4 - 6
Chương 6: Kiêu Ngạo Bảo Thạch Pride
Bốp!
Lưu Tinh vừa nghe thấy âm thanh này, lập tức liền biết đại sự không ổn. Quay đầu nhìn, quả nhiên không sai, vị quốc vương cao quý, tiên tri thần bí, Dực Nhân như thiên sứ kia bởi vì cánh của mình lần thứ N va phải cành cây, cho nên cũng lần thứ N lâm vào tình huống làm mình làm mẩy... Dùng cánh bao mình lại, sau đó rúc ở dưới bóng cây âm u nào đó.
Tiểu Bạch... anh thật sự ủy thác sai người chăm non tôi rồi. Lưu Tinh lần đầu tiên không phải là người khác chiếu cố cậu, lại là cậu đang chiếu cố người khác, đối tượng chẳng những là một tên Dực Nhân thành niên, hơn nữa còn là "Tinh Kiến" chiếu sáng con đường của mình... Lưu Tinh không nhịn được đảo mắt khinh khỉnh, lẩm bẩm oán giận: "Tinh Kiến gì chứ! Ta thấy ngoại trừ "kiến quỷ", cái gã này còn có thể khiến ta nhìn thấy thứ gì?" (kiến là nhìn thấy)
Lưu Tinh lần thứ N kéo Saimi cao hơn mình cả một cái đầu lên, sau đó lôi theo hắn tiến về phía trước, nếu như không phải có thể thừa dịp quang minh chính đại kéo bàn tay mỹ lệ kia của Saimi, sợ rằng cậu sớm đã mất kiên nhẫn vứt cái gã phiền phức này ở dưới cái cây nào đó rồi.
"Vì sao không đi trên đường sá? Phải đi trong rừng rậm?" Saisimili rất bất mãn, chẳng những cánh của hắn cứ luôn va phải thân cây, hơn nữa y phục màu trắng mỹ lệ của hắn cũng bị bẩn hết rồi, càng đừng nói đến đôi giày chế tác tinh xảo dưới chân kia.
"Alan là Tinh Linh, hắn hẳn là sẽ chọn lối rừng rậm mới đúng." Lưu Tinh cẩn thận cảm giác ma lực trong rừng rậm, chỉ hi vọng Alan có từng tụ tập nguyên tố lôi điện, bởi vì loại nguyên tó đó không thường xuất hiện ở trong rừng rậm, cho nên một khi xuất hiện, tám chín phần mười là của Alan tụ tập.
Saisimili vẫn là rất bất mãn, giận dỗi mà cà bùn đất dưới chân.
Lưu Tinh bực bình bổ sung: "Hơn nữa bây giờ là trước chiến tranh đó! Ngoài thành thế nhưng rất nguy hiểm, chẳng lẽ ngươi muốn vác đôi cánh và bộ quần áo sang trọng kia nói cho toàn thiên hạ biết, ngươi chính là nhân vật trọng yếu của Bạch Vũ quốc à?"
Saisimili kinh hô: "Ngươi vẫn thật là khiến người kinh ngạc, rõ ràng bình thường cứ như là trẻ con không hiểu chuyện, nhưng luôn là sẽ thoáng cái đột nhiên trở nên túc trí đa mưu, trong cơ thể ngươi chẳng lẽ có hai nhân cách sao?"
"Ngươi nào có tư cách nói ta! Tiên tri thích làm mình làm mẩy." Lưu Tinh đảo mắt khinh khỉnh, không nhịn được cãi lại.
"Ta..."
Saisimili còn định phản bác, nhưng Lưu Tinh lại đột nhiên ngăn chặn hắn, còn ra hiệu im lặng, về phần trốn... vậy thì không cần, dù sao tuyệt đối không có thứ có thể che được đôi cánh trắng như tuyết kia của Saimi.
Chỉ thấy rừng cây chuyển động mấy cái, tiếp đến, ba Thú Nhân với vũ trang đầy đủ đi ra, bởi vì hoàn toàn không ngờ sẽ gặp phải người nên đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vừa lại bị dung nhan cao quý của Saisimili thu hút, sững sờ nhìn hắn.
Nhân mã của phía địch lại có thể đã đến nơi gần thế này rồi... Ánh mắt của Lưu Tinh căng thẳng, nghĩ thầm, phải mau chóng trở về cảnh cáo Dan mới được.
Chẳng qua bây giờ, trước hết vẫn là phải để cho những Thú Nhân này ngậm miệng! Lưu Tinh chớp mắt rút ra roi, đồng thời ở dưới đáy lòng kêu gọi Xương Cốt, định tự mình ứng phó hai người, sau đó tên còn lại giao cho Xương Cốt đi đối phó.
