3 - 6
Chương 6: Nguyên nhân phẫn nộ
"Một tên Ma Tộc, một tên bán Ma Tộc, cho rằng thế này đã có thể đánh bại ta sao?" Đầu bím tóc cao giọng kêu lên quái dị: "Các ngươi có phải là không hiểu rõ lực lượng chân chính của Nguyên Tội Bảo Thạch không hả?!"
Một tên Ma Tộc, một tên bán Ma Tộc...? Mọi người lại vẫn có chút không rõ ý của đầu bím tóc.
"Đồ vật dù tốt, cho tên ngu ngốc như ngươi dùng, cũng sẽ trở nên tệ hại!"
Lưu Tinh la lớn một tiếng, kéo lại chú ý của mọi người, sợi roi trên tay cậu giống như con rắn có sinh mệnh quất về phía đầu bím tóc.
"Ngươi ứng chiến cự ly gần với hắn, ta đánh lén."
Lưu Tinh thấp giọng nói với Đan bên cạnh. Người sau gật đầu, thần tốc xông qua, giữa đường có rất nhiều cỏ dại lủi lên chặn đường, nhưng Đan thậm chí không hề ngừng lại, mặc cho những cỏ kia nhào tới, bởi vì đấu khí quanh thân tự nhiên sẽ xử lý những thứ mềm yếu kia.
Nhưng đối mặt với roi gai của đầu bím tóc đích thân vung qua, Đan thế nhưng không dám lơ là, hắn giơ Ma Kiếm trên tay sử dụng kiếm pháp đi đỡ một cách chính quy chính củ, công kích của roi mặc dù quỷ trá đa biến, nhưng phòng ngự của Đan lại cũng cẩn thận chặt chẽ, dù sao, thổ thuộc tính là đại biểu đặc tính trung quy trung củ lại khó có sơ hở.
Thân là Ma Tộc thiên tính xảo quyệt, sẽ lựa chọn loại ma pháp thuộc tính này cũng không nhiều lắm. Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi một nửa huyết thống loài người kia, hắn mới lựa chọn cái thuộc tính này đi.
Mà Đan cũng không cô phụ thân phận Ma Tộc một trăm năm mươi tuổi của hắn, đối với hắn mà nói, công thế của đầu bím tóc cũng không làm sao cao minh, chỉ là có thêm quấy nhiễu của cỏ dại quanh thân, mới khiến hắn nhất thời không đánh bại được đầu bím tóc.
Lúc này, "vút" một tiếng, bóng roi màu máu từ góc độ âm quỷ quất tới, ra tay đúng thời cơ Đan đánh trả đầu bím tóc, khiến đầu bím tóc dưới toàn tâm ứng phó công kích của Đan, vô lực phòng bị tập kích của sợi roi này.
Sau khi đầu bím tóc bị ba vết cào ở ngực, bây giờ lần nữa chịu một roi của Lưu Tinh, vết roi lập tức in ở má trái của hắn và kéo dài xuống cánh tay trái.
"Khá lắm, ngươi quả nhiên đủ tàn nhẫn." Đầu bím tóc không giận trái lại cười, hắn hưng phấn nói: "Đủ để ta lấy ra thực lực cùng chơi với ngươi."
"Cùng ta làm cái gì? Ta thế nhưng là trẻ con, ngươi hay là chơi với Đan đi." Lưu Tinh làm mặt hề, vừa lại né ra xa, hóng gió mà chờ đợi thời cơ đánh lén tiếp theo.
"Ta sợ hắn không đủ cho ta chơi thôi." Đầu bím tóc sau khi khẽ lẩm bẩm một câu, đôi mắt màu xanh phát ra hào quang nhàn nhạt, màu sắc kỳ dị ở trong đêm tối tỏ ra càng thêm quỷ quyệt.
Đan là người cẩn thận, hắn từ đầu đến đuôi đều chưa từng bởi vì tuổi của mình mà lơ là, khi nhìn thấy loại tình huống quỷ dị này, lòng cảnh giới của hắn cao lên theo, đấu khí quanh thân dùng để phòng ngự cũng càng thêm chặt chẽ.
