6 - 8
Chương 8: Hẹn ước ba năm
Sau khi hai người chậm rãi đi đến phòng của Lưu Tinh, Hoàng Di thuận tay đưa cho Lưu Tinh một vật, Lưu Tinh thuận tay tiếp lấy, lúc cầm lấy mới phát hiện, đây lại có thể là một cái vòng tay ngụy trang của hoàng thất chuyên có, có thứ này, cậu liền không cần lo lắng Tinh Linh ở đại lục phương đông sẽ truy sát cậu nữa.
Lưu Tinh cũng không khách khí, lập tức đeo vòng tay lên tay, chỉ là tạm thời không có làm ra bất cứ ngụy trang nào, vẫn là dáng vẻ của Ma Tộc.
"Nếu như không phải ngươi trông rất giống phụ hoàng ngươi, vừa lại có Xương Cốt quanh quẩn ở phụ cận, ta thật không dám tin ngươi chính là cái tên Lưu Tinh nghịch ngợm phá phách, cứ thích sờ lén ma văn trên cổ ta đấy." Hoàng Di đánh giá bộ dạng sau khi lớn lên của Lưu Tinh, lộ ra kinh ngạc mờ nhạt.
"Xương Cốt?" Lưu Tinh ngây ngẩn: "Ngươi là dựa vào Xương Cốt tìm được ta à?"
"Ừ, dù sao Xương Cốt cũng là sinh vật bất tử do đại ca Nhật Hướng của ngươi sáng tạo ra, dựa vào nó để tìm kiếm ngươi, vẫn không phải chuyện gì khó khăn."
"Chẳng qua, ngươi đến tìm ta làm gì?" Lưu Tinh trừng vào mỹ nam tử trước mắt, có chút hoài nghi hỏi: "Ta thế nhưng còn đang thí luyện thành niên, thế này là vi phản quy định đi?"
"Chuyện đã nghiêm trọng vượt quá tưởng tượng rồi, quy định của thí luyện thành niên thì không cần để ý tới nữa, đây là mệnh lệnh của Nhật Hướng hạ." Hoàng Di trái lại không để ý thí luyện gì, chỉ là bình tĩnh nói: "Chuyện ta sắp nói cho ngươi rất nhiều, hơn nữa có khả năng từng chuyện đều sẽ khiến ngươi rất kinh ngạc, thậm chí là kinh hãi, nhưng ngươi phải nghe kỹ ta nói."
"Xuất hiện của ngươi còn không đủ để ta kinh hãi sao?" Lưu Tinh trừng vào Hoàng Di, đường đường là đệ nhất tướng quân, không ngoan ngoãn ở hoàng cung chỉ huy quân đội của hắn, không dưng chạy đến đại lục phương đông làm gì? Cũng không sợ bị Tinh Linh phát hiện, sau đó bất cẩn khơi mào ngọn lửa chiến tranh giữa Ma Tộc và Tinh Linh à? Hay là nói, kỳ thực khơi mào ngọn lửa chiến tranh chính là mục đích chuyến này của hắn...
"Có lẽ vẫn không đủ kinh hãi." Hoàng Di lộ ra nụ cười tuyệt mỹ.
Lưu Tinh không cho là đúng mà hừ một tiếng, mình thế nhưng là đã trải qua sóng to gió lớn đây, cậu mới không tin bây giờ còn có chuyện gì có thể dọa được Lưu Tinh cậu! Biếng nhác dùng một tay chống cằm, Lưu Tinh rã rời hứng thú nói: "Nói một chuyện trong đó nghe xem."
Hoàng Di nhàn nhạt nói: "Ngươi là khắc tinh của ta."
"..."
Sau khi đờ đẫn rất lâu, Lưu Tinh khó có thể tin hỏi: "Ngươi, ngươi vừa mới nói cái gì? Lỗ tai ta đột nhiên bị ù, không có nghe rõ..."
Hoàng Di nhàn nhạt cười một cái, biết cái gã này đã nghe rõ rồi, chẳng những không có lặp lại lần nữa, trái lại còn ném thêm một quả bom: "Đồng thời ngươi cũng là khắc tinh của Nhật Hướng đại ca ngươi."
