6 - 2
Chương 2: Cuộc sống bị cầm tù
"Mua xong bỏ tay, mua xong bỏ tay à... Này! Cái tên kia, tiền cũng đã đặt rồi, không cho đổi ý à!"
Lưu Tinh hung dữ trừng vào một cái tay đang định chuyển tiền cược từ "đại" sang "tiểu", còn cảnh cáo chủ nhân của tay đặt xong bỏ tay, không cho hối hận.
Ma pháp sư ngượng ngùng thu hồi tay, có chút hối hận mình vừa rồi nên mua tiểu, đại cũng đã ra liên tục sáu ván rồi, hẳn là sẽ không ra nữa đi!
"Được! Ba người mua đại, hai người mua tiểu, mở đây, mở đây!" Lưu Tinh vừa mở ra một cái chén, trong đó xuất hiện một vật thể không rõ màu trắng xám, cỡ đầu ngón tay, trên đó còn ghi chữ "tiểu".
"Chi!" Xương Cốt ở một bên ai oán nhìn vật thể không rõ kia, sau đó vừa lại cúi đầu nhìn bàn chân thiếu mất một đốt ngón cái, nó càng ai oán kêu tiếng: "Chi!"
"A! Ra tiểu rồi!" Lưu Tinh vỗ tay một cái, quét tất cả tiền đặt vào đại trên bàn vào trong lòng, sau đó có chút không cam nguyện mà trả hai phần tiền cho tế ti và một kỵ sĩ đã mua "tiểu".
"A... Quả nhiên là "tiểu"!" Ma pháp sư muốn khóc mà hét lớn.
"He he, thích "tiểu" như thế, ván sau ngươi liền có thể đặt "tiểu" rồi à!" Lưu Tinh cười gian nói.
"Còn đặt?" Ma pháp sư oán trách kêu lên: "Tiền lương của ta đều sắp thua đến tháng kế kế kế rồi. Không được! Ta không chơi nữa." Nói xong, hắn lập tức xoay người muốn rời khỏi cái sòng bạc gian ác này.
"Đứng lại!" Lưu Tinh biếng nhác hô lên.
Ma pháp sư muốn khóc mà dừng chân lại.
"Filost vương tử điện hạ trước kia là làm sao căn dặn ngươi hả?" Lưu Tinh mở to đôi mắt vô tội vừa to vừa long lanh kia mà hỏi.
"Ugh..." Ma pháp sư mặt lộ thần sắc vùng vẫy, nhưng cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn trả lời: "Chiêu đãi khách hết lòng hết sức."
"Còn có gì nữa?" Lưu Tinh chớp đôi mắt thuần khiết, sau đó tàn nhẫn bức hỏi.
Ma pháp sư uể oải nói tiếp: "Thỏa mãn mọi yêu cầu của cậu ta, ngoại trừ rời khỏi."
Lưu Tinh xòe hai tay: "Vậy ta có yêu cầu rời khỏi không?"
"... Không có."
"Ta chẳng qua chỉ là sinh hoạt chán quá, cho nên kêu các ngươi cùng ta cược đại tiểu mà thôi." Lưu Tinh cây ngay không sợ chết đứng mà nói: "Ta cũng đâu có muốn rời khỏi! Cho nên ngươi phải nghe lời của chủ nhà ngươi, cùng ta đánh bạc à! Làm sao có thể không đánh? Không đánh, ngươi chính là vi phản mệnh lệnh của chủ nhà ngươi, ngươi chính là tên phản bội!"
... Có nghiêm trọng như thế sao? Mọi người nghĩ thầm.
"Nhưng, nhưng ta hết tiền rồi..." Ma pháp sư hết sức ủy khuất muốn khóc mà nói.
"Cho dù hết tiền, không biết ký giấy nợ à!" Lưu Tinh hai tay chống nạnh, ác ý bức người ghi nợ, "Nợ tiền chung quy tốt hơn làm kẻ phản bội đi!"
Vì để không làm kẻ phản bội, ma pháp sư đành rưng rưng nước mắt ký xuống giấy nợ, sau đó cầm tiền mượn được tiếp tục quanh quẩn trong địa ngục "đại và tiểu", đem toàn bộ tích góp trước kia, tiền lương hiện tại, thậm chí tiền về hưu sau này đặt hết vào sòng bạc.
◊◊◊◊
Filost cười như không cười mà nhìn vào ghi chép của thủ hạ, trên đó ghi rõ chuyện tốt của Lưu Tinh làm mỗi ngày, rất bất hạnh, đều không phải chuyện tốt gì chân chính, hơn nữa còn vô cùng không đàng hoàng.
Thân là tù nhân, cậu không ngoan ngoãn nghĩ đến chạy trốn, lại mỗi ngày yêu cầu đồ ăn ngon đủ kiểu, hôm trước muốn ăn quạ màu trắng rán, hôm qua muốn ăn chim nhỏ kho với nước trái cây, hôm nay dứt khoát nói muốn ăn cả một con ma thú điện trong rừng rậm... Tóm lại, chính là không có lấy một loại đồ ăn mà người bình thường sẽ gọi. Đương nhiên, trên thuyền không thể nào có những nguyên liệu đó, không có nguyên liệu, dù đầu bếp có thần thông quảng đại, cũng không thể nào làm ra những món ăn này, làm không ra món ăn, tự nhiên chính là làm trái mệnh lệnh "Hoàn thành mọi yêu cầu của Lưu Tinh" của Filost căn dặn, cho nên đầu bếp ngày ngày đều bị Lưu Tinh chửi lấy chửi để là đồ phản bội.
