3 - 8

Chương 8: Chủng tộc chân chính của Lưu Tinh.

Nếu như nói tốc độ đi đường của đoàn người Lưu Tinh chỉ nhanh hơn tản bộ một chút xíu, sau khi gặp phải công kích của đầu bím tóc, Bai Saya vốn khỏe mạnh nhất trong mọi người giờ đây biến thành một bệnh nhân, sau đó trong đội ngũ vừa lại tăng thêm Aya một tiểu Dực Nhân tộc có chân không biết đi, có cánh lại không biết bay, cho nên tốc độ của đoàn người Lưu Tinh khoảng chừng ngang với tản bộ.

Thời gian trôi qua ở trong những ngày Lưu Tinh đùa Aya, Aya bị chọc khóc, sau đó chạy đi tìm mama... tìm Alan, tiếp đến đổi sang Alan "đấu" Lưu Tinh, bầu trời mặc dù không có lấy một đám mây đen, nhưng sấm chớp lại lóe cả ngày không ngừng.

"Ya ya —" Aya lần nữa khóc thét, đáng tiếc nó vẫn chưa học được bước đi và phi hành, chỉ có bạt mạng vặn vẹo ở trong lòng Lưu Tinh, muốn thoát khỏi nanh vuốt ác ma.

"Lưu Tinh!" Trên mặt của Alan đùng đùng nộ khí, giống hệt bà mẹ có đứa con bị người bắt nạt, sau khi xông tới đoạt lại Aya, rống giận: "Không được bắt nạt Aya nữa!"

"Ta cũng đâu có bắt nạt nó, chỉ là nhéo nhéo má của nó mà thôi!" Lưu Tinh cây ngay không sợ chết đứng mà nói.

Alan hoài nghi trừng Lưu Tinh, sau đó cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên má trắng mũm mĩm của Aya có hai dấu tay đỏ bừng...

"Lưu Tinh!"

Tiếng lôi điện chói mắt lần nữa xé rách bầu trời.

"Oaaa, Tiểu Bạch cứu tôi với!" Lưu Tinh lập tức co cẳng chạy, còn không quên vừa chạy vừa cầu cứu vật cưng.

Bai Saya cười khổ, hắn cũng đã phải dựa vào Đan dìu đỡ, mới có thể tiến lên rồi, nào có khả năng đi cứu Lưu Tinh đây? Huống chi, dù cho thân thể của hắn hoàn hảo như ban đầu, hắn cũng sẽ không ngăn cản Alan "quản giáo" Lưu Tinh, có Alan ngăn chặn, Lưu Tinh mới sẽ không cứ luôn làm cho Aya khóc, hơn nữa, có trừng phạt sấm sét của Alan, Lưu Tinh mới sẽ không cứ quấn lấy hắn, muốn hắn biểu diễn tuyệt chiêu bảo thạch cho cậu xem.

Sau khi hết tiền mua đồ ăn, Alan có thể từ trong hoang địa đào đồ ăn ra, lúc không có nơi mua sữa cho em bé (Aya), Alan có thể ở trong rừng rậm tìm được quả mọng và mật ong để cho ăn, lúc không thể quản giáo trẻ con (Lưu Tinh), Alan có thể dùng tia chớp giật đến cậu kêu la "ta không dám nữa", sau đó ngoan ngoãn khoảng chừng một đến ba giờ.

Đây, đây nhất định là ví dụ tốt nhất cho lòng tốt được báo đáp! Nếu như không phải hắn lúc đó không đành lòng đối với Alan, cho nên quyết định cứu Alan ra, bây giờ nào có người mua đồ ăn nuôi con như thế, thật là một mama thích hợp... Không, là đồng bạn, đồng bạn thích hợp!

Bai Saya không khỏi toát mồ hôi lạnh, không thể để cho Alan biết mình vậy mà cảm thấy hắn giống một mama, bằng không thì thảm rồi.

Từ sau khi Lưu Tinh bị Alan điện giật mấy lần, tức giận thốt lên nói hắn là bà mẹ dài hơi, Alan liền vô cùng dị ứng từ ngữ kiểu như mama, xấp xỉ giống như chính hắn ghét cái từ ẻo lả (Bai Saya nghiến răng nghiến lợi nghĩ đến hai chữ đó) này đi!

Lúc này, Lưu Tinh đang chạy trốn phía trước đột nhiên dừng chân, hưng phấn quay đầu kêu lớn: "Này! Trước mặt có cái thôn trang A A A A..." Phía sau là tiếng kêu thảm của cậu do bị tia chớp của Alan đánh trúng.