"Nói bậy!" Lưu Tinh nhảy dựng lên, la lớn: "Đại ca ta ghét ta nhất! Mỗi lần chỉ cần ta phạm lỗi nhỏ, anh ấy lập tức tét mông ta. Hơn nữa ta nghe Phượng Kim ca nói, lúc anh ấy thí luyện thành niên, đại ca đã cho anh ấy mang theo vũ khí tốt nhất và quyển trục ma pháp tốt nhất gì đó, nhưng lúc đến lượt ta, đại ca lại chỉ ném một sinh vật bất tử hỏng cho ta, đó chính là Xương Cốt, Xương Cốt..."
Nói đến phía sau, Lưu Tinh tự mình dừng lại, có chút do dự nghĩ, Xương Cốt thật sự là vật phẩm thất bại sao? Xương Cốt cũng không biết đã cứu cậu mấy lần rồi, nhất là lần này bị Filost nhốt ở trong giam lao, nếu như không có Xương Cốt bầu bạn, có lẽ cậu sớm đã phát điên cũng không chừng, càng đừng nói đến sau đó Xương Cốt vừa lại giúp cậu tìm đến sơn động nghỉ ngơi, còn giúp cậu kiếm đồ ăn...
Ngẫm lại, Xương Cốt thậm chí thường thường an ủi cậu, cổ vũ cậu, đủ loại hành động của Xương Cốt cứ như là một người sống, sinh vật bất tử thế này thật sự là một vật phẩm thất bại sao?
Nếu như nói, Xương Cốt không phải vật phẩm thất bại, trái lại là tử linh sinh vật rất thành công, vậy chẳng lẽ đại ca thật sự rất yêu thương mình? Mình thật sự là khắc tinh của đại ca... khắc tinh của đại ca!
"Nếu như ta là khắc tinh của đại ca, vậy..." Lưu Tinh kinh hoảng nhìn hướng Hoàng Di.
"Vì để cho Ma Vương hạ nhiệm ra đời thuận lợi, ngươi chính là đối tượng mà toàn Ma Tộc muốn truy sát, không sai." Hoàng Di vẫn là thần sắc hờ hững, cho dù biết khắc tinh của mình là đối tượng mà cả Ma Tộc muốn truy sát, đệ nhất tướng quân vẫn bất động như núi.
"Nhật Hướng và ta đều có lý do giống nhau, không thể nói cho ngươi rằng ngươi chính là khắc tinh của bọn ta, là bởi vì sợ ngươi gặp phải nguy hiểm." Hoàng Di lộ ra một chút thần sắc bất đắc dĩ, "Lý do của ta là sợ kẻ thù của ta vì để uy hiếp ta, mà bắt ngươi đi trong khi ngươi vẫn chưa thành niên, không có lực lượng gì, mà lý do của Nhật Hướng còn muốn gay go hơn ta, khắc tinh của hắn là ngươi, chuyện này một khi bị biết, ta và hắn đều không bảo vệ được ngươi, cho nên chỉ có thể hoàn toàn che giấu, hắn thậm chí cố ý ra vẻ không quan tâm ngươi, có chút ghét ngươi."
Lưu Tinh nhìn chòng chọc vào mặt của tướng quân, thử ở trên đó tìm ra một chút xíu ý đùa giỡn, chẳng qua đệ nhất tướng quân hiển nhiên không có hứng ngàn dặm xa xôi chạy đến một khối đại lục để nói đùa, ngoại trừ thần sắc hờ hững, Lưu Tinh căn bản nhìn không ra thứ gì, đành mang sắc mặt xám ngoét ngã ngồi xuống.
Tốt lắm! Lần này, cậu vừa lại biến thành tội phạm truy nã của chủng tộc mình rồi!
"Còn có thứ kích động hơn hay không? Một lần nói hết đi!" Lưu Tinh đã có loại giác ngộ heo chết không sợ nước sôi rồi, nói không chừng một lần nói hết, cậu liền sẽ bởi vì kinh hãi quá độ mà đi luôn một mạng, từ đây không cần phiền não nữa cũng không chừng.
"Càng kích động hơn sao?" Hoàng Di mỉm cười, ung dung nhìn biểu tình giác ngộ mặc cho số phận trên mặt Lưu Tinh, sau đó mở miệng nói: "Đồng bạn của ngươi Bai Saya và Alan bọn họ..."
