6 - 6
Chương 6: Ta biến thành mỹ nam tử rồi?!
"Vì sao... muốn giết ta? Bai Saya! Alan!"
Chàng trai tóc đỏ mắt vàng hét lớn bật dậy, thở hổn hển một hồi, mới có biện pháp dừng lại tâm tình kích động, sau khi hơi bình tĩnh lại, cậu nhíu mày, nhìn quanh trái phải một hồi, phát hiện xung quanh đều là tường đá lồi lõm, âm u mà ẩm thấp...
Cậu tức thì nổi lên kinh hãi, đừng nói lại bị nhốt rồi?
Lúc mới nghĩ như thế, lại nhìn thấy chỗ không xa hết sức sáng ngời, hiển nhiên chính là lối ra, mà cái chỗ sáng đó cũng không có bất cứ thứ nào, không có vật ngăn trở như là lan can sắt gì đó.
Nếu không bị nhốt, chẳng qua... đây là đâu hả? Cậu có chút kinh nghi bất định mà nghĩ.
Cái nơi này là đâu mặc dù trọng yếu, nhưng đối với chàng trai mà nói, lại vẫn có chuyện trọng yếu hơn, cậu tìm kiếm xung quanh không thấy thân ảnh màu trắng xám nho nhỏ kia, trong lòng cuống lên, hoảng loạn hô: "Xương Cốt! Xương Cốt ngươi đang ở đâu? Xương Cốt, đừng nói ngay cả ngươi cũng không cần ta rồi đi? Xương Cốt!"
Chàng trai muốn đứng lên đi tìm kiếm, lại phát hiện thân thể dị thường mệt mỏi, lập tức ngã ngồi trở lại đất, nhưng cái ngã này khiến cậu tỉnh táo, gõ đầu mình một cái, "Không đúng à, ta làm gì vậy! Xương Cốt là tử linh sinh vật của ta, đáng lẽ ở trong lòng gọi nó mới đúng chứ!"
"Xương Cốt..." chàng trai nhắm mắt, chuyên tâm kêu gọi.
"Chi chi!"
Lúc lần nửa mở mắt ra, chàng trai đã bình tĩnh lại, lẩm bẩm: "Thì ra là đi kiếm đồ ăn cho ta, dọa chết ta rồi!"
Chàng trai lặng lẽ ngồi ở trên đất một hồi, thần sắc trên mặt phức tạp, cũng không biết đang nghĩ cái gì, qua một hồi, cậu thở dài, lẩm bẩm: "Quên đi, trước hết rửa mặt đã, mặt ngứa chết mất, không biết ta đã hôn mê mấy ngày, làm sao trên người ngứa muốn chết..."
Chàng trai ngửi mùi trên người mình một chút, suýt nữa tự xông mình ngất xỉu, cậu bạt mạng dùng hai tay quạt quạt phía trước mũi, thực sự không thể xua đuổi mùi hôi, đành vừa bóp mũi vừa kêu rên: "Trời ơi! Ta trước kia dù một tháng không tắm rửa cũng không hôi thế này... Ta hẳn sẽ không hôn mê hết mấy năm chứ! Một cỗ thi thể còn thơm hơn ta à!"
May mà trên vách núi có khe suối chảy, trên đất còn có một hố nước sâu khoảng chừng cánh tay, chàng trai chừng như không thể chờ được mà cởi sạch đồ, sau đó nhảy ùm vào trong hố nước nông kia, sau đó vừa ngâm nga bài ca tắm rửa tự chế "La la la~~ ta thích tắm rửa, không tắm rửa sẽ biến thành thi thể~~" vừa kỳ kỳ cọ cọ trên người mình.
Có phải là có chỗ nào rất kỳ quái?
Chàng trai cúi đầu nhìn tay của mình, vừa lại giơ hai tay lên cao, mặt trước mặt sau đều nhìn rồi nhìn, sau đó có chút mù mờ gãi gãi đầu, làm sao cảm thấy chỗ nào quai quái...
"..." Chàng trai vừa gãi đầu liền túm được một bó tóc dài màu đỏ lửa, cậu trừng vào bó tóc dài đó, có chút khó có thể tin nói: "Ta hẳn sẽ không... thật sự đã hôn mê mấy năm chứ?"
"Không thể nào, nếu hôn mê hết mấy năm, ta sớm đã chết đói rồi!"
Quên đi! Trước hết rửa sạch thân thể rồi nói... Mũi bị mùi hôi ập tới, chàng trai rốt cuộc vẫn là quyết định tắm trước rồi nói.
Ta kỳ ta kỳ ta kỳ kỳ kỳ...
"Thằng, thằng nhỏ của ta làm sao trở, trở nên..."
Khi kỳ đến nửa thân dưới, sắc mặt chàng trai hết sức cổ quái cúi đầu nhìn chằm chằm "thằng nhỏ" ở thân dưới mình, không biết nên vui mừng hay là nên làm sao, cuối cùng lại chỉ là đầy mặt hoang mang nói: "Trở nên lớn hơn rồi!"
Khoan, khoan đã! Tóc dài hơn, thằng nhỏ lớn hơn, còn có tay của mình...
