4 - 5

Chương 5: Chuẩn bị trước chiến tranh

"Này, Saimi, ta thấy ngươi cũng quá nhàn rỗi rồi đi?" Lưu Tinh nghênh ngang chống nạnh hét to đối với người trên vương tọa.

Thực sự là ngay cả cậu cũng sắp nhìn không nổi nữa, lại có thể có người... làm biếng còn muốn lợi hại hơn cậu cái truyền nhân của làm biếng đại pháp chính tông này, đây mà được sao?

Saisimili ưu nhã ngồi ở trên vương tọa, trên bàn trước mặt hắn, gì mà văn kiện, bản đồ, biểu đồ phối trí binh lực vân vân hết thảy đều không có, chỉ có một quả cầu thủy tinh trong suốt long lanh.

Quốc vương này thật là có đủ không nghiêm túc, Lưu Tinh đảo mắt khinh khỉnh, cậu sáng sớm thức dậy đã nhìn thấy tên quốc vương không làm việc đàng hoàng này nhìn chằm chằm vào cầu thủy tinh, bây giờ đã ăn xong bữa trưa rồi, hắn còn đang nhìn cầu thủy tinh, hoàn toàn không coi chiến tranh sắp đến ở trong mắt mà!

Chẳng qua, Lưu Tinh cũng thật sự rất tò mò quả cầu thủy tinh này rốt cuộc có cái gì có thể khiến người nhìn cả một buổi sáng, cậu không nhịn được đưa đầu tới, cũng nhìn chằm chằm vào cầu thủy tinh: "Ngươi rốt cuộc đang nhìn cái gì thế?"

Nhưng Saisimili lại không có lấy một chút phản ứng đối với một cái đầu khác thò tới, tinh thần của hắn đang lang thang ở trong thế giới Tinh Kiến, cảnh tượng đó giống như phiêu lưu ở trong vũ trụ, dải ngân hà đầy trời, mỗi một ngôi sao đều đang đại biểu một người, mỗi một quỹ đạo của sao thì đại biểu cho con đường nhân sinh của người này.

Ở trong thế giới Tinh Kiến, bản thân Saisimili cũng là một ngôi sao, cho nên hắn không thể quay đầu, không thể chuyển động nhãn cầu không tồn tại, bởi thế, tầm nhìn của hắn rất có hạn, đây đại biểu năng lực của Tinh Kiến cũng là có tính giới hạn.

Cho dù như thế, nhưng hắn vẫn là đã nhìn thấy, ngôi sao màu lam đã đi đến chỗ giao thoa của quỹ đạo, hơn nữa còn là điểm giao thoa quan trọng nhất, cái điểm giao thoa này sẽ quyết định cuộc đời về sau của ngôi sao màu lam.

Đến lúc thắp sáng con đường để cho Người Dẫn Dường lựa chọn rồi...

Saisimili chậm rãi đưa tinh thần thoát khỏi ngôi sao của mình, trở về thế giới bình thường, hắn nghĩ thầm không còn thời gian nữa, phải lập tức đi tìm Người Dẫn Đường Tận Thế Lưu Tinh mới được! Hắn đột ngột ngẩng đầu...

"Oái!"

Một đôi mắt to màu vàng sáng lấp lánh đang dùng biểu tình như dân sành ăn nhìn thấy bàn chân gấu mà nhìn chằm chằm đôi tay đang đặt trên cầu thủy tinh của hắn...

"Thật mỹ lệ, thật là bàn tay quá mỹ lệ!" Lưu Tinh cảm động nhìn bàn tay thon dài trắng xanh trên cầu thủy tinh, đây mới là thứ thật sự đẹp đẽ... Còn đẹp hơn gấp trăm lần viên pha lê trong suốt mà cậu nhìn cả buổi trời cũng nhìn không ra một điểm mờ!

Saisimili có chút chật vật thở hổn hển. Thật, thật là, lần sau nhất định phải tìm nơi không người để suy tưởng, suýt nữa bị hù chết...

"Này! Bên trong quả cầu thủy tinh đó căn bản không có thứ gì mà, ngươi nhìn lâu như thế, hẳn là không phải trợn mắt ngủ gật chứ?" Lưu Tinh cực độ hoài nghi hỏi.