Nếu không phải Filost vội vàng phái người đi an ủi đầu bếp, sợ rằng đầu bếp thật sự sẽ nhảy xuống biển tự vẫn vì áy náy rồi.
Chẳng qua, bởi vì hắn sớm đã biết Tận Thế là tên quỷ tham ăn, cho nên cố ý làm khó trên thức ăn, chút chuyện nhỏ này vẫn sẽ không khiến Filost quá nhạ dị.
Nhưng Tận Thế mỗi ngày đều kêu chán ơi là chán, chán đến cuối, vậy mà còn dứt khoát ra lệnh cho năm người trông coi cậu kia đánh bạc với cậu. Đánh bạc thì cũng không nói làm gì, cậu lại có thể còn tự mình làm nhà cái để gian lận, hơn nữa cũng không phải vì thắng tiền mà giở trò, mà là vì trị tên ma pháp sư đáng thương kia, đến tận bây giờ, nghe nói tên ma pháp sư kia đã ký giấy nợ gần ngàn đồng tiền vàng rồi.
Nếu không phải Filost lần nữa trấn an và hứa mọi giấy nợ đều sẽ do công phí chi trả, sợ rằng người muốn nhảy biển lại sẽ có thêm một tên ma pháp sư rồi.
"Ha ha!" Filost phá lên cười: "Chẳng lẽ nó có thù với ma pháp sư sao?"
"Nó mới đầu chẳng phải thân với tên ma pháp sư kia nhất sao?" Shuriel cảnh giác nói: "Chẳng lẽ nó đang giở trò?"
Nghe vậy, Filost mỉm cười rồi lại mỉm cười, "Ngươi nhất định không có em trai em gái còn nhỏ, Shu."
Shuriel không có trả lời, hắn đích xác là không có, Filost cũng biết.
"Đối với người càng thích, sẽ càng muốn đi kéo kéo bím tóc của hắn, chọc hắn tức giận, làm cho hắn chú ý." Filost có chút bất đắc dĩ sờ bím tóc phía sau đầu mình, nói: "Loại chuyện này, Belle lúc nhỏ cũng từng làm không ít."
"Ngươi mềm lòng rồi sao? Filost. Bởi vì Tận Thế chỉ là một đứa trẻ?" Shuriel sắc bén hỏi.
"Không, ta làm sao sẽ mềm lòng đây? Shu." Ánh mắt của Filost chậm rãi phiêu di, cười cười nói: "Ngay cả em gái duy nhất của mình cũng có thể làm thành công cụ lợi dụng, lòng như thế này, đâu ra chỗ mềm yếu đáng nói?"
Shuriel lại không cho rằng như thế, theo hắn thấy, thủ đoạn đối đãi Tận Thế của Filost vẫn là quá mức ôn hòa.
"Nói đến Belle, nếu không phải nó kịp thời mang Antaixi về, sợ rằng chúng ta sẽ phải mất đi một Tội Giả rồi." Filost trầm ngâm nói: "Lực lượng của Kiêu Ngạo bảo thạch thật kinh người, lấy người cuồng chiến đấu như Antaixi, vậy mà suýt nữa bỏ mạng trên biển, hơn nữa theo như miêu tả của chính hắn, hắn thậm chí không thể đánh hơn ba chiêu trở lên với Kiêu Ngạo Tội Giả, thật là lực lượng đáng sợ à..."
"Nói đi thì nói lại, một Tội Giả khác, Phẫn Nộ Bảo Thạch, lực lượng của hắn cũng không cho phép coi thường."
Filost cầm lấy ly rượu trên bàn, khẽ lắc vật đỏ tươi trong ly, vừa như là đang nói chuyện với Shuriel, vừa lại giống như lẩm bẩm mà nói: "Mặc dù nói, nhìn sơ, chúng ta có ba Tội Giả, Tận Thế lại chỉ có hai tên, dường như là chúng ta chiếm ưu thế. Nhưng, Belle gần như không thể chiến đấu, Philo cũng trước sau không thể phát huy thực lực chân chính của bảo thạch, chỉ có một mình Antaixi có thể phát huy tác dụng trên chiến đấu, nhưng bây giờ xem ra, hắn đánh không lại Kiêu Ngạo Tội Giả rồi. Lần này, phải làm sao bức Phẫn Nộ và Kiêu Ngạo Tội Giả dùng tình cảm đi đổi lấy lực lượng đây?"
Trong phòng trầm mặc, Shuriel cũng không có ý định trả lời, hắn biết Filost cũng không cần kiến nghị của người khác, hắn chỉ là theo thói quen mượn nói chuyện để sắp xếp suy nghĩ mà thôi.