Chàng trai lần nữa giơ bàn tay lên, rốt cuộc phát hiện có cái gì không thích hợp, tay của mình cũng lớn hơn rồi! Cậu lại cúi đầu nhìn, ngực cũng rộng hơn một chút, chân cũng dài hơn, như vậy tóm lại, chẳng lẽ mình là...
Chàng trai vung tay hắt một lớp nước lên mặt đất đá, sau đó đang muốn niệm chú văn của đóng băng thuật, mới vừa niệm, nước trên mặt đất lại đã kết băng.
"Shit... Còn mạnh hơn rồi! Ngay cả chú ngữ cũng không cần niệm, đã xuất ra ma pháp. Sớm biết hôn mê một lát liền sẽ mạnh hơn, vậy ta làm gì không tự đánh ngất mình sớm hơn!"
Lảm nhảm thì lảm nhảm, bây giờ việc cấp bách trước mắt, chính là mau chóng nhìn xem mình rốt cuộc đã biến thành cái dạng quỷ gì rồi!
Chàng trai từ hố nước nửa bò trên mặt đất, sau đó nhìn về phía vũng nước đã biến thành băng mỏng...
"Oái! Ngươi là ai hả?"
Vừa nhìn, chàng trai bởi vì kinh hãi quá độ mà ngay tại chỗ ngã trở về trong hố nước, kinh hãi hết một hồi, cậu mới dám lần nữa ló đầu đến mặt băng, cẩn thận xem xét người trong ảnh đó...
Chỉ thấy người trong ảnh có một mái tóc dài màu đỏ lửa, ngũ quan khá tuấn tú, nhất là đôi mắt vàng long lanh có thần, lấp lánh như vàng dưới ánh nắng, cả khuôn mặt mặc dù so ra không bằng vẻ xinh đẹp khiến người kinh diễm kia của Alan, hoặc là loại tuấn mỹ đến mức độ mê chết đủ loại chủng tộc từ tám tuổi đến tám ngàn tuổi kia của Ma Tộc đệ nhất tướng quân Hoàng Di, nhưng lại cũng là hạng thanh niên tuấn tú, cộng thêm tóc dài đỏ lửa và đôi mắt màu vàng, sự đối lập màu sắc bắt mắt này, càng thêm hấp dẫn ánh mắt của người.
Chàng trai cười với mình trong mặt băng một cái, nụ cười đó mang theo sự ngây thơ đặc hữu của thiếu niên, phối hợp với khuôn mặt tuấn tú, chừng như có thể khơi lên bản năng mẫu tính sâu nhất của nữ giới...
"Thấy quỷ rồi! Ta không biết ta lại có thể đẹp như thế, còn muốn đẹp trai hơn Phượng Kim ca nữa!"
Sau khi tự kỷ một lát, chàng trai tiếp đến lại lộ ra biểu tình dở khóc dở cười: "Chẳng qua, đây vẫn thật không giống Lưu Tinh ta! Cái dạng này căn bản không có người nhận ra được ta đi, bảo đảm ngay cả Tiểu Bạch và Alan cũng..."
Nói đến đây, chàng trai... Không! Là Lưu Tinh đột nhiên dừng lại, vẻ mặt rất bất định, cuối cùng, cậu hít sâu mấy hơi, mới rốt cuộc lãnh tĩnh lại.
Mặc dù đã lãnh tĩnh lại, nhưng tâm tình lại trở nên kém hơn, niềm vui khi phát hiện mình rốt cuộc cũng thoát ly hàng ngũ Ma Tộc vị thành niên vừa rồi cũng không còn, Lưu Tinh chỉ là lặng lẽ ở trong hố nước lau rửa thân thể của mình, thuận đường giặt luôn quần áo một chút, bằng không quần áo này hôi như một cỗ thi thể sờ sờ, có quỷ mới mặc nó!
Không lâu sau khi giặt xong quần áo và tìm mấy cành cây nhóm lửa hong khô quần áo, Xương Cốt đã chạy trở về, trong miệng còn ngậm một con thỏ.
Lưu Tinh đang đói đến ngực dán vào sau lưng rồi, lại nhìn thấy chỉ có một con thỏ, tâm tình tức thì cảm thấy đau khổ: "Xương Cốt à! Chút xíu này nào đủ cho ta ăn chứ? Nhất ta là lại đã từ đứa nhỏ biến thành đứa lớn rồi, khẳng định phải ăn càng nhiều!"
Xương Cốt cũng rất ủy khuất, trong mắt hàm chứa ngọn lửa lay động, kêu "Chi chi"
"Có đội ngũ mạo hiểm quanh quẩn ở gần đây, hại ngươi không dám tiếp tục tìm đồ ăn?" Lưu Tinh nổi khùng. Đáng ghét! Là đội mạo hiểm nào hả! Dám chặn đồ ăn của Lưu Tinh cậu, đó đơn giản không chỉ là tội ác, mà còn là tội ác tày trời!
"Rột rột..."
Sắc mặt Lưu Tinh trắng bệch, ôm bụng. Cho dù muốn đi báo thù, cũng phải ăn con thỏ trước mới có sức.
Cậu lập tức cầm lấy con thỏ bắt đầu nướng, lần này nướng rất dễ dàng, biến thành lớn chính là có đủ loại lợi ích, ma pháp tương đối thấp cấp chẳng những không cần niệm chú ngữ, ngay cả năng lực khống chế ma pháp cũng mạnh hơn, không cần sợ sẽ bất cẩn nướng cháy khét đồ ăn nữa! Nhất là ở thời kỳ khó khăn chỉ có một con thỏ làm đồ ăn này, Lưu Tinh càng cảm động vạn phần.