Nhưng, dù chặt chẽ làm sao, vẫn là không đủ.
Mặt đất bắt đầu trở nên chấn động, từng cơn từng cơn, mặc dù chỉ là khẽ run rẩy, nhưng lực lượng kiểu gì mới có thể khiến mặt đất run rẩy không gián đoạn? Dù chỉ là khẽ run mà thôi.
"Rừng rậm... đang di động!" Alan ở chỗ xa la hoảng lên.
Ba người còn lại lập tức nhìn về phía rừng cây xung quanh, chỉ thấy đại thụ cao vót kia đầu tiên là lay động mấy cái, sau đó rễ cây to lớn như bị một cỗ lực vô hình nhổ bật ra khỏi mặt đất.
Đầu bím tóc ha ha cười ầm lên: "Các ngươi cho rằng ta chỉ biết thao túng cỏ sao? Ha ha ha... nếu như chỉ là chút lực lượng đó, Nguyên Tội Bảo Thạch nào đáng cho dùng mạng để theo đuổi!"
Lúc này, cả vùng cây lớn đều từ trong đất "đứng" lên, bắt đầu di động từng bước về phía đám người Lưu Tinh, thân cây cao vút kia mỗi lần bước một bước, liền làm cho mặt đất không ngừng rung động, giống như đang phát run vì cảnh tượng dị thường này.
"Shit!" Lưu Tinh trợn mắt há hốc mồm, đây, đây rốt cuộc là tình huống gì hả? Cậu hẳn sẽ không còn đang nằm mơ đi?
Cho dù là Đan đã sống hơn trăm năm hiển nhiên cũng chưa từng thấy tình huống quỷ dị thế này, lập tức sững sờ ở tại chỗ, có chút không biết nên làm sao. Dân cư đại lục South không nhiều, rừng cây bảo tồn tốt đẹp, thường thường khắp nơi đều có cổ thụ trên trăm năm, trên ngàn năm, rất nhiều cây đều cao đến nhìn không thấy tán cây.
Lưu Tinh trái lại phản ứng trước, cậu đột nhiên lao về phía cây, trên tay đang bốc đoàn hỏa cầu, dưới lòng sớm đã định phóng lửa đốt sạch những cây này, cây cối sợ lửa, loại chuyện này ngay cả đứa trẻ lên ba cũng biết mà!
Mới chạy đến phía trước cây cối, đột nhiên bầu trời rơi xuống rất nhiều lá, Lưu Tinh mới đầu cũng không có để ý những chiếc lá kia lắm, chỉ là lá mà, chẳng lẽ có thể làm gì cậu sao?
Nhưng, khi chiếc lá đầu tiên rạch qua cổ của cậu, một cơn đau nhói truyền tới, Lưu Tinh lúc này mới đột ngột nhận ra, những chiếc lá kia thế nhưng không phải thứ dễ chọc... mà lúc này, lá cây dày đặc đã rải đầy phía trên Lưu Tinh.
Thảm rồi!
Lưu Tinh lập tức vung ra roi trên tay, ở trong lá cây đầy rẫy mở ra một con đường, đồng thời thân thể như mũi tên bắn về sau. Nhưng lá cây sao mà nhiều, cho dù cậu dùng roi đến xuất thần nhập hóa, cũng vẫn là có rất nhiều "lá lọt lưới", mỗi chiếc lá đều để lại trên da Lưu Tinh một vết máu, tức thời khiến cậu chi chít vết thương.
Đau chết mất! Đau chết mất! Đau chết đi được! Lưu Tinh vừa kêu rên dưới đáy lòng, nhưng roi trên tay không dám ngừng nghỉ, hai cẳng chân cũng không dám dừng! Dừng một cái, một Lưu Tinh có khả năng liền sẽ biến thành rất nhiều mảnh Lưu Tinh.
"Lưu Tinh!" Bai Saya cất bước muốn đi qua cứu viện...
"Đừng qua đây, bảo vệ Alan cho tốt!"
