2 - 5

Chương 5: Đi xem hội đấu giá thôi

"Làm cái quỷ gì vậy hả! Ta tránh bên phải, ngươi tránh bên phải giống ta! Có phải là cố ý không hả!" Lưu Tinh bị vật cưng bỏ rơi, tâm tình đang không tốt, mà muốn chạy trốn lại còn tông phải người, tức đến cậu bất chấp người đó là ai cũng trực tiếp chửi ầm lên.

"Lưu Tinh!" Người đó lại xoa đầu nhịn đau hô lên.

Lưu Tinh ngẩn người, mở to mắt ngạc nhiên nói: "Hả! Ngươi làm sao biết tên của ta chứ, nói đi thì nói lại, giọng của ngươi vẫn thật quen thuộc..."

"Tôi là Bai Saya!" Người tới nhẫn nhịn xúc động muốn trợn trừng mắt.

"Ngươi! Chính là ngươi!"

Lưu Tinh nhảy lên, xông đến bên cạnh người đó, tập trung nhìn, quả nhiên là Tiểu Bạch, lập tức dùng hai cánh tay kẹp lấy cái cổ mảnh của hắn chất vấn: "Nói xem! Ngươi đã ăn cái gì?"

"Tôi, tôi đã ăn cái gì?" Bai Saya đầy đầu sương mù.

"Đúng! Ngươi bỏ mặc ta, chạy đi ăn đồ ngon gì với Đan, khai ra cho ta!" Trong lúc nói, hai cánh tay lại siết chặt hơn một chút.

"Tôi... tôi còn chưa ăn cái gì..."

Bai Saya bắt đầu cảm giác khó thở, vội vàng làm sáng tỏ, vừa nói xong, cổ lập tức được thả ra, chỉ là ngẩng đầu lên, lại bắt gặp đôi mắt lộ ra "ta rất hoài nghi" của Lưu Tinh.

Nhìn thấy đôi mắt vàng lộ ra nguy hiểm kia, Bai Saya vội vàng giải thích: "Thật sự! Tôi và Đan sau khi nói xong tình huống của chúng ta, liền cùng hắn đến chỗ cầm tù Alan, chỉ là sau khi chạy đến, mới phát hiện Alan đã bị người phụ trách đấu giá mang đi rồi."

"Alan?" Lưu Tinh nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ: "Ai thế?"

Bai Saya rất là kinh ngạc trả lời: "Tinh Linh đó! Tôi từng nói với cậu, lúc tôi bị Manson bắt đi, từng bị nhốt cùng chỗ với một Tinh Linh..."

"Tinh Linh!" Ánh mắt của Lưu Tinh sáng lên, cuối cùng nhớ tới có cái chuyện này.

"Lưu Tinh..." Bai Saya do dự một hồi: "Cậu có muốn đi xem hội đấu giá không? Alan, chính là Tinh Linh, hắn sẽ xuất hiện đấy!"

"Muốn!" Lưu Tinh vội vàng ra sức gật đầu.

"Đan có cho tôi bằng chứng vào sân, chúng ta đi xem thử hắn đi." Bai Saya vội vàng xoay người muốn dẫn đường...

"Đứng lại!"

Bóng lưng của Bai Saya cứng đờ.

Lưu Tinh ở phía sau đã nheo lại đôi mắt một cách nguy hiểm, dùng ngữ khí êm dịu dị thường đề nghị: "Anh còn chưa ăn gì đúng không? Hẳn là đã rất đói rồi đi! Không sao đâu! Tôi không vội đi xem Tinh Linh, chúng ta đi ăn cơm quan trọng hơn. Đúng rồi, tôi có nhớ đòi Philo tiền thưởng nhiệm vụ của chúng ta đó! Thật là không ít tiền đấy, chúng ta hãy đi ăn heo sữa nướng nổi tiếng nhất ở đây, nghe nói heo sữa nướng ở đây da giòn thịt mềm, mùi thơm ngào ngạt, vào miệng lập tức tan ra..."

"Tôi không có đói."

Rột rột! Bai Saya đỏ mặt, hai tay vội vàng che bụng.

Không tin ngươi không lộ tẩy! Lưu Tinh nhếch khóe môi, tiếp tục nói: "Anh xem đi! Anh đói rồi kìa, chúng ta trước hết đừng xem đấu giá nữa."

Vai của Bai Saya sụp xuống, đành quay đầu đối diện Lưu Tinh. Người sau hừ hừ hai tiếng, hai tay chống eo, mũi chân không ngừng điểm đất, dáng vẻ khởi binh hỏi tội.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, Bai Saya thở dài, rốt cuộc thừa nhận: "Thôi được, tôi muốn cứu Alan."

"Anh điên rồi!" Quả không ngoài dự đoán, Bai Saya quả nhiên có âm mưu, thậm chí ngay cả nội dung âm mưu cũng không nằm ngoài dự liệu của Lưu Tinh, cậu nhất thời kêu to: "Anh biết giá trị của một Tinh Linh có bao nhiêu cao không?"

"Hơn trăm ngàn tiền vàng." Đây vẫn là do Đan nói cho hắn. Bai Saya lúc nghe xong, cũng sững sờ.

"Anh cũng biết à!" Lưu Tinh mỉa mai: "Vậy anh có biết đừng nói trăm ngàn tiền vàng, chỉ cần năm ngàn đồng tiền vàng đã đủ thuê thích khách giỏi, giải quyết hai người chúng ta còn tặng kèm hủy thi diệt tích không?"

Bai Saya cúi thấp đầu, sau khi trải qua sự kiện Manson, hắn cũng biết thắng thua chính là quyết định bởi thực lực, sẽ không bởi vì nhiệt huyết hoặc là chính nghĩa mà thay đổi. Mà chuyện cứu Alan này căn bản là cái ý nghĩ rất ngu xuẩn.

Lưu Tinh mỉa mai còn chưa đủ, dùng ngón tay liên tục chọc vào đầu của Bai Saya, bỏ đá xuống giếng mà nói: "Đừng có ngu, chỉ là tên Đan kia đã lợi hại đến khiến anh ứng phó không nổi rồi, huống chi còn có đại đội nhân mã bảo hộ khác. Cho nên, hội đấu giá xem chơi là được, đừng vọng tưởng có thể cứu tên Tinh Linh kia."