Có người có thể mở mắt ngủ sao... Saisimili trợn trừng mắt, lập tức nhớ đến chính sự, vội vàng ahem hai tiếng, đứng dậy, hai tay nâng cao cầu thủy tinh, trên mặt lấp lánh hào quang của lưng mang trọng trách, âm thanh sâu thẳm giống như là vang vọng ở trong hang trống: "Không ngờ, nhiệm vụ đầu tiên của ta thân là Tinh Kiến đã đến rồi..."

"Rốp rốp rốp..." Lưu Tinh say sưa gặm đặc sản của Dực Nhân quốc — bánh quy nấm hương mọc hoang.

"Người Dẫn Đường Tận Thế, thời gian ngươi lựa chọn đồng bạn đã đến rồi, quỹ đạo của ngôi sao màu lam đã xuất hiện nhánh rẽ, một nhánh là đi vào con đường trở thành đồng bạn của ngươi, nhánh kia thì trái ngược, vĩnh viễn không gặp lại."

"Ực ực ực..." Lưu Tinh trút một hơi nước trái cây mà Tiểu Bạch mua cho cậu.

Saisimili cố gắng làm lơ những âm thanh của ăn uống kia, khốn khổ bảo trì hình tượng thần bí của tiên tri: "Nói đi! Người Dẫn Đường Tận Thế, ngươi có muốn lựa chọn ngôi sao màu lam này trở thành đồng bạn trên con đường sau này của ngươi không?"

"Ngôi sao màu lam? Nhưng ta thì lại không thích màu lam." Lưu Tinh như chuyện đương nhiên trả lời.

Không thích màu lam... Saisimili trượt té. Haiz, được thôi! Dùng màu sắc quyết định ít nhất tốt hơn so với ném đồng tiền vàng dùng mặt sấp ngửa để quyết định.

"Vậy chính là không cần rồi?" Saisimili khôi phục mặt vô biểu tình, hắn đột nhiên cảm thấy ở trước mặt gã thế này, hình tượng tiên tri dù có cao thâm cũng không thần bí bằng một miếng bánh quy không biết hương vị!

"Đương nhiên..."

Saisimili chậm rãi đặt cầu thủy tinh xuống. Vậy thì không cần dẫn phát khế cơ rồi... (khế cơ là thời cơ, bước ngoặc v.v...)

"Chờ một chút!" Lưu Tinh đột nhiên hét lớn.

Động tác của Saisimili tạm dừng, sau đó mặt vô biểu tình ngẩng đầu nhìn Lưu Tinh.

"Ta nhớ ngươi tối qua hình như nói ngôi sao màu lam là đại biểu Alan đi?" Lưu Tinh có chút nghi hoặc hỏi.

Thì ra ngươi tối qua có nghe ta nói chuyện à... Trong lòng Saisimili đột nhiên có một chút xíu cảm động, "Ta không thể nói cho ngươi biết tên chính xác, Tinh Kiến chỉ có thể biết cuộc đời của ngôi sao."

Lưu Tinh hai tay khoanh trước ngực, lộ ra biểu tình suy nghĩ ngưng trọng. Ngôi sao đó rốt cuộc có phải là Alan hay không đây? Nếu như phải, vậy cậu đương nhiên cần Alan trở về, nhưng, nếu như không phải Alan thì làm sao? Càng quan trọng là, nếu hắn chẳng mỹ lệ chút nào, còn là một tên xấu xí, vậy thì nguy to rồi!

"Ngươi còn có mười giây để suy nghĩ, chín, tám, bảy... Muốn hay là không muốn? Ngươi còn không mau nói! Ba... hai..."

A! Mặc kệ, nếu như ngôi sao màu lam kia không phải Alan, vừa lại trông không được mỹ lệ, đến lúc đó cứ vứt hắn đi là được! Lưu Tinh sau khi quyết định, lớn tiếng nói ra: "Muốn!"

"Một..." Khế cơ – phát động!

Cầu thủy tinh đột nhiên tuôn ra một trận hào quang màu lam, chớp mắt hào quang vừa lại biến mất.

Lưu Tinh từ đầu đến cuối đều không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là mù mờ quay đầu hỏi Saimi: "Thành công rồi sao?" Mặc dù, cậu cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì thành công hay thất bại.

Tiên tri lại lộ ra biểu tình mù mờ giống cậu, trả lời: "Không biết, thời gian quá sát, không biết có kịp hay không."

"Cái gì!" Lưu Tinh cả kinh nói: "Nếu ngôi sao màu lam kia là Alan, ngươi nói ngươi phải làm sao đền cho ta?"