Lưu Tinh ra sức xông ra khỏi vòng vây của lá, thở hổn hển rống to. Chẳng qua, cũng không phải bởi vì cậu coi Alan quan trọng hơn mạng nhỏ của mình, dù sao vật cưng có quan trọng, vẫn là xếp thứ hai trên bảng xếp hạng quan trọng nhất của Lưu Tinh, thứ nhất tuyệt đối là mạng nhỏ của mình!
Chỉ là, nếu như tình huống gay go đến cậu cũng ứng phó không được, vậy Bai Saya qua cũng vô dụng, còn không bằng bảo vệ cho tốt một con vật cưng khác của cậu. Alan thân là ma pháp sư, nếu bị loại ám khí lá dày đặc này công kích, vậy khẳng định ngay tại chỗ đã có thể ăn lẩu Tinh Linh rồi.
Nghe thấy tiếng quát bảo dừng của Lưu Tinh, Bai Saya thình lình thắng lại, không có rời khỏi bên cạnh Alan, chỉ là mắt lại nhìn chòng chọc vào tình cảnh Lưu Tinh bị lá cây truy sát, mắt màu hổ phách bắt đầu trầm lắng thành màu mực...
Lúc này, Đan lại không có đi cứu viện Lưu Tinh, hắn biết dưới loại tình huống đó, so với thêm một người đi qua để bị lá công kích, còn không bằng có người đi công kích hung thủ sai khiến những chiếc lá đoạt mệnh kia.
Thế là, hắn công kích về phía đầu bím tóc, xuống tay không hề lưu tình, trong lúc vung kiếm, mặt đất cũng bốc ra rất nhiều gai đất, hắn định tốc chiến tốc quyết!
"Các ngươi vẫn là ngây thơ như thế, cho rằng bảo thạch chỉ có chút xíu lực lượng này sao?" Đầu bím tóc cười lạnh, vậy mà ngồi xổm tại chỗ, chẳng buồn ngó ngàng công kích của Đan.
Cái gì...? Đan hết sức khó hiểu, chỉ là công kích đã tới trên đầu bím tóc rồi, hắn cũng không dịnh thối lui... Khoan đã, phía sau có người đánh lén!
Công kích trên tay Đan không dừng, chỉ là âm thầm cảm giác phương vị của người đánh lén phía sau, sau đó mấy mảnh gai đất bỗng chốc bắn ra.
"Dừng tay, đó là Bai Saya!" Tiếng Alan kinh hô vang lên.
"Ugh!" Một tiếng rên từ sau lưng truyền tới.
Đúng là tiếng của Saya! Đan bất chấp công kích đầu bím tóc, hắn thình lình xoay người, cảnh tượng trước mắt khiến tim hắn đập mạnh. Gai đất của hắn vậy mà đã đâm xuyên cẳng chân của Bai Saya!
"Saya!" Đan vội vàng muốn chạy qua xem thương thế của hắn.
"Tôi... đừng tới đây!" Bai Saya lại quát hắn dừng lại, kinh hoảng mà nói: "Thân thể của tôi không nghe sai khiến nữa, nó, nó tự mình chuyển động."
"Cái gì?" Đan ngẩn ra.
Lúc này, Bai Saya tuy gọi Đan dừng nhưng lại tự mình đi về phía Đan, bởi vì cẳng chân của hắn bị gai đất đâm xuyên, vì để chuyển động, hắn căn bản là nhổ mạnh ra, trên mặt hắn không khỏi lộ ra biểu tình hết sức đau đớn, lại ngẩng đầu nói với Đan: "Đan, anh, anh đi xa một chút, tôi không phải tự mình cử động... tôi có lẽ sẽ công kích anh..."
Đan nghe vậy, trên mặt xuất hiện phẫn nộ, quay đầu rống to với đầu bím tóc: "Dừng tay! Là ngươi làm đi, mau dừng tay!"
Trong lúc Đan rống, mặt đất bắn ra vô số gai đất đâm về phía đầu bím tóc...
