5 - 5

Chương 5: Aya phi hành toàn ký lục

"... Chính là bởi vì chúng ta lên sai thuyền, may mà chiếc thuyền này là của Ma Tộc Lưu Tinh quen biết, cho nên bọn họ nguyện ý để chúng ta cùng đi đến đại lục phương bắc."

Bai Saya cười khổ giải thích, Lưu Tinh thì trốn ở sau lưng hắn, ngay cả sợi lông cũng không dám lộ ra, tránh cho một giây sau, bộ phận lộ ra liền sẽ bị tia chớp hóa than, biến thành một đống tro bụi, sau đó bị gió biển thổi mất tăm.

Alan nghe giải thích, sắc mặt đều vẫn luôn rất trầm trọng, mang theo hoài nghi hỏi: "Ngươi vì sao lại quen biết hoàng tử của Ma Tộc? Chẳng lẽ ngươi..."

"Đúng!" Lưu Tinh vô cùng căng thẳng vội vàng ló đầu ra hét lớn cắt ngang suy đoán của Alan, sau đó nói ra lời bịa đặt mà cậu vận dụng toàn bộ tế bào não của đại não để nghĩ ra: "Bởi vì mẹ ta là bảo mẫu của hoàng tử! Cho nên hoàng tử điện hạ từ nhỏ đã nhìn ta lớn lên, anh ấy cứ giống như anh ruột của ta vậy đó!"

"..."

Alan lặng lẽ không nói nhìn Lưu Tinh, ánh mắt giống như đang quét nói dối ở trong đại não của Lưu Tinh, nhưng người sau vô cùng hiểu rõ nếu lời nói dối bị vạch trần, kết cục của mình nhất định là đầu tiên bị tia chớp "than hóa", sau đó "than xương" lại bị hải táng, cho nên cậu nỗ lực dùng ánh mắt thành khẩn nhất, vô tội nhất, khiến người thương yêu nhất của mình nhìn trở lại Alan.

"Lên sai thuyền không phải là lỗi của ngươi, ta không trách ngươi, mặc dù ta cho rằng trong lời của ngươi nói, nhất định có nói dối tồn tại."

Tinh Linh phân biệt đúng sai đem ánh mắt chuyển hướng Saisimili đang nỗ lực co rút ở bên cạnh, muốn biến mình thành "Dực Nhân trong suốt", Alan nheo mắt một cách nguy hiểm nói: "Ngươi..."

"Đây nhất định là ý chỉ của GOD!" Saisimili kiên quyết đứng dậy: "Nhất định là GOD muốn chúng ta đến đại lục phương bắc, cho nên cố ý để ta nhận sai thuyền!"

Ngươi gạt người! Lưu Tinh, Bai Saya và Alan phá giải lời nói dối của Saisimili trong chớp mắt, so với công lực nói dối của Lưu Tinh, Saisimili cứ như là gắn mác "ta đang nói dối" ở trên mặt.

Đối với ba đồng bạn tỏ rõ ba chữ "ngươi gạt người" ở trên mặt, dù cho da mặt dày như Lưu Tinh cũng có khả năng hơi chột dạ rồi, huống chi là Saisimili da mặt mỏng như lông vũ, hắn lập tức giở bài giận dỗi mà xoay người đi, đưa mông vào đồng bạn, vô tội mà nói: "Dù sao, ta chỉ là nhận sai thuyền thôi mà!"

Mặc dù tức giận rất muốn lấy tia chớp bổ người, nhưng lần này, Alan lại khoan dung một cách bất ngờ, nói với hắn: "Nếu như ngươi chịu bói toán một chút, chúng ta rốt cuộc nên bất chấp mọi thứ đi đại lục East, hay là cứ như thế theo Ma Tộc đến đại lục North, ta sẽ tha thứ lỗi lầm ngươi nhận sai thuyền."

Tinh Linh từ lúc nào tin tưởng bói toán của Saisimili rồi? Lưu Tinh và Bai Saya đều hết sức kỳ quái nhìn Alan.

"Thật không? Ta thật sự có thể bói toán sao?" Saisimili lập tức xoay trở lại, mắt màu hồng của hắn lóe lên ánh sáng 500W, giống như là trúng số không dám tin, bạt mạng hỏi Tinh Linh.

Alan hết sức nghiêm túc gật đầu, từ sau khi nghe Lưu Tinh nói, trên đường hắn trở về tìm bọn họ, cành cây giẫm lên sở dĩ bị gãy hai lần liên tiếp, khiến cho hắn té xuống khe núi, trẹo lưng, lấy được Kiêu Ngạo Bảo Thạch, tiếp đến bị Philo mang về doanh trại, cuối cùng còn gặp phải tử vong lan tràn loại ma pháp mang tính hủy diệt này... Hết thảy mọi thứ đều là bởi vì "khế cơ" của Saisimili dẫn phát gây nên, từ đó, hắn liền tin bói toán của Tinh Kiến có tính chân thực nhất định.

Bởi vì, hắn từ khi sinh ra đến bây giờ đã năm mươi mấy năm, chưa từng xui xẻo như thế! Nhất định là sai sót của khế cơ do cái tên Tinh Kiến Saimi này dẫn phát!

"Tiểu Bạch, anh có cảm thấy Alan mặc dù trong miệng nói muốn tha thứ cho Saimi, chẳng qua mắt hình như sắp phát ra tia chớp hóa than Saimi rồi không?" Lưu Tinh ở một bên kề tai nói nhỏ với Bai Saya, mà hắn sau khi nhìn Alan một cái, lập tức gật đầu tán đồng.

Mặc dù người khác đang lo lắng cho hắn, chẳng qua bản thân Saisimili trái lại hưng phấn đến hoàn toàn không phát giác, chỉ là cẩn thận từng ly từng tí mà bưng lên cầu thủy tinh yêu dấu, sau đó chậm rãi khép hờ đôi mắt, để tâm thần thả vào trong thế giới của sao...