"Rõ ràng chính là ngươi quyết định quá chậm!" Saisimili chừng như không dám tin có cái loại người hoàn toàn đẩy trách nhiệm cho người khác, càng đáng buồn chính là, cái người này còn là Người Dẫn Đường của mình, tương lai có một phần hai cơ suất sẽ quyết định tương lai của thế giới.

"Hm!" Lưu Tinh nhíu chặt mày. Vật cưng tóc vàng mỹ lệ của cậu sẽ không thật sự đi luôn chứ?

Cuối cùng, cậu cố chấp trừng vào Saisimili rống lên: "Mặc kệ, ngươi phải cùng ta đi tìm Alan, dù sao ngươi ở lại đây cũng vô dụng, quốc vương bệ hạ!"

Saisimili im lặng mà nghĩ, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy quốc vương ngoan ngoãn ở lại trong quốc gia của mình, bản thân đó đã là một loại tác dụng ổn định sao?

◊◊◊◊

Mặc dù cuối cùng cũng định trở lại, nhưng Alan không biết Dực Nhân thôn mà bọn Lưu Tinh muốn đi rốt cuộc ở đâu, đành trước hết trở lại thôn trang Thú Nhân mà bọn họ mới đầu dừng chân để nghe ngóng thử xem. Khi hắn từ rừng rậm ban đầu chạy về thôn trang, đã là buổi tối hôm sau rồi, mà bầu trời sao đêm nay đặc biệt rực rỡ, thân là Nguyệt Tinh Linh yêu thích nhảy múa dưới bầu trời sao, Alan nếu không phải đang vội trở về bên cạnh đồng bạn, sớm đã tìm cái đồng cỏ mỹ lệ tung tăng nhảy múa rồi.

Vừa đi đến phụ cận thôn trang, hắn lại phát hiện không thích hợp, thôn trang vốn yên bình an tường bây giờ lại giống như bao trùm lên một bầu không khí ảm đạm, Tinh Linh chỉ có trốn ở trong rừng rậm bên cạnh thôn trang, dưới lòng do dự rốt cuộc có cần đi ra hỏi thăm một chút.

"Quân đội?"

Đồng tử của Alan đột nhiên thu nhỏ, sau đó ẩn thân càng sâu. Chỉ thấy trên con đường nhỏ đi đến thôn trang, quân đội Thú Nhân với đầy đủ vũ trang xếp thành hai nhóm, đội ngũ kéo rất dài, thậm chí lấy nhãn lực Tinh Linh của Alan cũng nhìn không thấy đầu mút ở đâu, hàng ngũ quân đội này chậm rãi tiến về phía đồng cỏ gần thôn trang, chỉ có số ít đi vào trong thôn trang.

Trong lòng Alan chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn là ẩn núp ở trong rừng rậm tiến lên theo quân đội, không biết làm sao, hắn có loại dự cảm, bọn Lưu Tinh hình như sẽ dính dáng quan hệ với tốp quân đội này...

Alan cố đè nén bất an trong lòng, nghĩ thầm, hẳn là mình quá đa nghi rồi, Lưu Tinh dù thích chọc họa làm sao, hẳn cũng không đến nỗi dính dáng quan hệ với quân đội.

Nhưng Alan lại quên mất, khi ánh sáng chính nghĩa của người nào đó bắt đầu phát tán, công lực chọc họa của hắn tuyệt đối không thua kém Lưu Tinh.

Tinh Linh lấy thân thủ nhẹ nhàng nhảy lên một cây đại thụ gần thôn trang nhất, khéo léo dung hợp mình ở giữa bóng cây, đồng thời từ giữa khe lá dòm ngó mọi thứ trong thôn trang, mặc dù cái cây này cách quảng trường ở giữa thôn trang khá xa, may mà lấy nhãn lực tuyệt vời của Tinh Linh vẫn có thể miễn cưỡng nhìn rõ.

Trên quảng trường của thôn trang chỉ có mấy người đi đường đang nói chuyện, Alan nhận ra, trong đó có thôn trưởng của cái thôn trang này và một số ngưu nhân quen biết, đồng thời hình như còn có chủng tộc Thú Nhân khác không thuộc về cái thôn trang này, hẳn là do quân đội mang đến rồi. Nhưng đồng thời, trong đoàn người đó lại còn có...

Alan nheo mắt nhìn kỹ, "Loài người?"

