liền tiếp tục đi về phía hành lang.

◊◊◊◊

"Thiên Kiếm, bên này!"

Bai Saya gọi Thiên Kiếm đi theo, bản thân hắn trên tay thì là cầm kiếm không dám ly thân, cẩn thận cảnh giới tình huống xung quanh, rất sợ có người đi theo.

"Còn xa lắm không?" Thiên Kiếm trên dọc đường thường quay đầu nhìn trên lưng mình, tình huống của Lam Thu thực sự không tốt lắm, thực sự nên mau chóng liệu thương mới phải.

"Không xa nữa..."

Bai Saya nói đến một nửa, nhưng đột nhiên im bặt, ngay cả bước chân cũng chậm lại, cuối cùng thậm chí là ngừng lại.

Thiên Kiếm cũng chậm lại theo, thấy thần sắc của hắn không thích hợp, vội vàng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Có người..." Bai Saya mang thần sắc nghiêm nghị, hít sâu một hơi rồi nói: "Đi theo sát tôi, Thiên Kiếm, theo thật sát! Đó là Tội Giả, bọn họ đột nhiên xuất hiện rồi, hẳn là lợi dụng năng lực di động của Belle qua đây."

"Có thể né tránh không?" Thiên Kiếm mang theo chút hi vọng hỏi, dù sao, trong bọn họ thế nhưng có kẻ bị thương, thực sự không thích hợp chiến đấu lắm.

Bai Saya lắc lắc đầu nói: "Không! Không được, bọn họ ở chỗ tôi giấu đồ ăn, Dan ở đó."

"Tôi hiểu rồi." Thiên Kiếm gật đầu.

Bai Saya cẩn thận nói: "Một khi đến đó, anh liền có thể bắt đầu giúp Lam Thu liệu thương, đừng quản chiến đấu của tôi và Tội Giả khác, năng lực chủ yếu của tôi là bảo hộ, tôi sẽ vững vàng bảo vệ hai người các anh."

Thiên Kiếm gật đầu.

Bai Saya lần nữa cất bước, bước chân lần này lại không nhanh như trước, bởi vì biết tiếp đến có lẽ chính là một trận chiến đấu, một trận chiến đấu hắn không muốn thấy, lại không thể không triển khai.

◊◊◊◊

Càng đi vào bên trong, Lưu Tinh liền càng cảm thấy kỳ quái, cung điện này chiếu theo lý thuyết hẳn là rất lâu không có người đến mới đúng, cho dù bên trong còn bẩn hơn bãi rác, hôi hơn thi thể thối rữa cũng không kỳ quái, nhưng kỳ quái là, ở đây vừa không bẩn cũng không hôi, mặc dù không đến cảnh giới không dính một hạt bụi, nhưng tuyệt đối không tính là dơ bẩn.

Lưu Tinh vừa lại đi đến một cái phòng hình tròn, cậu dừng chân, tranh tường của cái phòng này bị mài mòn rất nghiêm trọng, có vẻ giống như là bị người cố ý xóa đi, chỉ còn lại sơn màu đỏ và chút xíu màu vàng, thực sự nhìn không ra là đang vẽ cái gì, điêu khắc đá phía dưới xem ra giống như là người, nhưng nửa thân trên đều bị hủy đi rồi, chỉ có thể từ cái chân còn lại phán đoán ít nhất là chủng tộc có hai chân.

Khác với căn phòng trước là, ở đây còn có một khối bia đá, chữ viết phía trên mờ nhạt, nhưng hai hàng đầu trái lại vẫn hoàn hảo như ban đầu.

Lưu Tinh lẩm bẩm đọc: "Ma Vương từ bầu trời hàng lâm, cưỡi cánh đen, giẫm theo kiếm cùng ma pháp, hào quang màu vàng lấn át mặt trời, tóc dài như lửa thiêu đốt mặt đất..." Đến đây, chữ phía sau đã mơ hồ đến nhìn không rõ rồi.

Đoạn này dù là thằng ngốc cũng nên biết có chút quỷ dị, hào quang màu vàng và tóc dài như lửa, nếu như đây không phải đang nói tóc đỏ mắt vàng của mình, vậy cậu sẽ, cậu sẽ liếm sạch phần còn lại của bức tranh tường này!

Lưu Tinh hít sâu mấy hơi, lại vẫn là không nhịn được để lộ ra một tia kinh hoảng: "Đây rốt cuộc là đâu?"