Thần sắc của Saisimili dần dần trở nên nhởn nhơ, âm thanh giống như từ nơi xa xôi truyền đến, thậm chí mang chút tiếng vọng trống rỗng.

"Giao vận mệnh cho chủng tộc vĩnh hằng bất biến, hết thảy vẫn sẽ không có bất cứ thay đổi nào, nhưng cẩn thận, đừng làm mất thứ quan trọng; bước lên lãnh địa phút chốc vạn biến, quỹ đạo của sao cũng sẽ theo đó tràn ngập biến số, mà thời gian lựa chọn sắp đến."

Sau khi nói xong, sắc mặt của Saisimili lần nữa khôi phục nguyên trạng, biểu tình của hắn thậm chí cả động tác chi thể đều cực giống một đứa trẻ thẹn thùng vừa mới thổi sáo xong, đang chờ bình luận của cha mẹ, đang mở to mắt nhìn đám người Lưu Tinh.

"Cho nên đã nói không cần bói toán của Saimi mà!" Lưu Tinh bĩu môi: "Cho dù nghe xong cũng không biết phải làm sao."

Bai Saya gật đầu theo, hắn cũng hoàn toàn không hiểu lời của Saimi nói.

"Ya ya ya!" Aya mô phỏng Lưu Tinh, cũng nghiêng cái đầu nhỏ, bĩu cái môi nhỏ màu hồng, sau đó ra sức gật đầu lên xuống.

Saisimili cúi đầu, buông vai, sắc mặt hết sức u ám, chậm rãi đi về phía góc khoang thuyền...

"Nhưng ta cho rằng Saimi đích xác đã tiết lộ một số chuyện." Alan nghiêm túc nói.

Nghe thấy lời này, Saisimili dừng bước chân.

Alan thân là một Tinh Linh thường nghe đủ loại thi ca phức tạp khó hiểu, đối với lời ẩn chứa hàm ý, trái lại lý giải tốt hơn Ma Tộc và loài người.

"Ta giải thích sơ lời của Saimi nói. Chủng tộc vĩnh hằng bất biến hẳn là chỉ Tinh Linh bọn ta, bọn ta tuân theo truyền thống cổ xưa mà ưu mỹ, cho dù là ngàn vạn năm cũng sẽ không đánh mất, cho nên nếu đến đại lục East, hết thảy đều sẽ không có thay đổi. Về phần chủng tộc phút chốc vạn biến chính là chỉ Ma Tộc, một khi chúng ta bước lên đại lục North của Ma Tộc, vậy thì lữ trình của chúng ta sẽ tràn ngập biến số."

"Không sai! Nhất định chính là như thế! Alan ngươi thật là tri kỷ của ta! Hu hu hu... Vì sao ngươi không phải Người Dẫn Đường của ta?" Saisimili xoay người trong chớp mắt, phóng trở về bên cạnh Alan, dùng một loại ánh mắt kích động như Thiên Lý Mã gặp được Bá Nhạc mà nhìn Tinh Linh, sau đó lại dùng ánh mắt ức chế liếc Lưu Tinh.

"Nhưng, đi bên Tinh Linh, sẽ đánh mất thứ quan trọng đó!" Lưu Tinh bất an nói, cậu hình như có chút nghĩ được thứ quan trọng sẽ làm mất là cái gì rồi.

"Hơn nữa chúng ta cũng không biết nên làm sao đến đại lục East, thuyền của Phượng Kim hoàng tử không thể tiến vào đại lục East, nếu không Tinh Linh sẽ công kích chiếc thuyền này, nhưng, chúng ta chung quy không thể bơi qua đi?" Bai Saya cười khổ nói.

Alan lại không thể mất đi tư tưởng trở về cố hương, nỗ lực tìm ra phương pháp: "Bọn họ không cần đến quá gần, chỉ cần mang chúng ta đến vùng biển xung quanh, ta có thể dùng phi hành thuật mang Lưu Tinh đến lục địa, hơn nữa Saisimili là Dực Nhân, hắn có thể mang theo Bai Saya bay..."

Nói đến đây, lời của Tinh Linh đột nhiên ngừng lại, bởi vì hắn đã nhìn thấy biểu tình của ba người ở đây đột nhiên trở nên hết sức cổ quái, hắn không khỏi sửa miệng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Ta phải chăng đã nói sai cái gì?"

Bai Saya có chút do dự nói: "Không có, không nói sai cái gì, chỉ là..." Đuôi mắt của hắn liếc hướng Dực Nhân, bởi vì một trái tim từ bi, hắn không nỡ nói ra "tuyệt chứng" của người ta.

Alan mù mờ nhìn Lưu Tinh và Saisimili.

"Cái gã này!" Lưu Tinh kéo kéo bào tử của Saisimili, hoàn toàn không từ bi mà hét to: "Hắn có chứng sợ độ cao, không biết bay đâu!"

Đầu của Tinh Linh giống như bị tia chớp của mình đánh trúng, ngay tại chỗ biến thành một mớ hỗn độn. Dực Nhân biết bay lại có thể... có chứng sợ độ cao?!

"Ta biết bay! Chỉ là không dám bay mà thôi!" Saisimili mặt căng đỏ la lớn.

"Vậy còn chả phải giống như không biết bay." Lưu Tinh hoàn toàn không nể mặt chế nhạo Saisimili.

"Mới không giống!" Saisimili bất mãn kháng nghị, nhưng kháng nghị xong, đột nhiên toàn thân phát lạnh, mà Lưu Tinh vốn đang chọc hắn lại giống như gà con trốn ở phía sau Bai Saya, khi len lén từ đằng sau nhìn quanh, trong mắt còn tràn ngập sợ hãi...

Saisimili đột nhiên cảm thấy sống lưng nổi cơn ớn lạnh, quay đầu nhìn...

Chỉ thấy Alan đang dùng biểu tình kinh khủng như ma vương, mắt từ trên xuống dưới mà nhìn Saisimili, âm thanh hệt như phán quan của địa ngục đang tra hỏi: "Ngươi hẳn sẽ không... không thể dạy Aya làm sao dùng cánh phi hành chứ?"