Chính giữa quảng trường có loài người cũng không kỳ quái, dù sao trong cái thôn trang này, vốn đã có loài người cư trú, nhưng khiến Alan kỳ quái chính là, những loài người đó thoạt nhìn cũng không phải nông dân, lại là chiến sĩ mặc khôi giáp tinh mỹ, mà người cầm đầu thậm chí còn mặc lễ phục tinh mỹ.

"Là kẻ đầu têu của tốp quân đội này sao?" Alan suy đoán như thế, theo hắn nghĩ, loài người phát động chiến tranh là chuyện chẳng kỳ quái chút nào. Mà suy đoán của hắn trên thực tế cũng đúng được tám chín phần mười.

Nhưng thế này, thì không có biện pháp đi vào hỏi thăm Dực Nhân thôn ở đâu rồi. Alan có chút phiền não, bọn Lưu Tinh đã đi trước mấy ngày, nếu như Aya rất nhanh chóng đã học bay được, mà nếu bọn họ cũng đã rời khỏi Dực Nhân thôn, vậy muốn tìm kiếm bọn họ thì càng thêm khó khăn rồi.

Lúc này, Alan lại nhìn thấy bác gái Ngưu mà trước kia luôn là lấy bánh cho bọn họ ăn đang dần dần đi về phía bên cạnh thôn trang, cũng chính là đi tới hướng của mình, nhìn dáng vẻ xách thùng nước của bà ấy, hẳn là muốn đến giếng nước dưới cây lấy nước. Alan do dự một lát, rốt cuộc vẫn là nhảy xuống đại thụ.

Bái gái Ngưu đang lấy nước dở chừng, đột nhiên bị bóng người từ trên cây lủi xuống dọa cho giật nảy mình, suýt nữa kêu lên, may là bà ấy kịp thời phát hiện đó là Alan, vội vàng bịt miệng của mình.

"Bác gái Ngưu..." Alan có chút do dự mở miệng gọi.

"Alan à!" Bác gái Ngưu căng thẳng nhìn trái nhìn phải: "Ngươi làm sao chạy về lúc này? Bây giờ rất nguy hiểm."

"Tôi biết, nhưng tôi và bọn Lưu Tinh phân tán rồi, tôi muốn biết Dực Nhân thôn ở đâu." Alan vội vàng nói.

"Dực Nhân thôn bây giờ rất nguy hiểm, không thể đi qua..." Bác gái Ngưu nói đến một nửa, đột nhiên hét lên: "Bọn Lưu Tinh hẳn sẽ không đã qua rồi?"

Alan gật đầu.

Bác gái Ngưu căng thẳng nói: "Trời ơi! Vậy ngươi mau đi qua, mang bọn họ rời khỏi Dực Nhân thôn, càng xa càng tốt. Chiến tranh sắp bắt đầu đến nơi rồi! Ta lập tức nói cho ngươi nên đi làm sao..."

Trong lòng Alan cũng siết lại, chiến tranh là thứ mà Tinh Linh yêu chuộng sinh mệnh thống hận nhất.

Khi bác gái Ngưu đang chỉ thị Alan nên đi làm sao, một âm thanh đột nhiên quát mắng: "Các ngươi ở đó làm cái gì?"

"Mau, đi mau!" Bác gái Ngưu vội vàng thúc giục Alan, muốn hắn mau chóng rời khỏi.

Alan vội vã lùi lại chạy trốn, trước khi rời khỏi, hắn vội vàng liếc một cái về phía người đi tới kia, đó là một kỵ sĩ tóc vàng mặc khôi giáp gọn nhẹ, hắn cảm thấy người đó thoạt nhìn hết sức quen mắt, nhưng tình huống lại không cho phép hắn ngẫm nghĩ, bước chân của hắn không hề dừng lại.

Chàng trai tóc vàng kia sau khi thấy rõ mặt của Alan, cũng ngẩn người nói: "Ngươi là..."

Nhưng chỉ kịp nói ra hai chữ, thân thủ mau lẹ của Tinh Linh sớm đã lẩn vào trong rừng rậm, chàng trai tóc vàng lúc đang muốn đuổi theo...

"Đội trưởng Philo, làm sao vậy?" Phía sau có mấy kỵ sĩ ăn mặc giống nhau quan tâm đi tới.

Chàng trai tóc vàng dừng bước chân, trầm mặc một lát, quay đầu cười nói với mấy kỵ sĩ kia: "Không có gì, nước của cái giếng này rất ngọt, các ngươi có muốn uống thử không?"