Bai Saya lùi về sau mấy bước, né qua đoạt mệnh chỉ của Lưu Tinh, đau đớn xoa xoa trán: "Biết rồi, đừng cứ chọc tôi hoài."

"Đi thôi! Đi thôi!" Lưu Tinh vui vui vẻ vẻ nói, còn thuận tay ném bao đồ trên lưng cho Bai Saya.

"Đi đâu? Cậu không chào tạm biệt với Belle sao? Thấy cậu hình như rất thân với cô ấy." Bai Saya vừa vác bao đồ lên lưng, vừa chạy băng băng trên nóc nhà theo Lưu Tinh.

Lưu Tinh vừa chạy, vừa quay đầu ai oán phàn nàn: "Còn chẳng phải tại anh! Sau khi anh kéo Đan đi, biểu tình trên mặt của Philo và Agito chừng như có thể xếp vào bảng xếp hạng top mười trai ế gái ẩm từ xưa đến nay rồi, còn không đi, chẳng lẽ muốn chờ bọn họ cầu hôn anh à?"

Chẳng qua, sở dĩ lại đi một cách dứt khoát như thế, chủ yếu vẫn là hai chữ "hoàng gia" mà Belle thốt ra, đừng nói tên Philo kia là vương tử gì đó đi? Cử động của hắn xác thực có cảm giác quý tộc... Đùa ác mặc dù rất vui, chẳng qua cậu thế nhưng không định vì thế mà gánh lên tội nặng như lừa gạt người trong hoàng thất đâu à!

Còn chẳng phải đều là do đùa ác của cậu hại... Thế nhưng Bai Saya không dám nói câu này ra, nếu không khẳng định chưa được yên.

"Về phần đi đâu, he!" Mắt vàng của Lưu Tinh nhất thời sáng lên: "Đương nhiên là đi xem Tinh Linh! Nói xem, bằng vào giao tình của anh và Đan, có thể để tôi... và anh thưởng thức riêng Tinh Linh một chút không hả?"

"Không phải đi ăn cơm?" Cả ngày đều không làm sao dùng bữa, hắn vẫn thật là có chút đói.

"Ăn cơm cái gì chứ! Xem Tinh Linh quan trọng hơn!"

Bai Saya mắt trợn trắng, vừa rồi là ai còn rêu rao muốn đi ăn cơm! Sớm biết Lưu Tinh muốn xem Tinh Linh như thế, vậy hắn làm gì phải đặc biệt giả vờ giả vịt muốn dẫn cậu đi, trực tiếp quăng bằng chứng, có khi đã được rồi.

Hai người theo thói quen chạy băng băng trên nóc nhà, Bai Saya ở phía trước dẫn đường, không bao lâu, liền đã đến hội trường đấu giá. Cũng may mà bọn họ là chạy trên nóc nhà, mới có thể đến nhanh như thế, phải biết rằng, đường phố phía dưới sớm đã chen đầy từ mấy con phố bên ngoài rồi.

"Shit! Đây cũng quá nhiều người rồi đi?" Lưu Tinh nằm bò trên nóc nhà, trợn lớn mắt nhìn rồng rắn phía dưới, đây phải xếp tới khi nào hả?

"Lưu Tinh." Bai Saya kéo kéo Lưu Tinh, chỉ vào nơi chỉ có mười mấy người xếp hàng, nói: "Bên kia."

"Bên đó là lối vào dành cho quý tộc." Lưu Tinh bực mình nói. Cũng không nhìn xem ngay cả những nhân viên tiếp đãi của cái cửa đó cũng ăn mặc như quý tộc, người xếp hàng cũng không phải là người muốn vào, mà là tùy tùng của những đại lão gia quý tộc phu nhân phái tới.

Bai Saya bổ sung nói: "Đan nói lúc đấu giá, hắn tương đối bận, không thể đến đón tôi vào, bảo tôi trực tiếp vào từ bên đó."

"Oh! Hắn vẫn rất chu đáo mà." Lưu Tinh cười hì hì. Cuối cùng có thể không cần đi xếp cái chuỗi rồng rắn không biết phần đuôi ở con phố nào kia rồi.

Bai Saya lườm Lưu Tinh một cái, sau đó hai người nhảy xuống nóc nhà, cảnh vệ xung quanh lập tức mặt mày dữ tợn đi tới, chỉ là vừa nhìn thấy bằng chứng Bai Saya đưa ra trên tay, tức thì biến thành mặt đầy tươi cười, cảnh vệ chớp mắt hóa thân thành hướng dẫn du lịch, cười nói: "Xin ngài đến bên này." Vị trí hắn chỉ chính là lối vào quý tộc kia.

Lưu Tinh vừa say sưa nhìn cảnh vệ "đổi mặt", vừa theo Bai Saya đi xếp hàng ở lối vào quý tộc, phục vụ của lối vào quý tộc đúng là có khác, tốc độ nhanh đến kinh người, Lưu Tinh mới bắt đầu đánh giá kiến trúc vật của hội đấu giá này, ngoại hình giống như một tòa thành cỡ nhỏ, tường ngoài sơn đến trắng sáng, trong phong cách gọn gàng hào phóng lộ ra một cỗ nguy nga lộng lẫy, Lưu Tinh còn muốn nhìn cho rõ điêu khắc trên cửa rốt cuộc khắc cái gì, thì đã có người đi tới.

Nhân viên chiêu đãi là một nữ nhân tóc vàng mỹ lệ, trên mặt cô mang theo tươi cười dịu dàng hỏi: "Xin hỏi là đại nhân của nhà nào."

Bai Saya nhìn Lưu Tinh một cái, người sau còn đang nỗ lực trợn lớn mắt nhìn chằm điêu khắc, hắn đành tự mình trả lời: "Chỉ hai người chúng tôi." Sau đó thuận tay đưa ra bằng chứng.

Mặc dù hành động của Bai Saya rất khác thường, nhưng nữ nhân lại đã được huấn luyện, không có lộ ra chút dị sắc nào, sau khi nhận lấy bằng chứng chỉ nhìn ba giây, liền cười nói: "Ngài đây là bằng chứng cao cấp vĩnh cửu, mời bên này."

Bai Saya ù ù cạc cạc gật đầu, kéo lấy Lưu Tinh liền đi theo nữ chiêu đãi viên, không hề chú ý đến người xung quanh sau khi nghe thấy mấy chữ "bằng chứng cao cấp vĩnh cửu", tới tấp lộ ra thần sắc kinh hãi.