Cuối cùng, vương tử khẽ nở nụ cười: "Ba so với hai, phe ta lại có thể còn rơi vào hạ phong, trận đấu tranh này cuối cùng xem ra cũng có chút thú vị rồi."
Lúc này, cửa phòng bỗng chốc bị tông ra.
"Ca ca! Tội Giả... Có hai Tội Giả tiếp cận chúng ta." Annabelle hoảng hoảng hốt hốt xông vào hét lên.
Filost ung dung mỉm cười với em gái, "Thật sao? Cũng đến lúc rồi, bọn họ cần khoảng bao lâu mới sẽ đến?"
"Đại khái sáng sớm ngày mai là sẽ đến."
Annabelle hết sức sốt ruột, từ thương thế mà tên Antaixi quai quái kia chịu trên người đã có thể biết, Bạch Lam thật sự rất mạnh! Cộng thêm lực lượng của Bai Saya tỷ tỷ... Không! Là Bai Saya ca ca, sợ rằng bọn họ không thể bảo vệ ca ca.
Filost lại không hề căng thẳng, trái lại còn mỉm cười.
Annabelle sau khi nhìn nụ cười của anh trai mình, cô ngẩn người, có chút sợ sệt hỏi: "Ca ca... bây giờ nên làm sao?"
"Philo chữa khỏi thương của Antaixi chưa?"
"Vâng, thương thế của Antaixi đều lành rồi, còn cứ quấn lấy Philo ca ca đòi đánh nhau đây."
"Vậy thì chờ sau khi Tội Giả của Tận Thế đến, ta để cho Antaixi và kỵ sĩ đoàn đi ngăn cản, em và Philo cuối cùng sẽ mang theo Tận Thế rời khỏi, đến cái nơi ta nói, cần phải đừng để cho Tội Giả của Tận Thế đuổi tới các em."
"Ca ca!" Annabelle lại kinh hô một tiếng, có chút do dự nói: "Em, em muốn ở cùng với ca ca! Bai Saya ca ca và Bạch Lam ca ca đều rất lợi hại, nếu chỉ có Antaixi ở cùng với ca ca, cũng quá nguy hiểm!"
Filost cười nhàn nhạt, xoa đầu của em gái mình, khẽ giọng nói: "Ta không cần lo, em cứ mang Lưu Tinh và Philo qua trước đi, ta lát sau sẽ đến, nếu như em sợ nói chuyện với Lưu Tinh, cứ để cho Philo bịt miệng của nó lại là được."
Tâm tư của Annabelle bị vạch trần, tức thì đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Nhưng, Antaixi thật sự rất quái dị, nếu như hắn đột nhiên làm phản, vậy ca ca anh thật sự sẽ rất nguy hiểm!"
Filost cười cười, lại không có trực tiếp trả lời vấn đề có liên quan với Antaixi của Annabelle, chỉ là hơi an ủi nói: "Đừng lo, qua mấy ngày nữa, chúng ta sẽ đến nơi mục đích. Cho dù Phẫn Nộ và Kiêu Ngạo tập kích, ta tin nhân thủ của chúng ta hẳn là đủ chống giữ đến chỗ đó rồi."
"Chỗ đó..." Annabelle nghiêng nghiêng đầu nói: "Là nói hòn đảo nhỏ lần trước sao?"
"Ừ, đảo Tận Thế." Filost cười cười thần bí, "Đây là tên ta đặt cho nó."
◊◊◊◊
"A A! Thật là chán."
Lưu Tinh hất tung toàn bộ quân bài, sau đó, cả người trải thành hình chữ đại (大) ở trên giường, trăm chiều nhàm chán mà lăn qua lộn lại.
Thấy vậy, những kỵ sĩ và tế ti đối mặt nhìn nhau, ma pháp sư thì lộ ra biểu tình hệt như sống lại, cuống quýt thu hồi tiền cược đang đặt xuống, sắp sửa thua trên tay, mặc dù Filost điện hạ đã tài trợ mọi khoản tiền cược, chẳng qua ma pháp sư cả đời đều chưa từng thua nhiều tiền như thế, thua đến nhũn tay luôn rồi.
"Ta muốn ngủ trưa, các ngươi ra ngoài hết đi, đừng ở đây ồn chết người!" Lưu Tinh không kiên nhẫn phất phất tay.
Nghe thấy lời này, năm người trông coi không khỏi lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng, thu dọn sạch sẽ toàn bộ tiền cược, bàn cược trên giường, sau đó đội ngũ ngay cả thấy rồng cũng chưa chắc lộ ra biểu tình kinh hoảng này cứ như gió lốc, một giây thu dọn xong quân bài, hai giây toàn bộ chen đến bên cửa phòng, sau ba giây, năm người tất cả đều đã rời khỏi căn phòng, ngoài ra còn nhẹ nhàng đóng cửa phòng, tránh cho đánh thức tiểu tổ tông bên trong.
Trong phòng an an tĩnh tĩnh, Lưu Tinh cũng trùm đầu ngủ, chăn bông đắp một mạch đến đỉnh đầu, chỉ lộ ra mấy dúm tóc đỏ bừng.