Alan vừa phóng về hướng bác gái Ngưu nói cho hắn, cũng vừa ngẫm nghĩ kỵ sĩ tóc vàng kia rốt cuộc là ai, chẳng qua nghĩ tới nghĩ lui, lại cũng không có kết luận, chỉ là khiến Alan càng thêm khẳng định mình đã từng thấy hắn.

Hm... Xem ra Lưu Tinh nói trí nhớ của hắn loạn cào cào, lời này vẫn thật chuẩn, khiến Tinh Linh thành thật không đường nào phản bác.

Chẳng qua bất luận thế nào, việc cấp bách là chạy đến chỗ Lưu Tinh. Tổng hợp lời của bác gái Ngưu nói, quân đội này hẳn là muốn đến tấn công Dực Nhân thôn... mặc dù nói, một quân đội chính thống đi tấn công một cái thôn, thực sự có chút kỳ quái.

Dự cảm bất an trong lòng Alan càng ngày càng nồng đậm, chỉ có thể không ngừng chạy đi, chờ sau khi rời khỏi thôn đủ xa, hắn liền trực tiếp thi triển phi hành thuật, bay suốt cho đến hôm sau, ma lực và thân thể đều có chút chịu không nổi, mới hạ xuống đất để nghỉ ngơi. Mới nghỉ ngơi không bao lâu, vừa lại vội vàng xuất phát, chỉ là ma lực lại không thể nhanh chóng khôi phục như cũ, cho nên hắn đành dùng đôi chân đi bộ tiến lên.

May là, rừng rậm vốn đã là thiên hạ của Tinh Linh, nhảy ở trên thân cây, đem cành cây vốn là trở ngại làm thành điểm tựa, dùng nhảy bật mà tiến lên, đây là phương pháp "đi đường" của mỗi một Tinh Linh từ nhỏ đã bắt đầu học tập.

Đây chính là vì sao cho dù nghề nghiệp là ma pháp sư thể lực không tốt, Tinh Linh vẫn có thân thủ linh xảo... Nếu thân thủ không tốt sớm đã té chết từ lâu rồi, nào có cơ hội đi ra khỏi rừng rậm cho loài người nhìn thấy?

Alan cứ như thế chạy suốt hai ngày đường, bay bay đi đi, đi đi bay bay, tính toán cũng xấp xỉ sắp đến nơi mà bác gái Ngưu nói rồi. Hắn trước hết dừng lại, ngồi ở trên thân cây suy tưởng, để khôi phục một chút ma lực. Hắn không thể xác định bọn Lưu Tinh bây giờ là trạng huống gì, tùy tiện chạy tới dưới tình trạng dùng cạn ma lực, cũng chỉ sẽ biến thành gánh nặng cho bọn họ mà thôi.

Ngồi chuyên tâm suy tưởng hết ba giờ, Alan đứng dậy, thử ma lực ở trên tay, lòng bàn tay của hắn tức thời chớp lóe ánh lôi.

Tốt lắm! Nếu như bọn Lưu Tinh có phiền toái, ma pháp này ít nhất có thể giúp được bọn họ, nếu như bọn họ không có phiền toái... cũng có thể lấy để quản giáo Lưu Tinh, dù sao nó khẳng định sẽ gây họa!

Trong tâm trí, Alan sâu sắc cảm giác thấy nếu còn không rời khỏi chỗ này, khẳng định sẽ xảy ra chuyện gì không tốt. Bước chân vừa giơ lên đang muốn rời khỏi cành cây dưới chân, hắn lại không chú ý đến chỗ cành cây có một vệt sáng màu lam nhỏ bé lóe lên, sau đó, cành cây theo đó mà gãy.

Alan cúi đầu nhìn, hắn vậy mà không chú ý đến mình đang ngồi ở trên khe sâu, cành cây đó nếu gãy sớm một chút, vậy mình sợ rằng đã rơi xuống khe sâu theo luôn rồi! Hắn không khỏi thở phào, may mà chân của mình đã rời khỏi cành cây mấy cm...

Để ổn định thân thể, Alan vươn tay ra, khẩn cấp nắm lấy một cành cây nhỏ hơn khác...

"Rắc!" Cành cây lần nữa bị gãy.

"A!" Hắn ngơ ngác la một tiếng.

Nhất định là những ngày qua đi theo Lưu Tinh ăn uống bậy bạ, kết quả béo lên rồi... Alan hết sức hối hận, sau khi hối hận xong, trái lại càng hối hận mình không mau chóng niệm chú ngữ phi hành thuật, ở bên đó hối hận béo lên làm cái gì?