Nữ chiêu đãi viên mang theo hai người đi vào một cái hành lang khá yên tĩnh, trên hành lang trang trí một kiểu hoa lệ hàm súc, trên thảm trải màu đỏ dệt hoa văn phức tạp tinh tế, trên tường treo mấy bức họa, mặc dù số lượng không nhiều, nhưng nếu như để người trong nghề đến xem, liền có thể liếc mắt nhìn ra đây đều là tinh phẩm giá trị liên thành, càng không cần nói đến thứ dùng để chiếu sáng tất cả đều là từng viên minh châu phát sáng.

"Wow!" Lưu Tinh nuốt mấy ngụm nước miếng, thật muốn nạy một viên xuống, đó không biết có thể bán được bao nhiêu tiền đây!

"Mời vào." Mỹ nữ chiêu đãi viên mở ra một cánh cửa, cung kính nói.

Lưu Tinh lập tức cực kỳ hứng thú xông vào, tức khắc liền trợn mắt há hốc mồm, đây vậy mà là một gian lô ghế, một mặt trong đó nhô ra ngoài, hình thành một cái ban công dạng nửa hình tròn, trên ban công còn bày hai cái ghế dựa thoải mái, trên ghế dựa đương nhiên lót đầy đệm mềm mại, giữa hai cái ghế thì là một cái bàn tròn màu trắng thuần.

"Nếu có bất cứ nhu cầu nào, xin kéo dây thừng bên cạnh ghế. Trên bàn có tư liệu chi tiết của vật phẩm đấu giá, nếu muốn đấu giá vật phẩm, giơ ngón trỏ đại biểu gia tăng một lần giá..." Mỹ nữ chiêu đãi viên dịu dàng giải thích.

Lưu Tinh không thèm quản cái gì mà tăng giá với không tăng giá, cậu lập tức hỏi: "Có thứ gì ăn không?"

"Có, xin chờ một lát, lập tức mang đồ ăn lên cho ngài." Mỹ nữ chiêu đãi viên hơi cúi người, sau đó đi ra giúp Lưu Tinh lo liệu đồ ăn.

Lưu Tinh chạy vội về phía ban công, nhoài người trên lan can chạm trổ hoa mỹ, phát ra một tiếng "Wow~" thật lớn, cả sân bãi đấu giá lộ ra hình nửa vòng tròn lập thể, giữa không trung có rất nhiều cái ban công như thế này, nhưng giữa mỗi cái ban công lại rất khéo léo dùng rèm tinh mỹ để ngăn cách. Mà trung gian phía dưới thì là một vùng chỗ ngồi. Đương nhiên, bất luận ban công phía trên hay chỗ ngồi phía dưới, tất cả đều đối diện vào bục đấu giá.

"Tiểu Bạch, Đan thật là rất chiếu cố anh đấy!" Lưu Tinh chỉ ra ngoài: "Nhìn xem! Chúng ta ở ngay phía trước bục đấu giá mà thôi kìa."

Bai Saya lần nữa trừng cậu một cái, tiếp đến đi tới chỗ ban công, cũng bị cảnh tượng tráng lệ này thu hút.

Bai Saya và Lưu Tinh không tính là đến sớm, chỗ ngồi phía dưới sớm đã ngồi đầy bảy phần rồi, đợi đến khi mỹ nữ chiêu đãi viên đưa đồ ăn vào, chỗ ngồi đã ngồi đầy, ban công ở giữa không trung cũng phần lớn có người. Lúc này, người chủ trì hội đấu giá đã lên bục, sau khi khẽ ho mấy tiếng thu hút chú ý của mọi người, hắn mở miệng nói chuyện.

"Vô cùng hoan nghênh các vị đến tham gia hội đấu giá hằng năm của thương hội Jinger cử hành, như mọi khi..."

Lưu Tinh nghe đến nhàm chán, tiện tay cầm lấy sổ tay vật phẩm đấu giá trên bàn, bừng bừng hứng trí lật ra, thỉnh thoảng vươn tay lấy chút đồ ăn, sở dĩ không có ăn ngấu nghiến, một mặt là bởi vì mới ăn không ít thứ, mặt khác cũng là do bị vật phẩm đấu giá đã thu hút phần lớn lực chú ý.

Bai Saya đã đói cả ngày thì chuyên tâm ăn đồ ăn.

"Ồ, Tiểu Bạch, trên đây nói ngày thứ nhất và ngày thứ hai, bọn họ sẽ để cho nô lệ cầm vật phẩm đấu giá lên bục, ngày thứ ba mới cử hành đấu giá nô lệ đó." Lưu Tinh tặc lưỡi tấm tắc: "Thật là quá lợi hại, đầu tiên để cho nô lệ dạo chơi trên bục, khiến những người khách này nhìn đến ngứa ngáy, sau đó mới cử hành đấu giá, khẳng định có thể bán được giá tiền tốt hơn."

Bai Saya sau khi chậm rãi nuốt đồ ăn, mới vừa gật đầu vừa trả lời: "Đan đã nói với tôi rồi."

"Anh xem xem, cái vật đấu giá này." Lưu Tinh đột nhiên ha ha cười ầm lên, chỉ vào một cái vật phẩm trên sổ tay nói: " 'Một chùm tóc của Đấu Thần Morisot', tóc cũng có thể bán à!"

Bai Saya nhướn nhướn mày, không đáng bình luận.

"Ha ha! Còn có cái này, cái này, 'quần lót của Thần Thánh Ma Đạo Sư Magic', có kèm chữ kí."

"Ngoài ra còn có cái này 'ly cà phê yêu dấu của Yu Wo', cảnh cáo: dùng ly cà phê này uống cà phê sẽ dẫn đến chứng vọng tưởng nặng... đây là cái quỷ gì vậy hả!"

Bai Saya cũng nghe đến dở khóc dở cười, cái hội đấu giá này khó tránh quá quỷ dị rồi.

Mặc dù Lưu Tinh nêu ra những vật phẩm đấu giá nhìn như có chút không tưởng này, nhưng kỳ thực hội đấu giá của thương hội Jinger ít nhất xếp trong top ba ở đại lục, đủ loại vật phẩm đều có thể mua được ở đây, từ vũ khí khôi giáp đến quần lót của danh nhân đều có, duy nhất giống nhau chính là, chúng đều có giá trị không nhỏ.