Dưới chăn bông, một con mắt to màu vàng nhấp nháy len lén mở ra.
"Xương Cốt?"
Yên tĩnh ~
"Xương Cốt, Xương Cốt?"
Yên tĩnh ~~
"Xương Cốt, Xương Cốt, Xương Cốt?" Lưu Tinh bắt đầu cuống cuồng.
"Chi —"
"Phù~" Lưu Tinh thở phào, nhưng lập tức thấp giọng mắng: "Nếu có ở đây, làm gì không trả lời sớm chút! Hại ta tưởng rằng ngươi gặp sự cố bị bắt đi mất!"
"Chi chi."
Xương Cốt từ một góc của chăn chui vào, còn hết sức ủy khuất vừa kêu, vừa gõ xương đùi của mình.
"Được rồi, ta biết ngươi rất vất vả!" Lưu Tinh đảo mắt khinh khỉnh, một cỗ xương cốt còn phàn nàn mỏi chân? Đúng là không có thiên lý! Ngươi đâu ra bắp thịt và thần kinh để đau mỏi chứ!
"Chi."
"Được rồi, chờ sau khi đi ra, ta sẽ đổi xương đùi mới cho ngươi, được chưa?" Lưu Tinh nhẫn nhịn xúc động muốn chặt tay chân Xương Cốt nhà mình, cắn răng nói: "Ngươi còn không nói cấu tạo của chiếc thuyền này, ta sẽ, ta sẽ tháo dỡ một cái xương cốt thành một đống xương cốt!"
"Chi!" Xương Cốt phát ra "tiếng đằng hắng", sau đó là một đống tiếng thuyết minh "chi chi chi" hoảng loạn.
"Cái gì?" Lưu Tinh vừa nghe vừa nhíu mày: "Không có nơi có thể chạy ra? Xung quanh căn phòng này của ta đều là tấm sắt? Có khoa trương như thế không hả..."
"Chi!" Xương Cốt kêu ngắn một tiếng, lập tức khôi phục an tĩnh.
Có người tới? Lưu Tinh lập tức an tĩnh theo, ra vẻ đang ngoan ngoãn ngủ.
"Cộc cộc cộc!"
Hiển nhiên, người bên ngoài cũng không có ý định xông vào, còn lịch sự gõ gõ cửa.
Lưu Tinh khẽ nhíu mày, đây vẫn là lần đầu tiên trong mấy ngày qua có người chủ động đến tìm cậu, ngay cả Filost mấy ngày này cũng không hề tìm cậu.
"Vào đi!" Dưới tò mò, cậu vẫn là quyết định đừng làm khó người ta, trực tiếp để cho đối phương tiến vào.
Cửa phòng chậm rãi mở ra, bên ngoài cửa có đứng một kỵ sĩ tóc vàng tư thái tiêu sái, chỉ là trên mặt hắn lại không có mang biểu tình ôn hòa quen thuộc, mà là vẻ mặt nghiêm nghị.
"Philo?" Cậu có chút kỳ quái hô lên, dưới lòng có chút chột dạ, nhớ lần trước cậu chẳng phải đã len lén ám chỉ Dực Nhân đi thủ tiêu Philo sao?
Philo nhíu mày, lại không có nói cái gì, hắn sau khi thuận tay đóng cửa phòng lại, đi đến bên giường, sau đó cứ thế trừng vào Lưu Tinh.
Xem ra là mưu sát không thành, hơn nữa còn bại lộ âm mưu rồi sao? Lưu Tinh không khỏi co rụt về phía đầu giường, hơn nữa suy nghĩ có cần dùng ngôn ngữ mất mặt la hét tìm kẻ địch cứu mình như là "Khởi Đầu cứu ta với" gì đó.
Philo trừng vào cậu một hồi, mới miễn cưỡng mở miệng nói: "Ngươi chính là Tận Thế?"
"Ngươi không phải đã biết rồi sao?" Lưu Tinh lẩm bẩm: "Làm gì biết rõ còn hỏi chứ!"
Philo nghe vậy, cũng không tiếp tục dây dưa ở vấn đề này nữa, chỉ là cố nhẫn nhịn nộ khí mà hỏi lần nữa: "Là ngươi muốn người trên thuyền giết ta?"
Lưu Tinh trầm mặc, mặc dù rất muốn nói dối, chẳng qua phỏng chừng nói xong đối phương cũng sẽ không tin, tốt hơn vẫn là thành thật một chút.
"Dù sao ngươi cũng đâu có chết! Là nam nhân thì đừng có so đo như thế."
"Ngươi..." Philo tức đến chừng như nói không ra lời.
"Ngươi biết bọn họ đối với ta làm sao không?"
Nhìn thấy dáng vẻ tức muốn nổ tung của Philo, phỏng chừng mình nếu không mở miệng hồi ứng, liền có người muốn giết người rồi. Lưu Tinh đành bất chấp đến cùng nói: "Bọn họ đối với ngươi làm sao cũng không liên quan đến ta, ta chỉ là muốn bọn họ ngăn cản ngươi đi theo mà thôi."