Roi đỏ máu chớp mắt quấn lên cổ của một Thú Nhân trong đó, sau đó Lưu Tinh kéo căng một cái, muốn trực tiếp siết gãy cổ của tên Thú Nhân này, nhưng tên Thú Nhân đó mặc dù bị siết đến mắt trợn to, nhưng lại không có gãy cổ chết như Lưu Tinh dự tính, xem ra, cổ của Thú Nhân cường tráng hơn Lưu Tinh tưởng tượng rất nhiều.
Nguy rồi! Vốn định chớp mắt giải quyết một tên, sau đó lập tức đối phó tên kia. Nhưng giờ phút này, Lưu Tinh cũng chỉ có thể vươn ra móng tay, trước hết giải quyết cái tên Thú Nhân bị mình siết rồi tính.
Cùng lúc Lưu Tinh hành động, Xương Cốt cũng dùng xương tay nhỏ nhưng trí mệnh của nó siết chặt cổ của một Thú Nhân khác, nhưng hiển nhiên không thể giải quyết trong chớp mắt giống như trước kia, tên Thú Nhân đó vùng vẫy mấy giây, mới rốt cuộc bị Xương Cốt bẻ gãy cổ.
Lưu Tinh và Xương Cốt sau khi dùng tốc độ nhanh nhất của mình giải quyết đối thủ, cùng nhau nhào về phía tên Thú Nhân thứ ba, Lưu Tinh biết rất rõ, phụ cận tuyệt đối không chỉ có ba tên Thú Nhân này, cho nên, tuyệt đối không thể để cho hắn lên tiếng cảnh báo.
Nhưng lúc này, tên Thú Nhân cuối cùng lại đã vừa chạy đi vừa hô: "Có Dực..."
Chết rồi! Lưu Tinh căng thẳng, xem ra chỉ có thể dùng dịch chuyển tức thời không ổn định...
"Rặc!"
Đột nhiên, tên Thú Nhân chạy trốn mềm nhũn ngã xuống, đôi mắt mở to nhìn người trước mắt, giống như không dám tin người này vậy mà có lực lượng đưa mình vào chỗ chết, hơn nữa còn là trong chớp mắt vặn gãy cổ của mình.
Saisimili lấy ra khăn tay trắng như tuyết lau lau tay, sau đó giũ bỏ lông thú trên khăn tay một cách chán ghét, còn nhíu mày nhìn khăn tay, cuối cùng dứt khoát vứt đi cả cái khăn tay.
Lưu Tinh trợn mắt há hốc mồm nhìn Thú Nhân chết trên mặt đất, cổ của Thú Nhân trình hiện trạng thái vặn vẹo quái dị, rất rõ ràng là bị vặn gãy cổ mà chết, nhưng, Saimi làm sao có thể... hơn nữa còn là vặn gãy trong chớp mắt, đây ngay cả chính cậu và Xương Cốt cũng không làm được!
Đại khái là nhìn thấy vẻ mặt không dám tin của Lưu Tinh, Saisimili nhướn nhướn mày rồi giải thích: "Dực Nhân bọn ta bởi vì dùng cánh sau lưng phi hành, cho nên, cơ bắp của nửa thân trên đều rất cường tráng, đặc biệt cơ lưng đến cánh tay là cường tráng nhất, cho nên, chuyện vặn gãy cổ cỏn con này vẫn không tính là gì."
Nghe vậy, Lưu Tinh không nhịn được sờ cổ của mình nuốt nuốt nước miếng. Vẫn là Tiểu Bạch nói đúng, tốt hơn đừng bắt nạt Saimi...
"Chúng ta mau đi thôi, phụ cận này nhất định không chỉ có ba tên Thú Nhân." Lưu Tinh ảo não nói: "Không ngờ bọn chúng đã đến chỗ gần như thế rồi, lần này không thể tiếp tục tìm Alan nữa, trước hết trở về cảnh cáo Dan rồi tính."
Saisimili gật đầu, hai người lập tức vòng ngược lại đường cũ, trong rừng rậm, chỉ để lại ba cỗ thi thể Thú Nhân trợn lớn mắt, giống như đang tuyên bố bắt đầu chiến tranh...
Sau khi Lưu Tinh và Saisimili mới đi chưa đến năm phút, một bàn tay đột nhiên từ trong đống cỏ bên cạnh vươn ra, thăm dò trái phải tìm kiếm thứ gì có thể túm lấy, cuối cùng mò trúng một cỗ thi thể Thú Nhân trong đó, kéo kéo giựt giựt, cảm giác còn rất vững chắc... Cuối cùng, bàn tay đó liền túm chặt lấy một bộ phận của thân thể Thú Nhân, sau đó chậm rãi trèo ra.