Saisimili sợ đến sắp bật khóc, giống như tội nhân run rẩy tự khai: "Ta, ta biết bay, ta có thể dạy nó bay, thật sự có thể! Ta nhất định sẽ làm cho Aya học được bay làm sao, ta đảm bảo nó sẽ biết bay trước khi thuyền đến được đại lục!"

Sắc mặt của Alan rốt cuộc hòa hoãn lại, hắn trước kia chính là bởi vì cho rằng có Saimi thân là Dực Nhân đi theo, cho nên mới yên tâm để cho Aya hoàn toàn chưa biết bay rời khỏi Dực Nhân thành, nếu để hắn phát hiện Saimi vậy mà không thể dạy Aya phi hành, nói không chừng hắn sẽ tức đến đem đôi cánh dùng để trang trí của Saimi bẻ xuống cho Aya làm đồ chơi.

"Nếu đã không còn cách nào khác, vậy thì, chúng ta cứ đến đại lục North đổi thuyền, rồi đi đến đại lục East."

Dưới bắt buộc của hiện thực, Alan rốt cuộc không thể không thỏa hiệp, một đoàn người (hoặc là kỳ thực chỉ có Alan đang quyết định?) rốt cuộc quyết định tiến về đại lục Ma Tộc phương bắc – North.

◊◊◊◊

"Saimi, ngươi bắt đầu dạy Aya phi hành đi, thế này chúng ta mới không cần cứ luôn bế nó."

Alan hết sức thực tế, vừa rồi mới nhắc đến đề tài này, hơn nữa bắt đầu nghi vấn Saisimili rốt cuộc có biện pháp dạy Aya phi hành hay không, một giây sau, hắn dứt khoát lập tức mang Saisimili và Aya lên boong tàu, muốn bắt đầu tiến hành bài học phi hành đầu tiên của Aya.

Bai Saya và Lưu Tinh theo một cách tự nhiên mà ở một bên xem người nào đó bởi vì sự bạo lực bất thường của Tinh Linh mà bị hại... Không! Bọn họ là đi theo để xem thành quả học tập phi hành của Aya!

Hai người thậm chí còn ung dung ở một bên trò chuyện, Lưu Tinh hết sức kinh ngạc phát hiện một chuyện, không khỏi tò mò hỏi: "Tiểu Bạch à, anh lần này làm sao không có say sóng?"

Bai Saya có chút ngượng ngùng cười cười, sau đó trả lời: "Tôi hỏi Thụy Tư có biện pháp nào để tôi không say sóng không, nó đã nói một đống cái gì mà chỉ cần để cho ốc tai bảo trì cân bằng... Một số lời tôi hoàn toàn nghe không hiểu, cuối cùng nó nói với tôi, chỉ cần tôi dùng lực lượng bảo thạch lấp đầy mặt trong và mặt ngoài lỗ tai, thì sẽ không say sóng nữa, cho nên tôi liền làm theo, quả nhiên thật sự liền không say sóng nữa đây."

"Con ốc và say sóng có gì liên quan à?" Lưu Tinh trợn lớn mắt. Cậu chỉ biết ốc nướng lên thì rất ngon mà thôi!

"Tôi cũng không biết..."

So với hai đồng bạn không có lòng đồng tình, Saisimili với vẻ mặt khốn khổ, trên tay còn bế Aya đang bạt mạng vặn vẹo, người sau vặn vẹo thì không nói làm gì, còn cứ luôn không an phận mà dùng hai bàn tay mũm mĩm nho nhỏ kéo tóc vàng của hắn.

Hu hu, hắn cũng còn chưa kết hôn, không có sinh con, vì sao đã phải dạy tiểu Dực Nhân phi hành? Đây rõ ràng chính là trách nhiệm của Dực Nhân cha, sớm biết vậy hồi đó đã kiên quyết không để cho em trai rời khỏi nhà chịu chết!

"Ngươi hẳn là có thể dạy Aya làm sao phi hành đi?"

Alan chờ một hồi, lại thấy Saisimili vẫn còn ở nguyên tại chỗ ai oán, cho nên, Tinh Linh bèn dùng ngữ âm nhẹ nhành nhu mỹ nhắc nhở Saisimili một chút, nhưng lại khiến người sao có loại cảm giác lông vũ sau lưng dựng thẳng.

Saisimili điên cuồng gật đầu, vốn còn muốn ưỡn cánh sau lưng để gia tăng lực thuyết phục, nhưng lại đột nhiên phát hiện cánh mỹ lệ sau lưng mình đã biến mất rồi, cái phát hiện này khiến Saisimili lần nữa bất mãn lẩm bẩm: "Cánh mỹ lệ của ta mất rồi... vì sao Aya có thể lộ ra cánh, ta thì không thể..."

Đối mặt với lời oán giận rườm rà này, chỉ thấy Tinh Linh nhíu mày, Aya vừa nhìn thấy động tác nhíu mày này, lập tức kêu lớn "răng rắc răng rắc", thuận thế nhắc nhở Saisimili, nếu còn không bắt đầu, có lẽ hắn lập tức sẽ được trả lại cánh của mình... vòng tay ngụy trang đối với người chết là không cần thiết.

"Hm... Vậy ta bây giờ sẽ dạy Aya làm sao phi hành, để ta nghĩ một chút, hm, bước đầu tiên, bước đầu tiên là..." Dực Nhân trở nên khổ não, bước đầu tiên mà hắn trước kia học bay là cái gì... Đột ngột ngẩng đầu nhìn, lại thấy Tinh Linh đang lạnh lùng nhìn mình.

Saisimili hít một hơi, chớp mắt nhớ tới: "Là phải dạy nó làm sao chuyển động cánh!"

Tinh Linh suy nghĩ một chút, cho rằng hẳn là không có vấn đề, liền gật đầu.

"Nào, Aya, phải nhớ cánh chuyển động làm sao nhé!"