Chỉ là muốn ngồi được chỗ ngồi phía dưới, đã phải tốn mấy chục đồng tiền vàng, chứ đừng nói đến lô ghế chỗ Lưu Tinh và Bai Saya. Có thể nói, nếu không phải Đan giúp đỡ, sợ rằng hai người này ngay cả chỗ ngồi phía dưới cũng đừng mơ ngồi được.

"Bây giờ bắt đầu đấu giá, thanh kiếm cuối cùng của Gran Melos chế tạo trước khi thoái ẩn..."

"Hey! Gran chẳng phải chính là lão già khú đế sao? Không biết kiếm của lão ta trị giá bao nhiêu tiền?" Lưu Tinh trợn lớn mắt, ung dung cầm lấy đồ uống trên bàn để uống.

Bai Saya cúi đầu nhìn Thánh Bạch Chi Kiếm của mình, Gran lúc đó còn nói đây là bảo kiếm hắn hài lòng nhất.

"... giá khởi điểm là mười ngàn đồng vàng."

Lưu Tinh ngay tại chỗ phun ra toàn bộ đồ uống trong miệng, Bai Saya thì ngây ngẩn sờ sờ bảo kiếm bên hông. Tùy theo giá cả mọi người đấu giá tăng lên, biểu tình của hai người cũng càng ngày càng đờ đẫn...

"Năm mươi sáu ngàn đồng tiền vàng, năm mươi bảy ngàn... Oh! Bên này, sáu mươi ngàn tiền vàng, còn có ai muốn ra giá không? Sáu mươi ngàn lần một, sáu mươi ngàn lần hai, sáu mươi ngàn lần ba! Chúc mừng thân vương Bohr đấu giá được thanh tuyệt thế bảo kiếm này."

"Thanh đó lại có thể bán được sáu mươi ngàn tiền vàng, tôi nhớ lão già chết tiệt kia hình như nói thanh này của anh là thanh lão hài lòng nhất..."

Hai người đồng thời cúi đầu nhìn Thánh Bạch Chi Kiếm, Lưu Tinh không khỏi nuốt nuốt nước miếng: "Sau khi đi ra, lấy miếng vải quấn cho thanh kiếm này xấu một chút, bằng không nếu bị người nhận ra, chúng ta sẽ chết rất khó coi..."

Sắc mặt Bai Saya cũng tái nhợt mà gật đầu.

"Tiếp đến là đấu giá — ly cà phê yêu dấu của Yu Wo..."

Nghe đến thứ này, Lưu Tinh lập tức ha ha cười ầm lên... đột nhiên, tiếng cười này bỗng chốc đình chỉ, cậu trợn lớn mắt nhìn chằm chằm vào bục đấu giá, mà hành động này cũng không phải chỉ mình cậu có, trên cơ bản, toàn sân đều là một mảnh tĩnh lặng.

Bai Saya không hiểu gì cả mà nhìn Lưu Tinh, sau đó thuận theo tầm nhìn của cậu nhìn về phía bục đấu giá, chỉ thấy trên bục có một bóng dáng quen thuộc đi ra, thân hình đó thon dài, có ngũ quan tinh tế mỹ lệ cộng với lỗ tai dài hơn nhiều so với loài người, sợi tóc thuần kim dưới tia sáng chiếu xạ mãnh liệt của bục đấu giá, phát tán một loại quang huy không giống cõi trần.

Sau một mảnh tĩnh lặng, hiện trường giống như bùng nổ, từng tiếng hò hét "Tinh Linh!", "là Tinh Linh kìa!", "nam hay là nữ?" vân vân vang vọng cả sân đấu giá.

Alan... Bai Saya lập tức nhận ra Tinh Linh này chính là Alan lúc đó bị giam giữ cùng chỗ với mình, hắn không khỏi quay đầu, muốn nhìn xem Lưu Tinh sẽ có phản ứng gì, Lưu Tinh thích thứ mỹ lệ như thế, có sẽ trực tiếp nhảy xuống ban công, vác Tinh Linh kia đi ngay?

Lưu Tinh sau khi ngơ ngẩn xong, nghiêng nghiêng đầu nói: "Là nam."

"Cái gì?" Bai Saya không nghe rõ.

"Hắn là nam Tinh Linh." Lưu Tinh như đinh đóng cột nói.

Lần này nghe rõ rồi, nhưng Bai Saya không khỏi kinh ngạc hỏi: "Cậu làm sao nhìn ra được... Không! Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là phản ứng của cậu thật lãnh tĩnh."

"Đây thì có gì!" Lưu Tinh hừ hừ hai tiếng: "Tôi còn từng nhìn thấy thứ mỹ lệ hơn đây."

"Không thể nào!" Đây là phản ứng đầu tiên của Bai Saya.

"Thật đấy!" Lưu Tinh tức phùng má nói: "Đệ nhất tướng quân Hoàng Di của Ma Tộc còn muốn mỹ lệ hơn hắn. Hơn nữa anh cũng không khó coi hơn hắn, chỉ là anh có khí khái anh hùng hơn, thuộc loại hình thu hút, không giống loại nhu mỹ khiến người kinh diễm như hắn."

Có khí khái anh hùng! Bai Saya đột nhiên có chút cảm động... bị người coi là nữ nhân hơn hai tháng, bây giờ hắn chỉ cần nghe thấy mình "có khí khái anh hùng", "không giống nữ nhân" vân vân, đã cảm động đến muốn khóc.

"Vậy cậu không muốn bắt hắn để làm vật cưng sao?" Bai Saya đột nhiên có chút thất vọng, nếu bản thân Lưu Tinh muốn bắt Alan để làm vật cưng, vậy hắn liền có lý do có thể vì nghĩa không chùn bước mà đi cứu Alan rồi.

"Nếu như tôi có trăm ngàn tiền vàng." Lưu Tinh lại chỉ là rúc vào trong đệm êm trên ghế, trên tay còn bưng ly đồ uống, biếng nhác thưởng thức mỹ lệ của Tinh Linh.

Thấy dáng vẻ thiếu hụt hứng thú của Lưu Tinh, Bai Saya mặc dù cảm thấy vô cùng kỳ quái, cũng chỉ cho rằng có lẽ bởi vì thực sự quá khó khăn rồi đi! Hắn chỉ có thể lặng lẽ ở trong lòng nói câu: "Alan, thật là xin lỗi."