"Nếu dám đả thương ta, ta sẽ để hắn tự mình đâm ra mấy cái lỗ trên người mình." Đầu bím tóc không hề gì mà nói.
Gai đất dừng lại, ở chỗ chỉ cách đầu bím tóc vỏn vẹn một cm. Sắc mặt của Đan hết sức khó coi, trong mắt mang theo oán hận không thể đâm trăm ngàn cái lỗ lên hắn, lại sợ hắn thật sự đổi uy hiếp sang hành động.
Ở ngay lúc này, Lưu Tinh đã phóng trở về, cậu thấy tình huống không ổn, không kinh động bất cứ người nào mà lẻn đến phía sau Bai Saya, nặng nề dùng tay chặt phía sau cổ của Bai Saya, người sau kêu lên rồi ngã xuống, trên mặt mang theo thần sắc vừa yên tâm, vừa là không cam tâm, yên tâm là mình sẽ không bị lợi dụng để làm hại đồng bạn, không cam tâm lại là tiếp đến hắn cũng không giúp được gì cho đồng bạn, sợ rằng còn sẽ làm liên lụy...
Lưu Tinh, Đan, Alan... làm ơn, các người nhất định phải không có chuyện gì! Ở lúc tôi mở mắt tỉnh lại, một người cũng không thể xảy ra chuyện!
Chốc lát sau, Bai Saya lập tức vừa lại mở mắt, nhưng không có nhìn thấy bất cứ một người nào trong ba người, hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhận ra cảnh tượng quen thuộc trước mắt, đây là nơi hắn lần trước gặp được Thụy Tư, trong đầu của hắn.
"Ta đã cảm giác được phẫn nộ của ngươi, mặc dù yếu ớt, nhưng ngươi đích xác đã cung cấp cho ta phẫn nộ, theo ước định, ta sẽ cho lực lượng mà ngươi muốn."
"Thụy Tư? Không, ta không muốn lực lượng của ngươi!" Bai Saya vội vàng cự tuyệt. Hắn nhớ tới hậu quả của sử dụng bảo thạch, đó thế nhưng là phát điên đến chết!
"Vì sao? Ngươi không muốn lực lượng sao? Nếu có lực lượng, liền có thể giải quyết nguyên nhân ngươi phẫn nộ."
"Không! Không muốn!" Bai Saya lắc đầu lia lịa. Tính cách bị Lưu Tinh gọi là đầu óc xơ cứng kia của hắn thế nhưng không phải giả.
Bảo thạch trầm mặc một hồi.
"Vậy ngươi có thể nói cho ta ngươi vì sao phẫn nộ không?"
Bai Saya ngẩn người, hắn nghi hoặc, chỉ là trong miệng trả lời theo phản xạ: "Bởi vì có người làm hại đồng bạn của ta, ta muốn báo thù!"
"Phẫn nộ của ngươi là bởi vì không thể báo thù?"
Wrath thất vọng, bởi vì nó đã đợi ngàn năm, trước sau không chờ được một cái đáp án hài lòng.
Bai Saya lâm vào suy nghĩ. Là như thế sao? Mình là bởi vì không thể báo thù mà phát nộ sao? Không, không phải như vậy! Hắn lắc lắc đầu rồi nói: "Không phải, không phải bởi vì không thể báo thù, là bởi vì không thể bảo vệ người quan trọng bên cạnh ta, ta phát nộ là bởi vì ta không có lực lượng bảo vệ người quan trọng."
"Ngươi muốn nhận được lực lượng không phải vì mình, lại là vì người khác?"
Đây... Bai Saya nhíu mày suy nghĩ, có chút khó khăn mà biểu đạt tiếng lòng của mình: "Ta không biết nên nói làm sao, bởi vì ta muốn bảo vệ đồng bạn, kỳ thực cũng là bởi vì bọn họ đối tốt với ta, cho nên ta không hi vọng bọn họ rời khỏi ta, cho nên ta muốn bảo vệ bọn họ, kỳ thực, đây cũng tính là vì mình đi?"
Bai Saya càng nói, mình lại càng mơ hồ, hỏi ngược lại Wrath.