"Không được nhắc đến bọn họ!" Lưu Tinh ra sức đập bàn một cái, cắt ngang lời của Hoàng Di: "Ta không muốn nghe thấy tên của bọn họ!"
"Ngươi đừng tức giận, đồng bạn của ngươi bọn họ hoàn toàn không có ý phản bội ngươi."
"Ngươi... nói cái gì?"
Lưu Tinh đờ đẫn một hồi, mặc dù do dự, nhưng vẫn là không nhịn được hỏi. Mới đầu cậu cũng đã quyết định, bất luận làm sao cũng không muốn nghe thấy chuyện liên quan đến bọn Bai Saya nữa, nhưng, sau khi nghe thấy câu Hoàng Di nói bọn họ không có phản bội mình, cậu vẫn là không nhịn được muốn biết, chẳng lẽ Bai Saya và Alan thật sự không có phản bội cậu?
"Hết thảy đều là mưu kế của Nhật Hướng sắp đặt, lúc đó..."
◊◊◊◊
Đại hoàng tử bình tĩnh nói: "Ta muốn ngươi và Tội Giả kia dùng lực lượng hủy diệt lớn nhất đánh lên đầu Lưu Tinh."
Cái gì...? Bai Saya hoàn toàn cứng đờ.
"Nếu muốn để cho Filost không truy sát Lưu Tinh nữa, chỉ có một cái biện pháp." Đại hoàng tử lộ ra nụ cười hết sức tự tin, "Để cho hắn tưởng rằng Lưu Tinh đã chết!"
"Nhưng, nhưng nếu thật sự đem lực lượng lớn nhất đánh lên đầu Lưu Tinh, cậu ấy có lẽ thật sự sẽ chết!" Bai Saya vội vàng nói, mặc dù hắn đã phóng lực lượng bảo hộ lên người Lưu Tinh, nhưng dù sao cự ly thi pháp lúc đó xa xôi, hắn không chắc có thể chặn được năng lực cường hóa công kích của Alan...
"Ta sẽ không để cho ngươi thật sự đánh trúng nó, phải không?" Đại hoàng tử lại chuyển hướng ma pháp sư ngàn năm yêu diễm ở một bên, hỏi: "Benchez?"
Trên biểu hiện Benchez cười một cách yêu mị, nội tâm lại có hơi hoảng, bởi vì, chuyện hắn lần trước suýt nữa giết chết Lưu Tinh đã bị đại hoàng tử phát hiện rồi, mặc dù đại hoàng tử chỉ là nhàn nhạt cảnh cáo một câu ngoài miệng "cẩn thận một chút, ta biết khắc tinh của ngươi là cháu trai của ngươi", một câu đơn giản thế này, nhưng đối với Ma Tộc mà nói, đây lại là phương pháp uy hiếp hữu hiệu nhất.
Cho nên, gần đây tốt hơn vẫn là ngoan ngoãn làm theo lời của đại hoàng tử.
Benchez hiếm khi lanh lợi giải thích: "Phòng lao Lưu Tinh bị nhốt khẳng định sẽ có cấm chế ma pháp, cho nên không thể dịch chuyển tức thời vào, các ngươi phải ở bên ngoài đánh vỡ cả phòng lao trước, phá hủy cấm chế, sau đó ta sẽ trốn ở phụ cận, trước khi ma pháp vẫn chưa có đánh trúng Lưu Tinh, thi triển dịch chuyển tức thời đối với nó, nếu là dịch chuyển ngẫu nhiên không có chỉ định địa điểm, ta hẳn có thể kịp thời dịch chuyển nó ra, chỉ là không biết nó sẽ rơi ở đâu mà thôi."
"Hơn nữa, đây vẫn là có mức độ mạo hiểm nhất định..." Đuôi mắt của Benchez liếc thần sắc của đại hoàng tử.
Đại hoàng tử vẫn mang theo nụ cười không cho bác bỏ, "Nhưng ta tin, ngươi nhất định làm được, đúng không? Ma pháp sư cường đại nhất tộc ta?"