Thế là, Saisimili bắt đầu khốn khổ mà dùng tay nhẹ nhàng di động cánh của tiểu Dực Nhân, bắt đầu dạy nó phương pháp vỗ cánh.

"Ya?"

Aya hết sức mới lạ mà hướng ra sau nhìn cánh nhỏ của mình bị Saisimili quạt lên xuống, hình như cảm thấy có chút nhột, cho nên bạt mạng cười khanh khách, còn nỗ lực vươn bàn tay nhỏ mập ra sau lưng, muốn túm ngón tay thon dài của Saisimili, đáng tiếc cánh tay nhỏ của nó quá ngắn, ngay cả sau lưng cũng với không tới.

"Ya ya!"

Với hoài không tới, Aya có chút tức giận, cái miệng nhỏ màu hồng cong lên rất cao, cũng không biết bắt chước ai, hai cái tay nhỏ mập còn khoanh trước ngực, tạo dáng "ta tức giận rồi".

Saisimili như muốn khóc mà nghĩ: tiểu tổ tông của ta à, ngươi có thể học nghiêm túc một chút không? "Mẹ" ngươi còn đang nhìn chòng chọc như hổ ở một bên đó! Nếu ngươi không học được, vậy hắn... nghĩ đến đây, sắc mặt của Saisimili tức thì đen hết một nửa, vội vàng liên tục không ngừng di động cánh của Aya.

"Oáp~~" Lưu Tinh đánh cái ngáp vừa to vừa sâu vừa dài, lộ ra vẻ mặt nhàm chán nói: "Chán chết đi được! Còn tưởng rằng Aya thoáng cái là có thể học bay được, kết quả cũng đã lâu như thế còn đang vỗ cánh, Saimi rốt cuộc có biết dạy hay không hả?"

Câu cuối cùng còn thuận tiện nghi vấn Saisimili, Lưu Tinh gian trá nghĩ, xem Saimi bị Alan điện nhất định vui hơn Aya vỗ cánh gấp một trăm lần!

Saisimili lập tức tràn ngập oán niệm mà trừng Lưu Tinh một cái, trong lòng không biết đã oán giận bao nhiêu lần, vì sao, vì sao Người Dẫn Đường của hắn lại là Lưu Tinh cái thứ thích hãm hại đồng bạn, vừa lại không tin bói toán của Tinh Kiến, còn suốt ngày thích gây họa...

"Đáng ghét! Saimi vậy mà dám mắng ta!" Lưu Tinh tức hồng hộc kêu lên.

"Lưu Tinh, đừng nói tùy tiện, Saimi đâu có nói chuyện chứ!" Bai Saya vội vàng khuyên ngăn, tránh cho một trận đại chiến lại sắp bắt đầu.

Lưu Tinh lại mặc kệ, ngón tay chỉ vào Saisimili, "Anh nhìn mắt của hắn!"

Mắt? Bai Saya ôm đầy nghi hoặc nhìn về phía Saisimili, lại thấy Dực Nhân đang dùng mắt màu hồng của hắn thỉnh thoảng lén liếc Lưu Tinh, mày chẳng những nhíu chặt, biểu tình trên mặt thậm chí cổ quái đến khiến người vừa nhìn đã biết hắn vô cùng bất mãn.

Haiz... Saimi, biểu tình của ngươi khiến người vừa nhìn đã biết ngươi đang oán giận. Bai Saya cười khổ, khiến hắn ngay cả muốn nói giúp Saimi cũng không thể.

Mắt to màu vàng của Lưu Tinh gian trá cười tít lại... He he! Cậu phải đi quấy nhiễu Saimi, nếu thế này, Aya học bay không được, Alan liền sẽ dùng tia chớp giúp cậu báo thù rồi!

Lúc đang muốn đi qua phá rối, Lưu Tinh lại bị một tiếng quát lớn dọa sững người...

"Mọi người bây giờ lập tức rời khỏi boong tàu!"

Bai Saya quay đầu nhìn, lại là hoàng tử Phượng Kim và Vưu Vũ, tiếng rống to vừa rồi chính là của Phượng Kim phát ra.

"Phượng Kim ca ca?"

Lưu Tinh trợn lớn mắt, cậu chưa từng nhìn thấy trên mặt Phượng Kim mang theo thần sắc nghiêm túc như thế, càng đừng nói đến rống to, dù sao Phượng Kim thế nhưng là thành viên hoàng thất Ma Tộc mệnh danh hiền lành nhất, chẳng qua Lưu Tinh từ trước kia đã thường mỉa mai hắn, so với nói là hiền lành nhất, "tùy tiện nhất" còn thích hợp hắn hơn.

"Lưu Tinh, vào khoang thuyền." Phượng Kim dù sao cũng vẫn là quan tâm em trai của mình nhất, tiến lên túm lấy cánh tay của Lưu Tinh, rất có khuynh hướng muốn lôi cậu vào, sau đó trói ở trong phòng.

"Chờ, chờ một chút đã! Rốt cuộc làm sao vậy?" Lưu Tinh vừa vùng vẫy, vừa la lớn.

Phượng Kim dừng lại, nhíu mày, nghĩ thầm nếu không nói rõ chân tướng, sợ rằng Lưu Tinh tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn ở lại khoang thuyền, nhưng một khi nói cho nó, có khi nó lại sẽ cảm thấy thú vị liền len lén chạy ra... Haiz!

Nhưng, Lưu Tinh lập tức bày ra biểu tình ngoan cố "anh không nói cho em, em tuyệt đối không vào" với anh trai mình.

"Ma pháp sư trinh sát nói cho bọn ta, có rồng đang tiến rất nhanh về bên này, căn cứ vào hướng hành tiến của nó..." Thần sắc của Phượng Kim trầm xuống: "Mục tiêu rất có khả năng chính là chúng ta!"

"Rồng!"