Đầu tiên là chi trước, cánh tay, vai...
"Phù! Cuối cùng cũng lên tới rồi."
Alan thở hổn hển trèo ra, hắn quay đầu liếc nhìn nơi mình trèo ra, lẩm bẩm: "Nhiều cỏ dại và bụi gai như thế che lấp... chẳng trách lúc ta ở trên cây suy tưởng, không có phát hiện phía dưới kỳ thực là cái khe sâu."
Tiếp đến, hắn chuyển tầm nhìn sang mặt đất, từ hồi nãy đã cứ luôn hoài nghi mình rốt cuộc kéo được thứ gì, làm sao xúc cảm kỳ quái như thế...
"A!"
Một cỗ thi thể Thú Nhân mắt gần như lồi ra cứ như thế nằm ở đó, dọa cho Alan suýt nữa té trở lại khe, may thay chỉ là "suýt nữa" mà thôi.
Alan đứng dậy, sững sờ nhìn ba cỗ thi thể ở hiện trường, những thi thể này hiển nhiên là vừa mới bị giết. Tinh Linh yêu quý sinh mệnh không khỏi nghĩ đến, nếu như hắn đi lên sớm một chút, những Thú Nhân này có thể sẽ không đến nỗi chết?
Nhưng ý nghĩ này không tồn tại bao lâu, hắn liền phát hiện những người này chính là quân lính lúc trước nhìn thấy ở trong thôn trang, biểu tình thương xót của Tinh Linh biến mất trong chớp mắt. Tinh Linh yêu quý sinh mệnh, cho nên ghét mọi thứ của chiến tranh, hắn biết những quân lính này cho dù không chết ở đây, cũng có khả năng chết ở trên chiến trường, nếu như bọn họ không chết ở trên chiến trường, vậy chính là đại biểu bọn họ đã chém giết đối thủ.
Đối với chiến trường mà bất luận thế nào cũng sẽ có sinh mệnh biến mất, Tinh Linh không muốn đi thương xót bất cứ một người nào, đối với Tinh Linh mà nói, bọn họ đều toàn là đầu sỏ dẫn đến cái chết của chính mình.
Ngươi kiêu ngạo giống như ta nghĩ...
Alan ngẩn người, sau đó nhớ tới mình đã cầm thứ gì lên, hắn quay đầu nhìn sau lưng.
Chỉ thấy một cây ma pháp trượng được dây leo quấn chặt ở sau lưng hắn, kiểu dáng của ma pháp trượng khá đơn thuần, màu sắc thân trượng bằng gỗ giống như là cây cối còn sống sờ sờ, sau đó khi kéo dài đến đỉnh, nhánh cây điêu khắc trông rất sống động vươn ra, những nhánh cây này chống đỡ một viên bảo thạch to lớn, đó là bảo thạch tròn trịa gần như to bằng nửa đầu người, màu sắc giống như chồi non mới sinh, hào quang mà bảo thạch lưu chuyển giống như là đôi mắt ẩn tình của thiếu nữ.
"Thật không biết ta lấy ngươi lên là đúng, hay là sai lầm." Alan lẩm bẩm, mặc dù hắn cũng biết, mình là không thể để cây ma pháp trượng cô độc này tiếp tục ở lại trong hang động không thấy mặt trời.
Tiếp đến, thật sự nên đi tìm bọn Lưu Tinh thôi, mình mới trì hoãn một hồi, không ngờ quân đội đã đến nơi này rồi.
Alan cởi ma pháp trượng xuống, cầm ở trên tay, dù sao tiếp đến không biết sẽ gặp phải cái gì, căn cứ vào vận rủi mấy ngày liền của mình, cẩn thận có nhiều cũng không đủ...
"Soạt... soạt..."
Ở ngay lúc này, tiếng bụi cỏ bị người gạt ra truyền đến, hắn vội vàng ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một kỵ sĩ tóc vàng đang ngơ ngác nhìn mình, Alan ngẩn người, sao lại trùng hợp như thế? Hắn chẳng phải chính là tên kỵ sĩ lúc trước ở trong thôn khiến mình cảm thấy rất quen mắt sao?
Tầm nhìn của kỵ sĩ đối điện hơi hơi chuyển xuống, Alan cũng chuyển tầm nhìn của mình xuống theo, sau đó ba cỗ thi thể trên đất cứ như thế không nói gì mà nhìn trở lại hai người.
Kỵ sĩ lần nữa chuyển tầm nhìn lên trên, dán mắt vào Alan, người sau cũng mặt vô biểu tình nhìn trở lại hắn, giống như câu ngạn ngữ của loài người, loại tình huống này hình như gọi là "nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch"?