"Vâng..." Benchez đành kéo da mặt, ngoài cười nhưng trong không cười mà trả lời. Lòng biết rõ, đây phỏng chừng chính là đang nói: nếu làm không được, khắc tinh của Benchez ngươi cứ bồi táng đi.
Đây dù sao cũng có liên quan đến sống chết của Lưu Tinh, cho nên Bai Saya cẩn thận suy nghĩ, Benchez đích xác rất cường đại, có lẽ hắn thật sự có thể ở trong chớp mắt ngắn ngủi đó cứu Lưu Tinh ra, hơn nữa cho dù Benchez hơi dịch chuyển muộn một chút, cũng vẫn còn có vòng bảo hộ của mình thi triển lên người Lưu Tinh có thể bảo vệ Lưu Tinh, hẳn là đủ để bảo toàn Lưu Tinh không bị thương tổn ở trong thời gian trì hoãn chút xíu này.
"Tôi biết rồi." Bai Saya gật đầu, nếu như thật có thể lừa được Filost, sau này không cần từng giây từng phút lo lắng hắn sẽ tới hại Lưu Tinh, đối với Lưu Tinh mà nói cũng là chuyện tốt.
"Còn có, vì để không bị Filost phát hiện, các ngươi sau đó cũng không được đi tìm Lưu Tinh."
Bai Saya ngẩn người, cảm giác có chút không thỏa đáng nói: "Nhưng..."
"Giữa Tội Giả có thể cảm giác được hành tung của Tội Giả đi?" Đại hoàng tử cắt ngang lời của Bai Saya, "Nếu các ngươi lập tức chạy đến cùng chỗ với Lưu Tinh, chẳng lẽ Filost sẽ không sinh nghi? Hắn sẽ không điều tra? Cứ như vậy màn kịch đặc biệt diễn này thì lại có ý nghĩa gì?"
Nghe thấy lời này, Bai Saya không khỏi nhíu mày.
"Sau khi cứu Lưu Tinh ra, ngươi hãy ở lại Ma Cung, ta sẽ để cho đệ nhất tướng quân Hoàng Di dạy ngươi chiến đấu, về phần Tội Giả Tinh Linh kia thì trở về rừng rậm Tinh Linh, để hắn đi điều tra những Tinh Linh kia rốt cuộc biết chuyện gì của Khởi Đầu và Tận Thế, thuận tiện trở về nhà tăng cường học tập ma pháp của hắn. Thế này, hai người các ngươi mỗi người một ngả có thể chứng minh "Lưu Tinh thật sự chết rồi", hơn nữa thừa dịp thời gian này cũng có thể tăng cường năng lực của các ngươi, rồi điều tra ra chân tướng của Khởi Đầu và Tận Thế, đây mới là chân chính có ích đối với Lưu Tinh."
"Vâng." Bai Saya rốt cuộc hoàn toàn tín phục đại hoàng tử rồi, mưu kế nhất cử đa tiện thế này là hắn làm sao nghĩ cũng không được, "Nhưng, chúng tôi phải đợi lúc nào mới có thể đi tìm Lưu Tinh đây?"
Đại hoàng tử thoáng trầm ngâm, nói: "Vậy thì định ba năm sau gặp lại đi."
"Ba năm..." Lòng của Bai Saya trầm xuống. Lâu như thế? Thời gian ba năm này, cũng không biết Lưu Tinh có sẽ xảy ra chuyện gì hay không.
"Ngươi cho rằng ba năm rất dài sao?"
Bai Saya ngẩn người, quay đầu qua liền nhìn thấy người lên tiếng là một nam tử tuấn mỹ như thiên thần, đang từ cửa bên hông đẩy cửa tiến vào, hắn liếc mắt lần thứ hai liền nhìn thấy trên cổ người này có cái ma văn ưu mỹ, hình dạng đúng là hình con bướm như Lưu Tinh nói.
Đây là Ma Tộc đệ nhất tướng quân, đồng thời cũng là đệ nhất mỹ nam tử — Hoàng Di.
"Ngươi chỉ có thời gian ba năm, nếu ngươi có thể đạt được yêu cầu của ta, vậy ta thừa nhận ngươi là học sinh của ta, nếu không..." Mỹ nam tử cười lạnh một tiếng: "Ngươi cứ đến địa ngục đi tự xưng là học sinh của ta đi!"