Ngoài dự liệu của Phượng Kim, Lưu Tinh chẳng những không có lộ ra một chút thần sắc tò mò, còn biến sắc, mức độ hoảng sợ xấp xỉ với lúc nghe thấy Alan bắt đầu niệm chú ngữ cột lôi.

Thấy vậy, Phượng Kim trái lại nổi lên tò mò, cái đứa em trai mấy lần đều suýt nữa bị lòng tò mò giết chết này của hắn vậy mà sẽ nghe thấy cái từ "rồng" liền sợ hãi?

"Rồng? Xin hỏi là từ đại lục South phương nam bay tới sao?" Bai Saya kinh hô, hẳn sẽ không là con rồng giao Aya cho hắn chứ?

"Không, nghe nói là từ phương đông bay tới." Phượng Kim quay đầu nhìn Bai Saya, thần tình như nghĩ đến cái gì.

"Thế à... vậy thì không phải rồi." Bai Saya thực sự có chút thất vọng, hắn có phần muốn gặp lại rồng mẹ dịu dàng kia.

"Hoàng tử điện hạ! Rồng đã tới phụ cận rồi." Chỉ thấy sắc mặt Vưu Vũ tỏ ra khá hoảng loạn xông tới, đồng thời la to.

"Cái gì? Làm sao lại nhanh như thế?" Phượng Kim lập tức quay đầu rống giận: "Không phải nói còn có khoảng một giờ sao?"

"Con rồng đó hình như biết ma pháp tương tự như dịch chuyển tức thời, ít nhất ma pháp sư là giải thích với tôi như thế." Vưu Vũ nói đến về sau, thần sắc cũng bình tĩnh hơn một chút, dù sao sau thời gian dài đi theo bên cạnh hoàng tử, sớm đã nhìn quen sóng to gió lớn, mặc dù mới đầu hắn đích xác có chút kinh hoảng, nhưng rất nhanh chóng đã bình phục.

"Nó rốt cuộc muốn làm cái gì?" Phượng Kim nhíu mày, mục đích chuyến này của bọn họ hoàn toàn không có liên quan tới rồng, vì sao lại sẽ có một con rồng phóng tới con thuyền này?

"Ya ya!"

Lúc này, Aya trong lòng Saisimili đột nhiên trở nên không an phận, ra sức vặn vẹo thân thể, hai cái chân nhỏ mập còn chưa biết đi vẫn ráng đạp lên cánh tay của Saisimili, hơi yếu mà đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhoài trên vai của Saisimili, vượt qua vai nhìn ra sau, vừa kêu "ya ya", hai cánh tay cũng bạt mạng vươn dài, giống như thế này liền có thể túm được thứ nó nhìn thấy.

"Aya, ngươi đang nhìn cái gì thế?"

Lưu Tinh tò mò nhìn Aya không an phận, khi cậu nhìn lên trời theo tầm nhìn của Aya, ánh mắt của mọi người cũng nhìn hướng bầu trời theo...

Tức thì, mọi người đều hít mạnh một hơi, sinh vật to lớn và hùng vĩ làm sao... Sinh vật tên là rồng đó bao phủ cả một vùng trời lớn, cánh thịt khổng lồ vỗ lên xuống, quy luật mà rất có tiết tấu đẹp đẽ, trên cánh thịt vừa lại mọc vẩy màu đỏ, từng miếng vẩy đều như là một viên hồng ngọc hoàn toàn vô khuyết, cả thân thể của nó đều trình hiện đường cong kiểu dòng chảy ưu mỹ, khiến cho gió biển mạnh mẽ hoàn toàn sẽ không trở thành trở ngại của nó, không còn nghi ngờ gì nữa, nó là vương giả của bầu trời, Rồng.

"Rồng màu đỏ?" Lưu Tinh kêu thảm: "Nhất định là nó! Nhất định là con rồng lần trước rồi! Thôi rồi, thôi rồi, tiểu thiên sứ của ta... Không được! Tuyệt đối không trả cho nó!"

Nói xong, Lưu Tinh đoạt phắt lấy Aya từ trên tay Saisimili, liền muốn phóng vào trong khoang thuyền...

"Chờ một chút, Lưu Tinh, rồng sẽ không cướp Aya đi!" Bai Saya vội vàng ngăn cản Lưu Tinh, dù sao, lúc đó là rồng giao phó trứng cho hắn, hơn nữa Alan cũng là một cha mẹ tốt, cho nên rồng không có lý do sẽ mang Aya đi.

"Ai nói! Chúng ta là từ trong chỗ nó trộm trứng đi!" Lưu Tinh cố chấp mà ôm chặt lấy Aya, căn bản không chịu buông tay, ngay cả Aya cũng bị ôm chặt đến đau rồi, bạt mạng đập tay của Lưu Tinh, bĩu miệng nói "răng rắc răng rắc" không ngớt, cũng không thể khiến cho Lưu Tinh buông tay.

"Ngươi làm Aya sợ rồi." Alan vươn hai tay ra, có chút trách móc nói: "Giao Aya cho ta, ta sẽ không để cho rồng mang Aya đi."

Lưu Tinh do dự một chút, chẳng qua ngẫm lại, Alan còn yêu thương Aya hơn mình, hắn hẳn là không khả năng sẽ giao Aya cho rồng mang đi. Thế là, cậu liền giao Aya sắp khóc trên tay cho Alan.

"Các ngươi... Đó thế nhưng là một con rồng đấy!"

Phượng Kim khó có thể tin nhìn nhóm người bao gồm em trai mình ở trong, bình thường mà nói, người bình thường lúc nhìn thấy rồng, đáng lẽ sẽ hoảng đến chạy tán loạn đầy thuyền, dù là trực tiếp nhảy xuống biển thoát thân cũng coi như phản ứng bình thường rồi, nhưng, nhóm người này... lại có thể còn có thời gian tranh bế em bé?