Alan nắm chặt hơn ma pháp trượng trong tay, mặc dù hắn ngay cả thuộc tính của cây ma trượng này là gì cũng không biết, chẳng qua có còn hơn không, cho dù thật sự không thể dùng, ít nhất cũng có thể lấy để đỡ kiếm.
Kỵ sĩ sau khi nhìn thấy hành động nắm chặt ma trượng của hắn, nhíu mày, đi lên mấy bước, muốn mở miệng giải thích...
Thấy vậy, Alan lại căng thẳng mà giơ ma trượng lên, chỉ cần kỵ sĩ tiến thêm một bước, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể phát động ma pháp công kích.
Chỉ là Tinh Linh đơn thuần không nghĩ đến, giờ phút này hắn chỉa ma pháp trượng vào kỵ sĩ, cộng thêm trên mặt đất còn nằm ba cỗ thi thể, tình cảnh này nhìn ở trong mắt người ngoài, đơn giản giống như là ma pháp sư điên cuồng mới giết xong ba người, đang muốn tiếp tục công kích đối tượng thứ tư.
"Philo, cẩn thận!" Một chàng trai gầy nhỏ dáng vẻ đạo tặc chạy ra, vừa dùng âm thanh chói tai cảnh cáo kỵ sĩ, vừa bắn ra hai thanh phi đao về phía ma pháp sư "đang công kích" đồng bạn mình.
"Khoan đã, Pease..."
Phi đao thứ nhất đánh rớt ma pháp trượng trên tay Alan, thanh thứ hai thì quẹt đứt tay của hắn, cùng lúc ma pháp trượng rơi xuống, máu trên tay Alan cũng nhỏ xuống, ở giữa không trung, máu đỏ tươi và bảo thạch xanh non rốt cuộc gặp gỡ, màu đỏ và lục trông lên đặc biệt bắt mắt, tiếp đến, bảo thạch đột nhiên lưu chuyển hào quang quỷ dị.
Sau đó, Alan chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, chỉ kịp lóe qua một ý nghĩ... Nếu như sớm biết đường trở về đi tìm đám người Lưu Tinh là vất vả như thế, lúc đầu hắn tuyệt đối sẽ không rời khỏi...
"Pease, cậu làm sao lỗ mãng như thế, cậu quên hắn là ai rồi sao? Hắn là em trai của Bai Saya, Bạch Lam." Philo lo lắng tiến lên xem trạng huống của Bạch Lam.
Nghe vậy, Pease oán giận kêu lên: "Tôi lỗ mãng? Chẳng lẽ thi thể đầy đất này không phải do hắn làm sao?"
Philo trừng hắn một cái: "Có lẽ là Thú Nhân công kích hắn trước, cậu không phải cũng mấy lần suýt nữa đánh nhau với Thú Nhân?"
Pease gãi mặt, có chút biết sai mà nói: "Đúng là vậy, những Thú Nhân trong quân đội suốt ngày cứ muốn tìm người đánh nhau."
"Kỳ quái, chỉ có bị thương đến tay mà thôi, vì sao lại ngất đi đây?" Philo lúc này đã kiểm tra xong thương thế của Alan, tìm làm sao cũng chỉ có tìm được vết xước trên tay, hẳn không đến nỗi sẽ hôn mê.
"Có lẽ là hắn vừa rồi đánh nhau với Thú Nhân quá kịch liệt, ma lực dùng quá độ cho nên té xỉu?" Pease suy đoán như chuyện đương nhiên, còn không quên trào phúng một chút: "Những ma pháp sư này thân thể luôn yếu ớt, dù là gió thổi cũng sẽ té xỉu."
Philo suy nghĩ một chút, cho rằng đây thật sự có khả năng, dù sao ba Thú Nhân cũng không phải dễ đối phó, nhất là đối với một ma pháp sư không có chiến sĩ làm lá chắn mà nói.
"Chẳng qua nếu Bạch Lam ở đây, vậy Bai Saya khẳng định cũng ở gần đây, lần này cậu có thể vui rồi chứ, Philo!" Pease cười một cách hết sức dâm đãng mà nói.
Philo đỏ mặt, khẽ trách mắng: "Cậu nói bậy gì vậy, tôi không hi vọng cô ấy ở đây chút nào, sắp đánh nhau đến nơi rồi, ở đây rất nguy hiểm."
Pease cố ý nháy mắt một cách ái muội: "Oh! Ở đây sắp đánh nhau rồi, nguy hiểm lắm đó, chẳng qua không sao, Philo ca ca của bọn tôi sẽ bảo vệ cho cô thật tốt, Saya muội muội."
"Pease!" Philo mặt đỏ bừng hét lớn.