"Bọn họ làm ta hôn mê, buộc ở trên neo thuyền, sau đó thả chìm xuống đáy biển, cho đến khi Belle đến cứu ta." Ngữ khí của Philo hình như hết sức run rẩy.
"Ngươi đã ở đáy biển bao lâu?" Lưu Tinh ngây ngẩn hỏi. Thế này cũng không chết... Xem ra trì dũ thuật của Philo còn mạnh hơn tưởng tượng.
"Năm giờ!" Philo giống như nổ tung mà rống to: "Suốt năm giờ đều ở đáy biển, cảm giác nước biển trút vào trong phổi, hoàn toàn không thể hô hấp, lồng ngực giống như nổ tung, còn có, còn có bóng tối dưới biển kia..." Nói đến cuối, vị kỵ sĩ trước giờ kiên nhẫn này vậy mà bất giác nổi lên run rẩy.
"... Nghe lên có vẻ rất thảm." Da đầu Lưu Tinh đột nhiên có chút tê dại, nghĩ đến tình huống mình trước kia ở trong tử vong lan tràn chết rồi lại sống, sống rồi lại chết, nếu cậu cũng trải qua năm giờ như thế, đại khái sớm đã phát điên rồi đi!
"Thảm?" Philo cười thê lương: "Nếu như không phải Lười Biếng Bảo Thạch kiên quyết chữa khỏi cho ta hết lần này đến lần khác, ta sớm đã lựa chọn chết một trăm lần rồi."
Nghe vậy, Lưu Tinh mím chặt môi, không rên nửa tiếng.
Thấy Lưu Tinh không có ý định mở miệng, Philo rốt cuộc phẫn nộ rống to: "Hãm hại ta đến mức độ này, ngươi chẳng lẽ không có lời gì muốn nói với ta sao?"
Lưu Tinh quật cường trả lời: "Không có!"
"Ngươi..."
Mặt của Philo bởi vì phẫn nộ mà vặn vẹo kịch liệt, thậm chí rút bảo kiếm ra, ánh kim loại lạnh lẽo trên thân kiến chiếu hoa cả mắt Lưu Tinh.
Mắt thấy Philo giơ hung khí từng bước từng bước đi tới, trên mặt còn mang theo thần sắc điên cuồng, ... Chẳng lẽ gã này thật sự bị năm giờ kia bức đến phát điên rồi à? Lưu Tinh vội vàng hét lớn: "Là ngươi nói muốn giết ta trước!"
Nghe vậy, bước chân của Philo khựng lại.
Lưu Tinh bĩu miệng, ai oán nói: "Ta vô duyên vô cớ làm cái gì mà Tận Thế, sau đó ngươi vừa lại chạy tới nói cái gì mà ta sẽ hủy diệt thế giới, liên tục nói muốn giết ta! Benchez vừa lại cảm thấy ta sẽ gây phiền toái, liền dùng tử vong lan tràn muốn giết ta..."
Nói đến cuối, thực sự cực kỳ ủy khuất, Lưu Tinh dứt khoát rống to: "Ta không giết ngươi trước, ai biết ngươi có sẽ phản lại giết ta hay không chứ! Ngươi xem, ta chẳng qua muốn tin tưởng Belle, cho nên không có nghe cảnh cáo của Saimi, giải quyết luôn Belle, kết quả thì sao? Ta chẳng phải đã bị Belle bắt đến!"
"Belle chỉ là nghe theo lời của Filost điện hạ." Philo vội vàng giải thích cho Belle.
"Vậy cứ tính lên đầu của Filost là được! Ta giết ngươi thì không đúng, chẳng lẽ Filost bắt ta, muốn nhốt ta đến ngày phán xét mới giết thì đúng sao?"
Giờ phút này, thần sắc điên cuồng trên mặt Philo sớm đã lui hết, hắn có chút lắp bắp nói: "Nhưng, nhưng ngươi muốn hủy diệt thế giới..."
"Tâm thần à! Ta làm gì muốn hủy diệt thế giới? Hủy diệt thế giới, chẳng lẽ bản thân ta sẽ không chết sao? Tiểu Bạch, Alan, Aya, hay là Saimi đến lúc đó vẫn có thể sống hả?" Lưu Tinh tức đến sắp tràn máu não rồi, chỉ muốn đem Xương Cốt trong chăn chọi vào đầu của Philo, xem xem hắn có sẽ bởi thế mà thanh tỉnh một chút hay không.
"Nhưng ngươi gọi là Tận Thế..." Philo càng thêm do dự.
"Cái đó ta không biết, tên cũng không phải do ta đặt!" Lưu Tinh tức giận hai tay khoanh ngực: "Dù sao, ta chính là không hề muốn hủy diệt thế giới! Chỉ có tên tâm thần điên đến cực điểm mới sẽ muốn hủy diệt thế giới!"
Nghe thấy Lưu Tinh nói như thế, Philo tức thì trầm mặc.
Ta liếc trộm... Không có biểu tình nhưng có hơi nhíu mày, tốt lắm tốt lắm! Xem ra Philo có chút xíu dao động rồi.