Nướng xong rồi, ta ăn~~
Ăn xong một cái chân sau, Lưu Tinh bắt đầu cảm giác thấy có gì không thích hợp...
Lại tiếp tục ăn, sau khi ăn xong nửa con thỏ, thật sự có gì không thích hợp rồi...
Ta tiếp tục ăn...
"Ăn không nổi nữa? Ta lại có thể no rồi... Không! Ta căn bản là ăn no căng rồi!"
Lưu Tinh trừng vào con thỏ vẫn còn lại một cái chân sau, nội tâm hò hét: đây làm sao có thể hả? Con thỏ này đáng lẽ ngay cả nhét kẽ răng cậu cũng không đủ mới đúng chứ! Làm sao có khả năng cho cậu ăn đến no căng đây?
Nếu cậu ăn một chút đồ ăn như thế đã no, vậy Tiểu Bạch trước kia sẽ không vì tiền ăn mà phiền não đến muốn khóc, nhớ lúc đó, Tiểu Bạch thế nhưng là nghĩ mọi biện pháp để kiếm tiền, Alan cũng bạt mạng hái nấm hương, nhổ rau dại moi mật ong...
Lưu Tinh ngẩn người, đột nhiên ngừng suy nghĩ... Vì sao lại nhớ tới bọn họ? Bọn họ muốn giết mình, sớm đã không phải đồng bạn rồi.
Nhưng, vì sao Bai Saya và Alan muốn giết mình?
Lưu Tinh dùng sức lắc lắc đầu, lắc đi toàn bộ những ý nghĩ hoài nghi này. Tóm lại, bọn họ muốn giết mình, sau này cũng không còn là đồng bạn nữa, mà là kẻ địch!
Sau khi ăn uống no đủ, Lưu Tinh suýt nữa muốn nằm trở lại tiếp tục ngủ, chỉ là dưới tình huống mình thân ở chỗ nào cũng không biết, vẫn là nghiêm túc một chút, mau chóng đến tứ phía kiểm tra thử tình huống đi.
Lưu Tinh vẫy vẫy tay với Xương Cốt, Xương Cốt lập tức chạy lên vai của cậu, Lưu Tinh vừa dùng thịt chân sau con thỏ đút cho Xương Cốt, vừa gỡ cái túi màu đỏ trên cổ Xương Cốt xuống, đây gần như là toàn bộ gia tài của cậu rồi đi.
Sau khi lại ném miếng thịt cho Xương Cốt ăn, Lưu Tinh dốc toàn bộ đồ vật trong cái túi nhỏ ra, có dây chuyền sao năm cánh ngược gia truyền tất yếu của hoàng tử, hai viên tinh thạch hệ hỏa, ba sợi tóc lén nhổ của Alan, một cây lược gỗ điêu khắc tinh mỹ, còn có một thanh... dao rọc thư?!
Cậu gãi gãi đầu, cậu từ lúc nào có con dao rọc thư này?
Nỗ lực hồi tưởng, cuối cùng vẫn là dưới nhắc nhở "chi chi" của xương cốt, Lưu Tinh mới rốt cuộc nhớ tới, con dao rọc thư này là món quà của rồng tặng cho Bai Saya khi hắn bị bắt đi lúc đó, cuối cùng lại bị mình cướp lấy.
Suy nghĩ một chút, Lưu Tinh vứt đi ba sợi tóc như kim tuyến kia, sau đó nắm con dao rọc thư, lẩm bẩm: "Ta bây giờ ăn ít như thế, chỉ cần bán cái này đi, hẳn là có thể sinh sống rất lâu rồi."
"Được!" Lưu Tinh nhảy lên, hai tay chống nạnh, tâm tình hăng hái hét lớn: "Bây giờ liền xuất phát, đến đại thành thị đi ăn quán ăn ngon, ngủ quán trọ êm!"
Mặc dù vừa rồi phát ngôn hùng hổ như thế, mà Lưu Tinh người sáng lập lười biếng đại pháp cũng thật sự hiếm khi chăm chỉ với lấy quần áo đã hong khô, dập tắt lửa, sau đó liền xông ra khỏi sơn động, nhưng tiếp đến, cậu vừa lại ỉu xìu phát hiện mình đang ở trong một khu rừng rậm nguyên sinh không biết có bao nhiêu lớn, xung quanh ngoại trừ cây và cỏ, vẫn là cây và cỏ!
"Đây rốt cuộc là nơi quỷ gì vậy hả?" Lưu Tinh chừng như muốn khóc rồi, đại thành thị ở đâu hả? Quán ăn ngon đâu? Quán trọ êm ái đâu?
"Chi chi!" Xương Cốt khẽ kêu hai tiếng.
"Có người đến?" Lưu Tinh ngẩn ra, lập tức chỉ thị nói: "Xương Cốt, vào trong quần áo ta, đè thấp khí tức hắc ám."
"Chi." Xương Cốt khôn khéo chui vào trong quần áo rách rưới của Lưu Tinh.