"Tiểu đệ... con rồng đó xem ra đang ở thời kỳ tráng niên, cho dù là ta cộng thêm Vưu Vũ cũng rất khó ứng phó." Phượng Kim thử khơi gợi ý thức hoạn nạn của nhóm người này

"Em biết rồi!" Lưu Tinh bực mình lườm Phượng Kim một cái, cậu đang căng thẳng Aya sẽ bị mang đi đây, hắn còn đến gia tăng cảm giác căng thẳng!

"Lần trước ngồi thuyền đã từng gặp con rồng này rồi, Tiểu Bạch còn bị bắt đi đây!" Lưu Tinh vừa nói, vừa chỉ vào Bai Saya từng chạy trốn khỏi móng vuốt rồng.

Lần, lần trước ngồi thuyền đã gặp phải rồng, lần này ngồi thuyền lại gặp phải rồng? Thần sắc của Phượng Kim và Vưu Vũ đều dị thường cổ quái... Là làm sao? Trong các ngươi là có Long kỵ sĩ đã tuyệt chủng rất lâu, cho nên mới khiến rồng đi theo phía sau? Hay là mắc phải chứng "hễ lên thuyền là gặp rồng"?

Cái thứ rồng này thế nhưng là loài vật siêu hiếm thấy mà phần lớn người trên thế giới cả đời cũng sẽ không nhìn thấy đấy!

"Yên tâm đi, Phượng Kim hoàng tử, đó là rồng tốt, sẽ không làm hại người." Bai Saya cười giải thích, chẳng qua Phượng Kim và Vưu Vũ lại đồng thời lộ ra thần sắc "đây không thể nào".

"Ya ya!"

Khuôn mặt nhỏ của Aya lộ ra thần sắc kinh ngạc, mái tóc xoăn cũng bị gió mạnh do cánh thịt của rồng cuốn lên thổi cho vô cùng bù xù, tiếng kêu của nó cũng đúng lúc nhắc nhở mọi người, rồng mà bọn họ đang tranh luận đã bay đến xung quanh thuyền rồi.

Rồng trên bầu trời dùng nhãn cầu gần như to bằng đầu người nhìn chằm chằm vào sinh vật nhỏ bé phía dưới, hình như đang tìm kiếm cái gì, cuối cùng trong nhãn cầu của nó phản ánh ra thân ảnh của Bai Saya, rồng hình như có loại cảm giác thở phào mà nói: "Loài người sở hữu Phẫn Nộ, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi."

"Huh?" Bai Saya ngẩng cao đầu nhìn rồng, có chút nhạ dị hỏi: "Ngài đang tìm tôi sao? Là bởi vì Aya... Là bởi vì chuyện quả trứng sao?"

Sau khi tìm được mục tiêu, rồng chậm rãi đáp xuống mặt biển, ưu mỹ bơi ở trên biển giống như một con thiên nga, tư thái hết sức nhởn nhơ tự nhiên, chỉ là ở trong mắt mọi người, một con sinh vật còn to gấp mấy lần thuyền lớn xa hoa nhất làm sao cũng khiến người nhởn nhơ không nổi.

"Không, chủ yếu không phải bởi vì quả trứng đó, mà là ngươi. Nhưng, ta cũng hi vọng có thể biết trứng phải chăng vẫn bình an." Nhãn cầu trong suốt như bảo thạch của rồng nhìn chằm chằm vào Bai Saya, âm thanh rất là dịu dàng nói.

"Tìm tôi?" Bai Saya lần này thật sự không hiểu rồi, rồng tìm mình có chuyện gì đây?

"Chờ một chút!" Lưu Tinh đột nhiên nhảy ra: "Dừng dừng dừng cho ta!"

Bai Saya và rồng cùng nhau dừng lại, quay đầu nhìn cậu bé đang chống nạnh hét lớn.

Tiểu đệ, lá gan của ngươi hình như còn muốn lớn hơn trước khi rời khỏi nhà rồi, lại có thể dám cắt ngang rồng nói chuyện... Phượng Kim âm thầm lắc đầu, có chút dở khóc dở cười, vốn hắn còn nghĩ sau khi trải qua lữ trình nguy hiểm bên ngoài, đứa em trai nhỏ này của hắn sẽ kiềm chế hơn một chút, xem ra hoàn toàn biến thành phản hiệu quả rồi.

"Tiểu Bạch~~" Lưu Tinh nheo mắt một cách nguy hiểm, liên tục bức cận Bai Saya: "Tôi làm sao hình như nhớ trứng là do chúng ta trộm ra? Nhưng thái độ bây giờ của anh làm sao giống như là đang thảo luận với người ta về vật cưng họ đưa cho anh hả!"

Cái gì? Ngươi lại có thể còn trộm đồ của rồng? Mặt của Phượng Kim và Vưu Vũ đều vặn vẹo rồi.

"Ặc..." Lưu Tinh đoán thật là chuẩn! Bai Saya nhất thời không biết nên làm sao hồi ứng, chỉ đành cười ngây ngô.

"Nó là..."

Mắt của rồng nhìn chằm chằm vào Lưu Tinh, trên thân sinh vật nhỏ bé này, rồng có thể cảm giác được một loại năng lượng khác thường, mặc dù chỉ có một tí ti, nhưng lại khiến rồng có loại cảm giác nguy hiểm "tốt nhất đừng tùy tiện hạ thủ giết nó".

Xem ra, chính là cậu bé này rồi.

Rồng mặc dù phát hiện được gì đó, nhưng cũng không có vạch trần, trái lại lần nữa chuyển tầm nhìn về Bai Saya, nói: "Tinh Linh Vương bảo ta nhắn cái tin tức cho ngươi."

"Tinh Linh Vương?" Bai Saya ngơ ngác lẩm bẩm, hắn vừa lại không quen biết Tinh Linh Vương, thậm chí chỉ có nhìn thấy Tinh Linh là Alan này mà thôi.

Tinh Linh Vương, hiển nhiên là vua của Tinh Linh tộc, mặc dù là vua một quốc, nhưng có thể nói là nhân vật mang tính đại biểu cho ít giao du bên ngoài, quanh năm cư trú ở chỗ sâu nhất trong rừng rậm Tinh Linh, nơi quan trọng do lớp lớp Tinh Linh thủ vệ, đồng thời cũng là Cây Thần của những Tinh Linh —- vị trí chỗ Cây Thế Giới.