Lưu Tinh nghiêm túc xác nhận dáng vẻ của Tinh Linh, tốt lắm, thoạt nhìn là bộ dạng loài người, chẳng qua dưới nỗ lực kháng cự của cậu, hơn nữa sau khi ký điều ước không bắt nạt Aya nữa, Alan mới rốt cuộc đồng ý bảo trì tướng mạo và đầu tóc như ban đầu.

Lần này không cần lo lắng giẫm vào vết xe đổ rồi, cậu thế nhưng không hề muốn bị một bầy người đầu bò truy đuổi lần nữa.

Mới đầu Lưu Tinh còn lo lắng, đội ngũ loài người và một bán Ma Tộc của mình có sẽ kỳ quái lắm không, chẳng qua sau khi vừa bước vào thôn trang, lập tức phát hiện cái thôn này chẳng những có Thú Nhân, đồng thời cũng có không ít loài người... loài người quả nhiên không hổ là chủng tộc có lực sinh sôi và thích ứng cường đại nhất, đại lục đông tây nam bắc tất cả đều có tung tích của loài người.

Vừa bước vào cái thôn trang này, trái tim treo cao của mọi người cuối cùng cũng hạ xuống. Ở đây thoạt nhìn hoàn toàn là một cái thôn quê bình thường, người trong thôn mặc dù khó tránh nhìn chằm chằm vào đoàn người nơi khác như bọn họ, chẳng qua hiển nhiên phần nhiều là tò mò.

"Xin hỏi, ở đây có lữ quán có thể để cho chúng tôi dừng chân không?" Đan chủ động tiến lên hỏi thôn dân trong đó, hắn chọn một bà Thú Nhân lớn tuổi thoạt nhìn hết sức thân thiện.

"Oh, lữ quán à, giữa thôn có một căn, chẳng qua bọn họ chỉ bán rượu và cơm, thôn Thạch Đầu chúng tôi đã lâu lắm không có người ngoài đến rồi, chẳng qua tôi có thể đi nói với bọn họ vài tiếng, để cho bọn họ chuẩn bị cho các người một chút." Bà Thú Nhân nhiệt tình nói.

"Cảm ơn bà." Đan lễ mạo hồi ứng.

Tìm kiếm hết một phen, giữa thôn quả nhiên có căn lữ quán nhỏ, chẳng qua, nói là quán ăn nhỏ của thôn dân dùng để tụ hội còn thích hợp hơn, hơn nữa đã rất lâu không có phòng thuê cho lữ khách rồi, chủ loài người kinh doanh chỗ này gần như đã gọi người của cả nửa cái thôn tới giúp, bận rộn hết nửa ngày, mới miễn cưỡng chỉnh lý ra ba phòng cho bọn họ ở.

"Vậy thì Lưu Tinh và Saya một phòng, Alan và Aya một phòng, một mình ta ở một phòng đi, nếu như thủ hạ của ta tới rồi, ta ở phòng ta thương lượng sự tình với bọn họ, mới sẽ không quấy nhiễu đến các người." Đan phân phối phòng rất nhanh chóng.

"Cái gì, ta không muốn đâu, Alan và Tiểu Bạch một phòng, ta và Aya một phòng cơ!" Lưu Tinh lớn tiếng kháng nghị, chẳng qua kháng nghị của cậu hiển nhiên không được bất cứ người nào tiếp nhận.

Mấy người cứ như thế tạm thời ổn định ở cái thôn nhỏ này, vừa chờ đợi thủ hạ của Đan, đồng thời cũng để cho Bai Saya điều dưỡng thân thể, lúc này Alan rốt cuộc cũng có cơ hội dạy Aya bước đi.

Bai Saya cả ngày đều ngủ, theo như chính hắn nói, hắn đang giao tiếp với Thụy Tư.

Đan hình như là bị đả kích vì không có bảo hộ người trong lòng, trái lại được người trong lòng bảo hộ, cả ngày đều luyện công.

Alan càng đơn giản, hắn cả ngày đều chăm trẻ, một đứa trẻ là Aya cần người cho ăn và dạy nó bước đi, đứa trẻ kia thì là Lưu Tinh cần người giáo huấn.

Sinh hoạt của Lưu Tinh càng thêm đơn giản đến vô cùng, cậu cả ngày đều gây họa khắp nơi, sau đó chờ Alan giáo huấn cậu.