"Suỵt! Suỵt!" Pease ra hiệu im lặng một cách khoa trương: "Nhỏ giọng thôi, nếu dẫn tới Thú Nhân khác, bị bọn họ nhìn thấy những thi thể này trên đất, cậu em vợ của cậu sẽ gay go mất!"
Nghe vậy, Philo lắc lắc đầu, câu trước còn nghe được, câu sau lại bắt đầu quấy phá, gã Pease này thật là...
Chẳng qua chỗ này đúng là không nên ở lâu, nếu không thật để cho Thú Nhân khác nhìn thấy, sự tình liền sẽ rất phiền. Philo vác Alan lên, sau đó ra hiệu Pease nhặt ma pháp trượng của người ta, sau đó hai người cộng thêm Alan đang hôn mê, cấp tốc rời khỏi cái hiện trường án mạng này.
Mặt khác, Lưu Tinh và Saisimili hoàn toàn không biết mình và Alan cứ như thế đi sát qua nhau, hai người đang vội vã chạy về Bạch Vũ quốc, nhưng ở lúc này, Saisimili lại đột nhiên dừng chân, quay đầu nhìn phương xa.
Lưu Tinh vội vàng thắng xe, dừng lại trừng Saisimili, trong lòng dự tính, nếu như gã này dám nói hắn muốn nghỉ ngơi gì đó, liền một chưởng đánh ngất hắn, sau đó lôi tay hắn trở về, dù sao gã này cũng chỉ có đôi tay kia quan trọng, những bộ phận khác cứ kéo lê trên đất là được.
"Kiêu Ngạo Tội Giả... sinh ra rồi." Thần sắc Saisimili xa xăm mà nhìn phương xa.
"Hm!" Lưu Tinh cẩn thận quan sát thần tình của Saisimili, biểu tình rất "tiên tri", âm thanh cũng rất mông lung, chẳng lẽ, lần này là thật?
Kiêu Ngạo Bảo Thạch cũng xuất hiện rồi? Kiêu ngạo... thần sắc của Lưu Tinh đột nhiên trở nên có chút cổ quái: "Chờ một chút! Kiêu Ngạo Tội Giả mà ngươi nói hẳn sẽ không là đang nói Alan đi?"
"Là ngôi sao màu lam kia." Saisimili quay đầu lại nói.
"Vậy chính là Alan rồi! Oh oh oh! Thảm rồi!" Lưu Tinh lớn tiếng kêu rên: "Tia chớp của tên đó đã đủ mạnh lắm rồi, bây giờ còn để hắn lấy được Nguyên Tội Bảo Thạch mạnh không tưởng, hu hu hu, ta nhất định sẽ bị hắn quản đến thê thảm... Không được!"
Lưu Tinh kéo cổ áo của Saisimili, nỗ lực ra vẻ hung dữ: "Này! Saimi, bảo thạch có bảy cái, Người Dẫn Đường lại chỉ có hai tên, vậy chiếu theo nguyên lý "càng hiếm càng quý" mà nói, Người Dẫn Đường hẳn là mạnh hơn đi? Ta có bảo vật gì có thể dùng không hả?"
Saisimili dở khóc dở cười trả lời: "Bảo vật của ngươi chính là Tinh Kiến và những Tội Giả, Tinh Kiến là người chiếu sáng con đường cho Người Dẫn Đường, Tội Giả thì là người bảo hộ Người Dẫn Đường."
"Bảo hộ ta cái gì, hắn sẽ bắt nạt ta thì có!" Lưu Tinh gào hét.
Saisimili thử đề xuất phương án giải quyết: "Um, vậy ngươi có thể bảo Tội Giả khác bảo vệ ngươi?"
Lưu Tinh tức phùng má: "Ta trước kia lúc không ngoan, Alan muốn dùng tia chớp quản giáo ta, Bai Saya còn sẽ lộ ra biểu tình "may là có cậu điện nó", ngươi nói hắn có giúp ta không?"
Vậy ngươi cứ ngoan một chút đi... Saisimili thế nhưng không dám nói lời này ra.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, sắc mặt của Lưu Tinh đột nhiên thay đổi, cậu một phát đẩy Saisimili ra, sau đó tự mình cũng nhảy sang bên cạnh, trong khi di chuyển vị trí, roi đỏ máu cũng cầm ở trên tay rồi.
Chỗ hai người đứng ban đầu đang cắm một mũi tên.
"Saimi, đến phía sau ta." Cậu khẽ gầm một tiếng.
Saisimili có chút chật vật từ trên đất bò lên, sau đó chạy đến phía sau Lưu Tinh, có chút sợ hãi nhìn phía trước.