Có thể nói, Tinh Linh Vương cứ giống như nhân vật tồn tại vĩnh hằng trong truyền thuyết, mặc dù mọi người đều biết ngài ở Cây Thế Giới của rừng rậm Tinh Linh, nhưng muốn gặp được ngài, có thể còn khó hơn nhiều so với lên trời xuống biển tìm rồng, dù sao Tinh Linh bản tính lạnh nhạt, cho dù là hai quốc gia lân cận đánh nhau đến sắp diệt chủng, chỉ cần không có bước vào rừng rậm Tinh Linh một bước, những Tinh Linh cũng chỉ sẽ lạnh nhạt bàng quan, nhưng nếu là quốc gia nào dám bước vào rừng rậm Tinh Linh, bất luận là đến phá hoại hay cầu viện, những Tinh Linh không nói nhiều lời, mũi tên bách phát bách trúng và ma pháp tiện tay là có thể phát chính là trả lời duy nhất.

"Alan à!" Lưu Tinh quay đầu nhìn Tinh Linh duy nhất ở hiện trường, thì thầm hỏi ở bên tai hắn: "Ngươi hẳn sẽ không là con trai của Tinh Linh Vương hay gì đó chứ?"

Nếu cậu đã có thể là hoàng tử Ma Tộc rồi, vậy Alan có khi cũng là một vương tử? Nếu không, Tinh Linh Vương tới tìm bọn họ làm gì?

Alan trừng Lưu Tinh một cái, nghiêm túc nói: "Đừng ăn nói tùy tiện, vương tử duy nhất của Tinh Linh tộc tên là Greenleafofnature. Hơn nữa ta chưa từng nhìn thấy bệ hạ và điện hạ."

Lưu Tinh lộ ra biểu tình hình chữ 囧, cái tên này hình như còn muốn khó nhớ hơn của Alan... kệ nó, gọi tắt là Green vương tử cho rồi!

"Tinh Linh Vương hi vọng các ngươi có thể để cho vương tử Greenleafofnature theo các ngươi mạo hiểm." Rồng nhàn nhã bỏ xuống một câu mà đối với người khác mà nói cường đại giống như cấm chú.

"Cái gì?" Đầu của mọi người tạm thời đều bị cấm chú này nổ cho tan tác, hoàn toàn làm không ra bất cứ phản ứng nào.

Không, còn có một người không bị nổ cho tan tác, căn cứ vào giải thích về sau của Lưu Tinh, người này chẳng những không có tri thức, đồng thời cũng thiếu hụt thường thức, cho nên nhân vật dù có nổi tiếng cũng dọa hắn không nổi! Cuối cùng còn trào phúng một câu: Haiz! Không có tri thức thật là một loại hạnh phúc.

"Vì sao Tinh Linh Vương muốn phái con trai của ông ta đi theo chúng tôi mạo hiểm?" Bai Saya hết sức khó hiểu hỏi rồng.

Rồng nhìn Bai Saya, mặc dù người mà nó chân chính cần nói rõ với, kỳ thực là một cậu bé khác. "Là bởi vì lực lượng của ngươi sở hữu, cộng với người ngươi đi theo. Từ sau khi ngươi ở trong hang động của ta trở thành người sỡ hữu Phẫn Nộ, ta liền khởi hành đến rừng rậm Tinh Linh. Ta mặc dù biết ngày này sẽ đến, lại sớm đã bỏ quên chân thực ở quá khứ rồi, chỉ có trong tay Tinh Linh Vương mới nắm giữ chân thực hoàn chỉnh."

"Oh! Cho nên ngài mới từ phương đông, mà không phải phương nam bay tới." Bai Saya bừng tỉnh.

"Chân thực... là cái gì?" Lưu Tinh đột nhiên mở miệng hỏi. Mặc dù cậu không muốn chơi trò chơi hủy diệt thế giới của GOD chút nào, chẳng qua tên Thủy Nhân kia hình như chơi rất cao hứng, cho nên cậu tốt hơn vẫn là nghe ngóng một chút, tránh cho tương lai nếu bị kéo xuống chơi, lại ngay cả quy tắc trò chơi cũng không biết, như vậy thật sự chỉ có thể mặc cho Thủy Nhân xâu xé rồi!

"Chân thực là, cuộc đấu mà Khởi Đầu và Tận Thế chân chính đang tranh chính là GOD..."

"Ya ya!"

Lúc này một bóng dáng màu trắng nho nhỏ đột nhiên lung lay bay về phía rồng, vừa bay còn vừa kêu loạn ya ya.

Alan đang nghe một cách nghiêm túc giật mình, cúi đầu nhìn, Aya trong lòng không biết từ lúc nào vậy mà biến mất rồi.

"Aya!" Hắn căng thẳng lập tức niệm chú ngữ phi hành thuật, bay theo Aya.

"Aya biết bay rồi! Tiểu thiên sứ của ta biết bay rồi!" Lưu Tinh kêu lớn, vô cùng hưng phấn, Aya bay lên thật đáng yêu!

Saisimili thì vội vàng la to: "Chờ một chút! Alan, để nó bay!"

Alan vốn đã dùng phi hành thuật phóng đến bên cạnh Aya, nhưng nghe thấy Saisimili nói như thế, hắn chỉ có đi theo từng bước bên cạnh Aya, lo lắng nó bay loạng choạng thế này, cái cánh nhỏ thoạt nhìn vừa lại mỏng manh yếu ớt như thế, nếu bay không tốt, giữa đường rơi xuống biển thì làm sao?

Mặc dù người khác đều nhìn một cách lo lắng, nhưng Aya không sợ trời không sợ đất lại không hề sợ hãi chút nào, ra sức vỗ cái cánh nhỏ bé, ánh mắt phản chiếu ra toàn là con rồng xinh đẹp kia, nó vô cùng kiên quyết muốn đi sờ thử cái thứ khiến nó tò mò đó.