"Bác gái Ngưu, con muốn ăn bánh!" Lưu Tinh vừa vẫy tay, vừa vọt về phía nữ Thú Nhân đầu bò bên ruộng.

"Lưu Tinh à, không bị mama con cấm túc sao?" Nữ Thú Nhân đầu bò cười tít mắt hồi ứng.

Lưu Tinh le lưỡi nói: "Không có, mama con bận chăm sóc em gái con và papa ốm trên giường."

"Thế à, mama con thật là vất vả." Nữ Thú Nhân đầu bò lắc lắc đầu, từ trong giỏ lấy ra một miếng bánh còn lớn hơn cái mặt đưa cho Lưu Tinh: "Con mang về cho mama con, để bà ấy ăn nhiều một chút."

"Được!" Lưu Tinh cười tít mắt nhận lấy bánh, nhanh như chớp mà chạy về muốn đưa bánh cho mama ăn.

Nhưng, chờ, chờ một chút! Lưu Tinh là từ đâu sinh ra mama, papa và em gái?

"Mẹ, bác gái Ngưu nói muốn cho mẹ bánh, còn nói nhớ chia cho ba ăn." Lưu Tinh cười giống như thể mình là đứa trẻ hiếu thảo nhất ngoan ngoãn nhất trên thế giới.

Đáng tiếc, đối phương hoàn toàn không cảm kích, chỉ có rống to: "Khốn kiếp! Ai là mẹ ngươi hả!"

Một tia chớp ầm ầm đánh xuống, lần thứ N đánh bay cửa gỗ phòng của lữ quán, Lưu Tinh ôm theo bánh làm mặt hề xông ra, còn chổng mông vào trong, liên tiếp né qua mấy đường chớp.

Tinh Linh từ trong phòng xông ra, trên tay còn bế em gái của Lưu Tinh – Aya, vẻ mặt thở hồng hộc.

"Alan à, cô đừng tức giận như thế, mẹ dạy con cùng lắm là dùng đánh, không thể dùng sét đánh!" Bà chủ lữ quán xông tới, kinh hoảng nhìn tia chớp loẹt xoẹt trên tay Alan.

"Ta không phải mẹ nó!" Alan chừng như muốn phát cuồng rồi.

Lưu Tinh vừa cười gian trong lòng, vừa trốn sau lưng bà chủ lữ quán, dùng nước mắt đáng thương nói: "Bà chủ, con chỉ là muốn lấy bánh của bác Ngưu cho mẹ con ăn, mẹ, mẹ con liền tức giận lấy sét đánh con rồi."

Bà chủ đau lòng xoa xoa đầu của Lưu Tinh: "Được, được, Lưu Tinh ngoan, đừng khóc nào, ta giúp con khuyên mẹ con nhé!" Tiếp đến, bà chủ quay đầu chỉ trích Alan: "Alan à! Không phải tôi muốn nói, nhưng cô cũng không thể quá thiên vị con gái ruột Aya, Lưu Tinh mặc dù không phải do cô sinh, nhưng cũng là đứa trẻ đáng yêu à!"

Đúng đấy! Đúng đấy! Ta là đứa trẻ đáng yêu như thế mà! Lưu Tinh ở sau lưng bà chủ cố ý ra vẻ vô tội đáng thương đầy mặt.

Ngươi là đứa trẻ đáng yêu, trên thế giới đã không có thứ đáng ghét rồi! Mặt của Alan vặn vẹo không thôi.

Mấy ngày qua, bởi vì thôn dân không ngừng phỏng đoán quan hệ giữa nhóm người nơi khác này... ba loài người, trong đó còn có một người chỉ là thiếu niên, một bán Ma Tộc cộng với một em bé Dực Nhân tộc, tổ hợp của nhóm người này thật là nhìn thế nào quái thế đó, một cách tự nhiên, trong cái thôn nhỏ xuất hiện trăm loại suy đoán.

Thân là đối tượng bị suy đoán, Lưu Tinh chẳng những không tức giận, hơn nữa còn dứt khoát xen vào pha trộn.

"Cái gì? Quan hệ giữa chúng tôi?" Lưu Tinh lúc bị hỏi như thế, trong đầu đột nhiên nổi lên ý nghĩ vô cùng thú vị, chiếu theo Bai Saya từng nói, chính là ý nghĩ có lợi cho mình mà nguy hại người khác nghiêm trọng.