Lưu Tinh dùng tay vuốt vuốt tóc, vừa lại vỗ vỗ má của mình, ra vẻ gặp nạn sầu muộn, mặc dù cậu không để ý hình tượng của mình cho lắm, chẳng qua, đây không đại biểu người khác sẽ không quan tâm, một suất ca chung quy khiến người thuận mắt hơn nhiều so với một dã nhân.
Nếu thuận lợi, nói không chừng có thể nhờ vả đối phương, sau đó quang minh chính đại ăn lương khô của đối phương, đòi đối phương quần áo mặc, tiếp đến còn muốn đối phương mang mình đến đại thành thị. He he he!
Khụ! Không thể để cho người ta nhìn thấy mình đang cười gian. Lưu Tinh dùng tay nhéo đùi của mình, thần sắc trên mặt lập tức biến thành vẻ đau khổ, bây giờ cái năm này, một anh chàng ngầu ngầu so với một anh chàng mặt đầy tươi cười được ưa chuộng hơn rất nhiều đây!
Lúc này, chỗ bụi cây không bao xa phát ra một tiếng quát trầm thấp, có lẽ là tiếng kêu quá mơ hồ, Lưu Tinh nghe không ra là đang kêu cái gì.
Là nam, chậc! Lưu Tinh ở trong lòng âm thầm tiếc nuối. Nếu như là nữ thì tốt rồi, tướng mạo của mình bây giờ đảm bảo có thể khiến cho nữ nhân băng lãnh nhất cũng không nhịn được tràn lan mẫu tính... Nhưng, cậu lại không chắc có thể khiến nam nhân cũng "tràn lan phụ tính".
Lưu Tinh nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó cắn đứt niêm mạc trong khoang miệng của mình, để cho máu tràn ra khóe miệng, phải làm cho mình thành dáng vẻ bị trọng thương, hết sức vô hại, hơn nữa vô cùng đáng thương, thế này cho dù đối phương toàn là nam nhân, không có nữ nhân để nổi lên mẫu tính, vậy ít nhất cũng có thể gợi lên lòng đồng tình mà.
Tiếng xào xạc phía sau bụi cây càng ngày càng gần, thấp thoáng có thể thấy mấy bóng người tiếp cận.
Tới đi! Lưu Tinh ta sẽ để cho các ngươi kiến thức được cái gì gọi là công lực cao thâm của ăn vạ!
◊◊◊◊
Đây là một cái đội ngũ mạo hiểm giả cực kỳ bình thường trên đại lục phương đông, do thần cung thủ tính tình chững chạc dẫn đầu, trong đội ngũ còn có kiếm khách với năng lực công kích và phòng thủ đều không kém, đạo sĩ là không thể thiếu, dược sư nhất định cần khi bị thương, cộng với chức nghiệp có vẻ mặt mờ ám, bất luận ở đông tây nam bắc đều có — Đạo tặc.
"Gì vậy chứ, một Tinh Linh cũng không có." Nữ đạo sĩ tỏ ra tính nết đại tiểu thư, vừa đi vừa không cam tâm mắng.
Đạo tặc trợn trắng mắt, mỉa mai nói: "Đại tiểu thư của tôi, chẳng lẽ cô còn tưởng rằng đi vào rừng rậm Tinh Linh, liền có thể nhìn thấy Tinh Linh à?"
"Nếu không có Tinh Linh, làm gì gọi là rừng rậm Tinh Linh chứ?" Nữ đạo sĩ không chịu yếu thế đáp trả.
"Lạ ghê, rừng rậm Tinh Linh không có Tinh Linh thì có gì kỳ quái, đạo sĩ của chúng ta cũng có thể "không rành lắm" khống chế phù chú đây."
Đạo tặc nhún vai, vốn còn muốn giơ thêm ví dụ, như là: tên của thủ lĩnh chúng ta gọi là Hàm Tiếu, nhưng ai thấy cái gã lạnh băng đó thường cười chưa? Chẳng qua, quay đầu ngẫm lại khuôn mặt lạnh đó của Hàm Tiếu hình như có vẻ không chịu nổi người khác nói đùa lắm, vì nghĩ cho mạng nhỏ, vẫn là trêu chọc nữ đạo sĩ cho lành.
Nữ đạo sĩ kia đỏ mặt, có chút đuối hơi phản bác: "Tôi, tôi chỉ là "có hơi" không thuần thục lắm mà thôi."
"Có hơi?" Đạo tặc la lớn một cách khoa trương: "Nhiều lần đem hỏa phù chú đốt lên mông kiếm khách nhà mình, đây còn gọi là "có hơi"? Chẳng lẽ muốn làm cho đến tự thiêu mới gọi là "không rành lắm" à?"
Kiếm khách có phong thái tiêu sái bên cạnh lộ ra cười khổ bất đắc dĩ không phù hợp với hình tượng cho lắm, nếu không phải vì bận tâm đến hình tượng, hắn vẫn thật muốn sờ sờ cái mông khổ nạn của mình để biểu hiện an ủi.
Nữ dược sư dịu dàng vội vàng khuyên ngăn hai người: "Được rồi, được rồi, các cậu đừng ồn. A Hải, không được chọc Yến Tử nữa! Còn có Yến Tử, đây chỉ là rìa rừng rậm Tinh Linh mà thôi, trung tâm nơi Tinh Linh cư trú chân chính là không cho loài người tiến vào, nếu không, sẽ bị Tinh Linh công kích."