"Chi chi!" Xương Cốt đứng ở trên vai của Lưu Tinh, vỗ vỗ bên hông đầu của cậu.

Lưu Tinh dùng tay xoa xoa đầu to của Xương Cốt, an tâm hơn không ít, phấn chấn tinh thần, ra vẻ ung dung nói: "Đi thôi, Xương Cốt, chúng ta tiếp tục đi, xem xem cuối cùng rốt cuộc sẽ xuất hiện cái quỷ gì, ta không tin còn có cái gì có thể dọa được Lưu Tinh ta, hừ!"

◊◊◊◊

Vì để không bị người tìm được, hắn giấu Dan và đồ ăn ở trong sơn động có vách đá thẳng đứng, đó là một cái nơi cho dù bị người nhìn thấy, cũng không cần lo lắng đồ sẽ bị trộm, đương nhiên, ý hắn là bị người bình thường nhìn thấy.

Nhưng hiển nhiên, Tội Giả và Tinh Kiếm cũng không ở trong hàng ngũ của người bình thường.

Khi bọn họ đi đến đỉnh vách đá, Bai Saya xa xa đã nhìn thấy ở đó có người, vừa liếc mắt là nhìn thấy Philo với vóc người cao lớn, bên cạnh hắn còn có Annabelle, Annabelle sau ba năm đã lớn lên không ít, nghiễm nhiên là một nữ nhân trưởng thành rồi, còn có một chàng trai tóc bạc da đen hắn không nhận ra, nhìn đặc trưng này chắc hẳn chính là Tinh Kiến Khởi Đầu trong miệng Lưu Tinh.

"Đứng lại, Bai Saya, xin hãy đứng lại."

Người lên tiếng là Philo, hắn vẫn như thế, tóc vàng mắt lam, dung mạo cũng không có thay đổi quá nhiều, duy nhất thay đổi chính là thần tình càng thêm chín chắn, có loại cảm giác đã trải qua sương gió.

Ngoại trừ thần tình, có lẽ tính cách của hắn cũng có chút thay đổi rồi, ít nhất, Bai Saya cho rằng Philo trước kia là sẽ không dùng con tin để uy hiếp, mà bây giờ, chủy thủ trên tay hắn đang kê ở ngực Dan, Dan thì bị trói chéo tay, ngay cả trong miệng cũng nhét vải, chẳng qua đây thế nhưng không thể trách Philo, bởi vì đó là do hắn trói trước khi rời khỏi.

Bai Saya dừng bước, cười khổ nghĩ, xem ra, chuyện Filost sớm đã biết Dan là nội gián mà hắn trước kia lấy để hù dọa Dan, thật sự là sự thực rồi.

"Bỏ anh ta ra." Bai Saya dừng bước chân, thử khuyên Philo: "Philo, ngươi cũng biết, chuyện này không liên quan với người bình thường."

Philo lại không nói một câu mà nhìn hắn, nơi ánh mắt thường dừng lại nhất vẫn là đôi mắt màu hổ phách kia, một hồi sau mới trả lời: "Chúng ta quyết định chính là, Thần có thể thống trị cái thế giới này hay không, chẳng lẽ, người bình thường thì không liên quan tới cái thế giới này sao?"

"Ngươi biết rồi?" Bai Saya trái lại hết sức nhạ dị, Filost kia mặc dù biết chuyện này sớm hơn Lưu Tinh, trước kia lại không có nói cho đám người Philo, làm sao bây giờ lại chịu nói?

"Phải, Filost điện hạ đã nói hết rồi." Philo thành thật nói: "Ngài ấy còn để cho bọn ta tự quyết định có muốn đi theo ngài ấy hay không."

"Mà ngươi quyết định tiếp tục đi theo hắn?" Bai Saya thốt ra: "Chẳng lẽ ngươi không biết nếu là Filost thắng, Thần sẽ thống trị cái thế giới này, cho dù như thế, ngươi vẫn là muốn giúp hắn?"

"Ta không hiểu ý của ngươi."

Philo trái lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Bai Saya, nghi hoặc hỏi: "Nếu Tận Thế thắng, trên thế giới này sẽ không còn Thần nữa, một khi không còn Thần, mọi người sẽ không còn nương tựa, trên đời này nhiều tội ác như thế, thì nên do ai đến chủ trì chính nghĩa?"

Bai Saya ngẩn người, thốt ra: "Đương nhiên là chính chúng ta."