"Cái gì?"
Nghe đến đây, Lưu Tinh nhảy dựng lên, rống với Hoàng Di: "Không cho ngươi giết Tiểu Bạch, hắn thế nhưng là vật cưng của ta đó! Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ à, nghe thấy chưa!"
"Khi ta nói muốn tống hắn vào địa ngục, ngươi biết hắn trả lời làm sao không?" Hoàng Di lại không ngó ngàng uy hiếp này, chỉ là cảm thấy thú vị mỉm cười hỏi ngược lại.
Lưu Tinh bực mình nói: "Tên Tiểu Bạch đó ngoại trừ biết nói "tôi không thể chết, tôi còn phải đi tìm Lưu Tinh, tôi sẽ dốc toàn lực đạt được yêu cầu của ngài" gì gì đó, hắn còn biết nói cái gì chứ!"
"Ngươi thật là hiểu rõ hắn, gần như chính là cái ý đó." Hoàng Di có chút buồn cười nói. Hay cho một đôi đồng bạn, thật không biết phải nói là ăn ý, hay là hiểu nhau quá sâu.
"Nói nhảm, Tiểu Bạch thế nhưng là vật cưng số một của ta đó! Này! Bớt nói nhảm, vì sao đại ca muốn hẹn ba năm sau?" Lưu Tinh thế nhưng không tin đại ca là nhặt đại một con số để nói mà thôi.
"Vị trí Ma Vương đã bỏ trống quá lâu rồi, ngươi có biết, dưới tình huống tìm không ra khắc tinh của Ma Vương tương lai, Ma Tộc chúng ta sẽ làm sao không?" Hoàng Di hỏi ngược lại.
"Ta biết chắc!" Lưu Tinh mắt trợn trắng, lúc Ma Vương đăng cơ lần trước, có khi là kiếp trước trước trước trước... không biết "trước" đến đâu của mình đây!
"Ma Tộc từ xưa lưu truyền một loại ma dược nói thật, một khi uống vào, bí mật gì cũng giấu không nổi. Nếu Ma Vương tương lai thật không chịu nói ra khắc tinh là ai, liền sẽ..."
"Ý ngươi là đại ca sẽ bị cưỡng bách uống cái thứ kia?" Lưu Tinh khó có thể tin nói. Lại có thể có người can đảm đi bức cái đại ca nghiêm túc đáng sợ kia uống gì đó?
"Nhật Hướng cũng không hề muốn uống thứ đó." Hoàng Di nhún vai nói: "Hắn sẽ ở trước khi bị bức uống thứ đó, thừa nhận khắc tinh của mình là ngươi trước."
Thật không hổ là đệ nhất mỹ nam tử à, nhún vai cũng nhún đẹp mắt như thế... Lưu Tinh sau khi lau nước miếng, vội vàng trở về vấn đề chính: "Cho nên, thời hạn mà đại ca bị bức "thổ lộ" chính là ba năm sau?"
"Không sai." Hoàng Di gật đầu.
"Cho nên ba năm sau, sau khi đại ca nói ra chuyện ta là khắc tinh của anh ấy, Filost khẳng định cũng sẽ biết chuyện này, đến lúc đó liền sẽ có người của bên Filost đến truy sát ta... Nghe nói hắn đã làm cho toàn đại lục tây đều coi ta là đại ma vương muốn hủy diệt thế giới, phỏng chừng đại lục tây là không thể đi rồi."
"Bây giờ còn cộng thêm truy sát của toàn Ma Tộc, đại lục bắc cũng không thể về rồi... cảm giác làm sao hình như ba năm sau chính là giờ chết của ta?" Lưu Tinh khốn khổ trả lời.
"Mặc dù như thế, nhưng ngươi bây giờ thoạt nhìn, hình như còn có ý chí cầu sinh hơn lúc ta mới gặp được ngươi." Hoàng Di không khỏi có chút tò mò hỏi.
"Nào có chứ, ta thế nhưng là rất lo lắng cho tương lai của mình đây!"