"Ta không biết... ta đã tìm kiếm ngàn năm, chưa từng tìm được đáp án hài lòng. Phẫn nộ là loại tội ác, nếu như có thể tìm ra nguyên nhân, có lẽ liền có thể chấm dứt loại tội ác này..."
"Chờ một chút, vì sao phẫn nộ là một loại tội ác hả?" Bai Saya vội vàng ngăn chặn lời của Thụy Tư.
"Phẫn nộ vì sao không phải loại tội ác? Chẳng lẽ ngươi cho rằng phẫn nộ là chuyện tốt sao?"
"Ta không biết phẫn nộ rốt cuộc có phải là chuyện tốt hay không." Bai Saya thừa nhận không biết của mình, chẳng qua cũng càng kiên quyết nói: "Nhưng, ta cảm thấy, nếu như ta nhìn thấy đồng bạn chịu khổ chịu nạn, mình lại không có lấy một chút tâm tình phẫn nộ, đó mới là tội ác!"
"Không có phẫn nộ... trái lại là tội ác?!"
"Đúng thế, chỉ cần sự vật quan tâm bị thương tổn, bất luận là ai cũng sẽ phẫn nộ đi? Nếu là thật có người không hề biết phẫn nộ, đó chẳng phải quá đáng sợ rồi sao? Đó biểu thị hắn căn bản không quan tâm bất cứ thứ gì, bởi vì nếu như có thứ quan tâm bị thương tổn, thì không thể nào sẽ không tức giận!"
"Phẫn nộ... là bởi vì có thứ quan tâm?"
"Uh, bởi vì quan tâm mới sẽ phẫn nộ." Bai Saya như chuyện đương nhiên gật đầu nói: "Ta rất kính yêu sư phụ của ta, cho nên lúc ông ấy bị người hại chết, ta mới sẽ vô cùng phẫn nộ. Nếu như không có yêu, vậy tự nhiên sẽ không phẫn nộ. Mặt khác, người hoàn toàn không vì bất cứ chuyện gì mà phẫn nộ, trong lòng hắn thật sự có yêu sao? Người hoàn toàn không biết tức giận, trong lòng không có yêu mới là loại tội ác đáng sợ đây!"
"Bởi vì có yêu, cho nên mới có phẫn nộ sao..."
Bai Saya bình tĩnh trần thuật: "Bởi vì có yêu, cho nên tất nhiên sẽ có phẫn nộ, giống như nơi có ánh mặt trời nhất định sẽ có bóng râm, ngươi chung quy không thể chỉ cần ánh sáng, lại vứt bỏ bóng râm đi?"
"Cho nên, khi ta cảm nhận được phẫn nộ của ngươi, đó cũng đại biểu ta cảm nhận được tình yêu của ngươi? Cho nên, phẫn nộ không phải loại tội ác, lại là một loại biểu hiện của yêu?"
"Đúng thế." Bai Saya lại nhíu mày, mặc dù hắn cũng không ghét nói chuyện với Thụy Tư, nhưng hắn rất muốn mau chóng tỉnh lại, xem xem bọn Lưu Tinh có phải an toàn hay không.
"Đích xác, ta ở trong phẫn nộ của ngươi cảm nhận được tình yêu rồi... ngươi làm cho ta hiểu rõ phần nào của phẫn nộ, mặc dù không phải toàn bộ, nhưng ta có thể cảm nhận được nghi hoặc trong lòng ta đã giảm thiểu."
"Nếu đã như thế, tương lai chỉ cần phẫn nộ ngươi cung cấp cho ta là xuất ra từ yêu, ta sẽ cho ngươi lực lượng vô hạn chế."
"Hả?" Bai Saya cả kinh.
"Ngươi không cần lo lắng, từ nay về sau, ngươi chính là chủ nhân chân chính của Wrath ta, cho dù ngươi sử dụng lực lượng quá độ, cũng sẽ không phát điên. Nhưng xin chú ý, đừng sử dụng lực lượng vượt quá mức ngươi có thể gánh chịu, lực lượng vượt quá càng nhiều, tổn hại cho thân thể ngươi càng lớn. Nhẹ thì liệt giường mấy ngày, nặng thì chết ngay sau đó."