Philo lại lắc lắc đầu: "Điều chúng ta có thể làm rất có hạn, nếu như là Thần, ắt có thể quán triệt chính nghĩa một cách triệt để, để cho trên đời này sẽ không có tà ác nữa."

"Saya ca ca." Annabelle đột nhiên mở miệng: "Anh có biết, trong tòa giam ngục mà anh mới đi vừa rồi, có bao nhiêu người là bị nhốt oan vào không?"

Lực chú ý của Bai Saya bị đề tài này thu hút, trong lòng không khỏi nhớ tới những phạm nhân bị nhốt trong lao, lại bạt mạng vươn tay ra để cầu cứu, những cái tay mục nát đó rốt cuộc là đã bị nhốt ở bên trong bao lâu, mới sẽ biến thành như thế đây?

Thấy thần sắc không nỡ của Bai Saya, Annabelle đột nhiên cười một chút: "Bởi vì đã đợi anh cả mấy tháng rồi, ca ca cảm thấy rất nhàm chán, nên đã điều tra thử xem."

"Mặc dù không phải trăm phần trăm chuẩn xác, chẳng qua, cũng xấp xỉ cỡ đó, bên trong đại khái có một nửa đều là oan uổng đi. Trong một nửa người này thì có tám phần đều là bị hãm hại, thậm chí là bị cưỡng bách đi gánh tội đấy!"

"Làm sao có thể có chuyện như thế!" Bai Saya không khỏi lòng đầy căm phẫn, vội vàng hỏi: "Vậy các người có thả những người oan uổng ra chứ?"

Philo lại lắc lắc đầu: "Thả những người này ra thì lại có ích gì đây? Giam ngục của thế giới nhiều như thế, chỉ điều tra một tòa này, thả người trong đây ra thì lại có ích gì? Người của những tòa giam ngục khác thì nên làm sao?"

Nghe vậy, Bai Saya vừa lại ngây ngẩn.

Annabelle càng thêm khuyên nhủ: "Saya ca ca, anh cũng cho rằng đây rất bất công đúng chứ? Nếu như có Thần tồn tại, loại chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, đừng nói giam ngục, trên thế giới căn bản sẽ không có phạm tội nữa, mọi thứ đều sẽ rất tốt đẹp."

"Thật không? Là như thế sao?"

Trong lòng Bai Saya vậy mà có chút hoang mang, nếu như để Thần đến thống trị thế giới này, cái thế giới này liền sẽ rất tốt đẹp sao?

"Cái gì gọi là tốt đẹp?"

Thiên Kiếm vẫn luôn đứng lặng lẽ lúc này đột nhiên mở miệng nói chuyện: "Tốt đẹp và không tốt đẹp thế nhưng không phải có thể quyết định bằng miệng, là dùng so sánh, nếu như không có trải qua không tốt đẹp, cậu làm sao biết cuộc sống của mình bây giờ rất tốt đẹp? Cậu làm sao biết quý trọng mọi thứ có hiện giờ?"

Trong mắt của Bai Saya vẫn mang theo nghi hoặc.

"Tôi từng có một gia đình rất tuyệt, có cha mẹ, có anh em, có vị hôn thê mỹ lệ, còn có một căn nhà tuy không làm sao xa hoa, nhưng vẫn là rất kiên cố."

Thấy hắn không hiểu, Thiên Kiếm tiếp tục giải thích: "Nhưng lúc tôi có cái gia đình đó, cũng không cho rằng như thế, tôi không coi trọng thời gian chung sống với cha mẹ, tôi chê em trai tuổi còn nhỏ của tôi cứ thích bám lấy tôi, tôi thường cãi nhau với vị hôn thê, tôi cả ngày phàn nàn nhà cửa không đủ lớn không đủ mới... Lúc đó, tôi chưa từng cảm thấy cuộc sống của tôi tốt đẹp, mãi cho đến sau khi tôi mất đi mọi thứ, tôi mới biết, thì ra cuộc sống như thế chính là tốt đẹp."

"Nếu như không phải gặp qua chuyện không tốt đẹp, làm sao sẽ hiểu cái gì là tốt đẹp?"