Lưu Tinh quay đầu đi, hoàn toàn không thừa nhận có chuyện này. Cậu là tuyệt đối không thừa nhận mình ở sau khi nghe thấy sự thật Bai Saya và Alan không có phản bội mình, chừng như cao hứng đến muốn nhảy lên ngửa mặt cười to, thuận tiện vỗ đùi chúc mừng!
Hoàng Di nhàn nhạt cười cười, chuyển đề tài: "Đội ngũ ngươi đang ở bây giờ mặc dù thoạt nhìn thực lực còn yếu, chẳng qua cũng đúng lúc, ngươi có thể dựa vào đây rèn luyện lực lượng của ngươi. Đối với ngươi mà nói, thế giới ba năm sau thế nhưng là vô cùng tàn khốc."
"Ta biết rồi, ngươi cũng giúp ta rèn luyện Tiểu Bạch cho tốt nhé!" Lưu Tinh suy nghĩ một chút, vừa lại không yên tâm bổ sung: "Nhưng không được giết hắn, tuyệt đối không cho giết hắn, ta cảnh cáo ngươi đấy! Ta thế nhưng là khắc tinh của ngươi, lời của ta nói, ngươi phải ngoan ngoãn nghe! Nếu không, ta sẽ giết chết mình cho ngươi xem!"
"..." Loại uy hiếp này cũng chỉ có tiểu tử ngươi nói ra khỏi miệng.
◊◊◊◊
"Cộc cộc cộc!"
Lưu Tinh có chút căng thẳng gõ gõ cửa phòng, mặc dù, Hoàng Di bảo cậu ở lại cái đội ngũ này, nhưng, cậu vẫn là quyết định nói trước cho đoàn người này, sau mông mình thế nhưng là có hàng loạt đội ngũ đang truy sát, nếu như đoàn người này vẫn là định giữ lại mình, cậu sẽ ở lại, nhưng nếu như bọn họ không dám giữ mình lại, cho dù là một người trong đó lộ ra một chút xíu biểu tình sợ hãi, cậu cũng tuyệt đối sẽ bỏ đi.
Lưu Tinh không thể không thừa nhận, cho dù là ở lúc tưởng rằng Tiểu Bạch và Alan phản bội mình, cho nên tâm tình sa sút nhất, cũng không có thật sự ghét đội ngũ kỳ quái này, cho nên cậu thực sự không muốn lừa gạt bọn họ, nhất là loại lừa gạt có thể nguy hiểm tính mạng này.
Huống hồ, cậu luôn là nghĩ đến, nếu như lúc đó không có lừa nhóm Philo, Belle có phải sẽ tin mình thật sự không có muốn hủy diệt thế giới hay không?
Lúc Lưu Tinh đang suy nghĩ miên man, cửa phòng bị giựt ra, người mở cửa là Thiên Kiếm, hắn có chút ngơ ngác nhìn Lưu Tinh, cũng không biết vì sao, hắn vừa nhìn thấy Lưu Tinh, cả khuôn mặt đều suy sụp, cuối cùng dứt khoát lắc đầu thở dài, buông vai đi trở lại trước bàn, ỉu xìu vất vưởng trên bàn cùng với những người khác.
Những người này lại đang giở trò quỷ gì vậy? Lưu Tinh cảm thấy quái dị bước vào phòng, sau đó ngồi ở vị trí trống bên cạnh A Hải, quay đầu hỏi A Hải: "Bọn họ làm sao vậy?"
"Không, không có gì đâu." A Hải kéo ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, có chút lo lắng hỏi: "Cậu, cậu có phải là có chuyện gì muốn nói với chúng tôi không hả?"
Lưu Tinh gật đầu.
Thấy vậy, Yến Tử ở một bên lập tức la hét lên, còn kéo lấy tay của Lưu Tinh, blah blah nói một chuỗi mà Lưu Tinh nghe không hiểu.
Thiên Kiếm thì là vẻ mặt bi thảm, hốc mắt ướt đẫm đến sắp rơi ra nước mắt rồi.
Mặt của Hàm Tiếu càng lãnh khốc, trong miệng giống như trúng tà mà lẩm bẩm, trong đó Lưu Tinh chỉ nghe hiểu được hai từ "cơm" và "đi" này.
Về phần Nguyệt Hà thì xông lên nỗ lực xoa đầu của Lưu Tinh.