"Nhưng ta sẽ không phát điên, đúng không?"
Bai Saya trầm mặc một hồi rồi hỏi. So với mình sau đó sẽ làm sao, hắn quan tâm điều này hơn, bởi vì hắn thực sự sợ hãi mình sẽ công kích bừa bãi bất phân địch ta giống như Manson. Nếu như hắn bởi vì muốn cứu đồng bạn mà sử dụng lực lượng quá độ, cuối cùng lại phát điên mà tự tay giết bọn họ, vậy hắn khẳng định không thể chấp nhận loại kết quả này.
"Sẽ không, mọi tổn thương do lực lượng quá độ sẽ phản ánh ở trên thân thể của ngươi, mà không phải thần trí."
Bai Saya bình tĩnh nói: "Vậy ta muốn lực lượng, muốn ngay bây giờ! Bởi vì đồng bạn của ta có nguy hiểm."
Lưu Tinh sau khi đánh ngã Bai Saya, vội vàng mang hắn trở lại bên cạnh Alan, rống lên với người sau: "Mau giúp hắn cầm máu."
Nhưng tiếp đến, cậu lại không biết nên làm sao, Alan và Bai Saya không thể không ai trông coi, nhưng một mình Đan đánh không thắng hắn, chỉ là cây cối và những ám khí lá càng ngày càng bức cận xung quanh kia đã quá chết người rồi!
Cây cối cao lớn đã bao vây thành hình tròn hoàn chỉnh, vây đám người Lưu Tinh và đầu bím tóc ở giữa, lúc này, Lưu Tinh cũng không dám muốn dùng chiêu lửa đốt cây này nữa, đến lúc đó cây chưa đốt xong, nhưng người cũng đã nướng chín rồi!
Mắt thấy cảnh này, Đan rất tức giận, vô cùng vô cùng tức giận, tức đến hắn sau khi vừa nhìn thấy Bai Saya bị Lưu Tinh đánh ngất, lập tức triển khai công kích với đầu bím tóc, cho dù lá bay tung tóe đầy trời đều triển khai công kích với hắn, hắn cũng chỉ là dùng đấu khí ngăn chặn, bất chấp tất cả một mực công kích đầu bím tóc.
"Yo, yo, thật sự tức giận rồi?"
Đầu bím tóc nhảy đông nhảy tây một cách khoa trương tránh né gai đất tuôn ra đầy đất, biểu tình từ kinh ngạc theo kiểu khoa trương, đột nhiên chuyển sang nộ khí ngút trời điên cuồng rống lên: "Đâm hắn một cái, ngươi đã nổi giận lớn như thế, mẹ nó, ngươi muốn chém chết ta thì tính làm sao hả!"
"Ăn cướp còn la làng hả! Rõ ràng chính là ngươi công kích bọn ta trước, còn suýt nữa siết chết Alan!" Lưu Tinh tức đến chửi ầm lên.
Đan thì thực tế hơn, hắn căn bản không có trả lời, mà là dùng từng đợt công kích mãnh liệt để hồi ứng đầu bím tóc. Đầu bím tóc mặc dù võ công bản thân cũng tính là khá tốt, nhưng đâu phải đối thủ của Đan người đã nghiên cứu võ công hơn trăm năm? Chưa đến một hồi, trên người hắn đã chỗ chỗ xây xát.
Lúc này, đầu bím tóc hình như cũng nổi nóng rồi, mặt cười đùa vẫn luôn treo trên mặt hắn biến mất tăm, chỉ còn lại khuôn mặt lạnh như băng, giọng hắn như hàn băng mà nói: "Vốn chỉ là đùa giỡn với các ngươi mà thôi, bây giờ ta thật sự nổi nóng rồi!"
"Đan! Cẩn thận, những cái cây kia chạy đến công kích ngươi kìa." Lưu Tinh gào thét, phối hợp với quần áo đầy vết máu và lỗ rách của cậu bây giờ, cứ như là một tên điên.