"Vâng, Nguyệt Hà tỷ." Nữ đạo sĩ được gọi là Yến Tử có chút không cam tâm bĩu môi nói.
Đạo tặc A Hải cúi đầu giả vờ đang sám hối, lại vẫn làm mặt hề với nữ đạo sĩ.
"Người nào ở đó?"
Thần cung thủ cầm đầu tinh mắt phát hiện phía trước hình như thấp thoáng có bóng người, lập tức lên tiếng quát lớn, chỉ là đối phương lại cũng không có hưởng ứng, hắn lập tức nhíu mày, muốn tiến lên tra xét.
"Hàm Tiếu, cậu không thiện trường cận chiến, hay là để tôi đi kiểm tra đi." Kiếm khách gọi lại thần cung thủ.
Thần cung thủ Hàm Tiếu gật đầu, "Cẩn thận một chút, Thiên Kiếm, tôi sẽ yểm hộ cậu."
Thiên Kiếm gật đầu, đặt tay lên chuôi kiếm treo ở bên hông, cẩn thận đi về phía bóng người đó, vừa đi vừa hô lên về phía trước: "Xin hỏi đối diện là vị nhân huynh nào? Nếu không có ác ý, xin nói mấy câu bắt chuyện đi."
Đối phương vẫn an tĩnh vô thanh.
Lần này, người của toàn đội đều nổi lên căng thẳng, Hàm Tiếu xoay vòng cung trên vai một cách thuần thục, lưu loát giương cung lắp tên. Đạo tặc A Hải nhảy lên ngọn cây bên cạnh, sau đó lấy ra một nắm phi đao, Yến Tử thì lấy ra một xấp phù chú, về phần Nguyện Hà thì biết mình thân là dược sư, không có tác dụng đối với chiến đấu, chỉ có đứng ra xa, chờ chiến đấu xong rồi mới liệu thương cho đội viên bị thương.
Hàm Tiếu "hm" một tiếng, coi như ám chỉ cho Thiên Kiếm ở phía trước rằng đội viên đã chuẩn bị sẵn sàng, thế là, Thiên Kiếm chậm rãi vén ra bụi cây thấp, thân ảnh của đối phương hoàn hoàn chỉnh chỉnh chiếu vào trong mắt của bên mình...
Đối phương vậy mà không phải loài người!
Mái tóc dài của cậu ta đỏ như lửa, từ đỉnh đầu cháy lan một mạch đến thắt lưng, mắt màu vàng lấp lánh đang nhàn nhạt nhìn bọn họ, ngũ quan trái lại hết sức mi thanh mục tú, chỉ là khóe miệng còn mang theo một vệt máu, quần áo trên người rách nát không chịu nổi, dáng vẻ như gặp nạn.
"Tinh Linh? Là Tinh Linh sao? Đẹp trai quá!" Yến Tử đẩy Hàm Tiếu ra, nhảy đến bên cạnh Thiên Kiếm, suýt nữa muốn la hét ra tiếng.
Thiên Kiếm cũng lộ ra ánh mắt bối rối. Đây là Tinh Linh sao? Lỗ tai là nhọn không sai, nhưng, hình như có chỗ nào quai quái...
Hàm Tiếu nhíu mày, lại không hề có ý bỏ cung xuống.
A Hải từ trên cây nhảy xuống nhìn, mặt biến sắc hô lên: "Không phải Tinh Linh! Đây là... là Ma Tộc!"
Ma Tộc?
Mọi người đều giật mình, nhưng đều biết A Hải mặc dù không đứng đắn, nhưng thấy nhiều biết rộng, hơn nữa cũng sẽ không nói đùa ở lúc nghiêm túc thế này, cho nên vừa nghe thấy là Ma Tộc, Thiên Kiếm lập tức tay phải rút ra kiếm, tay trái đẩy Yến Tử trở về phía sau, Hàm Tiếu cũng đồng thời kéo cung, sẵn sàng bắn tên, đạo tặc thì tay phải cầm phi đao, tay trái cầm một túi bột phấn không biết tên, đội ngũ này đã chuẩn bị xong rồi, một giây sau liền có thể triển khai công kích...
Nhưng, đối phương lại chỉ là trợn lớn mắt, theo như Thiên Kiếm thấy, tên Ma Tộc này cũng không có ý muốn công kích bọn họ, trái lại có vẻ lúng túng, đây khiến Thiên Kiếm chậm chạp không có triển khai công kích chân chính.
"^*! @%&$!" Ma Tộc mắt vàng mở miệng nói một chuỗi lời mà mọi người nghe không hiểu, mặc dù nghe không hiểu, nhưng cộng thêm dáng vẻ liên tục xua tay của cậu, hình như cũng không có ác ý gì.
"Ma Tộc, ngươi đến nơi phía nam này để làm gì?" A Hải dù sao cũng là đạo tặc thấy nhiều biết rộng, biết đối phương nghe không hiểu ngôn ngữ đại lục phương đông, bởi thế đặc biệt dùng ngôn ngữ của Ma Tộc để hỏi.