"Nguyên tố của truy cầu tốc độ, đứa con của gió bão... Ái da!"

Alan ngây ngẩn nằm đó, đôi mắt vô thần mà nhìn trời xanh phía trên, bắt đầu suy nghĩ hết thảy có phải là trời cao đang cho hắn ám chỉ gì hay không?

Nếu không, vì sao đang êm đẹp, cành cây lại bị gãy hai lần liên tiếp?

(Saisimili nhìn ra xa, thâm thúy nói: lần thứ nhất là khế cơ của tiên tri dẫn phát, lần thứ hai... đại khái là oán niệm của Lưu Tinh. Ngươi đã nhận rồi đi!)

Vì sao... khe núi rõ ràng rất sâu, lại có một cái gờ lồi ra, mà mình cứ như thế rơi ngay vào cái gờ này, ngay cả chú ngữ phi hành thuật cũng không kịp niệm?

Alan chậm rãi ngồi dậy, vừa ngồi dậy, phần lưng lập tức co rút đau đớn... Ui! Va phải eo rồi.

Tinh Linh đau eo giờ phút này giống như ông già lụ khụ, một tay đỡ eo, khom lưng, vô cùng gian nan mà đứng lên.

Không được, phải mau chóng niệm chú ngữ phi hành thuật bay lên, sau đó đi tìm Lưu Tinh và Bai Saya. Khi Alan đang muốn niệm chú ngữ, phần eo theo tự nhiên dựng thẳng lên, sau đó... "Rắc!"

"..." Tinh Linh câm nín quỳ trở lại đất, cả một hồi không động đậy được.

Hắn rốt cuộc hiểu mình nếu như không để cho phần eo bị đau nghỉ ngơi một lát, thì đừng hòng làm bất cứ chuyện gì nữa.

"Tí tách tí tách..."

... Lại có thể còn đổ mưa. Tinh Linh càng thêm câm nín, mình làm sao hình như từ sau khi gia nhập cái đội mạo hiểm của Lưu Tinh, liền chưa từng gặp được một chút xíu vận may đây?

Hắn bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn quanh có chỗ nào có thể tránh mưa hay không, lúc này mới phát hiện chỗ đứng dưới chân không chỉ là một cái gờ mà thôi, trước mắt lại có thể còn có cái sơn động, chỉ là bởi vì dây leo rậm rạp, cho nên không thể liếc mắt một cái liền phát hiện.

Tinh Linh cố gắng khom phần eo đứng lên, lê theo bước chân tập tễnh, hai tay đỡ eo bị thương, chậm rãi đi vào trong sơn động.

Một khi đi vào, là đã đi lên vận mệnh mà hắn từng có cơ hội né tránh, cũng định trước con đường về nhà của hắn còn có một cự ly rất dài rất dài...

Alan gần như là vừa đi vào cái sơn động này, liền nghe thấy một tiếng kêu gọi kỳ quái, âm thanh đó cấp bách và cô đơn làm sao, đây khiến Tinh Linh thiện lương thực sự không thể bỏ mặc, chỉ có đi theo dẫn dắt của âm thanh càng đi càng vào sâu. Thông đạo tối tăm khiến người nửa bước khó đi, may mà, Alan đi ở trong đó cũng không phải người, nhãn lực của Tinh Linh khiến hắn cho dù ở trong bóng tối, cũng có thể thấp thoáng nhìn thấy đồ vật.

Hắn cứ như thế khom lưng, vô cùng gian nan đi một hồi, sau đó phát hiện trong cái hang nhỏ trong cùng vậy mà phát tán hào quang yếu ớt, thế là hắn ôm theo lòng nghi hoặc đi vào trong hang động nhỏ.

Sau đó, hắn lộ ra thần sắc nhạ dị với vật thể bên trong: "Đây, đây là..."

◊◊◊◊

"Đi thôi, mang theo ta bay đi tìm Alan." Lưu Tinh không chút khách khí sai khiến một vị quốc vương, dù sao gã này cũng là Tinh Kiến của mình mà, vậy đương nhiên phải nghe bảo ban của mình!

"Không được, ngươi tuyệt đối không thể đi tìm hắn, hắn tất phải tự mình lĩnh hội con đường của mình!" Saisimili lộ ra biểu tình nghiêm túc hẳn hoi giải thích.