Chính nghĩa đầy lòng bị dội một chậu nước lạnh, Bai Saya như quả bóng da xì hơi, vô lực mà ngồi co quắp ở trên ghế, suy nghĩ mình phải chăng quá mức nhiệt huyết, cộng với ý nghĩ bi quan thế gian chẳng lẽ không có thiên lý vân vân.

Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng gõ cửa, Lưu Tinh nhìn sang bên cạnh một cái, Bai Saya đang thất vọng đến không biết thần trí bay đi đâu, cậu đành tự mình nói câu: "Vào đi."

Lưu Tinh quay đầu nhìn cửa, cửa vừa mở ra, Đan đi vào, vừa nhìn thấy Lưu Tinh đang nhìn mình, cười cười lịch sự, sau đó đi tới, thuận miệng nói: "Các cậu chơi vui không?"

"Vẫn không tệ." Lưu Tinh nhún vai, lần nữa phóng tầm nhìn trở về bục đấu giá. Dù sao Đan người ta cũng không phải đến xem cậu.

"Bai Saya làm sao vậy?" Đan nhíu mày nhìn Bai Saya hai mắt vô thần làm tổ trong ghế, Bai Saya thậm chí không có chú ý đến hắn đã tới.

Lưu Tinh thuận miệng trả lời: "Hắn hả? Đang phát tán tia ai oán không thể biểu dương chính nghĩa."

Đan ngẩn người, dưới không hiểu, đành lên tiếng gọi Bai Saya, người sau thì uể oải liếc hắn một cái, cái ủy khuất kia trong mắt thật là đáng thương làm sao, đủ để khiến người nguyện ý vì hắn làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần có thể khiến cho hắn nở nụ cười vui... ít nhất Đan, Philo và Agito sẽ nguyện ý làm loại chuyện này.

"Saya cậu làm sao vậy? Có người bắt nạt cậu? Chiêu đãi viên xem thường cậu?" Nói đến về sau, ngữ khí của Đan gần như muốn đóng băng rồi.

"Anh thế nhưng đừng xử oan cho chiêu đãi viên của tôi, sau khi biết là khách của anh, tôi thế nhưng đã phái chiêu đãi viên mỹ lệ nhất đây, hơn nữa còn cung cấp lô ghế tốt nhất trên tay tôi, đưa lên món ăn của đầu bếp đặc chế, nếu như thế này còn kêu là ủy khuất, vậy tôi vẫn thật không biết nên làm sao chiêu đãi bảo bối của anh rồi."

Âm thanh là từ cửa truyền tới. Lưu Tinh trong chớp mắt quay đầu, chỉ thấy ở cửa đang đứng một đại mỹ nhân hết sức diễm lệ, tóc dài màu vàng sáng quấn thành một cái búi trên đỉnh đầu, chỉ dùng mấy viên ngọc trai trang điểm, vài dúm tóc buông xuống. Khuôn mặt hình chữ V, xương gò má hơi nhô ra, nhưng cũng không khó coi, trái lại khiến ngũ quan càng thêm cuồng diễm sâu sắc, bờ môi hoàn mỹ tô son màu đỏ tươi như hoa hồng, nhưng lại không tỏ ra dung tục, trái lại tôn lên làn da như màu tuyết, cuối cùng là đôi mắt đẹp long lanh nước, dập dờn như có thể câu hồn phách người.

"Đại mỹ nữ kìa!" Ánh mắt của Lưu Tinh lóe sáng.

Người tới nghe thấy tiếng khen ngợi này, bờ môi hoàn mỹ lập tức dương lên một nụ cười mê người, hễ là nữ nhân đều thích người ta nói mình đẹp, huống chi còn là khen ngợi của một cậu bé phát ra từ nội tâm.

"Mồm miệng của đệ đệ thật ngọt." Mỹ nữ với tư thái ưu mỹ bước vào phòng, dùng ngón tay sơn đỏ tươi khẽ điểm vào mũi của Lưu Tinh một cái.

"Hì hì, là đại tỷ tỷ vốn đã rất xinh đẹp rồi." Lưu Tinh cười một cách xán lạn vô tà.

"Thật ba hoa." Mỹ nữ nhẹ nhàng nhéo cái má có thịt của Lưu Tinh, trên mặt lộ ra một tia thần sắc yêu thích.

Mỹ nữ sau khi nhìn Bai Saya, lịch sự tự giới thiệu: "Tôi là Thủy Sa Liên, là nhân vật nhỏ chuyên môn phụ trách đấu giá trong thương hội Jinger."

Lưu Tinh đặc biệt lộ ra biểu tình kinh ngạc khoa trương, kêu to: "Tỷ tỷ nếu như chỉ là nhân vật nhỏ, vậy nhân vật lớn của thương hội Jinger chẳng lẽ là thần sao?"

"Ha ha!" Thủy Sa Liên bật cười, thân thể lồi lõm tinh tế hơi hơi rung động, ngay cả những sợi tóc vàng kia cũng rung lên một cách đẹp đẽ, giống như một đóa hoa hồng tươi đỏ đang bị gió lay động.

"Xin hỏi..."

Bai Saya đột nhiên mở miệng, sau khi ánh mắt của mọi người đều tụ tập lên người hắn, hắn một phát đặt bảo kiếm bên hông lên bàn, ở lúc mọi người đều lộ ra biểu tình nghi hoặc, hắn giải thích: "Đây là bảo kiếm của Gran Melos rèn đúc, ông ta, ông ta còn nói đây là thanh ông ta hài lòng nhất..."

Bai Saya giống như có thể cảm giác được Thánh Bạch Chi Kiếm trên tay đang run rẩy, nhưng hắn vẫn không thể không làm thế này, nếu không hắn cả đời đều sẽ cắn rứt lương tâm! Hắn hít sâu một hơi rồi nói: "Tôi có thể dùng thanh kiếm này đổi lấy Tinh Linh kia hay không?"

Thủy Sa Liên cười quyến rũ: "Yo! Anh hình như thất tình rồi, người ta là thích Tinh Linh kia, Đan đáng thương."

"Không! Tôi không phải thích Alan... chỉ là không muốn nhìn thấy hắn biến thành nô lệ." Bai Saya vội vàng giải thích.

Đan chỉ là nhíu mày, không nói cái gì, nhưng Thủy Sa Liên lại buông tầm mắt đi xem xét: "Đích xác là kiếm của Gran Melos rèn đúc, hơn nữa so với thanh kiếm mới bán đấu giá vừa rồi tốt hơn mấy cấp bậc, nói là tác phẩm hài lòng nhất của vị đúc kiếm sư kia cũng là rất có khả năng."