Ma Tộc mắt vàng nghe thấy ngôn ngữ quen thuộc, dáng vẻ mừng ra mặt, suýt nữa muốn xông lên trò chuyện cho tốt với đạo tặc, chỉ là Thiên Kiếm lại tận trách mà nghiêng người, chắn ở phía trước đạo tặc.
"^! (#^*#^! )" Ma Tộc mắt vàng đành la to nói chuyện với đạo tặc cách bởi một cự ly không nhỏ.
A Hải nghe vậy liên tục gật đầu, thỉnh thoảng còn thở dài, cuối cùng dứt khoát đẩy Thiên Kiếm ra, chạy đến bên cạnh Ma Tộc trò chuyện, mà Ma Tộc thì thỉnh thoảng lộ ra nụ cười cay đắng và thần sắc bi thương, một người một ma này trò chuyện đến say sưa.
"Hình như... không có gì nguy hiểm mà?" Yến Tử không nhịn được lại chạy đến phía sau Thiên Kiếm, len lén từ bên sườn của Thiên Kiếm nhìn lén Ma Tộc kia.
Thiên Kiếm lộ ra cười khổ, hô lên với đạo tặc: "A Hải, rốt cuộc là tình hình gì vậy? Cậu cũng nói với chúng tôi thử xem, đừng để tôi và Hàm Tiếu rút kiếm giơ cung phòng bị."
Sau khi nhìn thấy Hàm Tiếu cũng trừng hắn một cái, A Hải nuốt nuốt nước miếng, nói với Ma Tộc: "Cậu đợi một lát, tôi giải thích với bạn đội một chút đã."
Ma Tộc mắt vàng gật đầu, khôn ngoan chờ đợi.
A Hải vội vàng giải thích với bạn đội: "Cậu ta nói cậu ta tên là Lưu Tinh, lúc đi thuyền từ đại lục nam trở về đại lục bắc gặp phải tai nạn thuyền, sau đó liền trôi đến bãi biển bên ngoài khu rừng rậm này, vì để ăn ở, đã chạy vào trong rừng rậm tìm đồ ăn và ngủ ở trong hang núi."
"Nói dối?" Hàm Tiểu cảnh giới nói.
A Hải gãi gãi đầu, "Tôi trái lại cho rằng là thật, đi sang bên cạnh không mấy km chính là rìa biển không sai, mặc dù quần áo trên người cậu ta rất rách nát, chẳng qua nhìn ra được chất liệu và thủ công đều rất tốt, mặc được quần áo như thế, hẳn là không cần ở chỗ này lừa đội mạo hiểm không có bao nhiêu tiền như chúng ta đi! Hơn nữa chỗ nhăn trên quần áo cậu ta còn có lẫn muối trắng bạc, hẳn là nước biển sau khi hong khô để lại."
"Nhưng Ma Tộc không phải đều là tà ác sao?" Thiên Kiếm nhíu mày.
A Hải gãi gãi đầu, trả lời: "Cậu nếu nói như thế cũng không sai, bọn họ sinh thuộc hàng ngũ hắc ám, tính tình cũng nghiêng về giảo hoạt vô tình, chẳng qua bình thường mà nói, Ma Tộc vẫn rất giữ lời hứa, đại lục đông chúng ta mặc dù bởi vì Tinh Linh ghét bọn họ, nên rất ít qua lại với bọn họ, chẳng qua không ít thành trấn phía bắc lân cận đại lục bắc đều có len lén buôn bán với bọn họ, tôi cũng từng đến phía bắc, trên đường đã gặp mấy Ma Tộc, trái lại vẫn không cảm thấy bọn họ có bao nhiêu tà ác..."
"Phỏng chừng đều là thiện lương hơn cậu đây, đúng chứ?" Yến Tử đến gần, trào phúng đạo tặc một chút, báo thù vừa rồi.
A Hải ra vẻ lớn tiếng cảm thán: "Đúng thế, hơn nữa cậu ta còn là ma pháp sư, chức nghiệp này xấp xỉ ngang với đạo sĩ rồi, phỏng chừng mạnh hơn nhiều so với đạo sĩ trong đội chúng ta, không bằng thừa dịp đổi người..."
"A Hải thối! Cậu nói cái gì hả!" Yến Tử nhảy đến bên cạnh đạo tặc, nắm tay mềm nhũn không ngừng bắt chuyện với A Hải.
"Cậu ta có đề xuất yêu cầu gì không?" Nguyệt Hà lúc này cũng đã đến bên cạnh mọi người, rất thực tế mà hỏi.
A Hải thành thật trả lời: "Cậu ta hi vọng chúng ta có thể mang cậu ta ra khỏi rừng rậm, đến thành thị phụ cận."
Nghe vậy, mọi người nhíu mày, Thiên Kiếm còn lắc lắc đầu nói: "Không được, chúng ta còn phải làm nhiệm vụ đây, chuyến này nếu như lại không có thu nhập, chúng ta... sinh hoạt tiếp đến phỏng chừng sẽ có chút khó khăn."
"Cái gì mà có chút khó khăn, trực tiếp nói sắp chết đói có phải hơn không? Thật chưa từng thấy đội ngũ mạo hiểm chính thống nào có hoàn cảnh như chúng ta..." Đạo tặc ở một bên lẩm bẩm.