Lưu Tinh nghiêng đầu đánh giá Saimi một hồi, sau đó nguy hiểm nheo lại đôi mắt: "Ngươi gạt ta!"

"... Ta không có!" Saisimili thầm giật mình, nhưng vẫn mạnh miệng phản bác.

"Chính là có!" Lưu Tinh vạn phần kiên quyết hét to: "Ngươi mỗi lúc nói dự ngôn, đều bày ra bộ dạng xuất hồn, chỉ có lần này là nghiêm túc, cho nên ngươi nhất định là gạt ta! Ngươi chỉ là làm biếng đi tìm Alan, đúng chứ!"

Ugh! Lại có thể bị phát hiện rồi! Quả thật không hổ là Người Dẫn Đường Tận Thế, xem ra nó không dễ lừa như mình tưởng... Saisimili có chút khổ não, vì sao Lưu Tinh không dùng cái thứ lực nhìn thấu này ở lúc nghe dự ngôn chân chính đây?

Lưu Tinh nhướn nhướn mày, hết sức uy hiếp nói: "Ngươi đừng quên, chiến tranh là phải dựa vào ai giúp ngươi đánh?"

Là... Dan!

"Còn có, tương lai nếu ngươi muốn lữ hành cùng với bọn ta, là ai sẽ chiếu cố ngươi tên tiên tri vô dụng này hả?"

Đại khái là Bai Saya đi...

"Cho nên ngươi bây giờ ngoan ngoãn làm theo lời ta, cũng là chuyện rất hợp lý đi!" Lưu Tinh như chuyện đương nhiên nói.

Không, chẳng hợp lý chút nào...

"Đúng rồi, có cần thuận tiện mang theo Aya hay không, nếu Alan không chịu theo ta trở về, còn có thể dùng lý do Aya tuổi còn nhỏ cần người chăm sóc gì gì đó để đánh động hắn... chẳng qua dọc đường chiếu cố Aya cũng rất phiền, quên đi, cùng lắm nếu Alan không chịu trở lại, cứ đánh ngất hắn mang về là được."

Ặc, ngươi không thể đem thông minh tài trí của ngươi vận dụng ở nơi quan trọng hơn một chút sao? Ví dụ như lấy để cứu thế giới gì đó...

"Mau lên đi!" Lưu Tinh không kiên nhẫn thúc giục: "Ngươi thật sự rất lắm lời đó, chỉ mang ta bay đi tìm Alan mà thôi, ta đảm bảo chỉ tìm một chút ở phụ cận, sẽ không chạy xa đâu. Nếu hôm nay tìm không được, chúng ta lập tức trở về ngay, được rồi chứ?"

"Không được, ta không thể mang ngươi bay." Ngữ khí của Saisimili có chút chật vật mà cự tuyệt.

"Vì sao? Ta rất nhẹ, Dực Nhân thành niên các ngươi hẳn là có thể mang một người bay chứ?" Lưu Tinh thế nhưng đã nghe ngóng rõ hết mọi chuyện rồi.

"Là có thể mang một người bay không sai, nhưng, nhưng vấn đề của ta cũng không phải cái đó, ta, ta có chứng sợ độ cao..." Quốc vương Dực Nhân đỏ mặt cúi thấp đầu, nho nhỏ tiếng mà nói.

... Lưu Tinh trầm mặc một hồi, có chút không xác định hỏi: "Ngươi vừa rồi đã nói cái gì, nói lại xem, ta đúng lúc thất thần."

Tiên tri dùng âm thanh nhỏ như muỗi thuật lại: "Ta, ta có chứng sợ độ cao."

Hiện trường trầm mặc rất lâu, quốc vương như là đứa trẻ mắc lỗi vặn vẹo góc áo của mình, Lưu Tinh thì như là ông bố sắp sửa chửi mắng, trên mặt tràn ngập biểu tình bực bội.

Cuối cùng, ông bố phẫn nộ Lưu Tinh một phát lật nhào cái bàn, nổi điên rống to: "Ngươi là Dực Nhân đó! Dực Nhân biết bay! Ngươi bằng vào cái gì có chứng sợ độ cao? Ngươi có chứng sợ độ cao thì khác nào Ma Tộc chạy đi mở nhà trẻ, loài người trước sau như một, Tinh Linh biết bội tình bạc nghĩa, không thể nào!"

"Dù sao, ta chính là có chứng sợ độ cao mà..." Quốc vương cứ như đứa trẻ bị yêu cầu thi đạt một trăm điểm nhưng lại làm không được, dùng đôi cánh trắng như tuyết bao mình lại, sau đó giận dỗi ôm đầu gối ngồi ở trong góc.