"Vậy thì..." Trong âm thanh của Bai Saya tràn đầy hi vọng.

Thủy Sa Liên cười cười nói: "Thật là xin lỗi, nếu như cậu muốn đổi là thứ khác, vậy tuyệt đối không vấn đề, dù sao cậu cũng là bảo bối của Đan mà, châm chước một chút cũng không có gì không được, nhưng chỉ một mình Tinh Linh kia, người ta lại không thể đáp ứng cậu đổi."

"Tinh Linh đó thế nhưng là màn chính của hội đấu giá lần này, giá cả dù cao, tôi cũng không thể âm thầm bán hắn ra, đây là vấn đề uy tín của một cái thương hội."

Vẫn là không được à... Bai Saya thở dài, thất vọng cúi đầu.

"Saya..." Đan không khỏi gọi hắn một tiếng, do dự một hồi rồi nói: "Ta giúp cậu đấu giá Tinh Linh kia."

Bai Saya kinh ngạc đến ngẩng đầu lên, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã bị Thủy Sa Liên cắt ngang: "Đừng có ngốc, Đan. Tôi nhận được tin tức, trong ba quốc gia toàn đại lục, thân vương Bohr của Nhật Thăng quốc, công chúa Annabelle của Phi Mã quốc, quốc vương Toái Thạch của Dược Thạch quốc đều có hứng thú với Tinh Linh này, giá ít nhất sẽ tăng hơn hai trăm ngàn tiền vàng, đây còn là giá ước lượng thấp nhất đây, anh muốn lấy cái gì để đấu hả?"

Hai trăm ngàn tiền vàng? Bai Saya và Lưu Tinh suýt nữa rớt luôn cả cằm.

Nhưng dưới chấn động, Lưu Tinh lại do dự một chút, một cái ý nghĩ lóe qua trong não.

"Đây... xin lỗi, đây thực sự vượt ngoài năng lực của tôi." Đan cũng chỉ có thở dài, nói tiếng xin lỗi với Bai Saya.

"Không, anh không cần xin lỗi với tôi." Bai Saya có chút lúng túng liên tục xua tay. Mặc dù hắn vừa rồi thật có ý để Đan giúp hắn đấu giá, nhưng đó là bởi vì hắn còn có thanh kiếm giá trị không nhỏ để bù tiền, bây giờ nghe thấy lại có thể cần hai trăm ngàn tiền vàng trở lên, hắn cũng không dám kỳ vọng Đan giúp hắn đấu giá, bởi vì đó là số lượng mà cả đời hắn trả cũng không nổi.

"Thủy Sa Liên tỷ tỷ..."

Lưu Tinh nãy giờ không mở miệng, đột nhiên kéo lấy cánh tay của Thủy Sa Liên, chủ nhân của động tác này nếu là đàn ông bình thường, sớm đã bị xử lý một cách không minh bạch rồi, nhưng bởi vì Lưu Tinh thoạt nhìn vẫn còn là đứa trẻ, Thủy Sa Liên trái lại không tức giận, còn có loại cảm giác rất muốn cưng nựng cậu.

"Làm sao vậy?" Thủy Sa Liên cười hỏi.

"Chị thấy Tiểu Bạch thích Tinh Linh kia như thế, hơn nữa em cũng rất muốn đến gần hơn nhìn Tinh Linh! Chị có thể để cho Tinh Linh kia đến lô ghế không?"

Lưu Tinh dùng mắt to long lanh nước cầu xin, vừa nhìn thấy Thủy Sa Liên nhíu mày, cậu lập tức bổ sung: "Đương nhiên rồi, chị và Đan cũng đừng đi, mọi người cùng nhau ở đây trò chuyện thì náo nhiệt hơn mà!"

Nghe thấy bổ sung này, mày của Thủy Sa Liên cũng giãn ra, nghĩ thầm, nếu là dưới giám thị của mình và Đan, bảo toàn của Tinh Linh hẳn sẽ không xảy ra sai sót gì. Hơn nữa, vừa rồi Đan lại có thể muốn đem toàn bộ thân gia tài sản đi đấu giá Tinh Linh, đủ thấy hắn có bao nhiêu thâm tình đối với Bai Saya, nếu đã như thế, không ngại bán cho Đan một cái nhân tình.

Nghĩ đến đây, Thủy Sa Liên cười, thuận thế vừa lại nhéo nhéo cái má đáng yêu mũm mĩm của Lưu Tinh: "Em đấy! Đáng yêu khiến cho tỷ tỷ không nỡ cự tuyệt đây."

Lưu Tinh trợn tròn mắt to màu vàng: "Tỷ tỷ là nói..."

"Các người chờ ở đây một lát, tôi đi dẫn Tinh Linh kia tới." Thủy Sa Liên lộ ra nụ cười có chút ái muội: "Đan à! Anh là muốn đi theo tôi, hay là muốn ở lại đây, để người phía dưới của anh đi theo tôi là được rồi nhỉ?"

"Tôi đi theo cô." Đan đứng lên, đối với công việc, hắn không còn có thể nghiêm túc hơn.

Lưu Tinh cười xán lạn vẫy tay với Thủy Sa Liên, cho đến khi hai người đóng cửa của lô ghế, Lưu Tinh lập tức đổi mặt, mỉa mai Bai Saya: "Anh xem đi! Tinh Linh kia không phải dễ dàng tới tay như thế. Hơn nữa nô lệ trên đời này nhiều như vậy, chẳng lẽ anh mỗi lần nhìn thấy một tên đều muốn cứu hả?"

Bai Saya cúi thấp đầu, vừa đeo Thánh Bạch Chi Kiếm trở về bên hông, vừa rầu rĩ giải thích: "Tôi chỉ là thử xem, nếu như tôi ngay cả thử cũng không thử, tôi khẳng định vĩnh viễn cũng không thể quên chuyện này, thử rồi ít nhất đại biểu tôi đã cố hết sức."

"Đồ ngốc!" Lưu Tinh bực mình nói.

Bai Saya thở dài, sau đó tò mò hỏi: "Cậu vì sao muốn đề xuất yêu cầu gặp Alan đây?"