Thiên Kiếm nhìn Bai Saya, cười khổ nói: "Nếu như có Thần, vậy tôi nhất định sẽ không mất đi mọi thứ đi. Mặc dù tôi thường nghĩ nếu như không có mất đi mọi thứ đó thì tốt rồi, tôi cũng thường thường nghĩ tới gia đình của quá khứ, nhưng, kỳ thực tôi cũng rất thích cùng lữ hành với Hàm Tiếu, và nhóm Lưu Tinh, tôi rất thích cái "gia đình" hiện tại. Mà hiện tại, tôi so với trước kia càng hiểu được quý trọng tốt đẹp rồi, cậu hiểu không? Bai Saya."

"Tôi hiểu."

Bai Saya gật đầu, cũng nói: "Tôi từng có sư phụ, lúc ông ấy vẫn còn, tôi thường chê ông ấy nói nhiều, bài tập cho quá nặng, không để cho tôi tự mình ra ngoài đi dạo vân vân. Nhưng sau khi ông ấy mất, tôi rất nhớ ông ấy... về sau, tôi quen biết Lưu Tinh, nhóm Alan, tôi cũng thích bọn họ, rất quý trọng bọn họ những đồng bạn này."

Cuối cùng, hắn từ đáy lòng nói: "Thiên Kiếm, Lưu Tinh để anh đi theo tôi, thật sự là quá tốt rồi."

Thiên Kiếm cười cười.

◊◊◊◊

"Tiểu Bạch?"

Lưu Tinh quay đầu nhìn, cái gì cũng không có mà! Kỳ quái, cậu làm sao giống như nghe thấy Tiểu Bạch đang gọi cậu hả?

"Chi chi?" Xương Cốt nghi hoặc vỗ vỗ Lưu Tinh.

"Không có gì đâu! Đại khái là lâu quá không có nhìn thấy Tiểu Bạch, cũng không biết anh ta và Thiên Kiếm cứu được đội Lam Tuyết chưa." Lưu Tinh lẩm bẩm đến đây, bản thân cũng có chút nổi lên lo lắng, chẳng qua ngẫm lại, nếu đánh nhau, có vòng bảo hộ vô địch của Tiểu Bạch, cho dù đánh không thắng, cũng không đến nỗi sẽ chết ngắc, về phần cái khác... Dù sao cũng có Thiên Kiếm mà!

"Chi chi!" Xương Cốt đột nhiên bạt mạng kéo tóc của Lưu Tinh, xương ngón tay còn chỉ vào phía trước.

Lưu Tinh ngẩng đầu nhìn, lập tức hiểu rõ Xương Cốt vì sao lại trở nên hưng phấn như thế, sau khi đi lâu như vậy, phía trước rốt cuộc xuất hiện quang cảnh khác, tận cùng của hành lang có một vùng sáng, cho thấy đã đến lối ra rồi.

"Cuối cùng cũng đến rồi!"

Cậu hoan hô một tiếng, lập tức co cẳng bắt đầu chạy, không bao lâu đã chạy vào trong vùng ánh sáng kia, bởi vì đột nhiên từ nơi u ám chạy đến chỗ sáng ngời như thế, mắt lập tức ăn không tiêu, đột ngột nhắm mắt lại, còn dùng tay xoa xoa.

"Chi..."

Nhưng, nhãn cầu ngọn lửa của Xương Cốt thì không có loại băn khoăn đó, nó không nhịn được phát ra tiếng tán thán.

"Làm sao, làm sao vậy? Xương Cốt, ngươi đã nhìn thấy cái gì vậy?"

Lưu Tinh lập tức liền mở mắt, nôn nóng muốn nhìn xem ở đây rốt cuộc là nơi gì, mới đầu, trước mắt là một vùng sáng trắng, tiếp đến dần dần xuất hiện sắc thái khác, sau khi mắt thích ứng, sắc thái bắt đầu thành hình, đầu tiên đập vào tầm mắt chính là một cái vương tọa to lớn, vương tọa màu đen, chỗ giữa đỉnh nạm một viên hồng ngọc to hơn nắm tay một chút, trên vương tọa còn có đường vân màu vàng.

Chỉ đáng tiếc, cái vương tọa xa hoa lộng lẫy này không biết là bị ai phá hỏng, một vết nứt to lớn vắt ngang chính giữa vương tọa, ngay cả bảo thạch cũng bị từ giữa tách ra.

"Wow!" Lưu Tinh trợn lớn mắt, cái vương tọa thật là tuyệt!

"Chi chi!" Xương Cốt dùng xương tay kéo da mặt của Lưu Tinh, thử thu hút chú ý của cậu.