Sau khi Lưu Tinh hô xong, Đan cũng nhận thấy một cỗ khí lưu mãnh liệt ập tới, hắn cảnh giác nhảy sang bên cạnh, cùng lúc hắn nhảy ra, một thân cây thô to ầm xuống rung trời, ngoại trừ đánh một cái lỗ rất to trên mặt đất, thân cây cũng có nhiều chỗ vỡ thành miếng gỗ, nhưng những cổ thụ biết đi kia không hề để ý, trái lại những miếng gỗ sắc bén bắt đầu bắn về bốn phương tám hướng, trở thành gánh nặng không nhỏ đối với kẻ địch của chúng.
May mà Đan là ma pháp kiếm sĩ thổ thuộc tính chú trọng phòng ngự, nếu không chỉ là những vụn gỗ này đã đủ khiến hắn đau đầu rồi. Có điều mặc dù vụn gỗ không có lực sát thương đối với hắn, nhưng cổ thụ khổng lồ lũ lượt kéo đến lại là kẻ địch đáng sợ, một thân cây hoặc là rễ cây nào đó đã còn to hơn cả người Đan mấy lần, mỗi một kích đánh xuống đều gây nên địa chấn đáng sợ, cộng với để lại mặt đất một cái hố lõm.
Bởi thế, Đan không thể không bắt đầu né tránh công kích của những thân cây kia, cũng bởi thế không rảnh phân thân đi công kích đầu bím tóc.
"Ngươi biết đấy, mặt baby, ngươi đã chỉ cho ta cách rất tốt." Đầu bím tóc ở lúc chiến đấu, lại có thể ngồi xổm nguyên tại chỗ, khôi phục bộ dạng không đứng đắn mặt cười lập dị.
"Cây là rất đáng sợ không sai, chẳng qua nếu là cây bốc cháy... He he! Hẳn sẽ càng dọa người đi?"
Cái gì!? Sắc mặt của Lưu Tinh nhất thời trở nên hết sức đáng sợ, bọn họ đã bị cây bao vây rồi, nếu như cây lại bốc cháy, vậy ngoại trừ chết sặc và chết cháy, sợ rằng sẽ không có kết cục khác rồi.
Tốt lắm, chạy trốn thôi! Mặc dù rất nguy hiểm khi để lại kẻ địch có thể phát giác nơi đi của Bai Saya, chẳng qua chung quy tốt hơn bây giờ biến thành thịt nướng!
"Đan!"
Lưu Tinh hét lớn một tiếng, làm cho Đan chú ý, người sau do dự một hồi, mặc dù không thể đoán ra ý đồ của Lưu Tinh, nhưng nghĩ đến Lưu Tinh hẳn là sẽ không lấy mạng của chính mình để đùa, sau khi hắn dùng sức chặt bay mấy thân to, nhanh chóng phóng trở về bên cạnh đám người Lưu Tinh.
Lưu Tinh cấp tốc chỉ thị: "Cản hắn, ta dùng dịch chuyển tức thời tập thể, lúc ta đọc đến câu chú ngữ cuối cùng, ngươi nhất định phải chạm vào ta."
Đan gật đầu. Đào tẩu đích xác là phương pháp tốt nhất bây giờ, mặc dù người này là loại uy hiếp đối với Bai Saya, nhưng tình huống bây giờ thực sự rất không ổn, không bằng đợi đến khi hắn và thủ hạ tụ họp, rồi trở lại xử lý tên bím tóc này.
"Nguyên tố của tự do tự tại, đứa con của gió..." Lưu Tinh bắt đầu niệm chú ngữ.
Đầu bím tóc ở chỗ không xa vừa nghe, mặt cười lập dị ban đầu đột nhiên trở nên hung dữ: "Muốn đào tẩu? Ta thế nhưng là kẻ sở hữu Hảo Thực Bảo Thạch, ta sẽ để các ngươi những miếng thịt tận miệng này chạy mất sao? Những chiếc lá nhỏ, mau phát động tấn công mạnh cho ta!"