Lưu Tinh lộ ra biểu tình trầm trọng nói: "Các người biết không? Kỳ thực, mỹ nữ tóc vàng kia (tin rằng bọn họ cũng nhìn không ra Alan của Tinh Linh tộc là nam hay nữ), và nam nhân tóc đen là papa tôi và mama tôi đấy!"

"Cái gì? Nhưng cậu trông không giống ba mẹ cậu gì cả!" Thôn dân người đầu chó nào đó ngơ ngác hỏi.

"Đó là bởi vì Alan kỳ thực là mẹ kế của tôi!" Lưu Tinh lắc lắc đầu, mặt lộ thần sắc bi thương nói: "Tôi giống mẹ ruột của tôi, ba tôi sau khi bị mẹ ruột tôi vứt bỏ, vì để có người có thể chăm sóc tôi, cho nên lại đã cưới mẹ kế Alan, mà mẹ kế tôi cũng là nữ nhân từng kết hôn, chồng trước kia của bà ấy thì là một Dực Nhân tộc, cho nên tôi liền có đứa em gái Dực Nhân tộc."

Quan, quan hệ thân thuộc thật phức tạp...

"Vậy, vậy bán Ma Tộc kia thì lại là ai hả?" Cô gái đầu chim nào đó hỏi.

"Anh ấy là anh trai cùng mẹ khác cha của tôi, mẹ ruột của tôi trước khi gả cho ba tôi, đã từng kết hôn, hơn nữa đối tượng là Ma Tộc, cho nên mới có con bán Ma Tộc." Lưu Tinh một mực chắc chắn mà nói.

... Đây là quan hệ thân thuộc lộn xộn gì vậy. Những thôn dân rối rít đi về vẽ sơ đồ quan hệ dạng cây, sau đó nghiên cứu với nhau một hồi, cuối cùng mới hiểu quan hệ giữa bọn họ.

Bởi vì thôn dân có quan niệm ấn tượng đầu tiên là chính, nhận định Aya là con ruột của Alan, mà Lưu Tinh lại là con ghẻ, cộng thêm Alan luôn là hết lần này tới lần khác lấy sét đánh Lưu Tinh, cũng liền có tin đồn Alan thiên vị con gái, ngược đãi Lưu Tinh không phải con ruột.

Alan sau khi không biết bị thôn dân thứ mấy đến khuyên hắn đừng ngược đãi Lưu Tinh, rốt cuộc phát cuồng triệt để, sau khi mấy tia chớp đánh sập một bức tường của lữ quán, những thôn dân sợ đến chạy trốn khắp nơi, không bao giờ dám tiến lên khuyên nữa.

Bai Saya sau khi biết tin tức này, cảm giác lòng có áy náy (nội tâm Bai Saya hò hét: rõ ràng ta không làm gì hết, vì sao đều chỉ có ta áy náy?), cho nên tự động đi chặt cây, xây lại bức tường kia cho người ta, đương nhiên, Đan là người xuất lực giúp đỡ nhiều nhất.

Cho nên, dưới nhận biết của thôn dân, đoàn người Lưu Tinh liền biến thành — Alan là mẹ kế hung hãn, Lưu Tinh là con ghẻ bị ngược đãi, Bai Saya là ông chồng thiện lương lại nhu nhược không dám vi kháng vợ, Đan thì là con trai lớn nghe lời biết giúp papa, về phần Aya, bởi vì nó quá nhỏ, cho nên không có bình luận gì.

Nhưng, cái quan niệm này của thôn dân, ở sau khi Lưu Tinh bỗng chốc phóng lửa đốt chuồng bò, bỗng chốc vừa lại trộm bò cúng của thôn, sau đó ăn cả con bò đến chỉ còn lại bộ xương, mọi người rốt cuộc hiểu rõ, Lưu Tinh thế nhưng cũng không phải đứa trẻ bị ngược đãi gì, mà là ma quỷ vô cùng nghịch ngợm phá phách. Nhận xét về Alan bởi thế mà cao lên không ít, từ mẹ kế ngược đãi con biến thành người mẹ vĩ đại vì không để con hư hỏng mà quản giáo nghiêm khắc.

Nhưng bất luận là loại bà mẹ nào, Alan đều nổi nóng như nhau.

"Ya ya!"