"Thế nào!" Lưu Tinh kêu to lên: "Tôi thế nhưng là vì anh mới cố ý giả vờ đáng yêu làm nũng, mới rốt cuộc làm cho Thủy Sa Liên kia đáp ứng để chúng ta gặp Tinh Linh! Chẳng lẽ anh không muốn thấy hắn sao?"

Bai Saya trầm mặc một chút, mới nói: "Trước kia chúng tôi bị nhốt ở cùng một cái giam lao... nhưng bây giờ tôi đã tự do, hắn lại sắp bị làm thành nô lệ để đấu giá, tôi không biết nên đối mặt hắn thế nào, hắn có sẽ cảm thấy rất bất công hay không? Có lẽ sẽ bởi thế hận tôi cũng không chừng..."

"Anh có phải hoàn toàn không hiểu rõ Tinh Linh hay không hả?"

"Huh?" Bai Saya lộ ra biểu tình khó hiểu.

Lưu Tinh lẽ thẳng khí hùng nói: "Tinh Linh mới không nghĩ nhiều như thế đây, trừ phi anh làm ra chuyện gì thực tế và tổn thương nghiêm trọng đến bọn họ, nếu không, bọn họ rất rất ít khi sẽ đi hận một cái đối tượng. Có thể nói hả, trong tính cách của bọn họ bẩm sinh đã thiếu hụt cái loại cảm tình "hận" này."

"Thật sao?" Bai Saya có chút hoài nghi, bởi vì lần trước lúc nhìn thấy Alan, hắn thực sự rất lạnh nhạt, cho nên lời của Lưu Tinh thực sự rất khó khiến người tin tưởng.

"Bọn họ vốn đã như thế rồi! Loài người hay thay đổi, Ma Tộc vô tình, Tinh Linh lạnh nhạt, Thú Nhân cương trực, anh ít nhất hiểu cho rõ thiên tính của mấy chủng tộc chủ yếu trên thế giới chứ?"

Hơ, thật sự không rõ lắm... Sau khi nhìn thấy xem thường của Lưu Tinh, Bai Saya đỏ mặt, thấp giọng giải thích: "Bởi vì trên đại lục East, rất ít khi nhìn thấy chủng tộc ngoài loài người mà." (East là tên của đại lục phương đông, lúc kia mình ghi là Istres, bây giờ đổi lại East nhé)

Lưu Tinh nhún vai: "Đành phải vậy, Ma Tộc chủ yếu cư trú ở đại lục North phương bắc, Thú Nhân thì tụ tập ở đại lục South phương nam, mà thổ sản của đại lục East các người – Tinh Linh, thì cứ luôn trốn chết dí trong rừng rậm không đi ra."

"Nói đến đây, đại lục West trái lại chủng tộc gì cũng có." Bai Saya có chút kinh ngạc phát hiện.

Lưu Tinh lập tức phản bác: "Ai nói, cũng không có Tinh Linh nhá! Tinh Linh ở đây thế nhưng là chủng tộc siêu hiếm có, bằng không làm sao có thể có giá bán cao như thế."

Bai Saya gật đầu, đột nhiên một cái vấn đề lóe qua đầu: "Vậy vì sao Ma Tộc không đến đại lục East chúng tôi đây?"

"Tôi bây giờ có thể khẳng định anh hoàn toàn không có thường thức chủng tộc..." Lưu Tinh lẩm bẩm xong, nể cái gã không có thường thức này là vật cưng của mình, cậu vẫn là giải đáp: "Bởi vì Ma Tộc và Tinh Linh là tử đối đầu, Tinh Linh vô cùng ghét Ma Tộc có thiên tính nghiêng về hắc ám, nếu như ở chỗ của mình nhìn thấy Ma Tộc, cho dù thiên tính bọn họ không thích giết chóc, vẫn là sẽ một mạch đuổi Ma Tộc khỏi địa bàn của mình, dưới bức bất đắc dĩ, thậm chí sẽ phản lại thiên tính mà hạ sát thủ."

"Thì ra là như thế." Bai Saya rốt cuộc hiểu rõ mà gật đầu.

Lúc này, cửa cũng truyền đến tiếng gõ, hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa, Lưu Tinh sau khi trong chớp mắt điều chỉnh biểu tình trên mặt, từ biếng nhác biến thành đáng yêu vô tội, mới mở miệng gọi: "Mau vào đi."

Cửa chậm rãi mở ra, tóc vàng chói lọi kia của Tinh Linh chớp mắt chiếu sáng cả gian phòng.

Lưu Tinh không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, cảm thán: "Tóc vàng này thật là quá xinh đẹp, ngang ngửa với mắt màu hổ phách của Tiểu Bạch..."

Đan đi theo phía sau Tinh Linh, phía sau nữa thì là cả một hàng đội ngũ bảo vệ, lại không thấy bóng dáng thướt tha của Thủy Sa Liên. Đan sau khi căn dặn người phía sau canh ở bên ngoài, cũng đi vào lô ghế theo, thuận tay đóng cửa lô ghế.

Bai Saya tỉ mỉ xem xét Alan, trên tay và chân của người sau đều còn mang gông xiềng, mỹ lệ như trước kia, đồng thời cũng lạnh nhạt như trước kia, trên một khuôn mặt không có biểu tình gì, giống như trong lô ghế này chỉ có hắn mà không có người ngoài.

"A, Alan..." Hắn do dự gọi.

Lực chú ý của Tinh Linh rốt cuộc bị thu hút qua, mắt nhỏ dài màu lam nhìn chằm chằm vào Bai Saya, rồi sau đó chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi..."

Bai Saya xấu hổ cúi thấp đầu.

"... Là ai?"

Hắn đột ngột ngẩng đầu, không dám tin mà nhìn Alan, trên mặt người sau rốt cuộc xuất hiện một tia nghi hoặc, nhưng thoạt nhìn lại cũng không vội, hình như biết hay không biết cũng không sao cả.

Nhìn thấy Tiểu Bạch bị hố rồi, Lưu Tinh không có lòng đồng cảm mà cười ầm lên: "Quên nói cho anh, Tinh Linh có lẽ là do sinh mệnh quá dài... cho nên, trí nhớ và năng lực phân biệt của bọn họ thông thường đều loạn cào cào."

Alan nhàn nhạt nhìn Lưu Tinh một cái.

"Oh! Hắn lại có thể trừng tôi kìa! Tôi lần đầu tiên bị Tinh Linh trừng đó!" Lưu Tinh mở to mắt, hết sức hứng thú nói.