Cây cối um tùm lay động, rất nhiều lá cây bị ép buộc rụng khỏi cành cây, như sóng biển cuồn cuộn cuốn về phía đoàn người Lưu Tinh.
"Nguy rồi!"
Đan biến sắc, số lượng thế này, cho dù là hắn phóng hết đấu khí ra, cũng chưa chắc có thể ngăn được toàn bộ.
"Mau ngăn cản, ta sẽ giúp ngươi!" Alan hét lớn, đồng thời ánh điện trên tay nhấp nháy.
Tức thì, đấu khí màu vàng kim đại phát, như một lá chắn bán trong suốt, che chở đám người Lưu Tinh.
Lúc này, sóng biển màu lục cũng ập đến, va lên lá chắn vàng kim, vỡ thành một đống vụn cháy đen, nhưng càng nhiều lá bay qua bên cạnh lá chắn, chuyển sang tập kích Lưu Tinh.
"Cực quang – lôi điện!" Từ lòng bàn tay Alan phát ra rất nhiều dòng điện thon dài. Với ma lực không đủ, hắn cũng chỉ có giảm uy lực của dòng điện để phát ra nhiều dòng điện hơn.
Cho dù có lá chắn của Đan và dòng điện của Alan, nhưng lá cây như sóng biển lại không phải điều mà hai kẻ này có thể ngăn chặn toàn bộ. Mọi chiếc lá thoát qua một kiếp ở dưới sai khiến của đầu bím tóc, tất cả đều đánh về phía Lưu Tinh đang niệm chú, Lưu Tinh lại không chịu từ bỏ niệm chú, sắp niệm xong rồi! Dù cho toàn thân có thêm mấy chục cái lỗ nhỏ, cũng phải niệm xong!
Nếu như lần này không niệm thành, bọn họ sợ rằng không còn có cơ hội chạy trốn nữa.
Ở ngay lúc này, Alan nhào lên ôm lấy Lưu Tinh, vô số lá ghim lên lưng và tứ chi hắn, Tinh Linh nhỏ yếu lập tức đau đớn hét to: "AHHH...."
Mặc dù có hộ vệ của Alan, nhưng vẫn có rất nhiều lá cây cắt lên thân thể của Lưu Tinh, khiến thân thể vốn đã thảm không nỡ nhìn của cậu càng thêm đầm đìa máu tươi...
Đây là... câu cuối cùng rồi! Lưu Tinh lớn tiếng ngâm xướng: "... Xin dùng tự do tự tại của ngài... đưa chúng tôi...!"
Một chiếc lá rạch qua cổ của Lưu Tinh, cắt đứt mấy từ chú ngữ còn sót lại cuối cùng...
Bai Saya đột ngột mở mắt, điều đầu tiên nhìn thấy, chính là hai đồng bạn giống như người máu.
Alan mang theo vệt máu màu đỏ bạc đầy thân, vô lực trượt ngã xuống đất, mà Lưu Tinh, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ lại đau đớn dùng hai tay bịt lấy cổ, hình như nỗ lực muốn từ trong miệng phun ra thêm một câu, một câu là được, nhưng lại chỉ có âm thanh "khạc khạc" phát ra.
Nhìn thấy thảm trạng thế này, Bai Saya đau lòng rống giận: "A! Không ~~"
Đột nhiên, một đợt hào quang màu trắng mãnh liệt lấy Bai Saya làm trung tâm mà nổ ra, chớp mắt nuốt chửng cả một vùng đồng cỏ.
Lưu Tinh quay đầu trợn mắt há hốc mồm nhìn Bai Saya, không hiểu gã này làm sao vừa tỉnh lại đã phát điên. Mà trên mặt Alan đang nằm bò trên đất lộ ra thần sắc quỷ dị "đừng nói hai trăm năm, không ngờ ngay cả hai tháng cũng không cầm cự nổi, ta đã phải chết rồi".
...
"Thật là, không phải kêu ngươi đừng sử dụng lực lượng quá tải sao... kết quả lần đầu tiên sử dụng, ngươi đã..."
Wrath thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top