Aya loạng loạng choạng choạng từ trong phòng đi ra, tò mò nhìn Alan và Lưu Tinh, mỗi lần bọn họ trừng nhau như thế, Alan liền sẽ từ trong tay phóng ra thứ sáng lấp lánh, Aya thích nhất nhìn thứ sáng lấp lánh đó, cho nên nó vừa nghe thấy tiếng Alan rống to, liền sẽ cố gắng bò ra xem, chỉ là lần này, nó đổi sang đùng đi rồi, mặc dù đi khiến nó vô cùng không vững.

"Aya! Aya biết đi rồi kìa!" Lưu Tinh la lớn: "Thật đáng yêu thật đáng yêu quá đi."

Alan bực mình nói: "Nó hai ngày trước đã biết đi rồi."

"Thật sao?" Lưu Tinh vội vàng xông đến bên cạnh Aya, mắt sáng lấp lánh nhìn dáng vẻ bước đi loạng choạng của Aya.

"Chỉ là ta không biết nên dạy nó bay làm sao." Alan nhíu mày, xem ra hết sức bối rối.

"Nói cũng phải, ngươi thì lại không có cánh, dạy làm sao chứ?"

Lưu Tinh cũng phiền não. Đùa à, Aya thế nhưng là vật cưng tiểu Thiên Sứ của cậu đấy! Thiên Sứ làm sao có thể không biết bay đây!

"Các người có thể vào trong núi tìm Dực Nhân tộc! Trong núi cách thôn chúng tôi không xa nghe nói có một cái Dực Nhân thôn."

Bà chủ lữ quán thấy hai người hiếm khi cảm tình có vẻ tốt như thế, cũng vội vàng đưa ra chủ ý cho hai người.

"Thật sao?" Lưu Tinh lập tức làm nũng: "Bà chủ! Bà chủ bà mau nói cho con Dực Nhân thôn ở đâu, nếu không em gái con nếu biến thành Dực Nhân tộc không biết bay, vậy thật đáng thương cho nó!"

"Lưu Tinh thật ngoan, đã biết lo lắng cho em gái rồi, bà chủ đây nhất định nói cho con..."

Nó là lo vật cưng thiên sứ của mình không biết bay! Alan ở bên cạnh rống giận trong lòng.

Sau khi nghe ngóng xong Dực Nhân thôn ở đâu, Lưu Tinh, Alan bế theo Aya, trực tiếp tìm Bai Saya và Đan cùng thương lượng.

"Bởi vì sợ Aya không biết bay, cho nên bọn tôi định đi tìm Dực Nhân thôn. Tiểu Bạch, anh vẫn không thể leo núi đi? Anh ở lại đây, Đan theo chúng tôi đi là được." Lưu Tinh đơn giản giải thích một chút.

"Không, ta không muốn rời khỏi Saya, cái người đã tập kích chúng ta có lẽ vẫn sẽ đến, các ngươi đi đi." Đan lắc lắc đầu.

Nghe vậy, Alan gật đầu. Hắn cũng cho rằng có người ở cùng với Bai Saya sẽ tốt hơn, dù sao chỉ là đi tìm Dực Nhân tộc mà thôi, hơn nữa bọn họ cũng không phải tới gây phiền toái, hắn và Lưu Tinh mang theo Aya cùng đi hẳn là đủ rồi.

Lưu Tinh lại do dự: "Vậy... thôi đi, hay là chờ thân thể của Bai Saya khỏe rồi, chúng ta cùng nhau đi sau, bằng không nếu đầu bím tóc tìm tới cửa, chỉ một mình Đan cũng không đỡ nổi hắn.

Đan nhàn nhạt nhìn Lưu Tinh một cái, không có tỏ vẻ gì.

Nhưng lần này Alan lại hết sức tán đồng: "Uh, để hai bọn họ ở lại đây cũng không tốt, ở lại thêm mấy ngày, để cho Bai Saya dưỡng thân thể cho tốt rồi đi tìm Dực Nhân thôn sau, hẳn cũng không tính là quá muộn, Aya cũng mới biết đi mà thôi."

"Tôi sẽ nỗ lực khỏe lại, mấy ngày nữa nhất định có thể xuất phát!" Bai Saya hết sức kiên định nói.

"Vậy cậu hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, Saya." Đan căn dặn Bai Saya, lo lắng người sau lại sẽ đi làm công việc mệt nhọc gì, ví dụ như bởi vì cắn rứt lương tâm cho nên đi chặt cây xây tường gì đó.

"Tôi biết." Bai Saya gật đầu.

Đan thấy Bai Saya đáp ứng, liền quay đầu nói với Lưu Tinh: "Ngươi theo ta tới phòng ta một chút, ta muốn thương lượng với ngươi chuyện tìm bảo thạch sau đó."