Nghe vậy, Thiên Kiếm càng thêm cười khổ, hắn cũng luôn rất nghi hoặc, làm sao thực lực đội ngũ của mình cũng không yếu, lại có thể làm đến mức độ muốn chết đói, phỏng chừng là đã làm không công quá nhiều, gì mà giúp trẻ em bị lạc tìm cha mẹ, giúp người chết ở bên đường báo thù, giúp phạm nhân tù oan tra rõ chân tướng, mỗi vụ đều không có lấy một cắc tiền, thù lao tốt nhất cùng lắm là một bữa tối miễn phí, hơn nữa còn là bữa tối chỉ có bánh nướng và canh khoai tây... Không thể cứ thế này nữa!
Nguyệt Hà quay đầu nhìn Ma Tộc kia, đúng lúc Ma Tộc cũng ném tầm nhìn tới, trong đôi mắt màu vàng kia lộ ra một chút yếu đuối, lại vừa mím chặt môi, có vẻ giống như chết cũng không chịu mở miệng cầu khẩn, thoạt nhìn thật là đứa trẻ đáng thương vô cùng...
Nguyệt Hà đột nhiên cảm thấy một cỗ đau lòng từ ngực lan tràn ra, cô cũng không biết đây gọi là bản năng mẫu tính phát tác, chỉ là nảy sinh một ý nghĩ bất luận thế nào cũng không thể bỏ mặc đứa trẻ này. Cô kiên quyết nói với bạn đội: "Ma Tộc này trông dáng vẻ cũng vẫn là cậu bé mới lớn mà thôi, đầu tiên hỏi xem cậu ta có tiền hay không, ít nhiều trả một chút cho chúng ta là được rồi, tuyệt đối không thể bỏ một đứa trẻ như cậu ta ở đây, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện."
"..."
Nhìn cái dáng vẻ rách rưới của cậu ta, làm sao cũng không giống dáng vẻ có thể lấy ra tiền... Mọi người lặng lẽ nghĩ thầm.
Chẳng qua, ở trong quần người này, Nguyệt Hà lại là vị lớn tuổi nhất, cho nên có uy nghiêm đặc biệt cao, lời nói ra tự nhiên cũng đặc biệt có sức nặng, đạo tặc A Hải lập tức phóng trở lại bên cạnh Ma Tộc kia, dùng lời mọi người nghe không hiểu thì thà thì thầm.
Bởi vì nhìn thần sắc của Nguyệt Hà, hình như là bất luận đối phương có trả ra được gì hay không, đều muốn mang cậu ta theo rồi, cho nên bây giờ đoàn người chỉ có thể kỳ vọng Ma Tộc này thật sự có thể trả ra được tiền... Bằng không thật phải chết đói mất!
Mọi người vươn dài cổ nhìn biểu tình của Ma Tộc. Thảm rồi, thảm rồi! Cậu ta nhíu mày rồi...
"^&*! ^(#)" A Hải vừa lại nói một đống lời nghe không hiểu.
Ma Tộc nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ (Yến Tử hò hét trong lòng: Cậu ta đẹp trai quá à! Nguyệt Hà tỷ, em bỏ một phiếu cho chị, nhất định phải mang theo cậu ta!), sau đó thử nói một số lời, A Hải vừa lại lộ vẻ khó xử trả lời một chuỗi.
Ma Tộc ngẩn ra, cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó giơ tay, trên tay xuất hiện hai quả hỏa cầu, cậu mang vẻ mặt mong đợi nhìn A Hải.
A Hải lại thở dài, quay đầu chỉ vào Yến Tử, sau đó xòe tay, dáng vẻ "tôi không giúp được cậu".
Phỏng chừng là đang nói: chúng tôi đã có Yến Tử rồi, cho nên mặc dù tôi rất muốn đổi cô ấy thành cậu, nhưng vẫn không được gì gì đó đi... Mọi người lặng lẽ nghĩ, Yến Tử càng là tức phùng má.
Ma Tộc hơi hơi cúi đầu, trên mặt mang theo thần sắc ảm đạm, trong mắt thậm chí còn rưng rưng nước mắt, thoạt nhìn đáng thương vô cùng...
"Cậu ta thật đáng thương, thật đáng thương quá đi!" Yến Tử lập tức bị chinh phục rồi, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn bạn đội khác.
Nguyệt Hà mặc dù không liên tục kêu thật đáng thương như Yến Tử, nhưng, đôi mắt rưng rưng lệ chói chang mẫu tính kia của cô đối với bạn đội bên cạnh mà nói, có uy lực gấp trăm lần "thật đáng thương" của Yến Tử.
"Không được! Tuyệt đối không được!" Thiên Kiếm hạ quyết tâm, quay đầu đi không nhìn Ma Tộc kia, cắn răng nói: "Chúng ta đã ngay cả bữa sau ở đâu cũng không biết rồi, căn bản không còn sức nhận thêm một cái miệng!"
Nghe thấy lời của Thiên Kiếm, trong lòng A Hải hiểu rõ, mặc dù trên lý luận Hàm Tiếu mới là đội trưởng, chẳng qua chỉ có ở lúc chiến đấu mới phải, một số chuyện linh tinh đều là Thiên Kiếm quyết định, mà Hàm Tiếu trước giờ cũng không quản, cho nên, nếu Thiên Kiếm cũng đã nói như thế, vậy phỏng chừng chính là quyết định như thế rồi.