Nhìn bộ dạng Saisimili rúc trong góc, Lưu Tinh đột nhiên có loại cảm giác mình đang nhìn trẻ con làm mình làm mẩy... có lộn hay không hả? Ta mới là trẻ con có được không!

"Được rồi! Được rồi! Không bay nữa được chưa? Dù sao ngươi cứ đi theo ta là được, chúng ta "đi bộ" chung quy được rồi chứ?" Lưu Tinh đảo mắt khinh khỉnh, bực mình kéo quốc vương đang giận dỗi lên, sau đó lôi theo hắn đi tìm Alan...

Nửa đường, hai người lại gặp phải Bai Saya, mặc dù Bai Saya bận tối tăm mặt mũi, trên tay bê một đống danh sách vật tư mà Dan muốn hắn đi kiểm kê, nhưng nhìn thấy Lưu Tinh kéo theo Saimi mặt bí xị, cảnh tượng quỷ dị này vẫn là khiến hắn đừng lại hỏi câu: "Các cậu muốn đi đâu?"

"Đi tìm Alan." Lưu Tinh ăn cướp mà còn la làng chỉ vào Saimi: "Vừa rồi gã này không biết đã thi pháp gì lên Alan, hơn nữa quan trọng là còn thất bại!"

"Ta..." Saisimili khó có thể tin quay đầu nhìn Lưu Tinh cái gã không biết xấu hổ này, lại có thể đổ lỗi lên người hắn rồi? Huống chi, khế cơ nếu dẫn phát thất bại, ngôi sao màu lam kia liền không thể trở thành đồng bạn chân chính của Tận Thế, nếu như thế, đối với ngôi sao màu lam kia mà nói, căn bản chính là một loại may mắn mà!

Bai Saya gật đầu, dặn dò: "Nhớ trở về trước chiến tranh." Sau đó, hắn vừa lại ôm theo một đống danh sách vật tư hấp tấp rời khỏi.

Trước khi rời khỏi tầm nhìn của hai người Lưu Tinh, hắn đột nhiên đừng chân lại, quay đầu hô: "Saimi, nhớ giúp tôi chiếu cố Lưu Tinh nhé! Lưu Tinh, đừng bắt nạt Saimi đó, bằng không coi chừng Alan điện giật cậu!"

Lưu Tinh phùng má, không cam tâm tình nguyện trả lời: "Biết rồi!"

Bai Saya sau khi gật đầu, đúng lúc đội trưởng thị vệ kia, cũng chính là Agito phiên bản Dực Nhân đi qua, hắn chào đội trưởng một tiếng, hai người liền vừa thảo luận về công việc chuẩn bị trước chiến tranh, vừa cất bước rời khỏi.

Chờ, chờ một chút! Saisimili khóc không ra nước mắt hò hét trong lòng, tốn công vô ích mà vươn tay về phía Bai Saya, nhưng lại không có ai ngó ngàng hắn, ngay cả đội trưởng thị vệ cũng không quay đầu liếc quốc vương nhà mình một cái.

"Ngươi tên quốc vương này thật sự là không biết dùng để làm gì, ngay cả đội trưởng thị vệ nhà ngươi cũng không ngó ngàng ngươi." Lưu Tinh mừng trên tai họa mà nhìn Saimi.

Saisimili hùng hồn nói: "Quốc vương vốn đã là vật trang sức rồi, huống chi, làm quốc vương chỉ là hứng thú của ta mà thôi, công việc chân chính của ta là Tinh Kiến!"

Này! Ngươi có phải là nói ngược rồi không hả? Lưu Tinh có chút bất đắc dĩ nghĩ thầm. Hừ, còn dám rêu rao nói muốn nhảy việc, cái thứ Tinh Kiến bất lương có cánh lại không biết bay, còn sẽ trốn ở trong góc làm mình làm mẩy như ngươi, ta không tin nhóm người dẫn đường kia sẽ cần ngươi!

"Đi tìm Alan thôi."

Lưu Tinh kéo theo vật trang sức quốc vương, sau đó, ở trước lúc chiến tranh, Người Dẫn Đường Tận Thế bất lương và Tinh Kiến bất lương cùng nhau rời khỏi quốc thổ, bước lên hành trình tìm kiếm đồng bạn cúp đội... thời hạn một ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top