"Huh?" Lưu Tinh ngẩn người: "Oh."

Lưu Tinh sau khi đi theo Đan đến phòng của hắn, lập tức mở miệng hỏi: "Này, nếu như chúng ta đến Dực Nhân thôn, thủ hạ của ngươi đến đây tìm không được ngươi thì làm sao?"

"Ta sẽ để lại tin tức cho bọn họ, bảo bọn họ ở lại cái thôn này chờ ta." Đan bình tĩnh nói.

"Oh... vậy ngươi là muốn thương lượng với ta cái gì? Ngươi có tung tích của Kiêu Ngạo Bảo Thạch Pride rồi?" Lưu Tinh suy đoán.

Đan trầm mặc một hồi, đột nhiên ném ra một câu: "Saya là khắc tinh của ngươi sao?"

Lưu Tinh ngẩn người: "Ngươi đang nói cái gì vậy, ta cũng không phải Ma Tộc, đâu ra khắc tinh gì..."

"Ngươi là Ma Tộc, Ma Tộc thuần huyết thống." Mắt của Đan nhìn thẳng vào Lưu Tinh, trong mắt mang theo trầm ổn không tin phán đoán của mình có sai lầm.

Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Lưu Tinh mím môi, trầm mặc rất lâu...

"Ngươi làm sao biết?" Cuối cùng, cậu nói như thế.

"Lời của tên đầu bím tóc kia nói, hắn lúc đó nói "một tên Ma Tộc, một tên bán Ma Tộc đã muốn đánh bại ta", từ lúc đó, ta đã có chút hoài nghi rồi, ta nghĩ hắn sẽ không vô duyên vô cớ nói ngươi là Ma Tộc, hắn đại khái là bởi vì lực lượng của bảo thạch mà nhìn thấu ngụy trang của ngươi đi."

"Chỉ là ta vẫn luôn nhìn không ra ngụy trang của ngươi, cho đến khi ngươi cởi một chiếc vòng tay cho Alan ngụy trang thành loài người." Đan tỉ mỉ nói rõ: "Lúc đó, ta rốt cuộc cảm giác được một tia ma khí, ma khí không thuộc về ta, chẳng qua, ta vẫn là không có hoàn toàn xác nhận, cho đến vừa rồi, ngươi muốn ta theo ngươi đến Dực Nhân thôn, ta mới rốt cuộc xác định."

Lưu Tinh giơ mắt nhìn Đan, vẫn không có nói một câu.

"Ngươi sợ Alan cảm giác được ma khí của ngươi, đúng không?" Đan bình tĩnh nói: "Tinh Linh và Ma Tộc là tử đối đầu, cho nên Tinh Linh rất mẫn cảm với ma khí của hắc ám thuộc tính, nếu như có ta ở đó, Alan chỉ sẽ cho rằng ma khí hắn cảm nhận được đều là của ta phát ra, nhưng nếu như chỉ còn lại ngươi và hắn, lúc đó, hắn liền sẽ biết ma khí là từ trên người ngươi phát ra."

"Hừ!" Lưu Tinh hừ một tiếng, rốt cuộc thừa nhận: "Nếu như không phải ta đã dùng lực lượng của móng vuốt, cho dù không có chiếc vòng đó, ngươi cũng sẽ không phát hiện ta là Ma Tộc."

"Saya là khắc tinh của ngươi sao? Hay là Alan?" Đan vô cùng chấp trứ cái vấn đề này, nếu như Bai Saya là khắc tinh của Lưu Tinh, vậy Lưu Tinh khẳng định sẽ dốc mọi khả năng để bảo vệ Saya. Nếu như thế, hắn liền có thể yên tâm rời khỏi Saya, đi hoàn thành công tác tìm kiếm bảo thạch của mình.

"Không phải, đều không phải, ta không có khắc tinh."

Lòng của Đan thoáng chốc trầm xuống, thế này hắn liền không thể yên tâm rời khỏi Saya rồi...

"Biểu tình gì vậy hả!" Lưu Tinh đảo mắt khinh khỉnh: "Cho dù Tiểu Bạch và Alan cộng với Aya không phải khắc tinh của ta, cũng vẫn là vật cưng bảo bối của ta đấy! Ta thế nhưng sẽ không tùy tiện vứt bỏ bọn họ."