Mặt đất bắt đầu nổi lên chấn động chậm rãi mà có quy luật, khoảng cách xấp xỉ thời gian bước chân của một người, chỉ là quy mô này chênh lệch rất nhiều.
"Lưu, Lưu Tinh, đây hình như là một chi quân đội?" Saisimili hoảng hốt hỏi.
"Không phải hình như, đó căn bản là một chi quân đội." Lưu Tinh lộ ra biểu tình cổ quái: "Saimi, nếu như không cần bay quá cao, ngươi làm được không?"
Lúc này, hai người đã có thể nhìn thấy khói bụi bốc lên bởi vì nhịp bước, liếc mắt vọng qua, vậy mà nhìn không thấy phần cuối của khói bụi...
"Nhưng, nhưng mà ta, ta đã lâu lắm không có bay rồi." Saisimili mặt như đưa đám mà nói.
Khi nhìn thấy rõ mặt của binh sĩ đầu tiên, hóc-môn Adrenaline của Lưu Tinh chớp mắt tiết ra lượng lớn, một phát vồ lấy Saisimili cao hơn cậu cả một cái đầu, sau đó bế ngang hắn lên theo kiểu cô dâu, giống như thể phía sau có bố cô dâu đang đuổi theo không bằng, Lưu Tinh bắt đầu bán sống bán chết chạy như điên...
"A A A!" Lưu Tinh vừa hét to, vừa xuất ra tốc độ nhanh nhất bình sinh, bạt mạng đến gân xanh trên mặt cũng tuôn ra, hai cái chân chuyển động trước sau đến nỗi chỉ thấy bóng chân hình quạt. Tốc độ này nhanh đến ngay cả Thú Nhân tộc báo nổi tiếng tốc độ phía sau cũng suýt nữa muốn đứng thẳng vỗ tay cho cậu.
"A A A!" Saisimili được bế chạy cũng vừa la hét, vừa vung loạn roi đỏ máu của Lưu Tinh, đánh rớt đôi ba mũi tên bắn tới.
May là, quân đội phía sau cũng không biết trong hai người trước mắt, vậy mà có một tên chính là quốc vương Bạch Vũ quốc, dù sao thì chuyện quốc vương ở trước lúc chiến tranh còn lang thang bên ngoài cũng thật không nhiều, nếu bọn họ biết tên Dực Nhân ở phía trước quân đội kia lại có thể chính là quốc vương, sợ rằng sớm đã nổi xung lên, vừa la hét vừa điên cuồng đuổi theo rồi.
Bây giờ bọn họ chỉ là đang chơi mèo vờn chuột, một mạch đuổi hai người này đến dưới tường thành, rất có ý định muốn ra uy trước mặt Dực Nhân.
Hai người cứ như thế dọc đường la hét chạy đến trước tường thành cao vút của Bạch Vũ quốc, giống như là dọc đường báo hiệu cho Bạch Vũ quốc.
Cả đoàn quân đội Thú Nhân dưới ra hiệu của quan chỉ huy, đồng loạt đứng nghiêm, không đuổi lên nữa, tránh cho trúng phải mai phục gì, sau đó dưới cố ý dung túng của quan chỉ huy, mọi Thú Nhân đều bắt đầu cười ầm lên, đơn giản là coi hai người đang chạy trốn phía trước như trò hề.
Lúc này, trên tường thành của Bạch Vũ quốc cũng bắt đầu nổi lên náo động, rất nhiều người đã nhận ra trong hai người phía dưới, vậy mà có quốc vương bệ hạ của bọn họ.
Chờ đến khi Lưu Tinh và Saisimili nhào tới trước cửa sắt của tường thành, ra sức đập cửa sắt, còn bạt mạng la hét "cứu mạng với! Mau mở cửa ra!"...
Hai Dực Nhân lập tức bay xuống, cung kính nói: "Quốc vương bệ hạ, cửa này đã nung cứng rồi, xin để chúng tôi mang ngài bay lên đi!"
Mặt của Saisimili vặn vẹo một chút, hắn có chứng sợ độ cao...
"Ngài có thể nhắm mắt, quốc vương bệ hạ." Hiển nhiên những Dực Nhân đều biết "chứng bất trị" của quốc vương nhà mình.
"Nhắm mắt cũng vẫn là rất đáng sợ." Saisimili mặt như đưa đám, để cho một Dực Nhân trong đó bế mình lên, sau đó hắn nhắm chặt mắt, còn ôm chết lấy người ta không buông.
Thấy một Dực Nhân trong đó lại có thể còn phải nhờ một Dực Nhân khác bế bay lên, quân đội Thú Nhân tức thì cười càng kịch liệt, ngay cả quan chỉ huy cũng không khỏi mỉm cười, chỉ là, nếu hắn biết mình vậy mà để cho quốc vương của kẻ địch từ cự ly cách quân đội mình không đến năm trăm mét chạy về trong thành, sợ rằng sẽ không phải biểu tình này nữa.