Lưu Tinh suýt nữa muốn nhảy lên hoan hô. Ngẫm lại, Tiểu Bạch là loại hình bảo hộ tuyệt đối, Alan là loại hình công kích vô địch, nếu như có thể thêm Philo một tên Tội Giả loại hình trì dũ không chết được, vậy dù cho tên cáo Filost cũng không thể làm gì bọn họ đi? Ha ha ha! Vậy cậu liền có thể ở trên thế giới này tiếp tục trải qua cuộc sống mạo hiểm tốt đẹp ăn no ngủ kỹ, ngủ đã liền bắt vật cưng, bắt xong rồi tiếp tục ăn!
"Ta phải ngẫm lại cho tốt..."
Cuối cùng, Philo lộ ra thần sắc mệt mỏi, hồn bay phách lạc mà đi ra khỏi phòng.
Ánh mắt của Lưu Tinh lóe lên, làm ra động tác yeah, "Mưu kế dao động kẻ địch, thành công!"
"Vốn định dùng trên người Belle, kết quả Philo lại chạy đến trước... Mặc kệ, nếu Belle đến, dùng thêm lần nữa là được."
Lưu Tinh bĩu môi, vừa lại lẩm bẩm: "Tiểu Bạch thối, Alan thối, Saimi thối... Ngay cả Philo cũng đã về rồi, các ngươi còn không đến cứu ta! Nếu như không phải Filost muốn chờ đến cái ngày phán xét kia mới muốn giết ta, ta sớm đã chết một trăm lần rồi, đến lúc đó xem các ngươi đi đâu tìm cái "Lưu Tinh" để cứu!"
"Để cho Philo dao động là thu hoạch ngoài ý muốn, chẳng qua, ai biết hắn có sẽ sau khi hơi dao động, sau đó lại tiếp tục nghe lời của Filost! Tiểu Bạch và Alan cũng không biết đang lề mề cái gì...
Lưu Tinh có hơi không an tâm lắm mà nghĩ: Chẳng lẽ... bọn họ không muốn tới cứu ta rồi đi?
"Xương Cốt!"
Vừa nghe thấy Lưu Tinh gọi, Xương Cốt trốn ở trong chăn lập tức nhảy ra, sau đó liền trốn vào trong túi tùy thân của Lưu Tinh, Lưu Tinh vỗ vỗ cái túi có Xương Cốt trốn vào, cuối cùng cũng có chút cảm giác an tâm.
"Nguyên tố của tự do tự tại, đứa con của gió... dịch chuyển tức thời. Lại lần nữa, dịch chuyển tức thời thời thời... vẫn không được!"
Lưu Tinh "bịch" một tiếng nằm ngửa hình chữ đại trên giường, kêu oai oái: "Đáng ghét quá đi! Filost khẳng định đã động tay động chân gì đó, làm sao ta dùng ma pháp gì cũng không ra... Chẳng qua, nếu như dùng dịch chuyển tức thời đã có thể đào tẩu, tên cáo Filost đã không tính là con cáo thối tha xảo quyệt rồi!"
"Nếu từ trên thuyền không có biện pháp đào tẩu..." Lưu Tinh nhíu mày suy đoán: "Vậy thì phải chờ lúc thuyền cập bến thừa dịp bỏ chạy rồi. Filost chung quy không thể cứ nhốt ta ở trên thuyền chứ?"
"Chỉ là, nếu như không thể thừa dịp lúc lên bờ lén chạy thành công, một khi bị nhốt vào trong giam lao chân chính, ta liền xong đời rồi! Có khi thật sự bị Filost nhốt đến ngày phán xét mất!"
Khuôn mặt của Lưu Tinh nhăn nhúm như con khỉ, cũng vẫn là nghĩ không ra biện pháp thực tế để chạy trốn. Argh~~ Nếu cậu có lực lượng của Tiểu Bạch hoặc là Alan thì tốt rồi!
Cái gì mà Người Dẫn Đường Tận Thế chứ, GOD cũng quá hẹp hòi rồi, muốn tìm người chơi trò chơi, tốt xấu cũng phải cho một chút lợi lộc chứ! Cho dù không cho lực lượng hủy thiên diệt địa, ít nhất cũng phải cho thanh "XX Thánh Kiếm" "nghe nói" có thể hủy thiên diệt địa... Xí xí! Ta đang nói gì vậy, ta thế nhưng là Ma Tộc, làm sao cũng phải cho thanh "OO Ma Kiếm" mới đúng!
Bảo vật của Người Dẫn Đường chính là Tội Giả và Tinh Kiến...
Trong đầu đột nhiên nhớ tới lời của Saimi, Lưu Tinh càng bất cam mà oán giận: "Bảo vật gì chứ... Đều không đến cứu ta, ta ghét Filost, ghét Belle, ta không muốn ở đây..."
Càng mắng, hai mắt của Lưu Tinh vừa lại xót lên, mặc dù nói, mắng Philo là loại sách lược khiến "kẻ địch" tâm loạn, chẳng qua, chẳng lẽ trong lời cậu mắng không có lời nội tâm của chính mình sao?
"Rầm!"