"Đừng nói bậy, hắn chỉ là nhìn cậu một cái mà thôi." Bai Saya có phần không cho là đúng.

"Ái dà! Đối với Tinh Linh mà nói, đó đã gọi là trừng rồi."

Lúc này, có lẽ là bị kích thích bởi lời bình luận "trí nhớ và năng lực phân biệt loạn cào cào" của Lưu Tinh, Alan rốt cuộc nghiêm túc hơn mà nhìn Bai Saya, đợi đến khi nhìn thấy tròng mắt màu hổ phách của hắn, lúc này cuối cùng cũng nhớ tới.

"Ngươi là cái loài người từng nhốt cùng chỗ với ta."

Bai Saya đột nhiên quay đầu, thốt lên: "Ngươi nhận ra ta rồi?"

Alan tùy ý gật đầu hai cái, không có mở miệng nói chuyện nữa. Có lẽ hắn chỉ là muốn phản bác lời của Lưu Tinh, cho nên nghiêm túc hồi tưởng lại một chút, mà sau khi phản bác xong, cũng không cảm thấy nhận ra Bai Saya có ý nghĩa gì.

Hai người trầm mặc một hồi, Lưu Tinh ở bên cạnh ngáp một cái to...

"Ngươi gần đây vẫn khỏe chứ?"

Vì để đánh vỡ ngượng ngùng, Bai Saya đành tìm lời để nói, còn không khỏi nổi nóng trừng Lưu Tinh một cái. Rõ ràng chính là cậu ta đề xuất yêu cầu muốn gặp Alan, bây giờ lại có thể còn hóng gió ở bên cạnh ...

"Vẫn khỏe." Alan gật đầu, ngắn gọn trả lời.

Hiện trường nữa lâm vào trầm mặc như chết...

Bai Saya rốt cuộc chịu không nổi nữa, đành quay đầu dùng ánh mắt cầu cứu Lưu Tinh.

Lưu Tinh nheo mắt, ánh mắt lóe tia sáng dị thường, giống như đang nói, "đây là anh kêu tôi giúp đấy nhé!"

Trong lòng Bai Saya đột nhiên nổi lên dự cảm không lành...

"Này!" Lưu Tinh gọi Đan nãy giờ lặng lẽ đứng trong góc, sau đó chỉ chỉ vào Alan: "Ta có thể sờ hắn không?"

Đan nhíu mày, yêu cầu này thực sự có hơi quá đáng rồi.

"Ta chỉ sờ từ cổ trở lên! Làm ơn đi!" Lưu Tinh lóe lên ánh mắt sáng loáng, cầu xin: "Cùng lắm thì trao đổi mà, cổ của Tiểu Bạch trở lên cũng cho ngươi sờ!"

"Cậu đang nói cái gì!" Bai Saya nghiến răng nghiến lợi nói. Sớm nên biết Lưu Tinh sẽ không có chủ ý gì tốt, nên nói, chủ ý của Lưu Tinh đều là có lợi cho mình nhưng nguy hại nghiêm trọng cho người khác.

Đan nhìn Bai Saya một cái, ánh mắt như đang nói, "cậu thật sự không cân nhắc đổi đồng bạn?"...

Nếu như bọn họ thật là quan hệ đồng bạn, hắn khẳng định sớm đã đổi Lưu Tinh cả trăm lần rồi... Đáng tiếc, bọn họ trước mắt là quan hệ chủ tớ. Bai Saya đột nhiên có loại lĩnh ngộ "có khi hoàn cảnh của mình còn tệ hơn Alan".

"Ngươi sờ đi." Đan không để ý nói.

Lưu Tinh hoan hô một tiếng, lập tức chạy đến bên cạnh Alan.

"Chờ một chút! Lưu Tinh, cậu đừng làm loạn..." Bai Saya cả kinh, rất sợ Lưu Tinh thật sự sờ loạn hắn... mặc dù từ cổ trở lên kỳ thực cũng không có gì để sờ loạn.

Mà ánh mắt vẫn luôn lơ đãng kia của Tinh Linh rốt cuộc bắt đầu tập trung, lạnh lùng nhìn Lưu Tinh chạy đến bên cạnh hắn, còn lộ ra vẻ mặt như sắc lang.

Lưu Tinh cười he he hai tiếng, giống như dụ dỗ trẻ con mà nói: "Đừng lộn xộn nhé! Ta sẽ rất cẩn thận, sẽ không làm đau ngươi."

Nghe thấy lời này, Đan bắt đầu do dự có cần ngăn cản cậu...

Bai Saya cũng bắt đầu do dự có cần kêu Đan ngăn cản Lưu Tinh...

Chẳng qua Lưu Tinh lại không có lấy một chút do dự, cậu nhanh như khỉ nhào về phía Tinh Linh...

"Lưu Tinh!" Bai Saya kinh hô, muốn xông lên kéo Lưu Tinh đi.

Đan đồng thời biến sắc.

Trong mắt của Tinh Linh thì nổi lên tâm tình phẫn nộ.

"Tuyệt quá... thật là quá đẹp!"

"Ta lần đầu tiên nhìn thấy mái tóc xinh đẹp như thế!" Lưu Tinh cảm động ôm đầy lòng tóc vàng của Tinh Linh, trong mắt màu vàng của cậu phản ánh ra tóc vàng, thật là lấp lánh ánh vàng!

"..." Bây giờ là tình huống gì? Bai Saya cứng đờ ở tư thế "đang muốn đi kéo Lưu Tinh". Ngay cả Đan cũng sững sờ tại chỗ. Tinh Linh Alan thì là biểu tình trống rỗng, hình như có dấu hiệu não bị thắt nút.

Nhìn thấy Lưu Tinh ôm chết lấy tóc của Tinh Linh, sau đó là khuôn mặt mỹ lệ đờ đẫn kia của hắn. Bai Saya không khỏi lộ ra biểu tình cổ quái. Chẳng lẽ từ cổ trở lên mà Lưu Tinh nói... bằng với tóc?

"Mái tóc này thật là quá mỹ lệ!" Lưu Tinh cảm động đến giống như nghe thấy tiếng gãy nứt của một thứ nào đó, cái thứ đó cũng đã từng gãy nứt một lần ở lúc cậu nổi lên ý nghĩ muốn bắt Bai Saya làm vật cưng... nó gọi là tia lý trí.

Advertisements

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top