"Đến thật nhanh, nhanh hơn rất nhiều so với ta dự đoán." Dan đứng ở trên tường thành, biểu tình của hắn hết sức ngưng trọng: "Xem ra, hiệp trợ của thương hội Feixi cho những Thú Nhân này còn nhiều hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ta. Nếu như chỉ là muốn bắt nô lệ Dực Nhân, chi phí trả ra như thế này không phải quá cao sao?" Giọng điệu mấy câu cuối cùng gần như là chỉ có chính hắn mới nghe thấy.
"Thương hội Feixi?" Bai Saya quay đầu qua, nghi hoặc hỏi.
"Uh, là thương hội xếp thứ hai trên đại lục tây, quy mô còn lớn hơn thương hội Jinger bọn ta."
Lúc này, hai Dực Nhân mang theo Lưu Tinh và Saisimili đã bay lên tường thành, dáng vẻ hai người đều rất chật vật, một người là vừa rồi Adrenaline tiết ra quá nhiều, khiến cho bây giờ hoàn toàn mất sức, người kia thì là chứng sợ độ cao phát tác, ngay cả Dực Nhân mang hắn bay cũng đã liên tục nói mấy lần "đã đến rồi", hắn vẫn không chịu buông người ta ra.
"Lưu Tinh, cậu không có tìm được Alan sao?" Bai Saya có chút nhạ dị lại có thể chỉ có hai người trở về.
Vừa từ trên người Dực Nhân đi xuống, Lưu Tinh dứt khoát ngồi bẹp dưới đất, nghe thấy câu hỏi của Bai Saya, cậu chỉ là thở hổn hển lắc lắc đầu, sau đó, vừa lại giống như nhớ tới cái gì, cho nên mở miệng nhắc nhở một tiếng.
"Dan, quan chỉ huy của bọn chúng là loài người."
Thân thể của Dan chấn động, hoài nghi hỏi: "Có phải là loài người từ nhỏ cư trú ở đại lục nam, sống xen lẫn với Thú Nhân không?"
Lưu Tinh ra sức lắc lắc đầu: "Quân nhân chính quy, hơn nữa thoạt nhìn như là kỵ sĩ, tư thế cưỡi ngựa thẳng tắp, biểu tình cũng rất cao ngạo, rất có dáng vẻ quý tộc."
Nghe vậy, sắc mặt của Dan trầm xuống.
"Làm sao vậy, là loài người thì có gì không đúng sao?" Bai Saya không thể lý giải hỏi.
"Thương hội chung quy chỉ là thương nhân." Dan nhìn quân đội Thú Nhân quy mô khổng lồ phía dưới, nghĩ thầm, sợ rằng đây chỉ là đoàn tiên phong, phía sau hẳn là còn có càng nhiều quân đội sẽ chạy đến.
"Thương nhân thường thường sẽ dựa vào chiến tranh để kiếm tiền, vì lợi ích, khó tránh sẽ có lúc thúc đẩy, để cho chiến tranh sớm phát sinh hoặc là khuếch đại quy mô, nhưng lần này..." Dan nhíu mày, đông đúc nghi vấn nổi lên trong lòng hắn.
Lưu Tinh cố gắng đứng lên, thuyết minh tiếp: "Quân đội Thú Nhân quy mô thế này khẳng định không chỉ là thúc đẩy mà thôi, nhất định có loài người ở sau lưng vạch kế hoạch, tên quan chỉ huy như là kỵ sĩ kia đã đủ để chứng minh, cái quân đoàn Thú Nhân này căn bản chính là của loài người tổ kiến."
Lúc này, Lưu Tinh và Dan trao đổi một cái ánh mắt, biết đối phương cũng có ý nghĩ và nghi hoặc giống mình.
Cho nên, trong trận chiến tranh này, Thú Nhân không khác gì lính đánh thuê, mà kẻ đầu têu sau màn chân chính khởi xướng chiến tranh chính là thương hội Feixi!
Mà mục đích bọn họ khởi xướng chiến tranh thật sự chỉ là để bắt Dực Nhân làm nô lệ?
Sợ rằng chưa chắc! Lưu Tinh và Dan đồng thời ở trong mắt đối phương nhìn thấy cái đáp án này.
Lúc này, nhìn ra xa, trong quân đội hình như có rục rịch gì, cuối cùng dưới cờ hiệu vung lên hiệu lệnh, cả quân đội Thú Nhân đồng thanh rống to: "Dực Nhân quốc nghe đây, giao ra năm ngàn tên nô lệ, chiến này có thể ngừng!"