Cửa phòng đột nhiên bị tông mạnh ra, tiếp đến, giọng điệu trách móc kia của đạo tặc Pease từ cửa truyền đến: "Tôi nói nè! Belle, cô ngại ngùng cái gì chứ, dù sao Lưu Tinh cũng không phải người không quen biết..." Nói xong, vừa lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mặc dù bây giờ là kẻ địch rồi..."
Ta chùi... Lau đi nước mắt ở khóe mắt, Lưu Tinh từ trên giường nhảy dựng lên, mặt căng cứng, trừng vào cái gã không gõ cửa đã xông bừa vào.
Vừa trừng, liền nhìn thấy rất nhiều người quen, Annabelle sợ sệt trốn ở sau lưng Elena, Agito to con với vẻ mặt ủ rũ, đạo tặc Pease lén lút đi ở trước nhất, cộng với Philo vừa rồi mới đến cũng đang mang vẻ mặt âm trầm đứng ở bên cạnh Pease.
Nhìn thấy Pease, Lưu Tinh nhất thời có chút căng thẳng, nghĩ đến tình trạng bi thảm bị trói trên neo thuyền chìm vào trong biển mà Philo vừa mới nói, nhớ Pease lúc đó cũng ở cùng chỗ với Philo, hẳn sẽ không cũng bị ném xuống biển, khiến cho trạng thái tinh thần dị thường rồi đi?
"He! Lâu rồi không gặp, Lưu Tinh." Đạo tặc Pease đùa cợt một cách không đứng đắn.
"Không gặp cái đầu ngươi!"
Lưu Tinh đảo mắt khinh khỉnh, gã này vẫn là quái như thế, căn bản không có thay đổi mà! Ở lúc Philo bị ném xuống biển, hắn tám phần không bị ném xuống theo, nghĩ đến hẳn là thế này, Dực Nhân dù sao cũng không phải chủng tộc hung ác gì, đại khái không nhẫn tâm giết luôn cả Pease đi.
"Không ngờ ngươi vậy mà là kẻ địch của Filost điện hạ." Elena hết sức lạnh lùng nói, nhưng trong lạnh lùng này, vừa lại mang theo chút cứng ngắc, giống như ngay cả cô cũng có chút không thể tin đây là sự thật.
"Vậy Saya cũng là kẻ địch của vương tử điện hạ sao?" Agito cuống đến hốc mắt cũng ửng đỏ.
Lúc này, thân thể Philo cứng đờ, Annabelle cũng đồng thời ngẩn ra, người trước là bởi vì nghe thấy tên của Saya, người sau lại là bởi vì nhớ tới cô hình như chưa có nói với Philo và Agito, chuyện Saya kỳ thực không phải là tỷ tỷ, mà là ca ca...
Lưu Tinh cổ quái mà nhìn Agito, nghĩ thầm gã này chẳng lẽ còn chưa biết Tiểu Bạch là nam? Lại quay đầu nhìn Philo, Ủa? Gã này lại có thể cũng lộ ra thần sắc quan tâm! Hai người này... Rốt cuộc là thật sự không biết Tiểu Bạch là nam, hay là quyết định học tập Dan, lựa chọn quan điểm tình yêu "chỉ cần ta thích, có giới tính gì cũng được"?
Tiếp đến, Lưu Tinh dùng thần sắc cổ quái nhìn hướng người biết chân tướng là Annabelle, mà người sau thì lộ ra thần tình ân hận có chút làm nũng, "Tôi, tôi quên nói rồi..."
Chuyện quan trọng như thế cô cũng quên được? Bây giờ, bây giờ chẳng lẽ muốn chính cậu thừa nhận cái việc lúc đó nói Bai Saya là nữ... kỳ thực là trò đùa ác của Lưu Tinh cậu?
Vậy phỏng chừng không cần chờ đến ngày phán xét để cho Filost đến giết cậu nữa, ngay bây giờ đã có hai tên nam nhân bi phẫn sẽ mỗi tên một kiếm xẻ cậu thành ba mảnh!
Lưu Tinh mang vẻ mặt khốn khổ, chậm rãi nói rõ: "Um... Bai Saya là Phẫn Nộ Tội Giả..."
Vậy sự thực Saya là "ca ca" thì sao? Annabelle nỗ lực chớp mắt muốn Lưu Tinh nói rõ chuyện này.
"Đây ta biết." Philo nhíu mày.
"Bai Saya có Phẫn Nộ Bảo Thạch..." Đây chẳng phải là thừa thãi sao? Nói xong bản thân Lưu Tinh cũng muốn cho mình một trận, chẳng qua cậu chính là không dám nói cái sự thực Tiểu Bạch là nam này mà!
Philo đã bởi vì bị cậu hãm hại, khiến cho bị chìm vào trong biển năm tiếng mà đang tức giận rồi, bây giờ lại thêm cái sự thật khủng bố "người trong lòng kỳ thực là "có cuống"", tinh, tinh thần của hắn dù kiên định làm sao, có khi cũng sẽ bị phá hủy không còn một mảnh, sau đó ở trong lúc tinh thần sụp đổ, tiện tay thu dọn Lưu Tinh.