Đoàn người này là đang làm cái quỷ gì vậy... Lưu Tinh ngơ ngác nhìn đội ngũ này.
"Vậy cậu nói đi!" A Hải giống như đau đớn hạ quyết tâm mà nói.
Lưu Tinh nặng nề gật đầu, bắt đầu nói về một chuỗi cảnh ngộ kỳ quái mà ngay cả ngâm du thi nhân cũng biên không ra của mình...
Mới bắt đầu A Hải hình như có chút không kịp phản ứng, nhưng dưới ánh mắt ra hiệu của Lưu Tinh, hắn ngơ ngác phiên dịch lời của Lưu Tinh cho mọi người nghe, về sau là Lưu Tinh nói một câu, hắn liền phiên dịch một câu, mọi người dần dần từ trong hành động phát điên khác nhau của mỗi người, biến thành toàn bộ trầm tĩnh lại.
Lưu Tinh vừa nói, vừa cảm thấy mình đúng là người xui nhất thế giới!
Hơn nữa tám phần cũng là người trong giới hoàng tử có quá trình thí luyện thành niên giật gân kích thích nhất đi, những việc đã trải qua này chừng như cũng có thể biên thành một bài thi ca cho ngâm du thi nhân đi kiếm tiền rồi. May mà thu được bốn con vật cưng xinh đẹp, miễn cưỡng bù đắp được phần nào.
Tốn hết nửa buổi tối, Lưu Tinh vất vả lắm mới nói xong hết chuyện của mình, lúc dừng lại, lập tức uống ừng ực ba ly nước lớn. Nghĩ thầm, cảnh ngộ thế này, bất luận là đội ngũ nào cũng không dám thu lưu mình đi!
Cậu có chút buồn bã nghĩ, xem ra ba năm tới phải tự một mình trải qua rồi... Nhưng may mà còn có Xương Cốt.
Bây giờ đội ngũ này khẳng định ai cũng đều mang theo thần tình sợ hãi đi... Lưu Tinh ngẩng đầu nhìn.
"Khò khò, khò khò..."
Yến Tử nằm ở trên giường, còn đá chăn xuống giường, hoàn toàn không có hình tượng con gái mà ngủ.
Nguyệt Hà bận tâm hình tượng, chỉ là cúi đầu ngủ.
Thiên Kiếm nhoài người trên bàn ngủ giống như là học sinh tiểu học ngủ trưa.
Hàm Tiếu phát huy thần công hơn người của hắn, đứng rất thẳng, dựa ở trên tường ngủ.
A Hải vì để phiên dịch, đành mắt nhắm mắt mở, dùng một nửa mình để làm phiên dịch, một nửa mình ngủ.
Cái lũ này... Lưu Tinh mặt vô biểu tình xuất ra một khối hỏa cầu, sau đó lập tức để nó đột nhiên nổ tung.
Thiên Kiếm là người đầu tiên nhảy dựng lên, lớn tiếng kêu rống: "A A A! Núi lở rồi, mọi người mau cứu đồ ăn!"
Nguyên nhân Lưu Tinh nghe hiểu câu này là, A Hải làm phiên dịch hết một đêm, làm cho đến lập tức theo phản xạ phiên dịch câu này thành ngôn ngữ Ma Tộc cho cậu nghe.
"Cứu cơm!" Hàm Tiếu là người thứ hai tỉnh lại, lập tức nhảy đến bên cạnh Lưu Tinh, bộ dạng hắn cầm cung giới bị nghiêm ngặt như thế, phỏng chừng ngay cả con kiến cũng không đến gần được Lưu Tinh.
Nguyệt Hà theo phản xạ túm lấy hòm thuốc liền trốn ra xa.
Yến Tử gãi gãi bụng, trở mình tiếp tục ngủ.
Lưu Tinh ngồi ở trên ghế, duy trì mặt vô biểu tình.
Cái đội ngũ này... Hết cứu rồi!
Vất vả lắm mới đánh thức mọi người tỉnh lại, A Hải vài ba câu đem chuyện tối qua nói sơ qua một chút, để cho đoàn người hôm qua ngủ đến bất tỉnh nhân sự, căn bản không có nghe lọt câu chuyện, hơi hiểu được rốt cuộc là chuyện làm sao.