Đau, đau đau... Lưu Tinh đoạt lại mặt của mình, lúc đang muốn mắng Xương Cốt, mắt lại bị thứ khác thu hút. Vương tọa vừa rồi là rất tráng lệ, nhưng trang hoàng xung quanh cũng không hề kém sắc, trần nhà kiểu mái vòm cao đến dọa người, cho dù Aya lớn ở bên trong bay tới bay lui bổ nhào cũng dư sức, so với hành lang vẽ đầy tranh tường bên ngoài, ở đây trái lại không có bao nhiêu tranh tường, có cũng chỉ là một số hoa văn trang sức.

Hai bên đại sảnh là hai hàng cột đá điêu khắc đơn giản, nhưng lớn đến kinh người, mỗi một cây đều to bằng ba người ôm, bất luận là vách tường đại sảnh hay là cột đá, tất cả đều là nền trắng trang trí hoa văn màu lam, xem ra hết sức thoáng đãng, hình như có chút không hài hòa với vương tọa màu đen, chẳng qua trái lại khiến tồn tại của vương tọa càng thêm nổi bật.

Nhưng, cảnh trí tráng lệ này giống với vương tọa, ít nhiều đều chịu phá hoại, mỗi cây cột đá gần như đều có không ít vết nứt, thậm chí có mấy cây nứt gãy.

Lưu Tinh vừa nhìn xung quanh, vừa đi về phía vương tọa, còn vênh váo khoe khoang với Xương Cốt: "He he, Xương Cốt, ngươi nói ta có giống đang đăng cơ không hả? Ta thế nhưng là Ma Vương bệ hạ đấy!"

"Chi chi!" Mắt ngọn lửa của Xương Cốt chuyển động lên trên, thoạt nhìn giống như người đang trợn mắt.

Mặc dù bị trợn mắt, chẳng qua da mặt của Lưu Tinh thế nhưng rất dày, vẫn đặt mông ngồi lên vương tọa, còn có vặn vẹo mông, phát biểu cảm tưởng ngồi thử: "Chậc! Còn rất mát mẻ, chẳng qua chính là hơi cứng, ngồi lâu khẳng định sẽ đau mông!"

"Rốt cuộc chờ được ngài rồi, Ma Vương bệ hạ."

Lưu Tinh đột ngột nhảy dựng lên, trên tay chuẩn bị sẵn hỏa cầu thuật, đồng thời, Xương Cốt cũng nhảy lên vai của Lưu Tinh, ngọn lửa trong mắt bốc cháy mãnh liệt, dáng vẻ sẵn sàng phát động.

"Là ai?" Cậu lạnh lùng hỏi.

"Xin qua đây một chút, bệ hạ, xin lỗi, ta không thể qua chỗ ngài."

Lưu Tinh lần này đã nghe rõ, âm thành này giống như là của một người già phát ra, vừa già nua vừa khàn khàn, nhưng kỳ quái chính là, còn kèm theo một loại âm thanh kỳ quái, đó là một loại cảm giác của nước, giống như là thứ gì đang vỗ mặt nước, đúng! Chính là tiếng vỗ mặt nước.

Lưu Tinh thế nhưng không phải tên ngốc, người ta nói qua liền đi qua, ai biết đối phương có phải là cố ý giả vờ làm người già yếu ớt, kết quả lại cầm đao đứng ở trong bóng tối, chờ đem Lưu Tinh cậu làm thành cá mổ bụng phanh ngực!

Lưu Tinh niệm một đoạn chú ngữ ngắn, sau đó ném cái "nhật quang thuật" về phía nơi phát ra âm thanh, lập tức, chỗ đó được chiếu rọi sáng như ban ngày.

Lại là tiếng nước.

Nhưng Lưu Tinh lần này hiểu rõ vì sao lại có tiếng nước rồi, ở phía sau cùng của cột đá, có một vách tường cũng không phải tường đá bình thường, mà là một tấm thủy tinh trong suốt, bên trong chứa đầy nước... còn có một Nhân Ngư hàng thật giá thật.

Thể hình của Nhân Ngư khá lớn, tổng chiều dài sợ rằng đạt đến bốn mét, đuôi cá chiếm phần lớn, dưới chiếu rọi của nhật quang thuật, vảy cá lấp lánh hào quang bảy màu mỹ lệ, tóc của hắn rất dài, thoạt nhìn như là rong khá mảnh, chẳng qua lại là màu trắng, màu sắc tổng thể phối hợp với nhau, bất ngờ có loại mỹ cảm kỳ dị.