Không phải muốn cậu nói chuyện này... Annabelle tiếp tục chớp mắt ám chỉ.
"Vòng bảo hộ của Bai Saya mạnh muốn chết, không ai có thể làm tổn hại đến anh ta." (anh ta hay cô ta gì đó trong tiếng TQ đều đọc giống nhau)
Lưu Tinh khóc không ra nước mắt, Tiểu Bạch là có vòng bảo hộ rất mạnh, nhưng không ai muốn đi làm hại hắn, trái lại là mình ngay cả tấm khiên gỗ cũng không có, mà lại có khả năng sẽ có hai tên chiến sĩ và Thánh kỵ sĩ nổi khùng muốn thu dọn mình...
"Không phải muốn cậu nói chuyện này, Lưu Tinh!" Annabelle chống nạnh, từ sau lưng Elena nhảy ra, trách móc nói.
Lưu Tinh trừng vào Annabelle. Không muốn nói! Ít nhất không muốn nói bây giờ, chờ sau khi ta chạy trốn, cô hãy nói cho nhóm Philo đi!
"Philo ca ca... còn có Agito!"
Annabelle mang vẻ mặt áy náy nhìn Philo, vốn đã định bắt đầu giải thích rồi, nhưng Agito bên cạnh lại dùng khuôn mặt to lớn khóc lóc kia của hắn bức cận Belle, người sau dưới nhắc nhở đầy lực đe dọa như thế, không thể không vội vàng thêm chữ Agito.
Tiêu rồi, tiêu rồi! Lưu Tinh ôm đầu, đời này chưa bao giờ hối hận trò đùa ác của mình như thế.
Annabelle tiếp tục mang theo thần tình áy náy nói: "Kỳ thực Bai Saya là một..." ca ca...
"Cộc cộc cộc!"
Ở ngay lúc này, tiếng gõ cửa có tiết tấu vừa phải, âm lượng không lớn không nhỏ vang lên, sau khi ba tiếng vang lên, cũng không có nôn nóng gõ tiếp, hiển nhiên người bên ngoài là hết sức có giáo dục.
"Ta đi mở cửa!" Lưu Tinh nhảy lên la lớn, lấn át tiếng "ca ca" nho nhỏ kia của Annabelle.
Không chờ bất cứ người nào làm ra phản ứng, Lưu Tinh lập tức ba chân bốn cẳng từ trên giường lăn xuống, sau đó xông đến bên cửa, giựt tung cửa ra.
"Filost!" Lưu Tinh cảm động nhìn người mỉm cười khiến người như tắm trong gió xuân bên ngoài cửa, ôm chầm lấy vương tử điện hạ ưu nhã, cảm động nói: "Ta rất yêu ngươi! Ngươi ngàn vạn lần đừng đi à!"
Ngàn vạn lần đừng để cho Belle có thời gian nói ra chân tướng Bai Saya kỳ thực là nam nhân à! Lưu Tinh muốn khóc mà bổ sung dưới đáy lòng.
"Hả?"
Dù là vương tử điện hạ lãnh tĩnh như Filost cũng không khỏi lộ ra thần sắc cổ quái, vốn là có chút lo âu, nhóm Annabelle đều quen biết Lưu Tinh, nói không chừng sẽ nhất thời mềm lòng, trợ giúp cậu chạy trốn, cho nên hắn mới cố ý qua xem thử, làm sao bây giờ... túc địch của hắn lại có vẻ chết cũng chịu không rời khỏi hắn?
"Mau bỏ ca ca ra!" Annabelle nhảy tới, bạt mạng kéo đôi tay ôm lấy Filost của Lưu Tinh, dáng vẻ muốn tranh giành tình cảm.
Lưu Tinh làm mặt hề với Annabelle, dứt khoát buông Filost ra, cậu chỉ là muốn để cho Belle ngừng nói vấn đề giới tính của Bai Saya mà thôi, cũng không hề có hứng thú đối với việc tiếp tục ôm Filost.
Lúc này, mọi người mới rốt cuộc hồi thần, rối rít hành lễ với vương tử điện hạ một cách tôn kính, chỉ có Annabelle bản thân cũng là hoàng thất vẫn kéo lấy tay của Filost, dáng vẻ rất sợ ca ca sẽ bị cướp đi, cộng với Lưu Tinh hoàn toàn thiếu hụt loại tình cảm tôn kính này, đang ở một bên khinh khỉnh nhìn hành động của Annabelle.
Filost chỉ là cười cười đối với hành động của em gái, sau đó nói với mọi người: "Mọi người đứng lên đi."
"Ta là đến nói cho ngươi." Filost quay đầu nhìn hướng Lưu Tinh, cười ngọt như mật ong: "Đã đến nơi mục đích của chúng ta rồi."
"Nơi mục đích?" Lưu Tinh cảnh giác mà cảm thấy đây khẳng định không phải một nơi tốt lành.
"Đúng vậy, đảo Tận Thế." Filost gật đầu, cười sáng chói như mặt trời mà nói: "Nơi ngươi sẽ ở suốt cho đến ngày phán xét."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top