"Cho nên, ít nhất ở trong ba năm này, Lưu Tinh cậu sẽ ở lại? Vẫn có thể giúp chúng tôi đi săn và nấu cơm?" Thiên Kiếm vô cùng cảm động nói.
A Hải chiếu theo đó phiên dịch, chẳng qua len len bỏ bớt câu cuối cùng, phỏng chừng câu này nếu nói ra, Lưu Tinh tám phần sẽ dâng lên ý nghĩ bỏ chạy, nên vẫn là bỏ bớt cho lành.
"#%&^$%#" Lưu Tinh với sắc mặt quái dị nói một số lời.
"Lưu Tinh hỏi," A Hải vừa lại chiếu theo đó phiên dịch cho thành viên khác, nhưng lần này không bỏ bớt nửa câu, "Chúng ta không lo lắng có người đang truy sát cậu ta sao? Có thể sẽ có nguy hiểm!"
"Không cơm, thảm!" Hàm Tiếu với sắc mặt lãnh khốc trả lời.
"Không sai! Người truy sát Lưu Tinh cũng chỉ là có khả năng sẽ truy sát tới, nhưng nếu Lưu Tinh một khi đi, chúng ta lập tức sẽ chết đói à!" Thiên Kiếm hùng hổ hô lên với đội ngũ: "Mọi người nói xem, có muốn chết đói không hả?"
"Không muốn!" Mọi người nhất trí hét lớn.
"Có muốn trở lại những ngày không có Lưu Tinh, được bữa này mất bữa nọ, cho dù có bữa cũng khó ăn muốn chết không hả?"
"Không muốn~~" Mọi người sắc mặt trắng bệch, lớn tiếng khóc thét.
"Vậy thì, chúng ta tán thành giữ Lưu Tinh lại chứ?" Cổ động xong tâm tình của mọi người, Thiên Kiếm "rất dân chủ" mà hỏi.
"Đương nhiên!" Mọi người đồng thanh hô lên, hô xong, A Hải lập tức phiên dịch với Lưu Tinh mọi người đang hô cái gì.
Lưu Tinh thoáng có chút do dự nói (A Hải duy trì phiên dịch): "Được rồi, nếu như thật sự có người truy sát tới, đến lúc đó tôi rời khỏi sau là được."
Hàm Tiếu "vút vút vút" mà bắn về phía tường một loạt tên, còn xếp thành một chữ X, tiếp đến lạnh lùng nói: "Dám động cơm, chết!"
Thiên Kiếm cũng rút ra bảo kiếm sáng lấp lánh, mặt mày dữ tợn nói lời mà một kiếm khách không nên nói: "Vất vả lắm mới tìm được một tấm vé ăn cơm dài hạn, cho dù đối phương là đến báo mối thù giết cha giết mẹ, tôi cũng tuyệt đối không cho hắn giết vé cơm của chúng ta!"
"Chỉ cần có cơm để ăn, cái gì cũng được, cho dù phải giết sạch tất cả những người tới truy sát Lưu Tinh cũng không sao!" Yến Tử dùng biểu tình ngây thơ của thiếu nữ nói ra ngôn ngữ khủng bố như đại ma vương.
A Hải cười hì hì hỏi: "Lưu Tinh à, cậu nói người truy sát cậu, trên thân có sẽ mang rất nhiều tiền hay không?"
Sau đó, Lưu Tinh cảm giác thấy trên đầu lại bị Nguyệt Hà xoa loạn một hồi, cậu ngây ngẩn nhìn mũi tên xếp thành hình chữ X trên tường, đột nhiên cảm thấy nếu như mình thật sự là đại ma vương muốn hủy diệt thế giới, vậy cái đội ngũ vì ăn cơm, có thể không cần mạng kiêm không cần mặt kiêm bất chấp mọi chính nghĩa đạo đức này, có lẽ thật sự có tiềm lực to lớn trở thành đội thân vệ của đại ma vương...
"... Ta có phải là nên cùng Xương Cốt trải qua cuộc sống một người một người chết thì sẽ tốt hơn?" Lưu Tinh không thể không bắt đầu nghiêm túc cân nhắc cái vấn đề này.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top