Hắn mang theo thần sắc áy náy, vẫn là từ chối Ma Tộc này đi theo.
Ma Tộc vừa nghe, mặt lập tức ỉu xìu, vung tay một cái, ném hỏa cầu trên hai tay ra, hỏa cầu tay phải trúng ngay một con thỏ qua đường, hỏa cầu tay trái đánh rớt một con chim, càng thần kỳ là, mọi người ở đây đều tức thì ngửi được mùi thịt thơm bức người kia.
Chỉ thấy cậu đi qua, nhặt hai con thú săn béo mềm chín chảy mỡ, sau đó thở dài, xoay người muốn rời khỏi...
"Vị tráng sĩ này, xin ngài chờ một chút đã!" Thiên Kiếm phát ra tiếng kêu gọi thảm thiết.
Ma Tộc ngẩn ra, quay đầu trợn lớn mắt nhìn hắn, có chút không hiểu đã xảy ra chuyện gì, người này làm sao kêu một cách thê lương như thế?
Trên thực tế, dù là bạn đội bên cạnh Thiên Kiếm cũng gần như chưa từng nghe thấy hắn kêu một cách thảm thiết như vậy...
Chỉ thấy Thiên Kiếm mau mắn bỏ kiếm đi, phóng lên phía trước, hai tay nắm lấy tay của Ma Tộc, vẻ mặt tha thiết giống như đang cầu hôn, nói với cậu: "Tôi vừa rồi đã sai, tôi đời này chưa từng sai lầm nghiêm trọng như thế, tôi nguyện ý dập đầu xin lỗi ngài, chỉ cầu ngài bất luận thế nào cũng phải đồng hành cùng chúng tôi."
...
Sau khi nghe xong phiên dịch của A Hải, Ma Tộc gãi gãi mặt, rồi gật đầu đáp ứng.
"A... có cậu ta, chúng ta liền sẽ không chết đói nữa!"
Thiên Kiếm mặt đầy cảm động nửa quỳ xuống cảm tạ trời cao, Ma Tộc này nhất định là món quà do ông trời không nỡ nhìn bọn họ vì làm chuyện tốt mà chết đói, cho nên đặc biệt tặng đến đi!
Quả nhiên là người tốt được báo đáp!
◊◊◊◊
Làm sao cảm giác ta mới là kẻ bị ăn bám...
Lưu Tinh nhìn con mồi vừa rồi tiện tay săn được bị chia thành mấy miếng, sau đó bị đội ngũ này chia nhau ăn, mặc dù nói, cậu bởi vì vừa rồi đã ăn một con thỏ, no đến ăn không được thứ khác, cho nên khéo léo từ chối thịt bọn họ đưa đến, chẳng qua, sau khi bọn họ nghe thấy cậu không cần, động tác thu hồi thịt cũng hơi quá thần tốc rồi đi!
Cậu đời này chưa từng nghĩ đến, mình vậy mà sẽ nhìn người khác giành đồ ăn, sau đó không hề muốn vào giành theo... Chuyện này nếu như nói ra ở một tiếng trước, phỏng chừng trên thế giới này, bao gồm mình ở bên trong, sợ là sẽ không có lấy nửa người tin tưởng à!
Lưu Tinh nhìn mọi người giành ăn, đáy lòng lại liên lạc với Xương Cốt, sau khi xác định nó đang an ổn đi theo ở trên cây không xa, cậu mới yên tâm, vừa quay đầu...
Chỉ thấy hai cô gái trong đội ngũ này đang mỉm cười nhìn cậu, trên tay cầm một xấp quần áo, sau đó nói một chuỗi ngôn ngữ đại lục phương đông mà cậu không hiểu: "&! ^#_)*_"
Xem ra phải mau chóng học ngôn ngữ đại lục phương đông thôi, sớm biết mình sẽ phiêu lưu đến đại lục đông, vậy lúc trước đã nên học thêm với Bai Saya...
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lưu Tinh vừa lại trầm xuống, nhưng không sa sút bao lâu, lại bị một bàn tay sờ lên đỉnh đầu, còn xoa xoa một cách thương tiếc.
Cậu ngẩng đầu nhìn mới phát hiện thì ra là cô gái tương đối lớn tuổi kia, cô đang mang vẻ mặt yêu thương nhìn mình, mà cô gái tuổi nhỏ hơn cũng lo lắng nhìn cậu.
Trước kia cũng có người từng xoa đầu của cậu như thế, Alan... Hốc mắt Lưu Tinh đỏ lên, mau chóng đoạt lấy xấp quần áo kia, phóng vào trong lều đã dựng để đi thay.
Vừa mới thay xong quần áo, đi ra khỏi lều, Lưu Tinh liền bắt gặp năm cặp mắt mong đợi.
"Một con chim và một con thỏ hình như có chút không đủ ăn đó!" A Hải cười he he giải thích.
... Đây gọi là phong thủy luân chuyển sao? Làm sao đổi thành cậu phải nuôi người khác rồi? Còn một lần nuôi năm người... Sắc mặt Lưu Tinh đen hết một nửa, bắt đầu suy nghĩ, có cần dứt khoát thừa dịp bọn họ ngủ, cậu hãy mau chóng bỏ chạy cho rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top