May mà, rồng vì để nói chuyện với đám người Bai Saya, nên áp rất sát, nó cũng không chuyển mắt mà nhìn thứ nhỏ bé này, nó hết sức quen thuộc bộ dạng của Dực Nhân, nghĩ thầm, đây hẳn chính là quả trứng của bạn thân để lại sau cùng rồi... Nhìn thứ nhỏ bé này trông rất tốt, rồng cũng hết sức cảm thấy vui mừng thay cho bạn thân của mình.

Chỉ là, rồng lại cũng hết sức kinh hãi, thứ nhỏ bé này vậy mà đã cắt ngang nó ở ngay lúc nó sắp nói ra chân thực, chẳng lẽ, trong thấp thoáng, có thứ gì đó đang ngăn cản nó nói ra chân thực?

Mà thôi! Đấu tranh của Khởi Đầu và Tận Thế cuối cùng tự nhiên sẽ có kết quả, mặc dù Tinh Linh Vương quyết định nhúng tay vào trong đó, nhưng không đại biểu mình liền phải nhúng tay theo.

Rồng suy tư đến đây, chỉ có trong mắt mang theo mỉm cười, nhìn thứ nhỏ bé kia tiếp tục loạng choạng bay về phía mình. Cuối cùng, thứ nhỏ bé gần như chỉ to bằng hai miếng vẩy của mình rốt cuộc bay đến đỉnh đầu của rồng, sau đó so với nói là đáp xuống, không bằng nói là té xuống còn thích hợp hơn mà rớt xuống trán của rồng, còn phát ra tiếng "bốp" thật lớn.

"Hu oa!" Aya bò lên, oa một tiếng gào khóc.

"Aya!" Alan vội vàng xông tới, bế Aya lên, còn cẩn thận dỗ nó.

Rất nhanh chóng, Aya liền từ gào khóc biến thành nức nở, sau khi nức nở hai tiếng, nước mắt còn chưa khô, nó liền ngẩng đầu lên nhìn Alan, tay còn chỉ vào rồng: "Ya ya, ya ya!"

Alan thấy vậy, lập tức liền biết Aya muốn làm cái gì... Cô bé không hề sợ hãi này muốn sờ rồng.

"Xin hỏi, rồng cao quý mỹ lệ, có thể để cho bé gái này trong lòng tôi chạm vào miếng vảy mỹ lệ của ngài không?" Alan rốt cuộc vẫn là không địch lại tiếng ya ya cầu xin của "con gái nhà mình", đành bất chấp đến cùng mà thỉnh cầu rồng.

"Đương nhiên có thể, quả trứng này từ lúc nhỏ đã ở trong lòng ta đây." Rồng trái lại hết sức cao hứng, mặc dù trứng không phải do nó ấp ra, nhưng ít nhất cũng ấp đến lúc sắp ra đời, bởi thế nó đối với quả trứng này có không ít cảm tình ở bên trong.

Alan nghe vậy, cũng liền yên tâm, rồng mặc dù không kiên quyết cự tuyệt nói dối như Tinh Linh, nhưng bình thường mà nói, rồng vẫn là vô cùng vô cùng ít nói dối, đại khái là bởi vì sinh vật cường đại như thế vốn đã không cần sử dụng nói dối, thực lực đã đủ để nó giải quyết mọi vấn đề rồi.

"Alan! Alan!" Saisimili ở trên boong tàu vừa lại hét lớn: "Để cho Aya tự mình bay, đừng bế nó."

Alan nghe vậy, hắn đại khái cũng hiểu được dụng tâm của Saisimili, Aya mới biết bay, phải để cho nó tự mình phi hành nhiều hơn mới được, thế là, hai tay bế dưới nách của Aya, sau đó hai tay duỗi thẳng, chậm rãi mà kiên quyết bỏ tay ra...

"Ya ya?" Aya khó hiểu nhìn Alan, cái tay nhỏ mập còn bám chặt mẹ, không chịu buông ra.

Cuối cùng, tay của Alan rốt cuộc hoàn toàn bỏ ra, tay của Aya tự nhiên không chống đỡ được thể trọng của mình, chậm rãi bắt đầu lỏng ra, nó có chút sợ hãi nhìn Alan.

"Cánh, dùng cánh bay." Alan khẽ chỉ vào cánh của Aya, nhắc nhở tiểu Dực Nhân.

Aya quay đầu nhìn cánh của mình, cái đầu nhỏ hình như đã nhớ tới mình vừa rồi bay ở không trung, cô nhóc nỗ lực chuyển động cánh, thân thể vốn cứ luôn trượt xuống vừa lại chậm rãi nổi lên, cảm giác hình như có bay lên rồi, Aya tức thì càng thêm nỗ lực, khuôn mặt nhỏ gắng sức đến đều căng thành màu hồng, cuối cùng nó rốt cuộc buông bàn tay nhỏ mập ra, dùng lực lượng của mình nán lại ở không trung.

"Ya ya!" Aya vươn bàn tay nhỏ, muốn bay về lòng của Alan.

"Đến chỗ rồng, ngươi không phải muốn sờ rồng sao?" Alan chỉ vào rồng, muốn Aya bay qua.

Aya dừng lại, nghiêng khuôn mặt nhỏ suy nghĩ một chút, rốt cuộc dưới thúc giục không ngừng của Alan, nó xoay người bay về phía rồng đỏ to lớn.

Cái bóng trắng nhỏ đáng yêu này bay lên bầu trời, vui vẻ không ngừng xoay vòng, thật đáng yêu giống như thiên sứ trong thần thoại. Nó cười một cách xán lạn như thế, khiến mọi người xung quanh đều quên đi mọi phiền não...

"Bốp!"

Sau đó, tiểu thiên sứ lần nữa tông lên cổ rồng, sau đó "oa" một tiếng bật khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top