"Cái gì?" Saisimili hết sức phẫn nộ nói: "Dực Nhân quốc ta tổng cộng cũng chỉ có hơn mười ba ngàn người, lại có thể muốn ta giao ra năm ngàn con dân, trừ phi ta chết!"
"Đây vốn đã là điều kiện không khả năng, hắn căn bản không hi vọng ngươi đáp ứng." Dan nhàn nhạt giải thích.
"Bọn chúng sẽ bắt đầu công thành ngay hôm nay sao?" Lưu Tinh tò mò nhìn xuống dưới thành.
Dan gật đầu nói: "Sẽ, chẳng qua chỉ là tấn công giả."
"Tấn công giả?" Bai Saya có chút khó hiểu nói: "Vì sao không thật sự tấn công?"
Dan lắc lắc đầu nói: "Tường thành kiên cố cao lớn như thế, vừa lại không có cửa thành, đừng nói cung tiễn, dù là máy bắn đá cũng không quăng đồ vào được. Cũng không thể sử dụng tháp công thành, dù sao muốn xây tháp công thành cao như bức tường thành này, bản thân đã có độ khó rất lớn, huống chi, nơi bọn chúng tấn công là quốc gia của Dực Nhân có thể bay lượn trên trời, tháp công thành cho dù xây xong, Dực Nhân chỉ cần bay cao một chút, từ trên cao tưới dầu, nhóm thêm mồi lửa, liền có thể dễ dàng phá hủy."
"Bầu trời là thiên hạ của Dực Nhân, bọn chúng không thể chiếm được ưu thế gì từ bầu trời." Dan cẩn thận suy nghĩ, hắn vốn cho rằng đối thủ nếu như là Thú Nhân tương đối đơn thuần, vậy có khả năng còn phải tốn chút tâm tư phòng phạm trên không, nhưng bây giờ, quan chỉ huy của đối phương lại là loài người giỏi mưu mô, hẳn là không khả năng phạm loại sai lầm đó mới phải.
"Phương pháp duy nhất để cho bọn chúng có thể tiến công vào trong thành, chỉ có phá hoại tường thành và đào địa đạo."
"Nếu muốn phá hoại tường thành... trừ phi bọn chúng có đủ ma pháp sư, bằng không gần như không có khả năng chính diện phá hủy bức tường thành này, về phần búa công thành đối với cái tường thành này căn bản không có bao nhiêu tác dụng."
Càng nói, Dan thật sự bội phục dụng tâm nhiều năm của Dực Nhân, độ dày của bức tường thành này rất dày, dùng vật liệu rắn chắc kiên cố, đơn giản là chưa từng nghe, chẳng trách cho dù Dực Nhân là nô lệ giá cao, lại cũng không có lấy nửa bộ tộc Thú Nhân dám đến tấn công Bạch Vũ quốc nơi toàn là Dực Nhân.
"Cho nên chính là đào địa đạo rồi?" Lưu Tinh lĩnh ngộ nói: "Cho nên, bọn chúng trên biểu hiện tấn công chúng ta, mục đích là che giấu hành động đào địa đạo."
Dan gật đầu.
"Vậy chúng ta nên làm sao đây?" Saisimili sốt ruột hỏi, đây thế nhưng là quốc gia của hắn, con dân của hắn!
"Quấy nhiễu bọn chúng xây địa đạo, sau đó câu giờ với bọn chúng!" Dan không chút do dự nói: "Quân đội khổng lồ thế này cần lượng lớn lương thực, Thú Nhân vừa lại đa phần không thiện trường nông canh, cho dù có thương hội Feixi cung cấp tiền bạc, bọn chúng cũng không thể mua đủ đồ ăn ở đại lục nam, chỉ có thể từ đại lục tây vận chuyển đến, về lâu, tuyệt đối ngay cả thương hội Feixi cũng không thể chèo chống lượng tiêu hao đồ ăn khổng lồ như thế."
"Mà những Dực Nhân lại hoàn toàn có thể tự cấp tự túc, hơn nữa có thế tiến hành giám thị trên cao, tìm ra chỗ nào đang đào địa đạo, cũng có thể đánh lén quân đội."
"Câu giờ à? Nghe lên thật nhàm chán!" Lưu Tinh tặc lưỡi, còn tưởng rằng sẽ nhìn thấy cảnh chiến tranh siêu hoành tráng.
Nhàm chán? Dan cười khổ trong lòng, hắn chỉ hi vọng trận chiến tranh này từ đầu đến đuôi đều có thể nhàm chán như thế là tốt rồi, nhưng, có khả năng đơn giản như thế sao?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top