"Ngươi cũng đã có thể tùy tiện lừa gạt bọn họ rồi, vứt bỏ thì lại có gì kỳ quái, ngươi là Ma Tộc vô tình thuần huyết thống." Bản thân Đan nhiều năm ở chung với Ma Tộc, ông chú Benchez cũng là một Ma Tộc thuần huyết thống, cho nên hắn biết, Ma Tộc vô tình cũng không phải truyền thuyết hư giả.

"Ta không có tùy tiện lừa gạt bọn họ, lúc ta lần đầu gặp gỡ Tiểu Bạch, ta chính là dùng dáng vẻ loài người gặp gỡ hắn!" Lưu Tinh la lớn: "Ta, ta chỉ là sau này tìm không được thời cơ thẳng thắn với hắn mà thôi, ta không có muốn lừa hắn!"

"Nhưng ngươi trước sau không có thừa nhận với cậu ấy." Đan trực tiếp trả lời.

"Đó là bởi vì Alan đã gia nhập!" Lưu Tinh nắm chặt tay, đây là vấn đề cậu đến bây giờ cũng chưa nghĩ được phương pháp giải quyết, vấn đề vô cùng khó khăn. Cậu là Ma Tộc, Alan lại là Tinh Linh, Tinh Linh ghét Ma Tộc là bản tính bẩm sinh, gần như không có phương án giải quyết.

Lưu Tinh chỉ có nghĩ kéo dài càng lâu càng tốt, có lẽ sau thời gian dài, Alan và cậu đã rất quen thuộc rồi, quen thuộc đến cho dù biết cậu là Ma Tộc thuần huyết thống, cũng sẽ không để ý.

"Thế nào, ngươi muốn vạch trần huyết thống Ma Tộc của ta sao?" Lưu Tinh hung tợn trừng vào Đan, nếu như hắn nói muốn, vậy...

"Không." Đan cuối cùng vẫn là lắc đầu: "Ta chỉ là muốn xác nhận Saya có phải khắc tinh của ngươi hay không mà thôi, vạch trần ngươi đối với ta không có chỗ tốt."

"Hừ! Coi như ngươi thức thời!" Quả tim của Lưu Tinh cuối cùng cũng yên lại, xem ra cậu tạm thời không cần đi lo lắng mâu thuẫn chủng tộc của cậu và Alan.

"Haiz, ta thật không biết nên làm sao với thân phận kẻ sở hữu Phẫn Nộ Bảo Thạch của Saya." Đan thở dài, những ngày qua, trái lo phải nghĩ lâu như thế, hắn vẫn tìm không ra biện pháp để bảo vệ Saya, bất luận là phương diện thương hội hay là kẻ địch đầu bím tóc thân phận không rõ kia, đối với Bai Saya mà nói, tất cả đều là nguy hiểm vô cùng nghiêm trọng.

Lưu Tinh nhíu mày, hỏi: "Này! Ngươi thật sự không biết thương hội cần bảo thạch là muốn làm gì sao?"

"Ta thật sự không biết." Đan lắc lắc đầu nói: "Tầng cấp của ta vẫn không có cao như thế, có lẽ Benchez biết, nhưng ông ta sẽ không nói cho ta."

"Vậy ngươi nói xem, ngươi trước kia từng nói ngươi có biện pháp tìm ra chỗ bảo thạch, rốt cuộc là biện pháp gì?"

Đan chỉ là trầm mặc một chút, liền mở miệng giải thích chuyện mà lúc trước hắn không chịu nói: "Đó là loại đạo cụ ma pháp của thương hội khai phát ra, có thể dùng để dò xét năng lượng đặc thù của bảo thạch phát ra, nhưng uy hiếp đối với Saya rất thấp, đạo cụ đó không thể tìm ra bảo thạch đã có chủ nhân, trừ phi chủ nhân kia đúng lúc đang sử dụng lực lượng của bảo thạch."

"Cho nên bây giờ thứ có uy hiếp đối với Tiểu Bạch, là người sở hữu bảo thạch khác rồi."

Lưu Tinh nhíu mày, ngoại trừ đầu bím tóc... trong thương hội của Đan có phải là cũng có kẻ sở hữu bảo thạch khác? Cậu cho rằng đáp án này là khẳng định, hơn nữa Đan nhất định cũng cho rằng như thế.

Hẳn là chỉ có kẻ sở hữu bảo thạch mới biết nhiều chuyện liên quan đến bảo thạch như thế, hơn nữa còn hao tâm nỗ lực muốn tìm ra bảo thạch khác.