Lưu Tinh không nhịn được đến gần, muốn nhìn cho kỹ Nhân Ngư lạ lùng này, vừa đến gần, mới phát hiện tướng mạo của hắn cũng rất kỳ quặc, hai con mắt giống như bảo thạch hình thoi màu đen bán trong suốt không có nhãn cầu và lòng trắng, bộ phận còn lại không khác người lắm, cũng có mũi và miệng, mặt hơi có chút nếp nhăn, giống như là người già của loài người, nhìn xuống dưới, trên cái cổ thon dài có vây cá nho nhỏ, ngực là bằng phẳng, hai bên hông có mang.

Cậu càng đi càng gần, trong bất tri bất giác, người đã cách tường thủy tinh chỉ có một bước, lúc này, Nhân Ngư bị nhật quang thuật làm cho kinh ngạc hình như cũng đã hồi thần, dần dần, tay của hắn dán lên trên tường thủy tinh, hình như muốn sờ Lưu Tinh.

Lưu Tinh kinh ngạc phát hiện, giữa ngón tay của hắn còn có màng đây!

"Ngươi là Nhân Ngư sao?"

Nhân Ngư cười, mắt màu đen bán trong suốt lưu chuyển hào quang, có vẻ thu hút người một cách bất ngờ, hắn trả lời: "Đúng vậy, ta là Nhân Ngư, vương của Nhân Ngư."

"Ngươi thật xinh đẹp, thật không hổ là vương!" Lưu Tinh hưng phấn nói, đồng thời nghĩ thầm, Nhân Ngư xinh đẹp như thế, nếu như là vật cưng của cậu thì tốt biết bao!

Nghe thấy khen ngợi, Nhân Ngư cười tít mắt, lại nói: "Ta già rồi, không xinh đẹp nữa."

Già? Lưu Tinh trái lại nhìn không ra hắn già chỗ nào, chẳng qua, nếu hắn đã nói hắn già, vậy nói không chừng có Nhân Ngư trẻ tuổi, tuổi trẻ sẽ càng đẹp! Trong mắt cậu phát tán hào quang màu vàng, tham lam hỏi: "Vậy có Nhân Ngư trẻ hơn ngươi không?"

Mặc dù đại khái đoán được dụng ý của người trước mắt, Nhân Ngư cũng không để ý, trái lại cười càng cởi mở, giải thích: "Nhân dân của ta trông không giống ta, ngài sẽ không thích bọn họ, bệ hạ, bọn họ trái ngược với ta, có thân trên của cá và thân dưới của loài Người."

Đầu cá và chân người? Lưu Tinh lộ ra biểu tình cổ quái, loại thứ đó nghĩ làm sao cũng sẽ không xinh đẹp à!

"Chi chi!" Xương Cốt dùng chân đạp vào đầu của Lưu Tinh.

"Ui da! Ta biết rồi, ta biết rồi, bây giờ hỏi ngay mà!" Lưu Tinh đau đớn xoa xoa đầu, thuận tiện túm Xương Cốt xuống, tránh cho đầu của mình gặp nạn lần nữa.

Lưu Tinh trên dưới liếc Nhân Ngư, hết sức hoài nghi hỏi: "Này! Nhân Ngư, ngươi vì sao gọi ta là Ma Vương bệ hạ?"

Nhân Ngư bơi một vòng, cười trả lời: "Chẳng lẽ ngài không phải sao... Um, nói lên, xem ra có vẻ vẫn chưa phải."

Vẫn chưa phải Ma Vương? Lưu Tinh lộ ra thần sắc cổ quái, đây là lời gì hả! Chẳng lẽ còn phải thật sự đăng cơ mới tính à?

"Bằng không phải làm sao mới là Ma Vương?"

Ngón tay của Nhân Ngư khẽ sờ sờ lên mặt tường thủy tinh, giống như đang vỗ về mặt của Lưu Tinh, thở dài: "Còn thiếu một chút thứ."

"Thiếu cái gì?" Lưu Tinh nhíu mày.

Con mắt hình thoi bán trong suốt của Nhân Ngư nhìn chằm chằm vào cậu, ngón tay cách bởi tường thủy tinh, chỉ vào ngực của Lưu Tinh.

"Thiếu một chút giác ngộ."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top