"Haiz... thật là phiền, mặc dù Tiểu Bạch dùng lực lượng của bảo thạch đánh đuổi đầu bím tóc, chẳng qua lực lượng của bảo thạch này thật là thứ vừa phiền toái vừa thoát không được!"

Lưu Tinh không nhịn được oán giận, càng khoa trương chính là, tên Tiểu Bạch đầu heo kia lại có thể là bởi vì bị dao rọc thư cắt trúng tay, sau đó lại bất cẩn nhỏ máu lên bảo thạch Wrath, mà trở thành chủ nhân của bảo thạch!

Bởi vì loại chuyện nhỏ bị dao rọc thư cắt trúng tay, mà khiến cho dính phải đại sự lớn đến không thể lớn hơn như ngày tàn thế giới này, chừng như chỉ có một chữ có thể hình dung — Xui!

"A! Ta chỉ là muốn bắt một con vật cưng! Trời cao ông cũng không cần đùa giỡn ta như thế đi!" Lưu Tinh tức giận ngửa lên trời kêu hú mấy tiếng.

Ngươi xác định ngươi chỉ là muốn "một con"? Đan ở bên cạnh im lặng không nói.

"Mặc kệ! Thuyền đến cầu tự nhiên thẳng, đi một bước tính một bước!"

Lưu Tinh dứt khoát cam chịu số phận, sau khi bỏ lại câu này, cũng không quản Đan nữa, tự mình đi hướng cửa phòng, vừa mở ra...

Tóc vàng rực rỡ lập tức bị gió thổi vào, đôi mắt xanh thẳm của chủ nhân của tóc vàng kia đang dần dần ngưng kết thành sương...

"Alan... ngươi tới từ lúc nào?" Lưu Tinh ngẩn người, chẳng lẽ...

"Từ lúc "Saya có phải là khắc tinh của ngươi hay không" đã tới rồi." Ngữ khí Alan nói chuyện rất bình tĩnh, bình tĩnh đến dọa người.

Thảm rồi! Mặt của Lưu Tinh thoáng chốc sụp đổ: "Vậy... ngươi, ngươi đã biết rồi...

"Sau những ngày chung sống với Đan, ta không có ghét Ma Tộc như thế nữa."

"Thật sao?" Lưu Tinh mừng rỡ khôn xiết. Quả nhiên! Quả nhiên ở chung lâu, liền có thể đánh vỡ thù hận giữa chủng tộc...

"Nhưng ngươi gạt ta..." Mắt của Alan lóe qua một tia bi ai, hắn dùng giọng run rẩy tố cáo: "Ngươi gạt ta ngươi là loài người, ngươi để ta tưởng rằng ta chỉ cần ở cùng ngươi hai trăm năm, mà ta thật sự cho rằng hai trăm năm sau, ta liền có thể về nhà rồi!"

A... Lưu Tinh há miệng, lại nói không ra nửa câu.

"Bây giờ, ngươi là Ma Tộc, tuổi thọ của ngươi có lẽ sẽ không ngắn hơn ta, ngươi muốn ta làm vật cưng của ngươi bao lâu? Cả đời sao?" Nói đến cuối, Alan gần như là dùng toàn lực rống to.

"Vậy ngươi hà tất gì cứu ta ra khỏi cảnh nô lệ! Làm một nô lệ, ta có lẽ còn có cơ hội bỏ trốn, nhưng ngươi gạt ta chính miệng hứa cùng chơi với ngươi, ta cũng không còn có cơ hội về nhà nữa rồi!"

Lưu Tinh ngơ ngác nhìn Alan, hai hàng nước mắt từ trong mắt người sau chảy xuống, Lưu Tinh muốn vươn tay kéo hắn, muốn mở miệng nói mình không phải cố ý gạt hắn...

Alan rút lại tay của mình, chỉ dùng mắt lam tràn ngập thù hận trừng Lưu Tinh.

"Ngươi đi đi."

Lưu Tinh cúi thấp đầu.

"Cái gì?" Alan ngẩn người.

Lưu Tinh chỉ vào cửa, lớn tiếng la lên: "Ta nói ngươi đi đi! Đi ngay bây giờ, trở về nhà của ngươi, vòng tay của ta cứ cho ngươi ngụy trang thành loài người, ngươi liền sẽ không bị bắt giữa đường."

"Ngươi không cần tuân thủ lời hứa của ngươi, bởi vì ta không cần ngươi cùng chơi với ta nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top